Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?

Chương 74

Chạy ra đến cửa, cảnh tượng trước mắt khiến Lưu Bảo Thành khiếp sợ.

Bọn nội thị do lão ta mang đến đã ngã trái ngã phải, bị g.i.ế.c sạch rồi. Mười mấy vệ binh vũ trang đầy đủ canh cửa, thấy lão ta đi ra, liền rút lưỡi kiếm sáng loáng ra khỏi vỏ.

Từ Hằng không nhanh không chậm đi theo sau, thấy Lưu Bảo Thành mặt mày tái mét, ôn tồn nói: "Lưu công công không chạy nữa à?"

Lưu Bảo Thành nào dám cứng đầu nữa, van xin: "Từ đại nhân nếu bất mãn với tên cẩu tặc Hứa Bân kia, muốn gì cứ nói với tạp gia là được. Vàng bạc châu báu, chỉ cần ngài mở miệng, tạp gia nhất định toàn lực đi làm."

Chỉ trong chốc lát, Hứa Bân từ "Hứa chỉ huy sứ" đã biến thành "tên cẩu tặc". Về khoản trở mặt gió chiều nào theo chiều ấy, Lưu Bảo Thành chưa bao giờ thua ai.

Mắt Từ Hằng nheo lại, nói: "Ta không cần gì cả, chỉ muốn cứu hỏa. Lưu công công bằng lòng không?"

"Bằng lòng, bằng lòng." Lưu Bảo Thành liên tục nói, từ trong vạt áo lấy ra hổ phù, "Từ đại nhân anh minh!"

Lão ta vừa nói vừa nghĩ: thằng ranh Hứa Bân kia đã đảm bảo với lão ta, Từ Hằng là người trung thành tận tâm, vậy là đã sai ở đâu?

Từ Hằng nói: "Nếu công công thấy đề nghị của Từ mỗ rất hợp lý, vậy làm phiền công công cùng bọn ta đi một chuyến, góp một phần sức cũng tốt."

Mỗi bước mỗi xa

Lưu Bảo Thành hoảng sợ, đến cả mánh khóe cũng không kịp dùng, vội vàng nói: "Cứu hỏa thì ta là ngoại đạo, chi bằng ngài tự chọn lấy ít nhân mã thuận mắt, ta ở lại giữ doanh trại, đợi ngài về, hầu hạ ăn ngon uống tốt."

Từ Hằng thấy Lưu Bảo Thành không nhúc nhích, thu kiếm lại, rút ra con d.a.o găm không mấy nổi bật, kề vào hông lão ta: "Ít nói nhảm đi, bảo ngươi đi là nể mặt ngươi. Lát nữa gặp người của Tấn Vương, nói nhiều một câu, đ.â.m c.h.ế.t ngươi."

Nói xong, hắn ta giơ cao hổ phù, ra lệnh một tiếng. Không lâu sau, đội quân tinh nhuệ tập kết xong, vượt qua cây cầu bắc ngang sông, lưu loát tiến về phía bắc.

Kỵ binh Tấn Vương ở lại nhìn nhau ngơ ngác, không biết có nên đi theo không. Tướng lĩnh nghe nói cấm quân đi cứu hỏa, cảm thấy rất đáng ngờ, suy nghĩ hồi lâu, quyết định đi theo.

***

Diệp Diệu An nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tầng tầng lớp lớp thủ vệ, có chút không thoải mái nói với Hồng Ngọc: "Cứ như ngồi tù ấy."

Hồng Ngọc bưng chén trà đến, giọng lanh lảnh nói: "Phu nhân uống chút cho nhuận giọng, dù sao cũng là lão gia lo lắng, sợ chúng ta xảy ra chuyện. Hơn nữa nhiều người còn không tốt sao, cứ coi như đi chợ phiên, xem trò lạ, náo nhiệt."

"Ngươi ngược lại nghĩ thoáng thật." Diệp Diệu An nhận lấy trà, nhìn vào trong chén, cọng trà xanh biếc nổi lên chìm xuống trong nước, đẹp mắt vô cùng. Nàng khẽ thở dài: "Thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

"Trời sập xuống, đã có người chống đỡ. Hai chúng ta thấp bé, không đè trúng đâu. Theo nô tỳ thấy, thay vì lo lắng chuyện này, chi bằng nghĩ xem trưa nay ăn gì. Có cần nô tỳ đi mua thêm chút bánh bao thịt không?"

