Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 2

 
Lối vào cầu thang quen thuộc, ánh đèn xám xịt, bên cạnh lối vào là phòng chứa dụng cụ hiện đang bị khóa. Đó là nơi cô lao công để dụng cụ dọn dẹp.

Sau khi bước vào cầu thang, Lục Thành dừng chân. Anh ta quay người lại, nhìn chằm chằm vào Sở Hoàn.

Sở Hoàn cảm thấy hơi kỳ lạ, bèn hỏi: "Anh Lục, anh nhìn em làm gì? Anh tìm em có chuyện gì không? Ở đây lạnh quá, nói xong rồi mình về đi."

Cậu luôn cảm thấy nơi này có gì đó không ổn. Vật mà cậu chạm phải trên mặt đất lúc trước, cậu cũng không dám nghĩ sâu. Hình như hai người Trình Hồng đã nhìn thấy thứ gì đó.

Cậu đã hỏi bố mình, ông bô lại bói một quẻ, nói là không có gì đáng ngại, bảo cậu cứ yên tâm, chắc chắn không đến mức mất mạng. Nhưng Sở Hoàn cảm thấy phạm vi của "không mất mạng" quá rộng. Phát điên, tàn tật hay ngu đần đều nằm trong phạm vi đó. Vậy nên tốt nhất là tránh xa chỗ này.

Lục Thành vẫn nhìn chằm chằm cậu, nhìn đến mức Sở Hoàn nổi da gà. Cậu nhích chân, vô thức lùi lại một bước.

Lục Thành cuối cùng cũng mở miệng: "Sở Hoàn, cậu trông có vẻ hơi khác trước."

Sở Hoàn: "?"

"Đẹp hơn trước."

Sở Hoàn: "......"

Cậu đờ ra hai giây rồi mới phản ứng. Không phải chứ? Lần trước cậu gặp chuyện quy tắc ngầm ở đây, lần này đến lượt cậu trở thành nhân vật chính của quy tắc ngầm á??

Cậu nuốt nước bọt, lặng lẽ lùi thêm hai bước. Cậu xem Lục Thành là huynh đệ, thế mà Lục Thành lại nhớ thương cái mông của cậu!

"Anh tìm em chỉ để nói chuyện này?"

Lục Thành gật đầu, ánh mắt trở nên nóng bỏng hơn: "Đúng vậy."

"Nói xong chưa?"

"Nói xong rồi."

Sở Hoàn sờ sờ mặt mình, rất thẳng thắn đáp lại: "Cảm ơn nha, em cũng thấy mình đẹp trai lắm. Sắp đến giờ làm rồi, em về làm việc đây, tạm biệt."

Nói xong, cậu xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất, hoàn toàn biết phía sau, ánh mắt của Lục Thành đột nhiên trở nên mờ mịt.

Từ trong bức tường, một thứ màu xám trông như sương khói tràn ra. Bức tường ẩm ướt cực độ, thậm chí rỉ ra một tầng nước khác thường. Dưới lớp vôi tường, thứ gì đó đang không ngừng quẫy động, sinh trưởng...

Lục Thành há to miệng, lưỡi anh ta mềm nhũn thè dài, vắt qua bờ môi tái xanh. Anh ta không phát ra được chút âm thanh nào, cũng không thể phát ra được nữa.

Dưới lớp tường, thứ gì đó lớn lên với tốc độ kinh hoàng. Trước ánh mắt kinh hãi của Lục Thành, những thứ đó trồi ra. Chúng có màu trắng pha chút hồng nhạt, nhìn thoáng qua trông y hệt... da người!

Những thứ đó nhỏ xíu, viền mép có chút nếp nhăn, trông vô cùng mềm mại, dần dần duỗi ra.

Sinh vật như mộc nhĩ này chen chúc nhau kín cả bức tường.

Lục Thành từng thấy nhiều loại mộc nhĩ, ngoài mộc nhĩ đen phổ biến, còn có mộc nhĩ trắng. Nhưng anh ta chưa bao giờ ăn mộc nhĩ trắng, vì anh ta cảm thấy nó có hình dáng lẫn kết cấu rất giống một loại thịt nào đó, làm anh ta thấy tởm.

Thế mà giờ đây, đám "mộc nhĩ" trước mặt không chỉ có vẻ ngoài giống da người hơn mộc nhĩ trắng, mà ngay cả hình dạng của chúng cũng giống hệt tai người.

Viền ngoài, thuỳ tai, lỗ tai... giống y đúc tai người!

Nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt, Lục Thành suýt ngất xỉu. Cơ mà gặp phải những thứ như thế này, nếu có thể ngất thì coi như là may mắn.

