La Thiêm nhìn động tác của cậu, cười lạnh nói: "Trên địa bàn của ta, nếu ngươi có thể đốt được nén hương này, vậy coi như ta vô dụng!"
Lý Tuyên Minh lảo đảo đứng dậy, cũng nói với cậu: "Sở Hoàn, nơi này thực sự..."
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu, Sở Hoàn đã cắt ngang, quay sang quát: "Im miệng!"
Hoàng Cửu đã sợ đến mức đứng đờ ra, nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, hoàn toàn không biết nên làm gì.
"Tôi có thể thỉnh thần thành công hay không, không đến lượt ông quyết định!"
"Ha."
La Thiêm như thể đang nhìn thấy một kẻ vùng vẫy trong cơn hấp hối, bèn khoanh tay đứng đó, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
Sở Hoàn cầm ba nén hương, đưa tay vào túi mò bật lửa. Lúc chạm vào điện thoại, cậu giật mình, lập tức mở khóa bằng vân tay, mò mẫm trên màn hình, mở nhật ký cuộc gọi rồi ấn vào số trên cùng.
May quá, cậu là một thanh niên nghiện điện thoại!
Bố, cứu con với!
Dù trong lòng gào thét, ngoài mặt Sở Hoàn vẫn thản nhiên lấy bật lửa ra. Chiếc bật lửa kim loại khắc chữ lòe loẹt trên thân, đúng vậy, chính là cái bật lửa của Ngụy Khải. Lần trước dùng xong, cậu tiện tay nhét vào túi, giờ lại có chỗ dùng. Bùa chú không dùng được, nhưng đồ vật của con người thì vẫn xài bình thường.
Cậu nhìn thoáng qua La Thiêm lần cuối, rồi bật lửa, đưa ngọn lửa đến gần ba nén hương trên tay.
La Thiêm vẫn còn đang nói: "Trên địa bàn của ta, chỉ có thể tế bái..."
Ngọn lửa chạm vào đầu hương, lập tức bốc cháy.
Hai giây sau, khói trắng bốc lên.
Khói bốc lên rồi!
Sở Hoàn lập tức bật dậy từ dưới đất. Lý Tuyên Minh kinh ngạc nhìn cậu, sau khi hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra, hắn cũng lập tức kết ấn, cất cao giọng niệm danh hào tổ sư: "Thái Nhất Tam Nguyên... Thái Nhất Nhất Ngộ Truyền Giáo Chân Nhân!"
Rất tốt, không có bất kỳ phản ứng nào, không cảm ứng được cái gì hết.
Ánh mắt của Lý Tuyên Minh nhìn Sở Hoàn bây giờ phức tạp đến mức không thể tả nổi. Hắn và tổ sư có cảm ứng mạnh lắm mà! Hắn rõ ràng là một trong những đệ tử được tổ sư sủng ái nhất, thậm chí hồi nhỏ còn từng được tổ sư truyền pháp trong mộng đấy QAQ.
La Thiêm lúc này trông chẳng khác gì con gà bị bóp cổ, dáng vẻ ngạo nghễ ban nãy biến mất sạch. Ông ta trợn mắt nhìn Sở Hoàn, thất thanh quát: "Sao có thể!"
Sở Hoàn cười nhếch mép, nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi ngược lại: "Sao lại không thể?"
Khói trắng bốc thẳng lên, sau đó lan rộng, tạo thành một hình bóng khổng lồ bao trùm lấy Sở Hoàn.
Bóng người mơ hồ, dù không có mắt, nhưng La Thiêm lại cảm nhận được một ánh nhìn đáng sợ, như thể đang nhìn một con kiến hôi.
"Không thể nào! Không thể nào! Đây là địa bàn của ta!"
Ông ta không thể tin nổi, lùi về sau một bước, giơ tay lên. Thân thể ông ta tỏa sáng rực rỡ, mặt đất bắt đầu rung chuyển, mấy con yêu quỷ toàn thân nhuốm máu từ dưới mái hiên lao ra, nhào về phía Sở Hoàn.
Nhưng chưa kịp đến gần, chúng đã bị cố định tại chỗ. Ngay sau đó, đầu lìa khỏi cổ, chúng không kịp phát ra tiếng thét nào đã hóa thành tro bụi.
