Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão

Chương 47

 
Sở Việt Xuyên vì một người thầy kéo dài thời gian giảng dạy, lại phái anh đi đưa tài liệu nên lo lắng Sở Vị không có ai đón. Vừa xuống lầu nhìn thấy cậu, anh vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa đổ mồ hôi hột. Đồng thời, khi thấy Sở Vị ngồi xe đạp của người khác đến, một cảm giác quen thuộc ùa đến.

Sở Việt Xuyên biết rõ sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác kỳ lạ và bá đạo cứ chiếm trọn tâm trí anh.

"Bạn học Liêu, hôm nay cảm ơn cậu. Đây là anh trai tôi, Sở Việt Xuyên." Sở Vị giới thiệu Liêu Dật Văn và Sở Việt Xuyên với nhau.

Ba người không nói chuyện lâu vì Sở Việt Xuyên còn phải đi giao tài liệu, nên anh đưa Sở Vị đi trước.

Sở Vị xem Sở Việt Xuyên không lên tiếng còn có vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó, muốn hỏi một chút Sở Việt Xuyên làm sao, bất quá xung quanh nhiều người, lại muốn đi đến tòa nhà văn phòng của giáo sư nên đành tạm thời không hỏi.

Trên đường đến tòa nhà văn phòng, họ gặp vài người, tất cả đều quen biết Sở Việt Xuyên và chào hỏi anh một cách thân mật.

Có một người cũng đi đến tòa nhà văn phòng, anh ấy trò chuyện với Sở Việt Xuyên về một dự án trong học viện, họ nói chuyện về kỹ thuật suốt cả quãng đường.

Tâm trạng vốn đang tốt của Sở Vị cũng trở nên không vui.

Trong số những người họ gặp có vài nữ sinh, ánh mắt nhìn Sở Việt Xuyên vừa ngại ngùng vừa bạo dạn, rất đỗi quen thuộc, giống hệt những người từng để mắt đến anh ở Đào Câu.

Còn người đang nói chuyện với Sở Việt Xuyên thì có vẻ như họ có rất nhiều chủ đề chung.

Sở Việt Xuyên mang tài liệu trở về, đang ngồi thẫn thờ trên ghế dài dưới lầu làm việc, trông có vẻ tâm trạng không được tốt lắm.

"Làm sao? Có phải là ngày hôm nay anh đã làm..." Sở Việt Xuyên nói.

"Không phải... Bởi vì anh rất được hoan nghênh. Chị gái vừa nãy nói chuyện về chuyên ngành với anh, anh nói chuyện rất nhiều." Sở Vị dừng lại một chút, nói khẽ.

Nói xong rồi có sao nói vậy, cậu liền không cất giấu, bằng không, cậu có cảm giác Sở Việt Xuyên sẽ không biết mình đang suy nghĩ gì.

Sở Việt Xuyên nhìn vào mắt Sở Vị, trong khoảnh khắc đó, có cảm giác như có điều gì đó đang bùng nổ trong lồng ngực anh.

Còn Sở Vị thì cảm thấy, có lẽ lúc nãy cậu cũng đã có cảm giác tương tự như anh.

"...Vị Vị, đi theo anh." Sở Việt Xuyên kéo tay Sở Vị, nói.

"Đi đâu?" Sở Vị ngẩng đầu nhìn anh.

Sở Việt Xuyên không nói thêm gì, chỉ kéo cậu đi vào tòa nhà văn phòng, lên tầng hai, mở cửa một căn phòng rồi khóa trái lại.

Cửa vừa đóng, Sở Vị đã bị anh ôm chặt lấy, rồi đôi môi bị chiếm giữ bởi một nụ hôn.

Nụ hôn cuồng nhiệt khiến Sở Vị đắm chìm, ngẩn ngơ, thậm chí quên mất rằng nơi đây là tòa nhà văn phòng trong trường, chỉ cách một bức tường là giáo viên đang làm việc.

Một lúc sau, chân tay cậu mềm nhũn, được Sở Việt Xuyên đỡ lấy, ôm vào lòng. Hai người trán tựa trán, chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở quấn quýt không rời.

