Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 40

 
Lý Hội rùng mình một cái, sau đó hét lên: "Đâu? Đâu có tóc, tôi có thấy sợi tóc nào đâu!"

"Ngay trên đầu lũ cá kìa! Anh không thấy sao? Rõ ràng là rất nhiều tóc!"

Lý Hội không khống chế được liên tục quét mắt tìm kiếm trên mặt nước, nhưng trong mắt anh ta, đó chỉ là một đám cá lớn màu xanh xám trơn trượt, với lớp vảy cá sáng rõ.

"Chẳng phải chỉ là cá lớn thôi sao?"

Trình Tinh suýt phát điên, hét to thất thanh: "Đúng thế, đều là thân cá, nhưng trên đầu chúng phủ đầy tóc đen ướt sũng! A a a! Tôi thấy có mắt người dưới nước!"

"Á!" Lý Hội hoảng sợ lùi lại một bước.

Sở Hoàn rất hài lòng với động tĩnh mình vừa tạo ra. Không hổ là thị trấn sông nước, dưới nước toàn là thứ kỳ quái. Nhìn đám quỷ nước này xem, từng mảng từng mảng dày đặc.

Cậu đảo mắt một lượt, chọn ra một con trông có vẻ dễ bắt nạt nhất. Cậu vươn tay túm lấy tóc nó, kéo mạnh nó lên khỏi mặt nước.

Sở Hoàn ghét bỏ vứt con quỷ nước sang một bậc đá bên cạnh, quay đầu nói với hai người phía sau: "Anh thấy khác với anh ta là vì anh sắp chết rồi. Thứ anh thấy và thứ anh ta thấy không giống nhau."

Trình Tinh đã đặt một chân xuống cõi âm, nên hình ảnh hắn thấy chính là hình dạng thật của đám quỷ nước. Còn Lý Hội, một người sống bình thường, chỉ nhìn thấy chúng dưới hình dạng cá lớn.

Lý Hội hoảng hốt: "Hóa ra là vậy..."

Sở Hoàn dùng chân đè chặt con quỷ nước, không để nó chạy trốn, cúi xuống hỏi: "Yếp Sư ở đâu?"

Con thủy quỷ vừa bị kéo khỏi nước còn chưa hoàn hồn, đang định giãy giụa thì nghe câu hỏi của Sở Hoàn, nó ngẩng đầu lên, để lộ một khuôn mặt gầy trơ xương: "Yếp Sư là gì?"

Hay quá, là một con quỷ thiếu kiến thức.

Sở Hoàn đổi cách hỏi: "Có từng thấy một người đàn ông kỳ lạ bán mặt nạ không?"

"Người bán mặt nạ..." Quỷ nước lộ vẻ suy tư, đáp: "Tôi từng thấy."

Sở Hoàn phấn khởi, vội hỏi: "Anh ta ở đâu?"

"Không biết. Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở chợ quỷ, bán loại mặt nạ có thể giúp giả dạng thành người."

"Chợ quỷ..."

Sở Hoàn nhíu mày. Cậu từng nghe nói về chợ quỷ, nhưng chưa bao giờ đến đó.

Chợ quỷ thường được tổ chức ở các nơi đặc biệt, ví dụ như ranh giới âm dương. Nó chỉ mở vào nửa đêm, tan trước bình minh, và những kẻ hoạt động ở đó chủ yếu là quỷ, yêu, thỉnh thoảng cũng có vài con người vô tình lạc vào.

Một số người may mắn thậm chí còn kiếm được bảo vật từ chợ quỷ.

Sở Hoàn hỏi tiếp: "Chợ quỷ ở đây mở ở đâu? Phiên tiếp theo là khi nào?"

Quỷ nước đáp: "Trên con thuyền cũ trong bãi lau sậy ngoài kia. Phiên tiếp theo sẽ mở vào ngày mười lăm."

"Cảm ơn."

Nhận được tin tức mình muốn, Sở Hoàn đặt bát cơm còn lại xuống trước mặt nó, nói: "Phí cảm ơn."

Quỷ nước lập tức chộp lấy bát cơm, nhét từng nắm vào miệng, ăn sạch chỉ trong chớp mắt, sau đó ngẩng lên hỏi: "Tôi có thể đi chưa?"

