Tối hôm đó, ly trà sữa cuối cùng vẫn là Thịnh Dạng tự mình mang qua cho cô. Cậu treo túi trà sữa giao tận nơi lên tay nắm cửa, còn chụp tấm hình gửi cho Lộ Gia Mạt, tận tâm chẳng khác nào một anh shipper chuyên nghiệp.
Thịnh Dạng làm xong “shipper” rồi về phòng cày bài đến nửa đêm. Trình Duệ bị ép phải cày chung, vừa mắng cậu vừa làm bài.
Sáng hôm sau, tám giờ hai mươi, xe trung chuyển đúng giờ xuất phát tới trường S.
Lễ khai mạc được tổ chức trong đại lễ đường, kết thúc lại ra sân vận động chụp ảnh tập thể, chụp xong lại đến tòa Hồng Lâu để làm quen phòng thi.
Một buổi sáng cứ thế trôi qua, mọi người chen nhau đổ về căn tin. Buổi chiều vẫn là hoạt động tự do, đến ngày thứ ba mới chính thức bắt đầu thi.
Ngày thứ ba xuất phát sớm hơn, bảy giờ đã lên xe. Trên người họ đều mặc áo phông đồng phục in chữ và logo, trước ngực đeo thẻ màu xanh bằng dây ruy băng.
Khi vào khuôn viên trường, Thịnh Dạng ngậm viên kẹo bạc hà trong miệng, viên kẹo cứng cứ va vào răng lách cách, từ bên trái sang bên phải, cậu mơ mơ màng màng đi theo sau Lộ Gia Mạt. Lộ Gia Mạt ôm túi tài liệu trong suốt, cánh tay còn lại bị Đới Dư khoác lấy.
Buổi sáng thi xong, đến chiều về khách sạn là mọi người đã đại khái biết mình làm được đến đâu. Tối đến coi như nắm chắc tình hình, hành lang người tới người lui đều đang bàn luận.
Mấy người của trường Trung học Phụ thuộc đều tụ vào phòng của đội phó Trần Kỳ, gọi cả đống đồ như nướng, tôm càng, cổ vịt.
Trình Duệ một tay cầm xiên, một tay cầm điện thoại lướt qua các nhóm. Cậu ta cập nhật tin tức rất nhanh: “Câu hai khá nhiều người làm chắc, câu ba hình như Phó Hiệu với thằng bạn cậu ta đều làm được. Với lại Lý Gia An của Trường Trung học Phụ thuốc số Hai cũng nói là đúng hết.”
Thẩm Tử Quân cầm đũa hút con nghêu, “cạch” một tiếng, cậu nhăn mặt phun thứ trong miệng ra, trước tiên than một câu “có cát”, rồi thờ ơ nói: “Câu đó không ít người làm được chứ? Kéo điểm ra còn phải xem ngày mai.”
“Wao—” Trình Duệ cầm điện thoại liền túm luôn cái gối trên giường cạnh đó không khách khí ném qua, “Thẩm thần còn giả bộ nữa, còn nói không ít người làm được, nghe cậu nói dễ thật đấy.”
Nhắm không chuẩn, gối chẳng ném trúng Thẩm Tử Quân, suýt chút còn bay trúng Lộ Gia Mạt đang tập trung bóc tôm càng bên cạnh.
Thịnh Dạng, từ nãy vẫn ngồi trên tay vịn sofa cạnh Lộ Gia Mạt với bộ dạng không buồn ăn, vươn tay dài chặn lại, thuận tay cướp gối giữa đường. Cậu ôm gối vào lòng, đổi sang tư thế thoải mái hơn, một tay cầm lon coca, khuỷu tay chống lên tủ cạnh đó, tay kia ôm gối, cằm tì lên gối, cả người mềm nhũn như không có xương, nghe họ nói chuyện.
Bộ dạng uể oải này của cậu đã kéo dài hai ngày một đêm rồi.
Tầm mắt Trình Duệ theo quán tính lia sang Thịnh Dạng: “A Dạng, cậu nói xem?”
“Tôi nói gì?” Thịnh Dạng liếc sang Lộ Gia Mạt. Trong phòng bắt đầu bật sưởi, cô chỉ mặc áo hoodie trắng, để tiện bóc tôm càng nên đã xắn tay áo lên hai nếp, trên tay còn đeo găng nhựa dùng một lần.
Cô trước khi tới vừa mới tắm xong, tóc vốn không buộc, cứ để xõa tùy ý. Lúc này để tiện hơn, cô tùy tiện tìm một cây bút, quấn tóc lên rồi cắm luôn cây bút máy màu đen vào đó.
Trong phòng có khá nhiều người, ai cũng ăn mặc thoải mái. Thực ra cô cũng không phải ít nói, cũng hòa đồng, nhưng đặt vào giữa đám đông lại yên tĩnh đến nổi bật. Thịnh Dạng nhìn mấy sợi tóc cọ vào cổ cô, cứ như mắc nợ cô điều gì, từng tế bào đều muốn mở miệng nói chuyện với cô: “Lộ Gia Mạt, còn cậu thì sao?”
“Hả?” Bị gọi tên, Lộ Gia Mạt theo phản xạ ngẩng đầu nhìn cậu. Bị cay, môi cô khẽ mím lại, đồng tử sáng lấp lánh, khóe môi hơi cong: “Tôi chắc là đúng.”
“Ồ—” Thịnh Dạng kéo dài giọng, nhìn cô hai giây, khóe miệng thiếu sức sống cũng theo đó cong lên, “Tôi chắc cũng vậy.”
Nói xong, cậu bật lon coca mà nãy giờ vẫn cầm chưa mở, đặt xuống bên tay phải của Lộ Gia Mạt.
Trình Duệ: “……”
Được rồi được rồi, hai người các cậu giỏi lắm, đều đúng cả.
