Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 125

 
Sở Hoàn vô duyên vô cớ bị mắng, cảm thấy tủi thân vô cùng, tội nghiệp hỏi bố: "Sao tự dưng bố mắng con?"

"Tao đang nói sự thật, mắng đâu ra?"

Sở Hoàn: "..." Thế thì cậu đần chỗ nào! Rõ ràng cậu suy luận rất hợp lý!

"Con đoán sai à?"

Sở Trạch Dương ngồi dậy khỏi giường, nửa ngồi tựa đầu vào thành giường, nhìn vầng trăng tròn treo lơ lửng ngoài cửa sổ: "Sai, mẹ con là người."

"Ồ..."

Sở Hoàn hào hứng hẳn lên: "Vậy mẹ con giỏi thế sao? Con mơ thấy hồi nhỏ chơi với mẹ, mẹ nặn đất hóa thú, con quái vật đó có máu thịt và kinh mạch, con chắc chắn đó không phải ảo giác..."

Sở Trạch Dương chỉ cười khẩy: "Ha."

Sở Hoàn cảm thấy mình bị mỉa mai.

"Bố không nói gì, con chỉ có thể tự đoán, mẹ con là..."

Nói được nửa câu, cậu bỗng lóe lên linh cảm. "Khoan đã, nặn đất hóa thú... đất, đất bùn?!!"

Sở Hoàn suýt nữa bật dậy khỏi giường, hét vào điện thoại: "Nữ Oa?!?"

Không ai không biết truyền thuyết Nữ Oa nặn người. Vị thần tạo hóa, mẹ của nhân loại, nặn ra con người từ đất bùn, lập ra chế độ hôn nhân để họ tự sinh sôi nảy nở.

Sở Trạch Dương mới hài lòng nói: "Còn đỡ, chưa đần đến đáy xã hội."

"Vậy là mẹ con thờ phụng Nữ Oa?!? Chả trách mẹ lợi hại thế, nhưng mẹ mạnh như vậy, tại sao..."

Sở Trạch Dương nói: "Hơn chục năm trước, núi non Tây Nam rung chuyển, nguyên nhân do một con Hạn Bạt xuất thế."

"Hạn Bạt???"

Hạn Bạt trong truyền thuyết là yêu quái mang đến đại hạn, chỉ cần xuất hiện là đất đai khô cằn, thiên tai khôn lường.

"Đúng, Hạn Bạt."

Sở Hoàn sửng sốt: "Sao con không biết?"

Hồi xưa đâu có xảy ra hạn hán lớn gì?

"Còn có thể vì sao? Vì xử lý kịp thời."

Sở Hoàn nghe thấy tiếng bố thở dài và tiếng lẩm bẩm rất khẽ. Ông nói những người trong tộc như Quý U luôn có tinh thần hi sinh vì người khác. Con người đông như vậy, đạo sĩ, pháp sư, vũ khí đạn dược đều có thể giải quyết, nhưng bà không nỡ để ai chết, không nỡ để động vật chết, không nỡ để bất kỳ sinh linh nào mất đi... Nên nhẫn tâm bỏ lại gia đình mình.

Sở Hoàn không nói gì.

Một lúc lâu sau, Sở Trạch Dương mới nói với cậu: "Bây giờ con biết rồi, vậy con có suy nghĩ gì không?"

Sở Hoàn ngẩn ra một chốc: "Chỉ biết mẹ con rất giỏi thôi, con phải suy nghĩ gì nữa?"

"Con cũng nặn tượng đất?"

Sở Hoàn: "Vâng."

"Con nặn xong cũng cử động được? Đất nặn hóa thú luôn?"

Sở Hoàn: "Không..."

Cùng lắm là cái tượng nhỏ của Chiết Chi động đậy được một chút, mà cái đó là nhờ sức mạnh của Chiết Chi chứ không phải nhờ kỹ thuật của cậu. So với những con quái vật sống động như thật mà mẹ cậu tạo ra thì khác xa một trời một vực.

"Con ngộ đạo rồi, có thể tùy ý triệu lôi?"

Sở Hoàn: "Con không..."

