Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 84

 
Sở Hoàn nghe được mấy từ quen thuộc, lông mày không nhịn được mà nhíu lại.

Con chó vàng đất đang nằm một bên gặm xương thấy họ đến, lập tức bật dậy sủa hai tiếng. Những người khác nhìn theo tiếng động, thấy hai bóng người thì bật cười: "Ê, Sở Hoàn, Giẻ lau!"

"Đến muộn rồi, tự phạt ba ly nhá."

"Giẻ lau, sao cậu trắng thế??? Cậu trắng lên lại ra cái dạng này, nhìn không thuận mắt bằng hồi trước."

Sở Hoàn bị người ta kéo đến ngồi vào chỗ trống bên bàn, nghe mấy câu đó thì cười nói: "Bọn tớ có đến muộn đâu, mọi người ăn trước mà còn bảo bọn tớ tự phạt ba ly, quá đáng thế?"

"Sở Hoàn vẫn là kiểu không chịu thiệt chút nào. Vậy tớ mời cậu, được chưa?"

Người ngồi cạnh rót rượu vào ly của cậu, Sở Hoàn đưa tay chặn lại: "Không uống thật."

"Bia thôi."

Sở Hoàn: "Bia cũng không uống."

"Giận thật hả? Ngày mai tụi tớ mở riêng cho cậu một bàn, cậu không đến thì tụi tớ không ai động đũa, được chưa?"

Sở Hoàn nhờ người đối diện đưa giúp nước trái cây, rồi tự mình rót một ly, nói: "Ai giận đâu, chỉ là đột nhiên phát hiện uống rượu hại đủ đường, quyết định từ nay về sau không uống nữa."

"Ồ? Bị sao à?"

Sở Hoàn chỉ đáp: "Các cậu không hiểu đâu."

"Ờ ờ, tụi tớ không hiểu."

Những người trên bàn nghe cậu nói vậy thì cười ồ cả lên. Từ Thiết Ngưu đẩy gọng kính đen trên sống mũi, hỏi: "Sở Hoàn, nghe nói cậu giờ về ở với Giẻ lau rồi hả?"

Sở Hoàn gật đầu: "Ừ."

"Cậu làm gì? Cũng mở du lịch nông thôn à? Không lẽ là trồng trọt với chăn nuôi?"

Trồng trọt chăn nuôi là ngành nghề nổi tiếng cực khổ, người bình thường khó chịu nổi, rủi ro lại cao, chỉ một trận dịch bệnh là có thể trắng tay.

Sở Hoàn: "Về kế nghiệp bố."

"Cậu á?"

Vừa nghe vậy, mấy người khác nghiêm mặt lại. Có người hỏi: "Cậu thực sự làm nghề đó hả?"

Thẩm Lạc Thu nhìn họ, kêu lên: "Ơ, các cậu làm gì nghiêm trọng thế? Nhóc Hoàn bây giờ là đại sư rồi đấy, mấy người giàu tận thành phố còn phải tìm tới nhờ vả cơ."

"Thật hả?"

Sở Hoàn mỉm cười nói: "Tạm coi là vậy."

"Thế cũng tốt."

"Ngành này không phải ai cũng làm được, làm nên tên tuổi thì kiếm được tiền lắm."

Sở Hoàn gắp một miếng sườn, vừa ăn vừa hỏi: "Hồi nãy tớ nghe các cậu nói xác nữ gì đó, là sao thế?"

"À, chuyện đó hả."

Từ Mưu ra vẻ bí hiểm, hạ giọng nói với Sở Hoàn: "Cậu giờ làm nghề này, chắc cũng hiểu chứ gì, chính là âm hôn đấy. Có người muốn cưới vợ cho con trai đã mất, đang tìm mối."

"Một xác con gái chưa chồng bán tận 20 vạn. Xác là đắt nhất, xương rẻ hơn chút, tro cốt là rẻ nhất."

"Hả?"

Sở Hoàn lúc nãy đã đoán được phần nào, nhưng giờ nghe nói rõ ràng, sắc mặt vẫn không dễ coi, nói: "Âm hôn cũng phải tự nguyện, mua bán kiểu này không thấy cắn rứt à?"

