Sở Hoàn quay đầu nói với Ngụy Khải: "Chồn vàng giờ đã bị bắt, chú Ngụy sẽ không gặp giấc mơ kỳ quái đó nữa. Tôi còn chút chuyện cần xử lý nên xin phép cúp máy trước."
Ngụy Khải rất muốn nhìn thêm con chồn vàng biết nói, nhưng Sở Hoàn đã nói vậy, anh ta đành đáp: "Được, ngài vất vả quá."
Sở Hoàn cúp điện thoại, quay sang con chồn vàng: "Nói rõ xem, tổ chức của bọn mày thu hoa hồng kiểu gì?"
Con chồn vàng ngây ngốc nhìn cậu, mờ mịt đáp: "Thì thu 80%."
Mắt Sở Hoàn chậm rãi mở to, khiếp sợ nói: "80%??? Đớp dữ vậy???"
"Bây giờ làm ăn khó khăn lắm, thế mà còn thu cao như vậy, bọn tôi có kiếm được đồng nào đâu! Tôi đã lâu lắm rồi không được ăn gà, đến cá cũng chẳng dám ăn."
Nói đến đây, chồn vàng càng bức xúc, nó kích động khoa móng múa vuốt kể khổ: "Ổng còn bắt bọn tôi mỗi ngày phải đạt chỉ tiêu bán hàng, không bán đủ thì bị phạt tiền! Đã bao lâu rồi bọn tôi không được nghỉ ngơi, ngày nào cũng phải chạy đi tìm khách, hu hu hu, móng tôi chạy nhiều đến mức chai hết luôn."
"Đúng vậy đúng vậy."
"Giờ con người chẳng ai biết đến dân bán hàng rong, thương hiệu 'hàng rong' cũng sập tiệm luôn."
"Có người thấy bọn tôi còn định bắt vào sở thú!"
"Ổng còn nói bọn tôi kiếm tiền không nổi thì chẳng khác gì đám chồn vô dụng! Nếu không phải vì mấy sợi lông đuôi của bọn tôi còn có giá trị, ổng đã bỏ rơi bọn tôi từ lâu rồi. Rõ ràng tôi đáng yêu như thế này cơ mà!"
"..."
Lý Tuyên Minh không hiểu nổi tại sao chuyện này lại diễn biến thành thế này. Từ lúc nào mà Sở Hoàn đã ôm con chồn vàng lớn vào lòng đầy thương cảm? Rõ ràng ban nãy hai bên còn đánh nhau sống chết cơ mà.
Bây giờ cậu cùng đám chồn vàng đã rúc vào một góc, dựa vào con lừa của mình, còn con chồn vàng lớn thì gối lên đùi cậu. Cậu còn lấy khăn giấy lau chùi vết cháy xém trên bộ lông nó.
Con chồn vàng thoải mái nheo mắt lại.
Các con chồn vàng khác thì chen chúc quanh chân cậu, có con ríu rít nói chuyện, có con nhỏ hơn có lẽ chưa biết nói, chỉ tròn mắt tò mò nhìn cậu.
Lý Tuyên Minh: "..."
Hắn thực sự không hiểu nổi hướng phát triển này. Không giống chút nào với những gì sư phụ dạy!
Nhưng nghĩ một lát, hắn vẫn lặng lẽ đi đến ngồi cạnh Sở Hoàn. Mấy con chồn vàng thấy hắn tới còn chu đáo nhường cho hắn một chỗ.
Hắn cũng ngồi xuống bên cạnh.
Sở Hoàn túm lấy đuôi con chồn vàng lớn, hỏi: "Hoàng Cửu, mày kể lể nửa ngày rồi mà vẫn chưa nói bọn mày làm việc cho ai."
Con chồn vàng lớn lật người lại, phần lông bụng không bị cháy, trông vẫn mềm mượt, rất đáng để v**t v*. Mắt Sở Hoàn sáng rực, ngón tay khẽ động, cuối cùng không nhịn được mà đặt tay lên xoa.
