Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão

Chương 36

 
Trên người Sở Việt Xuyên có mùi vị khô ráo của ánh nắng mặt trời, như ấm dương.

Ngửi thấy mùi vị quen thuộc này, Sở Vị liền cảm thấy lòng mình bình yên lại.

Ở thế giới này cũng có gốc rễ như vậy.

Hai người cứ thế lặng lẽ ôm nhau một lúc lâu, khi bụng Sở Vị kêu lên kháng nghị, Sở Việt Xuyên mới buông Sở Vị ra.

"Anh đi mua chút đồ ăn, em muốn ăn gì?" Sở Việt Xuyên nghe thấy bụng Sở Vị kêu, vuốt tóc cậu nói.

"Trong túi vẫn còn bánh chưa ăn hết." Sở Vị có chút ngượng ngùng, né tránh, nhưng vẫn bị Sở Việt Xuyên vuốt hai lần.

"Ăn chút đồ nóng hổi trước, cơm nắm gạo nếp, bánh bao chiên có được không?" Sở Việt Xuyên nói với Sở Vị.

"Được ạ. Em muốn rửa mặt trước." Sở Vị l**m môi gật đầu.

"Trong phích nước nóng có nước nóng, anh đã chuẩn bị thêm nước lạnh. Chậu rửa mặt, khăn mặt, bàn chải đánh răng đều là đồ mới mua." Sở Việt Xuyên nói.

Biết Sở Vị thích sạch sẽ, khi biết cậu sắp đến, anh liền vội vàng đi mua một chút đồ dùng hàng ngày cơ bản.

"Anh ra ngoài mua bữa sáng, em rửa mặt trước đi." Sở Việt Xuyên chuẩn bị xong cho Sở Vị, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên rời đi, đánh răng rửa mặt xong, Sở Việt Xuyên vẫn chưa về, liền c** q**n áo lau người, đổ nước bẩn vào trong thùng, pha nước ấm vào chậu rồi gội đầu.

Lau khô tóc, thay quần áo ngắn tay khô ráo, Sở Vị mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Sở Việt Xuyên đang ở vòi nước trong sân tầng một rửa đồ, là dưa ngọt.

Mùa hè Sở Vị rất thích món này.

Không biết Sở Việt Xuyên kiếm đâu ra.

Thấy Sở Vị đi ra, Sở Việt Xuyên cầm dưa ngọt trong tay đã rửa sạch, đi vào lấy túi bữa sáng rồi vài bước lên lầu.

"Có mấy loại, em thích ăn thì ăn nhiều một chút, không thích thì thử một chút cũng không sao, còn lại anh ăn. Em ngồi xuống ăn trước đi, anh dọn dẹp đồ đạc." Sở Việt Xuyên đặt đồ vật trong tay lên bàn nhỏ nói với Sở Vị.

Sở Việt Xuyên mua vài món bữa sáng đặc sắc của vùng này, Sở Vị vốn không có khẩu vị gì nhìn thấy liền tiết nước bọt.

Sở Vị ngồi xuống ăn vài miếng cơm nắm gạo nếp, nếm thử bánh dày đường đỏ, lại ăn một cái bánh bao chiên, cuối cùng ăn nửa miếng dưa ngọt, bụng cuối cùng cũng thoải mái.

Sở Việt Xuyên dọn dẹp đồ đạc, ở bên cạnh nhìn Sở Vị ăn.

"Chỉ ăn no thế thôi sao?" Sở Việt Xuyên thấy Sở Vị đói bụng như vậy mà vẫn chỉ ăn có một chút thì hỏi.

"No rồi, rất no. Anh, anh ăn đi, đừng để nguội." Sở Vị sờ bụng.

"Ừ. Anh ăn đây. Biết em mệt, ăn xong đừng ngủ ngay, tiêu hóa một lúc. Kể cho anh nghe chuyện ở nhà đi." Sở Việt Xuyên nói với Sở Vị, bắt đầu ăn bữa sáng còn thừa của Sở Vị.

Sở Vị từ trong túi lấy thuốc ra uống hai viên, ngồi bên cạnh Sở Việt Xuyên chống cằm, dùng giọng nói mềm mại kể chuyện ở nhà cho Sở Việt Xuyên nghe.

