"Nó hóa hình rồi??"
Sở Hoàn nhíu mày, hỏi: "Nó hóa hình thất bại à?"
Không thể nào, Hoàng Cẩm sao có thể thất bại được. Theo lý mà nói không thể nào thất bại.
Ngụy Khải ngập ngừng một chút, nói: "Không, không thất bại."
Sở Hoàn nghe vậy yên tâm, lưng ngồi thẳng cũng thả lỏng ra, hỏi tiếp: "Ồ, vậy thì sao?"
"Hóa hình thì hóa rồi, chỉ là giữa chừng có chút sai sót..."
Hai phút sau, Ngụy Khải gọi video cho cậu, nghiêm mặt nói: "Đại sư, anh đừng hoảng nhé! Cũng đừng để lộ biểu cảm kỳ quái gì hết, Hoàng Cẩm sẽ buồn đó, nó vừa mới khóc xong!"
Sở Hoàn nhìn cậu ta, đáp: "Biết rồi biết rồi, mấy thứ kỳ quặc tôi thấy còn nhiều hơn cậu, chút chuyện này thì có gì mà tôi phải kinh ngạc."
"Được."
Sau đó, Sở Hoàn thấy Ngụy Khải hít một hơi sâu, rồi xoay camera sang hướng khác, dè dặt nói: "Hoàng Cẩm, Hoàng tiên à, đại sư gọi tới, anh ấy muốn gặp em."
Giọng điệu nghe cứ như dỗ trẻ con.
Phải một lúc sau, Sở Hoàn mới thấy bên kia có người bước tới.
Không cao lắm, vóc dáng hơi mảnh mai. Ừm... Không giống với bản thể chút nào, bản thể của Hoàng Cẩm được nuôi cho béo tròn ục ịch. Nhưng giây tiếp theo, khi khuôn mặt của Hoàng Cẩm tiến sát vào ống kính, Sở Hoàn im bặt.
Đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt tròn long lanh như mắt nai, sống mũi cao thanh tú... Yêu quái có vẻ ngoài đẹp đẽ không có gì lạ, nhưng tại sao lại biến thành một cô bé mười mấy tuổi, dáng vẻ yêu kiều dễ thương thế này?
Hoàng Cẩm là chồn đực mà???
"..."
Hoàng Cẩm nhìn thấy Sở Hoàn trong màn hình, đôi mắt lập tức đầy vẻ tủi thân, trông như sắp khóc đến nơi. Có lẽ do hóa hình chưa ổn định, trên đầu nó còn một đôi tai tròn tròn lông xù. Nhìn đáng yêu xỉu.
"Hừm..."
Sở Hoàn hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế không để lộ biểu cảm kinh ngạc.
"Chúc mừng Hoàng Cẩm nhe, cuối cùng cũng hóa hình rồi. Tuy hình tượng này hơi... không có uy phong lắm, nhưng mà, sau khi thuần thục mày chắc chắn có thể hóa ra hình khác. Ừm, kiểu như một thằng đàn ông vạm vỡ với cơ bụng tám múi chẳng hạn..."
"Ừm ừm!"
Hoàng Cẩm được những lời đáng tin cậy của Sở Hoàn an ủi, đưa tay lau nước mắt, gật đầu đầy kiên định: "Tôi sẽ tu luyện chăm chỉ!"
Sau đó nó xoay người, biến trở lại thành chồn vàng, chạy mất hút.
Ngụy Khải xoay camera lại đối diện mình, mặt mũi trầm trọng: "Chuyện là như vậy đó."
Lúc này Sở Hoàn mới dám để lộ vẻ mặt khiếp sợ, hỏi: "Sao lại thành ra như thế??"
Ngụy Khải: "Haizzz... do lúc đi xin phong hiệu, nó tìm nhầm người!"
Gần Tết, nhà họ Ngụy có vài người thân đến chúc Tết. Nhà Ngụy Hoa là một trong những nhánh nổi bật nhất, giàu có, làm ăn phát đạt, người muốn kết giao nối đuôi nhau không dứt.
Người đông nên Hoàng Cẩm không xuất hiện nhiều, luôn ở trong phòng có bài vị của mình để tu luyện.
