Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 110


Thẩm Lạc Thu nghe cậu nói thế thì lập tức kêu lên: "Tớ biết, tớ biết, là vì bây giờ linh khí ít đi đúng không? Mọi người tu luyện kiểu gì cũng không thể đến cảnh giới vũ hóa thành tiên được nữa."

Sở Hoàn gật đầu, nói: "Đúng, mà cũng không hẳn là đúng."

Tu luyện là một chuyện, muốn thành tiên thì trước tiên phải đắc đạo. Bây giờ không ai có thể thành tiên được nữa, chẳng phải là sự sắp đặt của thiên đạo sao?

Những ngôi vị thần linh như Thổ Địa, Thành Hoàng đều là quỷ thành thần, có thể thay ca đổi phiên, cũng có thể bị tước bỏ thần vị. Nói chung, chỉ cần có công đức, có năng lực, sau khi chết có thể được phân một chức vị trong âm ty. Nhưng chuyện đó không liên quan mấy đến chuyện đắc đạo.

Thành tiên khó, yêu quái thành tinh cũng khó. Bây giờ là thời đại của nhân tộc.

Thẩm Lạc Thu nghe xong thì kết luận: "Vậy là do ông trời không cho người ta thành tiên."

Sở Hoàn: "Gần như là vậy."

Hai người ngồi thêm một lúc bên bờ sông, rồi xách nửa xô tôm quay về.

Họ chẳng câu được con cá nào, số tôm này là trên đường về Sở Hoàn nhờ Cẩu Oa giúp đuổi tới. Thấy cái xô trống không, Cẩu Oa cười khoái chí suốt mấy phút, cuối cùng bị Sở Hoàn gõ cho một cái vào đầu mới chịu dừng.

Sau đó nó giúp họ đuổi tôm đến.

"Về nhà xào tôm sông ăn!"

Buổi tối, mấy người xào mớ tôm sông lên ăn. Tôm hoang dã có vị ngon hơn tôm nuôi, mọi người ăn đến mức chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Vì ai cũng thích, Sở Hoàn thầm nghĩ ngày mai lại đi kiếm thêm từ Cẩu Oa.

Mùa xuân tươi đẹp không chỉ mang đến phong cảnh và đồ ăn, mà còn mang theo cả thứ khác. Động vật bắt đầu bồn chồn, con người cũng vậy.

Ban đêm, trời trong trăng sáng, vài con côn trùng nấp trong bụi cây kêu râm ran. Sở Hoàn nằm trên giường chơi điện thoại một lúc, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, còn gọi Chiết Chi dậy theo.

"Tối nay trời đẹp, đi ngắm trăng nào."

Sở Hoàn vẫy tay gọi Chiết Chi, tự ngồi lên bậu cửa sổ. Chiết Chi đi tới, đứng bên cạnh cậu.

Ánh trăng dát một lớp màu dịu lên áng mây xung quanh, mây chầm chậm trôi.

Chỉ ngắm được một lúc, Sở Hoàn đã cảm thấy mình thật phàm tục. Phong hoa tuyết nguyệt gì đó, so làm sao với gương mặt Chiết Chi rung động lòng người cho được?

"Thôi bỏ đi."

Chiết Chi nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt nghi hoặc.

Sở Hoàn nghiêm túc nói: "Cảnh đẹp thế này, không làm gì đó thì đúng là lãng phí. Ngài thấy sao?"

Chiết Chi mỉm cười, rụt rè gật đầu: "Có lý."

"Dù sao cũng không có ai..."

Sở Hoàn vừa định nhào qua hôn, ai ngờ đúng lúc này sau lưng vang lên một tiếng động rất nhỏ như chuột chạy.

Cậu lập tức khựng lại, ngoảnh đầu thấy mấy con quỷ đang tụ tập bên mâm cơm ngoài cửa sổ, nhìn họ với vẻ mặt ngơ ngác.

Ánh mắt đám quỷ dần chuyển thành sợ hãi, lắp bắp nói:

"Chúng tôi không phải người!"

"Phải, chúng tôi không phải người!"

