Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 107

 
Ba người thuận lợi vào trong.

Không gian bên trong rộng lớn ngoài sức tưởng tượng của Sở Hoàn, nhìn không thấy điểm cuối đâu. Ánh sáng mà họ thấy bên ngoài lúc nãy là từ các loại đèn lồng, đèn giấy, đèn lưu ly, tròn có, vuông có, đủ hình dạng, đủ kiểu cách, lơ lửng trôi nổi trong không trung, mà tất cả các loại đèn đều là cổ vật thành tinh.

Dưới ánh đèn lồng, các loại quỷ quái hoạt động náo nhiệt, tụ tập trao đổi với nhau.

Quỷ treo cổ, thủy quỷ, quỷ mất đầu, quỷ bầu... thậm chí là một vài loại hiếm thấy như quỷ mèo, quỷ cáo, quỷ đầy lông, quỷ nợ, quỷ vất vưởng nơi hẻm tối... đến Lý Tuyên Minh cũng chưa từng thấy nhiều loại quỷ như vậy.

Bên trong có đủ loại ảo cảnh thần kỳ, khu triển lãm được phân chia rõ ràng, gian hàng bán thức ăn cho quỷ... Nhìn tổng thể giống như một thế giới huyền ảo lạ lùng.

Một con Hư Háo mặc áo đỏ ở phía trước đến gần họ. Sở Hoàn không nhịn được liếc nó, thấy cái mũi trâu đặc trưng và một chân di chuyển, chân còn lại buộc bên hông, đi một bước đung đưa một cái.

Hư Háo là loại quỷ chuyên đánh cắp tài sản và niềm vui của con người, vốn chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, vậy mà ở đây cũng có?

Có lẽ vì ánh mắt Sở Hoàn quá mức chăm chú, nên khi Hư Háo nhảy đến gần, nó bất chợt dừng bước, ngẩng đầu nhìn cậu.

"Nhìn cái gì mà nhìn?"

Sở Hoàn cũng không yếu thế, đáp lại: "Không cho nhìn à?"

Con lừa già cậu đang cưỡi cũng quay đầu nhìn nó, ánh mắt hung tợn, cứ như chỉ cần Sở Hoàn ra lệnh một tiếng là nó sẽ lao vào cắn ngay.

Hư Háo lập tức rụt người lại, lí nhí nói: "Nhìn thoải mái."

Lý Tuyên Minh bị tiếng động hấp dẫn, quay đầu nhìn Hư Háo từ đầu tới chân, rồi nói: "Hư Háo, sợ Chung Quỳ. Có thể dùng ánh đèn hoặc gõ trống để xua đuổi."

Vừa nghe thấy hai chữ "Chung Quỳ", Hư Háo phản ứng rất mạnh, nhấc một chân nhảy phắt sang bên kia, né xa khỏi họ.

"Cái gì đấy? Mấy người là đồ bất lịch sự!"

Lý Tuyên Minh ngo ngoe muốn đuổi theo, Lý Toàn Quang giữ lấy tay áo hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bình tĩnh đi sư huynh!"

Sở Hoàn ngẫm nghĩ: "Thật ra cũng không sao, quỷ lớn ăn quỷ nhỏ là chuyện bình thường mà."

"Ăn?"

Lý Toàn Quang kinh hãi nhìn Lý Tuyên Minh: "Thứ đó thì ăn kiểu gì?"

"Ở đây không cho phép quỷ ăn quỷ, không biết hả?!"

Hư Háo cũng sợ đến phát hoảng, hét lên một tiếng rồi không dám nán lại, nhấc một chân nhảy đi mất hút.

Lý Tuyên Minh nhìn bóng lưng nó, thở dài: "Đáng tiếc."

Nếu gặp ở bên ngoài, Hư Háo này chắc chắn không thoát khỏi tay hắn.

Lý Toàn Quang nhìn hai người trước mặt, nói: "Hai người kiềm chế lại chút được không? Nếu bị phát hiện thì sẽ bị đám quỷ xé xác đấy, nguy hiểm lắm!"