"Khi em đi, em trai cũng đi theo em, buổi tối hôm trước còn khóc nhè. Em đã hứa sẽ mua đồ ngon về cho nó."

"Ông nội bây giờ sức khỏe tốt hơn nhiều rồi, lần trước em trai làm rơi bát, ông nội cầm gậy đuổi theo nó, còn đuổi kịp nữa, lợi hại lắm."

"Ông Tạ cho em xem sổ tay của ông, còn bắt em học thuộc. Nhưng chuyện nhận học trò thì ông vẫn chưa đồng ý. Ông Tạ chắc là không muốn nhận học trò nữa. Học trò trước kia đã làm tổn thương trái tim ông."

"Đúng rồi, xưởng đậu phụ của chúng ta đã làm ra Đậu Can, em làm Đậu Can ngũ vị hương, anh ăn thử đi."

...

Nói về chuyện ở nhà, Sở Vị không còn buồn ngủ nữa, cứ thế nói chuyện với Sở Việt Xuyên.

Sở Việt Xuyên ăn xong, lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu.

Rất nhiều chuyện khi viết thư đã đề cập tới, lúc này hỏi lại, sẽ nói được nhiều chi tiết nhỏ hơn.

Có lẽ là vừa gặp mặt, có chút không kiềm chế được kích động, lúc này ở chung, liền phảng phất như chưa từng xa nhau.

"Đi ngủ đi. Chăn đệm đều đã giặt và phơi khô. Ngủ thẳng đến trưa anh gọi em dậy, chúng ta ra ngoài ăn cơm." Nói được một lúc, Sở Vị ngáp vài cái, Sở Việt Xuyên nhìn thời gian gần đủ rồi thì nói với Sở Vị.

Sở Vị quả thực rất buồn ngủ, trên tàu hỏa ngủ không ngon, cơ bắp trên người vẫn còn hơi đau nhức.

Sở Vị gật đầu đi đến bên giường cởi giày nằm xuống.

"Anh, vậy em ngủ một lát, anh nhớ gọi em dậy." Sở Vị nằm xuống, má quay về phía Sở Việt Xuyên.

Còn muốn nhìn Sở Việt Xuyên thêm một lúc, nhưng quá buồn ngủ, vẫn là ngủ một lát rồi nói.

"Được, em ngủ đi, anh ở đây." Sở Việt Xuyên nói.

Sở Vị yên tâm nhắm mắt lại.

Trên chiếc giường mềm mại có mùi vị quen thuộc, bên cạnh có người mình tin tưởng, Sở Vị rất nhanh đã ngủ say.

Sở Việt Xuyên ở bên cạnh Sở Vị nhìn một lúc lâu mới đi dọn dẹp bàn, sau đó cầm quần áo đã cởi ra của Sở Vị, đi ra ngoài đóng cửa lại, xuống lầu giặt quần áo cho Sở Vị.

Khi Sở Việt Xuyên đang giặt quần áo, có người lái xe ba gác nhỏ tiến vào trong sân.

"Anh Xuyên, anh không phải nói đi đón người sao..." Một thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú đi đầu, trên tay cầm một que kem toát mồ hôi, thấy Sở Việt Xuyên thì hưng phấn gọi, khi Sở Việt Xuyên nhíu mày giơ ngón trỏ lên môi ra hiệu, giọng nói lập tức nhỏ lại.

"Anh Xuyên, anh đón người ở đâu?" Thanh niên kia rụt xuống đến trước mặt Sở Việt Xuyên, nhỏ giọng hỏi.

"Đang ngủ." Sở Việt Xuyên nói.

"À, biết rồi. Anh Xuyên, sao anh lại giặt quần áo? Không phải có máy giặt sao?" Thanh niên kia thấy quần áo trong tay Sở Việt Xuyên thì hỏi.

"Không muốn dùng. Anh Thành, hôm nay thu được gì?" Sở Việt Xuyên nhìn thanh niên kia một chút, không tiếp tục chủ đề của anh ta, mà hỏi chuyện khác với thanh niên lái xe ba gác.

"Thu được một cái quạt hỏng, còn có một cái tivi cần sửa. Cái khác đều không phải đồ điện, có một cái tủ gỗ, không ít sách, cậu xem có dùng được không." Thanh niên được gọi là anh Thành dựng xe ba gác lại nói.