Con chồn vàng không mấy để tâm đến hành động của cậu, dùng móng trước gãi tai, đáp: "Ơ, tôi chưa nói à?"
"Là thổ địa của khu phố Dương Liễu á."
Sở Hoàn: "???"
Cậu quay sang nhìn Lý Tuyên Minh. Sắc mặt Lý Tuyên Minh không bất ngờ, bình tĩnh hỏi: "Là thổ địa thật hay là một yêu quái chiếm miếu hoang, hút hương hỏa để giả làm thổ địa?"
Thổ địa thuộc loại thần nhỏ, nếu không còn ai cúng bái, pháp lực sẽ dần suy yếu. Khi đó, yêu ma quỷ quái sẽ nhân cơ hội chiếm lấy vị trí thổ địa, hưởng hương khói. Những loài đó thường dùng tà thuật để đáp ứng mong muốn của con người, khiến miếu thổ địa càng lúc càng đông người cúng bái, nhờ đó mà sức mạnh của chúng càng lớn, tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Con chồn vàng gãi bụng, lơ ngơ đáp: "Tôi không biết, nhưng tôi cảm nhận được ổng có thần lực của thổ địa..."
Từ lời của chồn vàng, họ đã hiểu được ngọn nguồn sự việc.
Con chồn vàng này tên là Hoàng Cửu. Trước đây nó tu luyện trong rừng sâu, hơn trăm năm trước được một thợ săn già phong danh, hóa thành hình người. Nhưng nó không rời khỏi rừng, mà chỉ hoạt động quanh mấy thôn làng gần đó, buôn bán một số hàng hóa từ núi, sống tạm bợ qua ngày.
Thế nhưng, theo sự phát triển của thời đại, rừng sâu giờ chẳng còn được tính là rừng sâu. Môi trường ngày càng tệ, cuộc sống của bọn chúng cũng trở nên khó khăn hơn. Trước đó, có một tập đoàn lớn muốn xây dựng khu du lịch ngay tại nơi chúng thường lui tới. Hoàng Cửu cảm thấy cứ thế này thì không ổn, chỗ yên tĩnh để tu luyện đã không còn nữa, chi bằng trực tiếp bước vào thế gian.
Vậy là nó thu dọn hành lý, dẫn theo con cháu của mình rời núi.
Ban đầu, chúng định làm nghề cũ bán hàng rong. Tới khi ra ngoài mới phát hiện ra rằng, thời đại này mua sắm online đã quá phát triển, không còn ai cần đến hàng rong. Trong lúc vô tình, chúng nghe người ta bàn tán rằng thành phố Y rất phát triển, kiếm tiền dễ, nên quyết định đi theo dòng người đó đến thành phố Y tìm việc.
Hoàng Cửu tuy kiến thức không nhiều nhưng ít ra cũng biết lễ nghi cơ bản. Khi đặt chân đến một nơi mới, nó đã đến bái lạy miếu Thổ Địa. Cũng chính tại đó, nó gặp được vị Thổ Địa kia.
"Ổng đồng ý cho tôi buôn bán trong khu vực do ổng quản lý, còn có thể bảo vệ bọn tôi. Nhưng bán hàng phải trích phần trăm, cái xe đẩy kia cũng là do ổng cấp cho, bọn tôi không có tiền nên phải vay. Hiện tại mới trả được... ừm..."
Nó bấm móng vuốt tính toán, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra con số chính xác. Một con chồn vàng khác nằm trên đất thấy vậy thì sốt ruột nói thay: "Cụ Cửu, chúng ta mới trả được một phần mười thôi."
"Đúng rồi đúng rồi, mới có một phần mười."
Hoàng Cửu cọ cọ vào tay Sở Hoàn, vô cùng hài lòng mà nói: "Chiếc xe đẩy này đúng là đồ tốt, đẩy rất nhẹ, dễ dùng hơn cái đòn gánh nhiều."
Khóe miệng Sở Hoàn giật giật, vẻ mặt không thể tin nổi: "...Ổng đã ăn chia khắc nghiệt đến mức đó mà còn keo kiệt không cho bọn mày cái xe đẩy miễn phí hả?"