Cuộc “họp nhỏ nội bộ” của trường Trung học Phụ thuộc chẳng bàn ra được kết luận gì. Ăn uống no nê xong, ai về phòng nấy.
Ngày thứ tư có quy trình giống hệt ngày thứ ba, chỉ là đề thi hôm đó thật sự khó hơn hôm trước. Nhưng vì thi đã xong hết nên tâm trạng cũng không còn căng như hôm qua.
Vừa bước ra khỏi phòng thi, Trình Duệ như con chim bị nhốt mười năm vừa được thả về rừng, hệt như chỉ còn thiếu mỗi cái vỗ cánh bay lên. Cậu khoác tay qua cổ Thịnh Dạng, hất cằm chỉ về phía Chu Vũ Hoằng ở trước mặt: “Tôi điều tra rõ rồi.”
“Cậu điều tra cái gì?” Thịnh Dạng khó hiểu.
“Chu Vũ Hoằng chứ gì,” Trình Duệ nói một mình, “Vi Tử lần này thi trượt không đến, một số nhiệm vụ tôi phải chủ động gánh giúp thôi.”
Thịnh Dạng chẳng biết vì tâm lý gì mà không nói gì. Cậu hơi nâng mí mắt liếc về phía trước, thấy Chu Vũ Hoằng đang nói chuyện với một cô gái cạnh mình, không biết nói gì, cô gái cười đến cong cả mắt, còn giơ tay đập nhẹ vào cánh tay cậu ta.
Thịnh Dạng bình thản thu ánh mắt lại, trong lòng lấy làm lạ. Người này đào hoa thế sao? Đi đâu cũng quen biết cả đống con gái như vậy? Lộ Gia Mạt đúng là có kiểu nhìn người gì vậy?
“Gia Mạt và Chu Vũ Hoằng là bạn cùng lớp từ tiểu học, rồi tiểu học lên thẳng cấp hai của trường, sau đó lại cùng thi vào Trung học Phổ thông S. Tính ra thì sáu năm, ba năm, thêm một năm nữa, tổng cộng mười năm cùng lớp. Làm tròn thì đúng kiểu thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau luôn ấy.”
Làm tròn cái gì vậy trời?
“Bảo sao thân như thế, mấy hôm nay tôi thấy họ ăn chung suốt.” Trình Duệ cảm thán, “Để tôi nghĩ xem… hình như tôi chẳng có bạn gái nào cùng lớp mười năm luôn.”
Thịnh Dạng nghe không nổi nữa. Cậu nghiêng đầu một cái, đẩy khuỷu tay người đang khoác lên cổ mình ra, rồi sải bước đi nhanh về phía trước.
Chiều hôm đó thực ra các thí sinh đã có thể rời khu và tự do hoạt động, các trưởng đoàn và phó đoàn của các trường đều đi điều phối việc chấm bài.
Thịnh Dạng cùng nhóm Phó Kiêu đánh một trận bóng rổ, còn chưa hết hai hiệp thì nhóm này đã dừng, nói muốn ra ngoài thăm thú mấy điểm du lịch. Thịnh Dạng cúi xuống lấy áo khoác dưới trụ bóng, vẫy tay với họ, nói là không đi, rồi quay thẳng về khách sạn.
Trong phòng chỉ có mỗi mình cậu, Trình Duệ cũng đã theo họ đi tham quan rồi. Thịnh Dạng tắm qua một lượt, vốn định úp mặt ngủ một giấc, nhưng nằm lên giường lăn qua lăn lại vẫn không ngủ nổi.
Cậu với tay lấy chiếc điện thoại đang cắm sạc bên gối, trở mình ngồi dậy. Danh sách tin nhắn đầy một loạt, cậu lật lật máy móc, trả hết tin, rồi lại tìm đến cái tài khoản Crush., không nhịn được lại gửi qua một tin nữa.
[WJTMSH:Một thằng con trai trông cũng thường thôi, sao lúc nào bên cạnh cũng có con gái?]
Đang giờ học, Vạn Vi Hàng vẫn trả lời ngay lập tức.
[Crush.:Thế thành tích cậu ta thì sao?]
Thịnh Dạng nhớ lại thứ hạng của người kia, trả lời rất thực tế.
[WJTMSH:Hơn cậu. Năm nay mà không có gì bất ngờ thì giải Nhất chắc như đinh đóng cột.]
[Crush.:……]
[Crush.:Khi thầy Vạn phân tích tình cảm cho cậu, xin đừng trộn thêm tư lợi cá nhân, OK?]
[WJTMSH:Đừng lạc đề.]
Vạn Vi Hàng với tư thái lão luyện chỉ bảo đàn em, cũng không so đo với cậu.
[Crush.:Thành tích giỏi thì người ta đến vì thành tích.]
[WJTMSH:?]
[WJTMSH:Cậu nói đùa đấy à?]
Vạn Vi Hàng gửi qua một sticker “ăn cây plastic”.
[Crush.:Anh em à, chúng ta bây giờ còn đang đi học đấy. Giai đoạn này, thành tích chính là dịch vụ thẩm mỹ tốt nhất dành cho tụi con trai, biết chưa?]
Thịnh Dạng vẫn thấy lý thuyết này khó tin. Nếu Lộ Gia Mạt đến vì thành tích, vậy tại sao không đến với tôi?
Thịnh Dạng đưa tay cào cào mớ tóc cho rối tung lên, lại gõ thêm mấy chữ.
[WJTMSH:Thanh mai trúc mã có sức hút lớn vậy à?]
Bên kia đúng lúc tan học, Vạn Vi Hàng lười gõ chữ với cậu, trực tiếp gửi qua một yêu cầu gọi thoại.
Thịnh Dạng hiểu rõ cái tên này gọi qua chắc chắn chẳng có ý gì tử tế, nhưng cậu vẫn bắt máy.