"Đi đi."

Quỷ nước mừng rỡ bò ngay xuống nước, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: người này thật đáng sợ!

Trình Tinh nhìn theo bóng dáng nó rời đi, bỗng cảm thấy mặt nước trước mắt sinh ra sức hút kỳ lạ. Nước trông rất ấm áp, tựa như dụ dỗ hắn nhảy xuống. Nhảy xuống đi... Nhảy xuống rồi sẽ không còn lạnh nữa...

Lý Hội thấy Trình Tinh đột nhiên nhấc chân đi về phía bờ sông, hoảng hốt gọi: "Trình Tinh? Anh Tinh?"

Trình t*nh h**n toàn không phản ứng.

Sở Hoàn nhìn Trình Tinh đi đến bên cạnh mình, nhíu mày: "Trình Tinh?"

"???"

Sở Hoàn nhìn động tác của hắn, mắt mở to, ngay khoảnh khắc Trình Tinh sắp nhảy xuống nước, cậu kịp thời túm lấy hắn, kéo mạnh về phía sau.

Trình Tinh ngã ngồi xuống đất, hét lên một tiếng, rồi như bừng tỉnh, oan ức nhìn Sở Hoàn: "Đại sư, cậu đẩy tôi làm gì?"

Sở Hoàn xoa xoa ngón tay, nhìn Trình Tinh mà cạn lời: "Nếu tôi không kéo anh lại, anh đã theo đám quỷ nước kia xuống nước rồi."

Trình Tinh lúc này mới hoảng sợ: "A! Tôi không biết gì hết!"

Sở Hoàn quay sang dặn Lý Hội: "Anh trông chừng, đừng để anh ta bị lũ quỷ dụ dỗ đi mất."

"Ừ ừ."

Lý Hội đỡ Trình Tinh đứng dậy, nắm chặt ống tay áo của hắn.

"Đi thôi, về ngủ."

Sở Hoàn cầm hai cái bát trống đi phía trước, hai người còn lại bám sát theo sau, trông chẳng khác gì hai con gà con nhát cáy.

Sương trên mặt nước vẫn chưa tan, thậm chí còn dày đặc hơn. Nếu nhìn kỹ vào màn sương, có thể lờ mờ thấy những bóng người thấp thoáng bên trong.

"Nhị Lang..."

"Nhị Lang..."

Trên đường về, từ xa vọng lại tiếng gọi của một người phụ nữ, kèm theo âm thanh gõ gậy gỗ trầm đục.

Lần này Lý Hội nghe thấy, anh ta lập tức hỏi Sở Hoàn: "Là người hay quỷ vậy?"

Sở Hoàn: "Nghe giống người."

Tiếng gọi tiếp tục vang lên một lúc rồi dần tắt, sau đó là tiếng nước chảy rõ ràng, kèm theo tiếng bước chân chậm chạp nặng nề, kéo lê trong làn nước, giống như có thứ gì đó từ dưới sông đi lên.

Sở Hoàn dừng bước: "Lần này chắc là quỷ."

"A a a!" Lý Hội hét lên.

Trình Tinh vội nói: "Tôi biết rồi! Nhất định là bà lão thợ may! Con trai bà ta nhiều năm trước đi tắm sông rồi chết đuối, giữa ban ngày ban mặt mà cứ thế chìm xuống giữa dòng sông. Từ đó tinh thần bà ấy có chút không bình thường, luôn nói rằng con trai bà ấy vẫn còn sống."

Sở Hoàn nhận xét: "Xem ra con trai bà ấy vẫn chưa đi đầu thai."

Lúc họ về đến cửa nhà nghỉ, âm thanh phía xa cũng ngừng.

Bọn họ nhẹ nhàng bước lên lầu, định ai về phòng nấy thì Sở Hoàn quay sang nói với Trình Tinh: "Trình Tinh, ngủ chung với tôi."

Trình Tinh nhìn cậu, im lặng một giây, sau đó đột nhiên ôm lấy ngực mình, vẻ mặt pha trộn giữa mong chờ, bối rối, giận dữ, thẹn thùng... đủ loại cảm xúc đan xen.

Hắn lắp bắp: "N... ngủ chung? Như thế không hay lắm đâu..."