Cậu bỗng có dự cảm xấu. Quả nhiên giây tiếp theo, cậu nghe thấy giọng điệu trào phúng của ông bô: "Vậy mà con nghĩ mình là thiên tài?"

Sở Hoàn: "..."

Không, cậu không phải QAQ.

"Con ngủ đây. Bố ngủ ngon, chúc bố mơ đẹp."

Không đợi bố trả lời, Sở Hoàn ôm trái tim tan vỡ, nhanh tay cúp máy.

So với tượng đất mẹ cậu làm, những thứ cậu nặn chả là cái đinh gì. Hu hu, quả nhiên bố nói đúng, cậu chẳng có chút linh khí nào, đần như lợn, căn bản không phải là thiên tài.

Sở Hoàn nằm xuống giường, kéo chăn lên, buồn bã ngủ tiếp.

Bên kia, Sở Trạch Dương nhìn cuộc gọi bị cúp ngang. Ông không nằm xuống nữa, thay vào đó đứng dậy.

Ông lấy ra một cái lò than cỡ mặt chậu, bỏ vào ít củi khô, rồi châm lửa đốt cháy.

Sau đó, ông lấy ra một miếng mai rùa đen bóng nhẵn nhụi, đặt nó vào giữa ngọn lửa bốc cháy dữ dội trong lò than.

Chữ "bốc" (卜) xưa nay lấy từ hình dạng mai rùa bị nung cháy rồi nứt ra tạo thành các đường rạn chằng chịt. Vì vậy, thiêu đốt mai rùa là một trong những thuật bói toán cổ xưa, trực tiếp và hiệu nghiệm nhất. Bây giờ ông muốn bói một quẻ.

Sở Trạch Dương lặng lẽ nhìn ngọn lửa màu cam đỏ l**m dần lên lớp vỏ rùa đen, ánh mắt sâu thẳm u tối, mang theo vẻ giận dữ và nguy hiểm.

Việc Sở Hoàn đột nhiên nhận thức được năng lực từ mẹ, lại mơ thấy cảnh hóa thú từ đất bùn hồi bé, khiến ông cảm thấy bất an cực kỳ. Không có biến hóa nào là vô cớ, trên người Sở Hoàn mang dòng máu của Quý U...

Bốp!

Bị ngọn lửa thiêu rực, mai rùa phát ra âm thanh rạn nứt giòn giã, kéo Sở Trạch Dương khỏi dòng suy nghĩ.

Ông dùng kẹp gắp miếng mai rùa đã nứt ra, đặt lên bàn, chăm chú quan sát các vết rạn trên đó.

"Là nhân họa?"

Sở Trạch Dương hơi cau mày. Loại tai họa do con người gây ra? Lẽ nào là mức độ hố chôn tập thể? Bây giờ đâu còn là thời phong kiến, làm sao có thể tùy tiện giết người hại mạng như vậy?

Tuy nhiên nhìn từ vết nứt, đúng là Sở Hoàn sắp gặp phải trắc trở nguy hiểm, may là không thấy dấu hiệu họa sát thân.

"Hy vọng là thế."

Sở Trạch Dương cất mai rùa đã dùng vào hộp, quay về phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Sở Hoàn trông uể oải rã rời.

Lý Toàn Quang nhìn cậu vừa cầm đũa gắp một miếng dừng một tí, ngạc nhiên hỏi: "Tối qua anh làm gì đấy? Hôm nay trông y như xác sống."

Sở Hoàn ngẩng mắt nhìn cậu ta một cái, rồi thở dài não nề nói: "Cậu không hiểu đâu."

"Tôi có gì mà không hiểu, rất hiểu là đằng khác."

Lý Toàn Quang hỏi tiếp: "Anh cãi nhau với đại thần Chiết Chi?"

Sở Hoàn: "Không."

"Chơi game bị chửi?"

"Không."

"Vậy là chuyện gì?"

Sở Hoàn không trả lời, Lý Toàn Quang lại càng tò mò: "Hay là bí mật không thể nói? Chẳng lẽ anh làm chuyện gì khuất tất?"

