Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?

Chương 19

"Sao lại đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi?" Trên bàn ăn nhỏ ở phòng ngủ, Hạ Vân Chi đột ngột hỏi.

Thẩm Quý Hoà nhớ tới bức ảnh buổi chiều gửi cho nàng, cô cắn thịt đùi gà trong miệng, hàm hồ nói: "Tự nhiên muốn gửi thôi."

Hạ Vân Chi nhìn chằm chằm vào cô, hình bóng Thẩm Quý Hoà phản chiếu trong đôi mắt sáng của nàng. Thẩm Quý Hoà tước vũ khí đầu hàng.

"Tôi thấy được hot search, nên hơi lo lắng."

Hạ Vân Chi nghĩ: Biết ngay.

Hai người họ kết bạn Wechat được bao nhiêu ngày rồi, Thẩm Quý Hoà cũng chẳng thèm gửi cho nàng được một tin nhắn nào. Chỉ có mỗi hôm nay.

"Chẳng có gì đáng lo." Hạ Vân Chi có chút kén ăn, gắp đậu bắp ra. Nàng không thích ăn cái loại thực vật nhớt nhớt dính dính như thế này.

Thẩm Quý Hoà thì ngược lại, cái gì cô cũng có thể ăn, chỉ cần mỗi đậu bắp luộc với sốt chấm cô đã có thể ăn ngon lành.

"Cô không nghĩ rằng người đó đang nói sự thật sao?" Hạ Vân Chi vô cùng ghét bỏ miếng đậu bắp kia, nàng gắp nó ra thành bát như một đứa con nít.

Thẩm Quý Hoà theo bản năng giơ đũa gắp đi miếng đậu bắp kia. Ngay khi làm xong động tác, cả hai đều dừng lại một chút.

Thẩm Quý Hoà giải thích: "Xin lỗi......tiểu Kỳ cũng là đứa bé kén ăn, tôi có chút quen tay."

Đậu bắp được kẹp trong đôi đũa trên tay cũng không biết nên trả trở về hay là bỏ vào bát của cô.

"Nhanh tay gắp hết đi." Hạ Vân Chi nói.

"Cả mớ này nữa, của cô hết." Nàng đem phần còn lại gắp qua.

Thẩm Quý Hoà nuông chiều để nàng làm xong hết thảy, cho đến khi Hạ Vân Chi dọn dẹp xong mớ đồ không muốn ăn, ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Quý Hoà đang nhìn nàng bằng ánh mắt sủng nịch. Hạ Vân Chi liền phát hoả, trừng mắt nhìn lại, nhấn mạnh: "Tôi không phải trẻ con, cũng không phải em gái cô đâu nha."

Thẩm Quý Hoà: "Biết rồi mà."

"Nhưng..." Cô nhìn từ đâu ra một đống đồ xuất hiện trong chén rồi hình thành một ngọn núi nhỏ, "Hạ lão sư, những thứ cô không thích ăn cũng ít có nhiều lắm."

Gắp tới gắp lui như vậy làm trong bát Hạ Vân Chi cũng chẳng còn bao nhiêu.

"Chán ăn." Nàng chán nản trả lời.

"Là vì chuyện hot search?"

"Không liên quan đến chuyện đó." Hạ Vân Chi dừng lại, "Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"À." Thẩm Quý Hoà nhớ lại, "Chỉ là cảm giác cô phải loại người sẽ làm những chuyện này."

"Loại chuyện nào?"

"Chỉ bởi vì mình không vui mà sẽ làm người ta tan cửa nát nhà...... đại loại thế, nghe như thể là phim thần tượng."

Hạ Vân Chi nhướng mày.

"Chưa kể cô quên là cô từng kể tôi chuyện cô từng bị thương à? Tuy đã giấu chuyện này với ngoại giới, nhưng hôm nay tôi xem hot search đã đoán được. Đây có phải là đoàn phim mà cô đã từng xảy ra tai nạn không?"

"Ừ." Hạ Vân Chi nhấp một ngụm nước trái cây.

