Buổi chiều, Thẩm Quý Hoà trở lại phòng huấn luyện tiếp tục trị liệu, Hạ Vân Chi ở lại một lúc liền rời đi.
Có khi Thẩm Quý Hoà cảm thấy Hạ Vân Chi giống như một con chim xanh với bộ lông đuôi đẹp đến và đi nơi bệ cửa sổ có bông hoa chưa kịp nở, như một giấc mộng ảo.
Sau khi kết thúc huấn luyện, Thẩm Quý Hoà uống nước uống chức năng đặc biệt do Diệp Lan điều phối, cô ngồi trên ghế thở hổn hển.
Diệp Lan nói với cô: "A Hoà, tiến độ rất tốt, giai đoạn tiếp theo em có thể bắt đầu thử đứng lên, còn có bài tập huấn luyện dưới nước. Phải rồi, em không sợ nước đúng không?"
Thẩm Quý Hoà lắc đầu.
"Thành thật mà nói, lúc trước chị có chút lo lắng khi nghe em luôn ngồi xe lăn trong ba năm. Xem xét trong khoảng thời gian này, ba năm ấy ắt cũng không uổng phí. Chị nhìn ra được, coi như em không tiếp thu trị liệu chuyên môn, em cũng rất chú ý đến cơ thể của mình, cũng như kiểm soát chế độ ăn uống.
"Thẩm Quý Hoà, nếu em đã để ý như vậy, đáng lẽ ra em nên thử đứng lên từ lâu."
Diệp Lan cảm thấy đáng tiếc vì tài năng của cô, Thẩm Quý Hoà hiểu.
Cô uống thức uống năng lượng trong tay, nở nụ cười ôn hoà với Diệp Lan: "Bác sĩ Diệp, hiện tại cũng không muộn. Tôi cảm thấy bây giờ cũng rất tốt."
"Giai đoạn sau tôi sẽ nỗ lực hơn."
Diệp Lan nhìn cô như vậy, cảm thấy cô rất đáng yêu, dịu dàng xoa xoa đầu cô, lấy bình nước trong tay cô, một lần nữa rót đầy bình, sau đó tan ca cắm tay vào túi rời đi.
Trước khi rời đi, không quên nói câu nói như thường lệ: "Có việc thì gọi cho chị."
Sau khi các thành viên trong team cùng rời đi chung với Diệp Lan, cô ngồi trên ghế, từ từ thu liễm nụ cười của mình.
Trước khi xảy ra chuyện, Thẩm Quý Hoà không phải người thích cười, so với việc giao tiếp với người, cô càng thích chìm đắm trong thế giới riêng của mình, một thế giới thách thức giới hạn thể thao cực hạn. Sau khi xảy ra chuyện, Thẩm Quý Hoà đã thói quen sử dụng nụ cười của mình.
Chỉ cần nở nụ cười người khác sẽ không cảm thấy cô quá mức thảm hại, chỉ cần cười, người nhà cũng sẽ không còn lo lắng vì không thể giúp được gì cho cô.
Cười là một lựa chọn tốt khi phải đối mặt với cuộc sống.
Chỉ là đôi khi, Thẩm Quý Hoà nghĩ, bởi vì cười quá nhiều, cô đã chẳng phân biệt được đâu mới là nụ cười hạnh phúc thật sự.
Đủ loại cảm xúc hỗn tạp đằng sau nụ cười.
Nói thẳng, thật sự rất mệt.
Thẩm Quý Hoà mặt không biểu tình đẩy xe lăn đến phòng để đồ thay quần áo. Làm xong hết mọi thứ, cô cầm lấy bình nước, nhặt điện thoại ở nơi xa rồi đi ra khỏi phòng huấn luyện.
Bây giờ là 17h chiều, chưa đến thời điểm hoàng hôn buông xuống, ánh trăng đã treo trên bầu trời, trông không phù hợp với bầu trời xanh mờ nhạt, như thể nó là giả.
Thẩm Quý Hoà ngồi ở bên hồ, trong hồ có khá nhiều cá, cũng không thể biết là loài cá gì, nhìn chung có vẻ ăn không ngon.