Vận may của Lục Thành không tốt lắm. Anh ta vẫn tỉnh táo, thậm chí còn nhìn thấy những cái tai đó dường như đang chăm chú lắng nghe, khẽ run rẩy.

Chúng đang lắng nghe!

Lục Thành muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng chân anh ta như mọc rễ, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Lưỡi anh ta cử động một chút rồi thu về, sau đó như mất kiểm soát, tự động nói chuyện.

"Sở Hoàn, tôi đã mơ thấy đôi mắt cậu."

"Tôi nhìn thấy khuôn mặt của cậu, đôi môi cậu là trái chín mọng, cơ thể như cá bạc..."

"Anh yêu em, anh yêu em."

"Em sẽ ở bên anh chứ? Anh là con trai của Lục Hải Sinh, anh nên nói với em điều này."

"..."

Lời anh ta nói ra hóa thành thực thể, biến thành làn khói mỏng, hòa vào trong màn sương xám của không gian.

Cùng lúc đó, Sở Hoàn trợn mắt há miệng, vô thức bật ra một chữ: "Đù."

Cậu mơ hồ cảm thấy nơi này có vấn đề, lo Lục Thành gặp chuyện không hay nên quay lại tìm. Kết quả là vừa quay lại đã nghe thấy một tràng dài từ miệng Lục Thành thốt ra.

Tuy vậy, bây giờ cậu không rảnh để khiếp sợ. Bộ dạng Lục Thành trông chẳng khác gì bị ác mộng quấn thân. Nếu không kéo anh ta ra ngoài, phỏng chừng anh ta sẽ biến thành thằng thiểu năng mất!

"Lục Thành! Lục Thành! Còn nghe thấy không?"

Lục Thành hoàn toàn không phản ứng với tiếng gọi của cậu.

Sở Hoàn nhìn sang bức tường.

Cậu chỉ thấy những đường vân dày đặc như dòng chữ đang không ngừng lưu chuyển, nhìn kỹ hơn lại chẳng thể phân biệt ra bất cứ ký tự nào mà cậu biết.

Thời gian gấp gáp. Nhìn sắc mặt của Lục Thành ngày càng xám ngoét, Sở Hoàn nghiến răng, lao thẳng về phía anh ta.

Cậu nắm lấy cổ tay Lục Thành, cơn ớn lạnh thoắt lan khắp cơ thể. Quá lạnh, giống hệt thi thể trong tủ đông.

Cậu sốt ruột kéo Lục Thành đi, nhưng anh ta cứng đờ như cái cọc gỗ đóng xuống đất, vững như Thái Sơn.

Sở Hoàn không còn cách nào khác. Cậu nhắm chặt mắt, nghiến răng, hai ngón tay phải quẹt qua trán. Khi rút tay lại, đầu ngón tay có thêm một giọt máu đỏ tươi, đồng thời trên trán nhẵn nhụi của cậu xuất hiện một vết thương nhỏ màu đỏ.

Giọt máu đỏ không nhỏ xuống như bình thường, mà trông như một viên ngọc đỏ tròn trịa, lấp lánh trên đầu ngón tay cậu.

Thật sự có tác dụng à...

Sở Hoàn ngây người nhìn viên "hồng châu" trên tay một giây, không kịp để ý đến cơn chóng mặt do mất máu, lập tức xoay người nhét viên máu đỏ vào miệng Lục Thành.

Giọt máu ấy như một ngọn lửa bùng cháy từ miệng anh ta, hơi nóng nhanh chóng khuếch tán đến tứ chi. Khuôn mặt Lục Thành lập tức đỏ bừng, anh ta ho sặc một tiếng, rồi như tỉnh táo trở lại, cuối cùng trên gương mặt cũng xuất hiện biểu cảm sống động của người sống.

"Mình lỗ to rồi."

Sở Hoàn nhìn những dòng chữ xung quanh biến thành thứ kỳ lạ. Chúng trông như sương mù mờ ảo, có hình dáng giống tai người mọc trên tường.

Tởm vãi.

Cuối cùng cậu cũng biết thứ mềm mềm mình nhặt dưới đất trước đó là gì rồi, chắc chắn là mấy cái tai này!

Hiện tại cậu có thể nhìn thấy hình dạng đáng sợ của chúng là do vừa thực hiện nghi thức hiến tế. Rạch máu trên trán là một dạng hiến tế (huyết tế), giao tiếp với quỷ thần, lấy máu làm thuốc cứu người.

Đây là một trong số ít thuật pháp mà cậu còn nhớ... Chỉ mới hai ngày trước thôi, cậu còn nghĩ mấy trò này chỉ là mê tín phong kiến! Nhưng cũng may, sau khi Lục Thành khôi phục ý thức, đám ghê tởm đó cũng dần biến mất.

