Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 23

 
Trời má, gặp phải đạo sĩ hàng real!

Sở Hoàn không biết con chồn có giấy chứng nhận không, chứ cậu thì chắc chắn không có. Cậu chỉ là một tên thần côn không có giấy phép.

Cậu nuốt nước bọt, lén nắm chặt con dao găm bằng sừng trâu trong túi, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu: Chạy hay không chạy?

"Hú!"

Con chồn trước mặt cậu rõ ràng còn hoảng hơn cậu. Nó kêu lên một tiếng thảm thiết, đôi mắt lập tức biến thành thú đồng đỏ như máu. Giây tiếp theo, hình dạng con người của nó giống như một quả bóng bị đâm thủng, "phụt" một cái biến mất. Quần áo rơi thành một đống dưới đất.

Trong lúc hai người còn chưa kịp phản ứng, một cái bóng màu vàng nâu vọt ra từ đống quần áo, lao vút đi xa.

Thân hình dài nhỏ, cái đuôi vung vẩy rất dễ thấy.

Tốt lắm, xem ra con chồn này cũng là một kẻ "không giấy tờ" giống cậu.

Gã đạo sĩ trẻ tuổi nhìn Sở Hoàn một cái, nhanh chóng mở miệng: "Chúng tôi đang diễn ảo thuật."

Nói xong, hắn rút một thanh kiếm từ trong áo ra rồi vội vàng đuổi theo, bỏ lại Sở Hoàn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn bị lãng quên.

"..."

Tự hỏi hai giây, Sở Hoàn dứt khoát triệu hồi lừa già, cưỡi lừa đuổi theo.

Khó khăn lắm mới tìm được con chồn, mối thù "xì hơi" trước đó, cậu không thể không báo! Còn về chuyện giấy phép, nếu đối phương có hỏi, cậu sẽ làm bộ ngơ ngác. Hỏi lần hai, cậu sẽ nói tôi không biết. Hỏi lần ba, cậu sẽ hỏi lại: "Giấy này làm ở đâu? Tôi cũng muốn làm một cái!"

Bên kia, Lý Tuyên Minh đã mở Linh Tông Hiển Hiện, truy vết yêu khí còn sót lại của con chồn. Đột nhiên, hắn cảm nhận được một cơn gió lướt qua bên cạnh.

Bốn chân luôn chạy nhanh hơn hai chân.

Sở Hoàn cưỡi lừa đuổi tới, thậm chí còn điều khiển lừa chạy song song với hắn. Thấy hắn quay lại nhìn, Sở Hoàn cúi đầu, nở một nụ cười thân thiện, hỏi: "Cần giúp đỡ không?"

Lý Tuyên Minh nhìn con lừa dưới thân cậu. Lừa già nhe răng cười "thân thiện" với hắn, còn nghểnh đầu kêu một tiếng.

Mặt hắn đần thối ra. Hắn chưa từng gặp phải tình huống ly kỳ như thế này, người trước mặt, cùng con lừa trước mặt, đều quá kỳ lạ.

Người là người sống. Lúc nãy hắn đã ngửi thấy mùi hương trên người Sở Hoàn, có vẻ là loại hương thủ công, mùi rất cao cấp. Ban đầu hắn chưa chắc chắn, nhưng bây giờ có thể xác nhận người này có thể là đạo hữu. Nhưng con lừa này là thế quái nào?

Không giống mấy người Ngụy Hoa, hắn có thể nhìn thấy bản chất sâu hơn của sự vật. Hiện tại, hắn thấy rõ dưới lớp vỏ của con lừa là một tượng bùn xấu xí.

Xấu điên! Cái thứ này sao có thể biến thành một con lừa được chứ?

Sở Hoàn thấy hắn không phản ứng, tưởng hắn thật sự định dùng hai chân của mình để đuổi theo bốn chân chồn. Vừa lúc cậu định bảo lừa già tăng tốc, người bên dưới cuối cùng cũng đưa tay ra.