Vừa mới nối máy, giọng nói lề mề, hóng chuyện không sợ lớn chuyện của Vạn Vi Hàng đã truyền sang: “Nói nhảm hả ba? Thanh mai trúc mã mà không có sức hút à? Cậu chưa học bao giờ chắc? ‘Lang cưỡi ngựa trúc đến, quanh giường đùa trái mơ. Cùng ở xóm Trường Can, hai đứa chẳng nghi ngại.’”
Thịnh Dạng không lên tiếng, cũng chẳng muốn nói. Điện thoại trong tay cậu rung liên tục, đám người đi ăn với chơi kia kéo nhau vào chung một nhóm, trong nhóm gửi đầy ảnh, còn cố ý @ cậu.
Thịnh Dạng đưa điện thoại ra khỏi tai, liếc qua WeChat, qua loa gửi vào nhóm hai cái nhãn dán đáp lại, rồi lại đặt điện thoại lên tai, nghiêng đầu dùng vai kẹp lấy. Mí mắt cụp xuống, hai tay cậu cứ xoắn xuýt cái dây sạc tội nghiệp, quấn vòng này rồi vòng khác quanh ngón tay, siết đến mức hằn cả vệt đỏ vệt trắng.
Cậu chẳng biết mình khó chịu nhiều hơn… hay hoang mang nhiều hơn.
“Cậu thi xong chưa đấy?” Vạn Vi Hàng hỏi ở đầu dây bên kia.
“Xong rồi.” Thịnh Dạng nói, “Sáng nay kết thúc hết rồi, chỉ còn lễ bế mạc ngày mai.”
“Ồ—” Sau khi biết không ảnh hưởng chuyện thi cử của cậu nữa, Vạn Vi Hàng cười đầy gian tà, giọng vừa bỉ vừa đáng ăn đòn, “Rốt cuộc là ai thế? Làm cậu rối thành ra cái dạng này? Còn thầm cạnh tranh với người ta nữa chứ. Thích thì theo đuổi đi.”
Đầu dây sạc bên kia bị cậu giật ra khỏi ổ, đầu kim loại đập vào mu bàn tay nhưng Thịnh Dạng không để ý. Cậu chán việc phải kẹp điện thoại như vậy, bật loa ngoài rồi quăng đại điện thoại lên giường, giọng kéo dài, uể oải: “Không ai cả.”
“Cậu lừa ma chắc? Trước giờ sao tôi thấy cậu quan tâm ai có được người ta thích hay không? Có ăn cơm chung hay không?” Vạn Vi Hàng không nể mặt, nói thẳng toạc, “Hay cậu mở lại lịch chat hai ngày nay của chúng ta đi, xem cậu đã gửi những gì?”
Động tác của Thịnh Dạng khựng lại, cái bóng bóng căng phồng trong lòng như nổ tung. Cậu đổ người xuống, ngửa đầu rồi dùng quán tính lăn cả người vào trong chăn. Lần này thì xác định rồi, là mệt lòng. Cậu thở không ra hơi, nói: “Cứ coi như lừa ma đi.”
–
Bên phía Lộ Gia Mạt, trưa nay cô căn bản không ăn cơm ở căn tin trường. Điền Tri Ý đã hẹn với cô từ sớm, nên vừa kết thúc thi xong là điện thoại của Lộ Gia Mạt reo lên.
“Mình đang ở dưới lầu Hồng Lâu nè.” Điền Tri Ý kích động nói ở đầu dây bên kia, “Mình gọi cơm niêu Đức Tử rồi.”
Lộ Gia Mạt đi đến bên hành lang, nhìn xuống qua lan can. Điền Tri Ý đang xách túi đồ ăn và cũng ngẩng đầu tìm, lập tức thấy cô nên phất tay lia lịa. Lộ Gia Mạt cũng giơ tay đáp lại, rồi nhanh chóng cúp máy, chạy xuống lầu.
Đến cửa cầu thang, Điền Tri Ý liền khoác tay Lộ Gia Mạt, hai người cùng đi về lớp của Điền Tri Ý.
Dù đã chia lớp, nhưng trong phòng vẫn còn đa số là bạn cũ trước đây. Vài người thấy Lộ Gia Mạt bước vào đều chào cô.
Điền Tri Ý muốn giữ vị trí bạn thân số một, kéo Lộ Gia Mạt đến chỗ ngồi của mình, ấn cô ngồi xuống, còn bản thân thì ngồi ngược lên bàn trước, đối diện với Lộ Gia Mạt. Hai người bạn từng thân với Lộ Gia Mạt là lớp phó Chu Y Tranh và Mạnh Tiêu Hạc cũng bu lại, ngồi cạnh, bốn con mắt nhìn cô chằm chằm.
Lộ Gia Mạt đang mở túi đồ ăn, ngẩng lên bắt gặp ánh mắt của họ, không nhịn được bật cười.
Điền Tri Ý dùng đôi đũa dùng một lần vừa tách xong gõ lên hộp cơm: “Làm gì làm gì, mấy tháng không gặp mà không nhận ra luôn hả?”
“Cũng đúng,” Mạnh Tiêu Hạc nằm bò lên chồng sách trên bàn, nói, “Tôi còn tưởng sếp Mạt không cần bọn tôi nữa.”
Điền Tri Ý nổi da gà, đánh cậu ta một cái: “Nói cho đàng hoàng.”
Chu Y Tranh lâu lắm không gặp Lộ Gia Mạt, thật sự rất nhớ, “Gia Mạt, hay lát nữa buổi chiều cậu đừng về, ở lại học chung đi.”
Lộ Gia Mạt suýt bị cơm niêu làm sặc, chớp mắt vài cái: “Không được đâu.”
“Có gì mà không được, vừa hay chiều có hai tiết liền của cô Cao, cô ấy chắc chắn rất hoan nghênh cậu đó.” Mạnh Tiêu Hạc góp thêm lời khuyên.
“Không đâu.” Lộ Gia Mạt vừa trải qua hai ngày thi toán, tâm như sắt đá, cười cắn đũa lắc đầu, “Chiều tôi đi chơi.”
