"Sở Hoàn, cậu có thấy sau khi dâng hương xong thì tinh thần sảng khoái hẳn không?"
Triệu Quỳ cũng vừa dâng hương cho Thành Hoàng đại nhân xong. Không biết do tâm lý hay gì, cô cảm thấy cổ vai gáy vốn nhức mỏi lâu ngày bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn.
Sở Hoàn chiếm được món lợi to, giờ cậu thực sự cảm thấy thần thanh khí sảng, liền gật đầu nói: "Có chứ."
"Thật á? Tôi còn tưởng là ảo giác của mình."
Triệu Quỳ phấn khởi cực kỳ.
Lục Thành nhìn Sở Hoàn rồi lại nhìn Triệu Quỳ, vẻ mặt nghi hoặc. Có thật không? Sao anh ta chẳng cảm thấy gì hết?
Sở Hoàn lúc này tràn đầy kính ngưỡng với Thành Hoàng đại nhân, nói: "Bình thường đến lễ bái nhiều một chút, có lợi cho mọi người đấy."
"Được, mỗi... mỗi tháng tôi sẽ đến một lần."
Triệu Quỳ định nói mỗi tuần một lần, nhưng sợ mình không làm được nên sửa lại thành mỗi tháng một lần.
Sau khi dâng hương xong, họ di chuyển sang bên cạnh chính điện, vì bên ngoài vẫn còn nhiều người đang đợi. Trong Miếu Thành Hoàng không chỉ thờ Thành Hoàng mà còn có Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường, Diêm La Vương – các vị thần quen thuộc trong tín ngưỡng dân gian.
Sở Hoàn đọc lai lịch của vị Thành Hoàng đại nhân này, Tần Lập Kiếm. Khi còn sống, ông là một tướng quân trọng yếu bảo vệ Tam Hoàng, tinh thông thương pháp, chính trực nghiêm minh, hết lòng vì dân, được mọi người tôn kính.
Lúc ông tại vị, một tà giáo tên Luân Quy trỗi dậy. Giáo lý của chúng là chỉ cần cúng bái Mẫu Thần Luân Quy thì có thể quyết định kiếp sau đầu thai thành gì, bởi Mẫu Thần Luân Quy nắm giữ Đài Luân Hồi, tất cả sinh linh sau khi chết đều phải qua tay bà ta.
Với giáo lý mê hoặc lòng người này, Luân Quy nhanh chóng lan rộng. Chẳng bao lâu sau, khắp Tam Hoàng, nhà nào cũng lén thờ một bức tượng nữ thần mặt phấn. Khi triều đình phát hiện, vùng Tam Hoàng đã xảy ra ít nhất năm sự kiện lạ.
Những đứa trẻ mới sinh trong gia đình thờ Mẫu Thần Luân Quy đều có hình dáng quái dị: khuôn mặt phấn trắng với ngũ quan y hệt một người phụ nữ trưởng thành, thân thể mềm nhũn không xương cốt như bọt nước.
Tần Lập Kiếm nhận lệnh điều tra, phát hiện Luân Quy đã thâm nhập vào từng ngóc ngách của các thôn làng ở Tam Hoàng. Ông phải rất khó khăn mới dẫn quân đánh đến tận sào huyệt tà giáo.
Mẫu Thần Luân Quy vậy mà thực sự hiển linh, cất giọng nói với ông: "Ta là chân thần, thân thể phàm tục như ngươi, làm sao có thể tổn thương thần linh?"
Tần Lập Kiếm không chút sợ hãi, giương thương chỉ thẳng vào ả, quát: "Ngụy thần!"
Mặc dù chỉ là ngụy thần nhưng do nhận được vô số cúng tế, ông không thể trực tiếp đánh bại ả. Cuối cùng, ông thề nguyện lấy thân mình làm dẫn, giáng thiên lôi xuống để tiêu diệt ngụy thần này. Một tia sét tím giáng thẳng xuống thương của ông, giúp ông kết liễu Mẫu Thần Luân Quy.
Sau trận chiến, ông cũng bỏ mạng. Sau khi qua đời, ông được phong làm Thành Hoàng của Tam Hoàng, nắm giữ một môn "Bích Lôi Thương Pháp" và một đạo "Tử Thiên Lôi Pháp".