Sở Hoàn lại thở dài: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là đột nhiên nhận ra, hình như tôi không phải thiên tài gì sất."

Lý Toàn Quang: "..."

Sở Hoàn không phải thiên tài thì ai là thiên tài? Nếu Sở Hoàn không tính là thiên tài, vậy loại người như cậu ta là cái gì? Rác rưởi hả?

Cậu ta hoảng sợ nhìn Sở Hoàn, chỉ muốn tự vả vào mồm mình. Này thì ngứa mồm, tra hỏi cặn kẽ làm qué gì! Chẳng lẽ chưa hiểu tính cách của Sở Hoàn hay sao!

"Mé tức!"

Lý Toàn Quang tức tối cắn mạnh một đũa mì.

Ăn được mấy miếng, rốt cuộc vẫn không nhịn được, lại quay sang hỏi tiếp: "Thế sao tự nhiên anh nghĩ vậy?"

"Vì hôm qua tôi phát hiện mẹ mình rất lợi hại, còn tôi hoàn toàn không thừa hưởng thiên phú của mẹ, thậm chí lôi pháp luyện bao lâu rồi cũng chưa đạt tới mức điều khiển tùy tâm... Haizz."

Lý Toàn Quang: "..."

Cậu ta ăn không vô.

Mình bị cái gì thế hả? Tự chuốc nhục vào thân miết!!

Cậu ta đặt đũa xuống, quay đầu hỏi Lý Tuyên Minh: "Sư huynh, ảnh đang giả vờ khiêm tốn đúng không? Chắc chắn là đang giả bộ!"

Lý Tuyên Minh điềm nhiên uống cháo, nói: "Đệ nên học tinh thần khiêm tốn của cậu ấy."

Lý Toàn Quang khẳng định: "Ảnh căn bản không khiêm tốn gì hết!"

Sở Hoàn nói: "Hai người chẳng hiểu gì cả."

Lý Toàn Quang: "Thấy chưa!"

Ăn sáng xong, cả nhóm thu dọn đồ đạc, ra quầy lễ tân trả phòng.

Hôm qua Lý Tuyên Minh nhận được tin báo đã tìm được một vị bác sĩ già. Vị này rất giỏi, rất uyên bác, tổ tiên từng làm thái y trong cung, biết cả những bài thuốc không lưu truyền ra ngoài lẫn phương thuốc dân gian, còn có nhiều sách y quý hiếm, nên họ quyết định đến hỏi thử xem sao.

"Vị bác sĩ đó ở đâu?"

"Ở thành phố P."

"Xa thế?"

Thành phố P nằm ở ven biển, cách nơi họ đang ở phải băng qua mấy tỉnh.

"Ừ."

"Thế thì phải đi máy bay."

Họ bắt taxi ra sân bay, may mà Bạch Vô Diện có chứng minh thư, nếu không thì phải làm thủ tục vận chuyển thú cưng rất phiền phức.

Đến sân bay rồi, Sở Hoàn rốt cuộc cũng biết thanh kiếm của Lý Tuyên Minh làm sao được đem lên máy bay tàu hỏa. Thì ra là ký gửi, hơn nữa có giấy phép chính thức...

Khi qua kiểm tra an ninh, nhân viên lục được một đống bùa chú, chu sa trên người họ. Mấy thứ kỳ lạ đó khiến người xung quanh ném ánh mắt đầy nghi hoặc. Nhưng khi thấy mặt Lý Tuyên Minh, ánh mắt kỳ lạ đó lập tức biến mất.

Người trông chính trực thế này, chắc không phải người xấu.

Sau hơn hai tiếng, máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố P. Lúc đó trời bên ngoài đã tối. Lý Tuyên Minh đã đặt khách sạn trước, nên họ gọi taxi từ sân bay đi thẳng đến.

"Nóng quá."

Trong sân bay và xe đều có điều hòa, nên tới khi xuống xe, họ mới phát hiện ở đây đã bước vào mùa hè.

Sở Hoàn không nhịn được cởi áo khoác, may mà bên trong mặc sơ mi dài tay kiểu cơ bản, nhìn vẫn chỉnh tề.