Ánh mắt vô hình đáng sợ lại rơi xuống người La Thiêm.
"Không, không... không... Ngươi là ai?!"
La Thiêm ôm lấy đầu, ánh sáng trên người bỗng chốc tiêu biến. Sở Hoàn nghe thấy một tiếng "rắc", như có thứ gì đó vỡ vụn. Cậu cúi đầu nhìn, phát hiện nén hương trên tay cũng vừa cháy hết.
"KHÔNG!"
Lần này, tiếng hét của La Thiêm thê lương hơn hẳn, khí thế cũng suy yếu thấy rõ.
Hoàng Cửu nhìn về phía miếu Thổ Địa, sắc mặt hoảng hốt nói với Sở Hoàn: "Tượng Thổ Địa... vỡ rồi."
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức Lý Tuyên Minh còn chưa kịp phản ứng. Hắn sững sờ lặp lại: "Tượng Thổ Địa vỡ rồi."
Sở Hoàn: "..."
"?"
"Tuyệt!"
Cậu ném tàn hương trong tay, rút ra một nắm bùa Ngũ Lôi, rồi xông thẳng về phía La Thiêm: "Giỏi lắm tên La Thiêm kia! Làm Thổ Địa đàng hoàng thì không chịu, dám đi đường ngang ngõ tắt!"
"Tao đã nói là tao có thần bảo kê!"
"Không tin hả! Bây giờ tin rồi chứ?? Hây da! Ăn một sét của tao đi!"
Tượng thần vỡ, nghĩa là thiên địa đã không còn công nhận La Thiêm là Thổ Địa của nơi này. Mất đi thần lực hộ thể, ông ta giờ chẳng khác gì một con quỷ bình thường.
La Thiêm bị Sở Hoàn đè xuống đất mà đánh, tiếng sét đùng đoàng nổ tung trên người. Không chỉ vậy, Sở Hoàn lấy con dao găm bằng sừng trâu, đâm loạn xạ trên cơ thể ông ta.
Cũng may La Thiêm không còn thân xác, nếu không máu đã văng tứ tung rồi.
Dao găm sừng trâu cứ đâm một nhát là lại để lại một lỗ, trực tiếp tổn thương đến hồn phách, mà vết thương cực kỳ khó lành. Sở Hoàn nhìn mấy cái lỗ trên người La Thiêm, tựa như phát hiện ra trò chơi mới, chọc trái, đâm phải, cuối cùng xếp thành một hàng "Thất Tinh Liên Châu".
"A a a a! A a a a!"
La Thiêm gào thét thảm thiết, thậm chí muốn bỏ lại một phần thân thể để chạy trốn. Nhưng ông ta vừa mới thoát ra được một chút thì một sợi xích khổng lồ từ xa bay tới, trói chặt lấy ông ta.
"Ớ?"
Sở Hoàn quay đầu nhìn về phía sợi xích bay ra, thấy vài bóng xám thấp thoáng từ xa. Tốc độ của các bóng xám đó rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, họ đã đứng ngay trước mặt cậu.
"Các vị hành động nhanh thật, giải quyết xong rồi."
"Không ngờ lại bắt được La Thiêm, hai vị đúng là tu vi thâm hậu."
"Đúng vậy đúng vậy."
Là Âm Sai.
Sở Hoàn nhìn sợi xích trong tay họ, xích đã trói chặt La Thiêm, ông ta hoàn toàn không thể nhúc nhích. Lúc này Sở Hoàn cuối cùng cũng có thể thả lỏng, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Diện mạo của đám Âm Sai này vượt ngoài dự liệu của cậu. Lần trước bố cậu triệu hồi ra một Âm Sai, kẻ đó trông y hệt quái vật. Còn mấy người này có hình dạng vô cùng đa dạng.
Một người có hình dáng con người, mặt tái nhợt, mặc một bộ vest đen, phải nói là rất biết nắm bắt xu hướng thời đại.
Hai kẻ khác thì đúng kiểu quái vật, mặt xanh nanh nhọn, thân hình to lớn, lưng gồ cao, lộ ra loạt gai xương đỏ tươi. Một kẻ có nhiều khối u to nhỏ trên ngực, bên trong mọc ra nhãn cầu, móng vuốt sắc nhọn cầm một cây búa lớn. Kẻ còn lại thì có một lỗ lớn giữa ngực, bên trong thò ra một cái lưỡi đỏ lòm, rũ xuống đến tận rốn, tay cầm một cây rìu chẻ củi. Cả búa và rìa đều phát ra ánh xanh lam u ám.
