"Ting..."
Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên trong văn phòng yên tĩnh. Hiện tại là giờ nghỉ trưa, hầu hết mọi người đã ăn xong bữa trưa và đang ngồi tiêu thực ở bàn làm việc.
Sở Hoàn cũng không ngoại lệ. Sáng nay vừa bị quản lý mắng té tát, để xoa dịu trái tim mệt mỏi, cậu quyết định vung tay gọi suất lẩu cay 30 tệ.
Lẩu cay đúng là ngon, đặc biệt là ớt vừa thơm vừa cay, ăn no xong, cộng thêm một buổi sáng mệt nhoài, giờ cậu chỉ muốn hẹn hò với Chu Công... Thời gian nghỉ trưa của công ty ngắn đến đáng thương, ngủ thêm được một phút cũng là quý báu. Trong trạng thái mơ màng, tiếng chuông cứ như vang lên từ thế giới khác vậy.
Thế nhưng cậu chịu đựng được, chứ đồng nghiệp thì không. Người ngồi đối diện cậu đột ngột bật dậy, dáng người nhỏ nhắn nhưng khí thế hổ báo, vung tay ném thẳng một cái bánh mì nhỏ vào đầu cậu.
"Áu!"
Sở Hoàn giật mình hét một tiếng, lơ ngơ ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt rực lửa của cô gái đối diện, đầu óc cậu lập tức tỉnh táo.
Triệu Quỳ gằn giọng từng chữ một: "Điện, thoại, của, cậu."
"Hả? À?"
Mái tóc hơi dài của Sở Hoàn rối bù, trán in một vệt đỏ do ụp mặt lên bàn, đôi mắt lờ đờ. Phải mất hai giây cậu mới luống cuống vò tóc, vươn tay chộp lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông lần thứ hai trên bàn.
Màn hình hiển thị người gọi đến chỉ có một chữ: Bố.
Không bắt máy đúng là không được.
Không ai hiểu hơn Sở Hoàn về mức độ cố chấp của ông bô "nhàn rỗi sinh nông nổi" của mình. Cậu cầm điện thoại đi ra ngoài, đến chỗ cầu thang tối om, tùy tiện ngồi xuống một bậc.
"Bố, có chuyện gì thế? Con đang đi làm mà."
"Con trai à, hôm nay bố bói một quẻ, thấy con dạo này xui xẻo lắm đấy. Có muốn về nhà tránh nạn không?"
Sở Hoàn nghe bố nói, tay kia vô thức lục lọi dưới đất, nhặt lên một vật gì đó rồi xoay xoay trong ngón tay, giọng lười biếng đáp: "Không được đâu, nghỉ việc rồi sau này khó tìm chỗ khác lắm. Chuyên ngành của con thì..."
"Thế thì về kế thừa nghề của bố, dù sao cũng không chết đói được."
"Con không muốn. Giờ nhà nước nghiêm cấm mê tín dị đoan, con không muốn vào đồn cảnh sát đâu."
Sở Hoàn thừa biết "nghề" của ông bô là gì. Bố cậu là "Đoan Công", ông nội cũng vậy, gia đình họ chuyên làm nghề này, trong nhà thờ phụng một bức tượng thần không biết là cái gì.
Đoan Công còn gọi là "sư lang", "sư công" hay "pháp sư", là những người được ghi chép trong sử sách có khả năng giao tiếp với thần linh, thông hiểu phép thuật. Sở Hoàn không rõ các Đoan Công thời xưa thế nào, riêng cậu từ nhỏ đến lớn đã xem bố cậu xử lý đủ thứ việc, nào là phù phép, đạo thuật, bói toán, phong thủy, trừ tà, đổi vận... Nói chung là tất cả cách hoạt động mê tín phong kiến dân gian, mức độ hiệu quả đến đâu thì không biết, nhưng ít nhất đến nay vẫn chưa có ai tìm đến tận cửa quậy phá.