Hai thanh niên trước mắt, người trẻ hơn hoạt bát hơn một chút tên là Tô Nghị Lâm, người lớn tuổi hơn trầm ổn hơn một chút tên là Cố Thành Chu.

Ngôi nhà là nhà Cố Thành Chu.

Tô Nghị Lâm cũng là người địa phương, nhưng không có việc làm chính đáng, Cố Thành Chu mang theo anh ta kiếm cơm.

Sở Việt Xuyên trước đây dùng thời gian rảnh rỗi đi khắp các ngõ hẻm, muốn tìm việc gì đó để làm, đụng phải hai người thu phế liệu này cùng người khác xảy ra mâu thuẫn đánh nhau, giúp họ một lần, liền kết giao như vậy, mới có chuyện sau này.

Chuyện đánh nhau như vậy, Sở Vị ở trong thư đã dặn Sở Việt Xuyên, tuyệt đối đừng dính vào, phải tránh xa những người bạo lực.

Sở Việt Xuyên không biết ai tốt ai xấu, cũng không muốn quản chuyện bao đồng.

Nhưng lúc đó anh nhìn thấy Cố Thành Chu vì bảo vệ Tô Nghị Lâm mà bị đánh trúng mấy gậy, Tô Nghị Lâm rõ ràng có thể chạy trước, nhưng vẫn kiên trì đỡ lấy Cố Thành Chu bị thương cùng chạy.

Nhìn thấy tình hình như vậy, liền ra tay giúp đỡ.

"Xuyên, cậu nói em trai cậu đang ngủ, ăn cơm chưa? Tôi đi mua chút đồ ăn nấu cơm." Cố Thành Chu hỏi Sở Việt Xuyên.

"Ăn bữa sáng rồi. Không cần mua đồ ăn nấu cơm, đợi em ấy ngủ một lát tôi gọi em ấy dậy, cùng các cậu ra ngoài ăn, tôi mời." Sở Việt Xuyên nói.

"Oa, anh Xuyên mời khách, vậy em phải ăn thật ngon!" Tô Nghị Lâm cười rất vui vẻ.

"Cậu chỉ biết ăn thôi. Kem đều tan chảy rồi, mau ăn đi, rửa mặt đi, đừng đợi lát nữa nhìn thấy khách mà bốc mùi." Cố Thành Chu trừng mắt với Tô Nghị Lâm nói.

"Ăn không nổi, anh ăn đi, em đi rửa mặt." Tô Nghị Lâm đưa que kem cho Cố Thành Chu nói, đi lấy chậu.

Cố Thành Chu cũng không chê, cầm que kem kia tiếp tục ăn.

Sở Việt Xuyên giặt xong quần áo lên lầu, đến phòng Sở Vị đang ngủ, cầm quần áo phơi ở trên cây sào trúc ngoài cửa sổ.

Sở Vị vẫn đang ngủ, mặt mày giãn ra, chân tay mở rộng, ngủ rất say sưa.

Sở Việt Xuyên không đành lòng quấy rầy, đến trước mặt Sở Vị lặng lẽ nhìn cậu.

Sở Vị ngủ hơn hai tiếng, cảm giác trán bị một bàn tay lớn ấm áp khô ráo chạm vào, mở mắt ra nhìn thấy mặt Sở Việt Xuyên.

"Đói bụng không? Muốn dậy ăn cơm không?" Sở Việt Xuyên thấy Sở Vị mở mắt ra liền hỏi, tay muốn rời khỏi thì bị Sở Vị nắm lấy, mặt áp vào bàn tay lớn của Sở Việt Xuyên, dụi dụi, ngáp một cái, như một con mèo nhỏ mềm oặt.

Tay Sở Việt Xuyên tiếp xúc với má mềm mại ấm áp của Sở Vị, cảm giác lòng bàn tay nóng lên tê dại, môi khô khốc, tựa hồ như chỉ cần cúi xuống hôn một cái thì sẽ có hương thơm ngào ngạt, làm dịu đi sự khô khan.

"Anh, em không ngủ đủ, hôm nay có thể xin nghỉ một ngày không đi học không?" Sở Vị hừ nhẹ nói, mang theo giọng mũi nũng nịu, làm cho lồng ngực Sở Việt Xuyên run lên.

