"Anh làm khi nào thế?" Sở Vị rất bất ngờ khi nhìn thấy.
Ngoài thời gian đi học, hai người luôn quấn quýt bên nhau, Sở Việt Xuyên chỉ hỏi cậu vài câu, đã làm ra hiệu ứng mà cậu muốn.
"Lúc em ngủ. Đẹp không? Anh có thể điều chỉnh, dịu hơn một chút, hoặc chuyển đổi nhanh hơn." Sở Việt Xuyên cười nói.
Sở Vị nhìn kỹ mắt Sở Việt Xuyên, đáy mắt quả thực có chút xanh lên.
Da của Sở Việt Xuyên thâm, không nhìn kỹ, cũng không thấy.
Kiếp trước khi Sở Vị trưởng thành, Tống Dực Dương nói muốn dẫn cậu đi phòng khiêu vũ để mở mang, còn bị Sở Việt Xuyên mắng một trận rồi đuổi đi. Vậy mà giờ đây, anh ấy lại tự tay làm ra một không gian như phòng khiêu vũ cho cậu.
"Không được thức đêm nữa!" Sở Vị hôn một cái lên má Sở Việt Xuyên rồi nói, sau đó đi xem đèn cầu.
Sở Vị tò mò thử một chút, điều chỉnh ánh sáng dịu nhẹ, trước tiên thả một đoạn nhạc có tiết tấu chậm rãi.
Trong phim truyền hình sẽ có nam chính và nữ chính khiêu vũ, nam chính sẽ không biết nhảy, nữ chính sẽ chỉ cho nam chính nhảy thế nào. Sở Vị nhớ lại một vài điểm chính.
Sở Vị kéo Sở Việt Xuyên trước tiên thử xem.
Sở Vị giúp mình và Sở Việt Xuyên chuẩn bị vị trí thật tốt, dạy Sở Việt Xuyên nhảy.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị, lại muốn hôn cậu.
Sở Vị chú ý dưới chân, phát hiện Sở Việt Xuyên động tác trì độn, ngẩng đầu chạm vào ánh mắt Sở Việt Xuyên, không lên tiếng, ánh mắt trong nháy mắt quấn quýt.
Bất giác, môi dính vào cùng nhau hôn, ấm lên, theo âm nhạc chầm chậm nhẹ nhàng rung động.
Hôn quá tập trung, mãi đến tận khi nghe được tiếng của Sở Thanh.
"Anh, Tô đại ca bọn họ đến rồi!" Sở Thanh tới gõ cửa, còn biết gõ cửa.
"Đúng rồi, đã mời Thành ca bọn họ đến! Em còn muốn gọi ông nội và mọi người cũng đến thử xem khiêu vũ. Còn có hoa quả cùng đồ uống chưa bưng tới." Sở Vị mau mau buông Sở Việt Xuyên.
"Không vội, anh ra đi đón người, sẽ đem đồ vào." Sở Việt Xuyên kéo Sở Vị, cho Sở Vị sửa sang lại tóc cùng quần áo.
"Em cũng đi ra ngoài, gia gia hai người họ, anh sẽ đi gọi." Sở Vị nói, đi ra ngoài trước hết để cho Sở Thanh đi vào chơi đùa, cậu cùng Sở Việt Xuyên ra đi đón người.
Sở Vị cùng Sở Việt Xuyên đi ra ngoài thì nhìn thấy Cố Thành Chu bọn họ, còn nhìn thấy Tống Dực Dương.
"Trên đường đụng tới bọn họ liền đồng thời đi chung đến đây. Hai người các cậu, chuyện thú vị cũng không gọi tôi, có chút không có suy nghĩ a." Tống Dực Dương mang theo một túi hoa quả nói.
Một mình hắn vô vị, đến Sở Vị bọn họ nơi này ăn ké cơm.
"Cậu còn dùng mời? Này không phải không mời mà tới sao?" Sở Việt Xuyên cười nói.
