Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão

Chương 37

 
Ở trạm xe buýt chờ xe, nhìn trái phải không có người, Sở Vị kéo lại tay áo Sở Việt Xuyên.

"Anh, anh thật sự có người mình thích sao?" Sở Vị nhìn Sở Việt Xuyên hỏi.

"Ừ." Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị gật đầu.

"Là bạn học sao?" Sở Vị tiếp tục hỏi, giọng nói có chút lạnh lẽo.

"Không phải. Em không cần hỏi. Thân phận của người ấy anh tạm thời không biết nói thế nào. Anh chỉ có thể nói, chuyện này là thật. Sau này em cũng không cần bận tâm đến anh." Sở Việt Xuyên nói, nhìn ánh mắt Sở Vị sâu hơn mấy phần.

Anh rất muốn trực tiếp nói cho Sở Vị, nhưng, nói cho Sở Vị cái giá quá lớn.

Anh có chút sợ, sợ mất đi loại quan hệ thân mật này với Sở Vị.

Anh thích Sở Vị, không có cách nào làm được việc giới thiệu con gái cho Sở Vị.

Khi Sở Vị ở trong đội, vẫn luôn cùng dì Lý nói chuyện, để dì ấy giới thiệu đối tượng cho anh, hỏi anh thích con gái dạng nào...

"..." Nghe Sở Việt Xuyên nói, lời Sở Vị muốn nói bị chặn lại, có chút khó chịu.

Sở Việt Xuyên có người mình thích, không nói cho người nhà họ Triệu, tại sao ngay cả cậu cũng không nói cho?

Lẽ nào là...

Người Sở Việt Xuyên thích rất đặc biệt, không có cách nào nói ra?

Sở Vị nghĩ như vậy liền suy nghĩ lung tung.

Không phải bạn học, lại là người mới quen ở Hải Thị, vậy không phải Tô Nghị Lâm và Cố Thành Chu sao?

Tô Nghị Lâm thích đàn ông, anh ta cũng đẹp trai, lại hoạt bát hay nói.

Hơn nữa căn cứ lời nói của Tô Nghị Lâm kiếp trước, Sở Việt Xuyên cũng lớn lên hợp với thẩm mỹ của anh ta.

Bây giờ Sở Việt Xuyên không phải đang ở tuổi hai mươi sao?

Sở Việt Xuyên thật thà như vậy, không có kinh nghiệm tình cảm, sẽ không bị Tô Nghị Lâm bẻ cong chứ?

Sở Vị còn muốn hỏi gì đó, xe buýt đến rồi.

Hai người cùng lên xe.

Sở Vị ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa xe, tâm trạng phức tạp.

Sở Việt Xuyên trước đây cho rằng Sở Vị là nữ mới muốn kết hôn với Sở Vị.

Sau khi biết là nam, liền không nói ra.

Từ kiếp trước mà xem, Sở Việt Xuyên cũng thẳng.

Sở Vị cảm thấy suy đoán của mình quá hoang đường.

Chỉ là, nếu Sở Việt Xuyên thật sự bị bẻ cong, phải làm sao bây giờ?

Vẫn là đợi lát nữa hỏi Sở Việt Xuyên để xác nhận lại đi.

Sở Vị nghĩ, xe buýt đến trạm, Sở Việt Xuyên kéo Sở Vị, đưa cậu xuống xe.

Sắc trời chạng vạng, trong hẻm không có đèn, Sở Việt Xuyên kéo tay Sở Vị đi về phía trước.

Đến nhà Cố Thành Chu, Tô Nghị Lâm và Cố Thành Chu đều đã về, đang dọn dẹp đồ vật trong ngày.

Tô Nghị Lâm thấy Sở Việt Xuyên liền kéo tay anh đi xem những đồ tốt họ thu được buổi chiều.

Tô Nghị Lâm kéo tay Sở Việt Xuyên, đến gần rất sát.

Trước kia Tống Dực Dương cũng sẽ như vậy với Sở Việt Xuyên, Sở Vị đều không cảm thấy gì.

Chỉ là có cái suy đoán kia, liền cảm thấy có chút chói mắt.

"Tôi đưa Sở Vị về nghỉ trước, lát nữa xuống sau." Sở Việt Xuyên nhìn một chút nói với Tô Nghị Lâm.