Lý Tuyên Minh: "... Cảm ơn."

Sở Hoàn nắm lấy tay hắn, kéo hắn lên lưng lừa, vừa chạy vừa nói: "Tôi là Sở Hoàn, nhà tôi làm nghề Đoan Công. Có người nhờ tôi giúp, nói rằng gần đây họ hay gặp một giấc mơ kỳ lạ. Tôi đến điều tra thì phát hiện là do con chồn này tác quái."

Lý Tuyên Minh ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: "Lý Tuyên Minh, Thanh Phong Quán, đệ tử chính tông của chân nhân Vương Khổ Mộc."

"Anh là Lý Tuyên Minh?"

Sở Hoàn không ngờ lại gặp đúng vị đạo sĩ mà Triệu Quỳ từng nhắc đến.

Lý Tuyên Minh hơi nghi hoặc, hỏi: "Cậu biết tôi?"

Sở Hoàn: "Không quen, chỉ từng nghe qua tên anh."

"Ồ."

Lý Tuyên Minh có vẻ là người đơn thuần, nghiêm túc giải thích: "Gần đây ở đây xảy ra một số chuyện kỳ lạ. Có người đột nhiên mất mười năm dương thọ, cũng có người vốn sắp chết lại bất ngờ hồi quang phản chiếu. Âm sai đến câu hồn thấy có gì đó không đúng nên đã báo lên trên, Thành Hoàng giao cho chúng tôi điều tra. Tôi phát hiện cả hai người đều từng giao dịch với 'gánh hàng rong' trong giấc mơ. Mười năm dương thọ bị mất bị chuyển cho người sắp chết. Kết quả là, người sắp chết lại được sống thêm năm năm."

"Sống thêm 5 năm?"

Cậu toát ra một dấu chấm hỏi, sau đó hít sâu một hơi, cảm thán siêu to: "Tên này đúng là gian thương!!"

Lý Tuyên Minh không theo kịp mạch suy nghĩ của cậu, mờ mịt hỏi: "Gì cơ?"

"Thì năm năm dương thọ đó, chẳng phải bị con chồn kia ăn chặn mất rồi sao? Cắn kinh phết, cái 'gánh hàng rong' này đúng là gian thương chính hiệu!"

Lý Tuyên Minh suy nghĩ, phát hiện Sở Hoàn nói cũng có lý, quả thật trung gian thiếu mất năm năm dương thọ. Hắn gật đầu: "Hình như là vậy."

Sở Hoàn: "Chắc chắn không có giấy phép kinh doanh! Cũng không đóng thuế!"

Lý Tuyên Minh: "..."

Lừa già chạy rất nhanh, y như một cơn gió tự do. Nhưng cảnh tượng một con lừa to đùng lao vun vút trên đường phố thực sự quá sức ảo ma. Tất cả người đi đường mà họ lướt qua đều trợn mắt há hốc mồm.

"Đậu má? Cái gì vậy? Sao lại có con ngựa chạy ngoài đường??"

"Đó không phải ngựa! Là một con lừa!"

"Lừa cũng không thể chạy rông ngoài đường được! Hơn nữa còn chở tận hai người?!"

Sở Hoàn còn thấy có người lấy điện thoại ra quay video, lo lắng quay sang hỏi Lý Tuyên Minh: "Chúng ta có bị bắt không?"

Lý Tuyên Minh: "Không sao, tôi đã báo trước rồi."

Sở Hoàn: "Vậy thì tốt."

Con chồn càng chạy càng xa, đường phố xung quanh cũng ngày càng trở nên âm u. Cuối cùng, bọn họ đuổi theo nó vào một con hẻm vắng vẻ.

Sở Hoàn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Khí đen tràn ngập trong sân viện, vừa bước vào, họ lập tức rơi vào ảo cảnh, không còn nhìn thấy quang cảnh xung quanh, chỉ còn lại một màu đen kịt.

