Sở Hoàn: "..."
Lý Hội: "..."
Trong khoảng thời gian ngắn, ngoài tiếng khóc của Trình Tinh, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Trình Tinh rút một tờ khăn giấy bên cạnh, xì mũi thật to rồi ném vào thùng rác, đôi mắt đẫm lệ nhìn Sở Hoàn nói: "Cậu đẹp như vậy, tất nhiên sẽ không hiểu người xấu như bọn tôi phải sống những ngày tháng thế nào."
"Trước đây không ai thích tôi, hu hu, lúc nào cũng bị ghét bỏ."
Sở Hoàn không biết phải nói gì, chân mày hơi nhíu lại, chỉ có thể thở dài một hơi: "Haiz."
Lý Hội giờ đã hiểu sơ sơ câu chuyện, anh ta nói: "Nhưng đâu nhất thiết phải có gương mặt đẹp nhất thế giới chứ? Như vậy nguy hiểm quá."
Muốn chỉnh dung thì cứ chỉnh, sao lại đi tìm một phương pháp phi khoa học như vậy. Dù kết quả rất tốt, nhưng chưa tận hưởng được bao lâu đã sắp chết rồi.
Trình Tinh không khóc nữa, hắn nói: "Sau khi nghe yêu cầu của tôi, tôi nghe thấy anh ta cười một tiếng, hỏi tôi có chắc chắn không? Tôi gật đầu ngay lập tức, sau đó anh ta dùng tay tỉ mỉ sờ soạn gương mặt tôi, nói rằng với trường hợp của tôi, nếu muốn có gương mặt đẹp nhất thế giới thì chỉ có thể thay đổi hoàn toàn."
"Anh ta bảo tôi cố chịu một chút. Tôi chỉ cảm thấy da mặt đau dữ dội, như thể toàn bộ da mặt bị xé ra vậy. Tôi muốn hét lên, nhưng chưa kịp kêu đã mất đi ý thức. Khi tỉnh lại, tôi đã ngồi trên một chiếc ghế bên đường."
"Lúc đó tôi thấy mình vẫn còn nguyên, cứ tưởng gặp phải lừa đảo. Nhưng kiểm tra lại thì tiền vẫn còn, thận cũng không mất. Chỉ là sau khi trở về, tôi phát hiện cứ bảy ngày tôi lại có thể bóc ra một lớp da trong suốt trên mặt mình. Sau khi bóc đi hàng chục lần, tôi trở thành như bây giờ."
Sở Hoàn hỏi: "Da đâu?"
Trình Tinh vậy mà không vứt đi. Hắn đứng dậy lục lọi hành lý bên cạnh, từ dưới chồng quần áo lấy ra một chiếc hộp gỗ có khóa. Mở hộp, bên trong quả nhiên là một chồng da mặt trong suốt, bên cạnh còn có vài gói hút ẩm.
Những lớp da này được xếp theo thứ tự thời gian. Lớp đầu tiên vẫn có thể nhìn ra gương mặt ban đầu của Trình Tinh, lớp cuối cùng thì giống hệt gương mặt hiện tại của hắn.
Sở Hoàn lấy một miếng ra sờ thử, cảm giác lạnh lẽo, rất mỏng, cụ thể là chất liệu gì thì cậu không phân biệt được.
"Thứ này thật kỳ lạ."
Lý Hội hiếu kỳ, cũng ghé lại gần xem thử, nhưng anh ta không dám đưa tay chạm vào.
Trình Tinh nói: "Tôi không biết nó còn tác dụng gì không, không dám vứt lung tung. Sau đó tôi có tìm hiểu tài liệu trong thời gian dài, cuối cùng tìm thấy ghi chép về họ trong một cuốn tạp thư, khi đó tôi mới biết, người kia có lẽ là Yếp Sư."
"Từ rất lâu trước đây, Yếp Sư sống bằng nghề chỉnh sửa dung mạo, giúp người ta xóa nốt ruồi, tỉa lông mày, chăm sóc da... Họ giúp phụ nữ trở nên xinh đẹp, vì thế rất được săn đón. Nhưng sau này, có một Yếp Sư đã giúp ai đó thay đổi diện mạo hoàn toàn, khiến người đời hoảng sợ, thậm chí còn bị gọi là 'Mặt Quỷ'. Dần dà, Yếp Sư biến mất."
