Lũ quỷ đi đêm tụ lại với nhau sẽ tạo thành hiện tượng Bách Quỷ Dạ Hành, thông thường chỉ xảy ra vào rằm tháng Bảy, vì khi đó quỷ môn mở rộng, vô số ma quỷ cùng lúc hoạt động. Còn vào những ngày thường, việc này hiếm khi xảy ra.
Ngoài Bách Quỷ Dạ Hành, còn có các hiện tượng như Âm binh mượn đường, Dạ Du Thần... nhưng bất kể là loại nào thì cũng rất nguy hiểm. Trong các tài liệu Sở Hoàn từng đọc đều viết rằng, nếu gặp phải Bách Quỷ Dạ Hành thì phải tránh ngay, kẻo bị lũ quỷ phát hiện.
Lý Toàn Quang trợn tròn mắt nhìn tờ giấy, kêu lên: "Bọn chúng định tụ tập quỷ để tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành hả?"
Lý Tuyên Minh khó hiểu: "Tôi nhớ Bách Quỷ Dạ Hành thật sự đâu có như thế này?"
Không giống những gì hắn từng đọc trong ghi chép.
Sở Hoàn hơi cạn lời, nói: "Đương nhiên là không phải."
Làm gì có Bách Quỷ Dạ Hành nào mà in tờ rơi quảng cáo trước? Nhìn cái tờ này đi, giống hệt mấy cái lễ hội cosplay của con người.
Cậu nghĩ một lúc rồi nói: "Ngày 12, mai chúng ta đi xem sao."
Lý Tuyên Minh gật đầu: "Ừ."
Bất kể cái Bách Quỷ Dạ Hành này có chính quy hay không, họ cũng phải đến xem thử. Nhiều ma quỷ tụ tập không biết sẽ xảy ra chuyện gì, mà theo ghi chép thì quỷ tụ thành đàn ban đêm sẽ bắt người ăn thịt.
Tối hôm sau, khi lũ quỷ đến tìm Bạch Vô Diện khám bệnh, Sở Hoàn tiện thể hỏi thăm một chút.
"Bọn mày có thấy hoạt động Bách Quỷ Dạ Hành không?"
"Có thấy, nhìn cũng vui phết, tôi tính tí nữa sẽ qua đó."
"Tôi cũng thấy tờ rơi."
"Tôi muốn đi, tôi muốn đi! Bác sĩ Bạch, may cho tôi bằng chỉ đen đi! Phải là loại dày nhất ấy! Khâu cho tôi một cái sẹo to đùng kéo dài cả ngày, không thì sao thể hiện được vẻ kinh dị? Tôi nghe nói là càng kinh dị càng được khen..."
Sở Hoàn nhìn về phía con quỷ vừa nói. Đó là một người đàn ông có vết thương rất lớn trên mặt, rách từ miệng kéo dài đến tận sau tai, khi nói chuyện hàm dưới trễ xuống, phải dùng tay đỡ.
Nhìn khá kinh dị.
"Được."
Bạch Vô Diện tốt tính nghe xong thì đổi kim, lấy ra một cây kim to gấp mười lần cây trước, gần to bằng cây đũa.
"..."
Sở Hoàn nhìn cây kim đó, hai mắt dần mở to. To cỡ này dù là trâu cũng chịu không nổi đâu!
Con quỷ kia cũng bị dọa cho sững người, hàm dưới rụng luôn xuống tay, biểu diễn cho mọi người thấy thế nào là sợ đến rớt cằm.
"Không, không phải, to quá vậy???" Nó hoảng sợ nói với Bạch Vô Diện.
"Đây là cây to nhất."
Bạch Vô Diện đáp lại bằng vẻ mặt ngây thơ: "Không còn cái nào to hơn đâu."
Lý Toàn Quang chấn động đầy mặt, thành tâm bái phục con quỷ: "Ông anh dũng mãnh thật, tôi khâm phục!"
