Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 21

Trùng hợp hơn nữa, chưa tới mấy giây, một anh shipper chạy xe điện từ ngã rẽ bên trái lao tới, phanh gấp một cái rồi dừng ngay trước mặt họ. Buổi tối khuya khoắt, trên đường chỉ có ba người họ, Lộ Gia Mạt ngờ vực nhìn anh shipper, trong lòng khó hiểu không biết anh ấy dừng lại làm gì, còn Thịnh Dạng thì không hề nghi hoặc, thẳng lưng đứng dậy bước tới.

Anh shipper nhấc túi đồ, nhìn tờ phiếu dán trên đơn, rồi ngước sang hỏi Thịnh Dạng: “Là số đuôi điện thoại 0262 phải không?”

Thịnh Dạng gật đầu, nhận túi rồi ngồi lại bên cạnh Lộ Gia Mạt. Anh shipper chạy xe đi tiếp, hình như cũng thấy lạ có người tối thế này còn ngồi ngoài đường hong gió lạnh, còn quay đầu nhìn họ thêm một cái.

Thịnh Dạng mở túi đồ ăn ra, lấy ra ly trà sữa nóng bên trong, cắm ống hút, rồi nhét vào tay Lộ Gia Mạt. Lộ Gia Mạt cúi đầu nhìn nhãn dán trên ly giấy, đúng thật là trà sữa Long Châu, giọng có chút bất ngờ: “Cái này là cậu vừa gọi đấy hả?”

“Ừ đó.” Thịnh Dạng lần đầu uống cái thứ này, Long Châu với chẳng Long Châu, “bẹp” một tiếng, cậu cũng cắm ống hút vào ly của mình, “Không ngon thì cậu chết chắc.”

“Sao lại là bảy phần đường?” Lộ Gia Mạt vẫn nhìn nhãn hỏi.

Thịnh Dạng uống một ngụm, nâng ly lên ngang tầm mắt nói: “Tôi sợ full đường ngọt quá.”

Cô tiếp tục nghiêm túc và cố chấp nói: “Phải ba phần đường mới đúng.”

“…”

Thịnh Dạng nghiêng đầu, nhăn mũi một cách trẻ con, “Trước đây cậu cũng đâu có nói.”

Tối đó khi quay lại quán ăn, Đới Dư nhìn chằm chằm vào Lộ Gia Mạt: “Pin dự phòng đâu? Mượn được chưa? Mình cũng phải sạc, còn mỗi 17% thôi.”

Lộ Gia Mạt lắc đầu, ngồi xuống cầm đũa, nhìn cô nàng chớp mắt: “Không tìm được chỗ nào cho mượn.”

“À.” Đới Dư chẳng phát hiện điều gì lạ, chỉ tiếc nuối nói: “Thế thì thôi, ăn xong về khách sạn sạc.”

Lý Tư Hân thì đã nhìn Thịnh Dạng bên cạnh đảo mắt mấy vòng, bản mặt rõ ràng chẳng tử tế, kéo theo Trình Duệ và mấy người kia hỏi: “Có chuyện gấp trời giáng gì thế? Ném anh em lại, quay đầu bỏ chạy, cậu đúng là không phải người mà.”

Điểm này Trình Duệ cực kỳ đồng cảm: “Thằng này dạo này càng lúc càng không phải người, tâm trạng thất thường, tôi ở chung phòng với cậu ta còn thấy sợ.”
“Đúng đúng.”

“…”

Thịnh Dạng chống một tay lên đầu, co người trong ghế, cảm xúc không cao không thấp, cả tối tâm trí không ở đâu cả, ngoài việc ánh mắt thỉnh thoảng dán chặt về phía ai kia, còn lại bất kể họ nói gì, cậu cũng chả buồn đáp.

Cả nhóm ầm ĩ ăn xong bữa, đẩy cửa rời khỏi quán, Thịnh Dạng hai tay bỏ túi, mũ đội chặt, đầu hơi cúi, đi theo phía sau, im lặng suốt dọc đường đến khách sạn.

Buổi tối gần mười hai giờ, Trình Duệ tắm xong, xách đống đồ bẩn từ trong phòng tắm bước ra, vừa ngẩng đầu đã thấy Thịnh Dạng ngồi trên giường, cả người ỉu xìu không còn chút sức sống.