"Nghe nói ngày nay, một số người bán mặt nạ tinh xảo chính là Yếp Sư. Mặt nạ của họ thông thoáng, tinh xảo, chất lượng rất cao. Thật ra, những chiếc mặt nạ ấy đều được làm từ da mặt mà họ lột xuống..."
"Vù..."
Vừa lúc hắn nói đến đây, một cơn gió lạnh lùa vào từ bên ngoài, rèm cửa lay động hai lần, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng giảm xuống.
Sở Hoàn nhìn hướng gió, lập tức đứng bật dậy và đi về phía đó.
Trình Tinh cũng cảm nhận được, toàn thân bắt đầu run rẩy, tiếng hai hàm răng va vào nhau khiến Lý Hội nổi cả da gà.
Có thứ gì đó đã vào đây.
Sở Hoàn lên tiếng về phía đó: "Âm Sai đại nhân, chờ một chút."
Vừa dứt lời, hai người còn lại lập tức quay đầu, vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn cậu. Âm Sai đến rồi??
Âm Sai đang còn hơi khó chịu, nhưng khi ánh mắt chuyển sang Sở Hoàn, hắn ta nhận ra người ngăn mình là một gương mặt quen thuộc, chính là vị nghĩa sĩ được Thành Hoàng mời đến tham gia nghi thức Sinh Thần.
Hắn ta nhớ Thành Hoàng còn ban phúc đặc biệt cho người này, Lưu Đồ cũng rất coi trọng cậu. Nếu người này chết, rất có khả năng sẽ trở thành cấp trên của mình.
Suy nghĩ cẩn thận xong, thái độ của hắn ta lập tức thay đổi, giọng điệu nói với Sở Hoàn trở nên hòa hoãn hơn: "Có chuyện gì sao?"
Sở Hoàn hỏi: "Âm Sai đại nhân đến để câu hồn anh ta sao?"
Âm Sai gật đầu, nói: "Đúng vậy. Tôi vừa câu xong một hồn, đi ngang qua đây thì thấy tử khí dày đặc. Nhìn vào thì quả nhiên, người này sắp hết thọ mệnh, tôi định tiện thể dẫn hồn đi luôn."
Sở Hoàn nói: "Không biết liệu có thể nhờ đại nhân nể mặt một chút không? Người này gặp chuyện ngoài ý muốn, thọ mệnh của anh ta đã bị thay đổi."
"Oh? Còn có chuyện như vậy sao?"
Âm Sai lấy ra một tờ giấy vàng úa xem xét, phát hiện tên của Trình Tinh quả thực ẩn hiện mờ nhạt, ở trạng thái "sắp chết nhưng chưa chết hẳn", phía sau không hiện thời gian tử vong cụ thể.
"Đúng là kỳ lạ."
Sau khi xem xong, Âm Sai nói với Sở Hoàn: "Vậy cậu phải trông chừng cậu ta cho cẩn thận. Nếu cậu ta ngừng thở, tên cậu ta sẽ chính thức được ghi vào sổ của chúng tôi."
"Vâng, tôi sẽ trông anh ta."
Sở Hoàn vừa nói vừa lấy nhang từ trong túi của mình, móc ra một xấp tiền vàng, ngay tại chỗ dâng hương cho Âm Sai.
"Cái này sao được chứ..."
Ban đầu Âm Sai định từ chối, nhưng khi hương tỏa ra, trên mặt hắn ta chỉ còn lại vẻ hưởng thụ.
Hương này là loại mà Sở Hoàn lấy từ nhà đi, được làm thủ công, chân thành gấp mấy lần so với hương bên ngoài. Bình thường chỉ có Chiết Chi mới được đãi ngộ như vậy. Nếu không phải vì tình huống của Trình Tinh quá cấp bách, cậu cũng không muốn dùng đến.
Nhìn vẻ mặt tận hưởng của Âm Sai, thấy khói nhang trực tiếp chui vào mũi hắn ta, Sở Hoàn cũng cúi đầu ngửi thử. Hương liệu lần này hình như bình thường, không nồng nàn như trước.
