Sáng sớm thứ Hai, Lộ Gia Mạt khoác áo đồng phục lên, ngồi xuống buộc chặt dây giày, cầm theo quyển từ vựng rồi đúng giờ ra khỏi nhà như thường lệ.
Đêm qua trời đổ một trận mưa, nhiệt độ hạ xuống đôi chút, mặt đất đầy lá rụng và những vũng nước lớn nhỏ.
Lộ Gia Mạt vừa đi vừa học từ, đường phố buổi sáng rất đông: những chiếc xe đạp công cộng vàng vàng xanh xanh, xe điện vụt qua, ô tô thì nhích từng chút một. Càng đến gần trường, học sinh mặc đồng phục càng nhiều.
Trước cổng trường có mấy thành viên hội học sinh đeo băng tay đỏ đang trực. Cô không để ý nhiều, chú ý vẫn đặt ở quyển từ trên tay.
Bất ngờ, bên cạnh cô vang lên tiếng thắng xe khẽ. Thịnh Dạng đạp chiếc xe địa hình lướt qua cạnh cô, cánh tay tùy ý đưa sang, bàn tay trái hết sức tự nhiên luồn dây thẻ đeo ngực vào cổ cô.
Cô sững lại, tay cầm quyển từ vựng khựng lơ lửng giữa không trung, bước chân dừng lại, theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Ể? Sao cô lại quên mang thẻ?
Ngẩng đầu lên thì Thịnh Dạng đã đến cổng trường, xuống xe và dắt xe vào bên trong rồi.
Trong lớp ồn như cái chợ, các lớp phó bộ môn đang giục nộp bài. Uông Minh Phi vào lớp muộn hơn cô một chút, cầm cái bánh kẹp nóng hổi lao qua, rồi thắng gấp quay đầu lại: “Gia Mạt cứu mạng cứu mạng, cho tôi mượn tập đề tiếng Anh chép một chút.”
Lộ Gia Mạt đầu còn chưa phản ứng kịp, động tác đã đi trước một bước: cô trút quai cặp khỏi vai, đặt cặp lên chân vừa nhấc lên một nửa, kéo khóa cặp và lục đề đưa cho cậu ta.
Khâu Quả đứng trên bục giảng, bày khí thế lớp trưởng đảo mắt quan sát khắp nơi. Nghe thấy nhạc vào sân đã phát trên loa, cô nàng hô lớn: “Mau lên nào mọi người, nghi thức thượng cờ không đợi người đâu đấy.”
Lộ Gia Mạt vội vã như đi chợ, nộp xong tất cả bài tập, rồi theo dòng người ra hành lang xếp hàng từ thấp đến cao, cùng nhau đi xuống sân.
Sáng sớm vốn đã mơ màng, bài phát biểu nghìn năm như một của thầy giám thị trên đài thượng cờ càng khiến người ta buồn ngủ.
Khâu Quả chống không nổi, ngáp một cái. Nhân lúc Trần Tân Di không chú ý, cô ấy dịch chân lên một bước, tựa cằm lên vai Lộ Gia Mạt, giọng dính dính mơ màng: “Buồn ngủ chết mất… Cậu nói hồi trước trường cậu cũng là sau tiết thứ hai của buổi sáng mới thượng cờ hả? Thế chạy bộ thì sao?”
“Thứ Hai thì không chạy nữa.” Lộ Gia Mạt nói.
“Hả?” Khâu Quả hơi ghen tị, trọng lượng cái đầu càng đè nặng lên vai cô, cằm cọ cọ như con chuột nhỏ: “Thế chẳng phải là được bớt một ngày chạy rồi còn gì.”
Lộ Gia Mạt đương nhiên gật đầu: “Đúng rồi.”
Lúc này xung quanh vang lên vài tràng vỗ tay lác đác, chủ nhiệm giáo dục trên bục thượng cờ vừa nói xong, liền đổi sang một học sinh khác lên tiếp.
Khâu Quả ngẩng đầu đón nắng, nheo mắt nhìn một cái rồi thở dài như mất hết hy vọng: “Xong rồi, tuần này người phát biểu dưới cờ lại là Trịnh Thính Tư hả, cậu ta nói lắm lắm, chắc còn phải đứng thêm một lúc nữa.”