"Vị Vị, thì ra em là một bình giấm chua nhỏ." Sở Việt Xuyên khẽ nói. Sở Vị bĩu môi, có chút không cam lòng thừa nhận.

"Thật ra, anh còn tệ hơn em nhiều. Lúc nãy thấy em ngồi sau xe đạp của Liêu Dật Văn, lòng anh khó chịu không tả nổi. Chỉ cần thấy Tống Dực Dương chạm vào em một chút, anh đã muốn đánh cậu ta. Nhìn thấy Triệu Mộng Tây gọi em thân mật là 'Vị Vị', anh cũng khó chịu..."

Sở Việt Xuyên tiếp tục nói.

Nghe đến đây, mắt Sở Vị dần mở to.

Chẳng trách lúc nãy anh ấy không vui.

Anh ấy đang ghen! Lại còn ghen đến vô lý như vậy, người nào cũng ghen!

Sở Vị nhìn vẻ mặt Sở Việt Xuyên lúc này, vừa buồn cười, lại vừa thấy xót xa.

"Nếu sau này có chuyện gì khiến em khó chịu, cứ nói thẳng với anh như lần này. Em đừng..." – lời Sở Việt Xuyên chưa dứt đã bị môi Sở Vị chặn lại.

"Lễ phép chào hỏi người khác là chuyện bình thường, với lại làm việc nhóm, hoạt động xã đoàn cũng là chuyện cần thiết. Vừa rồi em đúng là ghen tuông lung tung, nhưng anh cũng đừng vì vậy mà lạnh nhạt với người ta, đến cả giao tiếp cơ bản cũng cắt đứt." Sở Vị nói.

"Được rồi. Em cũng đừng bận tâm, chắc anh vừa bị ong chích vào đầu nên mới có mấy suy nghĩ kỳ quặc như vậy." Sở Việt Xuyên nói.

"Không phải ong chích hỏng đầu đâu, mà là yêu đấy — tình yêu khiến người ta muốn chiếm hữu, yêu đến mức mờ cả lý trí." Sở Vị cười, khẽ vỗ nhẹ lên đầu anh.

Ánh mắt Sở Việt Xuyên bỗng trở nên sâu thẳm hơn, không kiềm chế được lại cúi đầu hôn Sở Vị lần nữa.

Nụ hôn lần này kéo dài… và bắt đầu thay đổi bản chất.

Sở Việt Xuyên tìm về một tia lý trí buông Sở Vị ra, lại bị Sở Vị đuổi theo hôn.

Hai người lại hôn một lúc, khó bỏ khó rời, luôn cảm giác hôn không đủ.

"Ngoan, chúng ta nên về rồi..." Sở Việt Xuyên thấp giọng cùng Sở Vị nói, trán còn chống đỡ Sở Vị, tay ôm eo Sở Vị, không giống muốn tách ra dáng vẻ.

Sở Vị hôn không tới, nhìn Sở Việt Xuyên như đứa bé bị cấm ăn kẹo.

Sở Việt Xuyên đè người vào ngực động viên một chút, Sở Vị dần dần tìm về hô hấp nhịp điệu.

"Anh, lần trước mua đồ vật còn chưa dùng, có hết hạn sử dụng không?" Sở Vị được Sở Việt Xuyên buông ra thì hỏi.

Sở Việt Xuyên thân thể dừng lại, nhìn Sở Vị yết hầu lạnh lẽo.

"Về rồi nhìn." Giọng Sở Việt Xuyên vẫn tính vững vàng, tay đang thu dọn quần áo cho Sở Vị nhưng gân xanh nhô lên.

Sở Vị không dám cùng Sở Việt Xuyên đối diện, hai người đợi một lúc, cùng đi ra ngoài.

Sở Vị nói quá sớm, buổi tối hai người còn có lớp.

Trở lại ăn cơm xong, Sở Việt Xuyên không dám cùng Sở Vị hôn lại gần.

Buổi tối đi học thì Sở Việt Xuyên hiếm thấy lại thẫn thờ.