Nhìn thì rất đáng sợ, nhưng thái độ của họ rất là lịch sự khách khí.
Người cuối cùng thì kỳ lạ hẳn... là một con chó. Một con chó trông vô cùng hiền lành, giống chó ta bốn mắt. Lông vàng trắng, to hơn chó bình thường, trên người mặc áo trắng. Nó không ngừng hít hít về phía Sở Hoàn, có vẻ rất hứng thú, nhưng lại rất có linh tính không tiến đến gần.
Sở Hoàn trầm mặc nhìn chó.
Chó trầm mặc nhìn lại cậu.
Suy nghĩ của Sở Hoàn nhịn không được bay xa. Thì ra địa phủ cũng có cảnh khuyển... Không biết có biên chế không nhỉ.
"Lần này thật sự cảm ơn các vị."
Âm Sai mặc vest đen kéo sợi xích, kéo La Thiêm đến gần, sau đó chắp tay cảm tạ Sở Hoàn: "Chúng tôi đã điều tra La Thiêm từ lâu, nhưng không bắt được nhược điểm của ông ta. Không ngờ hai cậu lại trực tiếp phá vỡ thần thân của ông ta... Quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn!"
Sở Hoàn hoàn hồn, nói: "Không có gì. Nhưng La Thiêm rốt cuộc là chuyện gì?"
Lý Tuyên Minh mặt mày tái nhợt, cầm kiếm đứng dậy từ mặt đất, bổ sung: "Âm Sai đại nhân, vừa rồi chúng tôi còn thấy ông ta nuôi mấy con quỷ máu yêu khí ngút trời."
"Haiz, nói ra thì dài lắm..."
Âm Sai ấy thở dài, nói: "Ban đầu, sau khi La Thiêm trở thành Thổ Địa, ông ta cũng tận tâm tận lực, che chở mảnh đất này suốt hai trăm năm, hương khói hưng thịnh. Nhưng theo thời gian đổi thay, thôn Bàn Tử biến mất, người cúng bái ông ta cũng giảm dần, thần lực suy yếu, thậm chí chẳng còn ai nhớ đến vị Thổ Địa này."
"Thông thường, Thổ Địa mất đi sự cúng bái thì sẽ tự nhiên tiêu tan. Nhưng ông ta may mắn, ngay lúc sắp biến mất, con người lại chọn vị trí cũ của thôn Bàn Tử - phố Dương Liễu, để phát triển du lịch."
"Trong quá trình xây dựng, có người phát hiện ghi chép cũ về La Thiêm, bèn đề nghị xây lại miếu Thổ Địa của ông ta. Và thế là... Phố Dương Liễu đông đúc biết bao, có bao nhiêu người nhớ đến cái tên La Thiêm? Không đếm xuể số người thắp hương cho ông ta, miếu Thổ Địa này trở thành nơi nhiều hương hỏa nhất của thành phố Y."
Sở Hoàn đã đoán được kết cục, nói: "Thế nên ông ta bành trướng."
"Đúng vậy, bành trướng."
"Ông ta muốn có yêu quỷ hầu hạ, muốn có bà Thổ Địa, muốn có nhiều tài nguyên hơn. Ông ta nghĩ mình là trời, là đất của nơi này. Nhưng trời đất bao la, ông ta là gì chứ?... Ông ta đã đi lệch khỏi con đường ban đầu và sa đọa."
Âm Sai dường như đã quá quen với những chuyện như thế này, kể lại mà chẳng dậy chút cảm xúc nào.
La Thiêm dưới đất ngẩng đầu lên, thần sắc điên cuồng gào to: "Là ta, là ta đã bảo vệ vùng đất này! Là ta đã cứu vùng đất này, nó phải thuộc về ta!"
Cơ thể ông ta bắt đầu phình to, như thể có ai đó đang bơm khí từ lòng bàn chân vào. Nhưng khí không được phân bố đồng đều, thân thể phồng to lác đác, các bọc thịt méo mó phập phồng, đã hoàn toàn biến dạng.