Phía trước đội ngũ có học sinh hội và thầy cô đi tới tuần tra chấm điểm, Khâu Quả vội vàng rụt nhanh về chỗ, đứng cho ngay ngắn.
Cố chống chọi cơn buồn ngủ, lại gắng thêm mười phút, cuối cùng tiếng nhạc tan hàng cũng vang lên.
Lộ Gia Mạt trở về lớp, nhân lúc còn một khoảng trước khi đánh trống, cô lấy phiếu đăng ký thi đấu từ trong cặp rồi chạy một chuyến lên văn phòng của Lỗ Thông Hải. Lỗ Thông Hải nhận lấy tờ đăng ký, vẻ mặt khá vui, thầy cẩn thận dặn cô địa điểm và thời gian học của lớp bồi dưỡng thi đấu, còn bảo có vấn đề gì thì cứ đến tìm thầy bất cứ lúc nào.
Lộ Gia Mạt chăm chú nghe xong liền gật đầu, cũng dùng giọng nghiêm túc đáp lại thầy: “Thầy, em sẽ cố gắng.”
–
Buổi chiều hôm đó, tiết cuối cùng là Ngữ văn, học xong Lộ Gia Mạt ôm sách vở và túi bút lên phòng đa năng tầng bốn.
Cô đến không sớm không muộn, trong phòng học đã có hơn nửa số người. Cô không nhận ra tên ai cụ thể, nhưng nhìn mặt thì cảm giác học sinh lớp A1 chiếm nhiều nhất, lớp A2 với lớp A3 là hai lớp thực nghiệm Tự nhiên cũng không ít người, còn có vài bạn khối khác.
Nhưng nhiều người như vậy, mà nữ sinh lại rất ít.
Lộ Gia Mạt đứng ở cửa phòng học nhìn một vòng, rồi đi đến chỗ trống ở hàng thứ hai từ dưới lên, vị trí thứ ba tính từ cuối. Cô khẽ hỏi cô gái ngồi phía trong: “Ở đây có ai không?”
Đới Dư đang làm bài, nghe tiếng liền ngẩng đầu, tay vẫn cầm bút nhìn Lộ Gia Mạt một lượt: “Không, cậu ngồi đi.”
Lộ Gia Mạt mím môi, khẽ cười một chút.
“Mình tên Đới Dư, lớp A1.”
Lộ Gia Mạt vừa ngồi xuống đã nghe cô bạn bên cạnh nói vậy. Cô đặt sách và túi bút xuống, nghiêng đầu giới thiệu lại: “Mình là Lộ Gia Mạt, lớp A2.”
“Mình biết cậu.” Đới Dư nói.
Cùng lúc đó, Thịnh Dạng và Trình Duệ từ cửa phòng đi vào.
Hai người họ đang bàn luận một bài dùng công thức Bayes. Thịnh Dạng cắn ống hút hộp sữa tươi, hơi nghiêng đầu nghe xong lời Trình Duệ, miệng nói không rõ chữ: “Thì chẳng phải đều tính đường đi sao…”
Cậu ta mới nói được nửa câu, thầy dạy Toán lớp A1 của họ, cũng là người phụ trách ôn thi Toán Olympic, Trần Kỳ từ phía sau hai người thò ra, dùng giáo án gõ một cái lên sau đầu Thịnh Dạng, hơi bực bội nói: “Mau đi vào ngồi cho đàng hoàng, cậu tưởng mình là ông cụ đang tản bộ ngoài công viên hả?”
Thịnh Dạng bị gõ một cái đến ngơ người, quay đầu lại nhìn Trần Kỳ với vẻ vô tội. Trình Duệ thấy cậu bị đánh thì cười đến độ sắp mất hình tượng, tay đẩy vai cậu đi vào trong: “Đi đi đi, vào lớp rồi, vào lớp rồi.”