"Ở đây không có người!"

Sở Hoàn: "..."

"Thế bọn mày còn chưa đi là sao?"

"Chúng tôi đi ngay đây."

Mấy con quỷ lập tức cúi đầu, khom lưng chạy mất.

Sáng hôm sau, lúc Sở Hoàn dậy thì thấy Sở Trạch Dương nhìn mình bằng ánh mắt rất vi diệu.

Sở Hoàn cảnh giác: "Bố, bố lại thấy con chướng mắt à?"

Sở Trạch Dương lắc đầu: "Không."

Tối ngày thứ ba, một lần nữa bắt gặp Sở Hoàn đang dính lấy Chiết Chi ngoài sân, Sở Trạch Dương không thể chịu nổi nữa.

Ông đứng trước cửa vài giây, thấy hai đứa kia chẳng có phản ứng gì thì im lặng bước tới, bế Bạch Vô Diện đang ngồi trên đất lên, còn dùng tay che mắt nó lại, nghiêm túc nói: "Vô Diện, những thứ thế này chúng ta không nên nhìn..."

"..."

Sở Hoàn buông Chiết Chi ra, quay đầu lại nói với họ: "Bố, bố quên mất một chuyện rồi."

"Bạch Vô Diện là yêu quái!! Nó đâu phải con nít thật đâu!!"

Sở Trạch Dương: "Nhưng nó là một yêu quái đơn thuần, bố sợ hai đứa làm ô uế trái tim thuần khiết của nó."

Sở Hoàn đúng lý hợp tình kêu lên: "Bọn con không thuần khiết chỗ nào? Chỉ mới hôn thôi!"

Chiết Chi không nhịn được chạm lên môi mình.

Sở Hoàn còn quay lại nói với ngài: "Là do bố em cổ hủ quá. Cha mẹ yêu thương nhau rất có ích cho sự phát triển tâm lý của trẻ con."

Chiết Chi: "...Ừm."

Đáng tiếc là thời tiết trong trẻo đẹp đẽ này không kéo dài được mấy ngày. Mưa xuân bắt đầu rả rích không dứt, Sở Hoàn hết bồn chồn, những ngày hạnh phúc của Chiết Chi cũng kết thúc.

Trận mưa kéo dài đến tận tiết Thanh Minh. Vừa vào kỳ nghỉ lễ Thanh Minh, quanh khu vực Từ Lĩnh lần lượt vang lên tiếng pháo nổ, những nấm mộ ngoài đồng cũng được treo cờ xanh trắng, giấy trắng đung đưa trong mưa bụi và gió nhẹ.

Ngày đầu kỳ nghỉ, Sở Hoàn nhận được bánh thanh đoàn do Quỷ Trù Chu Văn Vĩ gửi tới, còn có vài món ăn đặc trưng mùa xuân, hương vị vẫn ngon như mọi khi.

Chiều hôm đó, thấy trời tạnh được một lúc hiếm hoi, Sở Hoàn cầm hai cái thanh đoàn ra ngồi dưới mái hiên ăn, tiện tay nhét cho Bạch Vô Diện một cái.

Nước mưa nhỏ tong tỏng từ mái hiên xuống, từng giọt rơi trúng mấy chỗ lõm trên nền đá.

Hai người đồng bộ động tác, vừa ăn vừa ngẩn người nhìn mấy bông hoa dại vô danh nở ở góc sân. Thời tiết âm u mưa phùn dễ khiến người ta thấy hiu quạnh.

Cùng lúc ấy, mấy con quỷ chờ đợi Sở Hoàn từ lâu kéo đến vây quanh.

Vào ngày lễ như Thanh Minh, chúng sớm biết Sở Hoàn sẽ thi thực. Vì bữa ăn này, từ hôm qua chúng đã lượn lờ quanh nhà họ Sở rồi.

Mấy con quỷ nhìn bánh thanh đoàn trong tay Sở Hoàn mà ch** n**c miếng, nịnh nọt nói:

"Sở Công ơi, thi thực ngày Thanh Minh có được chọn món không ạ?"

