Đương nhiên, cuối cùng Trần Lạc vẫn không cùng Isabella làm chuyện đẻ con. Hắn chỉ mất đi nụ hôn đầu tiên. Isabella cũng mất đi.
Hôn đối với cặp đôi bình thường mà nói rất bình thường, bọn họ rất có thể mỗi ngày đều làm chuyện ân ái, nhưng Trần Lạc và Isabella xác định quan hệ gần ba năm, chân chính cùng một chỗ cũng không có bao nhiêu thời gian. Điều này đã coi là tiến bộ mang tính lịch sử.
Thái độ của mọi người trên đại lục Thần Ân đối với tình yêu rất cởi mở, quan niệm truyền thống cho rằng thục nữ hẳn nên giữ ký ức quý báu nhất cho đêm tân hôn, nhưng trên thực tế thời gian này sẽ sớm hơn rất nhiều. Chẳng quá, đối với tình cảm của mình, Trần Lạc vẫn thích thuận theo tự nhiên.
Sau khi rời giường, hắn dọn dẹp hai sợi tóc dài trên giường để tránh lại bị Ouston phát hiện.
Sau khi rửa mặt, hắn và Isabella cùng nhau mua thức ăn, tên Hiền Giả đã sớm truyền khắp toàn bộ đại lục, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều biết dáng dấp của hắn ra sao, chuyện Isabella lo lắng bị mọi người bao vây cũng không xảy ra.
Mạng lưới tình báo của đền thờ vô cùng rộng lớn, biết được tin tức hắn trở lại vương đô rất bình thường, nhưng những người khác lại không biết. Trần Lạc một tay vác lấy giỏ thức ăn, một tay khác nắm tay của Isabella.
Trước kia hắn cũng thường xuyên cùng Isabella đi mua đồ ăn, nhưng hiện tại, ý nghĩa không giống nữa.
Thời điểm hắn còn là độc thân cẩu, chưa từng trải nghiệm cảm giác mỗi ngày cùng bạn gái đi mua thức ăn rồi về nhà nấu cơm, ban đêm nằm trên giường lớn anh anh em em là gì. Isabella đền bù cho hắn trải nghiệm mà hai đời chưa từng có. Mua xong đồ ăn, khi về nhà hắn vẫn bị người nhận ra được.
Sau khi người học giả kia hô to "Hiền Giả ở chỗ này", toàn bộ chợ bán thức ăn đều sôi trào. Trần Lạc chỉ có thể mang theo Isabella từ trên trời thoát đi, những học giả chưa từ bỏ ý định kia lại bắt đầu tụ tập gần nhà của hắn. Cũng may các đại học vương đô sau khi biết tin tức này nhao nhao ra mặt, ngăn lại những cử động điên cuồng của đám học giả kia, cục diện rốt cục dịu lại, nhưng tin tức Hiền Giả trở về vương đô không cách nào dối gạt được.
Sau khi Trần Lạc gặp mấy người thành viên hạch tâm của phái Ngân hà, liền để họ tản ra, mà tin tức Hiền Giả trở lại vương đô còn chưa lan truyền, tin tức đến từ đền Thổ Thần đã để vương đô dậy sóng. Hiền Giả Blair nhận lời mời của đền thờ, sắp trở thành Tế Tự của đền Thổ Thần.
Tin tức này đưa tới oanh động không thua gì thời điểm Hiền Giả công bố thân phận.
Trong cảm nhận của mọi người, đền thờ không gì bì kịp, địa vị của Tế Tự càng cao cao tại thượng. Lorrain đã có một vị Tế Tự, hiện tại lại có vị thứ hai. Điều này khiến Lorrain nhảy lên trở thành đệ nhất vương quốc phía dưới đế quốc Oss. Dân chúng Vương đô nhảy cẫng hoan hô. Vương cung,
Sắc mặt của Orlando bình tĩnh, nhìn không ra một chút vui mừng.
