Sư phụ nhìn về phía Lý Chuẩn, đứa trẻ này luôn mang theo gai nhọn, chỉ là bình thường bọc trong vẻ hòa nhã êm thấm, thình lình đ.â.m ra, đau buốt tận xương.
"Ta chính là muốn bọn họ khi còn sống, huynh đệ thủ túc tự tàn sát lẫn nhau, mới hả được mối hận trong lòng."
Lý Chuẩn khẽ nói: "Thật vậy sao."
"Kẻ cướp nước, dù xa cũng phải giết. Người đoạt được ngôi vị chính đáng, cớ sao lại chịu oan khuất?" Sư phụ gằn từng câu từng chữ nói, "Tổ phụ ta là bậc thư sinh trong sạch nhất thiên hạ, cương trực công chính. Chỉ vì viết mấy bài hịch, từ chối soạn thảo chiếu thư đăng cơ cho kẻ soán vị kia, mà cả gia tộc bị đồ sát sạch sẽ không còn mầm mống. Ta may mắn thoát được một kiếp, tận mắt chứng kiến cả nhà chịu cực hình. Nằm gai nếm mật mấy chục năm, kết giao rộng rãi với những người tài ba dị sĩ, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay."
Ánh mắt ông ta càng thêm cuồng nhiệt: "Ta đã bày sẵn liên hoàn kế, tất cả chỉ chờ Tấn Vương bị tiêu diệt, Thánh thượng quy thiên. Thái tử nghe lệnh ngươi, thiên hạ đều nằm trong tay hai thầy trò ta và ngươi..."
"Đây là thiên hạ của ai?" Lý Chuẩn lạnh giọng nói, "Ông có thấy kinh thành rối loạn, biết bao bá tánh mất hết gia sản. Luôn mồm hô 'người đoạt được ngôi vị chính đáng', sư phụ cùng với kẻ trên ngôi kia, lại khác gì nhau?"
Hắn chậm lại một chút, rồi nói tiếp: "Xem ra Vũ sư đệ không phải là người nhận lệnh lúc nguy nan, mà là đã hết giá trị lợi dụng, lại sợ hắn tiết lộ tin tức, nên bị trừ khử rồi."
Sư phụ hờ hững nói: "Phải thì thế nào, không phải thì lại làm sao?"
“Ông và kẻ soán vị kia, giống nhau như đúc.”
Lý Chuẩn vừa nói xong lời này, bên đường mơ hồ có tiếng xao động.
Hắn đang định quay đầu lại, thì nghe thấy từ bốn phương tám hướng, vọng đến tiếng chuông báo tang ầm vang. [1]
Bang—Bang—Bang—
Hiến Tông đã về trời.
"Nghe thấy không?" Sư phụ nghiêng tai lắng nghe, như thể bên tai không phải tiếng chuông, mà là tiên nhạc, rồi cười điên cuồng: "Lão ta c.h.ế.t rồi, lão ta c.h.ế.t rồi!"
Thấy Lý Chuẩn thờ ơ như tượng đá, sư phụ ngừng lại, giọng điệu lại trở nên âm hiểm: "Ngày đó uống m.á.u ăn thề, ta đã bỏ thuốc vào trong máu, nếu ngươi có hai lòng, ta sẽ..."
Lời còn chưa dứt, ông ta đột nhiên thấy đồng tử Lý Chuẩn chấn động, rồi đột ngột giãn to.
"Cẩn thận——"
Sư phụ vừa nghe thấy tiếng hô của Lý Chuẩn, còn chưa kịp quay đầu lại, n.g.ự.c đột nhiên lạnh lẽo, cơn đau nhức dữ dội truyền đến.
Ông ta cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy một mũi đao sáng loáng, từ sau lưng xuyên thủng qua n.g.ự.c ông ta.
Sư phụ bị đ.â.m thủng phổi, miệng ục ục trào ra bọt máu, lập tức ngã xuống đất.