Xem ra mùi hương trước đây bị ảnh hưởng bởi Chiết Chi. Chẳng lẽ là vì Chiết Chi rất thích sao?
Sở Hoàn lại nhìn Âm Sai đang đắm chìm trong làn khói hương, nhân lúc hắn ta còn đang tận hưởng, cậu nhanh chóng đốt hết xấp tiền vàng. Tiện thể còn vẫy tay gọi Lý Hội đến giúp gấp vàng thỏi.
Lý Hội bao nhiêu năm rồi không làm thủ công, nhưng sau khi được Sở Hoàn chỉ, tự mình gấp thử hai cái, anh ta lập tức bắt kịp nhịp độ, gấp càng lúc càng nhanh, càng lúc càng đẹp.
Sau một hồi bận rộn, Âm Sai hài lòng ôm theo một xấp tiền vàng rời đi. Sở Hoàn đứng phía sau vẫy tay, nói: "Đại nhân, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến Lưu Đồ đại nhân và Thành Hoàng đại nhân nhé."
"Được."
Chờ hắn ta đi xa, Sở Hoàn lập tức quay đầu nhìn Trình Tinh, nói: "Chuyện của anh phải nhanh chóng xử lý."
Nếu Trình Tinh ngừng thở thì sẽ rất rắc rối.
Trình Tinh lúc này có muốn khóc cũng khóc không nổi, lắp bắp nói: "Tôi... tôi biết mà."
Sở Hoàn đi vòng quanh Trình Tinh hai lượt, nhìn khuôn mặt xanh xao mang theo tử khí của hắn, chân mày nhíu chặt. Cậu phải tìm cách giữ mạng cho hắn trước đã.
"Bố, bố ngủ chưa?"
Sở Hoàn quay người, gọi điện cầu cứu.
Sở Trạch Dương đã quen với kiểu này, chỉ nói: "Nói đi, có chuyện gì?"
Sở Hoàn nhanh chóng kể chuyện về Yếp Sư, sau đó hỏi: "Bố, bố có biết cách giải quyết không?"
"Yếp Sư..."
Sở Trạch Dương cũng nhíu mày, nói: "Không giống người hoạt động trong khu vực của chúng ta."
"Ồ..."
Xem ra bố cũng không biết. Sở Hoàn lại hỏi: "Vậy bố có cách nào giữ mạng cho anh ta không?"
Sở Trạch Dương: "Nếu muốn giữ mạng thì cho cậu ta ăn nhân sâm lâu năm, linh chi gì đó, để bổ sung dương khí."
Sở Hoàn nghĩ ngợi một chút, nói: "Nhân sâm, linh chi... Nhưng với tình trạng này của anh ta, có lẽ ăn vào cũng nhanh chóng bị thất thoát. Trước đó anh ta mới nhận được hai năm thọ mệnh, giờ lại sắp chết rồi."
"Vậy thì chỉ còn cách khóa lại."
"Khóa thế nào?"
Sở Trạch Dương nói: "Thất tinh châm, tức là dùng ngân châm phong bế một số huyệt vị... Chậc, mà con có biết làm không?"
Sở Hoàn suýt nữa thì đấm lủng tường, kêu lên: "Tất nhiên là không rồi!"
Trình Tinh nghe thấy câu này, cơ thể run lên một cái, ánh mắt nhìn Sở Hoàn gần như tuyệt vọng.
Sở Trạch Dương hừ lạnh một tiếng, nói: "Bảo con học nhiều hơn một chút mà không chịu, giờ thì hay rồi. Ra ngoài tìm một thầy thuốc Đông y, bảo họ châm cứu cho cậu ta, nói là muốn khóa dương cố hồn."
"À..."
Sở Hoàn cúp máy, đi đến trước mặt Trình Tinh, hỏi: "Anh có quen thầy thuốc Đông y nào không?"
Trình Tinh ngơ ngác lắc đầu.
"Vậy thì hơi phiền phức."
Sắc mặt Sở Hoàn không mấy tốt đẹp, nghĩ có nên hỏi Lục Thành không. Dù gì Lục Thành cũng là cậu ấm nhà giàu kín tiếng, lại khá quen thuộc với thành phố S.