Thời gian cảm giác trôi qua rất chậm, lại rất nhanh, thoáng cái hết giờ, Sở Việt Xuyên liền trước tiên chạy ra ngoài, trước tiên đi đón Sở Vị.

Sở Vị tan học ở trong phòng học nhìn một chút sách, nghe được chuông reo liền thu thập đồ đạc đi ra ngoài.

Sở Việt Xuyên đang dạy học dưới lầu, một cái chân chống đỡ xe đạp, nhìn Sở Vị đi ra, ánh mắt như mang theo nhiệt độ.

Nóng rực, Sở Vị chạm vào trên mặt, mặt liền bắt đầu nóng.

Chuyện là, hai người đều không nói gì, tựa hồ có một chuyện gì đó rất quan trọng, cấp bách đang chờ họ.

Đến con đường vắng vẻ, Sở Vị lại gần Sở Việt Xuyên, áp mặt vào lưng anh, vòng tay ôm eo anh.

Sở Việt Xuyên cứng đờ cả người, cho đến khi họ về đến nơi ở. 

Thời gian đã không còn sớm, hai ông già và Sở Thanh đều đã buồn ngủ. Sở Vị đợi mọi người đi ngủ hết, cậu và Sở Việt Xuyên mới đi rửa mặt rồi về phòng. Cả quá trình nhìn qua rất bình tĩnh, như chẳng có gì xảy ra, thế nhưng từ lúc bước vào phòng, tim anh đập càng lúc càng nhanh. 

Chân còn chưa đứng vững, Sở Vị đã bị Sở Việt Xuyên bế lên và hôn. 

Chỉ vừa chạm vào nhau, nhiệt độ lại trở về như lúc ở tòa nhà văn phòng trước đó. Quần áo trút bỏ hết, hai người cuộn mình trong chăn, mỗi hơi thở nóng rực, nhiệt độ càng lúc càng tăng. 

Sở Vị dùng đôi mắt ướt át nhìn Sở Việt Xuyên, môi hé mở khẽ th* d*c, phát ra âm thanh rất nhỏ. Yết hầu trắng nõn, thanh tú khẽ lên xuống. 

Rõ ràng không nói gì, nhưng có một tiếng nói cứ vang lên bên tai Sở Việt Xuyên. 

Cậu ấy cần anh. Tim Sở Việt Xuyên run lên, cơ bắp căng cứng, mồ hôi li ti túa ra. 

Làn da của Sở Vị lần nữa chuyển sang màu hồng phấn. Những ngón tay có khớp xương rõ ràng, chai sần ở đốt ngón tay chạm vào làn da mềm mại nhất. Sở Vị run rẩy rúc mình vào. 

Chuyện lạ lẫm, có chút sợ hãi. Nhưng đối diện là Sở Việt Xuyên, anh lại chẳng sợ gì, thậm chí còn mong chờ. 

Môi Sở Việt Xuyên nhẹ nhàng hôn lên vành tai Sở Vị, rồi đến cổ, yết hầu, và xương quai xanh. Sở Việt Xuyên rất kiên nhẫn. Quá trình diễn ra rất chậm, nhưng cũng vô cùng dịu dàng. 

Bàn tay lớn của Sở Việt Xuyên từ sau lưng bế cậu lên, lồng ngực kề sát vào nhau, cả hai đều cảm nhận được nhịp tim của đối phương. 

Sở Vị đang thích nghi. Tất cả bất động, nhưng không phải bất động. Cho đến khi Sở Vị khẽ rên, tựa như sắp khóc, Sở Việt Xuyên mới hôn để an ủi. 

Thủy triều dâng lên rồi rút xuống, sóng biển mạnh mẽ đập vào ghềnh đá. Sở Vị th* d*c mạnh, cánh tay gầy gò bám chặt lấy cổ Sở Việt Xuyên, miệng mơ hồ gọi tên anh. 

Sở Việt Xuyên hôn Sở Vị. Rất nhanh, nước mắt Sở Vị rơi xuống, lông mi đẫm lệ. Không phải vì khó chịu, mà là... Khi Sở Việt Xuyên buông môi Sở Vị ra, anh cúi đầu nhìn. 