"Khà khà, vậy cũng là, mau mau đi vào, để tôi mở mang." Tống Dực Dương nói đi vào bên trong.
Không có cố ý mời Tống Dực Dương, chủ yếu là lần này là khiêu vũ, hơn nữa bọn họ nơi này không có nữ sinh.
Tống Dực Dương vẫn là ngây thơ chính trực nam, không biết có thể hay không nhìn ra cái gì, nhìn ra thì sau này sẽ là thái độ gì.
"Không có chuyện gì, nên làm như thế nào thì làm như thế đó, chính hắn tiêu hóa đi, sớm muộn gì cũng phải biết." Sở Việt Xuyên cùng Sở Vị nói một câu, nhận đồ vật trong tay Tô Nghị Lâm rồi đi vào.
Mối quan hệ của Sở Việt Xuyên cùng Tống Dực Dương so với Cố Thành Chu còn tốt hơn.
Đối với Tống Dực Dương, bọn họ cũng không nghĩ vẫn gạt.
Sở Vị cũng hi vọng Tống Dực Dương có thể tiếp nhận được việc cậu cùng Sở Việt Xuyên yêu nhau.
Nếu mọi người đến rồi, cũng không có gì kiêng kỵ.
"Anh Thành, dạo này anh thấy trong người thế nào?" Sở Vị thấy Cố Thành Chu thì ân cần hỏi.
"Vết mổ đã lên vảy, cắt chỉ rồi, cảm giác vẫn ổn. Xuyên đã sửa xong cái máy ghi âm kia rồi à? Băng nhạc nghe êm tai không?" Cố Thành Chu cười nói.
"Anh vào nghe đi, êm tai lắm." Sở Vị kéo Cố Thành Chu vào căn phòng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Sau khi sắp xếp cho Cố Thành Chu xong, Sở Vị nũng nịu ra ngoài kéo hai ông cụ vào.
Tạ Tân Nho tuy ngoài miệng nói khó nghe nhưng lại rất chiều Sở Vị.
Ánh đèn dịu nhẹ, nhạc du dương, bầu không khí rất dễ chịu.
"Thưa quý ông đẹp trai và cao quý, tôi có thể mời ngài nhảy một điệu được không?" Sở Vị mời Tạ Tân Nho nhảy trước, định để cho Cố Thành Chu và họ cùng chia sẻ những bước nhảy.
Sở Việt Xuyên ở một bên rót nước, bày hoa quả, hạt dưa, đậu phộng, đồ uống, nhìn Sở Vị với nụ cười trên môi.
Dạo gần đây Sở Vị rất vui, người cũng hoạt bát hơn nhiều, Sở Việt Xuyên tự nhiên cũng thấy hài lòng.
"Không được." Tạ Tân Nho nhấp ngụm trà từ chối.
"Ông ơi, nể mặt con chút đi, xin ông đấy..." Sở Vị không thèm giữ ý, kéo tay Tạ Tân Nho nài nỉ. Cuối cùng, Tạ Tân Nho bị Sở Vị kéo vào.
"Tay đặt sai vị trí rồi, phải ngược lại, chân thì bước thế này..." Sở Vị hướng dẫn Tạ Tân Nho vài câu, Tạ Tân Nho sửa lại.
"Ông Tạ, ông giỏi quá, cái này ông cũng biết! Sao ông biết được vậy, đừng nói là lén đi tham gia liên hoan mà không rủ con nha?!" Sở Vị ngạc nhiên nói. Vừa dứt lời, Tạ Tân Nho vỗ vào đầu cậu.
"Không biết lớn nhỏ. Cái này có là gì, hai mươi, ba mươi năm trước đã có rồi." Tạ Tân Nho hừ một tiếng, trông có vẻ rất tự hào.