Sở Vị đi theo Sở Việt Xuyên lên lầu, Sở Việt Xuyên nói chuyện đổ nước nóng vào bình giữ nhiệt.

"Em rửa mặt ngủ trước đi, buổi tối có thể khóa cửa từ bên trong, đừng lo lắng, anh ở dưới lầu, có chuyện gì thì gọi anh." Sở Việt Xuyên nói với Sở Vị, đưa tay ấn ấn đầu Sở Vị.

Sở Vị nhất thời không biết nói gì, thấy Sở Việt Xuyên rời đi.

Sở Vị với một loạt suy nghĩ, rửa mặt xong, thay quần áo, muốn ngủ mà ngủ không được.

Đi ra ngoài liếc nhìn, ngoài sân đã không có ai, họ đều vào phòng rồi.

Sở Vị nhớ lại dưới lầu chỉ có hai phòng, Sở Việt Xuyên ở dưới lầu ở đâu?

Nghĩ như vậy, Sở Vị ngồi không yên, từ trong phòng đi ra ngoài xuống lầu.

Dưới lầu hai phòng đều sáng đèn.

Tô Nghị Lâm và Sở Việt Xuyên ở trong một phòng, xem Sở Việt Xuyên sửa chữa tivi.

"Anh Xuyên, cậu cũng quá lợi hại đi? Sơ đồ mạch điện của tivi đều nhớ kỹ, không đọc sách mà cũng có thể tìm ra lỗi..." Tô Nghị Lâm đến gần nhìn kỹ bản mạch điện, mang theo ánh mắt kính nể nhìn Sở Việt Xuyên.

"Cậu không có việc gì làm thì về phòng ngủ đi, anh Thành vừa rồi còn gọi cậu đấy." Sở Việt Xuyên tức giận liếc nhìn Tô Nghị Lâm nói.

"Chúng tôi đã chia tay rồi, anh ấy đang giận, vừa nãy còn cắn tôi một cái, cậu xem này, có đỏ không?" Tô Nghị Lâm nói, chỉ chỉ vị trí cổ mình, có một vết đỏ.

"... Cậu tránh ra, che mất tôi rồi." Sở Việt Xuyên liếc nhìn nói.

Tô Nghị Lâm vội vàng di chuyển vị trí.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Sở Vị đang đứng ở ngoài cửa, cậu không nghe được, chỉ từ khe cửa đang hé mở nhìn thấy góc áo Sở Việt Xuyên, cùng với bóng lưng Tô Nghị Lâm, hai người dựa vào rất gần, không biết đang làm gì, cảm giác nhìn từ hướng này mặt đều muốn dán vào nhau.

"Là Sở Vị à! Có chuyện gì sao?" Sở Vị gõ cửa xong, rất nhanh Tô Nghị Lâm đi ra mở cửa, nhìn Sở Vị cười nói, cười có chút chói mắt, đặc biệt là một vết đỏ khả nghi ở cổ.

Nắm đấm Sở Vị siết chặt.

Sở Việt Xuyên thật sự bị Tô Nghị Lâm bẻ cong rồi sao?

Tô Nghị Lâm cái người này thật quá đáng!

Sở Việt Xuyên có phải ngốc không, sao lại thích Tô Nghị Lâm?!

"Sở Việt Xuyên, anh ra đây, em có chuyện muốn nói với anh." Sở Vị nói một câu, xoay người đi ra ngoài.

Sở Việt Xuyên đang sửa mạch điện thì sững sờ.

Sở Vị lại gọi thẳng tên đầy đủ của anh, đây là sao vậy?!

"Tôi sao lại cảm thấy Sở Vị giận rồi? Giống như anh Thành, lúc giận thật là đáng sợ." Tô Nghị Lâm nhìn về phía Sở Việt Xuyên nói.

Sở Việt Xuyên đặt đồ vật trong tay xuống, không bận tâm đến Tô Nghị Lâm nữa, vội vàng đứng dậy đuổi theo Sở Vị đi ra ngoài.

Tô Nghị Lâm thấy Sở Việt Xuyên rời đi, quay trở lại phòng đối diện.

Sở Vị hướng về phía cầu thang đi, cơ thể hơi run rẩy, một bậc thang đi quá cao, lại không đến bậc thứ hai, lập tức té xuống, Sở Vị vội vàng dùng tay chống đỡ.

