Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp (Dịch Full)

Chương 167 - Chương 168: Khen Ngợi

Chương 168: Khen ngợi Chương 168: Khen ngợi

Trần Lạc mời Catherine ở lại ăn cơm cũng là nổi hứng trong lúc nhất thời, không ngờ rằng nàng thật sự sẽ đồng ý. Lấy quan hệ của hai người bọn họ, tựa hồ còn chưa thân thiết đến mức độ này. Vì thế, một lát sau, Isabella liếc Trần Lạc nhiều vài lần, hắn cũng chỉ có thể làm như không nhìn thấy.

Từ khi cô Britney và Isabella đã quen sử dụng đũa sử dụng, dao nĩa cũng chưa từng xuất hiện trên bàn ăn. May mà còn dư hai bộ dao nĩa dự phòng, đây là Trần Lạc chuyên môn chuẩn bị cho khách. Chẳng may có bạn của cô Britney đến chơi, cũng không làm mất lễ nghĩa trước mặt khách.

Trên bàn cơm, Trần Lạc nhìn Catherine, hỏi: "Không biết những món ăn này có hợp khẩu vị của bác sĩ Catherine hay không?" Khẩu vị của Isabella và cô Britney đã sớm nhất trí với Trần Lạc. Hắn cũng không biết, thức ăn Trung Quốc có hợp khẩu vị với Catherine, người đã quen ăn bánh mì hay không.

Catherine đặt dĩa xuống, nói: "Đây thật sự là món ăn ngon nhất mà tôi từng được nếm" Trần Lạc mỉm cười, sau khi khách sao vài câu, đột nhiên hỏi: "Thật ra tôi cũng cảm thấy rất hứng thú với y học, không biết bác sĩ Catherine thuộc học phái nào. Tôi cảm thấy phương pháp chữa bệnh của cô rất thú vị. . ."

"Tôi không có học phái." Catherine lắc đầu, nói: "Lúc còn rất nhỏ, tôi đã đi theo một vị bác sĩ để học về y khoa, phương pháp chữa bệnh của tôi cũng rất giống với Blair, đều là điều chế thực vật thành thuốc chữa bệnh. . ."

Trần Lạc khẽ gật đầu, nói: "Có một số loài cây rất thần kỳ, có thể chế thành dược phẩm chữa trị bệnh tật. . . , không biết vị bác sĩ đó tên là gì, hẳn là một vị thầy thuốc rất nổi tiếng đi." "Cô ấy cũng không có tiếng tăm gì, hơn cổ đã qua đời." Catherine mỉm cười, nói:

"Nếu như cậu cảm thấy hứng thú những thứ này, tôi có thể dạy cho cậu."

"Cám ơn bác sĩ Catherine." Mặc dù không thăm dò được tin tức gì hữu dụng, nhưng tiến triển giữa hắn và Catherine vẫn thuận lợi hơn dự đoán của Trần Lạc, hắn rèn sắt khi còn nóng, lập tức nói: "Về sau có vấn đề gì về y học, tôi có thể thỉnh giáo bác sĩ Catherine không?"

Rốt cuộc tìm được cánh cửa để tiếp cận Trần Lạc, trong lòng của Catherine cũng mừng rõ đến cực điểm, nụ cười trên mặt của nàng càng thêm xán lạn, nàng gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, phòng khám của tôi lúc nào cũng hoan nghênh cậu. . ."

Bữa cơm này ăn có tư có vị. Sau một bữa, Trần Lạc và Catherine thân như chị em, đối với xưng hô của nàng cũng từ "Bác sĩ Catherine" biến thành "Chị Catherine." Trần Lạc ngoài miệng kêu thân mật, nhưng trong lòng có hơi áy náy.