Tên hung thủ trang điểm lòe loẹt kia, lại chính là Vũ Nương, người hôm đó đã chặn xe tù trên phố.
Lúc này hắn mới phát hiện, nơi đây chính ngay bên cạnh lầu hoa. Xem ra Vũ Nương vẫn luôn âm thầm điều tra chân tướng cái c.h.ế.t của đệ đệ, vừa rồi có lẽ lại nghe được nguyên do, tâm sinh sát ý.
Ai có thể ngờ, sư phụ hô phong hoán vũ, thần cơ diệu toán, cuối cùng lại c.h.ế.t trong tay hạng nữ nhi yếu đuối ở chốn trăng hoa.
Lý Chuẩn nhìn người nam nhân co quắp trên đất, trong mắt vừa có hận, cũng có thương hại.
“Thuốc giải ở… Bách Bảo Các… tầng thứ ba…” Sư phụ thều thào, nằm trên đất, khó khăn nói.
Lý Chuẩn ngẩn ra, cúi đầu, khẽ đáp: “Ta biết bên trong có độc, nên không uống.”
Sư phụ trợn to mắt, kinh ngạc trước sự phòng bị của Lý Chuẩn. Chẳng bao lâu, liền tắt thở.
Có lẽ sư phụ đến chính mình cũng không tin, trước khi c.h.ế.t ông ta sẽ nói ra nơi cất giấu thuốc giải, nhưng ông ta thật sự đã làm. Xem ra trong mối quan hệ thầy trò đã sớm trở nên vẩn đục này, vẫn còn sót lại chút chân thật.
Vũ Nương khó tin nhìn bàn tay đầy m.á.u của mình, vừa lùi lại phía sau, vừa lẩm bẩm: "Ta g.i.ế.c người rồi... Ta g.i.ế.c người rồi... Tước Nhi... Ta đã báo thù được cho đệ rồi..."
Những người ở lầu hoa phía sau nghẹn họng nhìn trân trối, kéo Vũ Nương trông như phát điên vào trong nhà.
Lý Chuẩn không đuổi theo.
Ngọn lửa ngũ xích tắt ngấm, ảo cảnh tan biến.
Bụi về với bụi, đất về với đất.
Hắn quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh trước sư phụ, đưa tay giúp sư phụ khép mắt lại.
Có thể c.h.ế.t vào ngày đại thù được báo, sư phụ không nên mở mắt.
Làm xong tất cả, Lý Chuẩn lại nhảy lên ngựa, hốt hoảng mơ hồ tiếp tục hành trình của mình. Cho đến khi ngựa già quen đường, đưa hắn đến nơi muốn đến nhưng lại sợ hãi.
Cửa tiểu viện mở toang.
Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ dừng bước, không dám vào cửa. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, người đã vô thức bước vào trong.
Mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc vào mũi, xác người nằm la liệt, cho thấy nơi đây đã xảy ra một trận chiến ác liệt.
Lý Chuẩn vừa đi, vừa cúi xuống giúp từng người một khép mắt lại.
Triệu Thường, Hồng Ngọc, đều c.h.ế.t rồi.
Một người canh giữ ở cửa, vạn tiễn xuyên tim, đến c.h.ế.t không lùi.
Một người vắt ngang trước chum nước, lợi khí c.ắ.t c.ổ họng, m.á.u chảy lênh láng khắp nơi.
Diệu An——Diệu An——
Tiếng ve kêu rộn, trống rỗng vắng vẻ, không ai đáp lại.
Bỗng có một cục bông lông xù chạy tới. Lý Chuẩn giật mình, cúi đầu nhìn, là A Hoàng đang rên rỉ bên chân hắn.
Lý Chuẩn ngã ngồi xuống, tay vô định vuốt ve bộ lông mềm mại của A Hoàng.
Có lẽ sư phụ nói không sai.
Mỗi bước mỗi xa
Vô dục, tắc cương*.
*không có dục vọng thì sẽ mạnh mẽ kiên cường.