Sở Hoàn đọc mà mở to mắt. Tử Thiên Lôi Pháp nghe có vẻ rất bá đạo, cứ thế cho cậu luôn?
Cậu hơi ngại à nha...
Triệu Quỳ đọc xong, cảm thán: "Bảo sao Thành Hoàng đại nhân trông uy vũ thế, hóa ra trước đây là võ quan. Võ quan mà chu đáo thế này, thật là lợi hại!"
"Đúng vậy, người quá tốt luôn." Sở Hoàn cũng cảm động tán thưởng.
Lục Thành nhìn người này rồi lại nhìn người kia, trong lòng phức tạp vô cùng. Anh ta cảm thấy mình bị cô lập...
Sở Hoàn tiện thể xem lai lịch của Âm Sai Lưu Đồ. Lưu Đồ khi còn sống là một đồ tể cao to vạm vỡ. Vốn dĩ hắn chỉ làm ăn lương thiện, nhưng gặp phải một phú hộ độc ác, cướp đoạt vợ con của hắn. Thế là Lưu Đồ tức giận tàn sát cả gia tộc phú hộ, giết sạch 48 mạng người.
Sau đó hắn bị bắt và xử trảm, chết không cam tâm, hóa thành lệ quỷ, nuốt chửng linh hồn của 48 người nhà phú hộ. Khi suýt trở thành Quỷ Vương, hắn bị Thành Hoàng Tần Lập Kiếm bắt gặp lúc tuần tra, một thương xuyên tim, treo trên cổng miếu suốt một trăm năm.
Cuối cùng, Lưu Đồ tỉnh ngộ, trở thành Võ Phán Quan dưới trướng Thành Hoàng.
Ừm... Âm Sai Lưu Đồ quả nhiên cũng là một nhân sĩ có khí phách.
Nhìn tiếp xuống dưới, Sở Hoàn phát hiện lai lịch của Văn Phán Quan dưới trướng Thành Hoàng cũng chẳng khác Lưu Đồ là bao.
Văn Phán Quan tên Tiêu Tân, vốn là một chủ bổ. Quan trên của hắn là một tri huyện tham ô, bóc lột dân chúng. Tiêu Tân chịu không nổi nên tự tay g**t ch*t tri huyện kia, sau đó cũng bị bắt xử trảm. Chết đi, hắn được Thành Hoàng thu nhận làm Văn Phán Quan.
Sở Hoàn: "..."
Cậu đọc xong thì hiểu ra, vị Thành Hoàng đại nhân này hình như thích những người có khí phách. Có lẽ việc truyền lôi pháp cho cậu cũng vì cảm thấy cậu có khí phách... nhỉ?
"Đi thôi đi thôi, chúng ta ra ngoài dạo một vòng."
Người trong miếu ngày càng đông, Triệu Quỳ gọi Sở Hoàn ra ngoài.
Trước khi đi, Sở Hoàn đưa mắt nhìn quanh một vòng. Khi ánh mắt dừng lại trên bức tượng của Lưu Đồ mà cậu quen nhất ở đây, bức tượng có gương mặt dữ tợn, mái tóc giận dữ dựng ngược bỗng nhếch môi cười với cậu.
Cậu sững người một lát, sau đó mỉm cười đáp lại, định quay người rời đi.
Thế nhưng vừa cử động, cậu thấy một đứa trẻ tầm 4-5 tuổi nắm tay mẹ đứng bên cạnh. Đứa trẻ chỉ vào bức tượng Võ Phán Quan òa khóc: "Mẹ ơi... ông ấy động đậy kìa, ông ấy động đậy kìa... oa hu hu hu, ông ấy trừng con... hu hu, đáng sợ quá."
"Đâu có, con nhìn nhầm phải không? Ông ấy trừng con chỗ nào? Có phải con làm chuyện gì không tốt không? Đã bảo phải ngoan rồi mà, mau xin lỗi Âm Sai đại nhân."
Nói xong, người mẹ thực sự ấn đầu đứa trẻ xuống trước tượng Lưu Đồ.
Nghe người mẹ nói chuyện, Sở Hoàn không hiểu sao hơi chột dạ, vội vàng bước nhanh ra khỏi Miếu Thành Hoàng.