Lý Toàn Quang đi mua mấy chai nước lạnh, nói: "Không ngờ ở đây nóng vậy, mới tháng tư tháng năm mà?"

"Thành phố P nằm ven biển, mùa đông không lạnh lắm, mùa hè tới sớm là bình thường."

Khung cảnh ở đây làm Bạch Vô Diện cảm thấy mới mẻ, tò mò quan sát mấy ông bác bên đường đi dép lê, mặc áo ba lỗ, rồi nhìn quầy trái cây đủ màu sắc bên cạnh, hoa quả bày biện chỉnh tề, trông cái nào cũng tươi ngon hấp dẫn.

Cô bán trái cây thấy nó nhìn chăm chú còn mỉm cười nói: "Thích ăn gì không cháu? Để dì cho cháu nếm thử."

Bạch Vô Diện đang định nói thì bị ánh mắt của Lý Tuyên Minh lướt tới, Sở Hoàn vội kéo nó đi.

"Không cần đâu dì ơi, bé nó đang giảm cân."

Cô bán hàng nhìn bóng lưng họ rời đi, rồi quay sang người bên cạnh than thở: "Chậc chậc, giới trẻ bây giờ gầy trơ xương còn muốn giảm cân. Thời nay người ta toàn thích cái loại ốm tong teo như cây sậy à?"

Thành phố P là một điểm du lịch nổi tiếng, khách sạn mà Lý Tuyên Minh đặt có điều kiện rất tốt, kéo rèm ra là thấy biển, có cả hồ bơi ngoài trời, thậm chí còn có tầng buffet hải sản.

Nếu không mệt vì chuyến bay, Sở Hoàn đã xuống ăn ngay một bữa, nhưng cũng may, sáng hôm sau vừa dậy cậu đã được thưởng thức cháo hải sản nóng hổi thơm ngon.

"Nơi này không tồi."

Ăn xong bữa sáng, tâm trạng của Sở Hoàn vui vẻ, nhìn ai cũng thấy thuận mắt, kể cả cái nắng nóng bên ngoài cũng không ảnh hưởng được.

Họ bắt taxi đến chỗ vị bác sĩ nọ. Vừa xuống xe, Sở Hoàn nhìn quanh một vòng, phát hiện nơi này nằm trong một khu phố cũ kỹ, chen chúc bụi bặm, liền quay sang nghi ngờ hỏi Lý Tuyên Minh: "Anh có chắc là chỗ này không?"

"Chắc."

Sở Hoàn nhìn dãy cửa hàng bên đường, lại hỏi: "Chỗ này không thấy tiệm thuốc đông y nào cả?"

Lý Toàn Quang cũng phụ họa: "Đúng thế."

"Từ từ."

Lý Tuyên Minh nhìn điện thoại một lúc rồi nói với họ: "Không phải ở đây, phải đi thêm một đoạn nữa."

"Ồ."

Lý Tuyên Minh tra địa chỉ trên điện thoại, sau đó dẫn cả nhóm rẽ vào một con ngõ nhỏ bên cạnh, ô tô không thể đi vào.

Khu này có mật độ xây dựng rất cao, khoảng cách giữa các tòa nhà cực kỳ hẹp, chỉ vừa đủ cho hai người đi song song. Họ men theo con hẻm dài hẹp đó đi một lúc thì đến một con phố náo nhiệt, rộng rãi hơn một chút, hai bên là những sào phơi quần áo đưa ra từ cửa sổ, người b*n n**c ngọt, bán rau, bán trái cây... nhưng vẫn chẳng thấy phòng khám nào.

Sở Hoàn nhìn quanh một vòng, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lý Tuyên Minh: "Thật sự là ở đây?"

Lý Tuyên Minh nhìn mũi tên điều hướng bị đứng hình trên bản đồ điện thoại, nó bất ngờ nhảy đến một vị trí hoàn toàn khác với lộ trình đã vạch sẵn.

"Bạn đã đi lệch tuyến đường... Đang thiết lập lại lộ trình..."

Giọng nói điện tử khiến tất cả mọi người rơi vào im lặng.

Sở Hoàn: "..."

"Đi lệch?"