Cô nhắm mắt lại cảm nhận giờ phút bình yên này, những khó chịu vì lời Diệp Lan đề cập đến điều ẩn giấu sâu trong lòng cô rốt cuộc yên tĩnh trở lại. Hồ nước trước mặt lấp lánh như một viên kim cương dưới ánh nắng mặt trời, cô chụp ảnh gửi cho em gái và Giang Cẩn, rồi --
Đầu ngón tay dừng lại khi nhấp vào id người dùng có tên [bà chủ nhỏ vừa đẹp vừa tốt].
Thẩm Quý Hoà không gửi ảnh đi, huỷ bỏ gửi đi.
Em gái Thẩm Kỳ nhanh chóng trả lời tin nhắn, Thẩm Quý Hoà nhấn mở, xuất hiện trước mắt cô không phải những lời tán thưởng cảnh đẹp, mà là hàng loạt dấu chấm than và dấu chấm hỏi. Tâm tình của Thẩm Kỳ được bộc lộ hoàn toàn thông qua từng câu chữ.
Mộc Thiếu Miêu: ????????!!!!!!!!
Mộc Thiếu Miêu: Thẩm Quý Hoà! Khi nào rồi! Chị còn có tâm tình thưởng thức phong cảnh!
Thẩm Quý Hoà khó hiểu.
[️]: 17h8' chiều, chị kết thúc huấn luyện, sao lại không có tâm tình đi ngắm cảnh được?
Mộc Thiếu Miêu: Người vợ xinh đẹp của em bị mắng trên hot search!!!!
[️]: Vợ?
Mộc Thiếu Miêu: Hạ ảnh hậu!!!!
Thẩm Kỳ tức giận gửi link hot search Weibo qua, gửi vào khung thoại của hai người.
[Nữ minh tinh điện ảnh nổi tiếng Hạ giấu tên sử dụng quyền thế của mình khiến staff công tác trong đoàn phim vợ con ly tán]
[Staff công tác trong đoàn phim《 linh quang 》lên tiếng: Người thích chơi đại bài thế nhưng là cô ta!]
[Lần này, cô ta cuối cùng cũng sập phòng!]
Thẩm Quý Hoà không hiểu gì hết nhấn mở, vẻ mặt như thường rời khỏi.
Tất cả chuyện này là sao?
Trình độ vẽ chuyện bịa đặt của những người trong giới giải trí còn đáng sợ hơn những tay ngư lôi mới vào nghề trượt tuyết, không thể khống chế tốc độ và hướng đi, thổi bay mọi người xung quanh.
Thẩm Kỳ thật sự rất tức giận.
Nhắn tin cũng chưa đủ truyền tải hết sự phẫn nộ, chưa đến ba giây, khung chat của Thẩm Quý Hoà với cô tràn đầy voice chat 60s.
Thẩm Quý Hoà không đổi thành văn bản, đây là sự tôn trọng cuối cùng cô dành cho em gái mình.
"Bà tổ nội sư cha nhà nó, cái thứ quỷ ma âm binh này cái gì cũng dám viết, tức chết em, grahhh ah ah ah, còn cái thứ staff chó má đó, lời trong lời ngoài toàn là chọc ngoáy kháy đểu, nghe mà mắc ói."
"Cái đậu má, em đ* cái nồi quỷ quái này, dám nói 'chiều ông' của em làm mả nhà bố hắn ta bị thất nghiệp, vợ con bỏ hả?! Có bị khùng hong? Staff không phải cha, không biết nhận được bao nhiêu tiền, hay ưng được tụi account marketing chỗ nào mà nghe lời nó răm rắp đăng mấy thứ vớ vẩn này, ha hả, ăn gì không ăn lại thích ăn không nói có."
"Sập phòng?! Hạ Vân Chi nhà chúng ta có thêm 10 kiếp nữa cũng không nhé! Chắc chắn là có thuyết âm mưu!!!!"
Thẩm Quý Hoà kiên nhẫn nghe hết.
[️]: Ngôn từ mất kiểm soát, yêu cầu có kiểm soát lại.