"Ừm, là trò ông chơi còn sót lại. Ông giỏi thật! Ông dạy con đi!" Sở Vị phối hợp, mắt lấp lánh nhìn Tạ Tân Nho.
Tạ Tân Nho mặt nghiêm túc nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười, tiếp tục sửa động tác cho Sở Vị.
Tạ Tân Nho nhảy một lúc thì thấy hơi mệt, vẫy vẫy tay ngồi xuống. Sở Vị lại kéo ông nội mình vào.
Hai ông cụ chỉ tham gia cho vui một lúc, sau đó lại ra ngoài đánh cờ.
"Vị Vị, cậu mau mau dạy tớ đi, lần sau học viện có chuyện như thế này cũng có thể ra làm trò." Vừa tiễn hai ông cụ ra ngoài, Tống Dực Dương vội vàng tìm Sở Vị nói.
"Cậu tự đi mà tập. Nếu không có người để tập, tập với Cảnh Thanh cũng được." Sở Việt Xuyên chặn lời.
"Cậu này hơi bá đạo rồi đấy! Vị Vị, cậu phân xử đi." Tống Dực Dương không phục.
"Anh Tống, anh tự quan sát mà học hỏi. Em sẽ không dạy anh đâu." Sở Vị cười nói.
Tống Dực Dương bực mình, nhìn về phía Tô Nghị Lâm bọn họ, hai người đó cũng tự động bắt cặp với nhau.
Tống Dực Dương nhìn thấy cảm giác là lạ, nhưng không biết kỳ lạ ở chỗ nào.
"Anh Tống, anh Tống, anh dắt em xoay vòng vòng đi!" Sở Thanh tìm tới Tống Dực Dương.
"..." Nhìn Sở Thanh cao hơn một mét một chút, Tống Dực Dương thấy tâm trạng chùng xuống, thôi, dù sao cũng hơn là không có ai.
Tống Dực Dương giúp dắt vài đứa trẻ, ngẩng đầu nhìn hai cặp đang nhảy, cảm giác bầu không khí càng thêm kỳ quặc.
Một bản nhạc kết thúc, mấy người ngồi xuống trò chuyện.
"Anh Xuyên, theo tình hình bây giờ thì em thấy những nơi như thế này sẽ phát triển nhanh. Hay là chúng ta mở một cái chuyên biệt, âm thanh có thể lớn hơn một chút, có nhiều băng nhạc hơn, thu phí vào cửa, thu phí khi thuê băng nhạc các kiểu. Ban đầu thì chủ yếu phục vụ cho sinh viên đại học gần đây, mấy anh thấy sao?" Tô Nghị Lâm hào hứng, lúc nghỉ ngơi thì nói với Sở Việt Xuyên.
Ca phẫu thuật của Cố Thành Chu đã tiêu tốn không ít tiền tiết kiệm của họ, sau này còn phải tiếp tục uống thuốc bồi bổ cơ thể, tất cả đều cần tiền. Hiện tại Tô Nghị Lâm đang rất chú tâm kiếm tiền.
Sở Vị ngạc nhiên nhìn Tô Nghị Lâm, người này vẫn rất có đầu óc kinh doanh.
Đây chẳng phải là mô hình của các sàn nhảy đời đầu sau này sao?
Tư tưởng rất đi trước thời đại.
"Hiện tại thì bên trên chưa quản chặt lắm, nhưng nếu muốn mở để thu phí, e rằng sẽ có người dòm ngó. Vẫn phải cẩn thận một chút, tìm hiểu rõ rồi hãy làm, nếu có giấy phép chính thức hoặc giấy cho phép thì là tốt nhất, sẽ chắc chắn hơn. Sau này làm sao để tuyên truyền, làm sao để người ta dám đến chỗ cậu. Nếu có người gây rối, cậu phải có cách để dẹp. Còn nữa..." Sở Việt Xuyên suy nghĩ một lát rồi nói, anh ấy suy nghĩ khá toàn diện.