"Tôi không có ý đó, ý tôi là... Á!"
Bạch Vô Diện không nghe nó từ chối, trực tiếp đỡ lấy cái hàm đang rớt ra rồi bắt đầu khâu, nhìn cảnh cây kim khổng lồ đó luồn qua luồn lại trong đầu con quỷ, toàn bộ đám quỷ xung quanh đồng loạt lùi mấy bước.
Sở Hoàn thấy rợn cả người, quay đầu hỏi những con quỷ khác: "Tất cả đều định đi à?"
"Tôi không đi, nghe là thấy sợ rồi." Một nữ quỷ có dung mạo thanh tú trả lời với vẻ chán ghét.
Lý Toàn Quang tò mò hỏi: "Cô là quỷ mà sợ mấy con quỷ khác hả?"
"Đám quỷ xấu xí như vậy, quỷ cũng biết sợ chứ! Anh là người có sợ người khác không?"
"Cũng đúng ha."
Một nam quỷ khác nói: "Tôi đi... Dù sao cũng rảnh."
"Tôi muốn ghé qua xem sao."
"Tôi không đi, phiền lắm."
Xem ra số quỷ định đi và không đi là 50-50, nhưng quỷ ở thành phố H đông như vậy, dù là một nửa cũng cả đống rồi.
Gần đến 11 giờ, đám quỷ trong phòng khám giải tán hết, họ cũng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường.
"Bác tài, bọn cháu đến toà nhà Lâm Hạ." Lên taxi, Sở Hoàn nói với bác tài phía trước.
Nhưng tài xế nghe thấy họ muốn đến tòa nhà Lâm Hạ, lập tức xua tay: "Không đi, tôi không đi! Mấy người xuống xe gọi xe khác đi, tôi không đến tòa nhà Lâm Hạ."
Sở Hoàn bị từ chối riết quen. Cậu không giải thích gì, chỉ nói: "Thêm hai trăm tệ, không cần đưa đến tận nơi, dừng ở gần đó là được."
Sắc mặt bác tài lập tức thay đổi, cười tươi rói: "Thêm hai trăm thì được."
Lý Toàn Quang hỏi bác tài: "Bác ơi, tòa nhà Lâm Hạ bị làm sao à?"
"Ơ, mấy cậu không biết hả? Tòa nhà Lâm Hạ là một tòa chung cư xây dang dở nổi tiếng, bao nhiêu năm rồi không hoàn thiện, ban đêm hoang tàn vắng vẻ lắm."
Bác tài nói với vẻ mặt khó tả: "Nghe nói hồi đang xây, công trình xảy ra tai nạn chết mấy người, nghe đồn lúc đào móng đào trúng thứ gì đó... âm khí nặng nề, rợn người cực kỳ."
"Mấy cậu thì sao, nửa đêm nửa hôm tới đó làm gì?"
Lý Toàn Quang: "Bọn cháu đi gặp quỷ ạ."
"..."
Bác tài tức khắc nhìn họ bằng ánh mắt "hận sắt không thành thép", chắc đang nghĩ lại là mấy đứa trẻ không biết trời cao đất dày, tự tìm đường chết.
"Haizz, thanh niên các cậu, mấy chuyện như này phải biết kính sợ một chút chứ... Hồi đó tôi từng chở một con quỷ vào ban đêm, nó trả tôi tiền âm phủ, tôi chẳng dám nói gì, nếu chọc nó nổi giận thì tôi chết chắc, chậc chậc... tụi tôi lái xe, mấy chuyện thế này gặp không ít đâu."
"Bạn tôi từng chở một người nửa đêm, nói là đi đến nghĩa trang, bạn tôi cũng dám chở, nhưng đi được nửa đường thì thấy không ổn, đuổi người ta xuống xe... người kia xuống thật, nhưng sau đó bạn tôi về nhà thì đổ bệnh nặng luôn."