Thằng này ném điện thoại lên giường, bản thân thì như mất hồn cầm điều khiển, dán mắt vào TV, kênh này chuyển sang kênh kia, nhưng chỉ cần màn hình điện thoại lóe sáng một cái, ánh mắt cậu lập tức liếc qua đó.

“Cậu đang đợi tin của ai à? Hay định nhắn cho ai?” Trình Duệ thấy lạ bèn hỏi.
Thịnh Dạng liếc cậu ta một cái đầy khó hiểu, đáp: “Không.”

Vãi chưởng, nhìn cái bộ dạng như chết sống dở ấy mà Trình Duệ thấy nhức cả răng. Cuối cùng, thằng này không bấm điều khiển nữa, màn hình dừng lại ở kênh phim điện ảnh CCTV.

Cậu ta liếc TV, trong TV đúng lúc đang chiếu bộ phim tình cảm kinh điển “Trước Lúc Bình Minh”.

Trình Duệ lại càng thấy đau răng hơn. Cậu ta quẳng túi đồ bẩn vào bao, bất chợt nhớ ra gì đó, quay đầu quan sát Thịnh Dạng vài giây, nét mặt quái quỷ: “Đừng nói với tôi là cậu đang học chiêu nhé?”

Thịnh Dạng ngồi xếp bằng, khuỷu tay chống lên đầu gối, chống cằm, tầm mắt chẳng hề rời màn hình, cũng chẳng buồn để ý đến cậu ta.

Trình Duệ càng nghĩ càng thấy có khả năng, liền đứng cạnh xem một lát, vừa kéo khóa bao đồ bẩn vừa góp ý: “Phim này tuổi đời còn lớn hơn cậu, ít nhất cũng chọn bộ nào gần đây chút chứ, xem cho có giá trị tham khảo. Mà ai thế? Khiến cậu phải bày trò lớn như vậy.”

Nói tới đây, điện thoại Trình Duệ đặt trên bàn trà rung mấy cái. Cậu ta nhét túi đồ bẩn vào vali, đi qua cầm điện thoại lên mở khóa, vừa nhìn lướt qua thì lập tức ngẩng đầu chửi: “Vãi! Mẹ nó, cậu đúng là đi đến đâu họa đến đó.”

Bị chửi kia vẫn không động đậy, cậu chỉ lười nhác bất đắc dĩ đáp lại một câu: “Làm sao nữa?”

“Lục Duyệt Khả xin tôi wechat của cậu đấy.” Trình Duệ nói.

Ánh mắt Thịnh Dạng khựng lại, có chút phản ứng, ngẩng lên nhìn Trình Duệ: “Lục… gì cơ?”

“Lục Duyệt Khả, nhỏ tóc bằng si mê mắt to ấy, đặc biệt dễ thương, hôm qua trưa đến ăn với Phó Kiêu đó.”

Thịnh Dạng “ồ” một tiếng, chẳng có cảm xúc gì, lại quay đầu về chỗ cũ.

“Tôi cho hay không cho đây?” Trình Duệ cầm điện thoại, ngồi phịch xuống cạnh cậu, còn lấy cùi chỏ thúc thúc, “Nghe bảo nhỏ đó nhiều người theo lắm, không ngờ nha, cậu giỏi ghê, khiến nữ thần người ta chủ động hỏi.”

“Cậu nghe nhiều thật đấy.” Thịnh Dạng xem phim càng thấy mất hứng. Mới gặp nhau lần đầu ai nói được nhiều thế, còn nói hợp rơ như đúng rồi. Cậu bảo Trình Duệ: “Đừng có cho bậy bạ đấy.”

“Xì, giữ giá dữ.” Trình Duệ chê cậu chẳng có tí tinh thần, đứng dậy vỗ vai một cái rồi vào phòng tắm giặt vớ.

Thịnh Dạng tiếp tục xem phim, được năm phút, màn hình điện thoại vứt bên cạnh lại sáng lên. Tim cậu đột nhiên nhảy dựng, với lấy mở khóa, vừa nhìn đã thấy Lộ Gia Mạt gửi một cái bao lì xì.