"Ừm, em biết rồi. Chúng ta cùng bàn bạc, nếu được thì bắt tay làm, em sẽ đi điều tra trước." Tô Nghị Lâm cười nói.
"Tớ thấy cái đèn cầu kia rất thú vị, nếu các cậu mở, nhất định sẽ có người bắt chước, không có đèn cầu thì thiếu đi chút không khí. Đèn cầu có kỹ thuật riêng, ngắn hạn thì không thể bắt chước được. Có thể làm thêm vài cái đèn cầu, nhiều màu sắc hơn, cùng các trò mới lạ, lại có thêm máy phát nhạc phóng to âm thanh và vài băng nhạc thời thượng, tất cả đều có thể bán. Chỉ là nguồn cung cấp hơi phiền toái." Tống Dực Dương cảm thấy rất hứng thú, tiếp lời.
"Em nghe nói bên Thâm thị có một con phố tên là Trung Anh, có đủ các loại đồ tây, chỉ là hơi xa." Tô Nghị Lâm nói.
"Tớ cũng từng nghe nói. Nếu tạm thời chưa thể mở sàn nhảy, có thể nhập một ít vật liệu để làm đèn cầu, máy phát nhạc, những cái đó đều có lời. Tớ thấy bên chúng ta cái nhu cầu này vẫn rất lớn." Tống Dực Dương vội vàng nói tiếp.
"Có thời gian cùng đi một chuyến tìm hiểu xem sao?" Tô Nghị Lâm hứng thú.
"Được đấy!" Tống Dực Dương và Tô Nghị Lâm ăn ý với nhau.
Sở Vị nghe họ động não không phải lần đầu, nhưng vẫn có chút kinh ngạc.
Có người có lẽ sinh ra đã thích hợp kinh doanh, có tinh thần mạo hiểm.
Hiện tại vẫn chưa hoàn toàn mở cửa, nếu làm thì cũng chỉ là lén lút, nhỏ lẻ, hơn nữa khó khăn chồng chất, nhưng sau một năm nữa, tình hình sẽ ngày càng tốt hơn.
Họ trong lòng đều có tính toán, không đặt hy vọng hoàn toàn vào một việc.
Mấy người trò chuyện một lúc, đến giờ ăn cơm, cùng nhau đi nấu.
Tống Dực Dương lúc thì chạy qua chỗ Sở Vị giúp đỡ, lúc lại chạy qua chỗ Cố Thành Chu.
Sau đó, ngay cả một người chậm hiểu như anh ta cũng nhận ra một chuyện.
Anh ta hình như là người thừa.
Dù đi đến chỗ ai, cũng sẽ bị lịch sự từ chối.
Rõ ràng mọi người đều là bạn bè, tại sao lại đối xử khác nhau?
Tống Dực Dương giúp đỡ một lúc thì bị sai đi đổ rác.
Lúc quay về, anh ta đứng lại ở cửa nhà bếp.
Tô Nghị Lâm đang phụ Cố Thành Chu thì hôn Cố Thành Chu một cái!
Trong đầu anh ta, trong chớp mắt, dường như đã hiểu ra điều gì.
Định lảng tránh ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy Sở Vị, liền kéo Sở Vị ra ngoài.
"Làm sao thế?" Sở Vị thấy Tống Dực Dương bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Cậu biết Tô Nghị Lâm với Cố Thành Chu..." Tống Dực Dương nói lí nhí, không biết nên miêu tả thế nào.
"Ừm, tớ biết." Sở Vị không đợi Tống Dực Dương nghĩ ra lời giải thích, gật đầu.
"Hả? Cậu biết!" Tống Dực Dương lần thứ hai kinh ngạc.
"Có gì mà kinh ngạc chứ? Là sinh viên đại học thời đại mới, cậu không phải có thành kiến đấy chứ?" Sở Vị bình tĩnh nói.
