Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 124

 
Lý Toàn Quang lập tức cười phá lên, nói: "Ha ha, gu thẩm mỹ của Sở Hoàn đúng là chất chơi."

Sở Hoàn coi như họ khen thật lòng.

Hiện tại cậu nặn được hai bức tượng đất, con lừa già rất hài lòng, Chiết Chi cũng rất hài lòng. Mấy cái người chỉ nhìn vẻ ngoài chả hiểu cái gọi là 'thực dụng mới là cốt lõi'.

Nể tình con mèo khá đáng yêu, cậu nói với Văn Diệu Hạm: "Cô có cần không? Nếu cần, tôi có thể nặn cho cô một cái, ai dùng rồi cũng khen."

Văn Diệu Hâm nhìn cái thứ xấu thảm họa kia, ánh mắt thoáng run rẩy: "Không cần phiền anh đâu... tôi có thể tìm người khác nặn..."

"Meo! Meomeo! Cần! Meomeo!"

Cô còn chưa nói hết câu, con mèo bò sữa dưới đất đã vội vàng lên tiếng, cào cào ống quần Sở Hoàn, phát ra một tràng mèo kêu gấp gáp, tiếng mèo xen tiếng người.

"Được rồi được rồi."

Văn Diệu Hạm thấy Nháo Nháo thích đến vậy, đành chiều nó, hỏi Sở Hoàn: "Không biết bức tượng thần này giá bao nhiêu ạ?"

"Thấy nó có gu thẩm mỹ như thế, tôi lấy giá gốc cho cô, hai trăm."

Sở Hoàn quý mèo. Cậu cúi xuống xoa đầu Nháo Nháo một cái, nó lập tức kêu gừ gừ khoái chí dưới bàn tay cậu.

"Được."

Trước khi rời đi, họ mang theo tờ tiền một tệ kia. Bởi nếu không mang đi, Nháo Nháo sẽ không chịu rời khỏi đó.

Mèo quỷ thần vốn nổi tiếng nhỏ nhen, nước trong nhà cũng không cho người ngoài uống, giờ gặp tiền vô chủ càng không chịu bỏ qua. Thế nên mới có hiện tượng Mèo quỷ thần khuân tiền đến kiệt sức.

Trên đường về, Văn Diệu Hạm đột nhiên hét ầm lên: "Á á á!!!"

Tiếng hét khiến Sở Hoàn suýt nữa vung bùa ra, Lý Tuyên Minh rút kiếm, còn Lý Toàn Quang theo phản xạ núp sau lưng sư huynh.

Văn Diệu Hạm chạy đến trước mặt Sở Hoàn, túm lấy cánh tay cậu, hỏi gấp: "Vừa nãy anh nói gì?! Đó là bạn trai anh?!"

Cánh tay Sở Hoàn đau điếng vì bị bóp chặt: "...Phải."

Hiện giờ Văn Diệu Hạm không biết nên sốc vì chuyện đại sư có bạn trai, hay sốc vì bạn trai của đại sư không phải là người!

"Bạn trai, bạn trai... Không hổ là đại sư, yêu đương theo kiểu vip pro."

Cô thẫn thờ lẩm bẩm: "Hình dạng như vậy cũng có thể làm chuyện đó sao? Hay hai người yêu kiểu Platon?"

Sở Hoàn nghe mà cạn lời: "Này, cô không thấy mình hơi nhiều chuyện à?"

Văn Diệu Hạm vội buông tay, cười xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, tôi buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng. Tôi... tò mò chút thôi."

Sở Hoàn nhướn mày nói: "Cô thiếu trí tưởng tượng thế? Cái này đâu phải người, đã không phải người thì tất nhiên có cách chơi không phải người rồi..."

Lý Tuyên Minh quay đầu nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

"A!"

Không biết Văn Diệu Hạm tưởng tượng ra cái gì, mặt cô lập tức đỏ bừng, lặng lẽ lùi lại hai bước, tránh sang một bên.

"Quá cao cấp quá vip pro..."

Về đến nhà, con mèo bò sữa lập tức nhảy lên tầng cao nhất của trụ mèo, ngồi rất nghiêm chỉnh, như một hộ vệ quan sát bốn phía.