Lý Hội ở bên cạnh yếu ớt giơ tay lên: "Tôi có thể nhờ người hỏi giúp."
Hai người lập tức quay sang nhìn anh ta.
Lý Hội nói: "Tôi quen vài người, họ từng đi khám Đông y..."
Trình Tinh lập tức nắm lấy cánh tay anh ta: "Anh Lý, mau hỏi giúp em!"
Lý Hội gọi điện thoại cho một quản lý dẫn dắt một ngôi sao cực kỳ nổi tiếng giống Trình Tinh, có không ít mối quan hệ.
"Alo, anh Trương à? Là tôi, Lý Hội đây."
"Haha, không có chuyện gì đâu, chỉ là nghe nói trước đây anh có dẫn Quách Hạo Tường đến thành phố S khám một thầy thuốc Đông y, hiệu quả rất tốt, nên tôi muốn hỏi thầy thuốc đó ở đâu."
"Tôi á? Tôi không có vấn đề gì đâu. Trình Tinh hả? Đúng, là Trình Tinh. Trước đó cậu ấy bị bệnh, nằm viện mấy ngày liền. Giờ xuất viện rồi, muốn tìm thầy thuốc Đông y để bồi bổ sức khỏe."
"Không có gì nghiêm trọng... Hầy, cụ thể là bệnh gì thì tôi đâu thể nói? Thế anh nói cho tôi biết Quách Hạo Tường bị gì mà phải đi khám Đông y đi? Anh Trương, cho tôi câu trả lời chắc chắn đi."
"Được, cảm ơn anh nhé. Lần sau mời anh ăn cơm."
Lý Hội cúp máy, quay sang nói với Sở Hoàn: "Có địa chỉ rồi."
"Vậy đi thôi."
Trình Tinh mặc nhiều lớp quần áo dày cộm, quấn mình thành một con gấu bông rồi mới theo bọn họ ra ngoài.
Hắn cảm thấy lạnh, rất lạnh, như thể mặc bao nhiêu cũng không đủ giữ ấm. Lên xe rồi, hắn co mình lại thành một cục. Sở Hoàn nhìn dáng vẻ của hắn, dán thêm mấy lá bùa lên người, nhưng hiệu quả cũng chỉ là có còn hơn không.
Lý Hội vừa lái xe vừa nói: "Tôi chạy nhanh hơn chút nhé."
Sở Hoàn ừ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy cảnh vật vun vút lùi lại phía sau. Đột nhiên, cậu nhớ ra gì đó, quay sang hỏi Lý Hội: "Lúc nãy anh nói Quách Hạo Tường? Là Quách Hạo Tường đó sao?"
"Không biết cậu nói Quách Hạo Tường nào, nếu cậu đang nói đến ngôi sao Quách Hạo Tường, thì đúng, chính là người đó."
"Là anh ta thật à..." Vừa nãy chưa kịp phản ứng, giờ mới nhớ ra, Quách Hạo Tường là nam thần quốc dân, Sở Hoàn từng xem không ít phim của anh ta.
"Anh ấy đến khám Đông y vì lý do gì vậy?" Sở Hoàn tò mò hỏi.
"Quản lý không nói, nhưng chúng tôi đoán là do... phóng túng quá đà, cái đó không dùng được nữa."
Sở Hoàn lập tức lộ ra một biểu cảm vi diệu: "Giới giải trí các anh..."
Lý Hội: "... Không phải ai trong giới cũng như anh ta đâu."
Khi đến nơi, họ phát hiện phòng khám Đông y này nằm ngay bên ngoài một khu dân cư cũ. Khu vực này rất náo nhiệt, dọc hai bên đường có người bày sạp bán đồ ăn. Trước cửa phòng khám có mấy cái lò đang đun thuốc, mùi thuốc Đông y đắng ngắt lan ra khắp nửa con phố. Bên trong phòng khám đông nghẹt các ông cụ bà cụ.
Có người đang châm cứu, có người dán cao đen trên người, ai nấy đều trò chuyện khí thế ngất trời.
Sở Hoàn đứng trước cửa nhìn vào bên trong, lập tức chùn chân. Cậu có hơi e ngại, bởi vì mấy ông bà cụ này thường rất "trâu bò".
