Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 109

 
Sở Trạch Dương lẩm bẩm: "Sao lại là một con nhím? Là ngài thích nhím, hay là con thích nhím? Dù sao thì cũng nên..."

Sở Hoàn hít sâu một hơi: "Bố, con hỏi nè, nếu không phải do tụi con sinh ra thì sao? Bọn con ai sinh được chứ? Con hay Chiết Chi?"

Sở Trạch Dương: "..."

Ông còn nói với Sở Hoàn: "Cái đó thì chưa chắc."

Sở Hoàn kêu lên: "Bố! Bố thay đổi rồi! Đây là một Bạch Tiên con quen thôi, vì con quá cuốn hút nên nó muốn theo con. Nó tên là Bạch Vô Diện."

Sở Trạch Dương khôi phục vẻ mặt bình thường, nhìn Bạch Vô Diện, còn khen: "Cái tên này không tồi. 'Vô Diện' tức muôn hình vạn trạng."

Sở Hoàn nói: "Làm gì sâu xa thế, nó chỉ muốn giống con người, không có 'mặt mũi' thôi, nên lấy tên là Bạch Vô Diện."

Sở Trạch Dương liếc cậu một cái, nói: "Hạn hẹp. Vô ý chính là hữu ý, chứng tỏ người ta đã vô tình ngộ đạo."

Sở Hoàn: "..."

"Bố, bố ngứa mắt con đúng không?"

Sở Trạch Dương không nói gì, ngồi trở lại ghế. Vừa rồi bị hù một trận, giờ nhìn thấy mặt Sở Hoàn là ông thấy bực.

Sở Hoàn chẳng để tâm đến việc bị ông bô ngứa mắt. Cậu còn chưa dỡ đồ đã vui vẻ chạy tới lấy lòng Sở Trạch Dương.

Bạch Vô Diện cũng bắt chước, lon ton chạy theo đến bên Sở Trạch Dương, hai người một trái một phải, người rót trà người bưng nước.

"Bố, con thật sự không ngờ là bố lại nghĩ Bạch Vô Diện là con của tụi con, con chỉ đùa bố chút thôi... Lần sau con không dám nữa."

Bạch Vô Diện đưa chén trà cho ông, tội nghiệp nói: "Ông ơi, tụi con lần sau không dám nữa."

Sở Trạch Dương: "..."

Nhìn Bạch Vô Diện sắp khóc đến nơi, ông đưa tay nhận lấy chén trà, rồi quay đầu mắng Sở Hoàn: "Mày suốt ngày dạy cái gì cho nó thế hả?!"

Sở Hoàn: "Con không có! Bạch Vô Diện, đừng gọi 'ông ơi' nữa."

"Dạ."

Bạch Vô Diện không gọi "ông ơi" nữa, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Sở Trạch Dương, nó và Chân Bán Tiên đều gọi ông là "Sở Công".

Nó quyết đi theo Sở Hoàn, Sở Hoàn tất nhiên sẽ không bạc đãi nó.

Sở Hoàn cất đồ đạc xong, liền đi dọn một phòng trống trong nhà, rồi ra ngoài tìm xem có vật liệu gì thích hợp để làm ổ cho nó không.

Cậu vừa ra khỏi cửa, Thẩm Lạc Thu nghe tin cậu về vội vã chạy sang.

"Nhóc Hoàn!"

Vừa bước vào sân nhà họ Sở, cậu ta nhìn thấy một con nhím trắng to nằm trong sân, mắt sáng rỡ reo lên: "Dễ thương quá! Nhóc Hoàn, con nhím này sờ được không?"

Không thấy Sở Hoàn trả lời, cậu ta quay đầu nhìn Sở Trạch Dương, thấy ông gật đầu.

Lập tức Thẩm Lạc Thu đưa tay sờ tới, miệng phát ra tiếng kỳ quặc như b**n th**: "Hẹ hẹ hẹ, dễ thương quá, dễ thương quá đi..."

"Giẻ lau?"

Sở Hoàn ôm một bó rơm vàng xuất hiện sau lưng cậu ta, hỏi: "Cậu đến từ bao giờ vậy?"

"Tớ mới tới."

Thẩm Lạc Thu đứng dậy nhìn bó rơm trong tay cậu, tò mò hỏi: "Cậu định làm ổ cho con nhím à?"

"Ừ."

Sở Hoàn mang rơm vào trong phòng, Bạch Vô Diện bị Thẩm Lạc Thu sờ một cái thì phấn khích lăn một vòng, rồi lon ton chạy theo vào.

