Quý tộc Lorrain rất thích tổ chức các buổi tiệc, tiệc mừng ngày lễ, tiệc sinh nhật, tiệc học thuật, vui vẻ mở tiệc, không vui cũng mở tiệc, ngay cả nhà vua cũng không ngoại lệ. Mặc dù Trần Lạc không muốn đi, nhưng từ chối lời mời của đức vua, hiển nhiên không phải là một chuyện sáng suốt.
Thế là hắn chỉ có thể đồng ý. Kristen nói: "Buổi tiệc đêm mai cũng sẽ có rất nhiều tiểu thư quý tộc. Blair, nếu ngươi thích ai, có thể to gan theo đuổi. Ngươi hẳn là không biết, ngươi rất được hoan nghênh đó. . ." Isabella hận hận nhìn Kristen một chút, cúi đầu nhặt chiếc đũa rơi trên mặt đất lên.
"Được rồi." Trần Lạc khoát tay áo, nói: "Hiện tại tôi còn chưa muốn cân nhắc những chuyện này." "Tùy ngươi." Kristen cũng không thèm để ý, nói: "Ngày mai sau khi tan học, nhớ kỹ ở phòng học chờ ta."
Nhà vua lần này tổ chức tiệc, mục đích lớn nhất là chúc mừng, chúc mừng dịch bệnh bị khống chế. Mặc dù chết một số người, nhưng lại không bùng phát ở quy mô lớn. Đây gần như là kỳ tích tại đại lục Thần Ân.
Dịch bệnh nào trước kia chẳng mang đi sinh mệnh của mấy ngàn mấy vạn người, thậm chí đợt dịch nghiêm trọng có thể biến một tòa thành thị thành tử thành. So với những chỗ kia, tổn thất lần này ở Vương Đô có thể bỏ qua không tính. Sau khi Kristen rời đi, Trần Lạc và Isabella cùng nhau rửa chén.
Isabella lườm Trần Lạc một chút, dường như vô tình nói: "Blair, nghe nói những tiểu thư quý tộc kia cũng có người nhiễm bệnh, buổi tiệc đêm mai, các nàng nhất định sẽ cảm ơn cậu." "Ừm." Trần Lạc ừ một tiếng, xem như đáp lại.
Isabella lại hỏi: "Cậu cứu mạng của các nàng , cậu nói các nàng có thể muốn gả cho cậu hay không. Con gái đối mặt tình huống như vậy, rất nhiều người đều sẽ có loại suy nghĩ này. . ." Trần Lạc tức giận nhìn nàng một cái,"Tớ cũng đã cứu cậu và Alice, các cậu từng có nghĩ như vậy qua sao?"
"Khác nhau na." Isabella nói: "Yêu thích là yêu thích, đội ơn là đội ơn, không thể xem đội ơn như yêu thích, về sau tớ sẽ báo đáp cậu ở phương diện khác." Trần Lạc hiếu kỳ nói: "Phương diện nào?"
"Cái này sau này hãy nói. . ." Isabella phất tay, nói: "Tóm lại, vào buổi tiệc đêm mai, Blair, cậu nhất định phải giữ vững ranh giới cuối cùng, không thể chịu không được những người kia dụ dỗ. . ."
Isabella đây là đối với mình không tín nhiệm, ngay cả dụ hoặc của Alice hắn cũng chịu đựng được, còn có thể chịu đựng không được những tiểu thư quý tộc kia. Các nàng có ôn nhu như Alice, có xinh đẹp như Alice, có lớn như Alice sao? Hiển nhiên không có.
Các tiểu thư quý tộc ở Vương Đô trạc tuổi với hắn cơ bản đều tại học viện Ma Pháp. Trong lớp của Trần Lạc cũng có mấy người, mặc dù các nàng cũng có điều kiện không tệ, nhưng Alice mỹ lệ đã nổi tiếng khắp học viện
Bởi vì tính cách của nàng, nàng thậm chí còn được hoan nghênh hơn Isabella Dù sao, Isabella xinh đẹp hơn Alice, nhưng nàng cả ngày đều đều pha trộn cùng một chỗ với Trần Lạc nên đã sớm bị dán lên nhã hiệu "hoa đã có chủ", lực ảnh hưởng tự nhiên muốn yếu hơn một chút.
