Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 11

Hai câu đối thoại kết thúc, cả hai cũng không nói thêm gì nữa. Thịnh Dạng không đi xe mà bước thẳng, chậm rãi không vội, men theo làn đường dành cho xe không động cơ bên cạnh Lộ Gia Mạt, cứ từ tốn mà kéo bước, một cao một thấp, một trái một phải.

Dải cây xanh hai bên đường phụ này không lâu trước vừa được cắt tỉa, trong không khí phảng phất mùi cỏ non và đất mới. Bóng chiếc xe địa hình và bóng hai người đều bị đèn đường kéo dài. Thỉnh thoảng gặp mấy tốp học sinh ba bốn đứa, đôi khi bên cạnh còn có xe điện bóp còi vụt qua.

Cả hai vẫn im lặng, cứ thế lắc lư đi, chưa tới mười phút đã về tới dưới khu nhà gia đình giáo viên. Thịnh Dạng dắt xe vào nhà để xe, cúi người dựng xe cho ổn, rồi đứng thẳng dậy, sải chân dài vài bước tới cửa đơn nguyên, cùng Lộ Gia Mạt đang đứng đợi  bước lên cầu thang vào nhà.

Một sự ăn ý rất kỳ lạ: rõ ràng chẳng nói với nhau câu nào, thế mà hai người lại như vô thức thân quen thêm một chút. Lộ Gia Mạt cầm chìa khóa trong lòng bàn tay, hai ngón tay móc lấy dây đeo ba lô buông xuống hai bên, đi vào phòng.

Thịnh Dạng ở phía sau cô, bước chậm hơn một bước rồi rẽ trái vào thư phòng. Vừa ném balô lên bàn một cách tùy tiện, cậu vừa bật đèn bàn, sau đó kéo khóa áo khoác đồng phục “xoẹt” một tiếng xuống tận cùng, cởi ra vứt sang bên cạnh, rồi mới quay lại mở ba lô. Cậu đứng cạnh bàn, cầm tập hồ sơ, lật mấy tờ bài kiểm tra hôm nay, lật đến tờ vừa phát, chính là bài làm tối tự học hôm qua thì động tác khựng lại. Thịnh Dạng cúi đầu nhìn tờ giấy, như có điều suy nghĩ, ngẫm một lúc, rồi đưa ngón tay kẹp tờ bài ra khỏi túi, nhấc bài kiểm tra lên, mở cửa thư phòng.

“Cộc, cộc—”

Lộ Gia Mạt vừa lấy bài kiểm tra ra, đang cầm đồng hồ điện tử để đặt giờ làm bài, nghe thấy tiếng gõ cửa thì không kịp đặt đồng hồ xuống, trực tiếp đứng dậy đi mở cửa.
Cửa hé ra, cô ngẩng đầu lên thấy là cậu. Lộ Gia Mạt tay còn giữ lấy tay nắm cửa, ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu.

Nghi hoặc gì chứ? Tôi không thể tìm cậu à?

Thịnh Dạng đối diện đôi mắt đen láy ấy, nhìn thẳng cô hai giây, rồi mới thu ánh mắt lại. Cậu không biểu cảm gì, ném tờ bài trong tay cho cô, nửa chữ cũng không nói, diễn vai lạnh lùng rất đạt, rồi quay người về lại thư phòng của mình.

Cái gì vậy?

Lộ Gia Mạt theo phản xạ dùng cánh tay kẹp lấy tờ bài kiểm tra, cúi đầu nhìn, thấy rõ đó là bài gì. Cô chợt nghĩ ra gì đó, chớp mắt một cái, ngẩng lên nhìn cánh cửa vừa đóng bên đối diện, rồi mới đóng cửa phòng mình lại, quay về bàn học.