Lý Tuyên Minh cũng cau mày nói: "Nghe không giống phong thái của một chính thần chút nào."
Sở Hoàn ôm Hoàng Cửu đứng dậy, nói với Lý Tuyên Minh: "Không bằng chúng ta đi xem thử?"
Lý Tuyên Minh gật đầu, "Được."
Hoàng Cửu bị Sở Hoàn nhét vào trong balo, mấy con chồn vàng khác thì quay về chỗ trú ẩn. Chỉ là trước khi rời đi, chúng đồng loạt dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn bọn họ, như thể muốn đi theo.
Ngay cả Sở Hoàn được mệnh danh là "lòng dạ sắt đá" suýt chút nữa cũng mềm lòng. May là vào giây cuối cùng, Lý Tuyên Minh đã kéo cậu đi.
"Đi thôi."
Sở Hoàn tiếc nuối nhìn đám chồn vàng lần cuối mới rời đi.
"Tôi muốn lấy lại xe đẩy của tôi trước."
Hoàng Cửu mở một khe nhỏ chỗ khóa kéo, rụt rè thò đầu ra, cẩn thận nói với Sở Hoàn.
"Được chứ."
Lý Tuyên Minh không phản đối, dù sao miếu Thổ Địa vẫn ở đó, không cần vội trong chốc lát.
Họ quay trở lại theo con đường cũ. Lần này không cưỡi lừa, dù sao cũng không cần phải làm rùm beng đến như vậy.
Khi họ trở lại nơi vị trí cũ, trời đã hơn ba giờ chiều. Cái sạp nhỏ vẫn ở nguyên đó, như thể đã hòa làm một với môi trường xung quanh. Không ai chú ý đến nó, cũng chẳng có ai dừng lại trước nó. Ngược lại, trước quầy hàng có ba con quỷ đang lượn lờ. Chúng không dám đụng vào bất cứ thứ gì trên sạp, chỉ đứng quanh đó nhìn chằm chằm, hình như đang chờ chủ sạp quay lại.
Sở Hoàn mang theo Hoàng Cửu tiến lại gần, ba con quỷ kia lập tức nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Dù Sở Hoàn gan lớn, nhưng khi tận mắt thấy ba con quỷ cũng phải trầm mặc.
Ba con quỷ này trông quái dị quá mức!
Một con có lẽ chết vì tai nạn giao thông, cơ thể bị nghiền nát, mặt mũi trống trơn, các bộ phận ngũ quan nằm rải rác khắp đầu, thỉnh thoảng còn có cái rơi xuống.
Một con có lẽ bị cán chết, phần giữa cơ thể bị ép bẹp như tờ giấy. Nó liên tục há miệng nôn khan như mô phỏng cảnh nội tạng bị vắt ra khỏi người vào lúc chết.
Con cuối cùng trông có vẻ "bình thường" hơn một chút, nhưng khắp cơ thể lại mọc đầy mụn nhọt đáng sợ, nhìn mà mắc ói.
Chúng nhìn Sở Hoàn và nói:
"Mua... đồ..."
"Gừ... mua đồ..."
Sở Hoàn: "..."
Sắc mặt cậu xanh lè, lập tức lôi Hoàng Cửu ra khỏi túi, đặt lên quầy hàng, sau đó lùi lại một bước lớn, quay sang Lý Tuyên Minh: "Con lừa của tôi so với bọn họ vẫn đẹp hơn đúng không?"
Lý Tuyên Minh muốn nói lại thôi.
Hoàng Cửu biến thành hình dạng một thanh niên mắt dài nhỏ, trên mặt dính vài vệt bụi đen. Bởi vì lông trên người đã bị Sở Hoàn đốt cháy sém, tóc trên đầu cũng trở nên lởm chởm, rối bù như tổ quạ.
Dù đối mặt với ba con quỷ gớm ói, nó vẫn giữ nguyên phong thái chuyên nghiệp, không hề lộ ra chút cảm xúc khác thường, chỉ hỏi: "Mọi người muốn mua gì?"