"Không phải, không phải ý đó. Tớ chỉ là, kiến thức chưa đủ, hơi ngạc nhiên thôi." Tống Dực Dương vội vàng xua tay, anh ta vẫn chưa tiêu hóa hết được.
"Thế thì tốt." Sở Vị nheo mắt, thấy Sở Việt Xuyên đi tới, kéo vạt áo Sở Việt Xuyên rồi hôn lên môi anh ấy.
"..." Tống Dực Dương hóa đá tại chỗ.
Sở Việt Xuyên bị Sở Vị hôn ngay trước mặt Tống Dực Dương cũng giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói với Tống Dực Dương.
Tránh việc anh ta không có mắt lúc nào cũng làm kỳ đà cản mũi, lại còn thích thân cận với Sở Vị, động chạm tay chân.
"Cậu không có việc gì làm à? Giúp dọn dẹp cái ao bên ngoài đi, vừa nãy làm cá, còn có chút mùi." Sở Việt Xuyên nói với Tống Dực Dương một câu, kéo Sở Vị vào nhà bếp.
Tống Dực Dương lầm lũi đi làm, chỉ trong vài phút, tam quan đã bị lật đổ.
Sở Vị và Sở Việt Xuyên đã thật sự đến mức đó rồi!
Sở Vị và Sở Việt Xuyên ngược lại rất bình tĩnh, họ biết nhân phẩm của Tống Dực Dương, sẽ không nói lung tung.
Một lát sau Tống Dực Dương làm xong việc được giao, quay lại lại xin việc để làm, hành vi như bình thường, chỉ là không dám đối diện với Sở Vị bọn họ.
Lúc ăn cơm cũng chỉ cúi đầu ăn.
Ban đầu còn nói ăn cơm xong tiếp tục bàn chuyện đại nghiệp của họ.
Tống Dực Dương ăn xong thì đề nghị phải về.
"Anh Tống, cậu chờ chút, trước cậu nói cái ruốc này ăn ngon, tớ cho cậu một hũ, cậu mang về ăn với cơm lúc đói." Sở Vị quay vào nhà bếp lấy cho Tống Dực Dương một hũ ruốc.
"Cảm ơn." Tống Dực Dương nhận hũ ruốc nói.
"Không có gì. Cậu có mang đèn pin không? Tớ đưa cậu ra ngoài, đến chỗ có đèn đường." Sở Vị nói, lại đi tìm đèn pin, bên ngoài đã tối.
Sở Vị muốn đưa Tống Dực Dương, Sở Việt Xuyên tự nhiên cũng đi theo ra.
Từ chỗ ở của Sở Vị ra ngoài có một đoạn đường không có đèn đường, Sở Việt Xuyên cầm đèn pin, mấy người đi đều không nói gì.
"Anh Xuyên, trước cậu nói cậu có người thích, chính là Vị Vị à?" Gần đến ngã tư, Tống Dực Dương đột nhiên quay đầu lại nhìn Sở Việt Xuyên hỏi.
"Đúng vậy." Sở Việt Xuyên gật đầu.
"Tớ thật sự không ngờ, anh Xuyên cậu lông mày rậm mắt to, đứng đắn như thế, vậy mà lại có cái suy nghĩ này. Nếu tớ có, tớ sẽ lớn gan hơn một chút, Vị Vị đã là của tớ rồi!" Tống Dực Dương cảm thán một câu.
"..." Sở Vị và Sở Việt Xuyên đều ngẩn người.
Họ đều cảm thấy Tống Dực Dương là người có độ chấp nhận khá cao, chỉ là không ngờ anh ta sẽ nói như vậy.
"Vậy cậu chậm rồi. Vừa nãy cái suy nghĩ của cậu rất nguy hiểm, sau này ngay cả nghĩ cũng không nên nghĩ." Sở Việt Xuyên khoác vai Sở Vị, nhìn Tống Dực Dương nói.