Văn Diệu Hạm rót nước cho ba người, còn bày sẵn đồ ăn vặt và trái cây, bảo họ cứ tự nhiên.

Ban đầu Lý Tuyên Minh chưa phát hiện điều gì lạ, cho đến khi cầm ly lên, hắn cảm nhận được một ánh nhìn mãnh liệt.

"Wow, sư huynh, con mèo đó đang trừng chúng ta kìa."

Lý Toàn Quang kinh ngạc kêu lên.

Lý Tuyên Minh ngẩng đầu, thấy con mèo bò sữa ngồi trên cao, ánh mắt nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn họ chằm chằm từ trên xuống.

"...Sư huynh, hình như nó không muốn chúng ta uống nước."

Lý Toàn Quang thử đưa ly nước lên miệng, quả nhiên con mèo liền rung mép ria, còn làm tư thế chuẩn bị tấn công.

Lý Tuyên Minh điềm tĩnh uống một ngụm nước, nói: "Hành vi thiếu lễ phép, cần được dạy dỗ."

Sở Hoàn đang thảo luận với Văn Diệu Hạm về tượng mèo, bỗng nghe phía sau phát ra âm thanh lạ. Cậu quay đầu lại thì thấy con mèo trắng đen đang "ngoan ngoãn" nằm trong lòng Lý Toàn Quang.

Trên đầu nó bị dán một lá bùa, cổ và chân đều bị phong ấn, không nhúc nhích nổi, gương mặt đầy vẻ "sống không còn gì luyến tiếc".

Lý Tuyên Minh đang niệm Thanh Tĩnh Kinh cho nó nghe, đọc một lúc, thái độ của con mèo thay đổi. Nó lật người trong lòng Lý Toàn Quang, ánh mắt cũng nghiêm túc hẳn lên.

Sở Hoàn: "..."

Thế cũng được á?

Văn Diệu Hạm cũng quay lại nhìn. Cô nghe thấy tiếng tụng kinh của Lý Tuyên Minh nên tò mò hỏi: "Họ đang làm gì vậy?"

Sở Hoàn đáp: "Không có gì, họ đang tụng kinh cho mèo nhà cô, tốt cho nó... À vừa rồi cô nói gì ấy nhỉ?"

Văn Diệu Hạm "ồ" một tiếng, rồi khoa tay múa chân: "Tôi muốn một cái to cỡ thế này, được không? Hình dáng thì tôi muốn tả thực một chút, kiểu phải nhìn ra con mèo..."

"Tả thực một chút?"

Sở Hoàn nghĩ một lúc, rồi lấy con lừa già ra, đưa cho cô xem: "Ý cô là kiểu như vầy?"

Văn Diệu Hạm nhìn cục xám xịt trong tay cậu, có lông, hình dáng miễn cưỡng nhìn ra một con vật. Cô hoang mang hỏi: "Cái này là gì?"

Sở Hoàn: "Cái này là tôi nặn cho con lừa quỷ của tôi, bên ngoài là da của nó. Nếu cô cũng muốn tả thực như này, thì phải có da mèo mới làm được."

Đây là lừa á?

Văn Diệu Hạm khiếp đảm nhìn cục đất trong tay cậu. Đây thật sự là con lừa?

"Tôi không có da, nhưng có mấy túi lông cũ của Nháo Nháo hồi trước chải ra."

Sở Hoàn suy nghĩ một lát, nói: "Nếu chỉ là lông thì có lẽ hiệu quả sẽ không được tốt lắm..."

Văn Diệu Hạm lập tức cắt ngang lời cậu: "Không cần không cần. Anh cứ làm theo cách anh am hiểu nhất đi!"

Tượng đất có lông còn xấu hơn cái không có, không chỉ dị dạng mà còn kinh dị nữa! Thà nhìn cái trọc lóc còn hơn!

"Được thôi."

Sau khi xác nhận yêu cầu khách hàng xong, Sở Hoàn chuẩn bị bắt tay vào làm. Chỉ có điều, trong thành phố này tìm đất sét khó quá. Ở nhà cậu toàn ra ruộng đào đất, chứ chỗ này không dễ đào, mà đất ven đường cũng chưa chắc dùng được.