Lý Tuyên Minh nhảy xuống khỏi lưng lừa, tay trái kết ấn, miệng niệm chú nhanh: "Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn. Thể hữu kim quang, phúc ấn ngô thân!"

Sở Hoàn còn chưa kịp phản ứng, trước mắt cậu liền lóe lên một luồng kim quang chói lòa. Lớp sương đen như tuyết gặp nắng lập tức tan rã, để lộ bức tường tối màu hai bên.

Lừa già hình như sợ hãi luồng kim quang này, hai chân trước bồn chồn cào xuống đất. Sau khi Sở Hoàn bước xuống, nó trực tiếp biến trở lại con thú bông và đeo lên người cậu.

Sở Hoàn cầm bùa Ngũ Lôi, cảnh giác nhìn về phía trước.

Màn đêm đã bị xua tan, nhưng trước mặt họ vẫn là một mảng tối dày đặc. Cậu vừa thấy con chồn chạy vào đó.

Quả nhiên, dưới ánh mắt quan sát của họ, giữa vùng tối đen dần sáng lên hai đốm đỏ. Rồi số lượng đốm đỏ càng lúc càng nhiều, chồng chéo, lập lòe... bên trong xuất hiện vô số cặp mắt thú màu đỏ nhìn chằm chằm vào họ.

Không chỉ có một con, mà là cả một đàn.

Lý Tuyên Minh xoay kiếm vẽ thành một vòng, sau đó giương kiếm lên trước mặt, trầm giọng nghiêm nghị: "Các ngươi đã hóa tinh, lại còn làm loạn một phương, còn không mau cúi đầu chịu trói?!"

Sau khi hắn dứt lời, bên trong lập tức trở nên xôn xao, vang lên hàng loạt tiếng kêu chói tai ngắn ngủi. Một lát sau, bọn chồn mở miệng đáp:

"Chúng tôi không hại người, họ đều tự nguyện giao dịch với chúng tôi."

"Đúng vậy, chúng tôi là thương nhân rất công bằng."

"Chúng tôi chỉ làm ăn buôn bán, chẳng lẽ bây giờ kinh doanh cũng không được phép sao?"

"Hàng hóa chúng tôi bán đều là hàng thật, chưa bao giờ bán đồ giả."

"..."

Sở Hoàn định nói gì đó, nhưng Lý Tuyên Minh đột nhiên thấp giọng quát: "Ngụy biện!"

Dứt lời, hắn xách kiếm vọt thẳng vào trong.

Sở Hoàn trừng to mắt: "???"

Khoan đã, sao liều mạng quá vậy!

Cậu vội vàng túm lấy Lý Tuyên Minh, hét lên: "Khoan đã!"

Lý Tuyên Minh quay đầu lại, thắc mắc nhìn cậu: "Yêu quái rất xảo trá, không thể tin lời chúng được."

"Tôi đâu có nói cái này."

Cậu lục lọi trong túi, lấy ra hai cái khẩu trang, đưa một cái cho Lý Tuyên Minh, rồi tự đeo cái còn lại lên mặt, nghiêm túc nói: "Bọn nó biết xì hơi đấy. Thối kinh khủng, có thể khiến người ta ngất xỉu ngay lập tức. Tốt nhất chúng ta nên làm chút biện pháp phòng hộ trước đã."

Lý Tuyên Minh cầm lấy khẩu trang, mặt mũi ngơ ngác.

Nhưng hành động của họ dường như chọc giận đám chồn bên trong. Một con chồn kêu lên the thé: "Chúng tôi không hôi! Hơn nữa đó không phải là rắm của bọn tôi!"

Nghe giọng điệu, có vẻ đây là một con chồn còn trẻ tuổi, bảo sao không giữ được bình tĩnh.

Sở Hoàn hừ lạnh, đáp: "Hôm qua tao suýt nữa bị chúng mày hun cho ngất xỉu đấy!"

"A a a a a! Đó không phải rắm... Chúng tôi không hôi!"