"Biết rồi."

Thấy Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh vẫn tỉnh bơ, Lý Toàn Quang càng thêm sốt ruột.

Nơi này đúng là đang tổ chức hoạt động. Ba người tiếp tục đi vào trong, nghe thấy vài con quỷ chia sẻ "kinh nghiệm dọa người" của mình.

Một nhóm quỷ tụm lại, nói chuyện sôi nổi cực kỳ:

"Tôi nói này, mấy bộ phim ma bây giờ tệ vãi, phim ma kinh điển hồi trước vẫn là nhất. Ví dụ như dí nhãn cầu vào mắt mèo cửa, chổng ngược đầu xuống gầm giường, thò tay vào nồi cơm... đảm bảo con người sẽ sợ đến hồn phi phách tán."

"Xuất hiện trong gương, trong kính, phản quang trên tường, thổi hơi sau lưng cũng rất hiệu quả. Đám người đó vừa thấy bất thường là nghi thần nghi quỷ, chưa kịp dọa gì đã phát điên trước rồi."

"Chuẩn chuẩn, còn mấy con mặc váy trắng, giày thêu hoa, đồ cưới đỏ nữa..."

"Nữ quỷ có lợi thế bẩm sinh..."

Sở Hoàn nghe đến đây thì thấy có gì đó sai sai, liếc nhìn con quỷ "phụ nữ", phát hiện nó là một con quỷ nam.

Cậu còn chưa kịp hỏi gì, thì một con quỷ khác giành nói trước thắc mắc của cậu: "Khoan đã, không phải mày là nam hả? Sao lại biến thành nữ quỷ?"

Nam quỷ nói: "Đàn ông thì không thể biến thành nữ quỷ chắc?"

Nói xong, cơ thể nó biến đổi, trở thành một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng, mắt rỉ máu, u oán mở miệng nhìn họ: "Trước khi chết tôi hay mặc đồ nữ. Làm quỷ tiện ghê, muốn biến thành hình dạng gì thì biến, muốn gì được đó..."

Nói xong, nó biến thành một cô nàng xinh đẹp đi giày cao gót đỏ, tóc rối bù, cổ có vết bầm tím như bị siết chặt, thậm chí còn khéo léo thêm dấu vết ướt sũng nước mưa, khiến người ta không khỏi liên tưởng "cô ấy" đã trải qua chuyện gì vào đêm mưa.

"Cô ấy" hé đôi môi đỏ như cánh hoa, nôn nóng nói: "Thưa anh, tôi có thể đi nhờ xe không? Tôi muốn về nhà."

"..."

Xung quanh im phăng phắc. Mấy giây sau, một con quỷ gào lên chửi: "Đồ b**n th**!"

"Đánh chết cái đồ b**n th** này!"

Con quỷ tức khắc bị cả đám lao vào đánh hội đồng.

"Aaaa đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Đều là quỷ cả mà, sao mấy người lại giết hại lẫn nhau?"

Sở Hoàn méo mặt quay đầu đi: "..."

Chẳng trách có nhiều câu chuyện ma nữ như vậy, hóa ra nữ quỷ dọa người chưa chắc đã là nữ quỷ thật.

Lý Toàn Quang nhìn quanh một lượt, nói: "Ở đây náo nhiệt ghê. Ui, tôi ngửi thấy mùi lẩu oden!"

Lý Tuyên Minh nhíu mày: "Không phải lẩu oden."

Lý Toàn Quang: "Nhưng mùi giống y chang, đệ đói quá à..."

Sở Hoàn nhìn về phía đó, quả nhiên thấy một quầy hàng thoạt nhìn giống như đang bán oden: củ cải mềm nhừ, đủ loại viên thả, nấm hương được xiên que và bày gọn gàng trong nồi lẩu bốc khói nghi ngút. Nhưng nhìn kỹ lại thì toàn là giun đất, dế trũi, châu chấu bị xiên thành xâu.