Sở Hoàn trước khi đi nói đúng một chuyện. Hiện tại nó đã chạm tới bình cảnh, chỉ còn chờ thời cơ chín muồi, tìm được một con người phù hợp để xin phong hiệu.
Hôm nay như thường lệ, Hoàng Cẩm nghe đạo sĩ giảng kinh để tu luyện. Bình thường ngoài nhà Ngụy Hoa ra thì không mấy ai vào căn phòng đó. Nhưng đúng lúc nó đang lĩnh ngộ, cánh cửa bị đẩy ra.
Thời cơ đã đến, nó đứng thẳng dậy, hỏi người vừa vào: "Anh nhìn tôi có giống người không?"
Người kia sững ra một chút, rồi phấn khích nói: "Giống chứ, em là cô gái tai thú dễ thương hoạt bát mặc đồng phục thủy thủ..."
May mà Ngụy Khải phát hiện kịp thời, khẩn cấp bịt miệng kéo người ra ngoài.
Nếu cậu ta chậm một giây nữa thôi, tên kia đã thốt ra tuyên ngôn không biết xấu hổ: "Em là vợ anh!"
Tuy có xảy ra sai sót, nhưng Hoàng Cẩm vẫn phong hiệu thành công. Có điều có lẽ bị ảnh hưởng bởi con người mà nó xin phong hiệu, nên giờ nó thành ra như vậy.
......
Ngụy Khải kêu lên với Sở Hoàn: "Em họ tôi là một thằng cực kỳ nghiện anime, lại còn mắc hội chứng tuổi dậy thì rất nặng!"
Sở Hoàn: "..."
Ngụy Khải vô cùng buồn bực, nói: "Sao lại tìm trúng thằng đó để xin phong hiệu chứ?"
Nhà Ngụy Hoa sống chung với Hoàng Cẩm lâu như vậy, thế mà lại trớ trêu gặp ngay hắn ta.
Sở Hoàn im lặng mặc niệm ba giây cho Hoàng Cẩm, rồi nói: "Có lẽ đây là số mệnh."
Trước đó Hoàng Cẩm còn trêu cợt Thẩm Lạc Thu và Ngụy Khải, bây giờ bản thân bị quả báo rồi.
"Nhưng không phải vấn đề lớn, chỉ là hình tượng thôi mà, không ảnh hưởng đến việc tu luyện."
Ngụy Khải: "Haiz."
Sau khi Hoàng Cẩm xin phong hiệu thành công, người vui nhất có lẽ là Hoàng Cửu. Không dễ gì, thật sự không dễ. Hiện nay tín ngưỡng suy yếu, hoạt động của con người khiến cuộc sống của yêu quái ngày càng khó khăn, nó luôn lo lắng đám hậu bối sẽ không thể hóa hình được.
Để cảm ơn, Hoàng Cửu đã chuẩn bị quà, đích thân đến cảm tạ Sở Hoàn.
Không biết nó ở xa chạy đến tận đây kiểu gì. Một con chồn vàng cứ thế lóc cóc chạy thẳng tới, mà thị trấn Tây Hà là địa bàn của Chân Bán Tiên, nên vừa đến là đụng mặt ông ta.
Lúc ấy Sở Hoàn đang ăn cơm, nghe thấy ngoài sân có động tĩnh nên đặt bát xuống, đứng dậy ra xem thì thấy một con chuột to và một con chồn vàng từ đường nhỏ xông ra, đánh nhau trong sân, lông bay tứ tung.
"Đồ không biết quy củ! Không biết cái gì gọi là tôn kính già yêu trẻ hả!"
"Đồ chuột xấu xí, tao ăn mày!"
Chân Bán Tiên mắt kém nhưng cực kỳ linh hoạt, như đoán trước được đòn tấn công tiếp theo của Hoàng Cửu, né tránh một cách thoải mái, vừa tránh vừa buông lời khiêu khích.
"Bây giờ mày đang rất muốn xì hơi để làm tao ngất đúng không? Cái mùi đó hôi đến mức khiến nhân loại phải ghi vào sử sách, lưu danh muôn đời."
"Bọn chồn nhà mày cũng từng được ghi trong sử sách loài người đó!"