Lý Hội trợn mắt há hốc mồm, Đại sư rõ ràng không có ý đó??

"Nếu lúc quay phim cậu diễn tốt như vậy thì sớm đã là ảnh đế, làm gì mà bị gọi là bình hoa xinh đẹp..."

Sở Hoàn nhìn Trình Tinh, cũng không thể tin nổi: "Anh điên hả???"

Cậu chỉ vào Trình Tinh, hít sâu một hơi: "Tôi sợ nửa đêm anh ngủ đến tắt thở!"

"À... thì ra là vậy..."

Trình Tinh thoáng thất vọng.

Sở Hoàn: "..."

Giới giải trí thật sự quá thiếu đạo đức, chẳng lẽ ngủ chung không thể đơn giản chỉ là ngủ chung thôi sao?

Phòng của Sở Hoàn chỉ có một chiếc giường lớn. Lúc đặt phòng, cả ba người đều đặt phòng đơn, không ai tính đến chuyện ngủ chung, nên cả ba phòng đều là giường đôi. Ban đầu cậu định để Trình Tinh ngủ cùng mình trên giường, nhưng sau chuyện vừa rồi, Trình Tinh bị đuổi ra ngủ trên sô pha.

Ngủ sô pha là do hắn may mắn, ban đầu Sở Hoàn định bắt cậu ta trải đệm ngủ dưới đất, nhưng phát hiện sô pha trong phòng là loại gấp được, kéo ra có thể thành một giường đơn nhỏ, vậy là Trình Tinh có chỗ ngủ.

Thế là Sở Hoàn thoải mái nằm trên giường lớn, còn Trình Tinh co ro trên sô pha giường nhỏ bé.

"Tôi ngủ đây, có chuyện gì thì gọi tôi."

"Ừ."

Sở Hoàn nhắm mắt lại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Trình Tinh kéo chăn, mắt mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cơ thể hắn vẫn vô cùng yếu ớt, giống như người mắc chứng suy nhược nghiêm trọng, dù đã nằm cả buổi mà vẫn không làm ấm nổi chăn đệm. Bóng cái chết như treo lơ lửng trên đầu, mạng sống của hắn đang đếm ngược từng giây. Lúc này, điều hắn khao khát nhất là sống sót...

Không biết trôi qua bao lâu, đôi mắt hắn dần khép lại, những suy nghĩ hỗn loạn trong lắng xuống.

"Hô..."

Khi trong phòng chỉ còn hai nhịp thở đều đều, trong màn đêm chợt có một bóng đen lướt qua.

"Bốp!"

Trình Tinh chỉ cảm thấy cơn đau rát bùng lên trên mặt, cảm giác bỏng rát khiến hắn giật mình tỉnh giấc. Hắn đưa tay ôm mặt, cảm giác như vừa bị ai đó tát một cái, bèn bật dậy từ giường sô pha.

Cái quái gì vậy?!

Còn chưa kịp tìm ra kẻ ra tay, một thứ gì đó quất mạnh vào lưng hắn. Trình Tinh hét thảm, suýt chút nữa lăn thẳng xuống đất.

Hắn hoảng hốt quay đầu lại, chẳng thấy gì cả.

Gặp quỷ?!

Trình Tinh vội cuốn chăn quanh người, muốn chạy qua gọi Sở Hoàn dậy. Nhưng hắn vừa đứng lên, thứ kia lại một lần nữa vung tới ngay trước mặt, bên má còn lại cũng đau nhói. Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy thứ đánh mình.

Đó là một cành cây. Một cành cây tươi non, trên đó còn lá xanh và những bông hoa nhỏ màu trắng. Cành cây này trông vô cùng quen, nếu hắn nhớ không lầm thì thứ này...

Trình Tinh quay đầu nhìn về phía bệ cửa sổ. Trên bàn gần cửa sổ có một cái bình hoa đơn giản được làm từ chai nước khoáng, bên trong cắm cành cây giống hệt như vậy.

Cành cây này không phải là của Sở Hoàn sao? Sở Hoàn mang nó từ thành phố S đến đây!