[Axit Kiềm Muối: [Phát tài phát lộc, cát tường như ý]]

Gì vậy trời?

Thịnh Dạng nhìn cái bao lì xì, rồi ngó tên người gửi, không đổi.

[Đối phương đang nhập…]

Vậy là ném cho cậu một cái bao lì xì hả? Một chữ cũng không nhắn à?

[WJTMSH: ?]

Lần này [Axit Kiềm Muối] lại hiện thành [Đối phương đang nhập…]

[Axit Kiềm Muối: Tiền trà sữa tối nay và phí dỗ dành – an ủi]

Tôi mẹ nó cùng cậu nói chuyện mấy câu, cậu còn tính tiền với tôi luôn hả?

Thịnh Dạng nhìn TV không tiêu cự mấy giây, mặt không cảm xúc cúi đầu gõ chữ.

[WJTMSH: Trong bao lì xì có bao nhiêu, cậu tính phí thế nào cho tôi?]

[Axit Kiềm Muối: Cậu mở ra xem là biết]

[WJTMSH: Cậu nói trước]

[Axit Kiềm Muối: Có 200 thôi]

Có 200, tối nay tôi nói bao nhiêu câu hả? Cậu mẹ nó tính giá từng chữ một cho tôi à? Cần thiết vậy không? Rành rọt dữ.

Thịnh Dạng nhìn giao diện chat giữa cậu và Lộ Gia Mạt, mãi vẫn không có ý định mở cái bao lì xì. Đối phương hình như cũng nhận ra cậu không muốn nhận.

[Axit Kiềm Muối: Cậu đừng ngại, nên nhận thì nhận đi, tiền tiêu vặt của tôi nhiều lắm]

Tôi quan tâm tiền à? Tôi mẹ nó quan tâm…

Thịnh Dạng ngước nhìn màn hình thêm vài giây, ngón tay ấn mạnh nút khóa, ném điện thoại lên giường.

Đúng lúc Trình Duệ giặt vớ xong đi ra thì thấy cảnh ấy, hết hồn: “Cậu bị gì thế? Nếu cậu thi tệ, nói ra để anh em vui chút; nếu cậu thất tình, cũng nói ra cho anh em cười cái. Đừng nén trong lòng chứ.”

Nói xong thấy Thịnh Dạng quai hàm căng cứng, mím môi nãy giờ không nói gì, cậu ta đặt vớ xuống, giọng nghiêm túc hơn: “Ê, thật sự không vui rồi hả?”

Thịnh Dạng khép mắt, sắc mặt rất tệ, hồi lâu mới nghiêng đầu hỏi: “Uống rượu không?”

Biểu cảm của Trình Duệ càng kinh hoàng: “Đừng nha, mai còn lễ bế mạc đó, cậu nổi tiếng uống một ly là gục, đừng hành người ta nữa.”

“Thế thôi.” Cậu nói.

Trình Duệ chưa rõ xảy ra chuyện gì, nhưng đm được rồi, cậu ta đành chịu: “Được được được, để tôi gọi.”

Mười giờ sáng hôm sau, lễ bế mạc vẫn tổ chức tại hội trường lớn của trường S. Sau hàng loạt bài phát biểu dài dằng dặc, bắt đầu công bố thành tích. Trường họ thi khá tốt: 14 huy chương vàng, 1 bạc, 1 đồng, trong đó có 6 người lọt vào danh sách đội tuyển quốc gia, 4 người lớp 12, 2 người lớp 11.

Lễ bế mạc kết thúc, buổi chiều thực ra có thể tham gia hoạt động tham quan các trường đại học do ban tổ chức sắp xếp. Nhưng chẳng mấy đội tham gia, ai cũng về khách sạn thu dọn hành lý.

Lộ Gia Mạt, Đới Dư và Lý Gia An bị Trần Kỳ gọi qua, chắc là gọi theo nhóm để nói chuyện. Khi Lộ Gia Mạt và Đới Dư đến, Thẩm Tử Quân vừa từ phòng của Trần Kỳ bước ra.

Đới Dư hạ giọng, dùng hơi hỏi cậu ta: “Nói chuyện gì thế?”