"Sở Hoàn, Sở Hoàn, sao cậu quay lại?"

Khuôn mặt Lục Thành vẫn còn đỏ ửng, không rõ là do xấu hổ vì sợ Sở Hoàn nghe được lời mình vừa nói, hay là do tác dụng của giọt máu chưa hết.

Sở Hoàn nhìn anh ta bằng ánh mắt phức tạp, nói: "Không có gì, sợ lạc anh."

Lục Thành nghĩ ngợi một lúc, cẩn thận hỏi: "Tôi... tôi có nói gì kỳ lạ không?"

Ký ức của anh ta dừng lại ở khoảnh khắc Sở Hoàn xoay người rời đi. Giữa chừng hình như có một đoạn bị thiếu, anh ta không tài nào nhớ ra được, chỉ lờ mờ có cảm giác mình đã nói rất nhiều... hơn nữa còn là bí mật sâu thẳm nhất trong lòng.

Sở Hoàn nói bừa: "Ồ, chửi quản lý là con lợn hói đầu có tính không?"

"Khụ khụ."

Lục Thành thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này thì không nghiêm trọng lắm. anh ta nhìn Sở Hoàn, cười gượng: "Chỉ có vậy thôi à?"

"Tất nhiên là không."

Tim Lục Thành đập cái thịch, vội hỏi: "Còn gì nữa?"

Sở Hoàn nghiêm túc nhìn anh ta, giọng điệu chua lè: "Anh nói bố anh là Lục Hải Sinh. Con trai tổng giám đốc mà cũng phải xuống làm nhân viên quèn à?"

"A......"

Lục Thành nhanh chóng hoàn hồn, thoải mái nói với Sở Hoàn: "Cậu đừng nói với ai nhé, ông ấy bảo tôi cần rèn luyện vài năm."

"Biết rồi."

"Này, hai người làm gì thế? Điện thoại cũng không nghe, quản lý sắp nổi điên rồi kìa!"

Ở lối cầu thang sáng trưng xuất hiện một người, lớn tiếng gọi bọn họ.

"Tới ngay."

Sở Hoàn đưa tay ra trước mặt Lục Thành. Anh ta nhìn chằm chằm ngón tay cậu hai giây, rồi đột nhiên bừng tỉnh, định nắm lấy.

Sở Hoàn: "?"

Sở Hoàn gạt phắt tay anh ta: "Anh làm gì đấy?"

Lục Thành lúng túng: "Ơ... không phải sao?"

Sở Hoàn: "Tôi bảo anh đỡ tôi."

Giờ chân tay cậu mềm nhũn như làm việc liên tục ba ngày không ngủ nghỉ. Cậu sợ mình đi được hai bước liền quỳ xuống đất.

"À à à."

Sở Hoàn luống cuống đỡ lấy cánh tay của Lục Thành. Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh ta mơ hồ đoán được mình vừa gặp phải chuyên không hay, còn Sở Hoàn thì đã cứu anh ta.

Anh ta dìu Sở Hoàn về chỗ ngồi, lúc rời đi còn ngoái đầu lại nhìn ba lần bảy lượt.

Triệu Quỳ liếc mắt nhìn anh ta, rồi cúi đầu nhìn Sở Hoàn đang gục xuống bàn, hỏi: "Cậu với Lục Thành đi làm gì mà mệt đến mức này?"

Sở Hoàn nghiêng đầu, má phải bị ép lên mặt bàn khiến thịt hơi phồng lên, lười biếng đáp: "Bọn tôi đi tâm sự, chạy bộ lên xuống cầu thang rèn luyện thân thể. À đúng rồi, dạo này đừng đi cầu thang."

Triệu Quỳ: "Hả?"

"Có lẽ cô lao công dọn dẹp không kỹ, chỗ cầu thang có rác rưởi bốc mùi, kinh lắm."

Nghe xong, mặt Triệu Quỳ cũng hiện vẻ ghê tởm: "Biết rồi, tôi không đi cầu thang."

Sở Hoàn ở trong trạng thái uể oải cả buổi sáng, nhưng có vẻ quản lý của bọn họ bị chuyện gì đó quấn lấy, chẳng có thời gian để giám sát xem có ai đang lười biếng hay không. Lục Thành thì cực kỳ quan tâm đến Sở Hoàn, thỉnh thoảng lại đi lòng vòng quanh cậu một lượt, mặt mũi căng thẳng như thể sợ Sở Hoàn đột nhiên lăn ra chết vậy.
 

Bình Luận (0)
Comment