Dạo đó thật sự bận đến mức trời long đất lở cũng phải gác lại. Thi cuối kỳ kêu than khắp nơi vừa thi xong, trường Trung học Phụ thuộc lại phát cho bọn họ một đống bài tập nghỉ đông nhiều đến mức dọa người.
Ngày thứ hai sau khi thi xong, Lộ Gia Mạt liền về Tô Châu. Trước khi đi, Lộ Thành Hòa mua cho cô một đống đồ để cô mang về.
Ý tứ rất rõ ràng, ông Tết này sẽ không quay về, coi như mấy thứ đó là quà chúc Tết gửi cho người già.
Còn Thịnh Dạng thì mấy ngày đó vẫn ở khu nhà tập thể, bởi vì Uông Minh Phi do một số lý do khó nói đã làm một ca tiểu phẫu, đau đến sống dở chết dở, nhất định bắt cậu phải ở bên cạnh.
“Chậm thôi chậm thôi, đi chậm chút, tôi là bệnh nhân đó, tôi đau!”
Trong Bệnh viện Y học Bắc Kinh số 3, thang máy xuống đến tầng một, Uông Minh Phi khoác một cánh tay lên vai Thịnh Dạng, đi một bước kêu ba tiếng.
“Thật sự đau đến thế à? Chẳng phải mổ nội soi thôi sao?” Thịnh Dạng nghiêng đầu nhìn từ trên xuống dưới, cố nín cười, giọng đầy hoài nghi.
“Mẹ nó!” Uông Minh Phi hét lên, hét xong lại cảm giác kéo trúng vết thương, vừa nhe răng vừa “hít hà hít hà” thở dồn dập, vừa căm tức nói: “Dao cắt trên người tôi, đâu phải trên người cậu, tất nhiên cậu không đau!”
“Rồi.” Thịnh Dạng gật đầu, nụ cười không ngừng được. Chưa được hai giây, cậu lại vô lương tâm nói: “Vừa nãy cái thằng nhóc trước cậu ấy, có kêu tiếng nào đâu.”
Uông Minh Phi vốn đã xấu hổ muốn chết, giờ mặt đỏ bừng, “Biến! Cậu mà dám nói ra ngoài, tôi chết trước cửa nhà cậu đó.”
Đoạn đường có mấy mét, vậy mà vì Uông Minh Phi lèm bèm lải nhải, hai người phải khó khăn lắm mới đi được đến cửa bệnh viện.
Tên này còn hoàn toàn nhập vai yếu ớt, nửa trọng lượng cơ thể đều đè hết lên người Thịnh Dạng. “Gọi xe gọi xe, tôi không chen nổi tàu điện đâu.”
Thịnh Dạng giữ lấy cậu ta, trên mặt toàn là bất lực, liếc qua một cái, rồi bất đắc dĩ thở dài, cầm điện thoại mở khóa, bật ứng dụng gọi xe: “Tôi đúng là bố cậu.”
Hai người gọi xe chạy thẳng đến dưới khu nhà Uông Minh Phi. Thịnh Dạng lại đỡ cái đứa đang r*n r* giả vờ mong manh này lên thang máy, đỡ vào tận nhà.
“Ê, đau đau đau.” Uông Minh Phi tay đập lên tay Thịnh Dạng chẳng nhẹ chút nào, giọng bất mãn vô cùng, “Nhẹ chút nhẹ chút, lên giường lên giường, làm ơn đối xử tốt với anh em cái được không?”
Thịnh Dạng sắp bị cậu ta làm phiền đến nổ màng nhĩ, quay sang lườm cái con hàng này, lần nữa khẳng định: “Tôi thật sự là bố cậu đấy.”
Bố thì bố, Uông Minh Phi thoải mái nằm phịch trên giường, mặt dày không biết xấu hổ, tay với lấy tay cầm máy chơi game. Trong lúc chờ mở máy còn sai “bố Thịnh” đi rửa dùm quả táo.
Chiều hôm đó, hai người vùi trong phòng chơi game cả buổi.
Thịnh Dạng không biết là cố ý hay vô ý, dẫn Uông Minh Phi thua liền mấy ván, tài khoản của Uông Minh Phi bị cậu hại cho sắp nát thành đống phế thải.
Cuối cùng Uông Minh Phi không nỡ nhìn tài khoản của mình bị hủy hoại thêm nữa, bất đắc dĩ nhìn sang người anh em của mình. Game còn đang mở, cậu ta cầm tay cầm, lại thất thần ấn sáng màn hình điện thoại.
“Này, đừng nói với tôi là cậu đang đợi ai nhắn tin nha?”
Thịnh Dạng lập tức khóa màn hình, ngẩng đầu liếc lạnh lùng qua, giọng chẳng dễ chọc vào: “Tôi đợi ai nhắn tin chứ?”
Tôi quan tâm cậu đợi ai? Uông Minh Phi bùng nổ: “Thế thì làm ơn tập trung chơi cái đã!!”
Thịnh Dạng mím môi, không để ý cậu ta, ánh mắt quay lại màn hình game.
Nhưng chưa đến hai giây, ánh mắt lại liếc sang điện thoại. Không phải chứ, người ta về Tô Châu được ba ngày rồi, hôm qua có điểm thi, thành tích tốt như thế mà chẳng gửi nổi một tin. Về đến nhà cái là vui quên trời đất luôn à?