Bên ngoài vẫn rất đông người, cơ mà đi qua đoạn đường trước miếu thì thoáng hơn nhiều.
Trấn cổ Tam Hoàng rất rộng, hơn nữa hôm nay còn có hoạt động náo nhiệt như vậy, chắc hẳn thành phố S cũng đã điều phối, đưa một số người bán hàng rong từ nơi khác đến. Các gian hàng bán đồ ăn, thức uống, trang sức và đồ chơi đều có, ngoài ra còn có gian bán lồng đèn, mặt nạ, sản phẩm từ tre, thậm chí trên đường còn có người biểu diễn xiếc.
Ban đầu họ không biết là trò gì, chỉ thấy nơi đó có rất đông người vây quanh. Đến khi chen vào xem mới biết là biểu diễn "ngực trần đập đá".
Nhờ lợi thế chiều cao, Sở Hoàn nhìn thấy một người đàn ông có thân hình rắn rỏi đang nằm ngửa trên chiếc ghế dài. Làn da ngăm đồng, cơ bắp săn chắc, tám múi bụng rõ ràng... nhìn như đã bôi dầu. Trên ngực người đó đặt một tảng đá màu xám nhạt.
Bên cạnh có một người khác cầm búa lớn khuấy động bầu không khí, nóng lòng nói: "Tôi đập đây, tôi thực sự sẽ đập xuống đây..."
"Anh có sợ không?"
Nói rồi, hắn ta cúi đầu hỏi người đàn ông đang nằm trên ghế. Người đàn ông cơ bắp nhếch môi cười, thở mạnh một hơi: "Tôi không sợ."
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hò reo kinh ngạc, không ít người vội vàng quét mã QR chuyển tiền thưởng.
Kéo dài một lúc lâu, người cầm búa mới vung xuống.
Sở Hoàn tuy không hiểu lắm về chất liệu đá, nhưng vừa nhìn đã biết tảng đá này có kết cấu lỏng lẻo, chỉ cần gõ nhẹ là vỡ. Có cần phải làm ra vẻ đau đớn như vậy không? Chất liệu siêu kém, diễn lố quá rồi đấy!
Cậu liếc nhìn xung quanh, các người xem thế mà lộ vẻ xót xa, lại tiếp tục quét mã gửi tiền.
Sở Hoàn: "???"
Xiếc ảo thuật dân gian đã xuống cấp đến mức này rồi sao? Đá giả thế này cũng lừa được người ta à?
Đợi đến khi tảng đá vỡ vụn, Triệu Quỳ mới hớn hở nói: "Màn biểu diễn này hay ghê."
Sở Hoàn hỏi: "Hay chỗ nào?"
Triệu Quỳ nghiêm túc trả lời: "Hay ở chỗ cơ bắp của anh ta rất đẹp."
Sở Hoàn im lặng. Cậu nói: "... Muốn cho các cậu xem thế nào mới là biểu diễn thực sự ghê."
Trình độ này kém xa cậu, cậu còn biết đi trên lưỡi dao, nhảy vào biển lửa nữa cơ! Đây mới là tuyệt kỹ của Đoan Công bọn họ!
"Thật á? Có cơ hội tôi muốn xem thử."
"..."
Họ vừa trò chuyện vừa tiếp tục đi dạo. Trò vui chơi ở đây thực sự rất nhiều, họ ăn lẩu thố đồng vào buổi trưa, hương vị không tệ, rồi đi dạo thêm buổi chiều trước khi trở về.
Đường về vẫn rất đông đúc, buổi chiều vẫn có người không ngừng đổ về. Hỏi ra mới biết buổi tối còn có chợ đêm và các hoạt động khác. Nhưng họ đã đi từ sáng, hơn nữa Triệu Quỳ và Lục Thành ngày mai còn phải đi làm, không có sức ở lại đến tối, nên quyết định rời đi.
Sở Hoàn được đưa về khách sạn. Khi xe sắp đến nơi, cậu nhìn thấy một tiệm hoa ven đường, bèn xuống xe trước.
"Chưa đến nơi mà?" Triệu Quỳ khó hiểu.
Sở Hoàn chỉ đáp: "Tôi xuống mua chút đồ."