Văn Diệu Hạm nảy ra sáng kiến, tìm một xưởng gốm trải nghiệm trên mạng, gọi điện mua một mớ đất sét về.

Bên đó vốn không nhận giao hàng, nhưng dưới sức mạnh của đồng tiền, họ đồng ý. Cuối cùng đất sét được ship tới, hẳn một bao to đùng.

Để tiện cho Sở Hoàn thao tác, Văn Diệu Hạm dọn trống bàn ăn nhà mình.

Sở Hoàn rất tự tin, quay sang cô nói: "Cứ để tôi lo, nặn mèo đơn giản lắm."

Nghe vậy, Văn Diệu Hạm hơi mong chờ. Biết đâu "đại sư" đam mê nghệ thuật trừu tượng, chứ tay nghề thật ra rất ổn?

Nhưng khi thời gian từng phút từng giây trôi qua, cô dần nhận ra mình đã quá lạc quan.

Trước mắt là một khung cảnh cực kỳ đẹp: đất sét mềm mại, những ngón tay trắng trẻo thanh thoát, gương mặt điển trai chăm chú, chẳng khác nào một phân cảnh điện ảnh. Nhưng dù cảnh phim tuyệt đẹp thế nào, khi nhìn thấy cục đất trong tay Sở Hoàn dần hình thành... khóe miệng cô vẫn co giật liên tục.

"Tay nghề của anh..."

Tệ vãi linh hồn! Mình mong đợi cái gì thế hả?

Sở Hoàn hăng hái giơ con mèo đất lên khoe với cô: "Thế nào? Không tồi nhỉ?"

Một bên tai to một bên tai nhỏ, mắt lệch trái lệch phải, thân hình là một khối bầu dục... Lần này ít ra cậu đã dùng thước đo, không lặp lại lỗi như con lừa già bị lệch chân.

"Vừa hay là mèo trắng đen, tô màu cũng dễ."

Văn Diệu Hạm không đành lòng nhìn thêm, nhắm mắt lại một lúc rồi nói: "... Ý kiến của tôi không quan trọng, Nháo Nháo thích là được."

Nháo Nháo quả thật rất thích!

Từ lúc bức tượng mèo đất trong tay Sở Hoàn bắt đầu thành hình, Nháo Nháo không còn chuyên tâm nghe kinh nữa, thỉnh thoảng lại liếc về phía tay cậu, hết lần này đến lần khác.

Lý Tuyên Minh thấy nó mất tập trung, niệm xong lần cuối thì dừng lại. Lá bùa trên lưng Nháo Nháo được gỡ xuống, nó lập tức nhảy khỏi lòng Lý Toàn Quang, chạy thẳng đến trước mặt Sở Hoàn, không ngừng cọ cọ vào tay cậu, kèm theo tiếng meo meo nũng nịu đầy mong đợi.

Sở Hoàn: "Đợi chút, chưa xong đâu."

Không có lò lửa để nung, nhưng sau khi tra cứu một chút trên mạng, cậu phát hiện có thể dùng lò nướng. Nhà Văn Diệu Hạm có lò nướng, thế là Sở Hoàn căn theo hướng dẫn trên mạng để điều chỉnh nhiệt độ và thời gian, cầm tượng mèo bỏ vào sấy khô.

Chờ đến khi hết thời gian, thân mèo đã trở nên cứng cáp.

Một khối cứng ngắc đặt lên bàn, thậm chí không đợi Sở Hoàn niệm chú thỉnh nhập, con mèo bò sữa đã không nhịn được chui vào. Trên bề mặt bức tượng vừa xấu xí vừa dễ thương hiện lên một lớp bóng mịn sáng nhẹ. Trên thân tương chưa tô màu tự động hiện ra vệt lông trắng đen đặc trưng của Nháo Nháo.

Bức tượng trở nên sống động.

Những con mèo trong nhà kéo lại quanh bức tượng, dụi đầu vào thân tượng, còn nhiệt tình xếp hàng l**m láp. Mấy cái lưỡi đầy gai l**m lên tượng đất phát ra âm thanh "soạt soạt" nghe mà ghê người.