Lộ Gia Mạt ngồi xuống ghế, đặt đồng hồ báo thức xuống, trước tiên lướt qua toàn bộ tờ bài. Mặt giấy trông cũng khá sạch sẽ. Sau đó cô nghiêm túc xem câu mình chưa làm, đọc hiểu rồi, lại quay lại xem thêm hai câu còn lại một lần nữa.

Người ta vẫn nói, cùng một dạng bài, nhưng mỗi người làm sẽ có một cách nghĩ khác nhau.

Đúng lúc này, Điền Tri Ý gửi tin nhắn WeChat tới, than phiền rằng trường lại phát điên rồi, bài tập nhiều quá trời. Không biết nghĩ gì, Lộ Gia Mạt tiện tay chụp tấm ảnh bài kiểm tra này, gửi cho Điền Tri Ý.

Điền Tri Ý lập tức trả lời——

[Điền Tri Ý: Đây là bài của ai vậy?]

[Điền Tri Ý: Ghê thật, bước giải giống hệt đáp án chuẩn luôn]

Điền Tri Ý – một thí sinh gốc Giang Tô, trời sinh đã có gene “cày đề”, tò mò đến mức tin nhắn gửi liên tục.

[Điền Tri Ý: Ai vậy ai vậy? Sao bài lại ở chỗ cậu?]

Lộ Gia Mạt chống tay lên cằm, ánh mắt vẫn nhìn tờ bài. Đúng là giống đáp án thật, nãy giờ cô đi theo cách giải của cậu ấy, rất nhanh đã hiểu hết.

Rõ ràng và mạch lạc, là… là thật sự khá lợi hại.

Ngón tay cô gõ lên màn hình. Ban đầu cô đã gõ hai chữ “Thịnh Dạng”, nhưng đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, lại xóa đi, có chút “nhớ thù” mà trả lời:

[Axit Kiềm Muối: Con trai mới của bố mình]

Hôm sau đến trường, Khâu Quả lập tức cảm thấy Lộ Gia Mạt khác hẳn. Hôm qua còn giống cây rau cải rũ xuống, hôm nay như bị ai tiêm máu gà, rạng rỡ hẳn lên, ngay cả bước chân khi chạy thể dục cũng nhẹ nhàng hơn chút.

Giữa tiết, sau khi chạy 1500 mét xong, sân thể dục trong tiếng nhạc hỗn loạn, các lớp tản ra bừa bộn rời khỏi sân. Khâu Quả ôm lấy bên hông đau do bị rút cơ, tay còn lại túm chặt cánh tay Lộ Gia Mạt, vừa thở hổn hển vừa mở miệng: “Mệt… mệt chết mình rồi, ai mà thay Tổ quốc làm việc khỏe mạnh năm mươi năm chứ.”

Lộ Gia Mạt cũng mệt đến mức muốn nghẹt thở, nhưng vẫn cố đỡ phần lớn trọng lượng của Khâu Quả, tốt bụng khuyên: “Đã thế này rồi thì đừng nghĩ đến làm việc nữa.”

“Không nghĩ nữa.” Khâu Quả cuối cùng cũng điều hòa được hơi thở, đứng thẳng lên, khoác tay Lộ Gia Mạt kéo đi về phía cổng sân, “Trường mình còn đỡ đó, chứ trường Trung học Phụ thuộc Đại học T kia phải chạy cả sáng lẫn chiều cơ.”

“Thảm thật đấy.” Lộ Gia Mạt bị chọc cười, nhìn sang bên cạnh, kéo Khâu Quả né khỏi mấy nam sinh lớp khác đang giỡn hớt, chẳng thèm nhìn đường.

Khâu Quả không để ý, vẫn vừa nói chuyện vừa bước đi cùng cô. Mới đi được mấy bước thì đột nhiên phía sau có người gọi tên Lộ Gia Mạt.

“Đi không hả?”

Thẩm Tử Quân khoanh tay, mất kiên nhẫn huých một cái vào Thịnh Dạng đang đứng bên cạnh, cậu ta thì hờ hững nghịch thẻ trước ngực, ngón tay vô thức xoay dây đeo, mắt cụp xuống, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc.