[️]: Chưa kể, cái tiếng chuông tan học đấy là sao? Em trốn học gửi voice chat cho chị hả?
Mộc Thiếu Miêu: Em đang trong nhà vệ sinh!!!!
Mộc Thiếu Miêu: Một học sinh trung học mà chưa từng trốn tiết lén nhắn tin trong nhà vệ sinh, thì đó chưa phải là thanh xuân trọn vẹn!!!!
Mộc Thiếu Miêu: Thẩm Quý Hoà, sao chị máu lạnh quá vậy, 'chiều ông' của em vướng drama cỡ đó, chị còn chả thèm phản ứng, còn không cook với em.
Mộc Thiếu Miêu: Chưa kể chị ấy còn là boss của chị nữa đó!!!!
Mộc Thiếu Miêu: [ cú đấm sấm sét ]
Mộc Thiếu Miêu: Tôi muốn tuyệt giao với chị!!!!
Thẩm Quý Hoà bị những lời lảm nhảm của em gái chọc cho buồn cười.
Nít ranh cả ngày chỉ biết ầm ĩ, còn muốn tuyệt giao nữa cơ?
Thẩm Quý Hoà trả lời cô: Ồ.
[️]: Vậy thì đừng mong nghe được tin về chồng yêu của em từ người bị tuyệt giao này nhé.
Mộc Thiếu Miêu ngay lập tức quỳ xuống xin tha, gửi ê hề ê hề icon đáng thương tội nghiệp, cuối cùng ngoan ngoãn kêu: Chị yêu, em sai rồi, nếu chị có biết được chuyện gì về chồng yêu của em, nói liền cho em nha chị.
Thẩm Quý Hoà không trả lời, trong đầu cô có câu hỏi, nhưng cô hiểu, chuyện này không cần phải hỏi Thẩm Kỳ.
Giống như:
Khi thì gọi Hạ Vân Chi là bé ngoan, khi thì vợ yêu, chồng yêu? Fan theo đuổi idol thật sự rất kỳ lạ, giống như ở trong mắt Thẩm Kỳ, giới tính và tuổi của Hạ Vân Chi linh hoạt thay đổi tuỳ tình huống, ngay cả giống loài cũng có thể thay đổi.
Amazing.
Cô thoát giao diện nói chuyện với em gái, mở Weibo, tìm xem hotsearch có liên quan đến Hạ Vân Chi. Suy nghĩ một hồi, lấy bức ảnh phong cảnh để đó chưa gửi đi một lần nữa gửi cho nàng. Lo lắng việc hỏi trực tiếp Hạ Vân Chi liệu có chút đi quá giới hạn hay không, Thẩm Quý Hoà-người không giỏi an ủi người khác phải thực hiện nhiệm vụ cao cả.
[️]: [ hình ảnh ]
[️]: Xem, mây rất đẹp. Bóng phản chiếu của những áng mây nơi mặt hồ khiến tâm tình người thoải mái, trên bầu trời nơi xa, những đám mây cũng bị bắt giữ trong khoảnh khắc này.
Thẩm Quý Hoà do dự rồi nói thêm: Hôm nay có về ăn cùng nhau không?
Hạ Vân Chi chưa trả lời ngay.
Thẩm Quý Hoà cầm điện thoại, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy có chút khẩn trương. Hệt như chuẩn bị lên thi đấu vậy. Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, không có thông báo tin nhắn mới.
Trong đầu có vô số suy đoán, nghĩ rằng Hạ Vân Chi có lẽ sẽ không cảm thấy tin nhắn của cô không đâu vào đâu. Trước đây, bọn họ không có thói quen nhắn tin với nhau. Sau đó cô nghĩ, Hạ Vân Chi thông minh như vậy có thể nào nhận ra trò vặt cô đang làm không? Sự quan tâm và an ủi gượng gạo, loại người kiêu ngạo như Hạ Vân Chi, có lẽ sẽ ghét đi.
Cứ đắn đo suy nghĩ mãi, cô cảm thấy so với ngọn núi tuyết Ivan ở Tân Cương, vua của những ngọn núi tuyết, còn muốn quanh co khó khăn hơn.