“Mình biết ngay mà, con người nhẫn tâm.” Điền Tri Ý hỏi, “Cậu định đi đâu? Đi với Chu Vũ Hoành à?”
Nhắc tới đây, Điền Tri Ý thở dài một cái đầy uể oải: “Phiền ghê á, sao tối nay còn phải học buổi tối nữa chứ. Ngày mai cậu nhất định phải về chiều hả? Muộn hơn chút cũng được mà, tụi mình còn có thể chơi với nhau thêm vài tiếng.”
“Đúng đúng.” Chu Y Tranh ở bên cạnh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Lộ Gia Mạt cũng thấy tiếc, nhưng chẳng còn cách nào: “Vé đội dẫn đoàn đặt thống nhất rồi, chỉ có thể để kỳ nghỉ đông thôi, nghỉ đông chúng ta chơi cùng.”
Điền Tri Ý bĩu môi, vẻ mặt vẫn không tình nguyện: “Vậy được rồi, cậu nhớ về sớm đấy, các cậu chắc chắn nghỉ sớm hơn bọn mình.”
Lộ Gia Mạt: “Ừ ừ.”
Hôm đó Lộ Gia Mạt canh đúng lúc chuông báo vào tiết dự bị vang lên mới đi, không ngờ ra khỏi phòng học lại thật sự gặp đúng cô giáo từng dạy mình. Cô ngoan ngoãn theo giáo viên vào văn phòng, trò chuyện một lúc với các thầy cô trong phòng về tình hình gần đây rồi mới rời trường.
Cô quay lại khách sạn trước, lục trong vali tìm ra mấy món quà đã mua sẵn, sau đó đeo ba lô một mình đi ra ngoài.
Lộ Gia Mạt quen đường lắm, từ ga Tam Nguyên Phường lên tuyến số 4, đến Nhạc Kiều thì đổi sang tuyến số 1, xuống ở ga Trung tâm Triển lãm Văn hóa.
Lúc ra khỏi tàu điện ngầm đã là ba giờ bốn mươi lăm. Lộ Gia Mạt nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, do dự một lúc, mãi đến khi ra khỏi cửa số 1, bước đến trước cổng Trung tâm Nghệ thuật, cô mới gọi điện cho mẹ mình – Nghiêm Di.
Âm điện tử trong máy reng đến bảy tám tiếng mới được bắt máy. Bên phía Nghiêm Di chắc đang bận, giọng đầy khí thế: “Mấy thứ cho vào sân khấu đã bàn xong rồi, cái gì được đưa lên, cái gì không, tôi cũng phải theo quy trình báo duyệt, không thể thêm linh tinh.”
Nói xong những lời đó, bà mới lên tiếng với Lộ Gia Mạt trong điện thoại: “Có chuyện gì? Giờ này tìm mẹ làm gì?”
Lộ Gia Mạt im hai giây, bóp nhẹ lòng bàn tay: “Mẹ, con thi xong rồi. Giờ mẹ có rảnh không? Con có thể đến gặp mẹ không?”
“Không phải con đang ở Bắc Kinh… Ồ, đúng rồi.” Nghiêm Di nhớ ra, nhìn sang người phụ trách đoàn: “Anh đi trao đổi với diễn viên trước đi, thật sự không được thì bên nhà hát chúng tôi sẽ điều phối.”
Sau đó bà bước xuống sân khấu bên, vừa đi về thang máy hậu đài vừa nói: “Hai ngày nay con thi ở Tô Châu đúng không. Thi thì cứ thi cho tốt, có thể ra ngoài tùy tiện sao? Đừng tới đây, có chuyện gì chẳng nói qua điện thoại được.”
“Thi xong hết rồi, buổi chiều là thời gian hoạt động tự do, sẽ không làm lỡ việc gì đâu.” Lộ Gia Mạt đứng trong sảnh Trung tâm Nghệ thuật, bên cạnh là mấy tấm poster quảng bá cho những suất diễn sắp tới. Thật ra cô biết văn phòng của Nghiêm Di ở đâu, nhưng đến thẳng trong giờ làm việc thì đúng là không nên.
“Đừng đến, hôm nay mẹ rất bận, thật sự không có thời gian, tối còn có suất diễn, chẳng biết sẽ bận đến mấy giờ.”
Lộ Gia Mạt mím môi, nhất thời không nói gì. Cô nhìn sang tấm poster gần mình nhất, trên đó ghi đúng ngày diễn là tối nay 19:30, vở “Đôn Ki hô tê”. Đúng thật là dự án lớn. Trái tim vốn đang căng chặt của cô lại chùng xuống, khô khốc nói: “Vậy… mẹ đừng làm việc vất vả quá.”
“Biết rồi, mẹ cúp đây.” Nghiêm Di nói.
Cúp máy, màn hình tối lại, Lộ Gia Mạt vẫn đứng ngây tại chỗ.
Cứ như vậy một lúc lâu, cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn quanh, rồi tìm đến tủ gửi đồ tự động trong sảnh. Cô đặt mấy món quà trong ba lô vào tủ, lấy tờ biên lai, chụp một tấm ảnh.
Ban đầu cô định gửi thẳng cho Nghiêm Di, nhưng nghĩ nghĩ một lúc, lại nhấn khóa màn hình, thôi để gửi sau vậy.
Lộ Gia Mạt lại theo đường cũ quay về khách sạn. Không có việc gì làm, cô chợt nhớ mình có mang theo một cuốn sách nâng cao tư duy phản biện.
Cô mở sách ra đọc chăm chú, nhưng không biết sao cuối cùng lại mơ mơ hồ hồ ngủ quên mất, vẫn là Đới Dư về gọi cô dậy.