Lúc đó bọn họ còn thấy kỳ lạ, mấy cành cây này trông rất bình thường, chẳng đẹp đẽ gì cho cam, vậy mà Sở Hoàn cố tình mang theo. Bây giờ xem ra, thứ này quả thật không bình thường chút nào.

Trình Tinh ôm mặt, đầu óc rối bời. Không bình thường thì không bình thường, nhưng tại sao lại đánh mình chứ???

Mình sắp chết đến nơi rồi mà còn bị đánh!

Trình Tinh muốn đánh thức Sở Hoàn, nhưng chưa đi được hai bước, cành cây kia lại vung tới! Lần này thậm chí còn nghe rõ cả tiếng vút xé gió, hắn sợ đến mức lăn lộn chui tọt về sô pha.

"Đại sư, cứu mạng!"

"Bốp!"

Một đòn giáng thẳng vào lưng, Trình Tinh đau đến co rúm người, vội hét về phía giường của Sở Hoàn.

Không phản ứng.

Trình Tinh tuyệt vọng nhìn cái bóng bất động trên giường.

"..."

*

Sáng hôm sau vừa mở mắt ra, Sở Hoàn đã thấy Trình Tinh có hai quầng thâm to đùng trên mặt, ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng nhìn mình.

Sở Hoàn còn tưởng mình nhìn thấy oan hồn.

"Trình Tinh, anh bị sao vậy?"

Trình Tinh: "Tôi đã gặp một chút chuyện."

"Nhìn ra được."

Sở Hoàn vươn vai, bước xuống giường kiểm tra mấy lá bùa dán trong phòng. Tất cả đều nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị kích hoạt.

Cậu quay đầu hỏi Trình Tinh: "Quỷ đến quấy rối anh à?"

Trình Tinh chậm rãi lắc đầu: "Không, là nó."

Sở Hoàn nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy cái bình hoa bên bệ cửa sổ: "Nó?"

"Tối qua nó đánh tôi, quất tôi. Quất rất đau!"

Nói đến đây, Trình Tinh lập tức òa khóc, vừa xoa mặt vừa khóc lóc: "Nó còn không cho tôi chạy, tôi gọi cậu mà cậu chẳng có phản ứng gì hết! Hu hu hu... Tôi đã làm sai điều gì chứ?"

Sở Hoàn: "Hả?"

Cậu nhìn chằm chằm vào mặt Trình Tinh. Ngoài hai quầng thâm lớn, không thấy có vết thương nào khác.

"Anh chắc chắn là nó quất anh, chứ không phải nằm mơ?"

Trình Tinh: "Tất nhiên là tôi chắc chắn! Nó quất tôi tỉnh luôn đấy! Đau chết đi được! Tôi thật sự không nằm mơ đâu!"

Sở Hoàn: "..."

Cậu quay đầu nhìn cành tuyết liễu nhỏ bé, yên tĩnh và tươi xanh bên cửa sổ, nói: "Nếu anh nói là thật..."

Mặt Trình Tinh lập tức sáng lên đầy hy vọng: "Cậu sẽ giúp tôi dạy dỗ nó phải không?"

Sở Hoàn: "Thì nghĩa là vận may của anh cũng khá đấy."

Nụ cười trên mặt Trình Tinh cứng đờ.

"???"

Sở Hoàn bước đến v**t v* phiến lá trên cành tuyết liễu, nói với hắn: "Anh có biết đây là thứ gì không? Đây là vật dùng để cúng vị thần nhà tôi. Vị thần nhà tôi tên là Chiết Chi, yêu hoa xin kíp bẻ hoa..."

Trình Tinh lẩm bẩm: "Tôi biết... Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô chứ gì?"

"Không, Chiết Chi trong nghĩa 'thích bẻ đầu người như bẻ hoa' ấy."

Biểu cảm trên mặt Trình Tinh lại cứng đờ.

Sở Hoàn nở nụ cười ôn hòa: "Giờ thì hiểu tại sao tôi nói vận may của anh khá chưa? Tôi đoán ngài coi anh là xác sống. Nếu không phải anh còn thoi thóp một hơi, thì nhìn chả khác gì cái xác biết đi."

Trình Tinh nước mắt lưng tròng gật đầu. Là lỗi của hắn, hóa ra là do hắn sắp chết nên ai cũng bắt nạt hắn.