Hai người họ vừa đi được mấy bước, Thịnh Dạng bỗng ngước mắt lên, ánh nhìn dừng lại nơi Lộ Gia Mạt hai giây, sau đó cậu thu ánh mắt về như không có gì xảy ra, bước chân không hề chậm lại, kéo ghế bàn phía sau Lộ Gia Mạt ra rồi ngồi xuống.
Trình Duệ ngồi cạnh thấy vậy liền liếc Thịnh Dạng một cái, không nói gì, chỉ lặng lẽ theo sau rồi ngồi xuống cái bàn bên trái của cậu.
Lộ Gia Mạt cũng chẳng để ý gì đến Thịnh Dạng, suốt cả tiết tự học ngắn cô đều cố gắng thích nghi với nhịp độ của lớp bồi dưỡng thi đấu. Cô trước đây chưa từng học thi đấu một cách hệ thống, cũng chưa trải qua rèn luyện chuyên môn, nên 55 phút này còn mệt hơn cô tưởng rất nhiều.
Phong cách giảng dạy của Trần Kỳ hoàn toàn khác với thầy cô trước đó, thậm chí khác cả Lỗ Thông Hải. Thầy giảng cực nhanh, mạch suy nghĩ nhảy liên tục, theo kịp hay không gần như phải dựa vào bản thân học sinh.
Đến buổi tự học tối, họ được phát một tờ đề. Lộ Gia Mạt làm mà trong lòng hơi khó chịu, nhưng bạn cùng bàn Đới Dư với mấy bạn khác trông đều không quá vất vả; còn Thịnh Dạng ngồi phía sau cô thì khỏi phải nói, hoàn toàn dư dả.
Cậu nộp bài trước, mà cũng ngoan phết, ngồi yên tại chỗ, lúc thì quay bút, lúc lại giải bài của mình.
Ba câu hỏi, câu nào Lộ Gia Mạt viết cũng vấp váp, câu cuối còn làm mới được một nửa đã bí luôn.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, thời gian đến nơi. Cô nộp bài xong, quay lại chỗ cất đồ, ôm một chồng giấy nháp và túi bút, chậm rãi rời khỏi phòng học.
Tối hôm đó về đến nhà, Lộ Gia Mạt tự nhốt mình trong phòng, lên mạng tra thành tích các năm của cuộc thi Olympic Toán ở Bắc Kinh, đặc biệt xem phần của trường Trung học Phụ thuộc. Không phải nói quá, chỉ tính riêng trường Trung học Phụ thuộc đã chiếm đến tám mươi phần trăm chỉ tiêu của cả thành phố.
Lộ Gia Mạt đặt Ipad lên bàn, nhìn màn hình mà vai rũ xuống, thở dài một hơi, trong lòng lần nữa cảm thán: đây chính là “gà con Hải Điến” sao?
Buồn bã hai giây, cô thu mình lại, bấm khoá màn hình rồi đặt Ipad sang một bên, trước hết bình tĩnh hoàn thành kế hoạch học tập tối nay.
Đợi khi viết xong đề, chỗ sai cũng đã được tổng hợp lại, trong đầu cô vẫn văng vẳng câu hỏi cuối cùng làm mãi vẫn chưa xong.
Lộ Gia Mạt cầm điện thoại lên, đầu ngón tay mở WeChat. Dưới ánh đèn bàn màu vàng nhạt bảo vệ mắt, cô thu mình trong ghế, hai tay ôm gối, cằm đặt lên đầu gối, đôi mắt hơi đờ ra nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Thịnh Dạng.
“WJTMSH……” Cô khẽ đọc một lần tên WeChat của cậu, ánh mắt lại liếc sang chiếc đồng hồ điện tử trên bàn. Bây giờ là 12 giờ 16, chắc cậu ấy vẫn chưa ngủ nhỉ? Vậy rốt cuộc có nên hỏi cậu ấy không?
Ánh sáng màn hình điện thoại tự động tối đi khi đến giờ, cô lại đưa tay chạm nhẹ, để nó sáng lên lần nữa. Một lần, hai lần, ba lần… do dự mãi.
Đột nhiên, điện thoại của Lộ Gia Mạt rung lên một cái —
[WJTMSH: ?]