Văn Diệu Hạm nhìn chằm chằm một lúc, bỗng ôm mặt bật khóc: "Đại sư, anh nặn giỏi quá. Thật thần kỳ, nó y hệt như Nháo Nháo vậy..."

Lý Toàn Quang khó hiểu, nói: "Sao ảnh nặn giống y đúc được hay vậy. Gấp nguyên bảo còn chẳng ra hình nữa là."

Nhưng sau khi nhìn kỹ tượng mèo trên bàn, vẻ mặt cậu ta cũng trở nên kinh ngạc: "Ơ?"

"Sư huynh xem này, bức tượng này nhìn tốt quá, đệ không nói rõ được..."

Lý Tuyên Minh cúi đầu quan sát thật kỹ tượng đất.

Sở Hoàn kiêu ngạo ngẩng đầu, nói: "Tôi đã bảo tay nghề tôi giỏi mà, mấy người cứ không tin."

Lý Tuyên Minh nhìn hồi lâu, cuối cùng nhíu mày: "Bức này hình như rất thích hợp làm vật dẫn... Không, có vẻ không chỉ là vật dẫn."

Nếu không phải vì không có hơi thở và khí huyết của sinh vật sống, và vẫn còn hình dạng tượng đất, thì cảm giác nó cứ như một con mèo thật. Không phải kiểu vật chứa chết cứng, mà là một cơ thể sống động.

Ngay cả Lý Tuyên Minh còn cảm nhận được như vậy, thì với người thường, cảm giác chắc chắn còn rõ rệt hơn.

Đây là thiên phú sao?

Sở Hoàn: "Sao vậy?"

Lý Tuyên Minh nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, nói: Tay nghề rất tốt."

Sở Hoàn ngại ngùng mỉm cười, nhận lấy lời khen mà không hề khiêm tốn chút nào.

Lý Tuyên Minh dùng thái độ học hỏi, nói: "Cậu dùng loại pháp thuật gì vậy?"

Sở Hoàn: "Pháp thuật gì cơ?"

Hai người nhìn nhau.

"Thế cậu nặn kiểu gì?"

Sở Hoàn ngơ ngác đáp: "Thì nặn bừa thôi, chẳng phải ai cũng thế à? Cần pháp thuật gì hả? Có loại pháp thuật đó à?"

Bố cậu đâu có dạy cái này?

Lý Tuyên Minh: "..."

Im lặng hai giây, sau đó hắn ngồi xuống, tự mình bắt tay vào nặn.

Tay nghề của hắn rõ ràng tốt hơn Sở Hoàn, nếu nói tay nghề Sở Hoàn tệ thảm hại thì Lý Tuyên Minh ít nhất cũng ở mức người thường, thành phẩm có đến bảy phần giống mèo bò sữa.

Văn Diệu Hạm ngồi nhìn, thấy hắn nặn khá tốt, nhưng đặt cạnh bức tượng của Sở Hoàn thì cứ thấy thiếu cái gì đó. Nháo Nháo chẳng có chút phản ứng nào với bức tượng mới.

Sở Hoàn ngồi thẳng dậy, so sánh cẩn thận một hồi: "Hình như... Tôi đỉnh dữ vậy hả?"

Lý Tuyên Minh suy tư: "Chắc là thiên phú trời sinh..."

Giống như người bẩm sinh đã có âm dương nhãn vậy.

Sở Hoàn: "Chắc là thế, mẹ tôi cũng có tay nghề rất tốt."

Bức tượng mèo đất cuối cùng được Văn Diệu Hạm đặt cúng trong một phòng ngủ phụ ở nhà. Con Mèo quỷ thần này "tà" hơn loại thần mèo bình thường, dù sao cũng là mèo đã chết một lần, nên Lý Tuyên Minh dặn dò cô kỹ càng.

Hắn dặn cô không được sai khiến mèo quỷ thần làm điều ác, ví dụ như hại người hay trộm cắp tài vật. Thường ngày nên tích đức nhiều hơn, tốt nhất là mở mấy bài giảng kinh của đạo sĩ cho nó nghe, như vậy sẽ có lợi cho nó.