Có vài con quỷ đang vây quanh quầy hàng đó, ăn lấy ăn để. Thức ăn rơi ra khỏi miệng chúng biến thành tàn xác côn trùng, vặn vẹo trên mặt đất.

Sở Hoàn cũng nhíu mày, nói: "Có gì đó không đúng."

Cùng với đám quỷ ngày càng tụ tập đông hơn, ảo cảnh xung quanh cũng trở nên chân thực hơn, đến mức cậu bị mê hoặc vài giây mới phân biệt được thật giả.

Nhóm hồ quỷ xinh đẹp mị hoặc cười khúc khích, nằm nghiêng trên ghế xa hoa, xiêm y buông lơi, đám quỷ tham lam vây lấy xung quanh, ân cần nịnh nọt.

Nhưng hồ ly chẳng thèm để mắt đến đám đó, chỉ nhả khói thuốc từ đôi môi đỏ mọng, khói hòa vào không khí, khiến người ta choáng váng mê mẩn.

Một người đàn ông dắt vài con mèo chó đi ngang qua, trông y hệt người dắt thú cưng đi dạo vô tình lạc vào đây. Nhưng nhìn kỹ, tóc trên đầu hắn ta dựng hết cả lên, rõ ràng là một "quỷ đầu xù".

Lý Tuyên Minh: "Bách quỷ dạ hành sắp thành."

Sở Hoàn biết "bách quỷ dạ hành" mà hắn nói không phải sự kiện đơn giản ghi trên tờ tờ rơi, mà là bách quỷ dạ hành thật sự. Sắc mặt cậu trầm xuống.

Đám quỷ này rốt cuộc rảnh rỗi cỡ nào vậy? Chỉ một tờ rơi tuyên truyền đơn giản mà thật sự tụ được cả đống quỷ thế này??

"Phiền to rồi."

Ở đằng xa đột nhiên truyền đến một giọng nói phấn khích: "Đỉnh thật đấy, anh giỏi quá! Làm sao làm được vậy? Đây là ảo thuật đúng không?"

Giữa một rừng âm thanh ma quỷ, giọng người hưng phấn kia quả thật siêu chối tai.

Sở Hoàn lập tức quay về hướng phát ra âm thanh, nói: "Người?"

Ở đây thế mà có người??

Hạ Duy cảm thấy sự kiện lần này quá đỉnh! Anh ta chưa từng tham gia hoạt động nào náo nhiệt như này, ai cũng hóa trang thành các loại quỷ quái, đạo cụ tinh xảo đến mức như thật, đúng là mở rộng tầm mắt.

Hơn nữa, ai nấy ở đây đều cực kỳ thân thiện. Vừa rồi anh ta còn được phát một phần ăn miễn phí, vài cô gái xinh đẹp hôn má anh ta, nhét cho anh ta mảnh giấy ghi số liên lạc. Vận đào hoa của anh ta đến rồi!

Hạ Duy vừa xem xong một màn "xoay đầu 180 độ" như ảo thuật, giờ bị người ta đẩy đến một cái bàn, trên bàn có mấy người đang chơi xúc xắc đánh bạc.

"Anh chơi không?"

Người lắc xúc xắc liếc nhìn Hạ Duy, hỏi anh ta.

Hạ Duy cảm thấy chỗ này rất tuyệt, đầu óc hơi choáng và phấn khích kỳ lạ. Anh ta gật đầu nói: "Chơi, tôi chơi!"

"Tốt, vậy bắt đầu nhé. Chúng ta đặt lớn hoặc nhỏ."

Tiếng xúc xắc vang lên.

Hạ Duy định hỏi đổi tiền ở đâu thì thấy thứ người khác lấy ra, anh ta ngây người.

Một người móc mắt của mình, một người đặt lên bàn một miếng vàng lấp lánh, một người đặt luôn một bàn tay của mình lên bàn... Rồi tất cả mọi người ngồi quanh bàn đồng loạt quay sang nhìn anh ta, nói:

"Đến lượt anh."