Thẩm Quý Hoà phát hiện nàng thích uống nước ép trái cây tươi, buổi trưa là nước cam, và giờ là nước ép lê. Trên thực tế, nước ép trái cây mới vắt không tốt cho sức khoẻ, trước đây Thẩm Quý Hoà không thích uống, bữa cơm hôm nay có hai thứ này, phỏng chừng là do tiểu Tô chăm sóc đặc biệt cho khẩu vị của bà chủ nhỏ, cố tình dặn dò đầu bếp làm thêm.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Thẩm Quý Hoà thoải mái hỏi.

"Chuyện nhỏ." Hạ Vân Chi nói, "Có người thấy tôi không hoạt động nửa năm, làm chút chuyện sau lưng thôi."

Nói xong, Hạ Vân Chi thấy Thẩm Quý Hoà vẫn chưa hiểu lắm, giải thích thêm: "Gần đây, có một đạo diễn nổi danh đang có kế hoạch quay phim mới liên hệ với tôi. Có một số người không muốn tôi quay bộ phim này, nên dùng một số thủ đoạn bỉ ổi."

Thẩm Quý Hoà lúc này đã hiểu.

Cái nhìn của cô là: "Giới giải trí các cô phức tạp quá."

"Việc này cô định giải quyết như thế nào?"

Hạ Vân Chi lười biếng: "Trước cứ vậy đã, qua hai ngày sẽ có kết quả."

"Vậy là tốt rồi. Cô ổn đúng không?"

"Ừ."

Thẩm Quý Hoà yên tâm, nghiêm túc ăn cơm. Nhìn thấy cô như vậy, cơn thèm ăn đã chết đi của Hạ Vân Chi cũng sống lại. Cô cùng Thẩm Quý Hoà lại ăn thêm một chút.

Sau khi ăn xong, Hạ Vân Chi và Thẩm Quý Hoà đi dạo trong vườn để tiêu thực, tiếng điện thoại vang lên, Hạ Vân Chi đi sang một bên nghe.

Là số của Diệp Lan, khi nghe lại là giọng nói của Hạ Cửu Hợp.

Hạ Vân Chi chế giễu: "Bọn cô đúng là ngày nào cũng tụ lại bên nhau."

Thanh âm Hạ Cửu Hợp mang theo tươi cười: "Cũng không phải mỗi ngày."

"Chuyện hot search em có cần hỗ trợ không?" Hạ Cửu Hợp nói, "Chị đã nói rồi, chỉ cần giải quyết giống lúc trước là được. Em cứ phải ——"

"Không cần." Hạ Vân Chi không chút khách khí ngắt lời Hạ Cửu Hợp, không có nửa phần thái độ của em gái khi nói chuyện với chị gái, "Đang bận, cúp đây."

Nàng cất điện thoại, nhìn Thẩm Quý Hoà đang ở cách đó không xa đang quan sát những con mèo hoang trong trang viên.

Hạ Vân Chi rất muốn nói rằng sinh hoạt trước kia của nàng thực sự là phim thần tượng hào môn. Đối phó với những kẻ làm người không vui kia nàng có hàng ngàn thủ đoạn giải quyết. Nhưng nghĩ về Thẩm Quý Hoà, nàng trở nên thu liễm hơn rất nhiều.

.

Đêm đó, Thẩm Quý Hoà nằm ở trên giường, em gái Thẩm Kỳ đang gửi rất nhiều tin nhắn và livestream cho cô xem tình hình chiến đấu trên Weibo.

Minh tinh nào đang lên tiếng vì Hạ Vân Chi, nói nàng không phải loại người như vậy. Còn có tiểu minh tinh cũng post bài, trong tối ngoài sáng ngầm nói đã từng bị Hạ Vân Chi khi dễ. Chỉ trong chốc lát, chiến trường Weibo nổ mạnh.

Thẩm Kỳ đang phân tích.

Mộc Thiếu Miêu: Em phát hiện, bảo vệ Hạ bảo bảo nhà tụi em đều là đại lão. Còn những người nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, thừa nước đục thả câu đều toàn là những con cáo già không đàng hoàng. Những người này có bị khùng hong?

Mộc Thiếu Miêu: Còn không biết tự nhìn lại mình xem có phải cha không mà dám lại đây dẫm một chân.

Mộc Thiếu Miêu: Coi tiểu Vân tụi em chết rồi hả?!