Văn Diệu Hạm gật đầu nói đã hiểu.

Sau khi xử lý xong bên này, nhóm họ cũng nên trở về.

Về đến khách sạn, Bạch Vô Diện vẫn còn đang ngủ nướng trong phòng. Lý Tuyên Minh kéo nó ra khỏi ổ, cưỡng chế gọi dậy.

Hôm qua nó vận động quá sức, cảm thấy mình mệt muốn chết, không muốn dậy tí nào, cứ vùng vẫy trong tay Lý Tuyên Minh cuộn thành một cục. Nhưng vì béo quá, dù có cuộn lại thì mỡ bụng vẫn phập phồng lộ ra ngoài.

Lý Tuyên Minh nhìn nó, lặng lẽ giơ nó ra trước mặt hai người còn lại.

Lý Toàn Quang chột dạ cúi đầu. Hôm qua cậu ta lén sư huynh cho Bạch Vô Diện ăn trái cây.

Ánh mắt Sở Hoàn dời về phía cái tivi bên cạnh: tivi này thật là... đúng chuẩn tivi!

Lý Tuyên Minh: "Bạch Vô Diện, nên vận động nhiều hơn."

Bạch Vô Diện r*n r*: "Không, tôi không muốn vận động."

"Nếu không vận động, khẩu phần ăn sẽ bị giảm một nửa."

"..."

Bạch Vô Diện không thèm để ý, giãn người ra, ngẩng đầu nhìn hai người còn lại: "Sở Hoàn, Toàn Quang, hai người về rồi."

Nó cố ý không gọi tên Lý Tuyên Minh, vì hiện tại nó đang tức giận!

Lý Tuyên Minh không để tâm tiểu tiết, đặt Bạch Vô Diện lên bàn rồi đi nghe điện thoại. Điện thoại hắn vừa đổ chuông.

Bạch Vô Diện nằm úp sấp trên bàn, thở dài thườn thượt đầy u sầu với Sở Hoàn.

Sở Hoàn cũng hết cách, chỉ có thể nói với nó: "Chờ khi nào cưng về lại cân nặng tiêu chuẩn thì tốt rồi. Cưng nhìn đống mỡ bụng đi..."

Cậu đưa tay chọc thử một cái, cảm giác tốt bất ngờ.

"Ừm, mỡ bụng rất sướng..."

Lý Toàn Quang kêu lên: "Tôi cũng muốn sờ. Cho tôi sờ với!"

Thế là hai người vây quanh Bạch Vô Diện, vui vẻ sờ nắn cái bụng của nó.

Tối đến, sau khi Sở Hoàn tắm xong, vốn định lên giường đi ngủ, nhưng chợt nhớ đến chuyện ban ngày, cậu lấy đống đất sét ra, ngồi vào bàn.

Văn Diệu Hạm mua nhiều đất sét quá, cậu mang về một ít.

Cậu vò đất trên bàn một lúc, cuối cùng nặn ra được một tượng người đơn giản.

Tuy không tinh xảo, nhưng đầu mình tay chân đều có đủ. Đang lúc cậu quan sát xem tượng này có gì khác với những tượng khác, thì đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng gõ cửa sổ.

Sở Hoàn quay đầu nhìn, đặt bức tượng xuống bàn, đứng dậy kéo rèm ra.

Một khuôn mặt quỷ dán sát vào kính, ngũ quan bị ép bẹt thành mặt phẳng. Dù Sở Hoàn đã chuẩn bị tinh thần, lúc nhìn thấy mặt con quỷ vẫn bị giật mình.

"Gan to ghê, nửa đêm nửa hôm còn dám mò tới gây sự với tao?"

Con quỷ kéo mặt mình khỏi kính, cười hề hề với cậu: "Đại nhân, chào ngài. Tôi không phải tới gây sự đâu."

"Vậy mày tới làm gì?"

Con quỷ nói: "Tôi muốn hỏi ngài có nuôi âm binh không, tôi có thể làm việc cho ngài. Tôi cam đoan nghe lời, bảo đi đông tuyệt đối không dám đi tây!"