Ông ta ngã vật ra đất, chỉ trong vài giây, cơ thể đã cao tới vài mét. Bề mặt da rỉ ra một thứ chất lỏng đen đặc giống như dầu nhớt, rơi xuống đâu đốt cháy mặt đất đến cháy đen. Vài khuôn mặt người trồi lên từ cơ thể ông ta, không ngừng rít gào: "Là ta!"
Sở Hoàn ngây dại: "Còn có thể biến dị?"
Thấy xích sắt trên người La Thiêm liên tục bị bứt đứt, cậu hoảng hốt lùi về sau vài bước. Giờ cậu kiệt sức, căn bản không thể thỉnh thần lần thứ hai.
May mà các Âm Sai đã ra tay. Hai Âm Sai quái vật đồng loạt bước lên một bước, vươn tay, hai sợi xích mới từ tay họ b*n r*, lại lần nữa trói chặt La Thiêm.
La Thiêm tiếp tục vùng vẫy, xích sắt bùng lên ngọn lửa xanh nhạt. Hai Âm Sai quấn tay siết chặt xích, khiến cơ thể La Thiêm sụp đổ ngay trước mắt bọn họ, bị cắt thành từng khối thịt lớn.
Sở Hoàn nhìn một khối thịt bị cắt ra. Đỏ tươi, từng sợi cơ bắp rõ ràng khẽ run rẩy, giống như phản xạ thần kinh của sinh vật vừa chết, trông còn tươi ngon hơn cả thịt bò hảo hạng... Đây là thịt quỷ?
Âm Sai loài người cười xin lỗi: "Để hai vị chê cười rồi."
"Không sao."
"Vậy chúng tôi xin phép đi trước, Thành Hoàng đại nhân còn đang chờ xử lý vụ này." Nói xong, họ thu dọn thi thể La Thiêm, tóm luôn Hoàng Cửu, chuẩn bị rời đi.
Hoàng Cửu bị xách cổ, gào ú ớ, nước mắt chảy ròng ròng.
"Ừm."
Sở Hoàn khẽ ừm, sau đó nói thêm: "Ấy, khoan đã."
Mấy Âm Sai dừng bước, quả nhiên quay đầu nhìn cậu. Sở Hoàn cười tít mắt với họ: "Các vị Âm Sai đại nhân bận rộn một chuyến như vậy, sao chúng tôi có thể để các vị đại nhân về tay không được chứ?"
"Ấy ấy, không được đâu, bây giờ chúng tôi cũng chống th*m nh*ng..." Âm Sai loài người liên tục xua tay.
Sở Hoàn đã móc từ một xấp tiền vàng mã trong balo, nghe vậy ngơ ngác nhìn họ: "Hả? Vậy mấy thứ này các anh không nhận à?"
"..."
Âm Sai loài người nhìn chằm chằm vào xấp vàng mã lấp lánh. Chất lượng tuyệt hảo! Giờ nhiều người không còn tin vào mấy thứ này, tiền âm phủ cũng ngày càng kém chất lượng. Còn xấp vàng mã này...
Âm Sai càng nhìn càng ưng. Chu choa, phải là loại tiền giấy cao cấp như thế này mới dùng được chứ!!
"Ha ha, cũng không hẳn là không được."
Âm Sai loài người xoa xoa ngón tay, thái độ với Sở Hoàn trở nên nhiệt tình hơn hẳn.
Sở Hoàn cười niềm nở, còn chu đáo hỏi: "Có cần tôi gấp thành thỏi vàng không?"
"Vậy thì còn gì bằng!"
Sở Hoàn bắt đầu gấp thỏi vàng...
Cậu gấp hỏng một cái.
Cậu gấp hỏng ba cái.
Tốt lắm, đã đến lúc tiểu đạo sĩ Lý Tuyên Minh ra tay. Hắn gấp được một thỏi vàng hoàn mỹ!
"Tay nghề của cậu..."
Lý Tuyên Minh ngập ngừng.
Sở Hoàn nhìn thỏi vàng đẹp đẽ trong tay hắn, rồi lại nhìn cái nùi giẻ trong tay mình, lập tức nhét hết tiền vàng vào tay hắn: "Anh gấp đi."
Lý Tuyên Minh nhận lấy, nhanh chóng gấp ra một đống lớn.