Đã là Đại Ma Đạo Sư, Tế Tự của đền thờ, Bolton Werner nhắc nhở ông: "Quên chuyện không vui trước kia đi, Tế Tự không phải ngươi có thể trêu chọc, không ai có thể tiếp nhận lửa giận của đền thờ. Nếu như ngươi làm ra chuyện gì không lý trí, gia tộc Werner không để ý đổi một vị quốc vương."
Orlando cúi đầu nói: "Ta đã biết." Sau khi Bolton rời đi, Orlando chậm rãi ngẩng đầu, nói: "Hiện tại, Ta biết vì sao các ngươi muốn lật đổ đền thờ."
Trong điện, quan thị vệ đứng trước một cây cột nhìn về phía ông, nói: "Chỉ cần đền thờ vẫn còn, vương tộc liền vĩnh viễn không phải vương tộc chân chính, Bolton trở thành một con chó của đền thờ, không lấy làm hổ thẹn, ngược lại xem như vinh quang, bệ hạ cũng không muốn trở thành người như vậy chứ?"
Orlando nhìn hắn, nói: "So với làm quốc vương bù nhìn, không bằng buông tay đánh cược một lần." "Xem ra chúng ta có chung mục tiêu." Quan thị vệ phun ra một ngụm trọc khí, nói: "Hiền Giả Blair vậy mà cũng đã trở thành Tế Tự, tầm ảnh hưởng của hắn rất lớn, đây đối với chúng ta cũng không phải một chuyện tốt."
Orlando nhìn hắn, hỏi: "Cho nên?" Quan thị vệ lắc đầu nói: "Hắn không thể trở thành Tế Tự, một mình hắn đủ bù đắp được một đế quốc, chúng ta cũng không muốn đồng thời đối mặt năm đại đế quốc."
"Ta dự định động thủ với hắn" Ouston tựa trên vương vị, nói: "Ngươi cũng nghe đó, lời của Bolton không phải nói đùa." Quan thị vệ nhìn ông, nói: "Ngài cũng có thù với Blair, lần này chúng ta có thể giúp ngài. đây là thành ý hợp tác của chúng ta. . ." Orlando mỉm cười, nói: "Hợp tác vui vẻ." . . .
Phòng khám của Catherine. Catherine nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, lộ sắc mặt giận dữ,"Ngươi nói cái gì!" Người đàn ông trung niên mặt không thay đổi nói: "Ngươi quen thuộc hắn nhất, có rất nhiều cơ hội động thủ, cũng có khả năng thành công cao nhất,"
Catherine nói: "Tế Tự không phải muốn lôi kéo hắn sao?" "Đó là trước kia." Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: "Hiện tại hắn đã là Tế Tự của đền thờ, là kẻ thù của chúng ta, hơn nữa còn là kẻ thù có uy hiếnpn rất lớn, không diệt trừ hắn, về sau rất nhiều đồng bào của chúng ta sẽ chết."
"Ta không đồng ý." Catherine kiên quyết nói: "Các ngươi làm như thế, khác đền thờ Chúng Thần chỗ nào!" "Đây là vì đại cục." Người đàn ông nhìn nàng, nói: "Chẳng lẽ ngươi quên trách nhiệm và sứ mệnh của Vu Sư rồi sao?"
Catherine thất vọng nói: "Đối với người vô tội xuất thủ, các ngươi đã rời bỏ dự tính ban đầu của các tiền bối, cũng là vì các ngươi, mọi người mới càng ngày càng chán ghét Vu Sư. Lúc đầu chúng ta không phải là dị đoan, là các ngươi để cho mình trở thành dị đoan chân chính!"
"Không nên quên thân phận của ngươi!" Người đàn ông trung niên nhìn nàng với ánh mắt sắc bén: "Chuyện lần này qua đi, chính ngươi trở về tiếp nhận trừng phạt. . ." . . ."Chúc mừng ngươi, học đệ." "Đã lâu không gặp, học tỷ."