Bên trong truyền ra tiếng móng vuốt cào trên mặt đất, ngay sau đó, vài con chồn vàng bóng nhẫy lao vọt ra, nhào thẳng về phía họ.

Lý Tuyên Minh tức khắc hoàn hồn. Hắn vung kiếm hất bay một con chồn vàng lao tới trước mặt, sau đó quay đầu kiểm tra Sở Hoàn... rồi phát hiện hình như Sở Hoàn không cần hắn giúp đỡ cho lắm...

Động tác né tránh của Sở Hoàn tuy không được thanh thoát, nhưng lại cực kỳ linh hoạt. Đối diện với bọn chồn vàng, cậu cứ thế một cước một con, đá bay từng con một.

Đúng lúc này, một con chồn vàng to bự lợi dụng đồng bọn che chắn, nhảy bật lên cao, lao thẳng vào mặt Sở Hoàn.

Đồng tử Lý Tuyên Minh co rút lại: "Cẩn thận!"

"Dám đánh lén?!"

Sở Hoàn phản ứng cực nhanh, lập tức ngồi thụp xuống. Con chồn vàng vừa nhảy lên bị một cơn gió cản lại. Làn gió linh hoạt như có ý thức riêng, thậm chí còn hóa thành sợi xích vô hình trói chặt nó giữa không trung.

Lý Tuyên Minh nhìn cảnh tượng trước mặt mà trầm mặc.

Đoan Công từ xa xưa đều là thầy cúng, bọn họ tôn thờ thiên nhiên, cho nên việc điều khiển gió dễ dàng như vậy là điều bình thường... Được rồi, có khi thiên phú của người này còn tốt hơn hắn.

Được gọi là thiên tài từ nhỏ, Lý Tuyên Minh nhìn Sở Hoàn bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Sở Hoàn đã đứng dậy, giơ dao găm lên quơ quơ trước mặt con chồn vàng, nghiêm giọng: "Mày dám đánh lén tao?!"

Nhưng dao găm sừng trâu này còn mạnh hơn dự đoán của cậu, mới sượt qua tai con chồn vàng mà đầu tai của nó đã bị đứt rời.

Sở Hoàn sững sờ, con chồn vàng cũng hét thảm một tiếng, hoảng hốt muốn bỏ chạy. Nó giãy giụa rơi xuống đất, lại bị Sở Hoàn kịp thời túm chặt lấy đuôi.

Lý Tuyên Minh cầm chặt bùa, rút kiếm nhìn quanh. Đến khi hắn hoàn hồn, Sở Hoàn đã nghiến răng nghiến lợi dán một lá bùa Ngũ Lôi lên đầu con chồn vàng.

"Đánh lén tao còn muốn chạy?!"

"Mày định cắn vào mặt tao?!"

"Mày có biết nếu bị cắn tao sẽ phải đi tiêm vắc xin phòng dại không?!"

"Mày biết tiêm đau đến mức nào không? Mày thì biết cái quần gì?!"

Tia điện nhỏ tí tách phát ra từ đầu con chồn vàng, lan xuống dưới, nổ lốp bốp từng đợt. Một luồng khói đen bốc lên, lớp lông bóng mượt trên người nó bị thiêu thành một mảng cháy xém.

Lý Tuyên Minh: "..."

"Thả cụ tôi ra!"

Không biết từ khi nào, đám chồn vàng nhỏ hơn đột nhiên từ bỏ ý định chạy trốn, đồng loạt quay trở lại, bao vây xung quanh Sở Hoàn, đứng thẳng bằng hai chân, trừng mắt nhìn cậu.

Sở Hoàn nhìn bọn chúng, rồi cúi đầu nhìn con chồn vàng trong tay, hỏi: "Hôm qua, đứa nào đã đánh rắm hun tao?"

"Không phải tôi, không phải tôi."

"Bọn tôi xin lỗi, xin lỗi!"