"Tự nguyện cái gì, người ta đâu có tin mấy chuyện đó. Con gái chết rồi mà bán được 20 vạn, chắc đang mừng húp ấy chứ chẳng áy náy gì đâu."

Người đối diện là Từ Thiết Ngưu cũng tiếp lời: "Chết tám năm rồi mà vẫn có người mua, hũ tro cốt bị đào lên, bán được 6 vạn đấy."

Lông mày Sở Hoàn nhíu càng chặt hơn. Sao chuyện âm hôn lại đột nhiên rộ lên thế này? Trước kia âm hôn đã bị cấm, bây giờ người tin vào mấy chuyện đó cũng không còn nhiều. Nếu trong quá trình làm âm hôn mà có hành vi xúc phạm thi thể, thì đó chính là vi phạm pháp luật, không thì mấy ông mai bà mối âm giới đã tới nước chuyển sang làm môi giới cho người sống.

Cậu hỏi: "Tin này từ đâu ra? Là nhà nào định làm âm hôn?"

Sao cậu không nghe quanh đây có chuyện như vậy? Nhưng đã là người ở vùng này thì chỉ cần dò hỏi là ra, cậu phải xem là nhà nào mặt dày đến mức làm cái chuyện xấu hổ đó.

Mấy người liếc nhìn nhau, có người nói: "Bọn tớ không rõ."

Từ Thiết Ngưu nói: "Tớ nghe từ một bà cô đi ngang nói, chỗ đường qua cầu ở trấn Tây Hà ấy. Bà ấy hỏi tớ có biết nhà nào có con gái chưa chồng mà chết rồi không. Tớ làm sao biết, nói vài câu rồi đi."

Sở Hoàn trầm ngâm: "Ra vậy."

"Thôi được rồi, ăn cơm đi. Tết nhất đừng nhắc mấy chuyện xui rủi."

"Ăn ăn ăn, ở ngoài ngày nào cũng ăn đồ ăn nhanh, vẫn là cơm nhà ngon nhất."

Sở Hoàn không nghĩ thêm nữa, cúi đầu ăn cơm. Đồ ăn nhà Từ Thiết Ngưu đúng là ngon thật.

Vừa ăn cơm uống rượu, vừa trò chuyện, không khí lại náo nhiệt hẳn lên. Chỉ là uống hơi nhiều, có người bắt đầu ôm ly rượu than khóc: "Làm công ngoài kia cực khổ lắm, mấy cậu cũng biết tớ làm sales, chỉ thiếu xách giày cho khách thôi. Bị vả một cái còn phải hỏi tay người ta có đau không, đúng là nô lệ thời hiện đại!"

"Haiz, ai mà chẳng vậy. Tớ làm bên B, bọn bên A đứa nào cũng điên, ngân sách hai ngàn mà muốn bên tớ làm ra hiệu quả hai triệu, tưởng mình là thánh chắc!"

"Buôn bán cũng khó khăn lắm, đồng nghiệp thấy cậu làm ăn tốt là ghen tỵ, tìm cách phá..."

"Tớ tăng ca đến mức sắp hói đầu luôn rồi, hu hu..."

Nghe đến đây, Sở Hoàn không khỏi xúc động. Hồi trước cậu cũng từng như vậy. Mắt cậu không kìm được mà nhìn về phía người nói mình sắp hói... Tóc thật sự thưa thớt, da đầu rõ mồn một, e là không đến hai năm nữa sẽ thành quả đầu Địa Trung Hải.

Đáng sợ quá!

Sở Hoàn đưa tay sờ lên mái tóc dày rậm của mình, quay sang người kia nói: "Tớ quen một đạo sĩ, sản phẩm chủ lực của đạo quán đó là thuốc mọc tóc đen. Cậu cần không?"

"Thiệt hả?"

Nghe vậy, mấy người khác cũng nổi hứng. Người phiền não vì rụng tóc không hề ít.

"Tớ từng đi bệnh viện khám, bác sĩ bảo tình trạng của tớ tốt nhất là cấy tóc. Tớ hỏi giá cấy tóc xong thì... Thôi, thà hói còn hơn."