Uông Minh Phi xuất quỷ nhập thần chui đầu vào giữa hai người, “Lão Thẩm, đi đâu vậy?”

Thẩm Tử Quân cười chửi một câu “đồ ngốc”, đưa tay xoa loạn cái đầu chó của cậu ta, rồi rút hộp thuốc lá ra, liếc mắt kiểu “cậu hiểu mà”, “cậu nói xem?”

Uông Minh Phi thật ra chẳng nghiện ngập gì, nhưng chuyện náo nhiệt thì cái gì cậu ta cũng bon chen, “Đi chứ, chuyện này cậu tìm A Dạng làm gì, cậu ta ngửi mùi thuốc thôi đã càu nhàu rồi.”

Vừa nói cậu ta vừa không nhẹ không nặng đẩy một cái vào Thịnh Dạng. Thịnh Dạng bị đẩy đến xiêu xiêu vẹo vẹo, trên mặt vẫn treo nụ cười lười biếng, kiểu chẳng buồn để ý để tâm, mặc kệ hai người kia quậy ầm lên.

“Đệt.”

Chưa được mấy giây, Uông Minh Phi lại hét oang oang rồi đẩy Thịnh Dạng thêm cái nữa.

Thẩm Tử Quân đứng cạnh bị vạ lây, tiện tay đẩy trả một phát, miệng còn độc địa chê cậu ta: “Cậu nhảy dựng cái gì vậy, chó Uông?”

Uông Minh Phi lười thèm để ý, chỉ nói với Thịnh Dạng: “Mau nhìn đi, Trịnh Thính Tư đang tìm Gia Mạt nhà chúng ta kìa.”

Bước chân lảo đảo của Thịnh Dạng khựng lại, dây đeo thẻ đang xoay vòng trên tay cậu lập tức chao đảo rồi ngừng hẳn. Cậu nhấc mí mắt, ánh mắt thẳng tắp, lạnh lùng nhìn sang.

Lộ Gia Mạt nghe xong lời Trịnh Thính Tư thì lễ phép lắc đầu: “À cảm ơn cậu, nhưng tôi không có hứng thú cũng không có thời gian cho hội học sinh đâu. Tôi mới chuyển đến, việc học cũng đang rất căng.”

Bị từ chối nhưng Trịnh Thính Tư vẫn giữ nụ cười, ôn hòa như gió xuân. Cậu ta nhìn Lộ Gia Mạt nói: “Không sao, cậu cứ suy nghĩ kỹ. Nếu đổi ý thì nói với tôi cũng được.”

Lộ Gia Mạt vừa định nói gì đó thì Khâu Quả kéo nhẹ cô một cái. Cô quay sang nhìn Khâu Quả, Khâu Quả mỉm cười với Trịnh Thính Tư: “Được, Gia Mạt sẽ suy nghĩ.”

Trịnh Thính Tư gật đầu, nụ cười lại càng sâu thêm một chút, vẫy tay với hai người họ, rồi đi trước cùng bạn bên cạnh.

Lớp của Lộ Gia Mạt tiết tiếp theo là tiết Vật lý. Hai người họ quay về lớp lấy sách, rồi xuống lầu đi về khu nhà thí nghiệm.

Khâu Quả giải thích hành động lúc nãy của cô ấy: “Cứ nghĩ thử đã, nghĩ mấy ngày, thật sự không muốn đi thì từ chối cũng chưa muộn. Trịnh Thính Tư tuy nói hơi nhiều thật, nhưng người cũng hơi hơi đẹp trai. Với lại tham gia hội học sinh cũng không tệ mà.”

Lộ Gia Mạt “ừ” một tiếng, đưa gói kẹo Youha vừa mở sang. Khâu Quả bốc một viên nhai, “Uầy chua quá, Lộ Gia Mạt, cậu muốn mình chết hả.”