"Vậy hả, ok."
Sau khi chào tạm biệt bọn họ, Sở Hoàn đi về phía tiệm hoa.
Trước cửa tiệm bày sẵn rất nhiều loại hoa với đủ màu sắc rực rỡ, lá cành có hình dáng đặc biệt, tất cả đều tươi mới, tràn đầy sức sống. Cậu lướt mắt một vòng mà không thấy loài hoa mình muốn.
Nhân viên trong tiệm để ý đến cậu, bước ra hỏi: "Anh muốn mua hoa gì ạ? Tặng người bệnh, tặng bạn hay tặng bạn gái?"
Sở Hoàn đáp: "Tôi xem trước đã."
"Vâng."
Không thấy bên ngoài, cậu đi vào trong tiệm. Sau khi quan sát một lượt, ánh mắt cậu dừng lại trên vài nhánh cây.
Các nhánh cây dài được cắm trong một bình thủy tinh trong suốt, ngâm trong nước. Chúng đã đâm chồi non, nở vài bông hoa trắng nhỏ.
Sở Hoàn chỉ vào cành cây này, hỏi: "Đây là hoa gì?"
Nhân viên liếc nhìn rồi trả lời: "Đây là tuyết liễu. Nếu anh cần, tiệm chúng tôi có cành chưa mọc chồi, anh mang về chỉ cần c*m v** bình nước như thế này, vài ngày sau là sẽ ra lá, nở hoa."
"Không cần, tôi lấy mấy cành này."
"Dạ?"
"Không được à?"
"Không, không phải." Nhân viên nhanh nhẹn lấy cành cây ra, nói: "Chỉ là khách hàng thường thích tự chăm hơn."
Cô cầm cành tuyết liễu, hỏi tiếp: "Anh có cần phối thêm hoa khác rồi gói lại không?"
Sở Hoàn: "Không cần, cứ để vậy."
"Được ạ."
Sau khi xử lý sơ qua, Sở Hoàn cầm bó tuyết liễu rời khỏi tiệm. Về đến khách sạn, cậu cắm cành hoa vào bình. Đây là quà cậu định tặng cho Chiết Chi.
Cậu không rõ việc Thành Hoàng đột nhiên ban cho cậu lôi pháp là trùng hợp, hay do Chiết Chi đã làm gì phía sau, dù sao cũng nên tặng quà cho Chiết Chi.
Cành cây tươi non này là lựa chọn hoàn hảo nhất, vừa khéo còn có thể làm vật tượng trưng cho Chiết Chi. Huống chi, trước giờ đều là Chiết Chi tặng quà cho cậu, cậu ngoài thắp hương ra chưa từng dâng thứ gì khác cho Chiết Chi.
Sở Hoàn cầm bình tuyết liễu ngắm nghía một lúc, cuối cùng đặt nó bên cửa sổ.
"Hy vọng mày sống lâu thêm được vài ngày."
Không ngờ sáng hôm sau khi thức dậy, cậu thấy mấy cành tuyết liễu vốn thưa thớt lá hôm qua đã mọc đầy chồi non xanh mơn mởn, giữa các kẽ lá còn chen chúc những bông hoa trắng nhỏ.
Sở Hoàn: "Ủa?"
Cậu bước đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn kỹ cành hoa. Không phải ảo giác, nó thực sự đã mọc hoa!
Điều này có nghĩa là Chiết Chi đã nhận quà, còn khiến hoa nở rộ!
Sở Hoàn cúi xuống ngửi hoa, khóe môi nở nụ cười. Thần nhà họ đúng là cầu gì được nấy!
Nhìn cành tuyết liễu nở rộ, cậu bỗng cảm thấy nhớ nhà. Cậu lấy điện thoại ra xem ngày tháng, quyết định ở lại 3-4 ngày nữa rồi về.
Cậu ở thành phố S thêm vài hôm, ăn thử hết các món ngon được dân mạng đề cử, vui chơi chán chê. Đến khi cảm thấy không có duyên với Trình Tinh, định mua vé về thì vào ngày cuối cùng trước khi rời đi, cậu nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
"Alo?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Sở Hoàn nghe thấy tiếng thở nặng nề, cứ tưởng là cuộc gọi rác, mãi sau mới nghe đối phương lên tiếng.