Sở Hoàn gật đầu: "Chắc là có tác dụng."

"Được, tớ tin cậu!"

Cơm nước xong xuôi, vài người trên bàn say khướt. Vì Sở Hoàn không uống rượu, để an toàn, cậu cùng Thẩm Lạc Thu thay phiên nhau đưa mấy người đó về tận nhà.

Lúc đưa người cuối cùng về thì gặp sự cố ngoài ý muốn.

Sở Hoàn và Thẩm Lạc Thu mỗi người kè một bên, dìu người kia đi. Đến một đoạn đường, người kia đột nhiên giẫm trúng một vũng nước. Vũng nước đó chỉ ngập tới bắp chân, nhưng giẫm vào lại không thể rút chân ra, cuối cùng ôm lấy Sở Hoàn, say xỉn lảm nhảm: "Có người kéo chân tớ."

Mùi rượu nồng nặc khiến Sở Hoàn phải nghiêng đầu né. Cậu cúi xuống nhìn, trong vũng nước quả thật có một bàn tay xanh thẫm đang bám chặt lấy chân người kia, lôi hắn về phía nước.

Chỗ này không phải sông hay ao hồ, nhưng bên cạnh có một thửa ruộng nước, mặt nước ngập nông. Nếu ngã xuống, rất có thể sẽ bị chết đuối ở đó.

Đây cũng là nguyên nhân nhiều người say xỉn chết một cách kỳ lạ. Rõ ràng nước nông không chết đuối được, hố cạn không ngã chết được, vậy mà lại có người bỏ mạng trong đó.

"Ai kéo chân cậu?" Thẩm Lạc Thu hoảng hốt hỏi.

"Ở cái chỗ này còn có thể là ai?"

Sở Hoàn lấy ra một lá bùa, dán lên người say, con quỷ liền buông tay ra. Trong vũng nước dưới đất loé lên một gương mặt tràn ngập oán khí.

"Ồ, đi mất rồi."

Con ma men vẫn còn ngạc nhiên, ngồi thụp xuống, dí mặt lại gần vũng nước để nhìn bóng ma bên trong. Bóng ma cũng nhìn lại hắn, vẻ oán hận trên mặt càng nặng hơn.

Thẩm Lạc Thu hỏi: "Cậu ấy đang làm gì vậy?"

Sở Hoàn: "Chắc đang nghiên cứu ma quỷ."

"Không sợ à?"

"Cậu thấy giống đang sợ không?"

Thẩm Lạc Thu: "..."

Nhìn không giống thật, uống rượu là gan to vậy sao? Quả nhiên rượu hại người!

Con ma men giơ tay lên vẫy vẫy với bóng ma trong nước, còn nhiệt tình nói: "Chào bạn. Bạn ở trong đó làm gì thế?"

"Đợi mày xuống đây."

Sở Hoàn thấy trên gương mặt con quỷ lộ ra một nụ cười âm lạnh, thật sự đáp lại.

Con ma men: "Tôi không xuống đâu, tôi chuẩn bị về ngủ... ư!"

Chưa nói dứt câu, hắn đột nhiên ọe một cái, Sở Hoàn thấy có gì đó không ổn, lập tức bước sang một bên.

Thẩm Lạc Thu: "Ê?"

Con ma men ọe một tiếng cực lớn, rồi cúi xuống nôn thẳng vào vũng nước. Một đống chất nôn đổ đầy lên mặt con quỷ trong đó.

Thẩm Lạc Thu sững người, nhảy dựng hét lên: "Ôi má ơi!"

Một con quỷ hốt hoảng phóng ra khỏi vũng nước, hung hăng lườm con ma men rồi loé lên biến mất, thoại nhìn như chạy trối chết.

Con ma men mở to hai mắt mơ màng, nhìn về phía con quỷ bỏ đi: "Ơ, bạn ra ngoài làm gì, đừng đi, tụi mình cùng uống một ly..."

Hai người im lặng hai giây, rồi tiếp tục đỡ hắn dậy.

"Con quỷ đó bị ám ảnh tâm lý rồi..."

"Thảm thật."

Đi hại người cũng là nghề rủi ro cao...