"Tôi thấy không nên để người ta xuống giữa đường, nếu không thì đã không xảy ra chuyện..."
Xe chạy được một đoạn thì xung quanh trở nên vắng vẻ, đèn thưa dần, bên đường gần như không còn người qua lại.
"Mấy năm nay tôi sống được là nhờ gan to, cẩn thận."
Bác tài chưa đã thèm nói nốt câu cuối rồi im lặng, vẻ mặt nghiêm túc lại. Tới một ngã rẽ, bác tài dừng xe.
"Đến nơi rồi, mấy cậu đi dọc theo con đường này vào trong, đi một chút là thấy tòa nhà Lâm Hạ."
"Được."
Sở Hoàn không bảo tài xế lái tiếp, trả tiền xong thì xuống xe.
Đợi cả nhóm xuống hết, tài xế lập tức nổ máy, chạy mất dạng.
"Đi thôi."
12 giờ đêm, tòa nhà Lâm Hạ.
Hạ Duy đứng trước máy quay chỉnh lại cổ áo, làm động tác vuốt tóc tạo dáng cực "ngầu", sau đó nói: "Xin chào các quý vị khán giả, tối nay tôi – Hạ Duy đã quay lại rồi đây!"
"Phải, lần trước bị dọa sợ quá trời, nhưng trái tim yếu đuối của tôi đã được chữa lành, tôi đã quay lại! Hôm nay chúng ta cùng nhau chiến đấu tiếp!"
Lần trước Hạ Duy bị một con quỷ nhập, may mà được Bạch Vô Diện chữa khỏi, nhưng để lại di chứng dễ nhìn thấy quỷ.
Anh ta đã đến chùa, quyên tiền hương khói, còn phơi nắng mấy ngày trời, cuối cùng phát hiện... chẳng có tác dụng gì cả.
Thế nên anh ta đành phải chấp nhận hiện thực, sau vài ngày tự an ủi và củng cố tinh thần, cuối cùng quyết định mở lại livestream.
Hết cách rồi, phải kiếm sống mà.
Trên mặt Hạ Duy cười tươi, nhưng trong lòng không ngừng tự trấn an: Không sao đâu, lần này chắc chắn không xui như lần trước, chỉ là ngoài ý muốn thôi!
Anh ta nói: "Địa điểm mà tôi sẽ khám phá hôm nay chính là..."
A Võ bên cạnh phối hợp, kéo dài giọng: "Là..."
"Đây là đâu vậy? Trông nát quá, không tìm chỗ nào đàng hoàng hơn à?"
"Cảnh vật thế này là chuẩn bài rồi đấy, streamer bao giờ mới vào trong?"
"Má ơi, cái tòa này... chẳng phải là tòa nhà Lâm Hạ sao? Tòa này mà mày cũng dám vào?"
"Tòa nhà Lâm Hạ? Cái nào là tòa nhà Lâm Hạ?"
Nhìn livestream rơi xuống một loạt quà tặng cùng những dòng bình luận nhiệt tình, Hạ Duy mới nói: "Chính xác, chính là tòa nhà bỏ hoang nổi tiếng Lâm Hạ!"
Anh ta xoay camera lại, bắt đầu quay tòa nhà mới xây được một nửa phía sau lưng mình.
Bức tường màu xám, kết cấu tổng thể chỉ có một bộ khung trơ trọi, không cửa không cửa sổ, trông chẳng khác nào một chiếc quan tài khổng lồ xám lạnh.
"Chắc nhiều người cũng từng nghe nói rồi nhỉ, tòa nhà Lâm Hạ ở thành phố H, một trong những tòa nhà ma nổi tiếng. Mảnh đất này là do chủ đầu tư cực khổ lắm mới giành được, dự định lấy tòa nhà Lâm Hạ làm trung tâm để phát triển một khu thương mại mới. Nhưng từ lúc khởi công đến giờ, mọi thứ đều trắc trở, đào móng trúng quan tài với hài cốt."