Ý tứ trong lời nói của Sở Vị làm Sở Việt Xuyên không hiểu, em ấy vẫn chưa tỉnh ngủ, đang nói mơ sao?

"Không ngủ đủ thì ngủ thêm một lát..." Sở Việt Xuyên thấp giọng nói, vuốt vuốt tóc Sở Vị.

Sở Vị tìm một tư thế thoải mái ôm tay Sở Việt Xuyên nhắm chặt mắt lại.

Sở Việt Xuyên không rút tay lại, ngồi xổm xuống chăm chú nhìn Sở Vị, ánh mắt ẩn nhẫn lại kiềm chế.

Vốn dĩ cho rằng Sở Vị lại muốn ngủ thêm một lát, rất nhanh cậu lại mở mắt ra.

Mắt chớp chớp, ánh mắt đã tỉnh táo hơn nhiều.

Sở Vị buông tay Sở Việt Xuyên, ngồi dậy.

Vừa nãy mơ mơ màng màng, Sở Vị trong lúc mơ hồ cho rằng đang ở kiếp trước, lười biếng muốn ngủ thêm một lát, nũng nịu với Sở Việt Xuyên.

Nhắm mắt lại cảm giác không đúng, phản ứng lại, tỉnh hẳn.

"Anh, em ngủ bao lâu rồi?" Sở Vị hỏi Sở Việt Xuyên.

"Không lâu, bây giờ hơn mười hai giờ rồi. Em đói bụng không?" Sở Việt Xuyên nhìn về phía Sở Vị, ánh mắt ôn hòa.

Sở Vị tay đè lên bụng gật đầu.

"Vậy dậy đi chúng ta đi ăn cơm, không ngủ đủ thì ăn cơm xong ngủ tiếp." Sở Việt Xuyên nói, đưa nước rửa mặt cho Sở Vị.

Sở Vị dậy đi giày, rửa mặt cho tỉnh táo.

Nghỉ ngơi cả một buổi trưa, lại uống thuốc, Sở Vị cảm giác tốt hơn nhiều rồi.

"Anh, quần áo của em đâu rồi?" Sở Vị phát hiện quần áo bẩn trước đó mình đặt ở trên ghế không thấy, liền hỏi Sở Việt Xuyên.

"Giặt rồi phơi ở ngoài." Sở Việt Xuyên chỉ chỉ phía ngoài cửa sổ.

Sở Vị liếc nhìn quả nhiên ở bên ngoài.

Sở Vị có chút xấu hổ, đó là toàn bộ quần áo, bao gồm cả đồ lót, Sở Việt Xuyên hành động đúng là nhanh.

"Anh Thành và họ đã về từ trưa, lát nữa gọi họ cùng đi ăn cơm, giới thiệu em với họ. Mọi người đều không tệ." Sở Việt Xuyên nói với Sở Vị, đưa cậu xuống lầu.

Dưới lầu Tô Nghị Lâm và Cố Thành Chu đã dọn dẹp xong, còn thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau khi Sở Việt Xuyên giới thiệu thì chào hỏi.

"Anh Xuyên, em trai Sở Vị của cậu cũng lớn lên đẹp trai thật, tôi còn tưởng là một cô gái xinh đẹp đấy." Tô Nghị Lâm nhìn thấy vẻ ngoài của Sở Vị thì rất kinh ngạc, không ngờ Sở Vị lại nhìn đẹp như vậy.

Cố Thành Chu thì không phản ứng gì, chỉ là thấy phản ứng của Tô Nghị Lâm có chút không vui.

"Đâu ra như con gái?" Sở Việt Xuyên liếc nhìn Tô Nghị Lâm cũng không thật vui vẻ.

"Tôi là nói cậu ấy lớn lên quá đẹp, không phải ý mà cậu nghĩ, xin lỗi nhé, tôi thật sự không có ý gì khác." Tô Nghị Lâm vội vàng nói, nhìn về phía Sở Vị cười lấy lòng.

"Cậu ấy nói chuyện không suy nghĩ. Em đừng để ý lời cậu ấy nói." Sở Việt Xuyên cảm thấy sắc mặt Sở Vị không đúng lắm, không biết Sở Vị có phải để ý lời nói như con gái của Tô Nghị Lâm hay không.

Đừng quay đầu lại lại xích mích.

"Em biết, không sao." Sở Vị hoàn hồn, miễn cưỡng cười nói.