“Về hạ điểm bảo đảm tuyển thẳng với tuyển sinh tự chủ các kiểu.”

Vừa dứt lời, Trần Kỳ bên trong gọi họ: “Đừng đứng ở cửa, vào đi.”

Đới Dư và Lộ Gia Mạt nhìn nhau một cái, rồi đẩy cửa bước vào.

Trần Kỳ đang ngồi trên sofa, trên bàn trà đặt một đống tờ giới thiệu tuyển sinh. Thấy bọn cô đi vào, anh ta vẫy tay với họ: “Lại đây, ngồi đi.”

Đới Dư và Lộ Gia Mạt bước qua, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trần Kỳ đưa cho mỗi người một lon coca, chỉ vào mớ tờ quảng bá trên bàn: “Có thể lấy hết xem thử. Sáng nay trong lễ bế mạc cũng có mấy trường lên phát biểu, hiện trường mấy người của phòng tuyển sinh cũng nói rồi. Giờ năm đại môn thi đều căng, được bảo đảm tuyển thẳng khá khó, nhất là Thanh – Bắc. Trừ khi vào được đội tuyển quốc gia thì mới chắc chắn ký, không thì huy chương đồng quốc gia cũng chỉ đủ qua vòng sơ thẩm tự tuyển. Những trường khác thì cũng có vài điều kiện không tệ, điểm đại học đạt chuẩn tuyến Nhất là có thể vào, cũng có trường hạ điểm ít xịu hà, còn có vài ngành bị hạn chế lựa chọn. Hai đứa cứ xem trước đi, không cần gấp quyết định, mới lớp 11 thôi, vẫn còn có thể đánh thêm một năm.”

Lộ Gia Mạt và Đới Dư nghe khoảng hai mươi phút, mỗi người ôm một chồng tài liệu bước ra khỏi phòng Trần Kỳ.

Lộ Gia Mạt cúi đầu lật xem những quy chế tự tuyển này, Đới Dư thì suốt quãng đường không nói gì. Đi đến cửa thang máy, thấy Lộ Gia Mạt bấm nút đi xuống, cô ấy mới mở miệng: “Cậu còn định đánh nữa không?”

Lộ Gia Mạt vẫn chưa nghĩ thông, cô nhìn Đới Dư hỏi: “Không biết, chưa nghĩ ra. Cậu thì sao?”

Đới Dư thở dài, so với tình trạng căng như dây đàn lúc trước, cả người giờ đã nhẹ nhõm thấy rõ: “Mình chắc là không đánh nữa. Nói thật lần này được giải Nhất mình đã rất bất ngờ rồi. Mình tính chọn một trường phù hợp, có thể ký là ký trước. Thanh – Bắc dù lấy được thỏa thuận ưu tiên loại A (*), thật ra áp lực cũng lớn lắm. Đến lúc thi đại học thì chẳng ai dám chắc mình thi được bao nhiêu điểm, vẫn phải cố thôi.”

Cô ấy nói toàn lời thật lòng. So với điểm chuẩn của Thanh – Bắc, dù có hạ điểm thì cũng phải nỗ lực dữ lắm. Lộ Gia Mạt gật đầu: “Để mình nghĩ thêm đã.”

Cửa thang máy mở ra, hai người bước vào. Nhà Trần Kỳ ở tầng trên họ một tầng nên chẳng mấy giây sau họ đã bước ra ngoài.

Sự chú ý của Lộ Gia Mạt lại quay về các mẫu đơn tuyển sinh, cô đang xem yêu cầu tuyển sinh của trại Thu Vàng. Đới Dư nghiêng đầu, cũng nhìn theo cô. Thấy thời gian dự kiến mở trại của hai trường, cô ấy nói nhỏ: “Cố ý trùng nhau hả?”

Lộ Gia Mạt gật đầu, thản nhiên nói: “Chắc rồi. Bên mình lúc thi vào cấp ba cũng có trường như vậy, cấm tham gia kỳ thi tự tuyển của trường khác, còn hạn chế nguyện vọng nữa.”

“Trời ơi, cấp ba mà cũng tranh nguồn tuyển dữ vậy.” Đới Dư tò mò hỏi: “Là trường S với trường nào vậy?”