"Đã mời hòa thượng tới siêu độ, nhưng cũng vô dụng, bởi vì từ lúc đó công trình bắt đầu xảy ra đủ thứ chuyện."
Hạ Duy kể tiếp: "Đầu tiên là một công nhân ngã chết, sau đó có người bị điện giật chết... chết lẻ tẻ vài người như thế nên công trình bị gián đoạn. Sau đó mời một cao tăng đến xem, cao tăng khuyên nên chôn lại hài cốt, rồi tụng kinh ba ngày để an ủi linh hồn bị quấy nhiễu. Quả nhiên, sau đó không có người chết nữa."
"Rồi, tình hình sơ lược là vậy đó."
Anh ta vừa dứt lời, bình luận lập tức sôi nổi bàn tán về tòa nhà Lâm Hạ.
"Chuyện ở đây thực ra chưa giải quyết xong đâu, nếu không thì làm sao công trình dừng lại hẳn... nghe nói có huyết tế nữa cơ, tôi không dám nói nhiều, chỉ khuyên đừng dại dột mò tới là được."
"Ghê dữ vậy?"
"Có lý đấy... tôi ở thành phố H, nghe nói hồi đó số người chết thực sự không được công bố, năm nay ngay đầu đường Lâm Hạ có vụ tai nạn xe, nạn nhân bị cán chết luôn... nghe đâu cũng là do tòa nhà Lâm Hạ gây họa."
Hạ Duy cười không nổi nữa. Anh ta nuốt nước bọt, nói với khán giả trong livestream: "Hay là tôi không vào nữa, đứng ngoài cửa ngó ngó thôi cũng được mà..."
Vừa nói xong, bình luận bùng nổ:
"?? Gan càng ngày càng nhỏ, đứng ngoài ngó ngó á??"
"To gan lên! Lướt mạng bao nhiêu năm chưa từng thấy streamer nào nói ra câu đó luôn!"
"Không vào trong thì livestream làm gì?"
Hạ Duy đành chịu thua, vội vàng xoa dịu: "Rồi rồi rồi, mấy người yên tâm, tới đây rồi tất nhiên tôi sẽ vào... được rồi, đi luôn bây giờ!"
Chuyện tới nước này không thể lùi bước được nữa.
Hạ Duy hít sâu một hơi, nhấc chân đi về phía tòa nhà.
"Nhiệt độ ở đây thấp hơn ngoài kia, mọi người tới thì nhớ mặc ấm, đừng để cảm lạnh nhé. Sợ á? Tôi là người thuần dương, đời tôi không biết sợ là gì!"
Anh ta đã đứng trước cửa tòa nhà, vốn chỉ định liếc thử vào bên trong, bước chân khựng lại.
Những nơi có nhiều quỷ sẽ tự hình thành "quỷ vực", trông như bị phủ một lớp sương xám mờ kỳ lạ. Người bình thường nhìn vào có thể lờ mờ thấy vài bóng người lẩn khuất trong làn sương, nhưng đến gần thì những bóng ấy lại biến mất.
Tiếc rằng Hạ Duy không phải người bình thường, anh ta có thể thấy quỷ.
Anh ta thấy trước cửa tầng một của tòa nhà có một cái bàn, sau cái bàn là một cơ thể không đầu, phần cổ giống như vòi phun, không ngừng phun máu đỏ tươi.
Anh ta dịch tầm mắt xuống, thấy cái đầu người được đặt ngay ngắn trên mặt bàn, đôi mắt đang chăm chú nhìn anh ta.
Cảnh tượng không khác gì ác mộng.
Đầu người thè lưỡi ra, l**m một vòng trên mặt bàn như một con sâu thịt béo mập, rồi thu lưỡi về, nở một nụ cười nham hiểm. Nó nhìn anh ta, nói: "Chào mừng đến với..."
"A a a a a a a a a a!!!"
