Hôm đó Cảnh Sơn thật sự quá lạnh, họ không ở lại lâu đã xuống núi.
Giống như lúc đi, hai người vẫn chen tàu điện ngầm để về. Lúc ấy người còn đông hơn cả trước.
“Bíp bíp——” Cửa tàu đóng lại, thân tàu lắc lư rồi bắt đầu chạy.
Thịnh Dạng một tay nắm vòng treo, cúi đầu nhìn Lộ Gia Mạt đang đứng phía trước cậu, bị kẹt giữa cửa tàu và khoảng trống trước ghế: “Bị lạnh đến ngốc luôn rồi à?”
Lộ Gia Mạt gật đầu. Xung quanh cực kỳ ồn, giọng cô như bị chèn trong cổ họng, không biết có phải vì gió lạnh thổi hay không mà tiếng mũi cộng thêm cái đuôi giọng vốn mềm của cô, nghe đặc biệt dẻo: “Lạnh đến tê hết rồi, tôi còn chẳng cảm nhận được độ nóng của túi sưởi nữa.”
Thịnh Dạng vừa định nói gì, thấy cô nhăn mặt, ánh mắt cậu dừng lại một thoáng. Lời sắp nói ra miệng bỗng đổi hướng, giọng thấp hơn: “Sao vậy?”
“Tôi muốn ăn bắp nướng.” Lộ Gia Mạt nói.
Vừa than lạnh xong, giây sau đã nghĩ đến chuyện ăn. Thịnh Dạng có phần buồn cười. Nghĩ một chút, cậu nói: “Cổng Bắc hình như có bán, xuống rồi mua.”
Lộ Gia Mạt lại gật đầu: “Được.”
Nhưng không ngờ, hôm nay ông chú bán bắp nướng ở cổng Bắc lại không có mặt. Hai người tìm hai vòng đều không thấy, đành tay không về nhà.
Buổi tối, Thịnh Nhuế và Lộ Thành Hòa đều ở nhà. Khi họ vào cửa, hai người đang ngồi trên sofa xem chương trình giao thừa.
Thịnh Nhuế bưng khay trái cây đặt trên đầu gối, mắt rời khỏi màn hình chút ít, hỏi họ: “Hai đứa đi đâu chơi đấy? Bên ngoài đông lắm đúng không?”
Lộ Gia Mạt mang dép lê đi đến cạnh sofa, đứng bên cây đèn sàn, tay tháo khăn quàng cổ, mắt tò mò nhìn TV hai cái: “Đông lắm, tàu điện ngầm toàn là người.”
Phía sau, Thịnh Dạng đổi giày xong, vừa cởi áo khoác vừa đi về phía tủ lạnh. Cậu mở cửa tủ, ánh mắt lướt qua từng tầng, thật sự tìm được bắp.
Ngón tay kéo dây kéo áo khoác đến một nửa thì dừng lại, vươn tay lấy bắp ra.
Đúng lúc đó chương trình trên TV vừa hết tiết mục, một nam minh tinh nổi tiếng bước ra hát, tiếng hét ngoài hiện trường vang dội hơn hẳn. Thịnh Nhuế thấy thú vị, còn hỏi Lộ Gia Mạt: “Cậu này thế nào? Thấy đẹp trai không?”
Lộ Gia Mạt nhìn một cái liền nhận ra, dạo này mới chiếu xong một bộ phim, mấy bạn nữ trong lớp hay bàn tán: “Đẹp trai.”
Thịnh Dạng tay phải xách trái bắp đi ngang qua người cô, tay trái vừa đặt áo khoác lên ghế. Nghe vậy, cậu ngẩng mắt nhìn màn hình TV một cái, không nhịn được nói: “Cũng bình thường mà.”
“Con đúng là ghen mà.” Thịnh Nhuế liếc Thịnh Dạng một cái, rất tự nhiên mà bóc mẽ con trai.
Lộ Gia Mạt không nói gì, mắt cong cong cười theo Thịnh Nhuế, tiếp tục tập trung xem anh minh tinh kia.
Thịnh Dạng không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, ánh mắt khẽ nghiêng nhìn Lộ Gia Mạt một cái, nhỏ giọng nói: “Xem xong thì tắm đi, nước nóng chút, không lại cảm.”
“Ờ.” Lộ Gia Mạt đáp một tiếng, rồi mới phát hiện cậu đang xách bắp vào bếp, cô nhìn bóng lưng cậu thêm hai giây.