Catherine thực tình với hắn, hắn lại có mục đích khác, chỉ muốn đánh chủ ý lên vu thuật của nàng. . . Một bên khác, trên mặt của Catherine biểu lộ có chút không được tự nhiên, bởi vì mục đích của nàng cũng không thuần khiết, Trần Lạc đối với nàng càng thân mật, trong lòng của Catherine càng tự trách chính mình, thậm chí không biết làm sao đối mặt. Sau khi ăn trưa xong, nàng vội vã ra về.

Trần Lạc trở lại căn phòng của mình không bao lâu, Isabella đã bước đến, giọng của nàng ê ẩm: "Chị Catherine. . . , mới quen không bao lâu, đã gọi người ta là chị" Trần Lạc nói: "Về sau còn muốn học hỏi người ta, đương nhiên phải kêu êm tai một chút."

Isabella hừ nhẹ một tiếng, nói: "Cậu chính là một kẻ không có liêm sỉ, thấy con gái xinh đẹp liền gọi chị." Chuyện vu thuật Trần Lạc còn chưa muốn để cho Isabella biết cho nên hắn cũng không phản bác nàng.

Mặc dù mặt ngoài hắn đã cùng Catherine làm tốt quan hệ, nhưng muốn từ trong miệng của nàng moi ra vu thuật chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Chuyện này còn muốn bàn bạc kỹ hơn. Buổi chiều, Trần Lạc đi đến hiệp hội Toán Học một chuyến để giao cho họ khái niệm và nguyên tắc cơ bản của vi phân và tích phân. Sau đó, hắn lại lấy thân phận Trần Lạc đi đến hiệp hội Ma Pháp.

Trước đây rất lâu, hắn đã muốn tách tài sản của mình ra khỏi hiệp hội Ma Pháp, những ngày gần đây Jasmine đang chuẩn bị những chuyện này. Hiện tại, Jasmine ngoại trừ là chấp sự vinh dự của hiệp hội Ma Pháp, nàng còn là thủ quỹ của Trần Lạc.

Chỉ có điều, Trần Lạc còn chưa nghĩ ra nên mở rộng sản nghiệp gì tiếp theo, nàng chỉ cần giúp Trần Lạc quản lý tài sản hiện tại là được.

Làm chấp sự vinh dự của hiệp hội Ma Pháp, nàng cũng không có nhiệm vụ thực chất gì, nhiệm vụ duy nhất của nàng là đại biểu hiệp hội Ma Pháp liên hệ với Trần Lạc. Làm Ma Pháp sư, Jasmine có thiên phú ma pháp cũng không tệ lắm và thiên phú song hệ ma pháp hiếm thấy.

Lúc nàng vẫn còn là tiếp tân, cũng đã là Ma Pháp học đồ. Trần Lạc vừa mới biết được nàng đã thành công tấn cấp Ma Pháp sư sơ cấp cách đây vài hôm.

Thiên phú ma pháp này chỉ có thể coi là bình thường trong học viện Ma Pháp Vương Đô, nhưng đối với người chỉ có thể dùng một phần nhỏ thời gian luyện tập ma pháp như nàng mà nói, đã là rất tốt rồi.

Trần Lạc kiểm tra số tiền dư còn lại ở hiệp hội Ma Pháp xong, hắn ở lại trò chuyện phiếm với Jasmine một lúc, rồi rời khỏi hiệp hội.

John Cavendu đứng trên ban công tầng hai, dõi mắt nhìn Trần Lạc đã đi xa, lại nhìn Jasmine phía dưới một chút, bèn hỏi Arthur bên cạnh: "Cô bé chấp sự kia có quan hệ như thế nào với hắn?" Arthur đáp: "Chấp sự Jasmine là bạn của ngài Trần Lạc, ngài ấy rất quan tâm giúp đỡ nàng."