Sở Hoàn đưa cho hắn ba nén hương: "Nào, anh cũng dâng hương đi."

"Được."

Nhưng vừa đến tay Trình Tinh, ba nén hương lập tức tắt ngóm.

Trình Tinh: "????"

Sở Hoàn ngạc nhiên kêu ra tiếng: "Ơ?"

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Đại sư, hai người dậy chưa? Sao rồi, anh Tinh, cậu không sao chứ?"

Sở Hoàn mở cửa, Lý Hội bước vào, thấy hai người đang thắp hương liền tò mò hỏi: "Hai người đang dâng hương cho ai thế?"

Trình Tinh đáp: "Là vị thần mà Sở đại sư cúng bái."

"Ồ ồ, vậy tôi cũng thắp một nén cầu may."

Lý Hội cảm thấy Sở Hoàn lợi hại như vậy, thế thì vị thần cậu cung phụng chắc chắn rất lợi hại, muốn thắp hương cầu xin phù hộ, kết quả vừa dứt lời, hai người đều nhìn mình chằm chằm.

Lý Hội khó hiểu hỏi: "Không được sao?"

"Không phải."

Sở Hoàn lấy cho anh ta ba nén hương.

Lý Hội cảm thấy thái độ hai người trước mặt quai quái, nhưng vẫn thắp hương, hương không tắt. Anh ta dựa theo hướng dẫn của Sở Hoàn, vái mấy cành trước mặt bên cửa sổ, vẫn không tắt.

Sở Hoàn nhìn ba nén hương cháy bình thường trên tay Lý Hội, sau đó quay đầu nhìn Trình Tinh, ánh mắt đầy thương hại.

Trình Tinh gục ngã, bật khóc: "Tôi đã làm gì sai chứ?!"

Lý Hội khó hiểu, quay sang hỏi Sở Hoàn: "Cậu ấy bị sao vậy?"

Sở Hoàn trầm tư đáp: "Ai rồi cũng phải trải qua chút chuyện suy sụp."

Lý Hội: "..."

Hôm nay là ngày 12, còn hai ngày nữa mới đến ngày 15 giữa tháng. Ban ngày, cả nhóm ra ngoài lang thang qua trên đường phố, hy vọng tìm được ai đó bán mặt nạ. Nhưng họ đi khắp trấn mà không thấy gì.

Trình Tinh đề nghị đến thị trấn lân cận thử xem, nhưng Sở Hoàn đoán khả năng tìm được vẫn rất thấp.

Đi chợ quỷ may ra có cơ hội gặp được hơn.

Tối đến, Sở Hoàn bất ngờ nhận được một cuộc gọi.

"Lý Tuyên Minh?"

Lý Tuyên Minh vẫn giữ phong cách nói chuyện nề nếp: "Sở Hoàn, là tôi. Hiện cậu đang ở đâu?"

Sở Hoàn: "Tôi đang ở một trấn nhỏ thuộc thành phố H, có chuyện gì sao?"

"Cậu đang ở vùng sông nước?"

"Ừ."

Lý Tuyên Minh nói: "Tôi có thể đến tìm cậu không? Tổ sư đã chỉ điểm cho tôi, nói rằng tôi sẽ gặp kỳ ngộ trên mặt nước."

"Được chứ. Vừa hay bọn tôi đang định đi chợ quỷ ở đây."

"Được."

Sở Hoàn cúp máy, quay đầu nhìn về phía cành tuyết liễu đặt trên bệ cửa sổ. Tổ sư của người ta chu đáo thật đấy, còn cho kỳ ngộ nữa!

Cậu bước đến trước tuyết liễu, định nói gì đó, nhưng nghĩ đến Tử Thiên Lôi Pháp mà mình vừa học được, lại ngậm miệng.

Ừm, tuy tổ sư nhà người ta chu đáo, nhưng thần nhà mình cũng không tệ...

Mỗi tội Tử Thiên Lôi Pháp hơi bị mạnh quá, giờ cậu vẫn chưa luyện thành.

"Tối nay đừng đánh Trình Tinh nữa, anh ta thảm lắm rồi."

Sở Hoàn ngẫm nghĩ một chút, nói với cành tuyết liễu.