Lý Hội cũng do dự, nói: "Đông thế này..."
Trình Tinh đang sốt ruột, nói: "Mau vào đi, tôi thấy không ổn..."
Ba người chưa bước vào, nhưng việc ba người đàn ông cao to đứng chần chừ trước cửa đã thu hút sự chú ý của mọi người bên trong. Khi những người trong phòng khám nhìn về phía họ, bọn họ đành phải cắn răng, lấy hết can đảm đi vào.
"Ba chàng trai trẻ còn ngại ngùng nữa kìa."
"Bây giờ giới trẻ ai cũng vậy, đâu có như tụi mình hồi trước."
"Haha, lâu lắm rồi tôi mới thấy mấy cậu trai khôi ngô thế này, có điều mặt trắng quá. Tiểu Chiêu à, mau ra xem nè."
Một bà cụ lớn tiếng gọi vào bên trong.
Bà vừa dứt lời, một người phụ nữ trẻ tuổi bước ra. Khuôn mặt cô nghiêm túc, mang theo phong thái chuyên nghiệp đặc trưng của bác sĩ. Cô nhìn ba người họ: "Khám bệnh?"
"Ừ."
"Ai cần khám?"
"Cậu ấy." Sở Hoàn chỉ vào Trình Tinh.
Dư Chiêu Chiêu nhìn thoáng qua Trình Tinh, hắn liền kéo mũ và khẩu trang xuống, yếu ớt nở một nụ cười.
Dư Chiêu Chiêu: "..."
"???"
Cô chỉ mới nhìn sơ một cái, sắc mặt lập tức thay đổi, vội chộp lấy cổ tay hắn, hai ngón tay lướt vào ống tay áo bắt mạch ngay tại chỗ.
"Sắp chết rồi!"
Dư Chiêu Chiêu thấp giọng chửi một câu, kéo Trình Tinh đi thẳng vào trong.
Ba người họ nhanh chóng theo vào một gian phòng nhỏ. Cả một bức tường trong phòng là các ngăn tủ thuốc, hương dược liệu thoang thoảng trong không khí. Trong phòng có hai chiếc bàn, một giường bệnh, cùng vài loại dược liệu chưa được xử lý.
Một ông lão tóc bạc phơ đang gục trên bàn, ngủ say như chết, bọn họ đi vào cũng chẳng thèm quan tâm.
"Ông nội, có bệnh nhân, ca này khó lắm, con không xử lý được. Bắt mạch mà toàn thấy mạch người chết." Dư Chiêu Chiêu bước tới lay nhẹ ông lão.
Ông lão nhóp nhép miệng, lờ đờ mở mắt, giọng ngái ngủ: "Khám bệnh gì?"
Sở Hoàn lên tiếng: "Cháu muốn nhờ bác giúp anh ấy khóa dương..."
Chưa kịp nói xong, ông lão đã bực dọc ngắt lời: "Dương? Lại thêm một thằng liệt dương? Sao dạo này nhiều người liệt dương thế? Đuổi hết đám liệt dương đi."
"Ông nội, không phải vậy!"
"Không phải?"
Ông lão ngẩng lên, đối diện với gương mặt của Trình Tinh, ngây ngẩn cả người. Ông nhìn hắn vài giây, sau đó quay sang Dư Chiêu Chiêu, nói: "Thằng này sắp chết rồi, gọi điện thẳng cho nhà hỏa táng đi..."
"Ông ơi, cậu ấy vẫn chưa chết mà!"
Sở Hoàn nghiêng người, ghé sát mặt lại lớn tiếng: "Cháu muốn nhờ bác châm cứu theo phương pháp Thất Tinh Châm để khóa dương, cố định hồn phách. Cơ thể anh ta có chút vấn đề."
Ông lão ngồi thẳng dậy, khí chất bỗng trở nên nghiêm túc đáng tin cậy: "Tôi không làm chuyện nghịch thiên. Hết số thì phải chết, miễn cưỡng giữ lại không phải là chuyện tốt."
Quả nhiên là một thầy thuốc có nguyên tắc. Nghe ông nói, Sở Hoàn liền chắc chắn rằng mình đã tìm đúng người, khẳng định đáp lại: "Anh ta chưa hết số."