Mộc Thiếu Miêu: Hôm nay! Tiểu Vân phải đại khai sát giới! Tàn sát khắp chiến trường Weibo, xác người chất đống!

Đôi khi, Thẩm Quý Hoà nghe không hiểu em gái mình đang nói cái gì. Nhưng cô mơ hồ đoán được em gái mình muốn làm cái gì, cho nên nhắc nhở: Không mắng chửi người nhé.

Thẩm Kỳ có lệ gửi icon.

Mắng chửi người? Mắng chửi người thì không mắng chửi người, bọn họ sẽ đem bọn người này chết chìm trong nước bọt.

Mộc Thiếu Miêu: Phải rồi, chị, chị có tin chính chủ nào không? Hôm nay cục cưng của tụi em nói gì?

Thẩm Quý Hoà không chắc liệu mình có thể đem chuyện ngày hôm nay kể cho Thẩm Kỳ hay không, chỉ đơn giản nói: Đừng lo lắng, cô ấy hẳn đã có tính toán, chờ hai ngày nữa sẽ biết.

Mộc Thiếu Miêu: \ WOW /

Mộc Thiếu Miêu: Nhưng ngay cả như vậy, chị, nếu có thể, chị cố gắng trông chừng đừng để chị ấy xem điện thoại. Mấy lời trên mạng khó nghe lắm.

Giới giải trí là một mảnh ruộng dưa, Nhuận Thổ nào đi vào chơi chơi cũng có thể đem một chút dưa về, thật thật giả giả cũng chẳng biết đâu mà lần. Hai ngày này, từ chuyện trên hot search, các loại tin tức giả về Hạ Vân Chi đều được đào lại.

Còn nhỏ đã bị ông già bao nuôi, chơi đại bài khi dễ diễn viên đóng chung, cậy thế ức hiếp người mới, tại hiện trường thái độ ra mặt.....

Ê hề dưa đến đến đi đi.

Những người ghét Hạ Vân Chi nhân cơ hội này đã lợi dụng làn sóng này mà mắng.

Thẩm Quý Hoà chỉ nhìn một chút, mắng đúng thật là khó nghe.

Cô gửi cho em gái một câu được, ở trên giường lăn qua lộn lại mãi cũng không thể vào giấc.

Lại không biết qua bao lâu, bên ngoài trời dần đổ mưa, kiểu nhà trệt rất dễ nghe thấy tiếng mưa rơi, mưa nặng hạt đánh vào vách tường gỗ lẫn cửa sổ kính. Bang--đùng--đùng gõ vào như một hồn ma xấu xa đang đòi mạng. Bức màn kéo chưa kín tạo ra một khe hở, từ đó một tia chớp mang ánh sáng màu lam quỷ dị mượn cơ hội lẻn vào căn phòng, ngay sau đó là một tiếng sấm chói tai.

Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa, lại không ngờ sẽ mưa to như thế này.

"Bang——"

Là âm thanh vang lên từ bên kia bức tường.

Thẩm Quý Hoà không còn một chút buồn ngủ, lập tức từ trên giường ngồi dậy.

"Hạ Vân Chi?!"

Trở tay bật đèn ngay mép giường bên cạnh, di chuyển cơ thể lên xe lăn. Thẩm Quý Hoà dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh cánh cửa, gõ cửa, không ai đáp lại. Cô vội vàng đẩy cửa, không khoá.

Cánh cửa này không cần khoá lại, vào thời điểm cô đến đây cũng đã thoả thuận tốt với Hạ Vân Chi. Khi ấy, Hạ Vân Chi lo lắng nửa đêm cô sẽ gặp nguy hiểm, khoá cửa sẽ không kịp chăm sóc. Bây giờ lại thành ngược lại.

Đằng sau cánh cửa là một mảnh tối đen, rèm cửa được kéo chặt, không một tia sáng lọt vào được. Cũng may trong phòng Thẩm Quý Hoà có một chút ánh sáng, nương nhờ một chút ánh sáng mỏng manh, cô có thể nhận thấy rõ diện mạo của Hạ Vân Chi.

Cô gái mặc một bộ váy ngủ dài tay, tóc đen xoã rối tung, đang cuộn tròn ngồi xổm dưới đất, trông có vẻ rất sợ hãi.