Sau khi đưa hắn về nhà, hai người ai về nhà nấy đi ngủ.

Hai ngày sau đó, Sở Hoàn nhờ người dò hỏi rốt cuộc là nhà nào định tổ chức âm hôn, nhưng dò tới dò lui vẫn không ra kết quả cụ thể, như thể lời đồn tự nhiên lan ra vậy.

"Bố, bố thấy chuyện này là sao?"

Sở Hoàn kể lại những gì mình điều tra được cho bố nghe, cầm ấm trà nhỏ trên bếp lò rót cho ông một chén.

Sở Trạch Dương cầm ly, ngửi thấy mùi ngọt ngào thoang thoảng. Ông cúi đầu nhìn, phát hiện trong ly của mình không phải trà thường.

Là trà sữa.

Sở Hoàn: "Con thêm chút sữa với đường, bố thử xem, chắc chắn ngon hơn ngoài tiệm!"

Sở Trạch Dương uống một ngụm, nói: "Có lẽ là có người cố tình tung tin đồn."

"Đồn chuyện này để làm gì?"

Sở Trạch Dương không đáp.

Sở Hoàn nghĩ ngợi một lúc, nói: "Có người nhắm vào thi thể của các cô gái chưa chồng? Là bọn trộm xác?"

Bà mối quỷ có đạo đức chỉ giới thiệu, nếu gặp đúng người hợp mới tổ chức âm hôn. Nhưng cũng có bọn không biết liêm sỉ, vì tiền mà thông đồng với bọn trộm xác. Không tìm được đối tượng phù hợp chúng sẽ ra ngoài trộm xác. Bọn đó sẽ dò hỏi chỗ nào vừa mới chôn một cô gái chưa lấy chồng, rồi lén lút đào xác lên đem bán.

Bọn trộm xác biết đào hầm trộm mộ, chắc cũng có vài mánh khóe khác, mà mạng phải cứng lắm mới dám làm cái nghề thất đức như vậy.

"Ừ, có thể."

Sở Hoàn mặt mày khó coi, nói: "Vô đạo đức thì thôi đi, đấy là phạm pháp luôn rồi!"

Đào mộ người ta là mối thù không đội trời chung! Không chỉ khiến quỷ hồn dưới âm phủ không yên, mà còn ép buộc người ta thành thân, dù là ma cũng tức đến muốn chết thêm lần nữa.

"Không được."

Sở Hoàn đứng dậy. Hành vi thế này quá sức đê tiện, cậu phải thay trời hành đạo! Vừa nói, cậu vừa rút điện thoại ra gọi cho đồn công an thị trấn.

Cậu nghiêm nghị tố cáo với cảnh sát ở đầu dây bên kia rằng, gần đây có người đến vùng nông thôn tuyên truyền âm hôn, thậm chí còn có ý định buôn bán hài cốt, hoàn toàn là mê tín phong kiến!

Cảnh sát bên kia cũng nghiêm túc đáp lại rằng họ đã nắm được tình hình, chuyện này rất nghiêm trọng, yêu cầu Sở Hoàn nếu có thông tin gì thêm thì lập tức thông báo cho họ.

"Được."

Nhưng chưa đợi cảnh sát bắt được người, đã có người tìm đến Sở Trạch Dương trước.

"Sở Công, con gái tôi gặp chuyện gì vậy?"

Lúc đó Sở Hoàn vừa từ bên ngoài về nhà, vừa vào cửa đã thấy một người phụ nữ trung niên mắt sưng đỏ, đang ngồi trước mặt bố mình vừa lau nước mắt vừa nói.

"Con gái tôi chết vì tai nạn, chôn được hai tháng rồi, trước giờ vẫn yên ổn, vậy mà mấy hôm nay tôi cứ mơ thấy nó khóc trong mơ. Hỏi nó, nó lại không nói lời nào..."

"Nó khóc đến mức tim tôi tan nát."

Mẹ con tâm linh tương thông, người phụ nữ cảm nhận được con gái mình dưới mộ không ổn. Bà đi tìm Sở Trạch Dương, hỏi: "Có phải nó sống không yên dưới đó không? Tôi có nên chuẩn bị gì gửi xuống cho nó không?"