“Mình thật là chịu cậu luôn đó, cậu không phải đã ngủ cả buổi chiều trong phòng rồi đấy chứ? Dân bản địa mà không biết đi đâu chơi à?” Đới Dư thay đồ xong từ phòng tắm bước ra, thấy Lộ Gia Mạt vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác nằm trên giường, “Dậy mau, đội trưởng bảo dẫn tụi mình đi ăn một bữa ngon.”
“Được.” Lộ Gia Mạt giọng dính dính, mạnh tay xoa hai bên má, rồi bò dậy khỏi giường.
Trong sảnh khách sạn, gần như tất cả người của trường Trung học Phụ thuộc đã có mặt. Lộ Gia Mạt và Đới Dư vừa đến, đội trưởng Quý Gia Lương liền hô xuất phát.
Khi đó Thịnh Dạng đang gọi điện thoại, thầy Điền Chấn Dương, một giáo viên Vật lý đặc biệt quan tâm đến việc cậu thi đấu toán lý luận ra sao. Có vẻ thầy đã nhìn qua đề bài, rảnh rỗi nên còn thảo luận với cậu cách giải câu cuối.
Thịnh Dạng kiên nhẫn trao đổi với thầy. Điền Chấn Dương nghe xong rất vui: “Thầy nói rồi mà, nền tảng toán của thầy vẫn còn đó. Hồi học cấp ba thầy giỏi toán lắm, cũng từng tham gia CMO nữa. Sớm biết thì theo toán rồi, biết đâu giờ còn khá hơn bây giờ.”
Thịnh Dạng liếc sang Lộ Gia Mạt cách mình một người, thấy mấy sợi tóc sau gáy cô hơi dựng lên, nghĩ cô ngủ chiều nay à? Ánh mắt lại nhàn nhạt liếc qua mặt cô một cái, rồi miệng không kiềm được, quay sang nói với Điền Chấn Dương một câu khá chọc quê: “Biết đâu giờ thầy chính là anh Kỳ rồi.”
“Cậu đừng có nguyền tôi.” Điền Chấn Dương cũng trẻ, sau khi làm tiến sĩ thì về dạy Vật lý cho bọn họ. Giáo viên môn chính ở trường danh tiếng Bắc Kinh thì sao mà không giỏi được, chỉ là nói đùa miệng vậy thôi.
Ra khỏi khách sạn, thời tiết hôm nay tốt hơn mấy hôm trước, dù gió chiều vẫn lạnh. Hàng ngân hạnh trên phố Đạo Tiền đã vàng rực, có vài người thong thả tản bộ còn dừng lại chụp ảnh.
Quán họ đến ăn nằm ngay trong con hẻm gần đó, là một quán lẩu kiểu Tô Châu, chỗ nhỏ chỉ đủ kê bốn năm bàn, trang trí rất cổ điển.
Họ gần như chiếm hết cả quán. Thịnh Dạng và Lộ Gia Mạt ngồi chung một bàn, cậu ngồi chếch đối diện cô.
Cậu vừa ngồi xuống trên chiếc ghế gỗ dài, điện thoại liền rung. Thịnh Dạng nhận lấy áo khoác Trình Duệ vừa cởi đưa cho, giúp anh để xuống giỏ tre dưới bàn, rồi mới nhìn vào màn hình.
Tin WeChat gửi đến từ anh bạn bên Trường T – Lý Tư Hân, người có khả năng lạc đường đến mức đỉnh cao.
[Lý Tư Hân: Ông bạn ơi, cái quán đó rốt cuộc ở đâu vậy?]
Trình Duệ nhận lấy thực đơn ông chủ đưa, đặt nó vào giữa hai người họ. Thịnh Dạng cúi mắt nhìn hai lượt, tiện tay gửi định vị.
[WTJMSH: [Chia sẻ vị trí]]
“Vậy nước lẩu là cà chua và bò cay đúng không? Tôi thấy cà chua là món đặc trưng.” Trình Duệ hỏi.
Cả bàn đều không ý kiến. Trình Duệ quay sang nói với ông chủ về phần nước lẩu, rồi chuyền menu sang cho Đới Dư và Lộ Gia Mạt.
Điện thoại Thịnh Dạng vẫn đang rung——
[Lý Tư Hân: Không phải, tôi biết vị trí, nhưng tôi tìm không ra, vòng ba vòng rồi]
[Lý Tư Hân: Ông bạn ra đón tôi đi mà, cậu nỡ để tôi lạc một mình giữa thành phố xa lạ sao?]
[Lý Tư Hân: Anh Dạng? Bố Dạng?]
[Lý Tư Hân: Cậu không phải thật sự nỡ đâu ha?]
Thịnh Dạng thật sự hết nói nổi. Cậu túm lấy chiếc áo khoác vừa cởi xuống, xách theo điện thoại đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, lại gửi thêm cho tên kia một cái [chọn chia sẻ vị trí theo thời gian thực].
Đối phương lập tức tham gia. Cậu nhìn bản đồ, khoảng cách giữa hai người chỉ tầm 500 mét.
Thịnh Dạng đẩy cửa bước ra, gió lùa mạnh thổi rối tóc cậu. Cậu cúi đầu mặc áo khoác vào, rồi lại nhìn bản đồ đang cập nhật theo thời gian thực, không hiểu sao chỉ trong chốc lát, khoảng cách lại thành 700 mét?
Cậu vội gọi cho Lý Tư Hân, ngăn cậu ta tiếp tục đi sai. “Cậu không biết xem bản đồ à?”
“Không biết mà.” Lý Tư Hân lý lẽ hùng hồn, “Không thì sao tôi chọn ban tự nhiên? Không phải vì dở địa lý sao?”
“……” Thịnh Dạng nghẹn lời, “Cậu biết cổng trường Trung học S chứ?”
“Cái đó thì chắc chắn biết rồi, mấy ngày nay tôi đi suốt.” Lý Tư Hân đáp.
“Cậu đến cổng trường đó, tôi đợi ở ngay đó.”
Lý Tư Hân: “Được.”
–
Trong quán lẩu.