Tay Sở Vị không chạm đến đất, cánh tay bị một bàn tay lớn kéo lại, người được kéo đứng thẳng.

Sở Vị không lên tiếng tiếp tục đi lên trên, bàn tay kia liền không buông ra, vẫn kéo Sở Vị đến trong phòng trên lầu.

"Làm sao, giận rồi sao?" Sở Việt Xuyên nhìn sắc mặt Sở Vị hỏi.

"Anh, anh có thể chọn lại một người để thích không?" Khóe miệng Sở Vị cúi xuống, nói theo.

Sở Việt Xuyên nghe Sở Vị sửng sốt một chút.

Sở Vị đã đoán ra rồi sao?

Cho nên mới giận như vậy, tâm trạng kịch liệt?

Trong lúc nhất thời Sở Việt Xuyên trong lòng thấp thỏm.

"Không được." Sở Việt Xuyên dừng lại rồi nói, vẫn là trả lời câu trả lời thật.

"Tại sao không được? Đi cùng với người đó không có kết quả tốt, anh cũng đồng ý?" Sở Vị nói.

"Đồng ý." Giọng Sở Việt Xuyên hơi khô khốc.

Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên trả lời một cách trịnh trọng, trong lòng vừa giận lại vừa khổ sở.

"Người đó có rất nhiều khuyết điểm, nói không chừng ngày mai sẽ rời khỏi anh, anh còn thích chứ?" Sở Vị còn nói.

"Sẽ. Bất kể người ấy thế nào, anh đều thích." Sở Việt Xuyên nói.

"..." Nhìn Sở Việt Xuyên trả lời, Sở Vị cảm thấy trong lòng có cái gì nghẹn lại.

Tại sao anh trai cậu lại là một người mù quáng vì tình yêu, không nghe lời khuyên như vậy!

"Em có phải chán ghét anh như vậy không? Sẽ rời khỏi anh sao?" Sở Việt Xuyên thấy vẻ mặt Sở Vị lại hỏi, cảm giác trong lòng rét buốt đau đớn.

Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên cúi mặt xuống trông có vẻ bị tổn thương, lại đau lòng.

Cậu không nên đối với Sở Việt Xuyên nghiêm túc như vậy, nhiều chất vấn như vậy, đáng lẽ nên phân tích cho anh, nói chuyện tử tế với anh.

Sở Việt Xuyên không phải không có lý lẽ, anh chỉ là bị che mắt.

Vốn dĩ bị bẻ cong, có thể tâm lý đã trải qua một sự chuyển biến rất phức tạp, bây giờ cậu lại nói với anh như vậy, chê bai tình cảm của anh...

"Anh, em chỉ là không muốn anh bị tổn thương, em sẽ không chán ghét anh, cũng sẽ không rời khỏi anh. Anh phải bình tĩnh một chút, nghĩ cho kỹ, không nên mù quáng vì tình yêu, không nên nông nổi." Giọng Sở Vị hạ thấp, nhẹ nhàng nói.

Sở Việt Xuyên nhìn về phía Sở Vị, vẻ mặt hơi thay đổi.

Sở Vị không có chán ghét anh, hóa ra chỉ là sợ anh bị tổn thương.

Anh sao lại không sợ mình bị tổn thương chứ?

Sở Việt Xuyên đưa tay sờ vào mái tóc mềm mại của Sở Vị, nhìn vẻ mặt Sở Vị càng thêm dịu dàng.

Sở Vị bị nhìn có chút ngượng ngùng, sao lại nhìn cậu như vậy?

"Sở Vị, anh đã nghĩ đến hơn một năm rồi, đã sớm nghĩ rõ ràng. Anh cho rằng em là con gái thì đối với em có hảo cảm. Biết em là con trai, anh vẫn không kiềm chế được bị em hấp dẫn. Anh biết chuyện này rất kỳ quái, cũng sẽ bị người ta lên án, nhưng anh chính là không kiềm chế được. Anh cái gì cũng không sợ, chỉ cần em không chán ghét anh, không rời đi anh, thì được rồi. Hy vọng em đừng bị anh làm phiền, nên làm gì thì cứ làm nấy." Sở Việt Xuyên nhìn chăm chú Sở Vị, nói một cách trịnh trọng.