"Xin chào, tôi là Trình Tinh."
Hai mắt Sở Hoàn sáng rực, cuối cùng cũng đợi được! Cậu còn tưởng người này thực sự không sợ chết chứ!
"Trình Tinh?"
"Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi giải quyết... vấn đề đoản mệnh của tôi." Trình Tinh nói.
"Được."
"Chúng ta gặp mặt nói chuyện."
"Không thành vấn đề." Sở Hoàn đáp ứng.
Trình Tinh là ngôi sao, lịch trình của hắn đương nhiên được giữ kín nghiêm ngặt. Hắn chỉ nói sẽ cho người đến đón Sở Hoàn, cậu báo địa chỉ khách sạn của mình.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe đến đỗ bên ngoài khách sạn.
Sở Hoàn mang theo đồ đạc lên xe, vừa bước vào liền thấy người quen trên ghế phụ – quản lý của Trình Tinh, Lý Hội.
Lý Hội nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp, nhưng nhìn nửa ngày không nói gì.
Sở Hoàn nhướng mày, nói: "Lại gặp rồi?"
Lý Hội đáp: "Chào cậu, tôi là Lý Hội."
"Sở Hoàn."
Lý Hội hỏi cậu: "Mạo muội hỏi một câu, cậu Sở là đại sư sao?"
Sở Hoàn gật đầu: "Không sai biệt lắm."
"Ừm."
Lý Hội lộ ra vẻ đăm chiêu, sau đó đột nhiên nói: "Cậu Sở thật sự không có hứng thú gia nhập giới giải trí sao? Chúng tôi có thể quảng bá thân phận của cậu, tôi đảm bảo chưa đến một năm, cậu sẽ trở thành sao nam hạng nhất!"
Sở Hoàn chuẩn bị tinh thần để nghe hỏi sâu hơn về "đại sư gì", không ngờ câu hỏi lại là thế này, khiến mặt mũi cậu đần thối ra.
Cậu nhìn Lý Hội, nói: "Tôi nói rồi mà? Tôi không muốn có người nhòm ngó mông mình."
Lần này Lý Hội không im lặng mà đáp luôn: "Với thân phận của cậu, tôi nghĩ không ai dám nhòm ngó đâu..."
"Nghe cũng hợp lý."
"Vậy cậu có tham gia không?"
Sở Hoàn: "Không."
Lý Hội tức khắc lộ vẻ thất vọng.
Sở Hoàn thấy buồn cười, hỏi: "Không phải anh đã có Trình Tinh rồi sao?"
Lý Hội nói: "Ai lại chê mình có nhiều nhân tài tiềm năng chứ? Hơn nữa, Trình Tinh bây giờ..."
"Hửm?"
Sở Hoàn nhíu mày: "Anh ta làm sao?"
Lý Hội thở dài: "Anh ấy bị bệnh, hiện tại không muốn gặp ai. Vừa nãy anh ấy đột ngột gọi cho tôi, bảo tôi đến đón cậu."
Nói thật, lúc nãy nhận cuộc gọi của Trình Tinh, Lý Hội bị dọa cho hoảng sợ.
Chiều nay họ tham gia một sự kiện thương mại, là buổi livestream quảng bá cho một thương hiệu mỹ phẩm mà Trình Tinh làm đại diện. Lúc sáng thức dậy vẫn bình thường, nhưng khi đến nơi, Trình Tinh lại bảo rằng mình thấy rất lạnh.
Rõ ràng phòng có sưởi, hắn còn mặc nguyên một bộ vest chỉnh tề, đáng lẽ không thể lạnh đến mức đó. Lý Hội nghĩ chắc do Trình Tinh từng bị ốm nên cơ thể yếu, nên dán không ít miếng sưởi ấm lên người hắn.
Nhưng dù đã dán đầy người, Trình Tinh vẫn kêu lạnh. Lý Hội thậm chí thấy rõ trong lúc livestream, hắn run lẩy bẩy vì rét.
Tay hắn run rẩy, gương mặt đã trang điểm vẫn không che nổi sắc trắng bệch kỳ dị, giống như thi thể đông cứng lại sau khi chết. Cảnh tượng đó khiến Lý Hội sợ hãi.