Sở Hoàn dùng bật lửa đốt vàng mã, vừa đốt vừa hạ giọng nói nhỏ: "Đại nhân, tôi với con chồn này có chút giao tình, các anh giúp tôi nói vài câu hay trước mặt Thành Hoàng đại nhân nhé? Cái thân nhỏ bé này sao mà chịu nổi hình phạt chứ."
Con chồn vàng nghe vậy, mắt lập tức ngân ngấn nước, cảm động đến mức suýt chút nữa muốn lấy thân báo đáp.
Mấy Âm Sai vây quanh đống lửa, lượm thỏi vàng từ trong lửa ra, mỗi lần nhặt được một thỏi, ánh vàng rực rỡ lại chiếu lên mặt họ, khiến ai nấy đều cười tít mắt. Đặc biệt là hai Âm Sai quái vật, nhìn Sở Hoàn bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, cứ như đang nhìn đứa cháu ngoan ngoãn của mình vậy.
"Dễ nói, dễ nói, con chồn này cũng bị ép buộc thôi, chẳng đáng gì, cậu cứ yên tâm đi."
"Vậy thì tốt quá."
Bầu không khí trở nên cực kỳ hoà thuận vui vẻ, người duy nhất không cảm nhận được niềm vui có lẽ là con chó lớn. Con chó lớn không có h*m m**n trần tục với vàng mã, chỉ ngồi xổm một bên, lặng lẽ quan sát bọn họ.
Sở Hoàn liếc nhìn nó, sau đó quay sang hỏi Lý Tuyên Minh: "Anh biết gấp thẻ đeo cho chó không?"
Lý Tuyên Minh: "... Để tôi thử."
Hắn lấy một tờ giấy, gấp thành một hình chữ nhật dày dặn, rồi xỏ dây qua để làm thành một chiếc thẻ đeo chắc chắn.
"Làm không tệ, có điều màu sắc hơi xấu."
Sở Hoàn lục lọi trong túi, lấy chu sa dùng để vẽ bùa, nhuộm đỏ thẻ đeo cho chó.
Mấy Âm Sai đã chia xong vàng mã, nhìn thấy bọn họ làm thẻ chó, liền hào hứng hỏi: "Cái này làm cho Đại Hoàng à?"
"Đúng vậy."
Hóa ra con chó này thật sự tên là Đại Hoàng, đúng là không có một con chó vàng nào thoát khỏi số phận bị đặt tên là Đại Hoàng cả.
"Hay là viết luôn tên nó lên?"
"Được đấy."
Sở Hoàn viết tên của Đại Hoàng, tiện thể hỏi: "Có cần thêm đơn vị công tác của các anh không?"
"Được được được! Viết 'Phủ Thành Hoàng Dương Tây' nhé!"
Chiếc thẻ tên hoàn chỉnh bị ném vào lửa, sau đó một chiếc thẻ tên tinh xảo đỏ tươi xuất hiện trong tay Âm Sai.
Đại Hoàng ban đầu chưa hiểu chuyện gì, đến khi Âm Sai gọi nó đến, đeo thẻ chó lên cho nó, nó lập tức kích động.
"Gâu gâu gâu!"
Lần đầu tiên Đại Hoàng sủa. Hiện tại ánh mắt nó nhìn Sở Hoàn khác hẳn, như thể đang nhìn một người thân ruột thịt vậy.
Nhóm Âm Sai vô cùng vui vẻ, ôm vàng mã, dắt theo con chó quyến luyến không muốn rời, thật sự rời đi. Trước khi đi, họ còn nói tên của mình cho Sở Hoàn, thậm chí ám chỉ rằng nếu sau này cần thì có thể gọi bọn họ.
Sở Hoàn là người hợp ý họ nhất từ trước đến nay, mặt mũi đáng yêu, nói chuyện dễ nghe, lại cực kỳ hiểu lòng họ. Thế nên họ rất sẵn lòng tự nguyện giúp đỡ cậu.
Lý Tuyên Minh trơ mắt nhìn một giao dịch "dơ bẩn" cứ thế hoàn thành.
Chờ bóng các Âm Sai khuất hẳn, hắn quay sang hỏi Sở Hoàn: "Làm sao cậu nghĩ ra được chuyện... như vậy?"