Ngón tay cô vốn đang chuẩn bị chạm lần thứ tư theo phản xạ liền co lại. Cô ngạc nhiên đến mức mắt hơi mở to, sau đó hai má chậm rãi phồng lên, rồi cô bắt đầu gõ chữ.
[Axit Kiềm Muối: Cậu có chuyện gì à?]
Trong phòng đối diện, Thịnh Dạng nhìn ba chữ kèm dấu câu kia, ngẩng đầu nhìn bức tường trước mặt với vẻ khó hiểu. Rõ ràng chẳng thấy gì, nhưng biểu cảm lại như đang tận mắt nhìn thấy Lộ Gia Mạt vậy.
Không phải, là cậu có chuyện gì mới đúng chứ?
Cậu ngồi nhìn khung chat của tôi gõ gõ xóa xóa suốt mười phút rồi đấy?
Muốn nói gì vậy? Thời gian đó viết xong hẳn một bài văn luôn rồi còn gì.
Thịnh Dạng cầm điện thoại, gõ hai chữ.
[WJTMSH: Không]
[Axit Kiềm Muối: Ồ]
[WJTMSH: .]
Cậu nghiến nghiến quai hàm, chịu không nổi lại gõ thêm ba chữ gửi sang.
[WJTMSH: Cậu không có chuyện?]
Người bên kia trả lời nhanh cực kỳ.
[Axit Kiềm Muối: Tôi cũng không có mà]
Thịnh Dạng: “…………”
Sáng hôm sau là tiết đọc bài Ngữ văn buổi sớm. Hành lang lớp 11A2 vừa reng chuông đã xếp thành một hàng dài, ai cũng cầm sách Ngữ văn trong tay. Trần Tân Di vừa cắt kiểu tóc mới, giày cao gót gõ cộp cộp đứng ở cửa trước phòng học, hai tay xoa xoa lớp kem dưỡng da tay chưa tán đều, vừa nghe từng người một đọc bài.
Lộ Gia Mạt đứng trong mấy người đầu tiên, sớm đã đọc xong rồi. Cô rút tay vào tay áo đồng phục, nghiêng người, áp má lên cánh tay, mềm nhũn như không có xương, xoay một cái là ngã thẳng xuống bàn. Tay còn lại vẫn cầm cuốn sách Ngữ văn đậy lên mặt mình.
Khâu Quả bị động tĩnh của cô thu hút, nhìn sang rồi cười, dùng ngón tay chọc chọc cánh tay cô: “Sao mà buồn ngủ dữ vậy, tối qua đi ăn trộm hả?”
Đầu của Lộ Gia Mạt dưới cuốn sách khẽ gật một cái, hoàn toàn là dáng vẻ buồn ngủ không chịu nổi: “Gần như vậy đó.”
“Mấy giờ ngủ vậy?” Khâu Quả hỏi.
“Ba giờ mấy, không nhớ rõ nữa.”
Tối qua cô bị cuốn vào cả đống bài vở đến mất ngủ, người đã chui vào chăn rồi mà không cam lòng, lại bò dậy làm thêm một bộ đề mới chịu ngủ.
Khâu Quả chớp mắt mấy cái, lại chọc cô một cái: “Có phải do đi cái lớp bồi dưỡng kia không?”
“Ừm.”
“Haiz.” Khâu Quả đã bị cuốn đến mức buông xuôi nên rất thấu hiểu, “Cậu đừng tự tạo áp lực lớn vậy, bọn họ không phải người đâu.”
Giọng Lộ Gia Mạt nghèn nghẹn: “Đúng là không phải người.”
“Ai không phải người hả?” Diêu Tiện đọc xong bài, tinh thần phấn chấn, nhô đầu qua hóng chuyện. Cậu ta vừa nhậm chức cán sự thể dục, một tay cầm bảng đăng ký đại hội thể thao, tay kia nghịch ngợm giật cuốn sách khỏi mặt Lộ Gia Mạt, giọng hăng như đi đa cấp: “Ây da đừng buồn nữa, sự kiện quan trọng nhất là đại hội thể thao sắp tới rồi, mau đăng ký đi, mấy chuyện khác sao bằng được đại hội thể thao chứ.”