"Muốn bắt bán tiên như tao á, mày về tu luyện thêm hai trăm năm đi!"
Hoàng Cửu tức phát điên, nhưng cãi không lại Chân Bán Tiên, nhe răng ra muốn cắn chết con chuột già.
Chân Bán Tiên vung đuôi né được cú tấn công của nó, nhìn thấy Sở Hoàn liền chạy về phía cậu.
Ông ta định nhảy lên người Sở Hoàn. Sở Hoàn thấy ông ta lao tới thì mắt trợn trừng. Chân Bán Tiên là loại chuột nhà bình thường, sao có thể để ông ta leo lên người.
Sở Hoàn lập tức dẫm đuôi của Chân Bán Tiên, chân kia chặn luôn Hoàng Cửu đang đuổi theo, hỏi: "Hai người đang làm cái gì đấy?"
"Tiên sinh, là tôi đây!"
Hoàng Cửu ôm lấy chân Sở Hoàn, nói: "Tôi đến để chúc Tết."
Chân Bán Tiên hóa thành một ông già, chỉnh lại cổ áo, nhìn con chồn vàng đang nằm dưới đất đầy khinh bỉ: "Nịnh hót."
Nói xong, ông ta quay đầu hướng vào trong nhà gọi: "Sở Công ơi, tiểu tiên tiên của ngài tới chúc Tết đây~ Một ngày không gặp như cách ba thu~"
Giọng điệu nịnh nọt gấp trăm lần Hoàng Cửu.
Sở Hoàn nghe mà nổi hết da gà, trong khi bố cậu vẫn bất động như núi.
Hoàng Cửu nhìn Chân Bán Tiên, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ. Vô sỉ, quá vô sỉ! Nhưng không thể phủ nhận, đúng là nó thua thật.
Nó suy nghĩ hai giây, cũng ngẩng đầu nhìn Sở Hoàn, lưỡng lự mở miệng...
Sở Hoàn cảnh giác trừng nó: "Nếu mày cũng định nói mấy lời như thế, tao sẽ không kiềm được đá mày ra ngoài đấy."
"Ờ..."
Xem ra tiên sinh không phải loại người thích nghe nịnh, Hoàng Cửu yên tâm rồi. Nó biến thành một người đàn ông mắt dài, vui vẻ nói với Sở Hoàn: "Tiên sinh, Hoàng Cẩm đã hóa hình thành công rồi."
Sở Hoàn đáp: "Ừ, tao biết, tao thấy nó rồi."
"Vậy nên tôi đến để cảm ơn cậu."
Vừa nói, Hoàng Cửu vừa lấy đồ từ xe đẩy của mình ra. Bên trong là các loại nhân sâm và dược liệu quý, một ít hàng khô, hải sản, còn có tấm vải đẹp đẽ như được dệt bằng ánh trăng.
Đều là những vật phẩm cụ thể và bình thường, không phải loại như tuổi thọ hay tài vận. Hoàng Cửu tuy là dân bán hàng rong, nhưng cũng phải tuân thủ quy tắc giao dịch. Những thứ như vậy cần phải trao đổi bằng cái giá tương ứng. Nó giống như một trạm trung chuyển vậy.
"Nhiều thế?"
Sở Hoàn nhìn đống đồ dưới đất, ngạc nhiên nói.
Hoàng Cửu nói: "Có một số là ông Ngụy nhờ tôi mang tới cho cậu. Đáng lẽ Hoàng Cẩm nên đích thân đến cảm ơn, nhưng dạo này nó không muốn gặp ai cả..."
Sở Hoàn nhớ đến khuôn mặt cô gái đáng yêu mà mình từng thấy... Có thể hiểu được, hoàn toàn có thể thông cảm.
"Đã tới rồi thì cùng ăn cơm đi."
Sở Hoàn mời Hoàng Cửu vào nhà, giới thiệu: "Đây là bố tao, Sở Trạch Dương."
Hoàng Cửu lập tức cung kính chắp tay chào: "Chào ông Sở, tôi là Hoàng Cửu."
Sở Trạch Dương cũng nói với nó: "Tôi biết, ngồi đi."
Đối mặt với Sở Trạch Dương, Hoàng Cửu căng thẳng bất thường. Vừa nghe ông nói xong, nó liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn.