Sở Vị nhìn thấy Tô Nghị Lâm còn kinh ngạc hơn cả Tô Nghị Lâm nhìn thấy cậu, bởi vì kiếp trước cậu đã gặp Tô Nghị Lâm.

Tô Nghị Lâm khi Sở Vị học đại học đã lên báo, còn đến trường của họ diễn thuyết, là một doanh nhân nổi tiếng, tài sản hàng chục tỉ.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Tô Nghị Lâm đã hợp tác với công ty của Sở Việt Xuyên, sau khi gặp Sở Vị một lần liền bắt đầu theo đuổi Sở Vị.

Cũng chính là người theo đuổi mà Sở Việt Xuyên cầm gậy đuổi đánh.

Không biết là cố ý chọc giận Sở Việt Xuyên hay nói thật, anh ta nói nếu Sở Việt Xuyên trẻ lại hai mươi tuổi, cũng sẽ theo đuổi Sở Việt Xuyên.

Từ trong lời nói của Sở Việt Xuyên và Tống Dực Dương, Sở Vị biết Tô Nghị Lâm là một người đồng tính nam, có sở thích rất chuyên biệt, thích những người trẻ đẹp, những người bên cạnh đều là những thanh niên khoảng hai mươi tuổi.

Tại sao Sở Việt Xuyên đến Hải Thị lại ma xui quỷ khiến quen biết người này chứ!

Nếu là bạn làm ăn, vậy thì không sai.

Nếu là bạn bè thì...

Đừng để Tô Nghị Lâm dẫn dắt Sở Việt Xuyên đi sai đường.

Nhìn đối phương hiện tại còn trẻ, cũng khoảng hai mươi tuổi, hẳn là sẽ không như kiếp trước chứ?

"Có phải không thoải mái không? Hay là anh ra ngoài mua cơm về ăn?" Sở Việt Xuyên cảm thấy sắc mặt Sở Vị vẫn không tự nhiên, cho rằng cậu đang cố gắng chịu đựng cái gì.

"Không cần. Em ngủ quá lâu, cũng muốn ra ngoài đi dạo. Muốn đi đâu ăn cơm?" Sở Vị lắc đầu, đến bên cạnh Sở Việt Xuyên, tách khỏi Tô Nghị Lâm.

Nhưng cũng quan sát Tô Nghị Lâm.

"Đi một nhà cơm quốc doanh gần đây." Sở Việt Xuyên nói.

"Sở Vị, anh Xuyên rất ít mời khách, hôm nay nhờ cậu đấy." Tô Nghị Lâm thấy Sở Vị đến bên cạnh mình thì cười hì hì nói, muốn đến gần Sở Vị, bị Cố Thành Chu kéo lại.

"Đi phía trước mở đường." Cố Thành Chu nói, kéo Tô Nghị Lâm đi về phía trước.

Sở Việt Xuyên liếc nhìn hai người đi phía trước, dẫn Sở Vị ra ngoài khóa cửa lớn lại.

Đi bộ mất mười mấy phút đến nhà hàng quốc doanh kia.

Mấy người đều để Sở Vị gọi món, Sở Vị nhìn thực đơn gọi vịt bát bảo, thịt kho tàu, cá sốt chua ngọt, gà luộc, v.v., kết hợp với một món rau cần xào bách hợp để giải ngấy.

Mất hơn mười tệ.

Sở Việt Xuyên hiện tại mỗi tháng có tiền trợ cấp của trường học mười tám tệ và hai mươi cân phiếu lương, còn có tiền sửa chữa đồ điện, vẫn có thể tiêu số tiền này.

Một bữa cơm ăn ngược lại cũng hài lòng.

Tô Nghị Lâm thì như quen thuộc, nói chuyện khá nhiều, Sở Vị chỉ cảm thấy nếu đặt anh ta và Tống Dực Dương cùng nhau, hai người có thể nói chuyện một ngày một đêm không ngừng nghỉ.

Trông có vẻ Tô Nghị Lâm đối với Sở Việt Xuyên vẫn rất thân thiết.

Sở Việt Xuyên đối với thái độ của Tô Nghị Lâm không nhìn ra cái gì, có thể mời đến ăn cơm cùng, chứng tỏ người không tệ, nói rõ họ đã là bạn bè.