Sở Hoàn vừa nghe liền cảm thấy không ổn, lập tức hỏi: "Dì đã ra mộ xem chưa?"

"Có, nhìn vẫn ổn..."

Sở Hoàn nói: "Kiểm tra kỹ chưa?"

Người phụ nữ cũng nhận ra điều bất thường, quay sang nhìn cậu hỏi: "Ý cậu là gì?"

Sở Trạch Dương cũng lên tiếng: "Đi xem thử."

"Vâng."

Người phụ nữ luống cuống đứng dậy, nói: "Được được, tôi dẫn hai người đi."

"Nhà dì ở đâu?"

"Ở Bách Gia Mương."

Bách Gia Mương là ngôi làng do một nhóm người chạy nạn lập nên, vì mỗi nhà một họ nên gọi là Bách Gia Mương; còn thôn Từ Lĩnh phần lớn người ở đó đều mang họ Từ.

Sở Hoàn nghĩ đến vị trí của Bách Gia Mương, cách khá xa, bèn nói: "Đi xe, tôi lái."

Cậu lái chiếc bán tải của mình ra, chở mọi người tới Bách Gia Mương.

"Chẳng lẽ mộ xảy ra chuyện gì sao?"

Người phụ nữ ngồi trong xe bồn chồn bất an, lẩm bẩm: "Mộ là tôi nhờ thầy phong thủy chọn chỗ, thuê người xây dựng đàng hoàng..."

Sở Hoàn: "Dì không nghe gì à? Người ta đồn có người tổ chức âm hôn, một xác con gái chưa chồng giá 20 vạn."

"Cái gì?!"

Người phụ nữ bàng hoàng, vừa giận vừa sợ nói với Sở Hoàn: "Chúng tôi không có ý định đó! Bây giờ còn ai tin vào âm hôn nữa. Con gái tôi được chôn ngay cạnh phần mộ tổ tiên đấy!"

"Nhà dì không có ý, nhưng người khác có thì sao?"

Rất nhanh đã đến nơi. Thường thì mộ tổ tiên của mỗi nhà sẽ được chôn gần nhau, phần mộ của nhà này nằm ở rìa một khu rừng nhỏ. Trong khoảnh nghĩa trang nhỏ có một nấm mộ mới rất nổi bật.

Ngôi mộ mới được xây khá tốt, hai bên và phần đỉnh được kè đá, xung quanh được quét dọn sạch sẽ, trên mộ không có cỏ dại mọc lung tung.

Sở Hoàn bước đến trước mộ, nhìn bia mộ ghi tên "Đinh Noãn Noãn", mất khi 23 tuổi. Trong bức ảnh đen trắng là một cô gái mặt tròn, đôi mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài, mang theo vẻ u oán.

Người phụ nữ vừa nhìn thấy mộ con gái trước mặt, nước mắt lại tuôn rơi.

"Noãn Noãn ơi..."

Sở Hoàn đi một vòng quanh ngôi mộ, nhìn qua thì đúng là không có vấn đề gì. Nhưng khi vòng ra phía sau, cậu phát hiện vài thứ khác thường.

Đuôi mộ có một đống cỏ khô, trông như là lúc đào mộ thì cỏ bị dọn ra, sau đó bị vứt chỏng chơ sang một bên. Đám cỏ ấy đều đã khô quắt, một đống lớn xám xịt.

Cậu bước tới, dùng chân đẩy đống cỏ ra, bên dưới lập tức lộ ra dấu vết đất tơi mới bị đào xới.

"Bố, bố lại đây xem."

Sở Hoàn quay đầu gọi bố mình.

Sở Trạch Dương đến nhìn một cái, nói: "Ừ, từng bị đào lên."

Sắc mặt Sở Hoàn sa sầm hẳn, lạnh giọng nói: "Quá đáng! Khác nào trắng trợn cướp đoạt dân nữ!"

Mẹ của Đinh Noãn Noãn nghe vậy, vội đi vòng ra sau mộ nhìn, chỉ tay vào dấu vết trên đất, run giọng hỏi: "Chuyện... chuyện này là sao?"