Thẩm Quý Hoà liền đau đầu.

"Hạ Vân Chi?"

Giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Cô ổn không?"

Hạ Vân Chi một chút cũng không ổn.

Hôm nay nàng đã uống một ít thuốc chống lo âu, khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, kết quả lại bị tiếng sấm đánh thức. Tâm tình cáu kỉnh, muốn xuống giường đi vệ sinh. Lại quên bật đèn, ngay khi vừa ra khỏi giường đã bị đụng một cái rất đau, cẳng chân đau muốn chết, đành phải ngồi xổm trên mặt đất.

Thời khắc chật vật như vậy, lại còn bị Thẩm Quý Hoà bắt gặp.

Bực mình ghê.

"Cô làm sao?" Thẩm Quý Hoà hỏi, "Bị té à? Hay là sợ sét đánh?"

Thậm chí trong đầu Thẩm Quý Hoà còn nghĩ có lẽ Hạ Vân Chi đang mắng cô vì tâm tình đang rất tệ.

Hạ Vân Chi không trả lời, cô cảm thấy hai lựa chọn Thẩm Quý Hoà đưa ra cái nào cũng mất mặt. Nàng nghĩ có lẽ nàng sẽ tức giận mà trả lời cô một câu 'cô coi tôi là người ngu ngốc như thế à', hoặc là 'Thẩm Quý Hoà cô nghĩ tôi thành cái dạng gì đấy'......

Nhưng Thẩm Quý Hoà nói ——

"Hạ Vân Chi, đừng sợ. Tôi bên cô, nhé?"

Hạ Vân Chi nhanh chóng nhận thức rằng, đây là một cơ hội tốt. Vì thế nàng gật gật đầu, bắt đầu diễn, nói với Thẩm Quý Hoà: "Tôi không muốn ngủ một mình."

"Cô ngủ với tôi."

Nàng nhấn mạnh: "Tôi sợ."

Thời điểm ngồi xổm ở trên đất và ngẩng lên, trong hốc mắt tinh tinh điểm điểm nước mắt dâng lên, trông giống như đã khóc qua.

Thẩm Quý Hoà mềm lòng muốn chết.

"Được, tôi sẽ ngủ với cô."

"Đi rửa mặt đã."

Cô dỗ Hạ Vân Chi, "Cô muốn ngủ ở giường nào?"

Hạ Vân Chi không chút do dự: "Ngủ trên giường cô."

Thẩm Quý Hoà đồng ý. Thậm chí Hạ Vân Chi hoài nghi rằng, hiện tại mặc kệ nàng nói cái gì, Thẩm Quý Hoà đều sẽ đồng ý. Nàng đi vào phòng tắm, Thẩm Quý Hoà ở bên cửa bồi nàng. Thời điểm rửa tay, Hạ Vân Chi nhìn gương mặt mình trong gương qua ánh đèn. Lạnh nhạt, vô cảm, giống một quái vật. Nàng là như vậy, nhưng ở rất nhiều năm về trước, Thẩm Quý Hoà vẫn luôn mềm lòng như vậy, nửa đêm sẽ vì cho rằng nàng sợ hãi mà dỗ dành nàng, cùng nàng ngủ. Lại không nghĩ vào buổi tối ngày hôm đó, Hạ Vân Chi đã tính toán thoả đáng nên đặt dao ở nơi nào.

Thẩm Quý Hoà chưa từng thay đổi.

Hạ Vân Chi nghĩ có lẽ nàng có thể lại lừa Thẩm Quý Hoà thêm một lần nữa. Lừa cô nghĩ rằng mình là kẻ ngốc, trở thành một cô bé đặc biệt và được yêu thương nhất trên thế giới.

Hạ Vân Chi thản nhiên lau khô nước trên tay, liễm mắt, thời điểm nàng ra khỏi phòng tắm, hoàn toàn trở thành bộ dáng một cô gái nhỏ đáng thương.

"Thẩm Quý Hoà." Tay nàng run rẩy.

Giây tiếp theo, bàn tay lạnh lẽo được bao bọc trong hơi ấm. Thẩm Quý Hoà nắm chặt tay nàng, ôn nhu cười nói với nàng: "Tôi đây." 

Bình Luận (0)
Comment