"Cậu định nuôi con nhím này hả?"

"Đây là Bạch Tiên."

Thẩm Lạc Thu say mê nhìn con nhím đang lăn lộn trên đống rơm, nói: "Ồ ồ ồ, khà khà, vậy chẳng phải sau này ngày nào tớ cũng được sờ nhím à..."

Sở Hoàn nhìn cậu ta, nghi ngờ rằng đối phương căn bản không nghe lọt tai câu cậu vừa nói. Quả nhiên, làm gì có ai cưỡng lại nổi sức hấp dẫn của Bạch Vô Diện?

Thẩm Lạc Thu cúi xuống hỏi con nhím: "Cưng thích ăn gì thế? Để anh đi bắt cho nhé... Oa, bụng cưng mềm quá... anh có thể hít một hơi không?"

Sở Hoàn nhìn không nổi.

Cậu tránh xa tên b**n th** Thẩm Lạc Thu, đi thắp hương cho Chiết Chi.

Chiết Chi vẫn đứng thẳng trên bệ thờ, đường nét điêu khắc tinh xảo đến mức khiến người ta cảm thấy như ngài có thể động đậy bất cứ lúc nào.

Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn, lấy nhang từ ngăn kéo bên cạnh. Nhưng vừa mới châm nhang, ngẩng đầu lên thì thấy Chiết Chi bước xuống khỏi bệ, đứng ngay trước mặt cậu.

Sở Hoàn nhìn động tác của ngài, nói: "Sao em thấy hình như ngài linh hoạt hơn trước nhỉ?"

Trước kia Chiết Chi dùng cơ thể này có chút cứng nhắc như tượng đá, nhưng giờ thì hầu như không còn thấy nữa.

"Sẽ linh hoạt hơn."

Ngài vừa nói vừa đưa tay bế Sở Hoàn lên. Do thể hình quá lớn, nên Sở Hoàn ngồi gọn trên cánh tay ngài.

Tư thế này khiến Sở Hoàn có cảm giác mình như một con búp bê, nhưng sau khi thử chỉnh mấy lần mà không tìm được tư thế nào tốt hơn, cậu đành bỏ cuộc.

Cậu chống tay lên vai Chiết Chi, nói: "Lúc nãy bố em tưởng Bạch Vô Diện là con của chúng ta, ông ấy nghĩ là chúng ta đẻ ra nó! Bố không nghĩ chúng ta làm sao mà đẻ ra được..."

Vừa nói vừa cười, nào ngờ ngẩng đầu lên lại bắt gặp Chiết Chi nhìn cậu bằng biểu cảm khó tả.

Sở Hoàn: "..."

Cậu thì thào: "Không thể nào..."

Một lúc lâu sau, cậu hít sâu một hơi, hét lên với Chiết Chi: "Thả em xuống! Em muốn xuống!"

Sự giãy giụa của cậu chẳng có chút tác dụng nào với Chiết Chi. Cậu khó khăn lắm mới lấy đầu gối đẩy ngực ngài, nhưng khi Chiết Chi siết eo cậu, cậu không động đậy được tí nào.

Ngón tay bạch ngọc lạnh như băng làm Sở Hoàn rùng mình một cái. Khi những ngón tay ấy trượt dọc sống lưng, cơ thể cậu mềm nhũn.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng ma sát của vải vóc và hơi thở nặng nề.

Đôi mắt Sở Hoàn ươn ướt. Cậu ấm ức nhìn Chiết Chi, nói: "Lợi thế chiều cao của ngài thật quá đáng!"

Chiết Chi gật đầu, điềm tĩnh đáp: "Ừ, ta tận dụng ưu thế hợp lý."

Sở Hoàn: "..."

Cậu không còn lời nào để nói. Dù sao thì có ưu thế mà không tận dụng là đồ ngu.

Sở Trạch Dương đi ngang qua cửa lớn, liếc vào bên trong, hừ một tiếng rõ to, rồi kéo cửa đóng sầm lại.

Sở Hoàn quay sang nhìn Chiết Chi, lơ mơ hỏi: "Chúng ta đã làm gì chưa nhỉ?"

Chiết Chi lặng lẽ rút tay ra khỏi áo Sở Hoàn, lắc đầu với cậu.

"Lạ thật."

Sở Hoàn không hiểu nổi suy nghĩ của bố mình. Là đã chấp nhận rồi? Hay là chưa chấp nhận? Hay là kiểu nhắm mắt cho qua, bất lực chấp nhận?