Lộ Gia Mạt còn chưa kịp trả lời, tay áo cô bị Đới Dư giật mạnh một cái. Cô ngạc nhiên nhìn sang, Đới Dư lập tức nháy mắt ra hiệu, đồng thời hạ giọng xuống mức thấp nhất: “Thịnh Dạng và Lục Duyệt Khả.”

Lộ Gia Mạt men theo hướng cái cằm Đới Dư chỉ qua. Lục Duyệt Khả đang đứng trước cửa phòng của Thịnh Dạng và mấy người họ, cầm điện thoại trong tay, ngẩng đầu nói chuyện với Thịnh Dạng.

“Chắc là xin WeChat đó.” Đới Dư dừng bước, vừa nhìn vừa đoán.

Lộ Gia Mạt hơi nghi hoặc:“Không phải sau đó lập một cái nhóm rồi sao? Thêm trong nhóm luôn không được à.”

“Chậc.” Đới Dư cảm thấy Lộ Gia Mạt trong khoản này đúng là quá non, “Dùng nhóm để thêm thì làm gì có ấn tượng sâu. Phải tạo cảm giác tồn tại, hiểu không?”

Lộ Gia Mạt lập tức tiếp thu. Đới Dư nhìn dáng vẻ lạnh như băng của Thịnh Dạng, nói tiếp: “Hơn nữa kiểu khó đối phó như Thịnh Dạng, còn hay giả ngu nữa. Không chịu tìm độ tồn tại vài lần, cậu tin không, mấy hôm là mặt với tên dính không nổi vào nhau đâu.”

“Cậu ấy trí nhớ tốt mà.”

“Nên mình mới nói cậu ấy giả—”

Đới Dư vừa nói được nửa câu, Thịnh Dạng đang nghe Lục Duyệt Khả nói chuyện, bỗng ngước nhìn sang.

“Chết rồi.” Đới Dư thì thầm nhỏ đến mức gần như nghe không rõ, “Cậu ấy không nghe thấy đó chứ?”

Lộ Gia Mạt không trả lời. Ánh mắt cô và Thịnh Dạng chạm nhau chính diện. Cô nhận ra ánh nhìn của Thịnh Dạng dừng trên gương mặt cô như đang quan sát vài giây, rồi hình như không tìm được cái cậu ấy muốn, môi mím lại, sau đó dời đi.

Gì vậy trời?

Sao cảm giác cậu ấy như là thoáng buồn xuống một chút?

Đang tìm cái gì vậy?

Lộ Gia Mạt thấy rất khó hiểu. Nhưng cô và Đới Dư cũng không thể đứng đó mãi, phòng của họ ở phía trong hai phòng sau Thịnh Dạng. Cô kéo Đới Dư, giả vờ như không có chuyện gì mà đi tiếp.

Lục Duyệt Khả vì Thịnh Dạng nhìn về phía họ nên cũng nghiêng đầu nhìn qua một cái, nhưng rất nhanh ánh mắt lại quay về Thịnh Dạng. Cô ấy cười ngọt, giọng còn ngọt hơn: “Vậy thì tôi nói với Phó Kiêu là cậu không đi nhé? Chắc chắn cậu ấy sẽ nói cậu không nể mặt cậu ấy đâu.”

Thịnh Dạng chẳng để ý Phó Kiêu sẽ nói gì. Cậu nhìn bức tường hành lang sau lưng Lục Duyệt Khả hai giây, rồi lại nâng mí mắt nhìn Lộ Gia Mạt đang đi càng ngày càng gần.

“Cậu biết không? Phó Kiêu hồi ở Trung học Thực nghiệm luôn nói cậu không bằng cậu ấy, còn nói…”

Lộ Gia Mạt và Đới Dư đã gần đi qua cửa phòng của Thịnh Dạng, và cô thật sự định cứ thế đi lướt qua.

Ánh mắt Thịnh Dạng dừng lại vài giây, không biết nghĩ gì, đột nhiên mở miệng: “Lộ Gia Mạt.”

“Hả?” Lộ Gia Mạt khựng bước, quay đầu nhìn cậu.