Sở Vị đã bỏ đi lo lắng của anh, đã nói đến đây rồi, anh liền nói rõ ràng luôn.

Sở Vị nhìn Sở Việt Xuyên, cảm thấy choáng váng.

Lần thứ hai nghi ngờ mình đã nhìn nhầm.

Sở Việt Xuyên thích chính là mình, không phải Tô Nghị Lâm? !

Sở Việt Xuyên mù quáng vì tình yêu, không rời không bỏ với mình? !

Đòi mạng!

"Xin lỗi, hôm nay để em phải tiếp nhận quá nhiều tin tức. Em không cần có gánh nặng, trước đây thế nào sau này vẫn thế ấy. Anh là người lớn, lớn hơn em ba tuổi, anh biết mình đang làm gì. Em không cần lo lắng cho anh. Thôi, đừng suy nghĩ nữa, ngủ trước đi." Sở Việt Xuyên nhìn vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê của Sở Vị cảm thấy rất đáng yêu, lại không nhịn được đưa tay vuốt vuốt tóc cậu.

Sở Vị không biết sự tình làm sao lại biến thành như vậy.

Nhìn Sở Việt Xuyên muốn nói gì đó, lại không biết nói thế nào.

"Em muốn nói gì? Anh nghe. Đừng để mình ngủ không yên mà suy nghĩ lung tung." Sở Việt Xuyên thấy Sở Vị muốn nói lại thôi, an ủi nói.

"... Anh đừng ở cùng phòng với Tô Nghị Lâm..." Sở Vị mấp máy môi, cuối cùng nói ra.

Nếu Sở Việt Xuyên thích cậu, vậy thì không liên quan gì đến Tô Nghị Lâm.

Nhưng, Tô Nghị Lâm thích đàn ông, Sở Việt Xuyên không thể quá thân cận với anh ta.

"Chỉ vậy thôi sao?" Sở Việt Xuyên sau khi nghe xong hỏi.

Sở Vị khó chịu gật đầu.

"Cậu ấy ở cùng phòng với anh Thành, vừa nãy là ở cùng anh học sửa tivi." Sở Việt Xuyên nói, giọng nói nhẹ nhõm hơn không ít.

Thấy Sở Vị quan tâm đến Tô Nghị Lâm, Sở Việt Xuyên cảm thấy vui vẻ một cách khó tả.

Mặt Sở Vị nóng lên.

Nên vui mừng vì mình chưa nói ra tên Tô Nghị Lâm.

Nếu không...

"Em đi ngủ." Sở Vị buồn bã nói một câu.

"Được. Em ngủ ngon, có việc gì bất cứ lúc nào gọi anh." Sở Việt Xuyên nói.

Sở Vị gật đầu, đợi Sở Việt Xuyên đi ra ngoài, Sở Vị vội vàng cài then cửa, sau đó nhào lên giường, vùi mặt vào gối.

Anh trai cậu sao lại thích chính mình?

Cậu hy vọng Sở Việt Xuyên có thể gặp được người yêu thích hợp, lại lo lắng Sở Việt Xuyên gặp phải người không tốt, hiện tại Sở Việt Xuyên thích chính là cậu, tựa hồ cũng không cần lo lắng...

Cậu tự tin, không có ai so với cậu đối với Sở Việt Xuyên tốt hơn, quan tâm hơn.

Tình cảm của cậu đối với Sở Việt Xuyên khẳng định so với bất kỳ ai đều sâu đậm hơn.

Nhìn như vậy, không có ai thích hợp với Sở Việt Xuyên hơn cậu.

Nhưng, vấn đề là, giới tính của cậu không đúng.

Sống lại một đời, Sở Vị cũng không sợ cái gì.

Chỉ cần Sở Việt Xuyên được, cậu hẳn là cái gì cũng sẽ không quan tâm.

Chỉ là...

Sở Việt Xuyên là anh trai a!

Đâu có chuyện nằm mơ bị anh trai hôn, nửa đêm bò dậy giặt q**n l*t...

Mặt Sở Vị đỏ bừng, vò vò tóc của mình, cởi giày, dùng chăn mỏng quấn chặt mình từ đầu đến chân.

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Sở Việt Xuyên hôn cậu.