Hồi bé cậu từng học một khoảng thời gian, nhưng sau khi chuyển lên trấn học thì tránh xa hẳn mấy thứ này.
"Mày biết cái rắm."
Ba Sở cao giọng mắng, âm lượng lớn đến mức suýt nữa chọc thủng màng nhĩ cậu.
"Bây giờ bố mày là nhà tâm lý học dân gian! Người ta tự tìm đến, bố nói vài câu tốt đẹp, làm chút nghi thức, an ủi lòng họ, giúp họ sống vui vẻ hơn. Hừ, chẳng phải chính là tâm lý học sao?"
Sở Hoàn nghe xong, bật cười kéo dài giọng: "Ồ hố... Bố còn biết tâm lý học nữa cơ à?"
"Đương nhiên! Kiến thức của bố mày nhiều hơn thằng nhóc con như mày."
"Được thôi, con là nhóc con, vậy bố là gì?"
"Mày ngứa da hả?"
Hai cha con đấu khẩu một hồi, sau đó Sở Hoàn nói: "Rồi rồi, để con xem sao, không ổn thì con về. Giờ con làm việc đã."
Cúp máy, cậu tiện tay ném thứ đang cầm trong tay xuống dưới cầu thang.
Cầu thang thoát hiểm này vốn chẳng có ai lui tới, bụi phủ dày trên đèn, ánh sáng tỏa ra mờ mịt. Vật kia vừa lóe lên một cái đã biến mất. Ngay sau đó, bên dưới vang lên một tiếng thét chói tai.
Sở Hoàn: "???"
Gì? Ngoài cậu ra còn có người khác ở đây?
Khoan đã, cậu vừa ném xuống cái gì nhỉ?
Cậu hoàn toàn không nhớ. Khi gọi điện, tay cậu vô thức mò mẫm dưới đất. Giờ hồi tưởng lại, vật đó có kích thước cỡ nắp chai, bề mặt hơi mềm, nhấn vào có độ đàn hồi, nếu phải mô tả kỹ hơn thì giống một khối thịt được bọc một lớp da mỏng, bên trong có sụn mềm?
......
Không xui đến mức này chứ?
Tiếng hét phía dưới vẫn kéo dài, còn có tiếng bước chân dồn dập trên cầu thang như ai đó đang chạy lên. Nhưng Sở Hoàn đợi nửa ngày không thấy bóng dáng người nào.
Cậu dựng hết cả tóc gáy, trong đầu thoáng qua vô số cảnh kinh dị, dọa chính mình đến mức không dám nhúc nhích, chỉ có đôi mắt là cố gắng nhìn xuống dưới. Hên quá, mặt đất vẫn sạch sẽ, không có vết máu tươi, cũng không có xác chết đứt chân lìa tay nào...
Có lẽ thứ vừa rồi cậu nghịch chỉ là một mẩu cao su chưa dọn sạch, hoặc đơn giản chỉ là ảo giác của cậu. Có khi cậu còn chẳng nhặt được thứ gì.
Sở Hoàn tốn vài giây để tự trấn an mình. Sau đó cậu kiên định xoay người, định đi về phía hành lang sáng trưng.
Ai dè chưa đi được hai bước, tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, càng lúc càng rõ. Một luồng gió lạnh mơ hồ phả đến sau lưng, khiến cậu không kìm được mà đưa tay phải bấm tay niệm chú.
Cậu không rõ là thứ gì, cũng không biết quyết trừ uế có hiệu quả hay không. Nhưng vào thời điểm này, làm thế này giúp cậu cảm thấy an tâm hơn.
À, giờ thì Sở Hoàn cuối cùng cũng hiểu được cái mà bố cậu gọi là "hiệu ứng tâm lý" rồi.
Rất tuyệt, rất khoa học.
"A—A A A A—!!!"