Thái độ của Sở Trạch Dương đối với Hoàng Cửu khá tốt, còn hỏi vài chuyện về nghề buôn rong. Trong suốt quá trình đó, Chân Bán Tiên ngồi bên cứ dùng ánh mắt "ghen ghét" nhìn nó.
Hoàng Cửu: "..."
Hoàng Cửu cảm thấy bữa cơm này hơi khó tiêu. Ăn xong, nó vội vàng cáo từ với Sở Hoàn.
Trước khi nó rời đi, Sở Hoàn nói: "Bảo Hoàng Cẩm cố gắng tu luyện, cùng lắm sau này khi hóa hình thì tạo một gương mặt mới để ra ngoài gặp người."
Hoàng Cửu gật đầu: "Ừ."
Thật ra nó thấy hình dạng con người thế nào cũng không quan trọng, bọn họ không giống như hồ ly tinh cứ phải để ý đến ngoại hình. Nhưng nếu Sở Hoàn đã nói vậy, nó sẽ về đốc thúc Hoàng Cẩm.
Tết đến rồi, thôn làng cũng trở nên náo nhiệt. Những người đi làm xa suốt năm quay về, đám thiếu niên tụ tập khắp nơi đốt pháo. Tiếng pháo, tiếng cười và tiếng la hét vang vọng khắp thôn làng.
Nhà họ Sở ít người, nhưng Tết nhất không thể qua loa.
Ăn Tết chẳng ít việc chút nào, phải chuẩn bị đủ thứ, dán câu đối, chữ Phúc, cúng thần, cầu may trừ tà... Sở Hoàn bận đến mức quay như chong chóng.
Pháo hoa vào buổi tối ngày một nhiều hơn. Mặc dù thành phố đã cấm đốt pháo, nhưng thị trấn Tây Hà không nhận được thông báo, mọi người vẫn đốt như thường.
Đến đêm giao thừa, pháo hoa trên trời còn nhiều hơn cả sao trời.
Bữa cơm tất niên của nhà họ Sở được dọn ngay trong sân, bày đầy một bàn lớn. Mâm cơm tất niên năm nay rất phong phú, đặc biệt là Chu Văn Vĩ muốn cảm ơn Sở Hoàn nên đã tặng cho cậu không ít món. Nếu không phải Sở Hoàn từ chối, hắn ta còn định đến giúp cậu nấu luôn.
Tuy rằng hành vi của hắn ta là trái pháp luật, nhưng do tình huống đặc biệt, Tiền Chiêu cũng nói giúp một chút. Cuối cùng hắn ta bị tuyên án treo, chỉ cần ngoan ngoãn vài năm thì không cần vào tù.
Sở Trạch Dương đang bày bát đũa lên bàn. Ban đầu chỉ bày ba bộ, suy nghĩ một lát lại thêm một bộ.
Ngoài người sống, mấy hồn ma cũng có thể ăn một bữa no nê.
Sở Hoàn đặt đồ ăn ở góc sân, mấy hồn ma quen thuộc đều có mặt. Con ma cổ dài nhìn thấy cơm nếp trộn đủ loại đậu, vừa đẹp mắt vừa ngon, nhìn mà mắt sáng rỡ.
"Cơm nếp!"
Cẩu Oa nhìn chằm chằm vào bát thịt kho trên đất mà ch** n**c miếng. Cái vỏ trai trên đầu nó lại to thêm một vòng, bên trong lộ ra một đôi mắt người, cũng đang nhìn chăm chăm món ăn trên đất.
"Mừng năm mới, bọn mày cũng ăn chút đồ ngon đi."
Sở Hoàn mở một chai rượu, rót đầy mấy ly, nói với bọn chúng: "Có ai muốn đi đầu thai không? Dù sao quen biết đã lâu, để tao dành thời gian siêu độ cho bọn mày một thể."
"Chết thì đã chết rồi, cổ dài còn chấp niệm cái gì nữa..."
Nhưng chẳng ma nào nghe lời cậu. Cậu còn chưa nói hết câu, đám hồn ma đã lao vào mâm cơm, tranh nhau đồ ăn.
"Nhoàng nhoàng nhoàng! Ngon quá!"