Cậu và Sở Việt Xuyên thân mật đến thế này. Kiểu thân mật không bao giờ có thể chia lìa, không ai có thể sánh bằng. Thực sự là chiếm hữu lẫn nhau. 

"Vị Vị, khó chịu à?" Sở Việt Xuyên hôn lên giọt nước mắt của Sở Vị và hỏi. 

"Không, em thích..." Sở Vị thì thầm, vòng tay ôm chặt Sở Việt Xuyên, kéo anh về phía mình như thể vẫn chưa đủ thân mật. ... Chỉ một lúc thôi. Làn da của Sở Vị quá mềm, không chịu nổi ma sát. 

Nhưng cậu lại không muốn buông Sở Việt Xuyên ra. Ôm nhau và hôn môi cẩn thận thêm một lúc lâu, cho đến khi mệt rã rời. Sở Vị miễn cưỡng dang rộng chân tay, để mặc Sở Việt Xuyên giúp vệ sinh. 

"Anh, em thích!" Như sợ Sở Việt Xuyên không biết, Sở Vị lại ghé vào tai anh thì thầm một câu. Ánh mắt Sở Việt Xuyên càng sâu, như có ngọn lửa bùng lên, ẩn nhẫn nhưng cũng đầy nhiệt tình. 

Yết hầu anh khẽ lên xuống, cuối cùng chỉ hôn lên Sở Vị. 

Sau khi làm sạch, cậu cuộn mình trong chăn khô ráo, đôi mắt Sở Vị muốn mở không nổi. Nhưng cậu vẫn đợi Sở Việt Xuyên quay lại, vùi vào lòng anh mới hoàn toàn nhắm mắt lại ngủ. 

Ngày thứ hai, khi Sở Vị tỉnh dậy, cậu cảm thấy hơi mát. Mở mắt ra, cậu nhìn thấy đỉnh đầu của Sở Việt Xuyên. Sở Việt Xuyên đang thoa thuốc cho Sở Vị. 

"Vị Vị, em ngủ tiếp đi..." Sở Việt Xuyên ngẩng đầu xoa xoa đầu Sở Vị. Sở Vị vừa mới tỉnh, mặt anh rất nhanh lại nóng lên. 

"Anh ngủ chưa?" Sở Vị chu mỏ nói một câu, tìm đến môi Sở Việt Xuyên đòi hôn. 

"Được rồi, ngoan..." Sở Việt Xuyên không dám hôn nữa, nhẹ nhàng rời khỏi Sở Vị và an ủi. 

Sở Việt Xuyên dỗ dành một lúc lâu, Sở Vị mới ngủ lại. 

Ban ngày còn phải đi học, Sở Vị không muốn nghỉ. Cậu bò dậy để đi học. 

Sở Việt Xuyên có chút hối hận. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, không có kế hoạch. Nếu hôm sau là cuối tuần thì có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. 

Có lẽ do thuốc mỡ của Tạ Tân Nho chất lượng tốt, hoặc cũng vì họ mới chỉ một lần, nên sắc mặt Sở Vị trông không tệ chút nào, không khác gì ngày hôm trước. Chỉ có cảm giác khó nói của dị vật, Sở Vị không dám nói ra. 

Khi ăn sáng, Sở Vị ngồi trên ghế dài cau mày. Ngồi trên ghế gỗ cứng vẫn không thoải mái lắm. Sở Việt Xuyên lấy một chiếc đệm mềm đưa cho Sở Vị.

 "Không cần!" Sở Vị lắc đầu, cảm thấy hơi kỳ lạ. Anh lén liếc nhìn Tạ Tân Nho, sợ ông nhìn ra điều gì đó. Sắc mặt Tạ Tân Nho không có gì thay đổi. Tạ Tân Nho không đến mức nhìn mặt là có thể biết chuyện đêm hôm trước chứ? Dây thần kinh xấu hổ của Sở Vị hơi dịu đi một chút. 