Hạ Duy cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không rõ chính xác là không ổn ở đâu. Nỗi sợ hãi nhè nhẹ trỗi dậy, anh ta yếu ớt nói: "Tôi không biết. Tôi không có gì trên người, tôi chỉ có tiền... Tôi không chơi nữa."

Ngay khi anh ta nói "không chơi nữa", gương mặt của mấy người trên bàn trở nên vặn vẹo dữ tợn, như thể một giây sau sẽ lột da mặt, để lộ gương mặt thật bên dưới.

Anh ta lắp bắp: "Tôi... tôi..."

"Anh ấy đặt cái này."

Một bàn tay từ bên cạnh thò ra, đặt một vật lên bàn, là một người giấy màu trắng.

Đồ vật vừa được đặt lên, sắc mặt của mấy người kia lập tức trở lại bình thường, rồi dồn ánh mắt về phía bình đựng xúc xắc.

Hạ Duy quay đầu, thấy mấy người đang đứng phía sau mình cùng con lừa to đùng, hơn nữa ai ai cũng quen.

"Đại, Đại sư?"

Sở Hoàn thấy mặt anh ta cũng kinh ngạc nói: "Hạ Duy? Sao anh lại ở đây?"

Hạ Duy vội nói: "Tôi đến đây thám hiểm, vừa vào thì thấy ở đây đang tổ chức sự kiện, nên tôi vào xem thử. Chỗ này vui ghê á!"

Sở Hoàn vẻ mặt phức tạp, nói: "Anh..."

Lý Toàn Quang không nỡ nhìn thẳng, chỉ biết cảm thán: "Anh may mắn thật đấy."

Hạ Duy tròn xoe mắt, mặt mày hớn hở: "Cậu cũng thấy tôi may mắn hả? Tôi cũng thấy thế! Sự kiện này còn miễn phí nữa, tôi tìm trên mạng không thấy quảng cáo, đến tận đây mới biết có tổ chức, là hoạt động Bách Quỷ Dạ Hành. Tôi thấy còn thú vị hơn lễ hội Halloween bên nước ngoài."

Lý Toàn Quang gật đầu: "Đúng vậy, vận may của anh không phải kiểu bình thường đâu."

Hạ Duy: "He he."

"221, nhỏ."

Kết quả xúc xắc đã ra. Người giấy Sở Hoàn đặt lên bàn là "lớn", nên Hạ Duy thua.

Anh ta thấy mấy người kia lao vào người giấy, xé nó thành từng mảnh, bộ dạng điên cuồng khiến sống lưng anh ta lạnh toát.

Xé xong họ vẫn chưa thỏa mãn, quay sang nhìn anh ta bằng ánh mắt thèm khát.

Bây giờ Hạ Duy mới thấy sợ, nói: "Mấy người muốn gì?"

"Hehe, thì chơi tiếp chứ sao!"

"Đúng rồi, chơi tiếp đi."

"Chơi tiếp đi..."

Sở Hoàn trực tiếp xách cổ áo anh ta kéo đi, nói: "Đi thôi!"

Hạ Duy bị lôi đến một góc. Sở Hoàn nhìn anh ta, hỏi: "Anh không thấy nơi này có gì kỳ lạ sao?"

"Hả?"

Sở Hoàn nhìn vẻ mặt mơ màng của anh ta, bèn giơ tay chọc trán anh ta một cái, rồi vạch mi mắt của anh ta, đợi đến khi Hạ Duy mở mắt lần nữa, thế giới đã hoàn toàn thay đổi.

Hạ Duy cảm thấy trong đầu như có hơi thở bạc hà mát lạnh xộc lên, tất cả những gì trước đó bị não anh ta "hợp lý hóa" đều trở lại nguyên dạng.

Anh ta ngây người nhìn một con quỷ đi ngang qua trước mặt, trên tay nó là đống đồ ăn lúc nãy anh ta ăn, giun đất béo ụ, sâu bự mọng thịt...