Sau khi gọi một lượt món, Đới Dư đưa thực đơn cho Trình Duệ. Cô ấy khẽ kéo nhẹ cánh tay Lộ Gia Mạt bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Đi vệ sinh không?”
Lộ Gia Mạt đang rót nước, hơi khựng lại, rồi gật đầu.
Đới Dư cười, cùng Lộ Gia Mạt đứng lên. Hai cô hỏi ông chủ, được chỉ đường: ra khỏi quán rẽ trái đi thẳng, đến ngã tư thì rẽ phải, thấy cột điện thì lại rẽ phải, rồi đi thêm khoảng 100 mét là tới.
“Trời ơi, nó ở chỗ quái nào vậy?” Đới Dư khoác tay Lộ Gia Mạt, hai người đã rẽ phải, giờ đang tìm cột điện. “Sắp đi tới trường S luôn rồi, hay là tụi mình vào nhà vệ sinh của trường S đi?”
Lộ Gia Mạt cũng đang ngẩng đầu tìm cái cột điện kia, “Thật ra cũng được.”
Đúng lúc này, trường S vừa tan học. Trên đường toàn xe đậu kín, người chen người, xe chen xe, mấy cảnh sát giao thông đang chỉ huy hỗn loạn.
“Ê? Có phải cái đó không?” Đới Dư đột nhiên nâng giọng, chỉ vào phía trước một cây cột điện dán đầy tờ rơi.
Lộ Gia Mạt nghe thấy liền nhìn theo, “Chắc là nó.”
Hai người chen qua đám đông và đống xe điện hỗn loạn, đến được chỗ cột điện. Vừa định cùng nhau rẽ phải, Đới Dư đã thấy được nhà vệ sinh. Cô ấy quay sang Lộ Gia Mạt: “Cậu vốn đi cùng mình thôi đúng không? Mình tự vào được rồi, cậu chờ ở đây đi.”
Lộ Gia Mạt gật đầu, “Ừ.”
Đới Dư đi rồi, Lộ Gia Mạt đứng nguyên tại chỗ. Cô cúi đầu mở khóa điện thoại, lướt Moments cho đỡ buồn. Lướt được một lúc, cô bỗng nhớ đến mã lấy đồ ở tủ gửi, hình như vẫn chưa gửi cho Nghiêm Di?
Cô tìm Nghiêm Di trong danh sách WeChat, vào khung chat, lại mở bức ảnh. Trước khi gửi, cô liếc lên góc trái màn hình, 21:32. Chắc buổi diễn kết thúc rồi nhỉ?
Lộ Gia Mạt tra thử, thấy đúng là Đôn Kihôtê diễn 120 phút. Sau đó, cô mới gửi bức ảnh có mã lấy đồ qua.
Cô cúi đầu, nắm lấy điện thoại, ngón cái thỉnh thoảng gõ nhẹ lên màn hình, móng tay lúc lại gõ vào mép ốp. Cô đang nghĩ nên gửi thêm gì cho Nghiêm Di: [Lúc đi dạo con thấy, nghĩ hợp với mẹ nên mua luôn.]
Hình như không ổn. Lộ Gia Mạt nhấn X xóa hết chữ, rồi gõ câu khác: [Trời lạnh rồi, khăn choàng này trông ấm, còn trâm cài cũng hợp với đồng phục của mẹ nên con mua.]
Hình như vẫn không ổn. Lộ Gia Mạt cắn nhẹ môi, nhìn khung chat, lòng rối bời.
“Bíp——”
Tiếng còi xe chói tai bất ngờ kéo sự chú ý của cô trở lại. Lộ Gia Mạt theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía cổng trường.
Trên con đường ồn ào hỗn tạp, giữa dòng xe đông nghẹt, Lộ Gia Mạt liếc một cái đã nhìn thấy hai người quen thuộc.
Mẹ cô, Nghiêm Di, trên cánh tay phải khoác một chiếc cặp nhìn thôi đã biết nặng, tay trái còn xách túi giấy đồ mang đi của McDonald’s. Bà đưa túi giấy đó cho Lâm Tư Đồng bên cạnh. Lâm Tư Đồng vừa tan tự học tối, đói muốn chết, nhận lấy túi, cúi đầu lôi ra một cái hamburger rồi cắn luôn.
Nghiêm Di kéo cô tránh khỏi dòng xe trước sau, mãi đến khi đi đến chiếc xe mình đậu sát lề đường mới thả tay ra.
Lộ Gia Mạt nhìn cảnh ấy, lực cắn lên môi càng lúc càng mạnh, đôi môi vốn có chút sắc hồng đã bị cô cắn đến nhợt trắng.
Ngón tay cô vô tình chạm vào màn hình, chạm trúng nút gửi màu xanh, nhưng chính cô lại không phát hiện ra, ánh mắt vẫn dán vào cảnh bên kia đường.
Lâm Tư Đồng đứng cạnh xe vừa ăn hamburger vừa nhìn quanh. Nghiêm Di mở cửa ghế sau, đặt chiếc cặp nặng trịch vào trong. Quay đầu lại thấy Lâm Tư Đồng vẫn còn đứng đó, bà mỉm cười với cô bé: “Lạnh không? Mau lên xe đi.”
Lâm Tư Đồng cũng cười, “Đợi dì mà.”
Rồi hai người mới mỗi người mở cửa ghế lái và ghế phụ, lên xe.
Động cơ vang lên, đèn cốt bật sáng, ánh sáng loang mờ làm tầm nhìn trở nên mông lung, Lộ Gia Mạt không còn nhìn rõ nữa.
Cô không biết Nghiêm Di có lấy điện thoại ra xem tin nhắn WeChat của mình không… À đúng rồi, tin nhắn, Lộ Gia Mạt vội cúi đầu nhìn màn hình. Màn hình đã tự khóa, cô mở lại, và chỉ hai ba giây sau, cô thấy dòng chữ mình vừa do dự mãi mới gõ ra… đã được gửi đi rồi.