Tống Dực Dương nghiến răng nghiến lợi, dùng nắm đấm đấm vào vai Sở Việt Xuyên.
"Anh Xuyên, cậu đúng là, không biết kiếp trước tích được đức gì! Cậu phải đối xử với Vị Vị thật tốt, không thì tớ sẽ là người đầu tiên đến đánh cậu. Thôi được rồi, không cần đưa đâu, đoạn đường này tớ quen rồi, hai cậu về đi, buổi tối nhiệt độ thấp rồi đấy." Tống Dực Dương nói, vẫy vẫy tay, lên xe đạp.
Tống Dực Dương nói như vậy, trong lòng Sở Vị rất hài lòng, lại có thêm một người bạn ủng hộ và chúc phúc cho họ.
"Anh Tống, đi đường cẩn thận, đừng đạp nhanh quá!" Sở Vị dặn dò Tống Dực Dương một câu.
Chờ Tống Dực Dương rời đi, Sở Việt Xuyên tắt đèn pin, ôm Sở Vị vào chỗ tối hôn.
Sở Vị ôm cổ Sở Việt Xuyên hôn lại.
Nụ hôn của Sở Việt Xuyên mang theo ý muốn chiếm hữu rõ ràng, lực đạo không hề nhỏ.
Vừa nãy Tống Dực Dương trêu đùa, Sở Việt Xuyên không biết thật hay giả, nhưng anh biết, một Sở Vị tốt như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người yêu thích.
Nhưng Sở Vị chỉ thích một mình anh!
Sở Vị bị hôn đến mềm nhũn cả người, dựa vào Sở Việt Xuyên.
Vì còn ở bên ngoài nên họ không hôn lâu.
Sau khi dừng lại, Sở Việt Xuyên buông Sở Vị ra, đỡ lấy eo cậu.
"Đúng là kiếp trước tích đức." Sở Việt Xuyên nói khẽ một câu.
"Anh, nếu như ban đầu anh không hiểu lầm, có phải sẽ không phát hiện ra mình thích em không?" Sở Vị hỏi khẽ.
"Có thể không nhanh như vậy. Nhưng, cuối cùng rồi cũng sẽ thích." Sở Việt Xuyên nói, vẻ mặt rất chắc chắn.
Sở Vị nhếch khóe miệng, tay đặt lên bàn tay to của Sở Việt Xuyên, hai người nắm tay nhau quay về.
Sau khi trở về, Sở Vị kể cho họ nghe chuyện Tống Dực Dương đã biết về họ, biết Tống Dực Dương đã chấp nhận, họ cũng rất vui.
"Người bạn này tớ nhất định phải kết giao. Sau này chúng ta làm gì, cũng gọi cậu ấy đi cùng." Tô Nghị Lâm nói.
Mấy người trò chuyện một lúc, Tô Nghị Lâm bọn họ liền rời đi.
Chờ mọi người đều đi hết, cũng đến lúc đi ngủ.
Dọn dẹp đồ đạc, thấy hai ông cụ và Sở Thanh đã về phòng ngủ, Sở Vị và Sở Việt Xuyên trở lại phòng của họ.
"Anh, trước khi em sống lại, anh Tống vẫn chưa kết hôn. Nhưng anh ấy đã có không ít bạn gái, quen nhau một thời gian, cuối cùng đều chia tay. Nói là không hợp. Cũng không biết anh ấy thích người như thế nào. Hy vọng đời này anh ấy có thể sớm tìm được tình yêu chân thành." Sở Vị kể cho Sở Việt Xuyên nghe một chút chuyện của kiếp trước.
Còn có một chút về sự phát triển sau này, vừa nãy kìm nén không nói trước mặt mấy người kia, bây giờ cũng kể hết cho Sở Việt Xuyên nghe.
"Đặc khu kinh tế? Có thể mở xưởng tư nhân sao? Chúng ta trước đây vẫn quá nông cạn." Sở Việt Xuyên chăm chú nghe Sở Vị nói.