"Có rượu nè, còn có cả rượu! Cái thằng con bất hiếu nhà tôi chưa bao giờ cúng rượu cho tôi, tôi chỉ thích mỗi thứ này thôi!"
"Thịt kho tàu! Lúc tôi chết chưa từng thấy món thịt kho tàu, thì ra đây chính là món thịt kho tàu trong truyền thuyết!"
Cẩu Oa ăn được miếng thịt kho tàu liền kéo ống quần Sở Hoàn, tội nghiệp nói: "Đại nhân, tôi muốn uống Coca..."
Sở Hoàn: "..."
Cậu cạn lời, đi lấy một chai Coca mang ra, sau đó lại hỏi: "Bọn mày không muốn đi đầu thai à?"
Con ma cổ dài đáp: "Giờ thì chưa, tôi vẫn chưa yên tâm về vợ mình."
"Tôi chưa thấy kẻ thù của tôi chết, tôi phải chờ gã chết đã..."
"Con trai tôi sinh cho tôi một cháu gái đáng yêu, tôi muốn nhìn nó lớn lên."
Thôi được, xem ra mấy con ma này có kế hoạch riêng của mình.
Sở Hoàn đi tìm con lừa già, ân cần thăm hỏi: "Lừa già à."
Con lừa nghiêng đầu nhìn cậu, hí lên một tiếng thật to.
"Năm nay mày làm tốt lắm. Muốn được thưởng gì nào?" Sở Hoàn cảm thấy mình là sếp thì nên quan tâm đến nhu cầu của nhân viên một chút.
"Hí!"
Sở Hoàn nói: "Hay là tao đổi cho mày thân thể mới nhé?"
Con lừa nghe vậy lập tức lắc đầu điên cuồng, hí vang hoảng loạn: "Hí hí hí hí!"
"Không muốn à? Thế thì thôi."
Con lừa lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nó khó khăn lắm mới quen được với cái cơ thể này, nếu đổi sang một cái xấu hơn, nó thật sự không chịu nổi. Nếu không phải do Sở Hoàn đích thân nhào nặn nó cũng không chịu.
Không biết tại sao, con lừa thấy cái thân thể xấu xí này dùng rất được. Nó còn cảm thấy khi ở trong đây, nỗi đau từng bị đánh đập dần dịu đi không ít.
Nó dùng đầu cọ cọ vào ngực Sở Hoàn. Sở Hoàn đẩy cái đầu to của nó ra, nói: "Được rồi, để tao đi chuẩn bị ít thức ăn cho mày."
Chờ cậu làm xong hết mọi việc, quay lại thì thấy bố mình đã ngồi vào bàn.
"Bố."
Sở Hoàn đi tới ngồi xuống. Cậu nhìn lên bàn, phát hiện có đến bốn bộ bát đũa, trước giờ đều chỉ có ba: cậu, bố cậu và mẹ cậu. Bây giờ thêm một bộ, có lẽ là dành cho Chiết Chi.
Sở Hoàn quan sát biểu cảm của ông bô, phát hiện trong mắt ông có chút u buồn, không khỏi thở dài trong lòng.
Vào dịp thế này, bố cậu thường nhớ đến mẹ cậu.
Sở Hoàn không biết mẹ mình chết như thế nào. Hồi nhỏ, Sở Trạch Dương chỉ nói mẹ đi vào núi rồi không trở về nữa. Không có xác, không có mộ... Cậu thậm chí không biết nguyên nhân cái chết của mẹ.
Cậu từng nghi ngờ mẹ mình không phải là con người, nhưng vì không phát hiện cơ thể mình có gì khác lạ, nên dần gạt bỏ ý nghĩ đó.
"Bố!"
Sở Hoàn cầm chai rượu bên cạnh, rót cho mình một ly, rồi cụng ly với Sở Trạch Dương: "Con mời bố một ly! Ha ha, xem ai gục trước!"
Nói xong, cậu tu hết ly rượu.
Sở Trạch Dương thấy cậu cạn ly một hơi, nói: "Con uống chậm thôi."
Sở Hoàn đặt ly xuống bàn, mắt sáng rực phấn khích: "Bố, bố cũng uống đi!"