Đầu người còn chưa kịp nói xong, Hạ Duy đã gào lên thảm thiết, quỳ sụp xuống trước cái bàn:
"Xin lỗi tôi sai rồi, xin lỗi tôi sai rồi, tôi không cố tình quấy rầy mấy người!!!"
Hạ Duy vừa dập đầu vừa giàn giụa nước mắt nước mũi, liên tục xin lỗi. Nét mặt trên đầu người từ nụ cười nham hiểm dần biến thành ngạc nhiên. Nó nhìn kỹ lại, đây là người sống, không phải ma quỷ đến tham gia Bách Quỷ Dạ Hành.
Là người.
Đôi mắt trên cái đầu đảo một vòng, lúc mở miệng ngữ điệu đã bình thường hơn nhiều: "Này! Tôi có làm gì đâu, anh xin lỗi tôi làm gì?"
"Bên chúng tôi đang tổ chức hoạt động Bách Quỷ Dạ Hành, anh tới tham gia hả?"
"Hả?"
Nghe thấy hai chữ "hoạt động", Hạ Duy lập tức ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng. Anh ta vóc dáng thô kệch, mặt mũi tèm lem nước mắt không thể khiến ai thương xót, huống hồ đối diện là một cái đầu người.
Anh ta không dám nhìn chằm chằm vào cái đầu trên bàn, đảo mắt sang bên cạnh bàn, quả nhiên trông thấy một tấm bảng quảng cáo to đùng.
Chữ nghĩa sặc sỡ bắt mắt, hàng chữ lớn nhất nằm trên cùng là: Thành phố H — Lễ hội Bách Quỷ Dạ Hành lần thứ nhất — Chủ đề Mùa Xuân rùng rợn
Ồ! Là hoạt động thật!
Cái đầu người vẫn đang nói: "Giống kiểu Halloween ở nước ngoài ấy, tôi là 'quỷ chặt đầu'."
Thì ra là hoạt động! Hạ Duy bò dậy khỏi mặt đất, nhưng thấy cái đầu người trên bàn, khí thế lại xẹp xuống.
"Vậy cái đầu này của anh là đạo cụ hả?"
Đầu người nháy mắt với anh ta một cái, há miệng trình diễn, nói: "Đương nhiên là đạo cụ rồi, chứ anh tưởng là gì?"
Hạ Duy nhìn vào bên trong, không biết từ lúc nào bên trong đã được treo đèn lồng sáng mờ ảo, dưới ánh đèn lờ mờ có những bóng người ăn mặc kỳ quái qua lại, nhìn kỹ mới thấy hóa ra là đủ loại hóa trang thành quỷ.
Âm thanh náo nhiệt truyền ra, đúng là có không khí tổ chức lễ hội.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười ngượng ngùng: "Tôi cứ tưởng anh là ma thật... đạo cụ này của anh nhìn thật quá, chắc đắt lắm ha?"
"Đắt chứ."
Đầu người nghiêm túc nói: "Tận mấy chục vạn đó."
Hồi chết được bồi thường mấy chục vạn, nói vậy cũng không sai...
"Ồ ồ ồ, thảo nào."
Hạ Duy đã hoàn toàn bình tĩnh lại, vui vẻ hào hứng: "Hoạt động bên anh tổ chức ở địa điểm này quá là chuẩn luôn! Rất hợp chủ đề!"
Nhà ma + Lễ hội quỷ, anh ta có thể tưởng tượng được lượng người xem livestream sẽ tăng vọt đến mức nào.
"Chuẩn quá đúng không? Chỗ này là tôi lựa chọn kỹ càng đó, hôm nay còn có nhiều hoạt động khác nữa cơ."
Hạ Duy lập tức nói: "Tôi có thể tham gia không?"
Đầu người chờ mãi câu này. Nó cười hiền hòa: "Dĩ nhiên rồi, vé vào hoàn toàn miễn phí~"
Hạ Duy: "Tuyệt quá!"