Tiếng thét bỗng vang lên sát bên, như thể sắp chạm đến cậu. Sở Hoàn cũng theo bản năng mà chạy nhanh hơn. Ngay khi cậu sắp lao vào hành lang sáng rực phía trước, hai bàn tay từ hai bên bất ngờ vươn ra, túm chặt lấy cánh tay cậu. Lực tay mạnh đến mức muốn bóp nát da thịt cậu. Cả người Sở Hoàn run lên, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ:
Đụ, có khi ba mình thật sự chỉ là một "nhà tâm lý học". Mấy cái ổng dạy hoàn toàn không có tác dụng thực tế!?
Cậu niệm tiếp quyết trừ uế. Theo lý thuyết của bố cậu, thứ có âm khí hay quỷ quái gì đó đều không thể đến gần cậu mới đúng. Thế mà bây giờ, cái thứ kia chỉ còn cách cậu có đúng một bước chân!
"Hộc, hộc... Sở, Sở Hoàn?"
"Cậu có thấy gì không? Hả? Cậu có thấy không?"
Hai người, một bên trái một bên phải, ra sức ép sát vào cậu. Trên mặt vẫn còn nguyên vẻ hoảng loạn chưa tan.
Sở Hoàn nghe thấy họ nói chuyện mới định thần lại. Thì ra thứ nắm lấy cậu không phải thứ bẩn thỉu, mà là người, hơn nữa còn là đồng nghiệp của cậu. Cậu nhe răng cười gượng, từ từ thả lỏng bàn tay suýt bấm quyết đến mức chuột rút.
Nhưng khi cúi đầu nhìn kỹ hai người này, cậu cảm thấy còn tệ hơn là gặp thứ không sạch sẽ nữa.
Người nắm tay phải của cậu là Trình Hồng, quản lý bộ phận bên cạnh. Một người phụ nữ mạnh mẽ hơn bốn mươi tuổi, ngày thường lúc nào cũng chỉn chu gọn gàng, trang điểm tỉ mỉ, tác phong gọn ghẽ. Vậy mà bây giờ tóc tai rối tung, lớp trang điểm lem luốc, thi thoảng run lên bần bật như thể chưa hoàn hồn.
Người nắm tay trái là đồng nghiệp Tiết Chiếu, thực tập sinh mới vào công ty, trẻ trung đẹp trai. Theo lời đồng nghiệp Triệu Quỳ, cậu ta là một thanh niên tràn đầy sức sống, chưa bị công việc vắt kiệt đến khô quắt. Nếu bỏ qua dấu son môi trên miệng thì nhìn khá bình thường.
Chỉ cần động não một chút là có thể đoán được, giữa trưa không nghỉ mà chạy đến chỗ này làm gì. Gặp phải chuyện thị phi văn phòng, chắc chắn sau này sẽ bị "chăm sóc đặc biệt"! Đời cậu xong rồi!
Sở Hoàn thầm than khóc trong lòng, ngoài miệng vẫn bình tĩnh nói: "Tôi không thấy gì hết. Tôi ra đây nghe điện thoại, vừa cúp điện thoại thì nghe tiếng hai người hét toáng lên, làm tôi giật cả mình."
"Không thấy? Sao có thể không thấy được?" Trình Hồng trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Thứ đó rơi từ trên trần xuống, lăn lông lốc dưới đất, rồi dán chặt lên mặt sàn, nó mọc lên..." Tiết Chiếu tiếp lời, giọng run run.
Sở Hoàn nói chắc chắn: "Có khi nào hai người bị ảo giác không? Nghe nói bộ phận hai người gần đây bận rộn lắm, quản lý Trình nhớ chú ý sức khỏe."
Giọng cậu bình thản không gợn sóng, nhưng lại mang theo sức thuyết phục kỳ lạ.
"Đúng đúng đúng, chắc là ảo giác thôi, chỉ là ảo giác, ảo giác..."
Hai người sững sờ, rồi như tự ám thị bản thân, liên tục lẩm bẩm hai chữ "ảo giác".