Buổi chiều ngày thứ, sau khi tan học, Trần Lạc không cùng đi về với Isabella và cô Britney, mà ở lại lớp học chờ Kristen.
Vương cung nằm ở trung tâm đô thành, nó được xây trên một bãi đất, bốn phía có cầu thang uốn lượn bắt lên. Mọi người chỉ có thể thông qua cầu thang để đi lên, không phải tình huống khẩn cấp, không thể sử dụng Phi Hành Thuật, nếu không sẽ bị xem như sát thủ, bị thủ vệ trực tiếp giết chết.
Vương đô có tam đại gia tộc ma pháp thực lực cường đại nhất, nhưng mọi người không biết rằng lực lượng của vương thất còn mạnh hơn gia tộc Stern, Cavendu, và Vauquelin.
Tại đại lục Thần Ân, quyền lực và thực lực trực tiếp liên quan nhau. Nếu như vương thất không có thực lực cường đại, căn bản chấn nhiếp không nổi đông đảo quý tộc.
Có Kristen, Trần Lạc đương nhiên không cần từng bước bò từng nấc thang, Kristen mang theo hắn bay thẳng lên, rơi xuống một quản trường có diện tích cực lớn. Ngẩng đầu nhìn lại, phía trước chính là một tòa pháo đài nguy nga.
Không hề giống lâu dài trong truyện cổ tích, vương cung Lorrain không phải là tòa lâu đài với những tháp nhọn, mà là kiến trúc mái vòm. Tòa tháp cao nhất không cao hơn ba tầng, nhưng mỗi tầng cao ít nhất từ mười mét trở lên, pháo đài có tường thành vây quanh, đứng trên quảng trường không thấy được tình hình cụ thể bên trong.
Một con đường lát bằng đá nối thẳng đến cổng của lâu đài. Mặc dù cổng mở, nhưng hầu hết mọi người vẫn chờ đợi trong quảng trường. Người tham gia buổi tiệc cũng không nhiều, chỉ khoảng mấy chục người đứng lác đác đó đây.
Kristen nhìn Trần Lạc, nói: "Ngươi trước tiên chờ ở nơi này một chút, lúc tiệc tối bắt đầu sẽ có người hầu mang ngươi đi vào." Kristen vào vương cung trước, Trần Lạc đứng chờ ở một góc nào đó của quảng trường.
Nói là tiệc tối, nhưng bây giờ mới đến buổi chiều, cũng không biết lúc nào mới chính thức bắt đầu."Blair!" Trần Lạc đợi một hồi, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói kinh ngạc. Hắn quay đầu lại thì thấy Wilker đang đi về phía này.
Đối với Wilker, mặc dù Trần Lạc không thích, nhưng cũng không chán ghét, không lạnh không nhạt tiếng chào hỏi hắn. Wilker kinh ngạc hỏi: "Ngươi cũng tới tham gia tiệc tối?" Trần Lạc hỏi ngược lại: "Ngươi cứ nói đi?"
"Ta nhớ ra rồi, dịch bệnh lần này là do người trị tốt" Wilker không hiểu chút nào nhìn hắn, sợ hãi than thở: "Không ngờ rằng ngươi còn là thầy thuốc. . ."
Trần Lạc không để ý đến Wilker, thừa dịp tiệc tối còn chưa có bắt đầu, hắn dự định đi dạo một vòng quảng trường, chủ yếu không muốn Wilker ghé vào lỗ tai hắn ồn ào. Chỉ có điều, vô luận hắn đi tới chỗ nào, Wilker cũng lẽo đẽo đi bên cạnh hắn, cũng không nói chuyện, không biết muốn làm gì.
Trần Lạc rốt cục nhịn không được, nhìn hắn hỏi: "Ngươi còn có chuyện sao?" Wilker nói: "Không có." Trần Lạc nói không lưu tình chút nào: "Vậy xin ngươi đừng đi theo ta, ta muốn đi một mình." "Blair, không cần vô tình như thế, nói thế nào chúng ta cũng là bạn cùng lớp. . ."