Khâu Quả bị cậu ta làm cho giật mình, ngẩng đầu trừng cậu một cái, bực bội nói: “Tôi đăng ký rồi cậu bao tôi ăn à?”
“Chỉ cần cậu vào được top 5, tôi mời. Muốn ăn gì tùy chọn, thế nào?” Diêu Tiện mặt mày rạng rỡ, khẩu khí lớn vô cùng.
“Thế thì đăng ký, ai sợ ai!” Khâu Quả cầm bảng, ghi 50 mét và nhảy cao. Ghi xong, cô ấy lập tức gia nhập đội hình lừa gạt của Diêu Tiện để dụ Lộ Gia Mạt. Mà Lộ Gia Mạt mơ mơ màng màng, đầu óc chẳng tỉnh táo, vậy mà lại bị lừa ký vào nhảy cao và chạy tiếp sức.
Sau hai tiết Ngữ văn liền nhau, trưa đến Khâu Quả dẫn Lộ Gia Mạt đi ăn “đùi gà chiên giòn đặc biệt thứ Ba” nổi tiếng của căn tin. Khâu Quả hả hê khi thấy mặt Lộ Gia Mạt càng lúc càng nhăn: “Ha ha ha ha ha khó ăn đúng không, khó ăn là chuẩn rồi, căn tin trường mình nổi tiếng vì khó ăn mà.”
Lộ Gia Mạt bị giọng điệu của cô bạn chọc cho bật cười.
Chuông tan học tiết thứ bảy buổi chiều vang lên, Khâu Quả vẫy tay chào tạm biệt Lộ Gia Mạt, rồi theo phần đông bạn trong lớp ra sân, đi tập luyện tiết mục cho lễ khai mạc hội thao.
Lộ Gia Mạt còn đến sớm hơn hôm qua, đi thẳng lên phòng đa năng tầng bốn.
Hôm nay không khí trong phòng có vẻ náo nhiệt hơn hôm qua, Trương Hạo ngồi hàng ghế trước Đới Dư, cả hai đang cùng làm một bài tập.
Đới Dư thấy Lộ Gia Mạt đến thì dịch tờ đề sang bên, ngẩng đầu hỏi: “Câu thứ hai từ dưới lên trong tờ đề giáo viên giao tối qua cậu làm ra chưa?”
Lộ Gia Mạt cúi đầu nhìn qua, gật đầu: “Làm được rồi.”
Cô lật tìm trong túi tài liệu, lấy tờ đề đó ra đưa cho Đới Dư. Đới Dư nhìn kết quả bước cuối, “Ủa? Lộ Gia Mạt, sao đáp án của cậu với Trương Hạo lại không giống nhau vậy?”
Trương Hạo nghe vậy lập tức đưa tay giật lấy tờ đề của Lộ Gia Mạt. Cậu ta nhíu mày nhìn một lượt, rồi không khách khí nói: “Của tôi mới đúng.”
“Thật hả?” Đới Dư lấy lại tờ đề, cúi đầu xem kỹ từng bước.
Sắc mặt Lộ Gia Mạt không đổi. Cô nghiêng người sang, bình tĩnh ghé đầu xem bài của Trương Hạo. Cô đọc cẩn thận từng bước, rồi chỉ vào một chỗ: “Đoạn này có phải sai rồi không?”
“Là cậu sai.” Ánh mắt Trương Hạo mang vài phần chê bai và kiêu căng, liếc cô một cái, thái độ có chút khó chịu. “Đừng tưởng bình thường điểm các bài kiểm tra toán của cậu cao thì loại bài này cũng đúng được.”
Lộ Gia Mạt không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn cậu ta, mặt vô cảm. Trương Hạo lại chẳng thèm nhìn cô.
Bầu không khí căng lên vài giây.
“Nhưng mà mình thấy bước làm của Lộ Gia Mạt hình như đúng mà.” Lúc này Đới Dư lên tiếng.
“Không thể nào.” Sắc mặt Trương Hạo hơi khó coi, nhưng giọng vẫn không đổi, vẫn đầy kiêu ngạo. “Cậu ta chắc còn chẳng có khái niệm về dạng bài toán Olympic này đâu.”