Sở Hoàn quay sang an ủi bà: "Dì yên tâm, tôi sẽ lôi bọn tội phạm này ra trước pháp luật!"

"Ôi Noãn Noãn của mẹ..."

Mẹ của Đinh Noãn Noãn quỳ sụp xuống đất.

Sở Hoàn định lập tức triệu hồn. Cậu bấm tay kết ấn niệm chú xong, có vài hồn ma lảng vảng xung quanh hiện ra. Nhưng nhìn một lượt, cậu không thấy bóng dáng của Đinh Noãn Noãn đâu.

Cô ấy không đến, hồn phách e rằng đã bị giữ lại.

Không phải điều gì quá bất ngờ, chỉ khiến sắc mặt Sở Hoàn càng thêm u ám.

"Sở, Sở tiên sinh."

Bên cạnh bỗng truyền đến một giọng lắp bắp. Sở Hoàn quay đầu nhìn, phát hiện là một âm sai đang sợ hãi.

Âm sai này mang hình dáng con người, trên người mặc đồng phục, có hai quầng thâm to đùng.

Âm sai bay lơ lửng đến trước mặt Sở Hoàn, căng thẳng nói: "Sở tiên sinh, ngài đừng báo với Thành Hoàng đại nhân hay Vô Thường đại nhân nhé! Chúng tôi... chúng tôi đang điều tra vụ này mà!"

Sở Hoàn: "?"

Cậu trông dữ tợn lắm à?

Sau khi Đinh Noãn Noãn qua đời, thi thể đã được hỏa táng thành tro cốt. Việc bình tro của cô bị trộm gây chấn động lớn ở âm giới. Tro cốt bị trộm, hồn phách cũng biến mất... rõ ràng không phải một vụ trộm bình thường.

Đám quỷ bắt đầu dao động bất an. Âm sai cũng là quỷ, họ hiểu rõ tầm quan trọng của bình tro đối với hồn ma. Đây là chuyện lớn!

Xử lý không khéo, âm sai cả khu vực này đều sẽ bị phạt. Mà Sở tiên sinh lại nổi danh vang dội, có giao tình sâu đậm với Vô Thường đại nhân. Nghe nói trước kia từng có một Thành Hoàng chọc giận Sở tiên sinh, bị cậu tố một phát liền bị giáng chức ra canh cầu Nại Hà, chuyên đi chọc họng ma.

Bên cầu Nại Hà có Mạnh Bà. Hồn ma trước khi đầu thai đều phải uống canh Mạnh Bà để quên kiếp trước. Nếu có ma không chịu uống sẽ bị bắt lại, cưỡng chế đổ vào. Cách cưỡng chế là dùng một ống đồng chọc vào họng rồi đổ canh vào.

Mà những kẻ không chịu uống canh Mạnh Bà đâu có ít, cho nên cái nghề chọc họng ma cực kỳ vất vả.

Âm sai kia cũng từng nghe đồng nghiệp kể lại, có người tận mắt thấy vị Thành Hoàng đó từng là thần linh được người người kính ngưỡng, nay lại rơi vào hoàn cảnh thế kia. Thế nên, âm sai như bọn họ mà bị Sở tiên sinh tố cáo một cái, không chừng sẽ bị ném thẳng vào địa ngục!

Âm sai cúi đầu trước Sở Hoàn, dè dặt nói: "Việc bình tro của Đinh Noãn Noãn bị trộm, chúng tôi đã nhận được tin, hiện giờ đang điều tra. Chuyện nghiêm trọng thế này, chúng tôi tuyệt đối không dung thứ ạ!"

"Xin ngài đừng tố cáo bọn tôi..."

Sở Hoàn: "Ờ..."

"Chỉ là... chuyện dương gian, chúng tôi ra tay không tiện, nên mới chậm trễ..."

Sở Hoàn nhìn hắn mà cảm thấy cả người khó chịu, cậu hỏi: "Anh có hiểu nhầm gì về tôi không đấy?"

"Không hiểu nhầm, không hiểu nhầm gì hết! Sao dám hiểu nhầm chứ?"

"Vậy các anh điều tra đến đâu rồi?"