Lộ Gia Mạt cười, né tránh cái tay Khâu Quả đang với qua định véo eo cô.

Tiết thực hành Vật lý ngày hôm đó không thuận lợi mấy. Điền Chấn Dương yêu cầu bốn người trước sau tạo thành một tổ để hoàn thành cùng nhau.

Xui sao Lộ Gia Mạt lại cùng nhóm với Trương Hạo. Khâu Quả không biết hôm qua giữa hai người họ xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Trương Hạo cứ châm chọc kiểu âm dương quái khí, cô không nhịn được mà phản bác lại: “Hình như thành tích Vật lý của Gia Mạt còn tốt hơn cậu đấy? Mọi người cùng hợp tác làm thí nghiệm, cậu cứ soi mói mãi thế?”

Trương Hạo chẳng buồn để tâm lời Khâu Quả, bật cười lạnh: “Chỉ biết cắm đầu luyện đề thì có ích gì, thực hành mới quan trọng, hiểu không?”

Lộ Gia Mạt không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, như thể chẳng nghe thấy gì, chỉ chú tâm làm tốt phần thí nghiệm của mình.

Thực ra trong lòng cô vẫn rất tức, nhưng cô không muốn lãng phí hơi sức tranh hơn thua với loại chuyện thế này. Cô chỉ muốn mỗi lần thi đều thắng cậu ta, mỗi lần xếp hạng đều vượt lên trên, để cậu ta phải tâm phục khẩu phục.

Những ngày kế tiếp, Lộ Gia Mạt điều chỉnh tâm trạng rất tốt, chăm chú nghe giảng và luyện đề còn nghiêm túc hơn trước. Gặp câu nào không hiểu, cô liền tranh thủ thời gian hỏi thầy cô và bạn bè. Với cô, chẳng có chuyện gì ý nghĩa hơn việc học.

Thời gian nhanh chóng trôi đến thứ Sáu. Thứ Bảy tuần này chính là vòng sơ khảo Toán học. Bầu không khí học tập trong phòng đa năng còn căng hơn trước.

Chuông vào học còn một lúc nữa mới reo nhưng gần như mọi người đã có mặt đầy đủ.

Hôm nay hiếm khi Thịnh Dạng không vào lớp sát giờ. Cậu mặc đồng phục mở cúc phía trước, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ, đang giảng bài cho Đới Dư. Lộ Gia Mạt ôm sách ngồi xuống, nghiêng người nghe một lúc, là một bài số luận.

Ngón tay cậu xoay chiếc bút, đầu bút thỉnh thoảng lại viết vài nét trên giấy, giảng cũng khá kiên nhẫn: “Cậu nghĩ thế này, mọi số nguyên đều là m, rồi có thể viết thành m = 3k, m = 3k + 1, m = 3k + 2, k thuộc N. Với trường hợp thứ nhất, hiển nhiên m modulo 3 luôn bằng 0. Trường hợp thứ hai…”

Thịnh Dạng là kiểu học sinh giỏi trời sinh lười nhác, tính tình lại dễ kết bạn với đủ loại bạn bè cà chớn, nên trong đám học sinh rất có sức hiệu triệu. Ít nhất theo quan sát thời gian gần đây, Lộ Gia Mạt cảm giác cậu như thân thiết đến mức “anh em chí cốt” với từng nam sinh trong lớp. Ai hỏi bài, chỉ cần cậu rảnh là sẽ giảng.

“… Tương tự, m chia ba luôn cho kết quả đồng dư bằng 1.”

Lộ Gia Mạt yên lặng nghe cùng Đới Dư đến hết bài, mắt khẽ chuyển chuyển, không nói gì, xoay người ngồi lại cho đúng tư thế.

Đới Dư không nhận ra động tác nhỏ ấy của cô, lấy lại bài kiểm tra, dùng bút viết mấy nét, rồi phát hiện hết mực: “Gia Mạt, cậu có cây bút đen 0.5 nào dư không?”