Ngay giây tiếp theo, tất cả những bông hoa nhỏ xinh đang nở trên tuyết liễu đều khép lại trước mặt cậu.

Sở Hoàn: "!"

Sở Hoàn: "..."

Không thể nào, rốt cuộc Trình Tinh đã làm gì mà khiến Chiết Chi ghét đến vậy?

Cậu đành chịu, đứng trước tuyết liễu nói một tràng lời hay ý đẹp, mãi mới dỗ được những bông hoa nở lại.

Hôm sau, Lý Tuyên Minh đến trấn, còn mang theo một sư đệ.

"Đây này."

Vừa xuống xe, Lý Tuyên Minh đã nhìn thấy Sở Hoàn, lập tức sải bước đi tới. "Sở Hoàn, đây là sư đệ tôi, Lý Toàn Quang."

Lý Toàn Quang trông trẻ hơn Lý Tuyên Minh vài tuổi, tính cách cũng hoạt bát hơn. Vừa thấy Sở Hoàn, cậu ta liền cười tít mắt chào hỏi: "Chào anh, anh chính là người bạn rất có thiên phú mà sư huynh hay nhắc đến phải không? He he."

Sở Hoàn: "Đâu có đâu có, Lý Tuyên Minh cũng rất lợi hại."

Lý Tuyên Minh đang quan sát Trình Tinh đứng bên cạnh Sở Hoàn. Ánh mắt chính nghĩa quá mức ấy khiến Trình Tinh dựng hết cả tóc gáy, bất giác lùi ra sau lưng Sở Hoàn.

"Sở Hoàn, người này đến số rồi, không thể miễn cưỡng giữ lại. Nghịch thiên cải mệnh sẽ bị phản phệ."

"Hả?"

Sở Hoàn chỉ vào Trình Tinh: "Anh nói anh ta? Anh ta trông như sắp chết thôi, thực ra vẫn chưa đến lúc, chỉ là gặp phải chút chuyện."

Trình Tinh: "Đúng đúng đúng."

"Đi thôi, để tôi kể cho anh nghe."

Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang thuê hai căn phòng còn lại trong nhà trọ. Trên đường quay về, Sở Hoàn kể chi tiết chuyện của Trình Tinh.

"Các anh có ghi chép nào về Yếp Sư không?" Sở Hoàn tò mò hỏi Lý Tuyên Minh.

Lý Tuyên Minh cau mày, nói: "Tôi chưa từng gặp, cũng chưa từng đọc tài liệu nào về bọn họ. Có lẽ đây là một nghề chỉ hoạt động trong phạm vi nhỏ, hiện giờ sắp biến mất."

Sở Hoàn gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Cũng giống như Cổ Bà thường xuất hiện ở Miêu Cương, Đoan Công chủ yếu hoạt động ở khu vực Tây Nam, phía Bắc thì có Xuất Mã Tiên. Đây đều là những hệ phái nổi tiếng, nên khi cậu nhắc đến Đoan Công, Lý Tuyên Minh lập tức hiểu.

"Vậy đến lúc đó chúng ta cùng đi chợ quỷ."

Lý Tuyên Minh gật đầu.

Lý Toàn Quang đứng bên cạnh hứng khởi nói: "Tôi chưa đi chợ quỷ bao giờ."

"Hai người cũng chưa đi à?"

"Ừ. Chợ quỷ rất bí ẩn, cổng vào thường xuyên thay đổi. Lần này vào, lần sau có thể là một lối khác. Hơn nữa, thân phận của bọn tôi không được hoan nghênh cho lắm..."

Sở Hoàn bật cười: "Hai người là đạo sĩ mà."

Hơn nữa còn là loại đạo sĩ chính tông nhất, vào chợ quỷ thì ai mà chẳng sợ.

"Đúng vậy!"

Đợi mãi cũng đến đêm 14.

Nhìn màn sương mù bắt đầu giăng trên mặt sông bên ngoài, Sở Hoàn quay sang nói với mọi người trong phòng: "Đi thôi."

Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang đứng dậy, trên người đều mang theo pháp khí thường dùng của mình... Sở Hoàn không biết Lý Tuyên Minh làm cách nào mang thanh kiếm kia qua cửa kiểm tra an ninh. Lý Hội và Trình Tinh cũng bám sát theo sau.