Wilker nở nụ cười trên mặt, nói: "Ta rành vương cung hơn ngươi, một hồi ta dẫn ngươi đi vào." Trần Lạc rất nhanh liền phát hiện mục đích của Wilker. Hắn đứng ở chỗ này không đầy một lát thì có một thiếu nữ đi tới, mỉm cười với hắn, hỏi: "Xin hỏi bạn là Blair phải không?"
"Tôi là Blair." Trần Lạc nhìn nàng, nghi ngờ hỏi: "Xin hỏi bạn là?" "Mình tên là Cecilia." Trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ tươi cười, nàng vươn tay về phía hắn."Nhờ bạn tiêu diệt dịch bệnh, cứu mạng mình, mình đến để cám ơn bạn."
Nhìn nàng tay vươn ra, Trần Lạc do dự trong chớp mắt, đành giơ tay ra nắm chặt bàn tay mềm mại không xương của nàng."Không cần cám ơn, đây là chuyện thầy thuốc phải làm." Wilker thấy vậy, lập tức đi lên trước, vươn tay, nói: "Chào tiểu thư Cecilia, tôi tên là Wilker, là bạn chung lớp với Blair. . ."
"Chào bạn, Wilker." Cecilia chỉ mỉm cười với hắn, sau đó lại nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: "Blair, một hồi mình có thể mời bạn nhảy một điệu không?" Trần Lạc lắc đầu nói: "Thật có lỗi, tôi không biết khiêu vũ." Cecilia cười nói: "Không sao, mình có thể dạy cho bạn."
Không đợi Trần Lạc từ chối, nàng nhẹ nhàng phất tay với hắn: "Blair, một hồi gặp. . ." "Ngươi từ chối, ngươi thế mà từ chối. . ." Wilker nhìn Trần Lạc, lầu bầu: "Ngươi biết đây là cơ hội tốt cỡ nào không, ngươi có thể ôm eo Cecilia, eo của nàng mảnh mai như vậy. . ."
Trần Lạc nói: "Nếu như ngươi muốn khiêu vũ với nàng, ngươi có thể tự mình đi mời" "Ngươi cho rằng ta không muốn!" Wilker bất đắc dĩ nói: "Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nhận lời mời của người khác phái. . ."
Chưa nói xong, hắn bỗng nhiên nhìn về phía Trần Lạc, khẩn khoả: "Blair, nếu không ngươi dạy ta y học đi, để báo đáp lại, ta có thể dạy cho ngươi ma pháp bí truyền của gia tộc. . ." Trần Lạc lắc đầu, nói ra: "Không cần." Wilker nghĩ một chút, nói: "Ta có thể dạy ngươi theo đuổi nữ sinh."
"Ngươi cảm thấy ta cần ngươi dạy?" "Nếu không ngươi dạy ta cũng được." . . . Trần Lạc lười nhác nói nhảm với Wilker, hắn định tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống. Chỉ là hắn mới vừa đi hai bước, bước chân bỗng nhiên dừng lại. Một thiếu nữ cỡ 16-17 tuổi đi ngang bên cạnh hắn.
Thiếu nữ có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, không cao gầy như Isabella, mà cao xấp xỉ với Jasmine. Nàng mặc một bộ váy dài màu đen, tà váy không hề kéo lết phết trên mặt đất giống như của những tiểu thư quý tộc khác.
Gương mặt của nàng rất mỹ lệ, khi nàng quay đầu nhìn Trần Lạc, trong con ngươi đen lay láy, hiện ra nét kinh ngạc trước đây chưa từng có. Lúc thiếu nữ quay đầu nhìn về phía Trần Lạc, Trần Lạc cũng đang nhìn nàng.
Những cô gái trong buổi tiệc tối hôm nay, dù dáng dấp lại xinh đẹp, dáng người tốt cỡ nào, hắn đều khẽ liếc qua, duy chỉ có thiếu nữ này để hắn nhìn chăm chú rất lâu. Bởi vì mái tóc của nàng là màu đen. Con ngươi của nàng cũng là màu đen. Màu đen giống như của Trần Lạc.