"Trời còn lạnh, lót hết lên đi." Sở Việt Xuyên nói, lấy tất cả đệm mềm trên ghế sofa gỗ ở phòng khách ra, trải lên tất cả ghế gỗ ở phòng ăn. Sở Vị không nói gì, thôi được rồi, mềm mại hơn một chút quả thật tốt hơn nhiều. 

Ăn xong bữa sáng, Sở Việt Xuyên thu dọn bát đũa. Sở Vị không lên giúp, chỉ đứng dậy vận động một chút, rồi đi lấy cặp sách. 

"Đây là bí quyết bảo dưỡng cổ truyền mà tôi tìm được trước đây. Tuổi trẻ, phải biết bảo dưỡng thì mới lâu dài được." Người còn chưa đi, Tạ Tân Nho từ từ đi ra ngoài rồi quay lại, bình thản nói với Sở Vị, cứ như đó chỉ là một bí quyết dưỡng sinh nhỏ nhặt, tầm thường. 

Mặt Sở Vị lập tức đỏ bừng. Thật sự thần kỳ vậy sao! Hơn nữa, là một ông thầy thuốc Đông y rất chính trực, sao ngài lại tìm thấy thứ này chứ! 

Sở Vị nhắm mắt nhận lấy. Anh cảm thấy mình chẳng có bí mật gì trước mặt Tạ Tân Nho. 

"Đừng nghĩ nhiều, đừng khó chịu. Tôi chỉ đứng ở góc độ của một thầy thuốc, không muốn cậu phá hỏng cơ thể. Chuyện đó rất tốt đẹp." Tạ Tân Nho lại nói thêm một câu. 

Tạ Tân Nho nói rất thẳng thắn, Sở Vị cảm thấy khá hơn một chút. Tạ Tân Nho chắp tay sau lưng rời đi. 

Sở Vị nhanh chóng lợi dụng lúc Sở Việt Xuyên đang dọn dẹp, cầm cuốn sách chạy về phòng. Nhanh chóng lướt qua, đại khái là "Cẩm nang bảo dưỡng cúc hoa", bao gồm mát-xa huyệt vị, uống thuốc, thoa thuốc bên ngoài, vân vân. 

"Duy trì thái độ trẻ trung, hạnh phúc sẽ mãi mãi có hương vị đó." Sở Vị nhìn vài lần, không khỏi cảm thán, người xưa vẫn là biết cách chơi. 

Sở Việt Xuyên dọn dẹp xong, gọi Sở Vị xuống. Sở Vị đeo cặp sách xuống. 

"Không cần xin nghỉ cho em sao?" Sở Việt Xuyên lại hỏi Sở Vị một lần nữa. 

"Không yếu ớt đến thế." Sở Vị vẫy vẫy tay. Sở Thanh ngồi ghế trước xe đạp, Sở Vị ngồi ghế sau. Sở Việt Xuyên đạp xe khởi hành. Ghế sau xe đạp cũng đã được lót thêm đệm mềm. Sở Việt Xuyên đạp rất chậm, trước tiên đưa Sở Thanh đến trường mẫu giáo, rồi mới cùng Sở Vị đi đến trường học. 

Đưa Sở Vị đến phòng học, Sở Việt Xuyên mới rời đi. Sở Vị ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong phòng học, chống cằm nhìn Sở Việt Xuyên rời đi. 

Liêu Dật Văn ngồi bên cạnh, chào hỏi Sở Vị, anh mới hoàn hồn. Khi học, bình thường rất dễ tập trung. Lúc này, phải cố gắng một lúc mới đặt sự chú ý vào nội dung bài giảng. 

Tan học, vừa thư giãn một chút, trong đầu lại hiện lên vài hình ảnh. Cánh tay cơ bắp căng cứng của Sở Việt Xuyên, cơ bụng co lại rồi duỗi ra, cảm giác làn da ở lưng anh, nhiệt độ khi chạm vào anh... Cơ thể dường như vẫn còn ở trong cơn thủy triều kia, chưa hề thoát ra. 