Lý Tuyên Minh giữ bình tĩnh, nói: "Ở đây tín hiệu không tốt, chắc vừa rồi bản đồ bị lag. Lần này chắc là đúng."

Sở Hoàn bán tín bán nghi, nhưng vì Lý Tuyên Minh xưa nay rất đáng tin nên nói: "Được rồi."

Lý Tuyên Minh dẫn họ đi theo tuyến đường mới được chỉ dẫn.

Hơn mười phút sau, Sở Hoàn nhìn con hẻm trước mắt đã đi qua mấy lần, nghi hoặc hỏi tiếp: "Anh chắc chắn là đi đúng hướng chứ?"

Lý Toàn Quang cũng cảm thấy sai sai: "Nơi này nhìn quen lắm, tuy lúc nãy đi qua chỗ nào cũng thấy giống nhau, nhưng tôi chắc là đã thấy cái biển quảng cáo kia rồi..."

Lý Tuyên Minh im lặng hai giây, rồi nói: "Có khi nào chúng ta gặp quỷ đả tường."

Chứ nếu không sao mãi vẫn chưa tới nơi?

"Không, chắc chắn không phải quỷ đả tường, tôi không cảm nhận được âm khí."

Sở Hoàn tàn nhẫn vạch trần, "Lý đạo trưởng, anh lạc đường rồi."

Lý Tuyên Minh: "..."

Sở Hoàn lấy điện thoại ra, nói: "Đưa địa chỉ cho tôi, để tôi dẫn đường."

Lý Tuyên Minh gửi địa chỉ cho cậu.

Sở Hoàn cũng mở bản đồ, nhập địa chỉ vào, xác định phương hướng rồi đi về phía trước.

"Lý đạo trưởng giỏi đánh nhau, nhưng mấy việc khác hình như không ổn nha. Đi theo chỉ đường mà cũng sai. Không phải anh thường xuyên ra ngoài à? Lúc vào rừng có bị lạc không?"

Lý Tuyên Minh im lặng không đáp.

Năm phút sau, điện thoại của Sở Hoàn cũng xuất hiện tình trạng lạ: "Phía trước năm mươi mét... phía trước... Bạn đã đi lệch tuyến đường! Bạn đã đi lệch tuyến đường!"

Sở Hoàn: "..."

Cậu nhìn chằm chằm điện thoại: "Không phải chứ, cái chỗ này có độc hả!!"

Lý Tuyên Minh lúc này mới nói: "Vậy có phải là quỷ đả tường không?"

Sở Hoàn: "Phải."

"Ể?"

Lý Toàn Quang nhìn người này rồi lại nhìn người kia, hưng phấn nói: "Ghê vậy luôn hả? Cho đệ thử với! Sư huynh, gửi địa chỉ cho đệ đi!"

Sở Hoàn ngắt lời cậu ta: "Thôi, hỏi đường người ta cho nhanh."

Cứ đi vòng vo kiểu này, có khi hết cả ngày cũng không tìm thấy chỗ cần đến.

Cậu vừa quay đầu thì thấy ven đường có hai bác gái đang nói chuyện, liền bước tới hỏi: "Bác ơi, bác có biết bác sĩ Viên Ích Phương ở đâu không ạ?"

Sở Hoàn có gương mặt ưa nhìn, nở nụ cười khiến người ta không nỡ từ chối.

Hai bác gái thấy cậu liền cười đáp: "Tìm ông Viên à, ổng ở ngay phía trước đó. Các cháu cứ đi thẳng con đường này, rồi rẽ trái, lên cầu thang, sau đó đi xuyên qua..."

"Bác gái, bác dẫn bọn cháu đi được không? Bọn cháu bị lạc đường."

Sở Hoàn chỉ về phía Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang, nói: "Ba bọn cháu đã vòng vòng ở đây mấy lượt rồi."

"Ui, còn có hai cậu trai trẻ đẹp trai hả, được thôi."

Hai bác gái dẫn họ đi tiếp, rất rành đường, chỉ một lát sau đã dừng lại, nói: "Đến rồi, phía trước kia chính là Ích Nguyên Đường đấy."