Lộ Gia Mạt mở hộp bút, tìm ra hai cây: “JJ15 với P500, cậu quen dùng loại nào?”

“Pilot.” Đới Dư nói.

Thịnh Dạng để ý thấy động tác nhỏ lúc nãy của Lộ Gia Mạt. Cậu đặt khuỷu tay lên bàn một cách tùy ý, mắt cúi xuống nhìn đề bài trước mặt. Chẳng bao lâu, ngón tay lại vô tâm xoay bút một vòng, rồi đột nhiên ngẩng lên.

— Vậy ý cô là gì?

Ánh mắt Thịnh Dạng không biểu cảm lắm, nhìn vào bóng lưng Lộ Gia Mạt. Cậu thấy cô đưa bút cho Đới Dư, rồi lại thấy cổ áo đồng phục của cô, ở ngay chỗ cổ đã bị gập một góc chui vào trong. Chất vải đồng phục hơi cứng, phần mép còn cứng hơn, đâm ngay ở đó, không biết cô có thấy khó chịu không, chứ cậu nhìn mà thấy ngứa mắt giùm.

Cô này mặc đồ kiểu gì vậy? Không thể để ý chút à?

Thịnh Dạng khó chịu đến mức phải buộc mình dời ánh mắt đi, tầm nhìn trượt lên sau đầu cô, lệch sang trái đến tai cô. Rồi nhìn một lúc, cậu phát hiện phía sau tai phải của Lộ Gia Mạt, chỗ giao giữa tóc và da, có một nốt ruồi.

Da cô rất trắng và mỏng, mạch máu động mạch cảnh hiện hơi rõ. Tầm nhìn của cậu không hiểu sao cứ dừng ở đó, đột nhiên lại thấy tò mò về nhịp đập mạch của cô.

Vài giây “thình thịch thình thịch” sau, cậu chẳng biết được tần suất mạch đập của Lộ Gia Mạt, ngược lại còn cảm thấy tim mình hơi bất thường, giống như hồi hộp.

Mình tò mò cái quỷ gì mà tò mò vậy trời.

Thịnh Dạng đột nhiên hoàn hồn, không cho bản thân tiếp tục suy nghĩ lung tung, lấy điện thoại ra gửi cho người phía trước một tin WeChat.

[WJTMSH: Tôi giảng sai?]

Cậu nói đến câu hỏi vừa rồi giảng cho Đới Dư.

Lộ Gia Mạt cảm giác được điện thoại rung nhẹ một cái, tay đang viết dừng lại. Cô lấy điện thoại bằng tay trái, cúi đầu liếc qua.

Cô đặt bút xuống, tay phải gõ chữ. 

[Axit Kiềm Muối: Không]

Thịnh Dạng lập tức nhìn thấy, hờ hững nâng mí mắt nhìn bóng lưng cô, trong lòng khó chịu: Vậy chứ lúc nãy cậu đảo mắt cái gì?

Cậu lười gửi thêm, bấm khóa màn hình rồi ném điện thoại vào hộc bàn.

Nhưng chưa đến mấy giây——

Màn hình điện thoại Thịnh Dạng lại sáng lên. Lại là tin mới từ người phía trước.

Cậu liếc một cái, như kiểu có radar, lập tức thấy ngay.

[Axit Kiềm Muối: Tôi có cách làm khác]

Mẹ nó chứ.

Chiếc bút đen giữa các ngón tay Thịnh Dạng xoay nhanh thêm hai vòng.

Lưng cậu đột nhiên tựa mạnh vào ghế, khóe môi cong lên một chút, không nhịn được khẽ cười, giọng lười biếng bật ra. Ánh mắt lại không kiềm được nhìn về phía Lộ Gia Mạt.

Ghê gớm thật đấy, cậu giỏi chết đi được.

Bình Luận (0)
Comment