Sở Vị nâng đầu mình lên, muốn bản thân bình tĩnh lại. 

"Sở Vị, anh trai cậu hình như muốn tìm cậu, đang đứng ở ngoài." Liêu Dật Văn vỗ vào Sở Vị đang ôm đầu cúi xuống. Sở Vị giật mình ngẩng đầu nhìn ra ngoài, nhìn thấy Sở Việt Xuyên. Anh đang đạp xe dưới lầu dạy học, chống chân, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Vị. 

Sau khi đối mắt với Sở Vị, anh mỉm cười. Lúc này chỉ là giờ nghỉ giữa các tiết học, Sở Việt Xuyên không phải đến đón anh, cũng không có tiếng chuông. Chỉ đơn thuần là muốn nhìn Sở Vị một chút. 

Sở Vị nghĩ đến, mặt hơi nóng. Nhưng cậu không thể ngừng đối mắt với Sở Việt Xuyên, muốn biểu thị rằng mình cũng đang nghĩ đến anh. 

Nhưng lại sợ ánh mắt quá rõ ràng, bị người khác phát hiện. Sở Việt Xuyên vẫy tay về phía Sở Vị, ra hiệu anh vào học. Anh rút chân chống xe, đạp xe rời đi. 

Chỉ một lát sau khi tan học, đi lại giữa hai tòa nhà cũng mất 7, 8 phút, chỉ nhìn được một hai phút. 

"Bạn học Sở Vị, vừa nãy là anh trai cậu hả? Nghe nói anh ấy ở khoa tự động hóa rất giỏi. Liên hoan sinh viên mới, cậu có thể mời anh ấy đến không?" Một cô gái phía sau vỗ vai Sở Vị, nhìn anh với ánh mắt thẳng thắn và táo bạo. 

"..." Sở Vị biết ngay, Sở Việt Xuyên rất được các cô gái yêu thích. Cao ráo, đẹp trai, tuấn tú. Nhưng mà đáng tiếc. 

"Không biết anh ấy có rảnh không, để lát nữa tôi hỏi anh ấy." Sở Vị nheo mắt cười. 

"Vậy cậu nhớ hỏi nhé." Cô gái kia cười nói. 

"Sao lại còn muốn mời người của học viện khác. Chúng ta vốn đã thiếu nữ sinh rồi. Có Sở Vị đã hấp dẫn một nửa rồi, thêm cả anh Sở kia, một nửa còn lại cũng bị hấp dẫn nốt. Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Liêu Dật Văn mặt mày ủ ê nói. 

"Ai quan tâm mấy cậu chứ, chúng tôi không chấp nhận." Một nữ sinh cũng đùa lại. Sở Vị đứng một bên cười cười không nói gì. 

Thời đại này, khi còn ở Đào Câu thì rất bế tắc và bảo thủ. Đến thành phố, đã có xu hướng cởi mở hơn. Trong trường học dĩ nhiên có tiệc khiêu vũ liên hoan sinh viên. Không biết tình hình thế nào. Sở Vị có chút muốn xem thử. 

Nhưng nếu không đưa Sở Việt Xuyên đi thì vô vị. Mà nếu đưa anh ấy đi, nhìn anh ấy bị vây quanh, cậu cũng không muốn. 

Buổi trưa tan học, Sở Việt Xuyên đến đón Sở Vị đúng giờ. Tuy nói giữa buổi Sở Việt Xuyên còn đến thăm Sở Vị một lần, nhưng khi đợi anh đến, Sở Vị vẫn nghĩ đến anh rất nhiều. 

Nhìn thấy Sở Việt Xuyên, trong lòng muốn nhào đến ôm anh. Nhưng đông người, ánh mắt mọi người tụ lại rồi tản ra. 

Cậu đến trước mặt Sở Việt Xuyên, ngoan ngoãn lên xe. 

Buổi trưa ăn cơm xong, tạm thời chưa đến giờ lên lớp. Sở Việt Xuyên và Sở Vị về phòng "nghỉ trưa" lại quấn quýt lấy nhau. Hôn môi, chạm vào nhau, vừa sung sướng lại vừa hồi hộp. 