Thịnh Nhuế cũng thấy, bèn cao giọng hỏi về phía bếp: “Con nướng hay luộc đấy?”
“Nướng.”
“Nhớ rắc muối tiêu với thì là nhé.” Thịnh Nhuế dặn.
Tối hôm đó Thịnh Dạng bày biện xong bắp trong bếp rồi trở về phòng mình. Lúc ấy phòng khách còn rất náo nhiệt, chương trình giao thừa vẫn đang chiếu. Lộ Gia Mạt tắm xong, vừa nhai bắp vừa tiếp tục xem TV.
Còn Thịnh Dạng lại không xem nổi. Cậu ngồi xuống ghế xoay trước bàn học, tay trái gối sau đầu, tựa toàn bộ lưng vào lưng ghế, mắt không tiêu điểm nhìn lên trần nhà. Ghế xoay chậm rãi xoay vài vòng rồi dừng lại. Cậu đột nhiên nhớ ra gì đó, ngồi thẳng, đưa tay mở ngăn kéo thứ hai bên trái.
Bên trong chất đầy những món quà sinh nhật cậu mua cho Lộ Gia Mạt trước đó.
Lúc mua thì quá gấp, lại là lần đầu nghiêm túc chọn quà cho con gái, nghĩ tới nghĩ lui mà không kiềm được mua cả đống.
Mua xong trên đường về mới thấy mình quá đáng. Kiểu người khách khí, lễ phép, còn có ranh giới rõ ràng như Lộ Gia Mạt, sao có thể chịu nhận chứ.
Thịnh Dạng chống một tay lên mặt, không biết đang nghĩ gì, nhìn đống đồ ấy rất lâu mà chẳng động vào.
Bất ngờ bên ngoài vang lên tiếng dép lê, từng bước không nhanh không chậm đi ngang trước cửa phòng cậu.
Ồ, Lộ Gia Mạt về phòng rồi.
Cậu sững một chút, bàn tay đang chống mặt theo phản xạ nhanh chóng đẩy sập ngăn kéo lại. Đợi tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa bên đối diện lần lượt vang lên, cậu mới phản ứng kịp.
Rồi toàn thân căng cứng của cậu cũng tan ra, ngả ngửa ra sau, cả người rơi lại vào ghế xoay như bị rút hết sức.
Lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, là Thịnh Nhuế đi tới. Bà gõ hai cái vào cửa phòng Lộ Gia Mạt, hỏi: “Gia Mạt, buổi hòa nhạc ngày mai mấy giờ vậy?”
Cách bốn năm giây, Lộ Gia Mạt mở cửa trả lời: “Bảy giờ tối ạ.”
Cô sực nhớ gì đó, lại đi vài bước về phòng, tìm vé rồi quay ra đưa cho Thịnh Nhuế.
Thịnh Nhuế cúi đầu nhìn vé, cười nói: “Được, ba với dì nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Nói xong, cô quay lại phòng khách nói mấy câu với Lộ Thành Hòa, hai người chẳng bao lâu liền tắt TV rồi vào phòng.
Trong nhà lại trở về trạng thái yên tĩnh. Cả khu vực trong Ngũ Hoàn đều cấm đốt pháo hoa, đêm giao thừa ít đi nhiều không khí.
Phòng Thịnh Dạng càng yên tĩnh hơn. Đầu óc cậu trống rỗng, chẳng biết đã ngẩn người bao lâu, mãi đến gần thời điểm giao thừa, bị ánh sáng màn hình điện thoại chớp liên tục quấy nhiễu, cậu mới dần hồi thần lại.
Thịnh Dạng mắt vô hồn nhìn màn hình nơi liên tục hiện thông báo tin nhắn mới. Lại ngồi thêm một lúc khá lâu, cậu mới dần dần nhấc lưng khỏi ghế, vươn tay với lấy điện thoại trên bàn.
Cậu mở khóa màn hình, vào WeChat. Không để ý đám tin chưa đọc chằng chịt trong danh sách, ngón tay lướt xuống dưới, tìm đến cái tên chưa từng sửa ghi chú: Axit Kiềm Muối.
Cậu nhìn chằm chằm vào cái avatar đó, đầu ngón tay khẽ chạm vào ảnh đại diện, rồi ấn vào mục “Ghi chú & Nhãn”. Trong trang chỉnh sửa, tay cậu dừng lơ lửng trên màn hình rất lâu.