Sở Hoàn sốt ruột. Giờ nghỉ trưa đã hết, cậu muốn mau chóng trở về chỗ ngồi, nếu không ông quản lý hói mà không thấy cậu, kiểu gì cũng bị trừ lương!
"Hai vị, tôi về làm việc đây."
"Không được!"
Cậu vừa nói xong, hai người lại lập tức nắm chặt lấy tay cậu, quyết không buông. Sở Hoàn bắt đầu giãy giụa: "Hai người không làm việc à? Tôi phải làm việc!"
"Đi cùng nhau!"
Trình Hồng nghiêm túc nói: "Chúng ta đi cùng nhau."
Tiết Chiếu cũng hùa theo: "Phải, cùng nhau đi."
Sở Hoàn: "???"
"Đi đi đi, chúng ta đi mau."
Hai người nói xong liền kéo cậu ra ngoài. Đi ra cửa cầu thang là đến thang máy, nơi có ánh sáng rực rỡ đông người qua lại, tràn đầy hơi thở của người sống.
Ba người họ xuất hiện với tư thế kỳ quái đến mức khiến tất cả những ai đang chờ thang máy, gửi tài liệu, làm việc đều quay sang nhìn.
Hoàn cảnh đông người và ánh sáng rõ ràng giúp hai người kia lấy lại cảm giác an toàn. Họ thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười như trút được gánh nặng, rồi thả tay Sở Hoàn ra.
Lý trí trở về, họ cuối cùng cũng nhận thức được chuyện gì đã xảy ra. Thế là khi Sở Hoàn phản ứng lại, trước mặt cậu chỉ còn hai bóng lưng bỏ chạy trối chết.
Bình tĩnh trên mặt Sở Hoàn dần trở nên hoảng loạn: "Từ từ?"
Ít nhất cũng phải giải thích một chút với mọi người chứ! Cậu vô tội mà! Không có "threesome" gì hết!
"..."
"Sở Hoàn kinh đấy, nam nữ đều ăn!"
Quả nhiên, Sở Hoàn vừa ngồi xuống ghế, đồng nghiệp lập tức bu lại. Cậu uể oải lên tiếng: "Tôi là người qua đường vô tội, mấy người tin không?"
"Ba người từ góc tối đi ra với bộ dạng đó, cậu nghĩ bọn tôi sẽ tin chắc?"
Sở Hoàn trợn tròn mắt, quay đầu nhìn người vừa lên tiếng, nghiêm túc nói: "Tôi tin đấy!"
Đồng nghiệp nam nhìn vào mắt Sở Hoàn, bỗng dưng sửng sốt. Trước đây mắt của Sở Hoàn đen láy, trong veo thế này sao?
Như thể lần đầu tiên nhìn thấy Sở Hoàn, anh ta bắt đầu cẩn thận quan sát khuôn mặt cậu. Tóc hơi dài, do chủ nhân không kịp chỉnh trang nên lộn xộn dựng ngược lên, để lộ toàn bộ khuôn mặt. Mặt nhỏ da trắng, đôi mắt to, môi đỏ hồng, lúc này hơi mím lại vì bối rối, khiến phần hạt môi nhỏ càng thêm nổi bật, trông chẳng khác nào một trái chín mọng ngọt ngào.
Sở Hoàn trước đây trông thế này ư?
Đồng nghiệp nam đờ ra nhanh chóng bị những đồng nghiệp hóng chuyện khác đẩy sang một bên. Có người lên tiếng hỏi: "Sao cậu lại như thế hả, Sở Hoàn? Khi nào thì cậu với Trình Hồng, ứ ừ?"
Sở Hoàn đập đầu xuống bàn, r*n r*: "Không có mà, tôi thật sự là một người qua đường vô tội. Mọi người đều thấy đó, tôi chỉ ra ngoài nghe điện thoại thôi mà. Sự trong sạch của tôi... hu hu."