Càng thân cận một chút, hai người lại càng cần nhau hơn. Không gặp thì nhớ nhiều, gặp rồi lại muốn thân mật... Sở Việt Xuyên hôn lên khóe mắt đỏ ửng của Sở Vị, kết thúc "nghỉ trưa", khởi hành đi học buổi chiều. 

Trên đường đi, Sở Vị nhắc đến chuyện tiệc khiêu vũ liên hoan sinh viên. 

"Anh, họ còn muốn anh đến. Anh có muốn tham gia không? Khoa của các anh có không?" Sở Vị hỏi. 

"Có, là tổ chức lén lút. Trường học bây giờ không quản chuyện này. Họ cũng bạo dạn hơn nhiều, có người còn làm ra băng cát-xét, hát, nhảy múa. Anh không tham gia, không có ý nghĩa gì." Sở Việt Xuyên nói. Nghe Sở Việt Xuyên nói thế, Sở Vị nhớ đến cảnh tượng trên TV vào những năm 70, 80. 

Khiêu vũ đôi theo nhạc, nhanh ba chậm bốn gì đó. "Sao lại vô vị, em từng thấy trên TV, cảm thấy rất thú vị. Chỉ là chưa từng trải nghiệm thật. Em chỉ muốn cùng anh đi. Nhưng nếu anh đi, có lẽ sẽ bị các bạn nữ bạo dạn vây quanh. Lo quá, anh không thể từ chối tất cả được chứ?" Sở Vị vừa muốn Sở Việt Xuyên đi, lại vừa không muốn anh đi. 

"Anh làm tiệc khiêu vũ riêng của chúng ta ở nhà nhé? Em muốn náo nhiệt, gọi Thành ca và mọi người đến nhé?" Sở Việt Xuyên suy nghĩ một lúc và nói. 

"Vậy cũng được! Em muốn hiệu ứng quả cầu đèn chớp chớp." Sở Vị nghe đề nghị của Sở Việt Xuyên, có chút phấn khích. 

"Hiệu ứng quả cầu đèn gì cơ?" Sở Việt Xuyên hỏi. Sở Vị dừng lại, nhớ ra thời đại này vừa mới có chút dấu hiệu cởi mở, trong tiệc liên hoan không thể có thứ gọi là quả cầu đèn. 

Sở Vị dựa vào trí nhớ của mình để miêu tả. Kiếp trước Sở Vị rất ngoan ngoãn. Sở Việt Xuyên tuy rất cưng chiều Sở Vị nhưng cũng rất nghiêm khắc. Vì vậy Sở Vị cũng chưa từng trải nghiệm thật. Chỉ thấy trên TV. 

Sau khi Sở Vị miêu tả, Sở Việt Xuyên đã có khái niệm, cân nhắc tự làm một cái. Buổi chiều, Sở Vị lấy cớ có việc khác để từ chối tham gia tiệc liên hoan.

 Sống sót qua một buổi chiều, buổi tối hai người lại quấn quýt lấy nhau. Sở Vị nghỉ ngơi và hồi phục hai đêm, đến tối thứ sáu, sự tự chủ lại mất hiệu lực. 

Tiệc liên hoan tối thứ sáu, Sở Vị đã từ chối. Cho dù không từ chối, cậu cũng không đi được. Ngày thứ hai, cậu mệt đến nỗi chỉ muốn nằm co quắp. Vui thì vui, nhưng quá tốn năng lượng. 

Sở Vị nghỉ ngơi một ngày. Đến Chủ nhật, Sở Việt Xuyên đã chuẩn bị đầy đủ thiết bị cho tiệc khiêu vũ riêng của họ, có máy phát nhạc, vài cuộn băng cát-xét và cả quả cầu đèn! 

Quả cầu đèn do Sở Việt Xuyên tự chế. Đóng cửa sổ, kéo rèm, bật công tắc quả cầu đèn. Cả căn phòng ngay lập tức biến thành sàn khiêu vũ của những năm 70, 80.
 

Bình Luận (0)
Comment