Không chỉ giục bố uống, cậu còn rót đầy hai ly còn lại, rồi mới quay về chỗ ngồi của mình. Cậu giơ ly lên, nói: "Mọi người cùng uống nào."
Một trong hai ly ở vị trí bỏ trống bắt đầu gợn sóng, như thể thật sự có thứ gì đó đang uống. Ly còn lại vẫn không động đậy.
Sở Hoàn ăn chút đồ, uống thêm hai ly, đầu óc bắt đầu choáng váng. Cậu dùng đũa để bói xem năm nay có phát tài tiếp không, bỗng nhiên đứng bật dậy.
Sở Trạch Dương nhìn cậu, hỏi: "Nhóc Hoàn?"
Sở Hoàn mặt mũi kiên nghị: "Bố, bố đừng ghét bỏ Chiết Chi nữa."
Sở Trạch Dương: "?"
Sở Hoàn nói tiếp: "Bố phải đổi góc nhìn nhận vấn đề."
Sở Trạch Dương: "Góc nhìn gì?"
"Ngài ấy đẹp trai lắm... ừm, còn đáng yêu nữa, đến hôn cũng chưa biết. Điều kiện tốt vậy cơ mà!"
Sở Trạch Dương: "..."
Lũ quỷ trong sân như Cẩu Oa đều mang vẻ mặt sốc nặng giống nhau, nhìn nhau tới lui, rồi đồng loạt quay sang nhìn Sở Trạch Dương.
Cẩu Oa nhỏ giọng hỏi: "Đại nhân, ngài định cầm gậy đánh uyên ương à? Trước đây ai bị chia rẽ ngăn cấm đều nhảy sông hết."
"Còn bỏ trốn cùng nhau nữa."
Ma cổ dài góp lời: "Nghe Sở Hoàn nói, có vẻ đối tượng của cậu ấy có điều kiện không tồi."
Sở Trạch Dương nhìn chúng nói: "Bọn mày biết cái rắm."
Mấy con quỷ lập tức rụt hết vào góc.
Sở Hoàn nói xong không thèm nhìn nét mặt bố mình thế nào, lảo đảo đi sang một bên rồi bắt đầu múa điệu Đoan Công. Trông cậu như thể đứng không vững, nhưng điệu múa lại mang nét đặc biệt riêng.
Ừm, hiệu quả chiêu thần khá ổn, mấy khóm hoa cỏ xung quanh sân lại bắt đầu nở hoa.
Sở Trạch Dương nhìn cậu hồi lâu, trên mặt nở nụ cười, khẽ nói như đang trò chuyện với ai đó: "Nhóc Hoàn lớn thế này rồi..."
......
Trí nhớ của Sở Hoàn đứt đoạn từ lúc cậu bắt đầu múa Đoan Công. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu nằm trên giường ngẫm nghĩ nửa tiếng vẫn không hiểu tối qua mình nghĩ gì.
Cậu đã đứng trước mặt bố mình minh oan cho Chiết Chi! Còn nói Chiết Chi không biết hôn! Còn nhảy múa nữa chứ...
Đúng là phát rồ vì rượu mà. Lúc đó bố cậu phản ứng sao ấy nhỉ? Quên rồi... lúc đó cậu chẳng buồn nhìn luôn.
Sở Hoàn trở mình trên giường, vừa xấu hổ vừa hối hận vừa thấy tiếc. Đáng lẽ lúc đó phải liếc xem sắc mặt bố ra sao mới phải.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng cậu vang lên tiếng gõ, giọng bố cậu truyền vào từ bên ngoài: "Dậy chưa? Dậy rồi thì ra ăn sáng."
"Con ra ngay."
Ở vùng này có tập tục sáng mồng Một ăn chè trôi nước.
Sở Hoàn bước ra, bê một bát chè, lặng lẽ ăn. Vì sao lặng lẽ? Vì cậu cứ cảm thấy ánh mắt bố nhìn mình hôm nay rất khác thường.
"Nhóc Hoàn..."
Ngay khi Sở Trạch Dương cất tiếng, Sở Hoàn nhét ngay viên trôi cuối cùng vào miệng, vội vã bước vào bếp: "Con ăn no rồi."