Mấy thứ đó, mấy thứ đó... Hạ Duy cảm thấy trong bụng mình có thứ gì đó bò lúc nhúc. Anh ta ôm bụng, há miệng nôn ọe, đủ thứ phun ra từ trong bụng anh ta.

Thật sự là sâu bọ, một bãi lớn vung vãi trên mặt đất.

Ngay khi sắc mặt Hạ Duy thay đổi, Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh đã lùi lại một bước. Chỉ có Lý Toàn Quang đứng ngây ra đó, đối mặt với những thứ vừa bị nôn ra, sắc mặt thoắt trắng bệch.

"Anh mất vệ sinh quá, thích nôn là nôn luôn hả!"

Hạ Duy nói: "Xin lỗi, tôi... nhịn không nổi... ọe..."

Dạ dày anh ta lại trào lên, mãi đến khi nôn ra dịch dạ dày mới dừng lại. Lúc này trông anh ta như sắp chết đến nơi.

"Anh không sao chứ?"

Lý Toàn Quang dè dặt hỏi.

Hạ Duy chớp mắt nhìn cậu ta, nước mắt tuôn ào ào: "Sao tôi xui xẻo quá vậy..."

Lý Toàn Quang an ủi: "Haiz, vận may của con người là bảo toàn. Anh xui ở mặt này, biết đâu may mắn ở mặt khác."

Hạ Duy: "Tôi muốn chết."

Vừa dứt lời, quỷ quái xung quanh lập tức quay đầu nhìn anh ta.

Sắc mặt Hạ Duy khôi phục bình thường. Anh ta hét lên: "Tôi nói là muốn chết, chứ không phải thật sự muốn chết! Đó là cách tôi thể hiện tâm trạng thôi! Tôi sai rồi aaaa!"

Sở Hoàn nhắc: "Nói năng cẩn thận. Lời anh nói ra, mấy con quỷ kia có thể sẽ giúp anh thực hiện đấy."

"Hu hu hu, tôi biết rồi..."

Hạ Duy lại khóc thêm một trận nữa, sau đó mới hỏi Sở Hoàn: "Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao có nhiều quỷ quá vậy? Nhiều khủng khiếp luôn... hu hu..."

Ánh mắt Sở Hoàn nhìn anh ta tăng thêm mấy phần thương cảm: "Anh may mắn thật đấy. Ở đây đúng là có tổ chức hoạt động, có điều là hoạt động dành cho quỷ."

Hạ Duy: "..."

"Vậy tức là, Bách Quỷ Dạ Hành thật sự là Bách Quỷ Dạ Hành?"

"Đúng vậy."

"Hu hu hu!"

Trong tiếng khóc thảm thiết của Hạ Duy, bầu không khí đột nhiên thay đổi. Sở Hoàn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của một tiểu quỷ, lập tức quay đầu lại nhìn. Bên kia không biết từ lúc nào xuất hiện một con đại quỷ cao hơn hai mét, đang túm lấy một con tiểu quỷ, xé từng phần cơ thể nó rồi nhét vào miệng mình.

Một con yêu quái cây hoè xuất hiện, quỷ đói da bọc xương cũng xuất hiện... Không gian nơi này bắt đầu có trật tự hơn, đồng thời cũng trở nên nguy hiểm hơn.

Những thứ không nên đến đều đã đến, hơn nữa còn có những thứ khác đang liên tục gia nhập.

Sở Hoàn nói với Lý Tuyên Minh: "Bách Quỷ Dạ Hành hình thành rồi."

Lý Tuyên Minh không đáp, hắn đang truyền tin.

Sở Hoàn nghiến răng: "Rốt cuộc ai nghĩ ra cái trò này vậy? À, là nó! Cái đầu người."

Cậu không dám tưởng tượng nếu đám quỷ này tràn ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Lý Tuyên Minh sau khi truyền tin cho Thổ Địa và Thành Hoàng xong, nói: "Chắc nó không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này."

"Chúng ta đi tìm nó."