"Tôi muốn ăn thịt kho cải muối và thịt hấp kẹp sa, thêm bát xôi thập cẩm, có chén rượu thì càng tốt."

"Giò heo, cá hấp cũng được."

"Tôi muốn ăn trứng gà xào đọt hương xuân."

Sở Hoàn thả hồn bay bổng bị kéo về hiện tại, quay sang nhìn con quỷ vừa nói món trứng gà xào đọt hương xuân: "Tao còn chưa được ăn món trứng gà xào đọt hương xuân, mà mày mơ được ăn á?"

Con quỷ ấy húp một ngụm nước miếng, nói với Sở Hoàn: "Trên mộ tôi mọc đầy đọt hương xuân, ngài đến hái đi!"

Sở Hoàn: "Mọc cả đọt hương xuân luôn?"

"Tôi có tỏi dại mọc trên mộ!"

"Mộ tôi có rễ ngò ôm! Vừa to vừa non, đến đào đi!"

"Đến mộ tôi đi, mộ tôi nè... Là tôi nói trước!"

"Mày muốn ăn đấm hả?!"

Nói một hồi, đám quỷ lao vào đánh nhau ngay trước mặt cậu. Chúng móc mắt, bẻ cổ, kéo lưỡi, đánh nhau tàn bạo hơn con người nhiều. Một con quỷ cổ dài kéo luôn cái cổ ra, như rắn trăn quấn chặt lấy hai con khác, mắt long sòng sọc, mồm còn chửi bới: "Chúng mày là đồ con rùa. Sở Công thích tao nhất, chắc chắn sẽ tới mộ tao!"

"Đồ không biết xấu hổ! Tao nhổ vào!"

Sở Hoàn: "...Tao không thích ai hết, cảm ơn."

Bạch Vô Diện ôm bánh thanh đoàn, suýt nữa thì bị dọa rớt. Nó cẩn thận quay sang hỏi con quỷ cổ dài: "Cổ của chú ổn không?"

"Không sao, tôi quen rồi."

Con quỷ cổ dài cười với nó. Quỷ cổ dài biết vị Bạch tiên này rất được Sở Hoàn yêu quý, đến cả Sở Trạch Dương cũng hay bế nó, tuyệt đối không thể đắc tội.

"Ồ..."

Bạch Vô Diện nghĩ một lát, bèn rút ra một cây kim dài, nói với nó: "Tôi có thể chữa cho chú."

Quỷ cổ dài nhìn cây kim của nó, hỏi: "Chữa kiểu gì vậy?"

Bạch Vô Diện: "Chú thu đầu lại đi, tôi sẽ dùng chỉ khâu đầu chú vào, để cổ không dễ bị kéo dài nữa. Chú yên tâm, tôi khâu rất chắc..."

Quỷ cổ dài nuốt nước bọt, nhìn cây kim, cảm giác cổ mình đau nhoi nhói, vội nói: "Thôi không cần đâu... Thế này cũng tốt, còn có thể dùng làm vũ khí."

"Vậy à."

Bạch Vô Diện không ép.

Đến lúc này, đám quỷ mới biết thì ra Bạch Vô Diện biết y thuật, mà nhìn qua có vẻ trình độ còn rất cao. Một con quỷ hỏi nó: "Bạch Vô Diện là bác sĩ hả? Con nít bị ho thì chữa sao vậy? Tôi có đứa cháu ho hoài không khỏi, uống bao nhiêu thuốc rồi vẫn vậy."

Liên quan đến chuyên môn của mình, nét mặt Bạch Vô Diện nghiêm túc hẳn lên: "Phải xem nguyên nhân gây ho là gì. Nếu là do phong hàn thì..."

Đám quỷ nghe mà gật gù liên tục.

Tối đó, Sở Hoàn cho chúng ăn no một bữa. Mấy con thủy quỷ cũng tới, nhưng chúng giữ kẽ hơn mấy con quỷ kia, dẫu sao hiện giờ cũng có mấy cần thủ cúng bái thường xuyên, gần như ngày nào cũng được ăn no, khiến đám quỷ cổ dài ganh tị, buông lời mỉa mai suốt.