Cô mím môi thật chặt, ngón tay ấn giữ lên khung tin nhắn. À, đã quá thời gian, không thể thu hồi nữa.
Cả người Lộ Gia Mạt hơi cứng lại. Xe của Nghiêm Di từ đằng xa chạy ngang qua, rồi chạy luôn trước mặt cô, không nhìn thấy cô.
“Gia Mạt.” Tay Đới Dư vẫy qua trước mắt cô.
“Hả?” Lộ Gia Mạt ngơ ngác nhìn cô ấy như chưa phản ứng kịp.
Đới Dư nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, “Sao vậy? Gọi cậu mấy lần rồi. Đi thôi, về đi, lạnh muốn chết.”
“Ừ.” Lộ Gia Mạt đờ đẫn gật đầu, đi theo cô ấy quay lại.
–
“Nhìn gì thế?” Lý Tư Hân trải qua muôn vàn gian khổ cuối cùng cũng tìm được Thịnh Dạng. Cậu ta khoác tay lên vai Thịnh Dạng, thấy sắc mặt cậu không đúng, ánh mắt thì cứ nhìn thẳng sang bên kia đường. Cậu ta tò mò cũng nhìn theo, cổ rướn dài ra hết mức: “Có gì để xem thế? Có gái xinh à?”
Thịnh Dạng không lên tiếng. Cậu thu ánh mắt lại, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Mãi mấy giây sau, cậu mới ngẩng lên, vẻ mặt như vừa nhận ra sự tồn tại của Lý Tư Hân.
Vẻ mặt ấy bị Lý Tư Hân nhìn thấy rõ ràng, cậu ta lập tức có cảm xúc: “Cậu làm gì vậy? Vừa rồi có phải dùng biểu cảm mắng tôi không hả?”
“Ồ.” Thịnh Dạng chú ý vẫn ở phía bên kia đường, Lộ Gia Mạt và Đới Dư đi phía trước họ một đoạn, song song với bọn họ. Cậu nhìn hai giây, bước chân theo đúng nhịp với họ, rồi mới nhớ ra tên bên cạnh, thuận miệng châm chọc: “Thì ra mắt cậu còn dùng được.”
“Má ơi! Đối xử tử tế với anh em chút coi.”
–
Lộ Gia Mạt đi đến cửa quán lẩu, cô đẩy cửa ra thì bỗng dừng lại: “Đới Dư, điện thoại mình hết pin rồi, mình sang bên cạnh mượn cục sạc dự phòng, cậu vào trước đi.”
“Hả?” Đới Dư sửng sốt, nhìn gương mặt Lộ Gia Mạt, rồi gật đầu: “Ồ, được.”
Đợi Đới Dư vào trong, Lộ Gia Mạt mới buông tay khỏi cánh cửa, không biểu cảm gì, men theo con phố mà đi thẳng về phía trước.
Không bao lâu sau, Thịnh Dạng và Lý Tư Hân cũng đến cửa quán lẩu. Thịnh Dạng nhìn thoáng ra phía trước, thấy Lộ Gia Mạt đang đi vào cửa hàng tiện lợi, cậu nghiêng đầu vỗ vai Lý Tư Hân, nói: “Cậu vào trước đi.”
“Sao thế?” Lý Tư Hân ngạc nhiên, cảm thấy Thịnh Dạng trông thì bình thường nhưng lại toát ra vẻ im lặng khác lạ. “Thế cậu đi đâu?”
Cậu nói: “Có chút việc.”
Thịnh Dạng bước lên vài bước, cậu không vào cửa hàng tiện lợi mà nghiêng người tựa vào bức tường bên ngoài. Qua cửa kính sát đất, ánh mắt cậu bình tĩnh nhìn về phía Lộ Gia Mạt đang đứng trước quầy.
Lộ Gia Mạt ngẩng đầu nói với nhân viên vài câu, nhân viên quay người lấy từ kệ phía sau ra một hộp thuốc lá và bật lửa đặt lên mặt bàn. Cô mở điện thoại, đưa mã thanh toán cho họ quét. Quét xong, cô cầm thuốc lá và bật lửa trên quầy, bước ra khỏi cánh cửa cảm ứng tự động.
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cô không quay đầu, cúi đầu tiếp tục đi thẳng.
Trời cũng đã khá khuya, ngoài con phố trước cổng trường trường S còn hơi nhộn nhịp, những con đường khác đều trống trải.
Gió hôm nay lớn đến mức không tưởng, những chiếc lá ngân hạnh vàng rơi đầy lối đi.
Áo khoác cài khuy sừng của Lộ Gia Mạt chẳng cản nổi gió, tóc bị thổi tung, cô cúi đầu, bước chân không dừng, không biết rốt cuộc mình đi về đâu.
Thịnh Dạng cũng không dừng, cứ thế theo sau cô, giữ khoảng cách chừng hai mươi mét, không nhanh không chậm.
Ngã tư trống trải, thỉnh thoảng có chiếc xe điện vụt qua, phát ra tiếng phanh chói tai.
Quẹo qua một góc phố, đến một trạm xe buýt không có ai, Lộ Gia Mạt ngồi xuống chiếc ghế dài ở trạm. Cô trông rất chán nản, vai rũ xuống, cả người âm u một luồng khí. Vài giây sau, cô ngẩng cổ, sắc mặt trắng bệch, trước tiên nhìn con đường trước mặt vốn chẳng có chiếc xe nào, rồi lại thả lỏng, cúi đầu có chút rã rời mà mở gói thuốc vừa mua.
Gió thật sự rất lớn. Cây ngân hạnh cạnh trạm xe buýt mọc sum suê nhất, tán lá vàng um tùm, giờ ào ào rơi xuống.
Nhiệt độ cũng rất thấp. Trên bảng điện tử trạm xe buýt hiển thị nhiệt độ thời gian thực 4 – 11 độ. Ngón tay của Lộ Gia Mạt bị lạnh đến đỏ bừng, hình như cô chẳng nhận ra. Cô bật bật lửa, châm điếu thuốc.