"Tôi muốn ăn, tôi muốn mua một suất ăn no bụng."
Một con quỷ chậm rãi giơ tay chỉ vào dòng chữ trên tấm bảng nhỏ bên cạnh. Sở Hoàn tò mò liếc nhìn, trên đó viết rõ ràng "Thức ăn dành cho quỷ", được chia làm ba loại: suất ăn lót dạ, suất ăn no bụng, và suất ăn cao cấp.
"Được được."
Hoàng Cửu cúi xuống s* s**ng dưới quầy hàng, sau đó lấy ra một hộp... cơm hộp nhanh.
Cơm hộp???
Ban đầu Sở Hoàn còn tò mò theo dõi động tác của nó, tới khi nhìn thấy hộp cơm quen thuộc kia, cậu suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Cậu tưởng thức ăn dành cho quỷ là thứ gì đó cao siêu, ví dụ như đậu hũ làm từ hạt quỷ, bánh bao nhân thịt người, hay cơm tám báu vật gì đó... Ai ngờ chỉ là một phần cơm hộp rẻ tiền???
Hơn nữa, hộp cơm này là loại phổ biến ở ven đường, rẻ, nhiều, ăn no, còn về hương vị... chỉ cần lấp đầy bụng là được rồi đúng không?
Cậu nhìn thấy bên trong hộp có ba món ăn: hai món chay, một món mặn. Món chay là giá đỗ xào và rau cải xanh, món mặn duy nhất là đậu phụ xào thịt, mà đậu phụ chiếm đến tám phần, thịt ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay, gần như không có chút dầu mỡ nào. Phần cơm này nhiều lắm chỉ đáng giá 15 tệ!
Thế mà con quỷ kia lại lấy ra một chiếc vòng tay. Chiếc vòng còn dính vết máu, lờ mờ có thể thấy chất bạc bên dưới, phía trên khảm đá quý.
Hoàng Cửu nhận vòng tay, sau đó đưa hộp cơm cho con quỷ.
Con quỷ nhận hộp cơm liền rời đi, bước chân vội vã đến mức rơi rớt vài mảnh cơ thể trên đường.
Công việc này trông có vẻ rất hái ra tiền... Nhưng kiếm được nhiều như vậy mà vẫn chưa trả hết một phần mười khoản vay chiếc xe đẩy???
"Còn anh? Anh muốn mua gì?"
Hoàng Cửu hỏi con quỷ tiếp theo.
"Người nhà tôi bị bệnh, tôi muốn mua một phần sức khỏe."
Hoàng Cửu ngẩng đầu lên nói: "Cái này hơi đắt, anh định dùng gì để thanh toán?"
Con quỷ s* s**ng trên người, cuối cùng lấy ra một giọt nước lấp lánh trong suốt.
"Nước mắt quỷ? Được."
Nước mắt quỷ là thứ vô cùng hiếm thấy, vì chỉ có khi quỷ rơi vào nỗi đau đớn cùng cực, nó mới có thể khóc. Hơn nữa trong tình huống như vậy, đa phần sau khi khóc xong, nó sẽ hồn phi phách tán.
Hoàng Cửu lấy ra một cái lọ nhỏ chứa sức khỏe, đổ một chút bột màu sắc rực rỡ vào tay con quỷ. Quỷ cầm lấy rồi rời đi.
Sở Hoàn nhìn theo bóng lưng con quỷ đang đi xa, đột nhiên nói: "Nó sắp chết rồi."
Hoàng Cửu nhíu mày: "Nhưng nó vốn là người chết mà?"
Sở Hoàn: "Ý tôi là, linh hồn của nó sắp tan biến."
"Vậy chắc hẳn nước mắt này là do nó tự mình khóc ra. Tôi còn thắc mắc sao nó lại có được nước mắt quỷ."