Họ chạy ra ngoài cửa. Hạ Duy chạy theo phía sau, gọi: "Đợi tôi với! Đừng bỏ tôi lại! Tôi vẫn còn ở đây mà!"

Chẳng mấy chốc, họ đã tìm thấy cái đầu người kia trên bàn gần cửa. Khuôn mặt của cái đầu đờ đẫn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sở Hoàn đứng trước mặt nó, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, hỏi: "Là mày tổ chức hoạt động lần này?"

Đầu người ngửi thấy khí dương trên người Sở Hoàn, nghi hoặc hỏi: "Trên người anh sao lại có dương khí?"

Sở Hoàn bật cười, nói: "Giờ còn lo chuyện tao có dương khí hay không? Mày lo cho đám quỷ bên trong trước đi đã."

Đầu người kêu lên: "Á! Tôi không biết! Tôi không biết tại sao có nhiều quỷ như vậy!"

Sở Hoàn: "Trước đó mày không nghĩ đến hậu quả này hả?"

Đầu quỷ rất là oan ức, nói: "Bọn tôi có nộp đơn xin phép tổ chức sự kiện lên miếu Thành Hoàng rồi, có điều Thành Hoàng không phản hồi."

"Phản hồi, ai phản hồi? Bách Quỷ Dạ Hành, bọn mày tụ tập nhiều quỷ thế này chắc chắn sẽ gây hỗn loạn!"

Sở Hoàn cạn lời luôn. Cái này dùng ngón chân nghĩ cũng biết mà! Thành Hoàng sao có thể đồng ý để họ làm chuyện này? Chẳng lẽ ông ta chê địa bàn của mình quá yên ổn hay gì?

"Làm sao bây giờ?"

Sở Hoàn nhìn nó, nói: "Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai?"

Có quá nhiều quỷ mò tới, tình hình hoàn toàn mất kiểm soát. Đám quỷ tụ tập càng lúc càng đông, lại còn thu hút thêm những con quỷ khác. Sở Hoàn thậm chí còn thấy mấy con đại quỷ hiếm gặp, đám ngạ quỷ tham lam tụ lại thành từng đống, quỷ ăn trẻ con, quỷ xác thối... Trong phòng gần như bị lấp đầy, âm lộ và dương lộ dần chồng lên nhau.

Dưới sự dẫn dắt của mấy con đại quỷ và yêu quái, đám quỷ bắt đầu kéo nhau ra ngoài.

Sở Hoàn nhìn dòng quỷ tràn ra từ hai bên, lẩm bẩm: "Tao thấy mày tiêu rồi."

Khuôn mặt đầu người đầy vẻ tuyệt vọng, nói: "Tôi cũng biết tôi tiêu rồi..."

Lý Tuyên Minh quát khẽ: "Đi mau!" rồi đuổi theo đám quỷ.

Sở Hoàn vội vàng cưỡi lừa đuổi theo.

Âm lộ và dương lộ chồng lên nhau, ánh sáng như bị thứ gì đó đè nén, khiến không gian xung quanh trở nên âm u.

Sở Hoàn nhìn thấy mấy người bên đường đột nhiên đứng đờ ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám quỷ giữa đường, không nhúc nhích. Cậu phát hiện hồn phách của họ sắp bị kéo ra khỏi cơ thể, vội vàng chạy tới, dán bùa lên người họ.

Lý Tuyên Minh cố gắng hạn chế hướng đi của đám quỷ, nhưng thất bại.

Sắc mặt Sở Hoàn cũng không khá hơn. Nhiều quỷ như vậy, trong chốc lát bọn họ không thể nào xử lý được. Cậu nhíu chặt mày, sờ vào lôi ấn trong túi mình. Dù có không ổn cũng phải thử một phen.

Hiện giờ đã gần rạng sáng, nhưng trên đường vẫn còn rất nhiều người đang thức, sống cuộc cuộc sống về đêm.

Lý Toàn Quang cũng sốt ruột, đảo mắt nhìn bốn phía, chợt nhìn thấy ở phía đông có cái gì đó trông như đám mây đang chạy tới.