Cực nóng, nồng nhiệt, thân thể lơ lửng, hoàn toàn dựa vào bàn tay lớn của Sở Việt Xuyên chống đỡ...

Cái chăn quấn chặt lấy mình, giống như thân thể Sở Việt Xuyên.

Sở Vị cảm thấy mặt mình nóng đến có thể chiên trứng, thân thể cũng mềm nhũn.

Trong tình huống như vậy tự vấn lòng.

Sở Vị không thể lừa gạt mình.

Cậu cũng đối với Sở Việt Xuyên có tình cảm không giống nhau.

Sở Việt Xuyên thích cậu, vậy thì ở bên nhau đi.

Sở Vị trong lòng nghĩ, mặt càng ngày càng nóng.

Khi cậu cho rằng mình sẽ thức trắng đêm, chốc lát lại ngủ thiếp đi.

Đứng ở bên ngoài, Sở Việt Xuyên vẫn chưa rời đi, ngây ngẩn nhìn bầu trời đêm chỉ lác đác vài vì sao.

Một lúc lâu, Sở Việt Xuyên mới xuống lầu.

Sở Việt Xuyên đến cửa phòng tối nay anh sẽ ngủ, nghe thấy một chút âm thanh.

"Anh Thành, hết giận chưa? Em sai rồi, không dám nhìn người khác nữa, anh đừng không nói gì..." Giọng khàn khàn truyền đến, là Tô Nghị Lâm đang nói chuyện.

Sở Việt Xuyên không muốn nghe, nhưng cánh cửa này cách âm không tốt, lọt vào tai anh.

Sở Việt Xuyên vội vàng mở cửa phòng đi vào rồi đóng cửa lại.

"Đừng nói nhảm..." Khi cửa gần đóng, Sở Việt Xuyên còn nghe được giọng Cố Thành Chu, cùng với một tiếng vang trầm thấp.

Sở Việt Xuyên đóng chặt cửa lại, âm thanh bên ngoài mới nhỏ xuống.

Về mối quan hệ của hai người kia, Sở Việt Xuyên sớm đã biết.

Cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Nếu không cũng sẽ không sắp xếp Sở Vị ở lầu hai.

Sở Việt Xuyên tạm thời không buồn ngủ, vào lúc này rất dễ dàng nhớ đến Sở Vị, rất dễ dàng trong đầu hiện lên những hình ảnh lung tung, Sở Việt Xuyên đơn giản đến bàn làm việc sửa đồ điện, tiếp tục công việc, để cho mình tập trung vào những chuyện khác.

Nửa đêm, Sở Việt Xuyên mới rửa mặt lên giường ngủ.

Sáng ngày thứ hai Sở Việt Xuyên dậy tiếp tục công việc, mãi đến hơn tám giờ Cố Thành Chu đến gọi anh.

"Tôi và Lâm Lâm đi trước. Trong nồi có cháo, tôi làm mấy cái bánh trứng gà, các cậu tạm ăn sáng. Hôm qua ở ngoài ăn rồi, không thể ngày nào cũng ra ngoài ăn, buổi trưa tôi mua thức ăn về nấu cơm." Cố Thành Chu nói với Sở Việt Xuyên một tiếng rồi đi.

Sở Việt Xuyên biết Cố Thành Chu cũng là người biết sống, giống như Sở Vị.

Mấy ngày sau nếu mỗi ngày đều đi nhà hàng, Sở Vị cũng sẽ không đi.

Món ăn ở nhà hàng cảm giác còn không ngon bằng Sở Vị làm.

Sở Việt Xuyên dọn dẹp bàn làm việc một chút, rửa mặt xong thay quần áo sạch, lên lầu tìm Sở Vị.

Sở Vị từ bên trong cài then cửa, Sở Việt Xuyên không gõ cửa, liền ở ngoài cửa đợi.

Một lúc sau Sở Vị đi ra.

Chưa rửa mặt, tóc ngủ có chút dựng lên.

"Anh, mấy giờ rồi, có trễ không?" Sở Vị dụi dụi mắt, thấy Sở Việt Xuyên thì hỏi.

"Tám giờ mười lăm phút, không sao, hẹn mười giờ, chúng ta chín giờ xuất phát là kịp." Sở Việt Xuyên liếc nhìn chiếc đồng hồ lớn ở xa nói.