Sau tết Thanh Minh, thời tiết trở lại quang đãng, dần nóng lên từng ngày.

Sở Hoàn nghỉ ngơi lâu như vậy, cảm thấy cơ thể hơi uể oải, tính tìm gì đó làm cho bớt chán. Kết quả đang nghĩ chuyện gì là chuyện đó tới. Sáng hôm sau, vừa thức dậy, cậu thấy bố mình đang nghe điện thoại ngoài sân.

Nghe nội dung từ lời nói của ông, hình như có người gặp chuyện, nhờ ông qua xem thử.

Chờ Sở Trạch Dương cúp máy, Sở Hoàn liền hỏi: "Bố, có chuyện gì vậy?"

Sở Trạch Dương quay đầu đáp: "Có một gia đình gặp việc lạ, cứ tối là cả nhà ngủ mê man không dậy nổi, đồ đạc trong nhà cũng bị phá loạn. Họ nghi là có ma quái quấy phá nên muốn nhờ người đến xem."

"Ngủ mê không tỉnh?"

Nghe có vẻ không phải chuyện lớn, không rõ là do ma hay yêu quái gì khác, Sở Hoàn nói: "Vậy để con đi xem thử?"

Sở Trạch Dương: "Ừ."

Ông đưa số điện thoại và địa chỉ cho cậu. Sở Hoàn thu dọn đồ đạc, đến chiều thì cùng Bạch Vô Diện lên đường đến thành phố Q.

Vốn dĩ Sở Trạch Dương muốn để Bạch Vô Diện ở lại, ông rất quý nó, nhưng Bạch Vô Diện suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn đi theo Sở Hoàn.

Vừa đến nơi, Sở Hoàn xuống xe thì thấy người tới đón, là một chàng trai trẻ khỏe, rất hoạt bát, đang cầm một tấm bảng ghi tên cậu.

Tấm bảng đó được làm rất "hoa lệ", trang trí bằng hoa và vải đỏ, nhìn siêu loè loẹt. Sở Hoàn thấy chói hết cả mắt, người đi đường liên tục quay lại nhìn, thế mà người thanh niên kia chẳng hề nhận ra.

Bạch Vô Diện nhìn thoáng qua, cảm thấy khó thở, bèn kéo áo Sở Hoàn, nói nhỏ: "Đó là cái gì thế?"

Sở Hoàn hơi mất mặt, bước nhanh tới trước mặt chàng trai kia, nói: "Cậu là Thạch Bằng Trình đúng không? Tôi là Sở Hoàn."

"Phải phải, là tôi!"

Thạch Bằng Trình nhìn thấy Sở Hoàn thì cười rạng rỡ, trông y như động vật họ chó. Cậu ta nói: "Đại sư, anh trẻ thật đấy! Tôi còn tưởng anh lớn tuổi cơ! Biết anh trẻ thế này thì tôi đã đổi màu tấm bảng, rồi gắn thêm loa phát nhạc chào mừng."

Sở Hoàn nhìn cậu ta, một lời khó nói hết: "Thôi khỏi."

Cậu chỉ vào tấm bảng: "Cái này cất vào đi."

Thạch Bằng Trình: "Ồ ồ ồ ồ!"

Cậu ta vội vàng cất tấm bảng, sau đó tò mò liếc nhìn Bạch Vô Diện, hỏi: "Đại sư trẻ vậy mà đã có đồ đệ rồi à?"

Sở Hoàn: "Đây không phải đồ đệ, là cộng sự của tôi, tên Bạch Vô Diện, là bác sĩ."

"Thì ra là thế."

Thạch Bằng Trình lập tức bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: "Đại sư chu đáo thật, còn dẫn theo bác sĩ đi cùng."

Sở Hoàn cảm thấy người trước mặt có vẻ hơi khờ, không nhịn được nói: "Chúng ta đi thôi."

"Được."