Ông lão nhìn cậu: "Dựa vào đâu mà nói vậy?"
Sở Hoàn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Trước đây mặt anh ta không như thế này."
Ông lão nhíu mày, trầm ngâm một hồi rồi gật đầu: "Thì ra là vậy."
Ông không hề tỏ ra bất ngờ, đứng lên chỉ tay vào chiếc giường bên cạnh, nói với Trình Tinh: "Cởi áo ra, nằm lên."
Trình Tinh bước tới, cởi từng lớp áo trên người như bóc vỏ măng. Trong lúc đó, một lá bùa dán trên người hắn rơi xuống.
Ông lão cúi xuống nhặt lên, nhìn một chút rồi quay sang hỏi Sở Hoàn: "Bùa này cậu vẽ?"
Sở Hoàn: "Vâng."
"Bùa vẽ khá tốt, lát nữa cho tôi vài lá, xem như tiền khám bệnh."
"Được ạ."
Ông lão lại hỏi: "Cậu còn biết vẽ loại bùa nào khác không?"
Sở Hoàn ngượng ngùng đáp: "Chỉ biết vẽ mấy loại đơn giản thôi."
Trình Tinh đã ngoan ngoãn nằm ngay ngắn trên giường, đáng thương nhìn họ: "Cháu xong rồi."
Ông lão quay đầu gật nhẹ với Dư Chiêu Chiêu. Cô lập tức đi lấy bộ kim châm.
Đó là một túi lớn. Mở ra, bên trong là từng hàng kim dài lấp lánh ánh bạc. Sở Hoàn nhận ra chúng hoàn toàn khác với loại kim châm cứu nhỏ mà cậu từng thấy. Những cây kim này dày hơn nhiều. Vừa nhìn một cái, cậu đã không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Cậu không thể tưởng tượng được cảm giác khi thứ này đâm vào người sẽ ra sao, trông có vẻ đau phết đấy.
Trình Tinh cũng sợ ngây người, nhịn không được cựa quậy trên giường. Nếu cơ thể không yếu ớt đến mức không thể nhúc nhích, chắc chắn hắn đã lăn thẳng xuống gầm giường rồi.
"Không... không... không không không, tôi cảm thấy mình khỏe..."
Nhưng ông lão chỉ dùng hai ngón tay điểm nhẹ lên người hắn. Trình Tinh lập tức bất động, nằm yên trên giường như một con cá chờ bị làm thịt. Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt hắn, trông thảm đến mức Sở Hoàn không đành lòng nhìn lâu, lặng lẽ lùi lại vài bước, cùng Lý Hội quay mặt đi.
May mà quá trình không kéo dài lâu.
Ông lão phủi tay, nói với bọn họ: "Cái này chỉ giữ được tối đa bảy ngày. Nếu trong bảy ngày không giải quyết được vấn đề tuổi thọ của cậu ta, cậu ta sẽ chết bất đắc kỳ tử."
Trình Tinh lặng lẽ ngồi dậy, mặc lại quần áo. Dù kim châm nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng sau khi châm cứu xong, hắn cảm thấy khá hơn nhiều, không còn cảm giác như một quả bóng rỗng không ngừng xì hơi nữa.
"Dạ."
Bảy ngày, thời gian không còn nhiều.
Sở Hoàn quay sang Trình Tinh: "Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Tìm Yếp Sư, còn có thể đi đâu nữa?"
Buổi tối, họ đến quê nhà của Trình Tinh, một trấn nhỏ trên sông.
Con sông chảy chầm chậm xuyên qua từng con phố, kết nối các khu vực bằng những cây cầu. Phương tiện di chuyển ở đây chủ yếu là thuyền. Các bức tường trắng xám, cầu đá cổ kính, hàng liễu rủ bóng xuống dòng nước, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ thơ mộng. Người dân sống ở đây cũng mang theo dịu dàng tinh tế như phong cảnh này.
Đi dạo một lát, Sở Hoàn nhận ra người dân nơi đây có gu thẩm mỹ rất cao. Các bậc thang bằng đá sạch sẽ, trên tầng hai của nhiều ngôi nhà có hoa treo rũ xuống. Đàn ông hay phụ nữ đều chăm chút ngoại hình: phụ nữ trang điểm nhẹ, tóc búi gọn gàng, khuôn mặt đàn ông được cạo tỉa gọn gàng.