Ăn cơm xong, Cố Thành Chu mang Tô Nghị Lâm đi bận rộn.

Sở Vị cầm thư Tạ Tân Nho viết, hai người trước tiên đi mua chút hoa quả mang theo, đến bệnh viện phụ thuộc Giao Đại ở Hải Thị, tìm người bạn cũ mà Tạ Tân Nho nói trong thư.

Người kia nhìn thư, sắp xếp cho Sở Vị một chuyên gia, hẹn vào mười giờ sáng ngày hôm sau.

Sau khi làm xong việc, Sở Vị không muốn quay về ngủ, sợ buổi tối ngủ không được, Sở Việt Xuyên mang Sở Vị đi dạo trong khuôn viên Giao Đại, thời gian không còn sớm lắm, hai người đi xe buýt đến nhà Triệu Mộng Tây.

Ba Triệu Mộng Tây vẫn chưa khôi phục công việc, nhưng thân thể đã hồi phục, ở trong phòng được đơn vị ba Triệu phân, ba phòng ngủ một phòng khách, cũng không tệ.

Để chiêu đãi Sở Việt Xuyên và Sở Vị, họ chuẩn bị một bữa tối phong phú.

Ba mẹ Triệu đều là trí thức, làm người lễ phép có học thức, ông Triệu ban đầu vì ông nội Sở mà đã rất thân thiết với Sở Việt Xuyên, khi Sở Vị và Sở Việt Xuyên đến, được tiếp đãi nồng nhiệt.

"Cứ tự nhiên ăn, đừng khách sáo. Chuẩn bị vội vàng. Tiếp đãi không chu đáo." Khi ngồi vào bàn ăn, mẹ Triệu khách sáo nói.

"Quả thực là tiếp đãi không chu đáo, chúng ta ở nhà Sở ăn còn tốt hơn. Con cầm số tiền sinh hoạt này căn bản không đủ, cũng may Sở Vị và họ mang con đi làm việc, sau này mới không phải ăn bám. Mọi người ăn đi, tạm thời ăn vậy." Triệu Mộng Tây không khách sáo nói, mời Sở Vị và họ ăn cơm.

"Con bé này. Việt Xuyên, Sở Vị, cảm ơn các cậu đã chăm sóc Mộng Mộng, con bé này cái tính khí này, bị chúng tôi chiều hư rồi." Mẹ Triệu oán trách liếc nhìn Triệu Mộng Tây, nói với Sở Vị bọn họ.

Ba Triệu nhìn Sở Việt Xuyên trong mắt lộ ra sự khen ngợi và thưởng thức.

Ở nông thôn mà ăn còn tốt hơn họ, đó là có người có bản lĩnh.

Sở Việt Xuyên lấy được bằng lái xe, biết lái xe, sẽ sửa xe, còn có thể sửa chữa đồ điện, hiện tại lại đang học đại học, ở thành phố Hải đều là con rể tốt đáng khoe khoang.

"Ông già Sở biết dạy cháu. Ban đầu tôi nói không sai đúng không? Từ nhỏ định thông gia từ bé không sai. Tình hình bây giờ tốt hơn một chút, Việt Xuyên lại đến Hải Thị, Mộng Mộng cũng ở đây, không bằng chọn ngày, đính hôn trước, rồi kết hôn, thế nào?" Ông Triệu nhìn Sở Việt Xuyên vui vẻ, ăn cơm xong liền cười nói.

Sở Vị ngạc nhiên, không biết mình có phải nhìn lầm không, nhìn về phía mấy người, Triệu Mộng Tây rõ ràng đang ngượng ngùng, ánh mắt lại có một chút chờ mong.

Ba mẹ Triệu cười nhìn Sở Việt Xuyên, chờ anh trả lời.

Trông có vẻ người nhà họ Triệu đối với Sở Việt Xuyên là tán thành, cũng cho rằng Sở Việt Xuyên đối với Triệu Mộng Tây là có tình cảm.

Sở Vị nhìn về phía Sở Việt Xuyên, muốn xem thử Sở Việt Xuyên trả lời thế nào.

Lòng bàn tay Sở Vị đổ mồ hôi, có chút không thoải mái.

Sở Việt Xuyên cũng không nghĩ tới ông Triệu lại đề cập đến chuyện này.