Thạch Bằng Trình lái xe đưa họ về nhà. Nhà họ là người thân của một hộ dân trong thôn Từ Lĩnh, sau khi xảy ra chuyện kỳ lạ, người thân kia giới thiệu Sở Trạch Dương cho họ, nên nhà họ Thạch mới liên hệ được với ông.

"Đến rồi, nhà tôi ở đây."

Thạch Bằng Trình đẩy cửa vào, trước cửa có mấy người đứng ngay ngắn đợi sẵn, liếc một cái là nhận ra ngay: Bố, mẹ, bà nội và em trai của Thạch Bằng Trình, cả nhà họ Thạch đều ra tận cửa nghênh đón.

Sở Hoàn nhìn ánh mắt nhiệt tình của mấy người trước mặt: "..."

Bạch Vô Diện lại lần nữa nép sau lưng Sở Hoàn.

"Đại sư, ngài chính là đại sư phải không? Đại sư mau vào nhà đi ạ! Đại sư trẻ thật đó, lại còn đẹp trai nữa."

"Đại sư, mời vào!"

Sở Hoàn bị mấy bàn tay kéo vào nhà, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đè xuống ghế sofa. Bạch Vô Diện ngồi bên cạnh cậu, hai người bị nhét vào tay hai ly trà, trước mặt bày đầy hoa quả và đủ loại đồ ăn vặt.

Mẹ của Thạch Bằng Trình nhiệt tình giục giã: "Ăn đi, hai người ăn đi! Tiếp đãi không chu đáo rồi!"

"Ở lại ăn cơm nhé? Tối nay muốn ăn gì, tôi làm cho. Ấy, mặt bị sao thế kia? Lạnh hả?"

"Uống chút nước nóng cho ấm nha!"

Sở Hoàn quay sang nhìn, quả nhiên thấy Bạch Vô Diện đang luống cuống tay chân.

Nhìn mấy ánh mắt nhiệt tình y chang nhau trước mặt, cậu hít sâu một hơi, nói: "Hay là mình nói về chuyện gia đình trước nhé."

"Chuyện gia đình tôi..."

Vừa nhắc đến, mấy người lập tức bình tĩnh lại, liếc nhau rồi bắt đầu kể lể với Sở Hoàn.

Mẹ Thạch Bằng Trình nói trước: "Chúng tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì. Vài hôm trước chúng tôi về quê đạp thanh tảo mộ, về nhà thì bắt đầu gặp hiện tượng chuyện lạ. Tôi đoán chắc là trên đường vô tình đắc tội với thần linh hoặc ma quỷ nào đó."

"Cứ đến tối là cả nhà như bị ai hạ thuốc mê, ngủ mê man không dậy nổi, sáng hôm sau mới tỉnh lại. Tôi bị trễ làm mấy lần rồi, dù có đặt báo thức cũng không tỉnh nổi."

Em trai Thạch Bằng Trình tiếp lời: "Hơn nữa sáng dậy là thấy nhà loạn cả lên, bát đĩa bị đổ, tủ bị mở tung, quần áo rối tung rối mù, nước trong nhà vệ sinh có mùi lạ."

Nói đến đây, mặt cậu nhóc hiện rõ vẻ tức tối: "Cá vàng em nuôi cũng chết hết rồi!"

Thạch Bằng Trình nói chắc nịch: "Chúng tôi có lắp camera, phát hiện mọi thứ đều xảy ra vô cớ... nhất định là có ma!"

Sở Hoàn: "Nghe giống có ma thật..."

Cậu chìa tay ra với Thạch Bằng Trình: "Đưa tay đây."

"Vâng."

Sở Hoàn sờ nắn cổ tay và cánh tay cậu ta. Trên người Thạch Bằng Trình có dương khí rất vượng, thật ra nhìn tính cách cũng biết, nhiệt tình, cởi mở, gan lớn, kiểu người này thường dương khí rất đầy.

Những người khác trong nhà họ Thạch cũng thế, không có chút âm khí nào bám vào.

Sở Hoàn đưa tay Thạch Bằng Trình cho Bạch Vô Diện xem. Nó bắt mạch, đưa ra kết luận giống cậu: "Sức khỏe rất tốt."