Hậu quả của việc tiết lộ tin tức chính là không ngừng có người đến ghé thăm, ngoại trừ hội trưởng Andy của hiệp hội Toán Học và Đại chấp sự Arthur của hiệp hội Ma Pháp, trong vòng nửa ngày, Trần Lạc đã gặp không ít người, điều này thật ra đã để cho hắn có chút bực bội.
Kristen đến, mới khiến cho tia bực bội này có chỗ tiêu tán.
So với ba năm trước đây, nàng cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ là thực lực ma pháp tăng cường, cả người nhìn càng thêm oai hùng. Gia tộc Werner lấy thuật cận chiến tăng trưởng, nàng lại quản lý kỵ sĩ đoàn, trên thân không có một chút nét yếu đuối của nữ tử, lúc nàng đứng ở trước mặt của Trần Lạc, khí khái anh hùng hừng hực.
Có lẽ là vì ân oán giữa Trần Lạc và Orlando, ở trước mặt của hắn, từ đầu đến cuối Kristen không cách nào giống như lúc trước, hàn huyên với hắn một hồi, nàng tự mình đi tìm cô Britney.
Tính cách của cô Britney và nàng lại hoàn toàn trái ngược nhau, cũng không biết hai người bọn họ thế nào trở thành bạn bè tốt, Trần Lạc căn bản không tưởng tượng ra được tình cảnh ở chung của hai nàng. Trong phòng của Britney, Kristen trên dưới đánh giá nàng vài lần, kinh ngạc hỏi: "Cậu ngã bệnh sao?"
Britney lắc đầu, nói: "Không có." "Nhưng sắc mặt của cậu nhìn còn tiều tụy hơn lần trước." Kristen nhìn nàng, nói: "Tớ tưởng Blair trở về, cậu sẽ rất vui vẻ, hai năm nay cậu nhớ hắn như vậy. . ."
Trên mặt của Britney hiện lên một vẻ bối rối, nàng bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: "Cậu không nên nói lung tung, tớ, tớ lúc nào nhớ hắn!" "Cậu thế nào?" Kristen nhìn nàng, nghi ngờ nói: "Cậu nhớ hắn rất bình thường nha, thời gian dài như vậy không thấy, tớ cũng hơi nhớ hắn."
Lúc này Britney mới ý thức được nàng vừa rồi phản ứng có chút quá kích, sau khi ngồi xuống lại, nàng nói: "Là tớ ngã bệnh. . ." "Không đúng." Kristen đi đến trước mặt của nàng, nói: "Cho tới bây giờ cậu đều chưa từng bị bệnh, nhất định là có chuyện gì xảy ra. . ."
Britney nghĩ một chút, ánh mắt nhìn về phía nàng, nhỏ giọng nói một câu. Kristen nghe vậy giật mình, lẩm bẩm nói: "Nhưng tớ nhớ kỹ, cậu không phải mấy ngày nay. . ." . . . Mặc dù luôn luôn bị người đến nhà quấy rầy có chút phiền, nhưng sau khi Trần Lạc trở về, vẫn có mấy người muốn gặp.
Jasmine theo John đi du lịch, không biết lúc nào trở về. Cũng không biết Ô Nha còn ở vương đô hay không, Trần Lạc đã từng nhờ hắn thu thập một ít vu thuật, không biết hai năm nay, hắn có thu hoạch gì hay không.
Còn có bác sĩ Catherine, Trần Lạc cố ý tiếp xúc với Vu Sư nhưng bộ lạc nhỏ kia ngăn cách ở thâm sơn rất lâu, cung cấp không được quá nhiều tin tức hữu dụng, có lẽ có thể đột phát từ chỗ của Catherine. Trong lòng Trần Lạc suy nghĩ đến Catherine, bóng dáng của nàng liền xuất hiện ở trước mắt.