Lời vừa dứt, trên đỉnh đầu ba người vang lên một giọng nói, thờ ơ phá tan sự giằng co: “Bài nào vậy? Để tôi xem.”
Thịnh Dạng cầm trên tay hũ sữa chua Tử Quang Viên, không biết xuất hiện bên cạnh bàn từ lúc nào. Cậu ngậm chiếc thìa nhựa trong miệng, hơi cúi người xuống, đưa tay nhặt tờ đề lên xem.
“À, bài này hả.” Cậu nói giọng nhẹ tênh, như thể việc này chẳng có gì to tát, “Tôi với Lộ Gia Mạt làm ra đáp án giống nhau.”
Nói rồi cậu đặt tờ đề xuống như không có chuyện gì, bước hai bước về chỗ ngồi, uể oải ngồi xuống, tựa lưng lên ghế, tiếp tục ung dung ăn sữa chua.
Nhưng ở hàng ghế phía trước cậu, bầu không khí giữa Lộ Gia Mạt, Đới Dư và Trương Hạo vẫn chẳng tốt hơn.
Sắc mặt Trương Hạo càng khó coi hơn mấy phần, nhưng cậu ta không nói gì nữa, thái độ cũng thay đổi. Không chỉ không phản bác Thịnh Dạng, cậu ta còn chủ động lấy lại bài của mình, xem thử rốt cuộc sai ở đâu.
Lộ Gia Mạt liếc qua cậu ta, mặt không biểu cảm, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
Đêm đó, chín giờ bốn mươi phút, Lộ Gia Mạt đeo ba lô, cúi đầu đi trên bậc đá sát mép đường.
Cảm giác thăng bằng của cô không tốt lắm, để không bị rơi xuống, hai tay cô dang ra giữ thẳng, bước rất chậm và hơi lảo đảo. Bộ đồng phục rộng thùng thình và dây đeo ba lô dài cũng theo đó mà lắc qua lắc lại.
Thịnh Dạng đạp xe từ phía sau cô đi tới, thắng xe ngay bên cạnh cô. Cậu không xuống xe, một tay vẫn chống lên tay lái, chân phải chống đất, cứ thế lười biếng, tùy ý kéo xe trượt từng đoạn.
Lộ Gia Mạt nghe tiếng động, nghiêng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt yên tĩnh, không nói gì, rồi lại cúi đầu tiếp tục đi.
Thịnh Dạng vô thức bấm nhẹ tay phanh, hơi nghiêng đầu, ánh mắt kín đáo dừng trên người Lộ Gia Mạt hai giây.
Buổi tối gió thổi khá rõ, ánh sáng dưới bóng cây rất tối. Cổ cô nhỏ, xương khớp nổi rõ, tóc bị gió thổi khẽ bay, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hàng mi dài của cô.
Thịnh Dạng cảm thấy tim mình chẳng hiểu sao đập hơi nhanh hơn một chút, thật sự chỉ một chút thôi, nhưng trong buổi tối thế này lại trở nên đặc biệt rõ ràng.
Cậu lại nhẹ nhàng bóp tay phanh, thu ánh mắt về như không, qua một lúc lâu mới giả bộ tự nhiên nhìn sang, thấp giọng mở miệng: “Cậu đang giận à?”
Lần này, Lộ Gia Mạt dừng bước. Mặt cô lạnh tanh, xoay người đối diện với Thịnh Dạng, giọng không tốt mấy: “Cậu ta coi thường tôi, còn coi thường con gái.”
Thịnh Dạng nhìn đôi mắt sáng long lanh vì tức giận của cô, khóe môi vô thức nhếch lên: “Ồ——”
Cậu kéo dài giọng, cố ghìm khóe miệng nhưng không ghìm được, xen cả nét cười: “Vậy thì chúng ta mặc kệ cậu ta.”
Lộ Gia Mạt vẫn chưa hết giận, hai má còn phồng lên: “Cậu ta sẽ hối hận.”
“Đương nhiên rồi.” Thịnh Dạng đáp một cách đương nhiên.
“…”