A Hoàng đang ngồi xổm dưới góc bàn, nghe thấy đề nghị này, liền đứng dậy vẫy đuôi dữ dội. Nếu nó có tay, phỏng chừng ngón tay cái cũng phải giơ lên.

Diệp Diệu An không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười.

"Đây là đồng ý rồi?" Hồng Ngọc cười nói.

"Ngươi đi nhanh về nhanh, trong lòng ta cứ thấy bất an thế nào ấy." Diệp Diệu An khẽ nói.

"Vâng, tuân lệnh."

Hồng Ngọc cầm lấy gói nhỏ, thay quần áo, bước chân nhẹ nhàng vòng qua đám thủ vệ, trước khi đi còn vẫy tay với Diệp Diệu An.

Diệp Diệu An đứng trước cửa thùy hoa, mỉm cười nhìn nàng ấy rời đi. Mắt thấy người biến mất, lại đứng thêm một lát, nhìn hai tên thần giữ cửa như gỗ đá, khẽ thở dài.

Nàng vừa định xoay người vào nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa "ầm, ầm, ầm", vội vàng quay đầu lại nhìn.

Hồng Ngọc vừa ra khỏi cửa không lâu, vậy mà lại chạy trở về. Vừa chạy, còn vừa hét lớn với đám thủ vệ: "Mau đóng cửa!"

"Ầm" một tiếng, cửa đóng lại, thanh gỗ ngang bụng được cài vào, từ bên trong giữ chặt.

Diệp Diệu An vội vàng tiến lên: "Sao vậy?"

Hồng Ngọc miễn cưỡng cười nói: "Không có gì, hình như ngoài thành bị hỏa hoạn, trận thế không nhỏ."

Lời còn chưa dứt, cánh cửa đột nhiên rung mạnh, như có người bên ngoài xông vào.

"Ngươi nói thật đi." Giọng Diệp Diệu An trở nên nghiêm trọng.

Hồng Ngọc vừa kéo Diệp Diệu An vào trong, vừa vội nói: "Có lẽ có người bị kinh hãi, muốn xông vào nhà riêng lánh nạn. Phu nhân mau đi theo nô tỳ!"

Thời gian nói chuyện, cửa lớn không chống đỡ được, cuối cùng cũng bị phá tung. Một đám người bịt mặt cầm binh khí xông vào, đánh nhau với đám thủ vệ trong sân.

Trong khoảnh khắc, ánh bạc lóe lên, đoản binh giao chiến. Đao thương kiếm kích, búa rìu móc xích. Trăm ngàn kiểu dáng, đồng loạt ra trận.

Bọn bịt mặt thân pháp rất lợi hại, tung người một cái, nhảy ra sau lưng một tên thủ vệ, nhắm thẳng cổ hắn ta mà rạch. Chỉ nghe "xẹt" một tiếng, m.á.u trong không trung phun ra một đường cong, người c.h.ế.t mềm oặt như bao tải, nặng nề ngã xuống đất.

Diệp Diệu An cố nén tiếng kinh hô, bị Hồng Ngọc nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhanh chân chạy đến bên ao sen.

Bên bờ ao se vẫn đặt một cái chum nước lớn. Chỉ thấy Hồng Ngọc cúi người, "hà" một tiếng, vậy mà ôm lấy cái chum, dời đi. Diệp Diệu An trước đây còn nghi hoặc, đã có cái ao rồi, còn sợ cháy nhà sao, đặt cái chum to như vậy chiếm chỗ.

Bên dưới cái chum nước kia, thật sự là một cái hố đen ngòm., chỉ vừa một người.

Diệp Diệu An trợn mắt há hốc mồm. Hồng Ngọc trông gầy yếu như vậy, thế nhưng lúc này lại rất có khí lực, chẳng lẽ là người luyện võ?

Nàng vừa định mở miệng hỏi, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập và tiếng c.h.é.m giết.

"Không được, không kịp rồi." Hồng Ngọc đột nhiên có chút áy náy nói với Diệp Diệu An: "Phu nhân, xin lỗi."

Nói xong, Diệp Diệu An chỉ cảm thấy sau gáy một trận đau nhói, nàng mở to mắt, mềm nhũn ngã xuống đất.

Trước khi ý thức tan biến, nàng chỉ thấy môi Hồng Ngọc khẽ nhếch lên: "Nợ của nô tỳ với lão gia, hôm nay trả hết."

Trong khoảnh khắc, đao quang kiếm ảnh, m.á.u nhuộm đầy trời.

Bình Luận (0)
Comment