"Liệu có phải là do 'sâu ngủ' không?" Sở Hoàn hỏi Bạch Vô Diện.

'Sâu ngủ' là một loài sâu trong truyền thuyết, chui vào người rồi khiến người ta ngủ mê man. Cậu chỉ là chợt nhớ đến khả năng này nên hỏi.

Bạch Vô Diện lắc đầu: "Trong cơ thể họ không có dấu vết của côn trùng."

Vậy thì là có quỷ nháo.

Sở Hoàn quay sang nói với nhà họ Thạch: "Vậy tối nay bọn tôi sẽ ở lại đây, xem thử rốt cuộc là loại ma gì đang quấy phá."

"Thế thì tốt quá, làm phiền hai người rồi. Buổi tối tôi nấu món ngon cho hai người ăn nhé."

Mẹ Thạch Bằng Trình nghe Sở Hoàn nói vậy liền nắm tay cậu cảm ơn rối rít, sau đó vội vàng xách túi ra ngoài đi chợ.

Sở Hoàn: "Haizz..."

Cậu vừa quay đầu lại thì thấy hai đôi mắt đầy mong đợi. Thạch Bằng Trình và em trai cậu ta nhiệt tình mời chào: "Đại sư, chơi game không!"

Nếu có đuôi thì chắc giờ đuôi đã vẫy tít như cánh quạt rồi.

"Chơi bài? Chơi mạt chược?"

Sở Hoàn: "...Không."

Mẹ Thạch Bằng Trình mua rất nhiều đồ ăn về, trong bếp nhanh chóng tỏa ra mùi thơm của canh sườn.

Bên ngoài sắc trời dần tối, theo màn đêm buông xuống, âm khí trong nhà đầu trở nên nặng nề. Nhà bắt đầu lạnh đi, nhưng người nhà họ Thạch không hề hay biết, chỉ bảo tối nay trời lạnh ghê, rồi khoác thêm áo, sau đó mặc kệ.

Sở Hoàn thật sự khâm phục tâm lý của họ.

"Ăn cơm nào!"

Cơm tối nấu xong, Sở Hoàn bị kéo ngồi vào bàn. Cậu nói: "Để tôi đi rửa tay cái đã."

Kết quả vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, nước chảy ra màu đỏ. Màu đỏ sền sệt giống như máu vậy.

Cậu nhìn bàn tay đỏ lòm, nhớ lại lời người nhà Thạch Bằng Trình nói trước đó: nước trong toilet có mùi kỳ lạ.

Như thế này thì quá kỳ lạ rồi!

Sở Hoàn vỗ một phát lên vòi nước, dòng nước lập tức trong veo như bình thường.

Lúc cậu quay trở ra, Bạch Vô Diện đã ngồi vào bàn, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ và phức tạp.

"Sao thế?"

Sở Hoàn tưởng đồ ăn không hợp khẩu vị nó, nhưng khi cậu ngồi xuống nhìn lên bàn, mới phát hiện lý do khiến Bạch Vô Diện có biểu cảm khó tả như vậy.

Một bàn ăn đủ sắc hương vị bị xen lẫn vài thứ kỳ quặc. Cậu thấy trong bát canh của Thạch Bằng Trình có một ngón tay xanh lè cắm ở giữa.

Thật ra không phải là ngón tay thật, mà là trò ma quỷ dùng để dọa người, bản chất chỉ là một khúc sườn heo.

Sở Hoàn nhìn Thạch Bằng Trình không phát hiện ra điều bất thường, cứ thế gắp lấy "ngón tay" kia cho vào miệng, còn nhai xương sụn rôm rốp.

Sở Hoàn: "..."

Sắc mặt cậu phức tạp y hệt Bạch Vô Diện.

Thạch Bằng Trình nhìn cậu hỏi: "Đại sư, sao thế ạ?"

Sở Hoàn lắc đầu: "Không có gì."

Mẹ Thạch Bằng Trình nhiệt tình mời: "Đại sư ăn nhiều một chút nhé, đây là bánh chẻo nhân cải bẹ non, hôm nọ đi dạo xuân tụi tôi đào được, ăn thử đi."