Giọng Lục Duyệt Khả cũng đột ngột dừng lại, kinh ngạc nhìn Thịnh Dạng, rồi nghiêng qua nhìn Lộ Gia Mạt, lần này không chỉ liếc, mà là đánh giá từ trên xuống dưới.

Thịnh Dạng nhìn cô, chỉ nói: “Tìm cậu có chuyện.”

Rồi cậu quay sang Lục Duyệt Khả: “Mấy lời Phó Kiêu nói tôi biết rồi. Tôi có việc với bạn học.”

Lục Duyệt Khả làm sao nghe không ra ý trong lời cậu: “Ồ… ồ, được, vậy tôi đi trước nha.”

Cô ấy giơ giơ điện thoại trong tay: “Vừa hay đội đang tìm tôi.”

Trước khi đi còn nhìn Lộ Gia Mạt mấy lần.

Đới Dư nhìn tình hình bên kia. Cô không nghĩ nhiều, nói với Lộ Gia Mạt: “Vậy mình về phòng trước nhé.”

Lộ Gia Mạt gật đầu.

Thế là, trên hành lang tầng này, chỉ còn lại hai người họ. Âm thanh thang máy lên xuống vang rõ ràng đến từng chút. Lộ Gia Mạt nghĩ Thịnh Dạng tìm cô có chuyện thật, liền đi gần về phía cửa phòng cậu hai bước, chủ động hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi, muốn biết tâm trạng của cô bây giờ thế nào, còn khó chịu không, còn muốn biết… nhưng…

Thịnh Dạng đổi tư thế đứng, vai hơi dựa nghiêng vào khung cửa. Khi cúi đầu, môi cậu khẽ mím lại như đang cười: “Lấy giải vàng quốc gia, vui không?”

“Vui chứ.” Lộ Gia Mạt chợt hiểu lúc nãy cậu ấy đang tìm gì trên gương mặt cô, khóe môi hơi cong lên, “Cậu còn làm dịch vụ hậu mãi nữa à?”

Cô nói chuyện tối qua cậu an ủi cô khóc. Thịnh Dạng lập tức hiểu ngay. Cảm xúc trong mắt cậu mơ hồ, im lặng mấy giây, rồi bất ngờ bật cười: “Dù sao cũng là làm ăn nhỏ, phải dựa vào khách quen quay lại chứ.”

“Được, vậy lần sau tôi lại tìm cậu.” Lộ Gia Mạt hỏi: “Cậu tìm tôi chỉ chuyện này thôi à?”

Thịnh Dạng khựng lại một thoáng, rồi ngước hỏi cô: “Cậu không sao thật chứ?”

“Không mà. Không phải cậu tìm tôi sao?”

“Ừ.” Thịnh Dạng khẽ bật cười: “Chỉ có chuyện này.”

Lộ Gia Mạt đi rồi. Thịnh Dạng đóng cửa phòng. Trình Duệ – người đã chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối, ngước mắt liếc cậu một cái đầy thâm ý.

Hôm đó bọn họ đi tàu cao tốc về Bắc Kinh lúc hơn hai giờ chiều. Không khí phấn khích trong xe vẫn chưa tan, vài cậu con trai cứ nhao nhao cả đường.

“Vẫn là anh Dạng của chúng ta đỉnh nhất, mấy giải với chả giải đều là phù phiếm, giờ người ta là song giải quốc gia rồi đấy.”

“Duệ Tử cũng siêu mà, tin học với toán đều vào song giải quốc gia.”

Trịnh Duệ bị gọi tên thì chắp tay làm động tác nhún nhường, nhưng mặt mũi chẳng nhún nhường tí nào, nhướng mày kiêu ngạo: “Cũng được cũng được, cố gắng tranh làm số một thế giới thôi.”

“Xì——”

“Học tập bố Dạng nhà cậu đi, xem người ta kìa, bình thản như không, như chẳng có gì xảy ra, đó mới gọi là ngầu trong vô hình.”