Hoàng Cửu vừa hoàn thành giao dịch với con quỷ cuối cùng, vừa nói với Sở Hoàn: "Con người thật kỳ lạ, lúc còn sống đối xử tệ bạc với vợ con, đến khi chết lại đột nhiên giác ngộ. Hiện giờ vợ tên đó bệnh nặng, nên hối hận đến mức rơi nước mắt..."
Sở Hoàn: "Ai biết được."
Sau khi kết thúc buôn bán, Hoàng Cửu thu dọn quầy hàng. Cả sạp hàng nhanh chóng biến thành một mô hình nhỏ bằng lòng bàn tay. Nó ôm lấy mô hình, nhảy lên vai Sở Hoàn, sau đó thuần thục chui vào túi của cậu, cuộn tròn lại: "Đi thôi."
"Đi!"
Sở Hoàn nhìn quanh một lượt, sau đó quay sang Lý Tuyên Minh hỏi: "Anh có biết phố Dương Liễu ở đâu không?"
Cậu không rành đường xá thành phố Y lắm.
Lý Tuyên Minh vẻ mặt xấu hổ, nói: "Tôi là người ngoài tỉnh..."
Sở Hoàn: "Vậy thì chúng ta bắt taxi."
Nửa đêm rất dễ gọi taxi, chẳng bao lâu hai người họ đã lên xe.
"Bác tài, chúng ta đi phố Dương Liễu."
Tài xế là dân bản địa, nghe vậy liền nói: "Hai người muốn đi bây giờ á? Giờ này không còn xem được biểu diễn đâu, muộn quá, kết thúc rồi."
"Biểu diễn?"
"Chẳng lẽ hai người không phải đi xem biểu diễn?"
Sở Hoàn thắc mắc hỏi lại, mới biết phố Dương Liễu hóa ra là một khu phố du lịch nổi tiếng của thành phố Y, giống như kiểu phố cổ mà thành phố nào cũng có. Mặc dù gọi là phố cổ, thực ra đều là công trình xây dựng hiện đại, chỉ giả cổ để thu hút khách du lịch. Các món đồ bán trên phố đều là hàng sản xuất hàng loạt, nhưng đồ ăn, trò chơi lại khá phong phú, nên không khí rất nhộn nhịp.
Mỗi tối phố Dương Liễu có biểu diễn xiếc, nên tài xế tưởng bọn họ đến để xem.
"Không, chúng tôi có việc riêng."
"À..."
Ngồi một lúc, Hoàng Cửu không nhịn nổi, cựa quậy trong balo của Sở Hoàn, thò nửa cái tai ra ngoài.
Sở Hoàn giơ tay xoa đầu nó, rồi đẩy nó trở lại.
Hoàng Cửu lại giơ móng vuốt, cào nhẹ ngón tay Sở Hoàn. Cả hai không làm ầm ĩ, nhưng vẫn khiến tài xế phía trước chú ý. Một lát sau, tài xế nuốt nước bọt, đột nhiên lên tiếng: "Cậu... cái balo của cậu hình như động đậy kìa."
Sở Hoàn liếc tài xế một cái, mặt không đổi sắc đáp: "À, trong balo có một con mèo."
"Haha, trông giống mèo hoang quá..."
"Đúng vậy, nó khá hoang dã."
Sở Hoàn thò tay kéo đầu Hoàng Cửu ra khỏi balo, thản nhiên giới thiệu: "Là mèo rừng đấy, hoang dã một chút mới đẹp."
"Vậy hả?"
Tài xế nghi hoặc. Rõ ràng vừa nãy thấy lông màu vàng nâu, răng nhọn, tai tròn, nhưng giờ nhìn lại thì đúng là tai nhọn, hình tam giác, giống mèo thật?
Hoàng Cửu còn cố tình giả giọng kêu "Meo~" một tiếng.
Tài xế lại nhìn kỹ lần nữa, đúng là một con mèo. Có lẽ vừa rồi nhìn nhầm?
Hoàng Cửu ghé sát tai Sở Hoàn, lầm bầm: "Sao cậu bắt tôi biến thành mèo? Yêu quái mèo phong tình lẳng lơ lắm..."
