Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?

Chương 75

Tấn Vương bước vào điện, mọi nơi im ắng lạ thường. Nơi ánh mắt ông ta chạm đến, nội thị cung nhân quỳ xuống một loạt, chỉ có một mình ông ta đứng thẳng.

“Hoàng hậu nương nương đâu?”

Tiểu thái giám dẫn đầu cười nói: "Đang đợi ở thiên điện ạ."

Tấn Vương gật đầu, đi theo hắn ta vào trong. Không lâu sau, liền đến thiên điện, trong rèm thủy tinh quả nhiên có một nữ tử mặc áo vàng ngồi ngay ngắn đoan trang.

Hạ nhân cáo lui, khép cửa điện lại.

Ông ta lớn tiếng nói: "Bái kiến Hoàng hậu nương nương."

Nữ tử bên trong hơi động thân người, nhưng không lên tiếng.

Tấn Vương hỏi: “Chẳng lẽ nương nương vẫn còn đang tu bế khẩu thiền sao?”

Nữ tử gật đầu.

Tấn Vương hiểu rõ, trầm giọng an bài: "Nương nương yên tâm, nhân thủ của bản vương ẩn náu ở kinh thành nhiều năm, nay đã vào thành, tự có người tiếp ứng. Đến lúc đó thừa dịp loạn, kỵ binh và cấm quân không tốn một binh một tốt cũng vào được thành, chiếm lấy Thập Nhị Vệ. Quân cần vương dù nhanh đến đâu, cũng không nhanh bằng chúng ta. Chỉ cần có được chiếu thư, tự nhiên danh chính ngôn thuận, người khác không thể nói ra nói vào. Nương nương cứ nghỉ ngơi cho tốt, bản vương đi xem Thánh thượng thế nào rồi."

Nữ tử vẫn không nhúc nhích.

"Bản vương nhất định sẽ bảo vệ nương nương bình an. Lần này thuận lợi vào kinh, sau khi chuyện thành, còn phải đa tạ nương nương."

Những lời đắc ý tự mãn này vừa dứt, đối phương lại không có phản ứng gì.

Tấn Vương có chút nghi hoặc, nhìn quanh bốn phía, phát hiện trừ ông ta và nữ tử mặc áo vàng này, trong điện không còn ai khác.

“Nương nương?” Ông ta gọi, “Hoàng hậu nương nương?”

Vừa nói, Tấn Vương vừa sải bước đến bên rèm thủy tinh, mạnh tay vén rèm lên.

Nữ tử kia quả thật mặc áo gấm mũ phượng, chỉ là miệng bị nhét vải, bị trói gô trên ghế. Nàng ta tuổi còn trẻ, mặt đầy nước mắt, căn bản không phải là Hoàng hậu.

Tấn Vương một tay giật mạnh miếng vải trong miệng nàng ta ra, mắt trợn trừng như nứt ra: "Nói, ngươi là ai! Hoàng hậu nương nương ở đâu!"

Nữ tử run rẩy nói: “Nô tỳ không biết… Nô tỳ vốn là người ở cục Hoán Y, hôm qua bị người ta bắt trói đến đây. Nô tỳ không biết gì cả…”

Tấn Vương nổi xung thiên, một cước đạp nàng ta ngã xuống đất, quay đầu bước nhanh ra ngoài điện.

Quả nhiên, cửa điện đã bị người ta khóa chặt bên ngoài.

Ông ta giận quá hóa cười: Hay cho màn bắt rùa trong hũ. Hoang đường, hoang đường.

Ông ta dùng sức xô mạnh mấy lần vào cửa, bên ngoài truyền đến giọng nói the thé quái gở của tiểu thái giám dẫn đường: "Vương gia, ngài tiết kiệm sức lực đi thì hơn."

……

Bên chính điện, Thánh thượng bị người ta cưỡng ép cho uống thuốc độc, tỉnh thì tỉnh lại rồi, chỉ là nhất thời còn mơ màng.

Huyền Cơ tiên sinh quỳ một bên, khẽ nói: "Hồi hồn..."

Chuyện thế gian trần tục từng chút một trở về trong đầu Hiến Tông, ông ấy mở mắt, hơi thở mỏng manh hỏi: "Thế nào rồi?"

Nội thị vội đáp: "Tấn Vương đã bị giam trong điện, Hoàng hậu nương nương đang ở cung Khôn Ninh sám hối."

Thánh thượng gật đầu, con người đều có vận số, mấy phen giày vò, đã gần tàn như ngọn đèn trước gió.

Lão tự biết thời gian không còn nhiều, ánh sáng trong mắt tăng vọt, liên tục run giọng nói: "Mau... hạ chiếu... hạ chiếu..."

***

Lưu Bảo Thành và Từ Hằng cùng cưỡi một con ngựa, hướng về phía Chính Dương môn.

Ngoài cửa thành quả nhiên lửa cháy ngút trời, một trận binh hoang mã loạn. Không ít người đang tự phát xách nước cứu hỏa, nhưng cũng như muối bỏ bể.

Lưu Bảo Thành quay đầu nói: "Từ đại nhân, hay là chúng ta xuống ngựa ở đây đi, phía trước người đông miệng tạp. Ngài cứ ghì chặt lấy ta như vậy, cũng không ra gì..."

Một lưỡi đao sắc lạnh từ phía sau chĩa về phía trước, dọa lão ta sợ tới mức không dám quay đầu lại nữa, lập tức câm mồm: "Ái da, ái da, ta không nói nữa."

Vừa đi về phía trước không lâu, liền nghe phía sau một tiếng nổ lớn ầm vang, ngựa chấn kinh, bị ghì chặt lại.

Lưu Bảo Thành quay đầu nhìn sang, cây cầu vừa nãy còn bắc ngang trên sông Vô Định, vậy mà đã sập rồi.

Không ít kỵ binh đi ở cuối đội ngũ, theo cây cầu gãy rơi xuống, bị dòng nước chảy xiết cuốn đi. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng ngựa rơi xuống nước ầm ầm, vang bên tai không dứt.

Đội ngũ lập tức hỗn loạn.

Mùi lưu huỳnh xộc thẳng vào mũi, trong làn khói thuốc s.ú.n.g một đội kỵ binh lao nhanh tới, lập tức c.h.é.m g.i.ế.c với kỵ binh của Tấn Vương đang đuổi theo!

Lưu Bảo Thành không hiểu sao cảm thấy cảnh tượng này hết sức quen thuộc, sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Mỗi bước mỗi xa

Những giọt m.á.u tanh b.ắ.n tung tóe lên mặt, lão ta không kịp lau, chỉ dốc hết tinh thần nhìn vào làn khói.

Một người cầm hỏa khí, giữa trăm người, cưỡi ngựa thẳng về hướng lão ta mà đến.

Hai mắt Lưu Bảo Thành trợn trừng – lão ta nhận ra được người này.

Là Lý Chuẩn.

Trong lòng Lưu Bảo Thành kinh hãi, hiểu ra nguyên do. Lý Chuẩn có thể trốn thoát khỏi chiếu ngục, Từ Hằng có thể làm phản... Hóa ra căn nguyên của vấn đề không phải là tâm phúc Từ Hằng của Hứa Bân, mà là chính con người Hứa Bân.

Từ Hằng nhìn binh khí trong tay Lý Chuẩn, đột nhiên cười với Lưu Bảo Thành: "Lưu công công, hãy xem sự lợi hại của tiểu oản hỏa thống này đi."

Nói xong, hắn ta xoay người xuống ngựa, một tay kéo Lưu Bảo Thành xuống.

Bình Luận (0)
Comment