Sở Vị thở phào nhẹ nhõm, buổi tối ngủ rất sâu, lại mơ thấy Sở Việt Xuyên, giống như xem phim, khi tỉnh lại cảm thấy rất mệt, thấy trời sáng trưng, liền hoảng, sợ bỏ lỡ suất khám chuyên gia.

Sở Việt Xuyên chuẩn bị nước sẵn cho Sở Vị, bưng vào để Sở Vị rửa mặt.

"Anh, hôm nay không cần đi ngoài mua đồ ăn đâu, bánh mang đến còn chưa ăn, còn có chút dưa muối, không ăn nữa sẽ hỏng. Em thấy dưới lầu có nhà bếp, có thể dùng không? Buổi trưa có thể mua thức ăn nấu cơm." Sở Vị rửa mặt, nghĩ đến gì đó ngẩng đầu nói với Sở Việt Xuyên đang muốn đi ra ngoài.

Hôm qua vừa đến không quá quen thuộc, hơi nhìn qua giá cả, cậu cũng không nỡ để Sở Việt Xuyên lại dùng tiền lãng phí.

"Ừm, bữa sáng anh Thành làm, anh đi hâm nóng. Buổi trưa anh ấy nói sẽ mua thức ăn về, chúng ta nếu từ bệnh viện về sớm, trên đường cũng mua một ít đồ." Sở Việt Xuyên nói.

Sở Việt Xuyên nói như vậy, Sở Vị liền yên tâm.

Sở Việt Xuyên cầm bánh và dưa muối Sở Vị mang đến xuống lầu.

Khi Sở Vị rửa mặt xong thay quần áo, Sở Việt Xuyên đã hâm nóng cháo và bánh xong, liền bày ra trên bàn nhỏ trong sân, cùng nhau ăn sáng.

"Anh Thành làm đấy, tay nghề anh ấy không tệ, bình thường cũng đều là anh ấy nấu cơm." Sở Việt Xuyên đưa cái bánh trứng gà mới cho Sở Vị, anh cầm bánh của Sở Vị mang từ nhà đến ăn.

Sở Vị gật đầu không khách sáo với Sở Việt Xuyên.

Sở Việt Xuyên ăn xong trước, ngẩng đầu nhìn Sở Vị ăn cơm.

Sở Vị chuyên tâm ăn sáng, chỉ là không quá để ý đến anh, cũng không nói chuyện.

Vẫn là chịu ảnh hưởng từ lời nói ngày hôm qua.

Tuy rằng không nói chuyện, nhưng Sở Vị có thể cùng mình ngồi xuống ăn cơm, Sở Việt Xuyên liền rất thỏa mãn.

Bí mật anh che giấu lâu như vậy, chính là lo lắng ảnh hưởng đến quan hệ của Sở Vị với anh.

Tuy rằng anh rất muốn ở bên Sở Vị, nhưng đối với việc Sở Vị tiếp nhận anh, không có hy vọng quá lớn.

Chỉ cần không giận anh, không chán ghét anh, chính là kết quả tốt nhất.

Ngày hôm qua còn có thể đi sờ tóc Sở Vị, lúc này lại có chút gò bó, chỉ là lặng lẽ nhìn như vậy.

Sở Việt Xuyên không biết, Sở Vị lúc này có chút cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.

Cậu đã nằm mơ cả đêm mà cảm thấy rất xấu hổ, cũng không dám đối diện với Sở Việt Xuyên.

Nhưng vừa nhìn thấy môi liền biết Sở Việt Xuyên đang nói gì, vì vậy ánh mắt dán chặt vào môi và cằm Sở Việt Xuyên, lại nghĩ đến cảnh hai người hôn nhau.

Lúc này ăn cơm, liền vội vàng cúi đầu ăn, cũng không giao lưu với Sở Việt Xuyên.

Hai người ăn xong bữa sáng, gần như đến chín giờ, Sở Việt Xuyên đưa Sở Vị ngồi xe buýt đi bệnh viện.

Hôm qua Sở Vị cũng không làm sao ý thức được việc đi xe buýt sẽ như thế nào.

Hôm nay tâm thái thay đổi, Sở Việt Xuyên đưa tay bảo vệ cậu chắn người, cậu cũng có cảm giác tim đập nhanh đột ngột.