Sở Hoàn thẳng thừng từ chối: "Tao không nuôi âm binh."

"Vậy à..."

Con quỷ rất thất vọng, đang định uể oải rời đi thì Sở Hoàn lại gọi giật lại: "Khoan đã."

Con quỷ quay đầu 180 độ, vui mừng hỏi: "Ngài đổi ý hả?"

Sở Hoàn lắc đầu, hỏi: "Không, tao chỉ muốn hỏi, sao tự dưng mày tới tìm tao?"

Con quỷ đưa mắt nhìn về phía tượng đất trên bàn, nói: "Thì tại tôi thấy đãi ngộ tốt quá..."

Sở Hoàn nhìn theo ánh mắt nó, trông thấy món đồ trên bàn thì hơi cau mày lại.

"Hiểu rồi, mày đi được rồi."

Con quỷ: "Thật sự không được sao? Thật sự không được ư?"

Nó còn muốn níu kéo thêm chút nữa, nhưng Sở Hoàn đã không chút lưu tình kéo rèm lại.

Sở Hoàn quay về bàn nhìn tượng đất, gương mặt lộ vẻ trầm ngâm.

"Chiết Chi."

Cậu quay đầu hỏi Chiết Chi bên cạnh: "Em nặn tượng đất giỏi lắm hả?"

"Rất giỏi." Giọng Chiết Chi vang lên bên tai cậu.

"Vì sao lại thế nhỉ..."

Chiết Chi cũng thấy khó hiểu: "Chuyện này là bình thường mà?"

Sở Hoàn: "Thật à?"

Nhưng một lát sau, cậu ngộ ra. Chắc đây chính là nỗi khổ của thiên tài, tiềm năng của cậu đúng là vô hạn!

Chiết Chi xuất hiện sau lưng cậu, cúi người ôm trọn thân thể cậu, thấp giọng hỏi: "Hoàn à, ban nãy em nói không phải người thì có cách chơi không phải người là sao?"

"Cái đấy mà ngài không biết?"

Sở Hoàn ghé sát tai Chiết Chi, thì thầm vài câu, rồi hài lòng nhìn thấy trên mặt ngài ửng lên một màu đỏ nhàn nhạt.

Chiết Chi nhìn cậu, trầm mặc một hồi, rồi nghiêm túc hỏi: "Vậy lần sau có thể thử không?"

Sở Hoàn: "?"

"Người tàng hình, chẳng phải nếu em không biết sẽ tốt hơn à?"

Sở Hoàn: "???"

Ngài ấy còn biết một suy ra ba???

......

Không biết có phải do ban ngày nhắc tới mẹ hay không, đêm đó ngủ thiếp đi, Sở Hoàn mơ thấy khung cảnh thời thơ ấu chơi đùa cùng mẹ.

Mẹ cậu trong mơ vẫn giữ nguyên dáng vẻ trẻ trung trong ký ức của cậu: tóc tết thành một bím dài đen bóng, cài vài bông hoa nhỏ nhiều màu. Bà ngồi trên một chiếc ghế thấp, tay đang nặn một thứ gì đó.

Sở Hoàn mang hình dáng thuở bé, cầm khẩu súng đồ chơi, chạy vòng quanh mẹ, thỉnh thoảng lại dừng lại hỏi: "Mẹ ơi, xong chưa?"

"Còn phải đợi một lát."

Sau khi hỏi hai lần, mẹ cậu mới ngẩng đầu lên mỉm cười với cậu: "Xong rồi!"

Sau đó bà đặt thứ trong tay xuống đất, vật ấy đứng vững trên mặt sân lát đá. Sở Hoàn cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một con quái vật được nặn từ đất sét.

Xấu xí, hình dáng kỳ quái.

"Đại chiến quái vật bắt đầu..."

Bà chưa dứt lời, con quái vật dưới đất đã bắt đầu cử động.

Nó tự mình động đậy.

Sở Hoàn cái hiểu cái không, nhưng khi còn nhỏ cậu đã quen với cảnh tượng kỳ lạ này, trên mặt còn hiện lên vẻ phấn khích.