“……”

Bố Dạng nhà họ đúng là chẳng nói câu nào. Cậu đội mũ áo hoodie, tai đeo tai nghe, co người trong ghế. Điện thoại dựng trên bàn nhỏ, đang chiếu bóng rổ. Tín hiệu tàu cao tốc lúc được lúc không, xem hai phút giật năm phút, vậy mà cậu vẫn nhẫn nhịn xem được suốt cả đường.

Sau khi bị cả đám trêu chọc, Trịnh Duệ ngồi lại, nhìn sắc mặt Thịnh Dạng, quyết định làm “ông anh hiểu chuyện”: “Sao vậy? Tâm trạng còn chưa khá lên à?”

“Tâm trạng tôi lúc nào kém?”

Thịnh Dạng không rời mắt khỏi màn hình, hai tay khoanh trước ngực, vẫn nhìn cái màn hình đang giật hình kia.

“Không kém mấy ngày nay thì là gì?” Trịnh Duệ phản bác, còn đưa ví dụ: “Giống như lông xù ngược ấy, lại còn vô cùng bất thường, tối qua còn uống say.”

“Vậy tức là kém.”

Thịnh Dạng buông thõng đáp bừa.

“Má cậu.”

Trịnh Duệ chửi một câu, hết cách với cậu, đành mở điện thoại chơi Đấu Địa Chủ.

Tàu cao tốc tiếp tục lao đi. Cảnh vật ngoài cửa sổ lùi dần về phía sau. Mấy phút trước còn ồn ào phấn chấn, giờ cả đám đã gà gật thành một mớ.

“Gia Mạt, giúp mình lấy cái cặp ở trên với.” Đới Dư ngồi bên trong, sát cửa sổ, nói với Lộ Gia Mạt, “Buồn ngủ không nổi, chán chết, hay là mình làm vài đề cho rồi.”

Lộ Gia Mạt đặt xuống tập luận văn trên tay, đứng dậy giúp cô ấy lấy túi.

Xe chạy rất êm, nhưng từ lúc Đới Dư gọi Lộ Gia Mạt, ánh mắt Thịnh Dạng đã khẽ nâng lên. Tầm mắt cậu trước tiên vòng sang chỗ khác một lượt, rồi mới nhìn về phía Lộ Gia Mạt đang ngồi chéo phía trước cách một lối đi.

Trên bàn nhỏ, màn hình điện thoại vẫn đang đứng hình ở trận bóng, cái vòng tròn cứ quay mãi. Trình Duệ ngồi cạnh nhìn mà còn thấy mệt giùm, vừa định mở miệng khuyên Thịnh Dạng cùng chơi đấu địa chủ với mình.

Đầu cậu ta vừa nghiêng sang thì bắt gặp ánh mắt của Thịnh Dạng, lời đến bên miệng đột nhiên nuốt ngược lại. Cậu ta nhìn theo ánh mắt của Thịnh Dạng – Lộ Gia Mạt? Thịnh Dạng đang nhìn Lộ Gia Mạt?

Trong đầu Trình Duệ lập tức bật lên cảnh lúc chiều: thái độ Thịnh Dạng dành cho Lục Duyệt Khả và Lộ Gia Mạt hoàn toàn khác nhau, còn cả trạng thái thất thường của cậu ta mấy ngày nay.

“Vãi ch…!” Trình Duệ buột miệng, không kìm được âm lượng, khiến những người xung quanh đều quay lại nhìn, bao gồm cả Lộ Gia Mạt.

Trình Duệ vội nở nụ cười xoa dịu: “Không sao, không sao.”

Rồi cậu ta quay đầu nhìn chằm chằm Thịnh Dạng. Không biết từ lúc nào, cái tên kia đã thu lại ánh mắt, lại giả vờ xem trận bóng đang giật lag không ngừng ấy. Nhưng Trình Duệ đã nhìn thấu cái vẻ che giấu lộ liễu và sự ngẩn ngơ của cậu, kích động đến mức phải cố ghìm giọng xuống: “Vãi thật, ra là Lộ Gia Mạt.”

Chú thích:

(*) Thỏa thuận ưu tiên loại A là mức cam kết cao nhất mà một trường top như Thanh Hoa – Đại học Bắc Kinh (Bắc Đại) đưa ra cho thí sinh trong diện tự tuyển/ưu tú.

Bình Luận (0)
Comment