Ban đầu, Sở Hoàn không định để Lý Hội đi cùng, dù sao anh ta cũng là một người bình thường. Nhưng Lý Hội nhất quyết đòi đi.

Anh ta nói, nếu đã để anh ta biết chuyện mà không cho anh ta tham gia, thì chắc chắn anh ta sẽ nhớ chuyện này suốt đời, đến lúc chết cũng không nhắm mắt được.

Sở Hoàn bị thuyết phục. Nghĩ theo hướng khác, nếu cậu biết có một chợ quỷ mà lại không được đi, chắc chắn cậu cũng không chịu nổi!

Bọn họ men theo con phố trong trấn đi về phía ngoài thị trấn. Làn sương trên mặt sông yên ả bên cạnh lại dâng lên, nhưng số lượng thứ ẩn nấp bên trong có vẻ ít đi đáng kể so với mấy hôm trước. Không biết có phải đều đã đi chợ quỷ rồi không.

Đi được một lúc lâu, họ ra đến ngoài trấn, đúng lúc nhìn thấy một miếu Hà Thần nho nhỏ ngay lối vào.

Vùng này sông nước nhiều, nên người ta thờ Hà Thần nhiều hơn Thổ Địa.

Sở Hoàn quay đầu nhìn, phát hiện cả trấn đã bị sương nước bao phủ, ngọn đèn sáng lác đác bên trong trông có vẻ xa xăm, tựa như thuộc về một thế giới khác.

"Đi tiếp thôi."

Dù đã ra khỏi trấn, họ vẫn phải đi thêm một đoạn nữa. Theo lời con quỷ nước, chợ quỷ lần này nằm trên một con thuyền mục nát nằm giữa bãi lau sậy.

Họ đã kiểm tra từ trước, đúng là có một bãi lau lớn ở đó. Còn con thuyền mục nát thì ẩn sâu trong bãi lau, nửa thân bị vùi vào bùn lầy, rất khó phát hiện.

Đi được nửa đường, Trình Tinh đột nhiên lên tiếng: "Sao chúng ta không mượn một chiếc thuyền? Tôi thấy đi đường thủy sẽ nhanh hơn."

Sở Hoàn: "Sao anh không nói sớm hơn?"

"Ài..."

Không chỉ có họ, bùn lầy ẩm ướt xung quanh cũng có thứ gì đó đang di chuyển về cùng một hướng, phát ra các âm thanh ục ục đều đặn. Trong bãi lau cũng có các vệt dài bị đè bẹp xuống, như thể có cái gì đó vừa bò qua.

Gió đêm ẩm ướt thổi đến, Trình Tinh nghe thấy tiếng cười quái dị và tiếng nói chuyện mơ hồ. Hắn không kiềm chế được mà muốn lắng nghe xem những giọng nói đó đang nói gì. Hắn cố gắng, cố gắng... Đến khi cả người hắn bắt đầu trôi nổi, một bàn tay đè lên vai hắn.

Con ngươi Trình Tinh đảo qua, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Lý Tuyên Minh.

"Cẩn thận, hồn của anh sắp bị dẫn đi."

Sở Hoàn nói: "Anh ta như vậy đấy, nói chung là sống dở chết dở."

Lý Tuyên Minh dán một lá bùa lên lưng Trình Tinh. Một luồng hơi nóng từ tấm bùa lan khắp cơ thể hắn, cảm giác nhẹ bẫng kia lập tức biến mất.

Trình Tinh cảm kích nói: "Cảm ơn."

Khi họ đến nơi, đã là 12 giờ đêm.

Xa xa, một con thuyền mục đen sì nghiêng ngả c*m v** bùn lầy.

Sở Hoàn đứng trên một tảng đá, nhìn đám quỷ quái đang lảng vảng bên ngoài con thuyền, nói: "Còn chưa bắt đầu."

—————-

Lời tác giả:

Về sau nhóc Hoàn còn phải giới thiệu tên Chiết Chi như thế này vô số lần... Là "chiết" trong "bẻ đầu người"!

---------------------------

Mèo Cam: Biết sao bị đánh không? Vì anh ngủ với "chồng" người ta chứ gì nữa :)))))
 

Bình Luận (0)
Comment