Cậu giơ cao thanh kiếm đồ chơi trong tay, hô: "Quái vật tới rồi!"

Mẹ cậu nghiêm túc nói: "Quái vật tới rồi! Cục cưng, chuẩn bị chiến đấu nhé!"

Con quái đất bắt đầu cử động thân thể, chỗ cần mọc vảy thì mọc vảy, chỗ cần mọc lông thì mọc lông, trên đầu còn có một cái sừng nhọn hoắt. Những chiếc chân to tướng của nó giẫm lên mặt đất, ngẩng đầu gầm lên một tiếng.

Chỉ vài giây, con quái vật nặn từ đất đã hóa thành một con quái vật sống động. Hình dạng lộn xộn tạp nham, vừa xấu vừa hung dữ, hơn nữa cơ thể nó còn từ từ phình ra, cuối cùng cao ngang với Sở Hoàn.

Một con quái vật sống sờ sờ, Sở Hoàn thậm chí còn cảm nhận được hơi nóng phả ra từ lỗ mũi của nó.

Sở Hoàn: "???"

Khoan đã. Hồi nhỏ cậu chơi "game quái vật" theo kiểu này hả? Cậu có nhớ nhầm không đấy?

Sở Hoàn khi còn bé chẳng sợ chút nào, cầm khẩu súng đồ chơi trong tay, nghiêm túc đối đầu với con quái vật trước mặt.

"Yaaaa! Quái vật đi chết đi!"

Cậu dõng dạc hét lên một câu, sau đó giơ súng lên, bắn về phía con quái vật.

Khẩu súng đồ chơi bay ra những viên đạn nhựa màu sắc sặc sỡ, bắn trúng thân con quái vật, tạo thành những lỗ thủng rỉ máu. Nhìn thế nào cũng thấy giống một con quái vật thật sự, chẳng mấy chốc, con quái vật ấy đổ gục xuống đất dưới làn đạn của cậu.

"Thắng rồi!"

Sở Hoàn trừng to mắt nhìn thi thể dưới đất.

Cái này... có gì đó không đúng lắm, năng lực thế này, mẹ cậu thật sự là người bình thường à?

"Cục cưng, con giỏi quá đi mất!!"

Bé Sở Hoàn bị mẹ bế bổng lên. Bà ríu rít hôn lấy hôn để hai má cậu, rồi véo mặt cậu nói: "Con đã thích thế này thì mẹ cũng đồng ý với người ta vậy."

"Dù người ta vừa già, vừa vô vị, mặt mũi bình thường, một tên ngốc to xác chính hiệu..."

Sở Hoàn: "........."

Mẹ đang nói ai đấy? Chiết Chi hả? Chiết Chi mặt mũi bình thường chỗ nào?

"Nhưng mà con thích là được, dù sao thì..."

Mẹ cậu còn lầm bầm gì đó, Sở Hoàn vểnh tai muốn nghe rõ, nhưng cảnh trong mơ bỗng nhiên tan biến.

Cậu mở mắt ra, trong phòng vẫn tối om, trời chưa sáng.

Sở Hoàn nằm trên giường trầm tư rất lâu, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho bố.

Có lẽ vì đang đêm, điện thoại reo rất lâu bố cậu mới bắt máy.

"Nhóc Hoàn, có chuyện gì vậy?"

Sở Hoàn nói bằng giọng khẳng định: "Bố, con mơ thấy mẹ. Mẹ con không phải người bình thường đúng không? Mẹ mạnh như thế, chẳng lẽ..."

Cậu suy diễn: "Mẹ con cũng không phải người? Me là Sơn Thần? Thủy Thần? Hay là yêu quái nghìn năm?"

"Bố cưới mẹ, thế sao bố lại chướng mắt Chiết Chi? Bố đốt lửa không cho dân đốt đèn, bố ác quá rồi đó."

"..."

Sở Trạch Dương im lặng rất, rất lâu, lâu đến mức Sở Hoàn tưởng ông ngủ quên.

Mãi sau cậu mới nghe thấy ông dùng giọng vô cùng nghi hoặc hỏi: "Mày bị đần hả?"

Sở Hoàn: "???"
 

Bình Luận (0)
Comment