Lưu Bảo Thành ngã xuống đất, bị đất cát làm sặc ho khan không ngừng. Lão ta tốn rất nhiều sức, ngẩng đầu lên, nhìn thấy họng pháo đen ngòm, chĩa thẳng vào lão ta.
Hai chân Lưu Bảo Thành run rẩy, một mùi hôi thối từ dưới quần truyền đến – lão ta sợ hãi đến mức tiểu tiện ra quần.
Lý Chuẩn giơ tay lên, rồi lại hạ xuống, nhàn nhạt nói: “Sư gia, lâu rồi không gặp.”
Lưu Bảo Thành bò đến bên ngựa, nước mắt nước mũi tèm lem: "Lý đại nhân... Lý chưởng ấn... Ngươi và ta vốn cùng một gốc... Đừng để người nhà hại người nhà mà..."
Lý Chuẩn nhìn bộ dạng thảm hại của lão ta, khẽ nói: "Sư gia nói phải."
Từ Hằng ngược lại sửng sốt: "Sao có thể như vậy!"
Lý Chuẩn cười: "Sư gia, đi thôi."
Lưu Bảo Thành mừng rỡ như điên, lạch bạch chạy về phía bên cạnh, nhưng mới chạy được vài bước, đã có hai bàn tay ở phía sau, nâng hỏa thống lên.
Chỉ nghe một tiếng "bình", mùi lưu huỳnh lan đầy trời.
Lưu Bảo Thành bị đạn b.ắ.n bay mất nửa cái đầu, vỡ tan như dưa hấu nát, đỏ trắng lẫn lộn, chảy lênh láng trên đất.
"Đi đường bình an." Câu nói còn dang dở của Lý Chuẩn, lúc này mới được nói ra.
Vừa giải quyết xong chuyện cũ năm xưa, tàn quân của Tấn Vương đã xông đến.
"Cẩn thận!" Từ Hằng nhắc nhở phía sau Lý Chuẩn có người.
Lúc này đã không kịp nạp lại thuốc súng, Lý Chuẩn "xoẹt" một tiếng rút loan đao bên hông ra, ở trên ngựa vừa vặn nhảy xuống, xoay người c.h.é.m mạnh.
Trên trời mây đen cuồn cuộn kéo đến, cát bay đá văng, che trời lấp đất.
Giáp chiến ngắn ngủi, hai bên đều có thương vong. Núi đao biển máu, chẳng khác nào địa ngục trần gian. Sau một hồi ác chiến, cửa thành Chính Dương mở ra, Lý Chuẩn dẫn một đội cấm quân xông vào thành.
Những nhân thủ của Tấn Vương ẩn náu trong thành đồng loạt nổi dậy, ngọn lửa trước đó chính là do bọn chúng phóng hỏa. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, binh khí ẩu đả diễn ra khắp nơi, hỗn loạn như một mớ bòng bong, g.i.ế.c đỏ cả mắt. Nhưng dù sao những kẻ nổi dậy cũng thiếu huấn luyện, không có kỷ luật, dần dần tan rã, giống như ngọn lửa ngoài cửa thành, từ từ tắt ngấm.
Lý Chuẩn có vào lúc này mới được rảnh rỗi, thở một hơi, đột nhiên thấy một người đầy m.á.u xông tới.
Lý Chuẩn nhận ra người này, là người hắn phái đi hỗ trợ Triệu Thường, bảo vệ Diệp Diệu An.
Giọng người đó khàn đặc như mảnh kính vỡ vụn, từng câu từng chữ như xé rách, nghiến nát: "Thuộc hạ thất trách, tiểu viện thất thủ rồi..."
"Keng" một tiếng, binh khí trong tay Lý Chuẩn rơi xuống đất, tung lên một đám bụi mù.
"Sao có thể?" Hắn mờ mịt hỏi: "Rõ ràng ta tăng thêm thủ vệ."