Sau đó cậu nhập một chữ [她] – [Em].
Tiếp theo cậu quay về khung chat của hai người, bấm vào dấu ba chấm ở góc trên bên phải, bật “Ghim trò chuyện” và “Nhắc thông báo”, tất cả đều chuyển sang màu xanh.
Làm hết mọi thao tác, Thịnh Dạng vẫn nhìn chằm chằm vào giao diện này, từ ảnh đại diện cho đến dòng ghi chú phía trên.
Đêm nay định sẵn sẽ rất dài. Từ 2017 sang 2018, họ đã mười bảy tuổi.
Đây là cái Tết dương lịch đầu tiên họ cùng nhau trải qua.
–
Hôm sau, Lộ Thành Hòa, Thịnh Nhuế và Thịnh Dạng đều đến xem buổi diễn của dàn nhạc Lộ Gia Mạt. Ba ngày nghỉ trôi qua trong chớp mắt.
Vừa khai giảng xong là đến ngay kỳ thi cuối kỳ. Nghe nói lần này là thi thống nhất toàn quận, cô giáo Trần Tân Di cực kỳ để ý, ngày nào cũng như đòi mạng mà thúc giục bên tai họ.
Không khí học tập trong khu nhà giáo viên cũng vô cùng căng thẳng. Lộ Gia Mạt ngủ muộn hơn trước, dậy sớm hơn trước, làm bài đến mức như sắp hóa điên. Cô đang ganh đua với chính mình, cũng ganh đua với Lộ Thành Hòa và Nghiêm Di.
Nhưng Thịnh Dạng mấy hôm nay lại hơi kỳ lạ.
Ví dụ buổi sáng ở bàn ăn. Lộ Gia Mạt vừa nhai trứng luộc, vừa nghe bài nghe tiếng Anh. Ăn xong một quả trứng, cô cầm cốc định uống sữa, khóe mắt bất chợt phát hiện Thịnh Dạng ngồi đối diện đang ngẩn người nhìn cô.
Nhìn cái gì vậy?
Cô nghi hoặc đối diện ánh mắt cậu, vừa định hỏi thì phát hiện Thịnh Dạng rõ ràng giật mình, rồi đột nhiên quay mặt sang một bên.
…?
Cậu ấy sao vậy?
Rồi có hôm trong giờ tự học buổi tối, Lộ Gia Mạt đang làm đề vật lý thì Thịnh Dạng không biết vì sao lại sang lớp A2 bọn cô “tạt ngang”.
Vị trí chỗ ngồi vừa được dời lại vào thứ Hai. Lộ Gia Mạt chuyển lên dãy trong cùng nhất của lớp. Uông Minh Phi ngồi chéo phía sau qua một lối đi, còn Thịnh Dạng ngồi ngay cạnh cậu ta. Hai người không biết đang nói linh tinh gì, giọng ép rất thấp.
Đây là tuần thi, chẳng bao lâu là đã có vài bạn đến hỏi Thịnh Dạng bài, đem chút tác dụng của cậu vắt sạch sẽ.
Lộ Gia Mạt vật lộn với một bài lớn suốt gần mười lăm phút. Cô quay đầu nhìn về phía Thịnh Dạng, thấy trước bàn cậu không còn ai đứng nữa.
Cô cầm bài, đứng dậy đi đến hàng ghế phía trước cậu. Lúc này Thịnh Dạng bị Uông Minh Phi lôi xem tạp chí, thật sự không chú ý đến việc cô đến gần.
Lộ Gia Mạt đặt đề xuống bàn, đẩy về phía cậu, không nghĩ ngợi gì, dùng nắp bút chạm lên câu hỏi rồi hơi nghiêng người đến gần, nói:
“Thịnh Dạng, câu này.”
Thịnh Dạng theo phản xạ ngước mắt, tầm nhìn chạm đúng vào đôi mắt trong veo của cô. Bàn tay vốn đang xoay bút vô thức, nay khi đối diện gần thế, hoàn toàn không phòng bị, cây bút liền rơi thẳng xuống đất, còn người cậu thì kéo cả ghế “xoẹt” một tiếng, trượt nhanh ra phía sau.
Lộ Gia Mạt tròn mắt kinh ngạc: “……”
Phản ứng lớn như vậy sao? Không phải chỉ hỏi bài thôi ư?