Khi xuống xe, anh đỡ cậu, cậu đều cảm thấy cánh tay tê tê.

Sở Vị cảm thấy mình có chút vấn đề.

Hai người đến bệnh viện đợi gọi tên vào phòng, sự chú ý dời đi mới khá hơn một chút.

Bác sĩ cho Sở Vị kiểm tra thính lực trước, lại lắp máy trợ thính để thử điều chỉnh, cố gắng làm cho âm thanh nghe được to nhỏ thích hợp, hai tai cân bằng, không tổn thương tai.

Khá giống với việc lắp kính mắt.

Máy trợ thính bây giờ có hình thức hơi cồng kềnh, là loại hộp, bên trên có gắn dây tai nghe.

Vì cần lắp pin, thể tích khá lớn, giống như mang theo một cái máy nghe nhạc bên người.

Hơn nữa chủ yếu là phóng đại âm thanh, sẽ phóng đại tất cả âm thanh, cũng không có chức năng lọc âm, trải nghiệm khi đeo không tốt lắm.

"Sở Vị, em có thể nghe được không?" Sở Việt Xuyên sau khi Sở Vị đeo máy trợ thính thì hỏi.

Sở Vị gật đầu.

Giọng Sở Việt Xuyên, là âm thanh đầu tiên Sở Vị nghe được trên thế giới này.

Cậu sẽ không quên.

Giản dị trầm thấp, ấm áp và có cảm giác mạnh mẽ.

Cho dù cái máy trợ thính này có chút lệch, vẫn có thể nghe được mùi vị trong ký ức kiếp trước.

Chỉ là, khả năng phân biệt ngôn ngữ của đại não Sở Vị đã lâu không được sử dụng, đều thoái hóa rồi, Sở Vị nghe được âm thanh, nhưng không cách nào nhận biết là có ý gì, vẫn là từ môi để biết ý tứ đối phương.

Đây cũng là nguyên nhân Tạ Tân Nho để cậu đeo máy trợ thính, có thể sớm một chút khôi phục khả năng phân biệt ngôn ngữ.

"Thính giác bị tổn thương quá lâu, khả năng phân biệt ngôn ngữ của đại não sẽ kém đi, thậm chí thoái hóa, cần một quá trình khôi phục. Bình thường phải kiên trì tiến hành huấn luyện khôi phục ngôn ngữ..." Máy trợ thính điều chỉnh xong, bác sĩ nói với Sở Vị.

Sở Vị nhìn cái máy trợ thính rất nặng, tính toán sẽ không tốn bao nhiêu tiền, trên đơn thuốc lại có hơn một ngàn tệ.

Khi đến Tạ Tân Nho nói máy trợ thính nhiều nhất năm trăm tệ, không cần chuẩn bị quá nhiều tiền.

Sở Vị mang theo tiền của bản thân tích góp, Tống Dực Dương cho, còn có Sở Việt Xuyên gửi về, Chung Mậu Tùng đại diện đại đội cho cậu mượn, tính toán đâu ra đấy gộp được hơn sáu trăm, lại vẫn không đủ.

Thời đại này công nghệ điện tử còn chưa phát triển, đồ điện sẽ rất đắt.

Cái máy trợ thính này tuổi thọ mới bốn, năm năm, hơn một ngàn tệ, đối với Sở Vị mà nói, là một món xa xỉ phẩm khổng lồ.

Sở Vị nghĩ thẳng thắn không muốn, đồ này nghe tạp âm nhiều, còn không bằng môi ngữ nhanh.

"Em đợi một chút, anh đi nộp phí." Sở Vị còn chưa mở miệng, Sở Việt Xuyên đã nói với Sở Vị.

Sở Vị hơi kinh ngạc, Sở Việt Xuyên ngoại trừ gửi tiền về nhà, lại vẫn tích góp được hơn một ngàn sao?

Số tiền kia tích góp không dễ dàng, không cần thiết tiêu vào máy trợ thính.

"Tiền máy trợ thính đã trả rồi." Khi Sở Vị kéo Sở Việt Xuyên, vị bác sĩ mở lời nói.

"A? Ai trả?" Sở Vị giật mình.