"Ông Triệu, chuyện này cháu và đồng chí Triệu Mộng Tây đã nói rõ ràng khi gặp mặt rồi, việc thông gia từ bé không tính. Ông và ông nội cháu là bạn chiến đấu, ông coi cháu là vãn bối, cháu coi ông là trưởng bối, là người thân, chăm sóc đồng chí Triệu Mộng Tây là bổn phận phải làm. Giữa chúng cháu là quan hệ đồng chí thuần khiết." Sở Việt Xuyên dừng một chút nói.

Ánh mắt chờ mong của người nhà họ Triệu lập tức thất bại.

Sở Việt Xuyên chăm sóc Triệu Mộng Tây, giúp đỡ gia đình họ, chỉ là vì quan hệ giữa ông nội Sở và ông nội Triệu?!

"Đúng vậy, chúng cháu đã nói xong rồi. Ông nội, thời đại nào rồi, đâu ra thông gia từ bé." Triệu Mộng Tây có chút thất vọng, lại rất ngượng ngùng, phản ứng lại liền nói, không muốn quan hệ giữa hai người trở nên lúng túng.

"Đứa trẻ lớn lên đều có chủ ý của mình, người lớn chúng ta chỉ là mong muốn đơn phương. Việt Xuyên cậu đừng để ý. Ông già cũng là muốn cậu và Mộng Mộng khỏe mạnh. Chuyện này chúng ta sau này hãy nói." Ba Triệu nói theo, làm dịu không khí.

"Tại sao chuyện thông gia từ bé lại không được chứ? Tôi thấy hai đứa rất hợp nhau. Thằng nhóc này tôi rất thích. Con gái Mộng Mộng nhà chúng tôi không tốt sao, cậu không vừa mắt? Hay là nói cậu có đối tượng rồi? Chưa có đối tượng thì cứ tìm một đối tượng đi." Ông Triệu nhìn về phía Sở Việt Xuyên nói.

Tuy nói ba mẹ Triệu đều là người có học thức, nói chuyện uyển chuyển, ông Triệu và ông nội Sở đều là người chân chất, nói chuyện liền trực tiếp một chút.

Nói ra lời này, không khí lại vi diệu.

Sở Vị nhìn về phía Sở Việt Xuyên.

Trước đây Sở Vị nghĩ Sở Việt Xuyên kiếp trước cô đơn thật đáng thương, rất muốn giúp Sở Việt Xuyên tìm một người yêu anh, thương anh.

Lúc này, không hiểu sao, trong lòng có một chút cảm giác khó chịu.

"Ông Triệu, xin lỗi, để ông thất vọng rồi. Cháu và đồng chí Triệu Mộng Tây sẽ không hẹn hò. Cháu đã có người mình thích." Sở Việt Xuyên nghe lời ông Triệu nói, suy nghĩ một lúc rồi nói.

Anh cũng không muốn để họ hiểu lầm, chậm trễ Triệu Mộng Tây nữa.

Vừa nói ra lời này, Triệu Mộng Tây cắn môi không lên tiếng, ba mẹ Triệu không giấu nổi sự thất vọng, coi như đã từ bỏ ý định, ông Triệu không cam lòng hỏi vài câu.

"Thời gian không còn sớm, chúng cháu không quấy rầy nữa. Cảm ơn đã chiêu đãi." Nói vài câu, Sở Việt Xuyên nói với người nhà họ Triệu.

Chủ đề lúng túng, người nhà họ Triệu cũng không giữ họ lại.

Triệu Mộng Tây tiễn hai người ra ngoài.

"Hôm nay thật sự là mất mặt chết đi được, em cũng không biết sao ông nội lại đề cập đến chuyện này. Mọi người nhất định phải quên đi nhé." Sau khi tiễn hai người đi, Triệu Mộng Tây nói với hai người.

"Không sao. Ông nội anh cũng thế." Sở Việt Xuyên nói một câu.

Thấy vẻ mặt của Sở Việt Xuyên và Sở Vị, Triệu Mộng Tây hơi thở phào nhẹ nhõm.

Chào Triệu Mộng Tây, Sở Việt Xuyên dẫn Sở Vị đến trạm xe buýt.

Sở Vị đi theo Sở Việt Xuyên về phía trước, trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện Sở Việt Xuyên nói có người mình thích.
 

Bình Luận (0)
Comment