"Cảm..."

Sở Hoàn phản xạ cảm ơn theo thói quen, vừa quay đầu lại thì thấy em trai Thạch Bằng Trình đang nhai một con mắt. Con mắt đó bị cắn nát, dịch bên trong trào ra, bị hút một cái rồi nuốt trọn.

Cảnh tượng kinh hoàng khiến cậu ngẩn ra mấy giây mới gắng gượng nói hết câu: "...Ơn"

Sở Hoàn cầm bát cơm, chỉ cảm thấy đau dạ dày.

Nhà này đúng là bị ma ám thật, mà còn bị ám không nhẹ. Chỉ có điều mấy trò hù dọa của đám ma chẳng xi nhê gì với nhà họ Thạch. Nhà họ không bị dọa cho sợ, trái lại chính cậu mới là người chịu không nổi. Đúng là hành xác bọn họ!

Sở Hoàn dán một tấm bùa dưới gầm bàn, nhẫn nhịn ăn xong bữa tối đầy trắc trở.

Sau bữa cơm, theo yêu cầu của Sở Hoàn, từng người trở về phòng riêng nghỉ ngơi.

Trong lúc đó, Sở Hoàn thấy quả bóng rổ trong phòng Thạch Bằng Trình rơi từ giá xuống.

Bóng rổ lăn tròn trên sàn, rồi biến thành một cái đầu người. Con mắt trên đầu quay tròn, chăm chú nhìn cậu ta. Nhưng Thạch Bằng Trình không thấy gì hết, bình tĩnh nhặt bóng lên rồi tiện tay đặt về chỗ cũ.

Cậu thấy lúc cậu ta mở tủ quần áo, bên trong rớt ra một đôi chân trắng bệch xanh xám, bị cửa tủ kẹp vài lần rồi... tự bò vào lại.

Thấy dưới gầm giường Thạch Bằng Trình thò ra một đôi tay, cố nắm lấy cổ chân cậu ta, kết quả vì dương khí Thạch Bằng Trình quá mạnh, bàn tay vừa chạm vào đã trượt ra, còn bị cậu ta giẫm cho một phát.

Sở Hoàn: "..."

Nhà này đúng là quá mạnh!

Sở Hoàn và Bạch Vô Diện chờ ở phòng khách đến gần mười hai giờ, lúc đó đám ma quỷ mới từ khắp các góc nhà bò ra.

Có đến 7-8 bóng ma, nhiều hơn dự đoán của Sở Hoàn.

Chúng tụ lại một chỗ, xếp thành một vòng tròn ngay ngắn.

"Bọn chúng làm gì vậy?"

Sở Hoàn chưa từng thấy cảnh này, mấy con quỷ này trông không quá mạnh, không phải lệ quỷ, chỉ là cô hồn dã quỷ, nhưng bày trận như thể sắp làm đại sự. Chẳng lẽ chúng dùng tà thuật chuyên hại người?

Chưa kịp nghĩ ra kết quả, cậu đã thấy một con quỷ trong vòng tròn đưa tay ra, những con khác lần lượt cúi đầu, nhổ ra cái gì đó vào tay nó.

Sở Hoàn cau mày: "Chúng nhổ cái gì vậy?"

Bạch Vô Diện nhìn kỹ, thấp giọng đáp: "Hình, hình như là nước miếng..."

"Nước miếng?!?"

Sở Hoàn méo mặt.

Nước miếng á?! Đám ma quỷ này gớm vãi, thu gom nước miếng để hại người??

Đợi từng con nhổ xong, con quỷ kia liền chắp tay lại xoa xoa, xoa ra một đống lớn nước dãi, sau đó trôi lơ lửng về phía cửa chính nhà họ Thạch.

Sở Hoàn đờ đẫn nhìn con quỷ kia bôi nước dãi lên cánh cửa, miệng phát ra âm thanh cười cợt âm hiểm:

"Nước miếng..."
 

Bình Luận (0)
Comment