"Bạn . ." John lẩm bẩm vài câu, tựa hồ nghĩ tới điều gì, trên khuôn mặt già nua bỗng nhiên tách ra nụ cười tươi như hoa cúc. Sau khi đưa tiễn Trần Lạc, Jasmine đi trở về đại sảnh của hiệp hội Ma Pháp. Lúc thấy phó hội trưởng John, nàng lập tức dừng bước lại, cung kính nói: "Xin chào ngài . . ."

John cười híp mắt nhìn nàng, hỏi: "Ngươi tên là Jasmine đúng không. . ." Jasmine sợ hãi khẽ gật đầu. Nụ cười trên mặt của John càng thêm xán lạn, lão hỏi: "Jasmine - chan, ngươi có đồng ý làm học trò của ta hay không?" . . .

Vương đô không thể so với thành Yapool, dân số của Vương Đô gấp mười lần thành Yapool khiến cho toàn bộ Vương Đô phồn hoa dị thường. Trần Lạc tìm mấy con phố, mới tìm được một ngõ cụt vắng vẻ, hắn đổi quần áo của mình rồi mới trở về nhà Mặc dù thân phận Trần Lạc hữu dụng, nhưng mỗi lần thay quần áo cũng rất phiền phức.

Hiện tại hắn mặc quần áo bình thường dưới áo choàng đen. Lúc đổi về thân phận Blair chỉ cần cởi áo choàng đen ra là được, toàn bộ thời gian thay đổi trang phục không cao hơn năm giây.

Hắn vừa mới về đến nhà, Isabella đã từ trong nhà chạy đến,"Blair, cậu đã đi đâu, làm sao muộn như vậy mới trở về?" Trần Lạc nói: "Đi hiệp hội Ma Pháp."

Chuyện hắn tiện đường ghé vào phòng khám tìm Catherine không thể nói cho Isabella, Trần Lạc vừa đi vào nhà bếp vừa nói: "Tớ muốn làm cơm, cậu giúp tớ rửa rau đi. . ."

Hôm nay, Kristen tới rất trùng hợp, lại ngay lúc đang ăn cơm Từ sau khi có một lần nàng đến tìm cô Britney trùng hợp ngay giờ cơm, cơ hồ mỗi lần đến đều chọn vào lúc này. Sau mấy lần, ngay cả dùng đũa nàng cũng đã thuần thục.

Lúc ăn cơm, Kristen nhìn Trần Lạc, hỏi: "Blair, trời tối ngày mai ngươi có chuyện không?" Trần Lạc lắc đầu, nói: "Không có việc gì." Kristen nói: "Ngày mai sau khi tan học, ngươi trực tiếp cùng ta đi vương cung đi." Trần Lạc ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: "Vì sao?"

Kristen giải thích: "Lần này có thể tiêu diệt ôn dịch là nhờ có ngươi, cha muốn ngày mai tự mình khen thưởng ngươi trong buổi tiệc tối." Trần Lạc lập tức hứng thú, hỏi: "Khen thưởng, khen thưởng gì?"

Kristen nghĩ một chút, nói: "Có thể sẽ ban thưởng ngươi một ít, cũng có thể sẽ ban thưởng tước vị, hoặc ban hôn cho ngươi và một tiểu thư quý tộc nào đó, cụ thể là gì, ta cũng không biết. . ." Xoạch! Isabella làm rơi đũa trên mặt đất. Trần Lạc cũng để đũa xuống, kinh ngạc nhìn Kristen, hỏi: "Kết hôn?"

"Đùa thôi." Kristen nhìn Isabella một chút, lại dời ánh mắt sang Trần Lạc, nói: "Bình thường chỉ sau khi hai nhà đồng ý, cha mới có thể làm như thế. Lần trước ngươi đánh bại học giả Gaya tại thành Yapool, bảo vệ vinh dự của vương quốc. Cha đã từng nói sẽ cho ngươi một tước vị, lần này ngươi lại cống hiến lớn như vậy, ta nghĩ đêm mai hẳn là sẽ phong tước cho ngươi. . ."

Bình Luận (0)
Comment