"Ông Trịnh trả. Cái này đã bóc ra, hơn nữa là điều chỉnh cho cậu rồi, không thể trả lại. Có vấn đề gì lần sau trực tiếp tìm tôi là được, bình thường thứ tư thứ năm đều ở phòng khám." Vị bác sĩ kia nói.

Sở Vị hiểu ra.

Ông Trịnh chính là người bạn mà Tạ Tân Nho viết thư bảo Sở Vị tìm, hôm qua Sở Vị và họ vừa gặp.

Chẳng trách Tạ Tân Nho để Sở Vị không cần chuẩn bị bao nhiêu tiền.

Ông đã ủy thác vị bạn bè kia giúp đỡ trả trước.

Vậy cũng là hơn một ngàn tệ.

Tạ Tân Nho không biết cậu có bao nhiêu tiền, cứ thế giúp cậu thanh toán.

Bác sĩ nói không thể trả lại, Sở Vị cũng nghi ngờ là Tạ Tân Nho bảo người ta nói như vậy, sợ cậu không chấp nhận.

Sở Vị trong lòng dâng lên dòng nước ấm, ông lão kia cũng thật là.

Trước khi đi còn kéo mặt ra, vẻ mặt hơi thiếu kiên nhẫn.

Lén lút lại làm chuyện như vậy.

Sở Vị coi mình sống lại là để báo ân, bây giờ nhìn lại, cái ân này là báo không xong.

Sở Vị cảm ơn bác sĩ cùng Sở Việt Xuyên rời khỏi bệnh viện.

Đi ra ngoài là đường phố, tạp âm quá lớn, Sở Vị liền không đeo máy trợ thính.

"Đợi chúng ta trở về, anh đem tiền trả lại cho ông Tạ." Sở Việt Xuyên sau khi ra ngoài nói với Sở Vị.

"Anh, anh trả lại ông ấy, ông ấy không muốn còn sẽ giận không thèm để ý đến anh. Chúng ta mua nhiều thứ ông Tạ thích ăn. Đến lúc đó chúng ta thuê nhà, đón ông Tạ về ở cùng nhau có được không? Vẫn như ở với ông nội vậy." Sở Vị nói với Sở Việt Xuyên.

"Ừ, đương nhiên rồi. Đến lúc đó tìm ở gần trường học, xem có thể tìm cái lớn một chút không, em có yêu cầu gì nói với anh, anh nhìn khắp nơi xem." Sở Việt Xuyên nói.

Không nói Tạ Tân Nho giúp ông nội Sở chữa bệnh, lại giúp Sở Vị, chỉ cần là người thân của Sở Vị, Sở Việt Xuyên cũng sẽ coi như người thân.

Thấy Sở Vị vẫn lên kế hoạch "chúng ta", cùng với anh, cùng với người nhà họ Sở, Sở Việt Xuyên trong lòng thật cao hứng.

"Tốt nhất có sân độc lập, yên tĩnh một chút, có thể trồng hoa cỏ rau, ông Tạ và ông nội đều có việc làm. Như vậy có khó tìm không?" Sở Vị nói.

"Anh thấy nơi này có một ít nhà tự xây, còn có nhà Tây nhỏ, đợi rảnh rỗi anh đi xem, anh Thành cũng đang giúp hỏi thăm." Sở Việt Xuyên nói.

"Nếu thi đậu đại học thì phải đến năm hai, ba tháng mới đến, cũng không cần quá vội. Đợi giấy báo trúng tuyển của em xuống, chúng ta có thể đến sớm, ở khách sạn trước, rồi tìm nhà cũng được." Sở Vị nói.

Cuộc sống sau này, còn có thể ở cùng Sở Việt Xuyên và họ, Sở Vị liền rất mong đợi.

Chỉ là, hai người ở cùng nhau, người nhà không biết phản ứng thế nào. Phượng thành Sở gia lại là phản ứng gì, thôn dân hoa đào nếu như biết được sẽ như thế nào.

Ông nội Sở có chút bị hồ đồ, có lẽ còn có thể khen hay, ông Tạ không biết có tức giận không, cảm thấy bọn họ quá đáng?

Xe buýt đến trạm họ xuống mua thức ăn, Sở Vị gác lại những suy nghĩ lộn xộn kia, trước tiên cứ làm tốt việc trước mắt đã rồi nói.

 

Bình Luận (0)
Comment