Sở Hoàn: "Bố tôi nói, Âm Sai là quỷ, mà đồng tiền có thể sai khiến ma quỷ, quả nhiên hiệu nghiệm. Sư phụ cậu không dạy à?"
Lý Tuyên Minh trầm mặc một lúc, đáp: "Sư phụ tôi nói, gặp Âm Sai phải cung kính, không được chểnh mảng."
"Nên chúng ta phải dỗ dành họ vui vẻ đúng không."
"Có lý."
Sở Hoàn cảm thấy Lý Tuyên Minh thực sự quá thiếu kinh nghiệm sống. Chắc hẳn hắn lớn lên trong đạo quán, chưa từng bị xã hội vùi dập, thế nên rất nhiệt tình giảng cho hắn một khóa sinh tồn thực tế.
Lý Tuyên Minh gật đầu liên tục, thể hiện rằng đã học được.
Bận rộn một hồi, trời đã hửng sáng, các gánh hàng sáng bắt đầu lục tục ra phố.
Sở Hoàn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về báo cáo nhiệm vụ với Ngụy Hoa. Trước khi đi, cậu ngoái đầu nhìn lại miếu Thổ Địa phía sau, một đống hỗn độn.
Đèn đường đổ, mặt đất trước cửa bị ăn mòn thành một vệt cháy đen lớn, lư hương giữa sân vỡ nát, tro nhang tích tụ nhiều năm bị thổi tung đầy đất. Tấm biển của miếu rơi xuống, bức tượng Thổ Địa vỡ vụn.
Cậu hỏi Lý Tuyên Minh: "Chỗ này không sao chứ? Cảnh sát có đến bắt chúng ta không?"
Lý Tuyên Minh lắc đầu: "Không đâu, bọn họ sẽ tự nghĩ ra lý do hợp lý để giải thích."
"Oke."
Sở Hoàn yên tâm, vừa nói hay là kiếm chỗ ăn sáng, vừa lấy điện thoại ra xem. Vừa nhìn, cậu mới nhận ra màn hình sáng rực.
Cậu chớp chớp mắt, nhìn kỹ hơn, màn hình hiển thị đang kết nối cuộc gọi. Thời gian cuộc gọi: 1 giờ 30 phút.
Cậu dừng chân.
"Sao vậy?"
Sở Hoàn bi thương cực độ, quay sang nhìn Lý Tuyên Minh, ánh mắt như thể sắp đi gặp thần chết. Cậu quên mất vẫn đang gọi điện cho Sở Trạch Dương!
Lý Tuyên Minh: "?"
Hắn thấy Sở Hoàn chậm rãi giơ điện thoại lên, sau đó lấy lòng chào một câu với đầu bên kia: "Bố, chào buổi sáng ạ."
Ở đầu dây bên kia, Sở Trạch Dương xoay nhẹ quẻ giác bằng sừng bò trong tay, ngữ khí nhàn nhạt: "Lá gan to nhỉ, dám trực tiếp đối đầu với Thổ Địa cơ đấy."
Sở Hoàn vừa nghe giọng điệu này, quả tim liền run rẩy.
"Bố, con đâu có biết ông Thổ Địa này mạnh như vậy đâu! Bố xem miếu Thổ Địa làng mình sắp sập rồi kìa, con chỉ là sơ suất nhất thời thôi."
"Sơ suất nhất thời?"
"Bố, con sai rồi."
Sở Trạch Dương: "Nếu con không triệu thần thành công thì sao? Bố cách con xa như vậy, làm sao kịp cứu? Chờ đến khi bố đến, chẳng phải chỉ còn kịp thu xác cho con thôi à?"
Đôi tai vô hình trên đầu Sở Hoàn cụp xuống, thấp giọng: "Con thật sự biết lỗi rồi ạ."
Sở Trạch Dương suýt nữa bị Sở Hoàn dọa chết khiếp. Giữa đêm nửa khuya, nhận được cuộc gọi từ Sở Hoàn đã thấy bất thường. Cậu không nói lời nào, khiến ông phải nghe ngóng qua vài câu hội thoại lẻ tẻ mới đoán ra chuyện gì đang xảy ra.