......

Thời tiết dần ấm lên, con sông Tây Hà im lìm suốt mùa đông bắt đầu nhộn nhịp trở lại.

Những cần thủ từ khắp nơi lục tục kéo về, dựng ô bên bờ sông, tiếp tục công cuộc câu cá của họ.

Trời xuân nắng đẹp, được Thẩm Lạc Thu rủ rê, Sở Hoàn mang ô che nắng và ghế xếp ra bờ sông câu cá.

Gọi là câu cá, thực chất là tìm một chỗ phong cảnh đẹp để ngồi chơi điện thoại.

Thẩm Lạc Thu ban đầu còn hứng thú bừng bừng, nhưng sau nửa ngày không câu được con cá nào thì nhanh chóng mất tinh thần.

Cậu ta nằm luôn xuống bãi cỏ vừa mới nhú lên mấy sợi xanh non, nói: "Tớ muốn sờ nhím..."

"Tiết chế lại đi, sờ riết nó sắp trụi hết gai rồi."

"Nhưng tớ sờ bụng nó nhiều nhất mà..."

Sở Hoàn: "Cậu nhiệt tình quá, làm nó chịu áp lực lớn."

"Haiz..."

Thẩm Lạc Thu thở một tiếng thật dài, chưa kịp thở xong thì phía bên kia bỗng vang tiếng pháo nổ, dọa cậu ta giật bắn người, bật dậy khỏi mặt đất.

Tiếng pháo nổ cực kỳ vang dội, dội cả tiếng vọng lên mặt sông, nghe là biết loại pháo chất lượng xịn, đã vậy còn hết tràng này đến tràng khác, kéo dài lắt nhắt suốt mấy phút mới dứt.

"Gì thế? Có người đi tảo mộ à?"

Sở Hoàn nhìn sang bờ bên kia, lễ Thanh Minh chưa đến mà đã có người đi tảo mộ rồi sao? Hơn nữa còn hoành tráng đến mức đốt nhiều pháo như vậy.

Thẩm Lạc Thu cũng nhìn sang, nói: "Hình như không phải tảo mộ? Tớ nhớ bên đó không có mộ."

Sở Hoàn nhíu mày: "Đi xem thử."

Hai người men theo bờ sông đi một đoạn, nhìn thấy phía trước bờ sông vương vãi đầy xác pháo. Trên mặt đất trải một tấm khăn picnic, trên đó chất đống thức ăn: thịt bò khô, đùi gà, xúc xích, thạch trái cây, sữa bò hiệu Wangzai... tất cả được xếp thành hình kim tự tháp ngay ngắn gọn gàng.

Bên cạnh đống đồ là một nhóm người, tay cầm nhang, tay cầm cần câu, miệng lẩm nhẩm cái gì đó, trông cứ như đang cử hành một nghi lễ thần bí nào đó, như kiểu tế lễ.

Sở Hoàn: "??"

Đám cần thủ này đang làm gì vậy?

Thẩm Lạc Thu kêu lên: "Trời ơi, bọn họ làm thiệt kìa!"

Sở Hoàn quay đầu hỏi: "Họ đang làm cái gì thế?"

"Còn nhớ mấy con thủy quỷ không? Ai cho chúng đồ ăn, chúng sẽ dồn cá về phía người đó. Thế là mấy tay câu cá coi chúng như 'cá tiên' luôn! Mỗi lần đi câu đều cúng tế một đống lễ vật, bây giờ đầu năm, tớ nghe đồn là họ tính tổ chức một buổi cúng tế chính thức cho 'cá tiên'."

"Không ngờ họ thật sự mua pháo, mua nhang, mua đồ cúng luôn!"

Sở Hoàn: "Cúng tế?"

Bên kia có vẻ đã khấn vái xong, thả đống thức ăn đó xuống sông. Trên mặt nước nổi lên từng gợn sóng, rồi bóng các cá lớn dần xuất hiện, con nào con nấy cũng dài hơn một mét.

Lũ cá lớn kéo lễ vật đi mất, người trên bờ reo hò vang trời.

"Thành công rồi! Cá tiên đã nhận lễ vật của chúng ta! Năm nay khẳng định không tay trắng trở về!"

"Vĩnh viễn không tay trắng!"

"Vĩnh viễn không tay trắng! À hú! Vĩnh viễn không tay trắng!"