Aisss. Thẩm Quý Hoà trải qua cung bậc cảm xúc khó tả. Khó để miêu tả nó là gì, không rõ ràng và có chút nôn nóng, nhưng không khiến cô khó chịu. Thời niên thiếu Thẩm Quý Hoà chỉ đóng quân ở trại huấn luyện, hiếm khi giao tiếp với bạn bè đồng trang lứa. Giờ cô rời khỏi thành phố nhộn nhịp, cả ngày cũng chỉ giao tiếp với khách hàng. Bạn bè cũng rất ít, chỉ có em gái và Giang Cẩn, cũng chỉ có thế.
Hiện tại loại tâm tình đối với Hạ Vân Chi, Thẩm Quý Hoà định nghĩa đó là tâm trạng muốn kết bạn với một cô nàng xinh đẹp.
Phần lớn những người ở thời điểm niên thiếu đã từng có một mối quan hệ như vậy.
Là một cô gái nổi bật và đặc biệt nhất so với mọi cô gái khác trong lớp, việc người ấy tồn tại như thể là một vầng sáng. Còn cô chỉ là một người ngồi nơi góc lớp, nhìn cô ấy từ phía xa. Rốt cuộc một ngày nọ, quyết định lấy hết can đảm, thử giơ lên cành oliu đưa cho đối phương, nhưng lại không thể xác định được liệu rằng đối phương có muốn điều ấy giống mình không.
"—Bíp—"
Điện thoại di động của Thẩm Quý Hoà rung lên, phát ra âm thanh.
Cô không có thói quen mở âm thanh, nhưng vì đợi tin nhắn của Hạ Vân Chi nên đã tắt chế độ im lặng.
Mở Wechat.
X: Đang ở trên đường.
Chỉ với bốn chữ, trong lòng Thẩm Quý Hoà có chút rung động, khoé miệng tự nhiên nhếch lên.
Ngay sau đó.
X: [ hình ảnh ]
Khi xe đang dừng đèn đỏ, Hạ Vân Chi chụp hình ảnh một nữ sinh trung học mặc đồng phục học sinh cắp sách đi ngang qua. Ở phía sau, tấm biển quảng cáo trên xe bus là hình ảnh quảng cáo trang sức của Hạ Vân Chi.
Tình cờ dọc theo con đường này không có toà nhà cao tầng nào, trong bức ảnh lại xuất hiện bầu trời giống hệt như bức ảnh mà Thẩm Quý Hoà chụp. Trời rất xanh, nhưng phương hướng không giống nhau, không có trăng lên sớm cũng chẳng có bóng dáng của những đám mây.
X: Không gặp mây.
Trong đầu Thẩm Quý Hoà vô thức tưởng tượng ra Hạ Vân Chi sẽ như thế nào khi nói câu này trước mặt cô.
Nàng ấy sẽ không biểu cảm, cũng chẳng bĩu môi, giọng điệu lạnh lùng cùng đôi mắt đạm. Cũng chỉ cần có vậy, Thẩm Quý Hoà cũng có thể từ đó nhận ra được từ cô nàng này phảng phất có chút làm nũng.
Thế nên cô trả lời —
[️]: Đâu ra.
[️]: Mây vẫn đẹp.
Thẩm Quý Hoà sử dụng chức năng vẽ trên Wechat vẽ một đám mây trắng nhỏ bên cạnh biển quảng cáo của Hạ Vân Chi.
[️]: Sớm về nhó bà chủ nhỏ.
[️]: Tôi hơi đói.
[️]: / Icon mong chờ \
Hạ Vân Chi nhận được tin nhắn, cảm thấy có chút bất lực đưa tay lên trán, trong lòng một cỗ cảm xúc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng có chút mềm mại.
Thẩm Quý Hoà cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu thế này thật sự rất phiền. Nàng thật sự rất ghét, rất ghétttt.
X: Đã biết
X: Sẽ về liền.
Hạ Vân Chi nói với tài xế: "Xin lỗi Vương thúc, có thể chạy xe nhanh hơn không."
Chó con nhà nàng đang đợi nàng trở về.