Anh ta hí hửng đi vào bên trong, hoàn toàn không nhận ra A Võ đi sau lưng đã biến mất từ lúc nào, cũng không thấy bình luận trong livestream đầy dấu hỏi:
"Streamer đang làm cái quái gì thế?? Bị điên rồi hả???"
......
"Tới rồi, chắc là chỗ này."
Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn tòa nhà xây nửa chừng bỏ hoang phía trước.
Nơi này rõ ràng chưa có điện nước, vậy mà bên trong có ánh sáng, sáng trưng rực rỡ.
Lý Tuyên Minh nhíu mày: "Âm khí rất nặng."
"Ngụy trang một chút đã."
Nếu cứ thế này bước vào, đám quỷ trong đó thể nào cũng bỏ chạy hết.
Sở Hoàn gọi lừa già. Không biết có phải vì lâu rồi không gọi ra hay không, ánh mắt lừa già nhìn cậu tràn đầy oán trách.
"Lừa già, sao tao thấy mày béo lên vậy?"
Sở Hoàn quan sát con lừa trước mặt. Vốn dĩ nó đã rất vạm vỡ, bây giờ hình như còn to thêm một vòng.
Cậu khó hiểu, hỏi: "Chết rồi mà vẫn lớn thêm được hả?"
Lừa già: "Hí!"
"Thôi kệ."
Sở Hoàn chống tay leo lên lưng nó. Ngồi trên lưng lừa từ trên cao nhìn xuống, cậu thoải mái nhếch môi hài lòng.
Cảm giác rất tuyệt, rất ngầu lòi.
Cậu vỗ vỗ cổ lừa già, nói: "To thêm chút nữa cũng được nha."
"Ó ó ó!"
Sau khi cậu ngồi lên lừa già, dương khí trên người nhạt đi, nhìn qua trông giống một con ma cưỡi lừa.
Lừa già chở Sở Hoàn nhún nhảy trên đất, hớn hở lắc đầu lắc cổ.
Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang dán một lá bùa lên người, âm khí lập tức tỏa ra, cả hai mang vẻ âm u như ma thật.
"Đi đi đi!"
Lý Toàn Quang hào hứng.
Khi đến trước tòa nhà, bọn họ phát hiện trước cổng có mấy con quỷ đang xếp hàng.
Đám quỷ đó đều để lộ bộ dạng thật lúc chết, đặc biệt là mấy con chết vì tai nạn xe hoặc ngã từ tầng cao, hình dạng thật sự thách thức giới hạn thị giác của con người.
Sở Hoàn nhìn chằm chằm vũng chất nhầy được tạo thành từ thịt vụn máu me lẫn xương trắng nát ở dưới đất. Nếu không phải lừa già đạp trúng cái đống đó, bên trong mọc ra một cái miệng chửi ầm lên, thì cậu không biết cái vũng đó là một con quỷ.
"Ghê chết đi được..."
Lý Toàn Quang trầm trồ: "Đến Bạch Vô Diện có lẽ cũng không khâu nổi nó..."
Sở Hoàn: "Khâu cái này làm gì, vô nghĩa quá."
Ngoài ra còn có một con quỷ nửa thân trên bình thường, nửa th*n d*** bị cán dẹp như tờ giấy, ấn tượng vô cùng mạnh, quả là "người giấy" chân chính.
Hàng quỷ từ từ tiến lên, ba người bọn họ thành thật xếp hàng.
Cho đến khi Lý Tuyên Minh quay đầu nhìn lại, nói: "Có một đại quỷ đang đến."
Vừa dứt lời, từ xa xuất hiện một con quỷ ướt sũng từ đầu đến chân đi tới, chỗ nó đi qua để lại dấu chân loang lổ nước.
Sở Hoàn khá nổi bật, nên nó liếc một cái là thấy cậu.
Sau khi thấy cậu, nó lộ vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Là quỷ quen, chính là con nam quỷ từng bị lừa tham gia đa cấp.