Sở Hoàn nhìn cảnh ấy, trong lòng chỉ còn lại sự khâm phục. Một lúc lâu mới thốt ra: "Đám cần thủ này... siêu thật."

Thẩm Lạc Thu: "Phải."

Thấy không có chuyện gì đáng ngại, hai người quay về chỗ câu cá ban nãy.

Về đến nơi, Sở Hoàn liền gọi Cẩu Oa. Cậu ngồi xuống bên bờ sông niệm chú, một con cá lớn màu xanh lập tức bơi nhanh về phía cậu.

Một khuôn mặt vừa giống cá vừa giống người ló ra khỏi mặt nước, hiện ra trước mắt cậu.

Con ngươi tròn vo không mí, không lông mi của Cẩu Oa nhìn cậu đầy phấn khích. Trên đầu nó đội một con trai lớn, trong đó có một gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch cũng đang nhìn cậu.

Hai con quỷ đồng thanh reo lên: "Sở Công, anh trở lại rồi!"

"Anh đã về!"

"Ừ."

Sở Hoàn quan sát kỹ, phát hiện Cẩu Oa mập lên một vòng, nam quỷ trong con trai đã hồi phục hoàn toàn. Không những thế, trạng thái của cả hai cũng tốt hơn nhiều. Điều khiến cậu bất ngờ nhất là trên người hai con quỷ có hương hỏa.

Hương hỏa rất ít, nhưng đều cực kỳ thành tâm, thành kính đến mức sánh ngang với những tín đồ tu hành lâu năm của Phật giáo hay Đạo giáo.

Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng sẽ thật sự biến thành cá tiên... Cậu bái phục đám cần thủ kia thật đấy! Ham câu cá đến độ này cơ à?!

Cẩu Oa thấy cậu im lặng không nói gì, bèn cuống cuồng giải thích: "Chúng tôi không có hại người! Đám thức ăn đó là họ tự nguyện cúng cho chúng tôi, chúng tôi không đòi hỏi gì hết!"

Sở Hoàn: "Tao có trách tội bọn mày đâu."

"Hì hì."

Nghe Sở Hoàn nói vậy, Cẩu Oa thở phào nhẹ nhõm, lăn lộn mấy vòng dưới sông rồi quay lên nói: "Bọn họ cầu nguyện với chúng tôi, chỉ cần câu được cá là được. Chúng tôi giúp họ thực hiện điều ước, thế là họ bắt đầu tin vào bọn tôi."

"Còn có những nơi khác nữa, những nơi... rất xa..."

Cẩu Oa không nói rõ được cụ thể thế nào. Hiện tại nó vẫn còn quá yếu, cho dù có ai đó ở xa thật xa dâng hương cúng tế, nó chỉ mơ hồ cảm nhận được.

Sở Hoàn nghe thế là hiểu tình hình.

Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là mấy cần thủ thấy Cẩu Oa quá linh nghiệm, nên đi khắp nơi rêu rao... Mà cần thủ mê câu thì cái gì cũng muốn thử cho bằng được, đồ cúng cho "cá tiên" cũng không tốn kém mấy.

"Nếu họ nguyện ý tin vào bọn mày, thì đây là cơ hội của bọn mày đấy."

Cẩu Oa gật đầu.

Suy nghĩ một chút, Sở Hoàn nghiêm túc dặn dò: "Nhưng nhớ kỹ, đừng vì thu gom tín ngưỡng của con người mà bất chấp thỏa mãn yêu cầu của họ, làm chuyện xấu... biết chưa?"

"Bọn tôi biết ạ."

"Còn nữa, ăn xong nhớ dọn bao bì nhựa."

"Rõ!"

Lúc này Sở Hoàn mới hài lòng gật đầu, phất tay nói: "Được rồi, đi đi."

Cẩu Oa đội con trai lớn trên đầu, vẫy đuôi vui vẻ lặn đi.

Thẩm Lạc Thu đứng xem toàn bộ quá trình, nhìn theo bóng lưng tụi nó: "Chúng nó sắp thành cá tiên rồi hả?"

Sở Hoàn bứt một cọng cỏ non trên đất, ngậm vào miệng, đáp: "Có lẽ. Nhưng chưa được sắc phong, chưa có ngôi vị thần."

"Ồ..."

Sở Hoàn nhai nhai cọng cỏ, nói tiếp: "Bây giờ mà muốn phi thăng, thành tiên thành thần thì căn bản là chuyện không tưởng."
 

Bình Luận (0)
Comment