Có vẻ cô không hút thường xuyên, hơi đầu tiên đã bị sặc, ho vài tiếng. Đợi bình tĩnh lại, cô mới tiếp tục, giữ điếu thuốc giữa hai ngón tay, ánh lửa cam đỏ lóe lên trong làn khói trắng mờ.
Thịnh Dạng chưa từng thấy Lộ Gia Mạt như thế này, ánh mắt cậu dán lên cô nhìn hồi lâu. Cậu không biết phải nói gì, gió lạnh gấp gáp xung quanh như đang thúc đẩy điều gì đó, tim cậu như bị đánh trúng một cú thật chuẩn, sự chua xót, rung động và vô số cảm xúc không sao gọi tên đồng loạt ùa lên.
Lồng ngực cậu nóng lên một chút, lại có chút khó chịu, không thể tiếp tục đứng sau lưng cô nữa. Cậu hầu như không do dự, nhấc chân bước tới, hai tay đút túi, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lộ Gia Mạt.
Lộ Gia Mạt bất ngờ bị bóng cậu che khuất, theo phản xạ như con mèo bị kích động mà ngẩng đầu nhìn cậu một cái. Hốc mắt cô hơi đỏ, mí mắt cũng hơi sưng. Nhận ra người là cậu, vẻ mặt cô không tỏ ra kinh ngạc gì, ánh mắt theo động tác cậu ngồi xuống, rồi bất ngờ hỏi: “Cậu đã thấy lúc đó rồi phải không?”
Cô nói đến chuyện hôm sinh nhật Uông Minh Phi, lần cô từ cửa hàng tiện lợi bước ra, khi ấy trên tay cô còn cầm hộp thuốc và bật lửa.
Thịnh Dạng đối diện ánh mắt cô, khóe môi khẽ nâng một chút: “Ai bảo cậu giấu chẳng kỹ gì cả.”
Lộ Gia Mạt hơi chuyển động đôi mắt, xoay đầu trở lại, không nói gì nữa, điếu thuốc cũng không dập. Có vẻ cô không tự nhận ra rằng hình tượng ngoan ngoãn – học sinh gương mẫu của mình khi nhìn từ ngoài vào, việc cô hút thuốc nó nghịch và vỡ vụn đến mức nào.
Thịnh Dạng cũng không nhắc lấy một câu, nét mặt không hề có dù chỉ một chút ngạc nhiên. Cậu lười nhác tựa người vào bảng quảng cáo phía sau, một tay còn đút trong túi, tay kia cầm điện thoại không biết đang xem gì. Vài giây sau, cậu đột nhiên hỏi:
“Tiên Vũ Lâm muốn uống gì?”
“Hả?” Lộ Gia Mạt cứ tưởng cậu đang nhờ cô gợi ý, bèn nói món đặc trưng: “Trà sữa long châu.”
“Ừ.” Thịnh Dạng ngoan ngoãn đặt hai ly trà sữa long châu nóng, ngẩng đầu nhìn tên trạm xe trước mặt. Điền địa chỉ nhận hàng xong, cậu khóa màn hình, không chơi nữa.
Chưa đến mười giờ, thành phố này thật sự rất yên tĩnh, gần như chẳng có đời sống về đêm, trên con đường lớn ném một cái gậy cũng chẳng trúng ai.
Ánh mắt Thịnh Dạng thả lỏng, hai cánh tay chống ra phía sau ghế dài, trông thì nhàn nhã nhưng nhịp tim lại chẳng bình tĩnh như vẻ ngoài.
Cậu nhìn bóng hai người họ dưới đất một lúc, rồi bỗng hiểu ra một chuyện, thích là gì? Thích hẳn chính là từ bất định biến thành định, từ chung chung biến thành duy nhất.
Nghĩ đến đây, cậu quay đầu, ánh mắt theo bản năng rơi lên người Lộ Gia Mạt, đuôi điếu thuốc cam đỏ của cô, sống mũi nghiêng, hơi thở của cô…
“Muốn nghe nhạc không?” Cậu hỏi.
“Lại nhạc thiếu nhi hả?” Lộ Gia Mạt nói.
“Cái gì vậy?” Thịnh Dạng khẽ bật cười, hơi nghiêng đầu, mắt sáng đến mức giật mình, âm cuối còn mang chút trêu chọc: “Khinh nhạc thiếu nhi đấy hả?”
“Không.”
Rồi thời gian lại bị kéo dài mấy giây nữa.
Ánh mắt Thịnh Dạng dời lên cây ngân hạnh phía sau cô, cậu trầm ngâm nói: “Cảnh này chắc nên nghe ‘Gió Tiếp Tục Thổi’.”
“Vì gió lớn à?” Lộ Gia Mạt chưa từng nghe bài này. Một điếu thuốc cô đã hút xong, không lấy điếu thứ hai, chỉ ngẩn người ngồi đó. Hàng mi dài che mất nửa con ngươi, cảm xúc vẫn chưa kéo lên được, sắc mặt chỉ hơi khá hơn một chút.
Thịnh Dạng cụp mắt cười khẽ, nghiêng qua nhìn cô, ánh mắt chuyên chú và thẳng thắn: “Ừ, gió lớn.”
Đúng lúc đó thật trùng hợp, gió lại càng mạnh hơn, lá ngân hạnh vàng rơi đầy, bay vương lên người họ.
Trong cơn gió đêm lạnh buốt, Thịnh Dạng thấy cô không tiếp tục hút nữa, tâm trạng như thật sự dịu lại đôi chút. Nhưng người cô bị lạnh đến ngẩn ra, vẫn ngồi thẫn thờ, cậu cúi mắt, giọng thấp và mềm xuống:
“Lạnh thế này rồi, còn ngồi ngẩn ra đây nữa không?”