Uông Minh Phi bên cạnh cũng kinh ngạc không kém. Cậu ta tinh mắt phát hiện tai Thịnh Dạng đỏ lên, giật mình đến mức suýt kêu ra tiếng.
Ôi mẹ ơi! Hóa ra trước đây Trình Duệ với Vạn Vi Hàng nói là thật à?!
Thịnh Dạng cái đồ này, thật sự… có ý với em Gia Mạt?!
Còn là ngày đầu tiên của kỳ thi cuối kỳ. Sau khi tan học, hai người cùng nhau về nhà, trên đường vừa đi vừa đối đáp đáp án môn Ngữ văn.
Lộ Gia Mạt lo nhất chính là môn Ngữ văn, cô cảm thấy đề lần này khá khó, đặc biệt là bài văn, có hơi sợ mình viết lệch chủ đề.
Tối đó, lúc đầu cả hai vẫn đi trên vỉa hè. Qua một ngã rẽ, Lộ Gia Mạt bước lên mép bậc vỉa hè, còn Thịnh Dạng thì đi ở phần đường dành cho xe không động cơ ngay dưới vỉa hè.
Cô bước không vững, lắc la lắc lư, lại còn phải phân tâm nghĩ đáp án. Thịnh Dạng thì toàn bộ sự chú ý đặt trên người cô, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua, sợ cô trượt chân té xuống.
“… Tôi đại khái viết như vậy, chắc cũng ổn chứ nhỉ?” Lộ Gia Mạt đơn giản nói cho cậu nghe nội dung bài văn của mình.
Thịnh Dạng nghe rất nghiêm túc, “Chắc là không vấn đề.”
Lộ Gia Mạt gật đầu, trái tim đang treo lơ lửng cũng được thả xuống đôi chút.
Đúng lúc này, từ dải cây xanh tối om bên cạnh vọng ra một tiếng động. Cả hai còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen bất ngờ lao vụt ra, chạy ngang trước mặt Lộ Gia Mạt.
“Á.” Lộ Gia Mạt bị dọa sợ, theo bản năng kêu lên, chân trái trượt xuống dưới, thân thể mất trọng tâm, bản năng nhào sang ôm lấy người ở bên cạnh.
Bước chân Thịnh Dạng khựng lại, bàn tay đang đỡ cô cũng dừng một nhịp.
Lộ Gia Mạt còn chưa hoàn hồn sau cú giật mình, hoàn toàn không nhận ra mình đang ôm cánh tay Thịnh Dạng chặt đến mức nào.
“Là mèo hoang hay gì thế?” Tầm mắt Lộ Gia Mạt từ hướng bóng đen biến mất thu về, nghiêng đầu nhìn Thịnh Dạng, lại phát hiện sắc mặt cậu có chút kỳ lạ, đôi mắt đen láy đang cúi xuống nhìn cô.
Lộ Gia Mạt nhận ra điều gì, vội đứng vững rồi buông tay đang ôm cánh tay cậu ra. Cô nhỏ giọng giải thích: “Tôi không cố ý đâu, con mèo đó làm tôi giật mình.”
Nhưng cô nói xong, mấy giây liền Thịnh Dạng vẫn không đáp.
Đường lúc này rất vắng, chỉ có hai người bọn họ. Vốn chẳng có gì, nhưng giờ cậu lại không nói lời nào khiến không khí trở nên hơi ngượng ngùng.
Lộ Gia Mạt không hiểu sao mặt lại hơi nóng lên. Nghĩ đến cái dáng vẻ cao ngạo lại khó hầu hạ của cậu, cô lại giải thích thêm một câu: “Tôi không cố tình sàm sỡ cậu đâu.”
Lần này, lại qua mấy giây, Thịnh Dạng mới thu tầm mắt khỏi gương mặt cô. Yết hầu cậu lăn mấy cái, nhẹ ho một tiếng, cực khẽ “Ờ” một tiếng, rồi đút tay vào túi, tiếp tục bước lên trước.
Nhưng sắc mặt cậu vẫn lạ lạ ở đâu đó, người cũng lạ lạ.
Đi được vài bước mà cả hai chẳng ai nói gì, Lộ Gia Mạt lại nghiêng đầu nhìn gương mặt yên tĩnh nghiêng nghiêng của cậu mấy giây, cúi đầu nhìn những viên gạch đá dưới chân.
Aaa… cô thật sự không hề có ý muốn sàm sỡ cậu mà.