"Cái gì kia?"

"Hả?"

Sở Hoàn cũng nhìn về phía đông, ngờ ngợ nói: "Quỷ? Hình như không phải..."

Thứ kia tới rất nhanh. Chẳng mấy chốc, hai đội âm binh oai phong xuất hiện trước mặt họ. Phía trước đoàn là cờ hiệu của Thành Hoàng, ở giữa đội hình có một chiếc kiệu lớn màu đỏ ánh kim, được bốn âm binh cao lớn nghiêm trang khiêng đến dừng trước mặt họ.

Rèm kiệu vén lên một nửa, Thành Hoàng ngồi trong đó khẽ gật đầu với họ. Khi họ còn đang sững sờ, đám âm binh đã khiêng kiệu phi tới trước đoàn quỷ.

Thành Hoàng tới rồi!

Sở Hoàn mừng rỡ. Không ngờ Thành Hoàng sẽ đích thân đến.

Âm binh chặn đường, đoàn quỷ cũng dừng bước. Đến khi kiệu của Thành Hoàng tiến lên phía trước, đoàn quỷ ngoan ngoãn nối đuôi theo sau.

"Thành Hoàng tuần du..."

"Người sống tránh đường..."

Rất tốt, "Bách Quỷ Dạ Hành" biến thành "Thành Hoàng Tuần Du".

Xung quanh có vô số tiền âm phủ trắng bay lả tả, cô hồn dã quỷ hiện ra hai bên đường. Nhìn thấy đám quỷ ngoan ngoãn đi theo nề nếp như vậy, Sở Hoàn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo, tầm nhìn của cậu bỗng thay đổi.

Cậu nhìn lại, phát hiện mình ngồi trong một cỗ xe nhỏ, phía trước có tiếng lừa kêu. Trước mắt là màn lụa trắng mỏng nhẹ lay động, khung xe làm bằng ngọc, tổng thể chiếc xe vô cùng tinh xảo.

Sở Hoàn ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Cậu đưa tay vén rèm xe bên cạnh nhìn ra ngoài, phát hiện bên cạnh mình còn có một người.

Là Chiết Chi.

Chiết Chi đeo mặt nạ màu đồng đỏ, ngũ quan trên mặt nạ được điêu khắc khoa trương thần bí, nửa thần nửa quỷ. Ngài cao lớn dị thường, đứng cạnh xe lừa của Sở Hoàn khiến cỗ xe trông nhỏ bé hẳn đi.

Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn Chiết Chi, Chiết Chi cũng cúi đầu nhìn cậu.

"..."

Không hiểu sao, Sở Hoàn cảm thấy cảnh tượng này có hơi kỳ quặc, thế là lặng lẽ buông rèm xuống.

Lý Toàn Quang thấy Sở Hoàn bên cạnh mình đột nhiên biến mất, hoảng hốt quay sang hỏi Lý Tuyên Minh: "Sư huynh, Sở Hoàn biến mất rồi!"

Biểu cảm trên mặt Lý Tuyên Minh kỳ kỳ, nói: "Cậu ấy ở kia."

Lý Toàn Quang quay đầu nhìn, quả nhiên trông thấy trong đội ngũ phía xa bỗng xuất hiện một chiếc xe lừa, được một con lừa lực lưỡng kéo đi, nửa khuôn mặt của Sở Hoàn lộ ra từ cửa sổ xe.

Thân hình cao lớn đứng bên cạnh xe lừa trông rất quen mắt...

"Họ đang làm gì thế?"

Lý Toàn Quang nhìn một hồi, nhịn không được kêu lên: "Quá đáng thế! Trong tình huống này mà còn rủ nhau đi hẹn hò!"

———————-

Lời tác giả:

Sở Hoàn: "Sao tự nhiên thấy mình giống vợ của Chiết Chi vậy nhỉ..."

Chiết Chi: [Tung hoa]
 

Bình Luận (0)
Comment