Cậu đi vào bếp, quay đầu lại nhìn. Quả nhiên bố cậu đang nhìn theo, vẻ mặt nửa cười nửa không.
"..."
Sở Hoàn thề đời này không bao giờ uống rượu nữa. Rượu làm hỏng việc, rượu hại người!
Cậu thở dài một hơi, dọn bát đũa xong thì đi tìm Chiết Chi.
Hôm nay Chiết Chi cũng là lạ, trông hơi trầm mặc. Cậu thắp hương, hỏi mấy lần Chiết Chi mới lên tiếng: "Em nói ta không biết hôn..."
Sở Hoàn: "..."
Cậu nói: "Em muốn khen ngài đơn thuần thôi, không phải chê đâu!"
"Ừm."
"Thật mà!"
Thấy Chiết Chi có vẻ không tin, Sở Hoàn nhấn mạnh thêm lần nữa.
"Vậy lần sau em muốn hôn kiểu gì?"
"..."
Sở Hoàn chỉ muốn quay ngược thời gian, bịt miệng bản thân tối hôm qua lại.
May mà buổi chiều Thẩm Lạc Thu đến tìm cậu, kéo cậu ra khỏi cái bầu không khí "vi diệu" trong nhà... Bây giờ Sở Hoàn không muốn đối mặt với ai hết.
Thẩm Lạc Thu mặc toàn thân màu trắng, nhưng trắng không đều. Cái mặt trắng bóc, phần cơ thể còn lại thì không được như vậy. Nói chung tổng thể trắng hơn trước, chênh lệch màu sắc không quá lố, trông không còn buồn cười nữa.
"Nhóc Hoàn, sao thế? Tâm trạng không tốt à?" Thẩm Lạc Thu vừa đến đã hỏi ngay.
Sở Hoàn ngồi xổm bên rìa sân, ra vẻ trầm tư, nghe vậy thì thở dài một tiếng: "Cậu không hiểu đâu."
Thẩm Lạc Thu "ồ" một tiếng, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh: "Cậu không nói thì sao tớ hiểu được?"
Sở Hoàn: "Không nói nổi."
"Vậy thôi."
Thẩm Lạc Thu nói tiếp: "Trong làng có nhiều người về lắm, đám Đại Ngưu rủ tụi mình tụ tập một bữa, cậu đi không?"
"Đi, ở nhà ai?"
"Nhà Đại Ngưu."
Bọn trẻ trong làng gần bằng tuổi nhau, hồi nhỏ lên núi xuống sông chơi đùa cùng nhau, về sau mỗi người học trường khác nhau, làm việc ở nơi khác nhau, trừ mấy người như Thẩm Lạc Thu vẫn ở lại làng thì bình thường chỉ có dịp Tết mới gặp được nhau.
"Khi nào?"
"Tối mai. Nhiều đứa còn dắt bạn gái về, bao giờ tớ mới có bạn gái đây..."
Nghe đến hai chữ "bạn gái", Sở Hoàn lại thở dài. Cậu không biết bạn gái người ta thế nào, riêng bạn trai của cậu thì hơi mệt.
Hôm sau, Sở Hoàn và Thẩm Lạc Thu cùng đến nhà Đại Ngưu.
Đại Ngưu tên đầy đủ là Từ Thiết Ngưu, nghe thì có vẻ là tên của một người đàn ông mạnh mẽ oai hùng, thực tế lại là một thanh niên gầy gò đeo kính. Lý do hắn ta có cái tên mạnh mẽ như thế là vì lúc sinh ra khóc không to bằng tiếng mèo kêu, nên bị bố mẹ đặt cho cái tên "cứng cựa" này.
Những người khác đến sớm hơn, lúc hai người đến bàn tròn lớn gần như đã ngồi kín, trên bàn nói chuyện rôm rả sôi nổi.
"Xác nữ đó, một cái hai trăm ngàn."
"Đắt vậy?!"
"Bình đựng tro cốt đó, chậc chậc... chết tám năm rồi mà..."
————————
Lời tác giả:
Boy dậy thì: "Em giống người! Còn giống vợ tôi nữa! Em đến báo ân chứ gì!!"
Hoàng Cẩm: "..."
Hoàng Cẩm: [Gào khóc thảm thiết]