"Đến rồi? Nhanh vậy?"

Sở Hoàn nhìn phía trước, quả thật có một cửa tiệm cũ kỹ, bảng hiệu bằng gỗ treo bên trên viết ba chữ "Ích Nguyên Đường".

Đến nhanh như thế, chứng tỏ vừa rồi họ loanh quanh mãi là do họ bị ngu...

"Cảm ơn hai bác ạ."

Chào tạm biệt hai bác gái xong, họ tiếp tục tiến lên phía trước.

Lúc này, trước cửa tiệm, một ông lão mặt chuột mắt chuột đang ngồi phe phẩy quạt nan hầu lò than, vừa quạt vừa phun nước bọt nói khoác với một ông cụ bên cạnh: "Ngự y, biết ngự y là gì không? Là người chuyên chữa bệnh cho hoàng đế đấy. Tổ tiên nhà tôi chính là ngự y. Mấy ông vua bảy tám chục tuổi còn có thể mỗi đêm thị tẩm mười phi tần, toàn nhờ vào mấy thang thuốc tổ tiên tôi để lại..."

"Tin con khỉ! Tổ tiên nhà ông mà là ngự y á, tôi thấy ông là lang băm thì có! Nếu thuốc ông hiệu nghiệm thế thì sao ông còn ngồi đây vê thuốc viên? Cùng lắm ông chỉ chữa được cái mụn cóc!"

"Ông mới là cái mụn cóc!"

Hai ông già đang nói tự dưng túm lấy nhau, ông kéo cổ áo, ông túm tóc, đánh nhau loạn xạ. Khi nhóm Sở Hoàn đi tới trước mặt họ, cả hai vẫn còn trong tư thế ông này bóp cổ ông kia, ông kia giật tóc ông này.

Lý Tuyên Minh nhìn họ, nét mặt không hề thay đổi, chào hỏi: "Chào bác sĩ Viên."

"Chữa mụn cóc? Cẩn thận ông lại mọc mụn đấy!"

"Tôi nhổ vào! Ông mới là cái đồ mụn cóc!!"

"..."

Lý Tuyên Minh nâng giọng: "Chào bác sĩ Viên!"

Lúc này Viên Ích Phương mới ngẩng đầu lên nhìn họ, vỗ vỗ ông cụ kia: "Thả ra, mau thả ra, có người đến tìm tôi khám bệnh kìa."

Hai ông cuối cùng cũng chịu buông nhau ra. Viên Ích Phương đứng dậy, hỏi họ: "Tìm tôi khám bệnh à?"

"Có chuyện muốn hỏi "

"Vào đi."

Viên Ích Phương kẹp dép lê bước loạch xoạch vào trong.

Cả nhóm đi theo sau ông vào bên trong tiệm thuốc.

Hương thuốc Bắc quen thuộc lan tỏa trong không khí khiến Bạch Vô Diện đang ngủ trong ba lô của Sở Hoàn tỉnh dậy, ngoi nửa người ra khỏi túi.

"Các cậu tìm tôi khám gì? Chỗ này chuyên trị liệt dương xuất tinh sớm, yếu sinh lý, vô sinh hiếm muộn... ngoài ra còn bán mấy thứ ấy ấy, hê hê."

Nói tới đây, Viên Ích Phương nở nụ cười nham nhở.

Sở Hoàn: "..."

Vị bác sĩ này là loại đứng đắn? Rất lợi hại? Rất uyên bác??

Không chỉ Sở Hoàn im lặng, Lý Tuyên Minh cũng trầm mặc.

Viên Ích Phương híp mắt đánh giá bọn họ một lượt, lại nói: "Nhưng tôi thấy cơ thể mấy cậu đều khoẻ mạnh cường tráng, chắc không cần dùng mấy thứ đó đâu ha..."

"Chúng tôi muốn hỏi bác sĩ có biết cái này không?"

Lý Tuyên Minh đưa ra một tờ giấy, đưa cho ông.

"Cái gì đây?"

Viên Ích Phương nhận lấy, trên giấy là một đơn thuốc được chép lại, đã lược bỏ phần liên quan đến Thải sinh chiết cát.