Không chỉ anh ta mà mọi người tại hiện trường cũng nhận ra hắn có gì đó không ổn. Livestream dự kiến kéo dài hơn một tiếng, cuối cùng bị rút ngắn còn nửa tiếng.
Sau khi kết thúc, Trình Tinh lập tức chạy lên xe bảo mẫu, bật điều hòa lên mức cao nhất. Về đến khách sạn, hắn nhốt mình trong phòng. Lý Hội sợ hắn chết trong phòng, đang cân nhắc có nên gọi cảnh sát không thì nhận được cuộc gọi của Trình Tinh.
Giọng hắn rất nhỏ, rất chậm, hơi thở nặng nề, khiến anh có cảm giác như hắn có thể trút hơi thở cuối cùng bất cứ lúc nào.
May mà Trình Tinh chỉ bảo anh ta đi đón một người.
Sở Hoàn: "Anh ta sắp chết rồi?"
Lý Hội gật đầu: "Trông rất giống."
Sở Hoàn sờ con dao găm sừng trâu của mình, cảm thấy hơi kỳ lạ. Không đúng lắm, chẳng phải Trình Tinh vừa được hai năm tuổi thọ sao? Mới chớp mắt đã thành thế này?
Rốt cuộc là thứ gì đã giúp hắn chỉnh dung?
Xe dừng lại trong tầng hầm của một khách sạn sang trọng. Lý Hội nói với cậu: "Chúng ta đến rồi."
Sở Hoàn xuống xe, theo sau Lý Hội vào thang máy. Họ dừng lại trước cửa một căn phòng cao cấp.
Lý Hội gõ cửa trước, nói vào bên trong: "Trình Tinh, cậu Sở đến rồi."
Mãi một lúc lâu sau, Trình Tinh mới mở cửa.
Sở Hoàn nhìn qua khe cửa, điều đầu tiên cảm nhận được là luồng tử khí dày đặc. Cậu đưa mắt nhìn Trình Tinh, gương mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn, thoạt trông chẳng khác nào một xác chết.
Lý Hội bị dọa sợ bởi tình trạng của hắn. Ban đầu định đưa tay đỡ lấy, đến giữa chừng lại hoảng hốt rụt về, rồi quay sang nhìn Sở Hoàn.
"Cậu Sở."
Sở Hoàn bắt lấy cổ tay Trình Tinh, đúng như dự đoán, nhiệt độ cơ thể hắn rất thấp.
Cậu kéo Trình Tinh vào bên trong. Lý Hội do dự một lúc, cuối cùng cắn răng bước theo, còn đóng cửa lại ngăn không cho người ngoài nghe lén.
"Sao lại thế này? Anh sắp chết rồi, chậm thêm chút nữa e là quỷ sai sẽ đến bắt hồn anh."
Trình Tinh ôm chặt lấy mình, ngồi xuống ghế sô pha, giọng nhẹ như gió thoảng: "Tôi biết, nên mới nhờ cậu cứu tôi."
Sở Hoàn nhìn bộ dạng hắn, lập tức đốt một lá bùa trừ bệnh ép hắn uống hết, dán thêm một lá bùa trừ uế khí lên người, rồi điểm huyệt một số chỗ để khóa chút dương khí ít ỏi còn sót lại.
Cậu không rõ Trình Tinh rốt cuộc bị thứ gì quấy phá, chỉ có thể dùng đủ mọi cách.
Sau một loạt thao tác, Trình Tinh quả thực cảm thấy khá hơn một chút. Hắn nở nụ cười cảm kích với Sở Hoàn: "Tôi thấy đỡ hơn rồi."
Sở Hoàn nhìn hắn: "Chỉ trị ngọn không trị gốc. Bây giờ anh có thể nói chưa, rốt cuộc là ai đã giúp anh chỉnh dung?"
Lần này, Trình Tinh không phản bác, chỉ nhàn nhạt đáp: "Là Yếp Sư."
Hắn nói xong, Lý Hội kinh ngạc đến há hốc miệng. Trình Tinh thật sự đã phẫu thuật thẩm mỹ? Sao có thể chứ??