Nam quỷ rất thức thời, không tới chào hỏi, chỉ liếc một cái rồi đi thẳng vào trong, tất cả ma quỷ dọc đường đều tự động nhường đường cho hắn ta.
Sở Hoàn nhìn hắn ta đi như chốn không người: "..."
Cậu quay sang hỏi hai người còn lại: "Tại sao chúng ta phải xếp hàng?"
Bọn họ cũng là "quỷ dữ" mà, mắc gì phải đứng đây chịu khổ?
Lý Toàn Quang vô tội nhìn cậu: "Không biết nữa."
Lý Tuyên Minh: "...Vì chúng ta biết lễ phép."
"Đi!"
Cậu cưỡi lừa phóng thẳng về phía trước, khí thế hùng hổ, đám ma quỷ xung quanh cũng ngoan ngoãn tránh đường.
"Đợi tôi với!"
Ba người rất nhanh đi tới cửa.
Lúc này họ mới phát hiện lý do quỷ phải xếp hàng, trước cửa có quỷ làm thủ tục đăng ký.
Sở Hoàn cưỡi trên lưng lừa, nhìn cái đầu người trên bàn.
Cái đầu cũng ngẩng lên nhìn cậu, nói: "Wow, anh bạn, con lừa của anh chất quá, anh cũng rất đẹp trai! Chắc là anh chết vì bệnh nhỉ? Mặt mũi còn nguyên vẹn."
Sở Hoàn ngẩng cằm, lạnh nhạt nói: "Chết thế nào kệ tôi, tôi muốn vào."
Giọng điệu Sở Hoàn khó chịu rõ rệt, nhưng thái độ bất lịch sự như vậy không khiến con quỷ sau bàn nổi giận, thậm chí cái đầu người còn tỏ vẻ nịnh nọt.
"Được được, đương nhiên là anh có thể vào. Tôi chỉ cần ghi lại anh là loại quỷ gì, hoặc đang cosplay thành loại quỷ nào... Tất nhiên, nếu không muốn nói thì thôi."
Đám quỷ này đúng là bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.
Sở Hoàn lười nói nhiều, cưỡi lừa đi thẳng vào trong.
Ngay sau cậu là Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang. Hai người cũng trông bình thường giống như Sở Hoàn.
Cái đầu người trên bàn theo lệ thường hỏi họ: "Hai người cũng đẹp trai ghê ha, chết kiểu gì vậy?"
Lý Toàn Quang hừ một tiếng, đáp: "Tôi chưa chết."
Lý Tuyên Minh nói thẳng: "Tôi muốn vào trong."
"Được được, mời vào mời vào."
Nhưng lúc Lý Tuyên Minh đi ngang qua bàn, cái đầu người kinh hãi hét lên: "Khoan đã! Trên vạt áo anh có cái gì vậy?"
Sở Hoàn bảo lừa già dừng lại, quay đầu nhìn thì phát hiện trên vạt áo của Lý Tuyên Minh có họa tiết hình bát quái đơn giản.
Hình bát quái!
Sở Hoàn: "..."
Ngay lúc cậu định nói gì đó, Lý Tuyên Minh bình tĩnh mở miệng: "Tôi hóa trang thành đạo sĩ."
"À, anh cosplay đạo sĩ hả?"
Cái đầu người nghĩ ngợi một lát, vẻ cảnh giác trên mặt dần tan đi, cuối cùng còn khen ngợi: "Thiên tài! Đúng là thiên tài! Anh chắc chắn là con quỷ đầu tiên giả làm đạo sĩ, thật sự là một ý tưởng tuyệt vời!"
Sở Hoàn nghe mà sốc ngang. Đám quỷ này không bình thường tí nào!
———————–
Lời tác giả:
Hạ Duy (mặt mũi phấn khích): "Đông người ghê, hoạt động náo nhiệt quá trời luôn!"