Sở Hoàn: "..."
Một con chồn mày rậm mắt to như mày, thế méo nào suốt ngày kỳ thị yêu quái khác?
"Tao thấy mèo rất đáng yêu."
Hoàng Cửu hừ lạnh: "Loài người các cậu đều bị chúng mê hoặc rồi. Đám mèo đó vừa lười biếng vừa mưu mô, suốt ngày chỉ làm nũng, tỏ vẻ đáng yêu, thế mà loài người các cậu lại bị lừa đến đầu óc mụ mị. Khác hẳn với bọn tôi, ngày nào cũng chăm chỉ làm việc..."
Nó trừng mắt nhìn Sở Hoàn, ánh mắt tràn đầy vẻ tiếc nuối như cha mẹ thất vọng với con cái.
"..."
"Tới rồi."
Không bao lâu sau, xe dừng lại trước cổng phố Dương Liễu. Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh xuống xe, cùng nhau quan sát con đường trước mặt.
Giờ này sự nhộn nhịp đã vơi dần. Nhiều cửa hàng đã đóng cửa, trên đường chỉ còn lại một số du khách mệt mỏi lê bước về.
Hoàng Cửu nhảy ra khỏi balo, hai chân trước bám lên vai Sở Hoàn, nói nhỏ: "Miếu Thổ Địa ở bên trong."
"Vậy đi thôi."
Phố khá rộng, đi vào không lâu, quả nhiên Sở Hoàn nhìn thấy một ngôi miếu phía trước - một ngôi miếu khá lớn.
Thông thường, miếu Thổ Địa chỉ là công trình nhỏ, đơn giản đến mức ba tấm đá làm tường, một tấm đá làm mái là đủ thành hình. Nhưng có lẽ nơi này được quy hoạch để tăng yếu tố văn hóa, nên miếu được xây dựng khá hoành tráng. Sở Hoàn còn để ý thấy trong lư hương lớn trước cửa cắm không ít nhang.
Điều này cũng hợp lý. Những nơi đông người như thế này, dù có tin hay không, nhiều người vẫn tiện tay thắp một nén nhang để cầu may.
Hoàng Cửu nhảy xuống khỏi người Sở Hoàn, biến lại thành hình người. Nó lấy chiếc xe đẩy ra, mặc vào bộ đồ bán hàng rộng thùng thình, che kín cả người.
"Tôi đi trước."
"Đi đi."
Hoàng Cửu đẩy xe hàng về phía trước, Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh liếc nhau, rồi giả vờ làm khách du lịch đi ngang qua, âm thầm theo sau nó.
Khi đến trước miếu, bọn họ dừng chân, định quan sát tình hình của Hoàng Cửu trước.
Sở Hoàn quét mắt nhìn xung quanh, đột nhiên kéo Lý Tuyên Minh lại, nói: "Nhìn kìa."
Thì ra ngay bên cạnh cổng miếu Thổ Địa có một bia đá, trên đó khắc chữ, kể về lai lịch của miếu này.
Tương truyền vài trăm năm trước, nơi đây từng có một ngôi làng tên là Thôn Bàn Tử. Thuở xưa hạn hán kéo dài ba năm, dân làng chết đói vô số, xác chết nằm la liệt khắp nơi. Lúc đó, có một người tên La Thiêm đứng ra.
La Thiêm nói rằng sẽ lên trời hỏi cho ra lẽ, hỏi xem dân làng đã phạm phải tội gì mà phải chịu cảnh trừng phạt này. Nhưng thân thể người sống không thể lên trời, vì vậy ông tự nguyện nhảy xuống giếng, hi sinh mạng sống của mình.
Sau khi chết, linh hồn của ông quả nhiên lên được thiên giới, bẩm báo chuyện này với các vị thần.
Khi đó ông mới biết một con ác giao đang tác oai tác quái dưới trần gian. Nó nuốt hết mây mưa, khiến Thôn Bàn Tử hạn hán suốt ba năm.