"Không phải các anh nông cạn, ai có thể nghĩ được sau này sẽ phát triển thế nào? Anh và anh Tống đã rất giỏi rồi, ở bên kia có mấy cái xưởng, không ít người ở Đào Câu đều làm công trong xưởng của các anh. Em cũng không biết cụ thể lúc nào cho phép tư nhân mở xưởng, chuyện này không cần vội. Chúng ta hiện tại đi học không phải đóng học phí, còn được nhận tiền giấy, không cần quá nhiều tiền, em rất mãn nguyện." Sở Vị nói.
Sở Việt Xuyên biết "anh ấy" trong miệng Sở Vị là người của kiếp trước, hiện tại tâm trạng đã không còn như trước nữa.
Nhìn ánh mắt của Sở Vị, dường như chỉ cần có anh ấy, mọi chuyện đều đủ đầy, Sở Việt Xuyên không nhịn được ôm lấy cậu mà hôn một cái.
Là anh ấy, vẫn còn chưa thỏa mãn.
Sở Vị đã từng nói về kỹ thuật ốc tai điện tử, còn có rất nhiều kỹ thuật khó khăn, nghiên cứu sâu, cần vật liệu, cũng cần tiền.
Thính lực của Sở Vị chỉ khôi phục một phần, cậu ấy nói chuyện với người khác vẫn phải đối mặt xem khẩu hình, không đeo máy trợ thính thì âm thanh bình thường cậu ấy không nghe được.
Đeo máy trợ thính thì âm thanh bị sai lệch, phương thức khuếch đại âm thanh thuần túy, khiến tạp âm khá nhiều.
Sở Việt Xuyên muốn thính lực của Sở Vị được như người bình thường.
Đây là lý do Sở Vị để anh ấy đến học đại học, cũng là động lực để anh ấy không ngừng học tập nghiên cứu.
"Anh, anh không thể thức khuya vất vả nữa. Thức khuya sẽ dẫn đến rất nhiều bệnh, đừng cảm thấy cơ thể mình tốt. Dưỡng sinh từ bây giờ phải làm ngay, cơ thể rất quan trọng. Cẩn thận đến trung niên bị hói đầu, xấu lắm, đến lúc đó, em cũng không muốn thân thiết với người hói đầu đâu." Sở Vị nhớ tới Sở Việt Xuyên nói lúc cậu ngủ thì làm đèn cầu, kéo Sở Việt Xuyên dặn dò, nói nghiêm túc một chút, còn mang theo vẻ mặt chê bai.
Làm việc mệt mỏi như vậy, còn có tinh thần thức khuya làm đèn cầu à.
"Ừm, biết rồi. Sao mà ghê gớm thế, dám uy h**p anh, anh dám không nghe sao?" Sở Việt Xuyên thấy buồn cười, véo véo má Sở Vị, lại hôn một cái.
"Không phải đùa đâu, anh nhớ chưa?" Sở Vị cũng đi véo má Sở Việt Xuyên, mặt anh ấy cũng như cơ thể, thịt rất săn chắc, véo cũng không lên.
"Ừ, nhớ rồi." Sở Việt Xuyên nói, ghì đầu Sở Vị về phía mình, hôn xuống, không ngừng làm sâu sắc nụ hôn này.
Ngày mai còn phải lên lớp, Sở Việt Xuyên không có kế hoạch gì.
Thế nhưng hôn một lúc, dán vào nhau cũng có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Và cả sự khao khát nữa.
"Đừng nghĩ đến ngày mai... Ngay bây giờ!" Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên cố kìm chế, kéo anh ấy lại, đôi mắt long lanh nhìn Sở Việt Xuyên, mắt đỏ hoe, đáng thương, giống như một chú mèo nhỏ đang làm nũng.
Cái này ai mà chịu nổi?