Sở Hoàn quan sát sắc mặt ông, phát hiện sau khi xem vài dòng, sắc mặt ông nghiêm túc hẳn lên.

"Đơn thuốc này... toàn là đại bổ linh khí, chưa đủ, chưa đủ..."

Xem được một lúc, ông ngẩng đầu hỏi Lý Tuyên Minh: "Đơn thuốc này không đầy đủ."

Lý Tuyên Minh nói: "Ừ, không đầy đủ."

"Bác sĩ Viên! Bác sĩ Viên có ở đây không? Tôi đến khám bệnh!"

Đang nói thì bên ngoài có một người đàn ông trung niên bước vào. Người đàn ông này vừa thấp vừa béo, bụng phệ như đang mang thai mười tháng, thắt lưng đeo một chiếc thắt lưng da thật khóa vàng, kẹp dưới nách một chiếc cặp da hàng hiệu.

Nhìn bề ngoài là biết người có tiền, cực kỳ có tiền.

Viên Ích Phương liếc nhìn người đàn ông một cái, sau đó hất cằm với Lý Tuyên Minh: "Các cậu chờ một lát, khách hàng lớn của tôi đến rồi."

Nói xong liền đứng dậy, nhiệt tình ra đón người kia: "Ông chủ Vương đây mà! Lại ghé à?"

Sở Hoàn nhìn dáng vẻ nịnh hót đó, không nhịn được nói với Lý Tuyên Minh:

"Ổng trông không giống người tốt."

Khuôn mặt chuột nhắt, thêm vẻ mặt xu nịnh thì đúng là càng nhìn càng khó chịu.

Nhưng loại "không tốt" này thuộc dạng thông thường, cùng lắm là khám bệnh chặt chém, rồi bán mấy viên thuốc vô thưởng vô phạt không chết người.

Lý Tuyên Minh gật đầu, đồng ý với nhận định của cậu.

Ông chủ Vương ngồi xuống ghế, bên ngoài trời nóng, mới đi vài bước mà mồ hôi nhễ nhại.

"Bác sĩ Viên à, thuốc lần trước bác sĩ bốc cho tôi tốt lắm! Vợ tôi khen tôi cực kỳ đỉnh! Lần này tôi đến muốn lấy thêm hai thang nữa."

Vừa nói ông ta vừa giơ ngón cái về phía Viên Ích Phương.

Viên Ích Phương bưng cho ông ta một bát trà mát lớn, nói: "Gọi điện cho tôi là được, cần gì đích thân đến? Phiền ông chủ quá."

Ông chủ Vương nói: "Không phải còn chuyện khác muốn nhờ bác sĩ sao? Haizz, tôi cố gắng bao lâu rồi mà bụng vợ tôi vẫn không có động tĩnh gì cả."

"Không có động tĩnh?"

Viên Ích Phương nói: "Cái này thì có nhiều nguyên nhân lắm, lần sau ông đưa vợ đến đây, tôi khám cho cả hai xem sao..."

Sở Hoàn nhìn tướng mạo ông chủ Vương. Người này mệnh số không có con cái, có lẽ là bó tay rồi.

Lý Toàn Quang thấy sắc mặt sư huynh không đúng, lập tức nói nhỏ với Sở Hoàn: "Mau ngăn sư huynh lại!"

Sở Hoàn: "?"

Nhưng không kịp nữa rồi. Lý Tuyên Minh thẳng thừng nói với ông chủ Vương: "Mệnh của ông không có con cái."

Sở Hoàn kinh hãi quay phắt sang nhìn hắn. Nói trắng trợn quá vậy ba??

Ông chủ Vương nghe vậy thì ngẩn người nhìn hắn, rồi quay sang hỏi Viên Ích Phương: "Cậu ta nói gì vậy?"

Viên Ích Phương lộ vẻ khó xử: "Cái này... à thì... chuyện này nói sao nhỉ..."

Vài giây sau, ông chủ Vương đập bàn đứng dậy: "Nhảm nhí! Vợ tôi đã sinh cho tôi một đứa con trai!"
 

Bình Luận (0)
Comment