Trình Tinh kéo khẩu trang lên, than thở: "Giờ thì hai người hiểu tôi chịu bao nhiêu áp lực khi xấu rồi chứ?"
Sở Hoàn: "Ừm... có vẻ nơi này tôn sùng cái đẹp."
Lý Hội cũng nhìn xung quanh, sờ râu của mình, cả người không được tự nhiên: "Tôi chưa cạo râu, trông có vẻ lôi thôi quá nhỉ?"
Trình Tinh: "Haizz."
Sở Hoàn nói: "Trước tiên tìm khách sạn, sau đó đi hỏi thăm."
Về khoản này Lý Hội rất thành thạo. Anh ta nhanh chóng tìm được một nhà trọ và đặt phòng. Ở đây không có khách sạn cao cấp, chỉ có nhà trọ bình dân.
Họ vào xem thử, môi trường khá tốt, là một tòa nhà ba tầng nằm ngay mặt phố. Từ cửa sổ phòng trọ có thể nhìn xuống dòng nước bên dưới, thỉnh thoảng có những con thuyền nhỏ lướt qua, quả là phong cảnh đầy chất thơ. Nếu không phải đang gấp rút chạy đua với thời gian, đây đúng là nơi thích hợp để đi du lịch.
Sở Hoàn hỏi Trình Tinh: "Lần trước anh gặp anh ta ở đâu?"
Trình Tinh đáp: "Ở một con phố khác. Sau này tôi có quay lại tìm, nhưng không thấy anh ta. Tôi không chắc anh ta còn ở đây không nữa."
"Chỉ cần xác định được phạm vi là đủ. Chúng ta sẽ hỏi thăm thêm."
Nhà trọ này là do một gia đình điều hành, cả nhà họ sống ở tầng một. Thấy bọn họ đi xuống, nữ chủ nhà nhiệt tình chào hỏi: "Mấy cậu có muốn ăn gì không? Nhà tôi có canh cá ngon lắm."
Sở Hoàn đưa mắt nhìn dì, tiến lên hỏi: "Dì ơi, ở đây có chỗ nào bán mặt nạ không?"
Nhìn thấy gương mặt Sở Hoàn, dì chủ trọ càng thêm niềm nở, không nói không rằng đã dúi ngay vào tay cậu một bát canh cá.
"Mặt nạ à? Có một tiệm, nhưng hàng của họ cũng bình thường thôi. Ngoài ra còn một chỗ khác, hàng đẹp lắm, nhưng không phải lúc nào cũng gặp được."
Sở Hoàn: "Vậy khi nào người ta bày quầy?"
Dì chủ trọ: "Cái này tôi không rõ lắm. Có khi thường xuyên gặp anh ta trên đường, có khi rất lâu chẳng thấy bóng dáng đâu."
"Ra vậy." Sở Hoàn trầm ngâm suy nghĩ.
Ba người đứng bên ngoài, Trình Tinh ngóng trông nhìn cậu, hỏi: "Giờ làm gì đây?"
"Để tôi hỏi người khác xem."
"Ồ."
Kết quả bọn họ chờ mãi, đến tận nửa đêm.
Lúc này, trên mặt nước bên ngoài đã phủ một lớp sương mỏng, khiến cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo. Từ phía này nhìn sang con phố đối diện, bóng người trở nên mơ hồ.
Sở Hoàn mua hai bát cơm, mang đến mép nước.
Trình Tinh và Lý Hội không hiểu cậu định làm gì, chỉ lặng lẽ đi theo sau. Rồi họ thấy cậu ném một nắm cơm xuống nước.
Nắm cơm trôi nổi vài giây, rồi từ đâu bỗng xuất hiện một đàn cá lớn, lao đến tranh nhau cắn xé, tạo ra từng đợt sóng bắn tung tóe, nước văng cả lên mặt bọn họ.
"Cá..."
Trình Tinh túm chặt tay Lý Hội, thốt ra mấy chữ từ kẽ răng: "Cá có tóc."
-------------------------------------
Lời tác giả:
Sở – Khắc tinh quỷ nước – Hoàn