Âm sai lập tức nghiêm mặt, nói với Sở Hoàn: "Không chỉ Đinh Noãn Noãn, còn có tro cốt của một số nữ quỷ khác cũng bị trộm. Thậm chí còn có trường hợp bị cưỡng ép kết hôn. Giờ dưới âm phủ đang kiện tụng loạn cả lên, khiến chúng hồn ma đều bất an."

Sở Hoàn: "Kiện tụng?"

"Đúng vậy, cha mẹ không biết, bản thân không đồng ý, mà lại bị ép cưới, dĩ nhiên là có vấn đề, thế là họ kiện lên trên, giờ đang xử lý."

"Ồ."

Sở Hoàn gật đầu, âm phủ bắt kịp thời đại phết đấy.

Âm sai nhìn thoáng qua Sở Hoàn, nói tiếp: "Chúng tôi đã hỏi một vài hồn ma, phát hiện đây là mấy kẻ còn sống làm chuyện thất đức. Bọn tôi đang truy bắt, nghe nói hiện đang trốn ở trấn Song Khê. Có điều bọn chúng có chút bản lĩnh..."

Sở Hoàn mỉm cười với âm sai, nói: "Haiz, chuyện kiểu này mà cũng dám làm..."

Âm sai nhìn cậu, cũng cười theo, trong lòng thầm nghĩ: vị này trông đâu có dữ dằn như lời đồn...

*

Trấn Song Khê cách trấn Tây Hà mười tám cây số, nằm ở khu vực còn hẻo lánh hơn Tây Hà.

Hôm nay không phải ngày họp chợ, nên đường phố có vẻ vắng lặng, chỉ có trà quán và quán mạt chược là đông người ngồi.

Sở Hoàn và Sở Trạch Dương đến thị trấn, đi quanh mấy vòng thì phát hiện một nơi âm khí đặc biệt nặng. Chỗ đó cửa lớn đóng chặt, trước cửa rải mấy tờ tiền vàng, trông như vừa làm lễ tang. Trên tường dán chữ song hỷ màu trắng, nhìn vô cùng kỳ cục.

Sở Hoàn đứng trước cửa nhìn, không nhịn được cảm thán: "Quá lộng hành!"

Sở Trạch Dương nói với cậu: "Đi."

Sở Hoàn nghe lời bước lên gõ cửa, gõ mấy cái thì cánh cửa hé ra một khe nhỏ, có người bên trong hỏi: "Có chuyện gì?"

Là giọng đàn ông.

"Tôi thấy nhà anh dán chữ hỷ."

Sở Hoàn hạ giọng nói: "Tôi có một đứa em trai đã mất, tuổi còn nhỏ, chưa trưởng thành, nên muốn tìm vợ cho nó, để nó được nhập mộ tổ tiên."

Người bên trong nghe vậy lập tức hiểu ý, mở rộng cửa hơn một chút, nói: "Vào đi."

Sở Hoàn quay đầu gọi: "Bố ơi, vào nhanh."

Thế là hai người thuận lợi bước vào trong nhà.

Sau cánh cổng là một cái sân, trong sân đặt hai cỗ quan tài, âm khí nặng nề tỏa ra khiến người ta rợn tóc gáy, không rõ bên trong chứa gì.

Sở Hoàn cảm thấy rất giống xác chết. Mà âm khí nặng như thế này, có khi sắp thi biến.

Bước vào trong nhà, cậu mới phát hiện bên trong có khá nhiều người, khoảng hơn chục người, có người đứng có người ngồi, vài người đội mũ và đeo khẩu trang.

Sở Hoàn và Sở Trạch Dương vừa vào liền có người tỏ vẻ khó chịu nhìn sang, như thể đang nghĩ họ đến tranh người. À không, phải nói là tranh quỷ.

"Sao lại có thêm người đến?"

——————————–

Lời tác giả:

Có người hỏi tuổi của Nhóc Hoàn. Nhóc Hoàn tốt nghiệp đại học năm 22 tuổi, sau đó làm công sở 3 năm, là 25 tuổi, vừa ăn Tết xong, sắp 26 tuổi nhé!

 

Bình Luận (0)
Comment