Ông tưởng Sở Hoàn chỉ đi xử lý chuyện của hàng rong. Hàng rong chỉ là mấy con chồn vàng, Sở Hoàn có trong tay bùa Ngũ Lôi và dao găm sừng bò, chắc chắn không thành vấn đề. Dù đánh không lại cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng thần Thổ Địa thì khác. Dù thế nào cũng là thần có chính vị, Sở Hoàn học hành nửa vời, vậy mà dám tự đi gây sự với Thổ Địa?!
Chỉ cần xui xẻo một chút thôi, ông có khi còn chẳng nhặt được xác, thậm chí chiêu hồn cũng không được!
"Da của con tốt nhất nên căng lên."
Ngay sau đó, Sở Hoàn nghe thấy tiếng "cạch", quẻ giác sừng bò của bố cậu bị đập mạnh xuống bàn, rồi điện thoại bị cúp ngang.
Toi rồi toi rồi toi rồi, lần này thật sự xong đời rồi.
Cả người cậu run bắn, sau đó như thể đã hạ quyết định, cậu quay đầu nói với Lý Tuyên Minh: "Việc đã đến nước này, trước khi chết phải vui chơi một trận cho đã!"
Lý Tuyên Minh: "?"
Sở Trạch Dương đặt điện thoại xuống, ánh mắt rơi vào chậu lửa đang cháy trước mặt. Sân viện yên tĩnh, không một chút gió, trong chậu lửa, củi cháy lách tách, ánh lửa bập bùng.
Ông kiên nhẫn chờ đợi.
Chốt lát sau, một tờ giấy mỏng manh xuất hiện trong lửa, lay động theo gió, chầm chậm bay tới trước mặt ông. Ông đưa tay bắt lấy, cúi đầu đọc.
Nếu lúc này Sở Hoàn có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra dấu ấn trên tờ giấy này có mấy chữ rất quen thuộc: Thành Hoàng Dương Tây.
Sở Trạch Dương đọc xong, khẽ búng ngón tay, tờ giấy trong tay hóa thành một luồng âm khí rồi tan biến. Ông nhặt quẻ giác sừng bò trên bàn nhỏ bên cạnh, đứng dậy, bước vào gian phòng đặt tượng thần.
Ông lấy ba nén hương, châm lửa, rồi chân thành khấn tạ: "Lần này đa tạ ngài."
Sở Hoàn dễ dàng thỉnh thần thành công, điều này nằm ngoài dự liệu của ông. Tượng thần đối xử đặc biệt với Sở Hoàn, cũng nằm ngoài dự liệu của ông.
Nói thật, Đoan Công không có tổ sư rõ ràng, hầu hết bảng thờ của Đoan Công đều thuộc hệ Tam giáo hợp nhất. Ba giáo đều có nghi thức thỉnh thần, nhưng so với đệ tử chính thống của một tông phái cụ thể, hiển nhiên Đoan Công kém hơn một bậc.
Tuy rằng nhà họ Sở tương đối đặc biệt, có thờ phụng một tượng thần gia truyền, nhưng Sở Trạch Dương không có cảm ứng rõ ràng với tượng thần. Tượng thần này luôn rất khiêm tốn, mà truyền thừa của gia tộc họ Sở chủ yếu là tín ngưỡng tự nhiên, thờ phụng núi, sông, đất đai, linh hồn.
Sở Trạch Dương nhìn tượng thần trước mặt, cảm nhận được thần lực đang dần mạnh lên, trong lòng hơi nghi hoặc. Ông lấy quẻ giác sừng bò, bắt đầu giao tiếp với thần.
Ông hỏi: "Ngài thấy thiên phú của Sở Hoàn tốt, muốn nhận nó làm đệ tử chân truyền của ngài?"
Quẻ giác xoay tròn trên đất, rồi nghiêng hẳn xuống, hiện hai mặt âm, tức là không đúng.
Sở Trạch Dương bói thêm hai lần, kết quả vẫn là quẻ âm. Ý của tượng thần đã rất rõ ràng.
Ông thực sự hơi hoang mang, đồng thời có chút thất vọng.
Không phải đệ tử chân truyền, vậy thì còn có thể là gì?
Trên thế gian này, có quan hệ nào còn bền chặt hơn quan hệ thầy trò chân truyền sao? Sư phụ có nửa chữ phụ, nửa người cha đó!
----------------------------------------
Lời tác giả:
Sở Trạch Dương: Hơi thất vọng.
Tượng thần: Hơi sốc.