Mỗi bước mỗi xa
"Người đến quá hung mãnh, quân ta không địch lại nổi, toàn quân đã bị diệt. Thuộc hạ liều một hơi chạy thoát ra, chính là để mang tin đến. Nay đại nhân đã biết, tiểu nhân đương nhiên không dám một mình sống sót!" Người nọ nói xong, rút kiếm bên hông, mạnh mẽ đ.â.m vào n.g.ự.c mình.
Lý Chuẩn theo bản năng đá văng lưỡi kiếm của hắn ta, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Muốn chết, cũng không đến lượt ngươi."
Nói xong lời này, hắn xoay người lên ngựa, phi nhanh đi.
Cảnh vật hai bên vụt qua, trong thành khắp nơi ồn ào náo động, phủ binh cùng kẻ gian đánh nhau túi bụi.
Có lẽ có những tiếng gào thét xé toạt núi sông, có cảnh m.á.u thịt văng tung tóe thảm khốc. Nhưng Lý Chuẩn không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, dường như trên đại địa trắng xóa chỉ có tuyết, chói đến mức người ta không mở nổi mắt.
Trên mặt hắn liên tục hiện ra vẻ mê mang, khiếp sợ, phẫn nộ, thương cảm, nhưng trong chốc lát đều biến mất, trở lại vẻ hờ hững, giống như một pho tượng Phật không mặt không buồn không vui.
Nổi trôi trôi nổi, trăm ngàn thứ đều hư ảo. Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng, huyễn, bào, ảnh*.
*Tất cả pháp hữu vi, như mộng, huyễn, bọt, bóng (Câu trong Kinh Kim Cang)
Đột nhiên ngựa hí vang.
Giữa nền tuyết trắng có một người đang đứng, áo trắng phấp phới, gần như hòa muốn làm một với tuyết rơi đầy đất.
Lý Chuẩn ghìm ngựa, khẽ nói: "Là ngài."
Sư phụ giơ tay, ôn tồn nói với hắn: "Lại đây."
Lý Chuẩn đáp lời xuống ngựa, đặt tay vào tay sư phụ. Dường như đứa trẻ nhỏ bé là hắn, được chọn ra từ muôn người, trong màn tuyết mờ ảo, cùng người này sóng vai bước đi trên con phố dài.
Hắn dập đầu trước nam nhân này, đổi cách xưng hô, từ đó về sau có trà uống, có trái cây ăn, có đạo lý được dạy. Trời đất có ánh sáng, quãng đời còn lại có hy vọng.
"Là ngài phái người g.i.ế.c Diệu An." Khi Lý Chuẩn mở miệng, giọng điệu khẳng định, "Đã không muốn ta thành gia lập thất, sao không dứt khoát đoạn tuyệt đường con cháu của ta, ngược lại gây ra phiền não như vậy?"
Sư phụ nhìn thẳng vào hắn, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh không chút gợn sóng, lúc này mới vui vẻ cười nói: "Không thể có được mà vô dục, sẽ không cam lòng. Có thể mà không làm, đó là trước phá sau dựng, mới là kiên cố vô song. Trải qua trận này, hẳn là ngươi sẽ không còn bị nữ nhi tình trường ràng buộc nữa."
Lý Chuẩn đột nhiên cười, dừng bước: "Thế còn ngài thì sao?"
Sư phụ sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.
"Sư phụ không hy vọng ta vì tình mà luỵ," Lý Chuẩn chỉ chỉ ngón tay hướng về phía Tử Cấm Thành, "Vậy một trận lớn này, lại muốn mưu đồ thứ gì?"
Sư phụ trầm mặc không nói.
"Nói ra thì, triều này có một chuyện bí mật không thể để ai biết. Phiên vương thúc phụ soán ngôi, đẩy cháu mình xuống sông. Không biết sư phụ có từng nghe qua chưa?"
Thấy nam nhân không lên tiếng, Lý Chuẩn nhìn thẳng vào mắt ông ta: "Đại thù của sư phụ, đã báo được chưa?"