Làm đẹp thì phải đi chỉnh sửa định kỳ, mấy ca phẫu thuật lớn có đủ loại di chứng, nhưng từ trước đến nay, anh ta chưa từng thấy Trình Tinh đi sửa sang gì cả. Hắn đã trông như thế này từ khi ra mắt!
"Yếp Sư?"
Sở Hoàn hơi ngẩn ra, là cái gì cơ?
Cậu lục lại trí nhớ, rà soát lại Thanh Viễn Bút Ký và Lan Ngọc Dạ Đàm, hình như không có thông tin nào liên quan đến chỉnh dung.
"Yếp Sư là gì?"
Trình Tinh nói: "Là người có thể chỉnh sửa dung mạo. Họ dùng dược liệu đặc biệt để xóa đi nốt ruồi trên mặt, làm phẳng nếp nhăn, tạo má lúm đồng tiền, nâng cao sống mũi, mở rộng đôi mắt... Họ có một đôi tay vô cùng khéo léo."
Sở Hoàn nghe xong liền nghĩ ngay đến một nhóm người có năng lực đặc thù, một kiểu nghề nghiệp có thể thay đổi diện mạo con người?
Cậu nhìn Trình Tinh, hỏi tiếp: "Vậy khi tìm Yếp Sư chỉnh dung, anh không hỏi có tác dụng phụ gì à?"
"Hình như có nói."
Trình Tinh lộ vẻ hồi tưởng, nói: "Để tôi nhớ lại đã... Tôi nhớ lúc đó mình ra ngoài, thấy một người đàn ông đang vẽ mặt nạ để bán. Anh ta rất đẹp, mặt nạ anh ta vẽ cũng rất đẹp, tay nghề rất khéo."
"Tôi định mua một chiếc mặt nạ chơi chơi, nhưng anh ta nhìn tôi một lúc, bảo rằng tôi trông rất xấu, chỉnh sửa một chút thì cũng có thể nhìn được. Đúng lúc anh ta đang rảnh, hỏi tôi có muốn anh ta 'vẽ lại' hay không."
"Thế là tôi đồng ý."
Sở Hoàn không tin nổi: "Anh cứ thế mà đồng ý???"
Trình Tinh cũng tủi thân đến bật khóc, nghẹn ngào nói: "Lúc đó tôi vừa thất tình! Từ nhỏ tôi đã xấu, lớn lên còn xấu hơn, bị nữ thần tôi thầm mến phũ thẳng mặt. Khi đó tôi khóc rất thảm, có mỗi một người bạn đến an ủi, vì thấy tôi khóc trông quá giống con cá nóc. Tôi khi ấy tuyệt vọng đến mức không muốn sống nữa luôn đấy!"
"Trong hoàn cảnh đó, nghe được lời này, sao tôi có thể từ chối được chứ???"
Sở Hoàn cạn lời. Nghe cũng đáng thương thật... Cậu yếu ớt nói: "Nhưng anh cũng không thể làm thế! Chỉnh dung kiểu này... ly kỳ quá rồi."
Trình Tinh đáp: "Nói chung lúc đó tôi quá tuyệt vọng nên mới đồng ý."
"Anh ta dẫn tôi vào một căn phòng tối tăm, bảo tôi nhắm mắt lại, rồi thoa lên mặt tôi một lớp gì đó dày cộm, mát lạnh. Tôi nghe thấy anh ta nói..."
"Hình như anh ta bảo rằng, diện mạo con người tam đình ngũ nhãn, mỗi nốt ruồi, độ cong của lông mày, kích thước đôi mắt... tất cả đều phản ánh tình trạng của người đó. Thay đổi gương mặt sẽ ảnh hưởng ngược đến bản thân, vì vậy tốt nhất chỉ nên chỉnh sửa nhẹ, như thế tác động sẽ nhỏ hơn."
Trình Tinh nuốt nước bọt, nói: "Nhưng tôi không đồng ý với đề nghị của anh ta."
Sở Hoàn không hiểu: "...?"
"Hu hu!"
Trình Tinh thút thít một tiếng thật to, hét lên: "Lúc đó tôi nói tôi muốn có gương mặt đẹp nhất thế giới!"
••••••••
Lời tác giả:
Đáp: Đúng vậy, vì Chiết Chi không có.