Về sau, ác giao bị tiêu diệt, còn La Thiêm vì sự hi sinh cao cả, đã mang được mưa về cho dân làng. Người dân trong thôn lập miếu thờ ông, thiên đình cũng cảm kích tấm lòng vị tha của ông, phong cho ông làm Thần Thổ Địa của Thôn Bàn Tử.
"Chuyện này là thật hay giả vậy?" Sở Hoàn đọc xong, tò mò hỏi.
Lý Tuyên Minh lắc đầu, cười nhẹ: "Thật thật giả giả, lời nói dối được kể lâu ngày rồi cũng thành thật."
"Cũng đúng."
Hoàng Cửu đẩy xe hàng đến mái hiên trước miếu Thổ Địa, đúng lúc này, tượng Thổ Địa trong miếu lóe sáng, một bóng người tỏa ra ánh sáng trắng xuất hiện trước quầy hàng của nó. Nhưng không giống hình tượng cụ già râu tóc bạc phơ trong phim ảnh, vị Thổ Địa này trông chỉ như một người trung niên bình thường.
Lý Tuyên Minh quan sát, nói: "Là thần thổ địa."
Sở Hoàn hơi nheo mắt: "Tôi thấy rồi. Ui, ổng còn phát sáng kìa, làm màu hả?"
Lý Tuyên Minh: "..." Chắc là không đâu?
Phía bên kia đã bắt đầu trao đổi, nhưng vì khoảng cách xa, bọn họ chỉ nghe loáng thoáng mấy từ như "bán được bao nhiêu", "đồ đáng giá, lệ quỷ", "doanh thu kém, trừ tiền... lông đuôi".
Dáng vẻ của Hoàng Cửu trông thật thảm thương trước mặt Thổ Địa.
Sau khi quở trách Hoàng Cửu xong, La Thiêm đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
"Lén lút, hành vi tiểu nhân."
Sở Hoàn chỉ thấy hoa mắt, đến khi hồi thần lại, cậu đã đứng ngay trước mặt La Thiêm.
Bên cạnh, Lý Tuyên Minh rút kiếm, nghiêm túc nói: "Tôi là môn hạ của Tiêu Bão Trân, đạo sĩ Chính Nhất phái, phụng lệnh Thành Hoàng điều tra vụ 'hàng rong xuất hiện'."
"Đạo sĩ mũi lừa!"
La Thiêm tỏ rõ vẻ khinh thường.
Lý Tuyên Minh căng da đầu kiên trì nói: "Vụ việc đã điều tra đến đây, kính xin Thần Thổ Địa La Thiêm đến chỗ Thành Hoàng báo cáo chuyện này."
La Thiêm im lặng nhìn bọn họ. Sở Hoàn cảm thấy xung quanh đột nhiên thay đổi, trời đất như thu nhỏ lại, La Thiêm trước mặt trở nên vô cùng to lớn.
Cậu lén lút móc ra một lá bùa Ngũ Lôi, quả nhiên bùa hoàn toàn không có linh khí. Đây là khu vực thuộc quyền cai quản của La Thiêm.
La Thiêm liếc cậu một cái, hơi hơi mỉm cười: "Ta đương nhiên sẽ đi. Còn các ngươi..."
Ông ta vung tay, Sở Hoàn chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ ập đến, cả người bị đánh bay đi.
Lừa già phía sau đỡ lấy cậu, nhưng Sở Hoàn vẫn cảm giác như toàn thân như bị băm thành từng mảnh. Lý Tuyên Minh cố dùng kiếm chống đỡ, thân thể không bị hất văng, phun ra một ngụm máu lớn.
Sở Hoàn choáng váng bò dậy từ lưng lừa, ngẩng đầu nhìn La Thiêm một lần nữa.
La Thiêm thấy ánh mắt của cậu, liền đi về phía cậu, cười hỏi: "Ngươi không phục?"
"Tất nhiên là không phục. Hơn nữa, tôi đây có thần bảo kê!"
Sở Hoàn vừa nói vừa móc tay vào balo, lấy ra ba nén hương!