Có người xoa xoa đầu cậu hai cái, cười nói: "Sự trong sạch của cậu tiêu rồi."
Đồng thời có người nắm bắt được trọng điểm: "Cậu nói mình là người qua đường vô tội, vậy ý cậu là Trình Hồng và thực tập sinh kia...?"
Mọi người xung quanh khựng lại một chút, rồi đồng loạt lên tiếng: "Wow..."
Sở Hoàn lập tức ngẩng đầu lên, nói: "Tôi không có nói gì hết nha!"
"Quá ghê gớm..."
"Quản lý Trình kết hôn chưa?"
"Hình như chưa thì phải?"
"Vậy thực tập sinh kia vì sao? Vì để chuyển chính thức à? Không thể nào, tình hình việc làm căng thẳng đến mức phải bán thân cầu vinh rồi hả?"
"..."
"Mọi người đang làm gì đấy!?"
Đang lúc cả đám hào hứng bàn tán, một bóng người im lặng xuất hiện phía sau bọn họ. Tất cả im bặt trong nháy mắt, sau đó không ai bảo ai mà lập tức rời xa Sở Hoàn.
"Sở Hoàn, vào văn phòng tôi một lát."
Tới rồi, quả nhiên tới rồi. Hôm nay cậu đúng là xui thật. Chẳng lẽ lời bố cậu nói là thật?
Vào văn phòng quản lý, tai tự động lọc bỏ mấy lời vẽ bánh ảo ma của ông ta. Sở Hoàn ngồi ngắm cái đầu trọc bóng loáng của sếp, đầu óc đưa trí tưởng tượng bay cao bay xa.
Thời buổi ngày nay kiếm việc khó lắm. Trường cậu tốt nghiệp cũng bình thường, học ngành Quản trị Kinh doanh. Công việc này, sếp bất tài thích đổ trách nhiệm, đồng nghiệp thì quan hệ phức tạp, người có ô dù khắp nơi, lương thì tàm tạm... Ít nhất là so với đám bạn cùng khóa, nghe mà đau lòng, nghĩ mà rơi lệ.
"Sở Hoàn, hôm nay cậu cư xử quá đáng lắm đấy."
Sở Hoàn cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: "Vâng, lần sau tôi sẽ chú ý."
"Công ty chúng ta nghiêm cấm yêu đương nơi công sở, hơn nữa hành vi của cậu không chỉ dừng ở yêu đương."
"Tôi không có."
"Thành tích tháng này của cậu... Cậu nói gì?"
Ông sếp hói ngạc nhiên trước sự phản bác của cậu, ngẩng đầu lên một chút. Sở Hoàn thấy mấy cọng tóc lưa thưa trên đầu ông ta cũng rung rung theo. Có vài sợi mà còn ráng chải chuốt tạo kiểu, uốn cong cong, lắc lư như mấy con giun nhỏ.
Động gì thì động, ngoại trừ tiền lương!
Sở Hoàn chống tay lên bàn, nhìn chằm chằm ông sếp trước mặt: "Tôi và hai người họ ngoài quan hệ đồng nghiệp thì không có gì khác. Tôi chỉ tình cờ gặp họ trên cầu thang, anh có thể gọi quản lý Trình đến hỏi."
Ông sếp hói nhìn cậu vài giây, sau đó thực sự đứng dậy ra ngoài.
Sở Hoàn không thấy bất ngờ với hành động này. Trình Hồng là kiểu người thực dụng, có năng lực hơn cậu nhiều. Cậu đâu có gan mà quát mắng Trình Hồng.
Sở Hoàn nhìn ra ngoài, vài đồng nghiệp ném cho cậu ánh mắt đồng cảm.
Không lâu sau, ông sếp bụng bia quay lại, bốn chân ngắn cũn, trông chẳng khác gì một con cóc.
Nói cóc là xúc phạm cóc ấy chứ. Cóc là thiềm thừ, thuần dương, kim thiềm, nguyệt thiềm đều mang ý nghĩa tốt lành.