"Xin lỗi!"

Chúng líu ríu chối bay chối biến. Cuối cùng, con chồn vàng to lớn trong tay cậu từ từ mở mắt, yếu ớt nói: "Là tôi... Hôm qua là tôi xì hơi... không liên quan đến bọn chúng."

"Hóa ra là mày, hừ."

Lý Tuyên Minh lo lắng Sở Hoàn sẽ g**t ch*t con chồn vàng, bèn nhắc nhở: "Sở Hoàn, chồn là động vật được bảo vệ..."

Sở Hoàn lời lẽ chính đáng: "Tôi biết, tôi là công dân tuân thủ pháp luật."

Dù sao cũng đã báo thù xong. Cậu đưa con chồn vàng cho Lý Tuyên Minh: "Anh xử lý đi, chắc anh chuyên nghiệp hơn tôi."

Lý Tuyên Minh vẻ mặt phức tạp nhận lấy con chồn vàng, vòng một sợi dây qua cổ nó. Ngay khi được đeo vào, sợi dây tự động siết chặt.

Con chồn vàng to lớn giãy giụa một chút, cuối cùng như thể đã hoàn toàn tuyệt vọng, mềm oặt ra trong tay hắn. Trong quá trình này, đám chồn vàng dưới đất vẫn dán mắt nhìn họ. Chúng không tấn công, cũng không bỏ chạy, chỉ có vẻ hơi bồn chồn.

Sở Hoàn cúi người chọc chọc vào bụng con chồn vàng, ngẩng lên hỏi Lý Tuyên Minh: "À này, tôi muốn cho khách hàng của tôi xem, được không?"

Lý Tuyên Minh gật đầu.

Sở Hoàn lập tức lấy điện thoại ra, tìm số của Ngụy Hoa rồi bấm gọi video.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Khuôn mặt của Ngụy Hoa xuất hiện trên màn hình, ông chưa kịp nói gì đã bị đẩy sang một bên, thay vào đó là khuôn mặt của Trinh Thục Lệ.

"Cậu Sở, cậu không sao chứ? Không bắt được cũng không sao, an toàn quan trọng nhất!"

Khóe miệng Sở Hoàn hơi nhếch lên, rất là đắc ý. Đến cả ngọn tóc của cậu cũng toát ra niềm vui sướng, "Tôi giải quyết xong rồi."

Cậu vừa nói vừa xoay camera, hướng điện thoại về phía con chồn vàng trong tay Lý Tuyên Minh, "Nhìn này, đây chính là con chồn vàng hôm qua, chính nó đã tìm cách chui vào giấc mơ của chú Ngụy."

Ngụy Hoa hoàn toàn không đề phòng, đột nhiên nhìn thấy một con chồn vàng cháy đen sì, bị dọa giật mình kêu lên: "To thế!"

"Đúng vậy, không biết đã sống bao nhiêu năm rồi."

Sở Hoàn còn đưa tay búng tai con chồn vàng, ra lệnh: "Xin lỗi chú Ngụy."

Đôi mắt tròn xoe của con chồn vàng mở ra, trông rất có linh tính, dáng vẻ còn khá đáng yêu. Nó tội nghiệp há miệng nói: "Xin lỗi."

Ngụy Hoa giật bắn người, hoảng hốt đứng bật dậy: "Không không không! Không cần xin lỗi... Trời ạ, nó biết nói chuyện kìa..."

Chưa đầy một giây sau, bóng dáng ông biến mất khỏi màn hình, chỉ còn lại một tràng âm thanh hoảng hốt từ phía bên kia:

"Lão Ngụy, lão Ngụy!"

"Ông không sao chứ? Lão Ngụy! Sao lại ngất xỉu thế này?!"

Một lúc lâu sau, Ngụy Khải mới cầm điện thoại, nhìn Sở Hoàn nói: "Bố tôi lỡ chân té một cái, giờ cần nghỉ ngơi, để ông ấy bình tĩnh lại đã."