Không biết Trình Hồng đã nói gì với ông ta, chỉ biết lúc quay về, trông ông ta có hơi hoảng hốt, đến mức quên luôn chuyện trừ lương của cậu.
"Cậu, cậu ra ngoài đi."
Nghe vậy, Sở Hoàn lập tức đặt ấm nước đang định rót cho ổng xuống, bước ra ngoài ngay. Ban đầu cậu còn định lấy lòng một chút, xem ra không cần nữa.
Tuyệt vời!
"Sở Hoàn, bị trừ bao nhiêu?"
Cậu vừa ngồi xuống đã có người hỏi. Sở Hoàn cười rạng rỡ, mắt cong cong: "Không bị trừ!"
"Ồ, ổng đổi tính rồi à?"
"Tôi nói rồi, tôi là người qua đường vô tội mà."
"Đây không phải là thoát tội chết nhưng chịu tội sống sao? Nhóc con, hôm nay cậu may mắn thật đấy."
"Ừ hứ."
Nhưng mà qua hôm sau, Sở Hoàn phát hiện vận may của mình giống như pháo hoa, lóe lên rồi tắt ngúm.
Đầu tiên là đối tác của cậu gây ra sai lầm nghiêm trọng, kéo cậu chịu tội chung, thành tích bị trừ sạch.
Sở Hoàn rất bất bình, cái kiểu liên đới chịu tội này là tàn dư thời phong kiến, đáng lẽ phải bị loại bỏ từ lâu rồi!
Tiếp theo, bộ phận bên cạnh cũng xảy ra chuyện, Trình Hồng bị bệnh, công việc mắc sai lầm liên tục, thậm chí còn bị phê bình công khai. Thực tập sinh tên Tiết Chiếu cũng xin nghỉ. Một thứ vô hình dường như bắt đầu len lỏi giữa người với người, bầu không khí văn phòng trở nên kỳ lạ.
Hai ngày sau, vào một buổi sáng, Sở Hoàn tranh thủ uống sữa đậu nành, ăn bánh bao tại chỗ ngồi thì một giọng nói vang lên phía sau: "Sở Hoàn."
Cậu giật nảy mình, suýt bị sặc sữa đậu nành vào khí quản. Cậu ho sặc sụa quay đầu lại: "Gì thế anh Lục?"
Lục Thành là đồng nghiệp của cậu, quan hệ bình thường. Nghe nói gia đình khá giả, có quan hệ với một lãnh đạo cấp cao, đi xe còn xịn hơn cả quản lý của bọn họ. Được cái bình thường khá khiêm tốn, trừ chuyện từ chối tăng ca thì không khác gì mọi người.
"Không sao chứ?"
Lục Thành vỗ vỗ lưng cậu, vẻ mặt đầy quan tâm.
Sở Hoàn chả hiểu thái độ này là sao, rút khăn giấy lau miệng, hỏi: "Anh Lục, sao hôm nay anh lạ quá vậy?"
Cậu híp mắt nhìn anh ta từ trên xuống dưới, cuối cùng nở nụ cười: "Anh có chuyện muốn nhờ em chứ gì?"
Lục Thành không biết tại sao, vừa chạm vào ánh mắt cậu là trở nên căng thẳng. Ấp úng một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm, nói: "Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi."
Sở Hoàn liếc mắt về phía văn phòng quản lý, ông hói còn chưa đến, bèn gật đầu: "Được chứ."
Hai người đi qua thang máy đông đúc, rẽ một góc, đến khu cầu thang quen thuộc, xung quanh lập tức yên ắng.
Từ phía dưới thổi lên một làn gió lạnh, Sở Hoàn khựng bước.
Lại là chỗ này? Nơi này là bảo địa phong thủy hay gì? Sao mọi người muốn nói chuyện bí mật đều chọn đến đây vậy.