Với cái gan này mà ông còn dám chê "bọn trẻ bây giờ nhát gan quá"?

Sở Hoàn vội hỏi: "Không bị thương chứ?"

"Không."

Sở Hoàn lúc này mới quay lại nhìn con chồn vàng, nghiêm giọng: "Nói thật đi, ngày nào cũng vào giấc mơ chú ấy làm gì? Muốn lấy cái gì từ chú ấy? Còn hỏi người ta có bán không? Ai lại làm ăn kiểu này?"

Con chồn vàng chán đời, đáp thẳng: "Tôi chỉ muốn mua một ít huyết thống thân thuộc thôi! Ổng có duyên phận huyết thống rất tốt."

"Mỗi lần tôi đều giới thiệu cho ổng rất nhiều thứ. Tôi nói rằng tôi có tiền tài, tuổi thọ, đủ loại nội tạng, đủ loại bảo bối, hoặc nếu ông ta muốn gì khác, tôi cũng có thể tìm giúp rồi đổi lấy. Nhưng lần nào ông cũng như nghe không hiểu, tôi còn chưa nói hết câu thì ổng đã tỉnh dậy. Tôi làm sao biết được ổng chỉ nghe được mỗi câu 'bán không' chứ!"

"Tôi đâu phải mấy con hồ ly tinh d*m đ*ng!"

Trên mặt con chồn vàng thậm chí còn hiện vẻ khinh thường dành cho hồ ly tinh.

Sở Hoàn: "..."

Cái lũ yêu quái chúng mày mà cũng có kỳ thị chủng tộc?

"Còn vợ của ổng nữa, thần kinh bả yếu lắm. Tôi vừa vào phòng là bả đã tỉnh. Mỗi lần như vậy, bọn tôi còn phải dỗ cho bả ngủ tiếp. Cậu không biết bả khó dỗ đến mức nào đâu! Ngoài kia gió thổi một cái, lá cây lay động một chút là bả lại thức. Nhưng đó là gió mà, tôi có thể làm cho gió ngừng thổi chắc?"

"Nếu tôi có bản lĩnh đó, còn phải ra ngoài buôn bán làm gì nữa?"

Hai con mắt đen nhỏ xíu của chồn vàng chớp chớp nhìn Sở Hoàn, chậm rãi nói: "Tôi thấy hay là cậu kêu bả đi khám trước đi."

Sở Hoàn: "..."

Lý Tuyên Minh: "..."

"Xạo sự, ngày xưa mấy người bán hàng rong đâu có kiểu ép mua ép bán thế này? Người ta không bán thì thôi, mắc gì cứ bám riết lấy người ta?"

Sở Hoàn suýt nữa bị con chồn vàng này lái sang chuyện khác, nhanh chóng kéo chủ đề trở lại: "Tại sao mày bám riết không buông?"

"Còn không phải vì bây giờ làm ăn khó khăn sao!"

Con chồn vàng ủ rũ: "Người trong thôn toàn mua sắm online, chẳng ai đến tìm bọn tôi mua đồ nữa. Còn ở thành phố, muốn bày quầy hàng phải vào khu chỉ định, không thì sẽ bị quản lý đô thị đuổi đi. Những thứ bọn tôi bán, bọn họ lại không tin, còn tố cáo bọn tôi mê tín phong kiến."

"Bên trên còn thu hoa hồng nữa... Hu hu hu, bây giờ làm ăn khổ quá."

Nó vừa nói mắt vừa rơi từng giọt nước mắt to tướng, khóc đến mức khuôn mặt lem nhem.

Sở Hoàn: "??? Thu hoa hồng?"

Cậu ngỡ ngàng nhìn con chồn vàng: "Bọn mày còn có cả tổ chức?"

------------------------------------------

Lời tác giả:

Chồn vàng: "Thật sự không phải là 'xì hơi'... Đó là tuyến mùi..."
 

Bình Luận (0)
Comment