Thế là trạng thái của Thịnh nào đó càng trở nên vô cùng khó hiểu, game hoàn toàn không thể chơi nổi nữa.
Uông Minh Phi để cứu lấy tài khoản của mình, quyết định bỏ chơi game. Hai đứa rảnh rỗi đến phát chán, Uông Minh Phi phát hiện hôm nay Ultraman được xem miễn phí, thế là mở lên xem.
“Tôi chịu thật rồi, sao ánh mắt của Leo càng nhìn càng thấy hơi… lé vậy?” Cậu ta càm ràm xong Leo lại càm ràm luôn Thịnh Dạng: “Tôi sao lại dính phải thằng bạn như cậu chứ.”
Thịnh Dạng liếc pin điện thoại, ngẩng đầu đảo mắt quanh, đứng dậy lấy dây sạc trên bàn, phản đòn: “Tôi mới chịu đấy, nghỉ đông còn phải theo cậu xem cái này.”
Bảy giờ tối, Thịnh Dạng ra ngoài lấy đồ ăn ngoài đem vào.
Uông Minh Phi nằm trên giường như ông tướng, chỉ vào cái bàn gấp vứt dưới đất, bảo: “Cái đó cái đó, bàn để laptop ấy, tôi ăn trên giường.”
Thịnh Dạng ngẩng lên, mặt không biểu cảm, ánh mắt sắc như dao lia sang cậu ta, lạnh giọng: “Tôi chiều cậu quá rồi đúng không?”
“Ai daaa, anh Thịnh à ~ cậu Thịnh ~”
“Cậu im miệng đi, đồ ăn cũng không chặn nổi cái mồm cậu.” Thịnh Dạng đặt bàn gấp lên giường, rồi “bụp” một tiếng đặt luôn hộp đồ ăn ngoài lên bàn.
Uông Minh Phi hài lòng mở đồ ăn, còn mặt mũi than trách Thịnh Dạng: “Tay cậu đen sì như vậy tôi còn chẳng chê đấy nhé?”
Thịnh Dạng ngồi lại xuống ghế, xé túi ngoài và bao đũa, mở nắp hộp rồi lật úp ra sau làm nắp, đặt đũa xuống, cầm lấy cái điện thoại để bên cạnh. Sau đó cậu giơ điện thoại lên, chụp một tấm ảnh đồ ăn.
Uông Minh Phi một tâm ba việc, vừa xem Ultraman, vừa lướt WeChat Moments, vừa ăn. Thấy động tác của Thịnh Dạng, cậu ta khó hiểu ngẩng đầu nhìn: “Cậu chụp làm gì thế?”
Thịnh Dạng không nói, cúi mắt, ánh nhìn như có ý gì đó dừng trên người đang được ghim lên đầu danh sách.
“Cậu định gửi cho ai à?” Uông Minh Phi sững lại.
Ngón tay Thịnh Dạng do dự ấn nút khoá màn hình, cuối cùng vẫn không gửi tấm ảnh đó đi. Cậu ném điện thoại trở lại bàn, cầm đũa lên, liếc lạnh sang Uông Minh Phi, vô cảm phản hỏi: “Cậu nói xem tôi gửi cho ai?”
“Lộ Gia Mạt đó hả?” Uông Minh Phi cố ý kéo cao giọng, làm như phát hiện gì kinh thiên động địa.
Trùng hợp thay, đúng lúc đó Uông Minh Phi vừa lướt tới bài đăng mới của Lộ Gia Mạt, một chùm chín tấm ảnh.
Cậu ta gắp mì lên mà chẳng buồn ăn nữa, phát ra mấy tiếng “tch tch” đầy hóng chuyện, bấm mở ảnh rồi dùng ngón cái vuốt từng tấm sang phải: “Gia Mạt về nhà vui quá trời luôn nhỉ? Hầu như ngày nào cũng đăng, lúc thì nhà hàng nổi tiếng, lúc thì chợ cổ phong, thật sự muôn màu muôn vẻ.”
Rồi cậu lướt tới tấm selfie của Lộ Gia Mạt chụp cùng mấy bạn học, ba nữ, hai nam.
Cậu ta dí màn hình vào ngay trước mặt Thịnh Dạng, ngón tay chỉ thẳng vào một trong hai đứa con trai, đứa đeo kính: “Thằng này là ai? Có phải cái thằng Chu Vũ Hoằng mà Trình Duệ nói không? Sao lần nào Gia Mạt đăng ảnh cậu ta cũng có mặt vậy?”
Thịnh Dạng nâng mí mắt nhìn qua màn hình, dừng lại hai giây ở Lộ Gia Mạt và Chu Vũ Hoằng rồi không nói gì, cúi đầu cắn một miếng mì.
“Cậu dò được xem giữa hai người họ là quan hệ gì chưa? Không chỉ lần nào cũng có mặt mà còn đứng gần phết đấy.” Uông Minh Phi lải nhải tiếp.
Cái tên này sao lắm lời thế không biết? Thịnh Dạng nhìn chằm chằm vào mì, cảm giác trong lòng lại khó chịu thêm, khẩu vị bay sạch, giọng cũng bắt đầu cáu: “Làm sao tôi biết được?”
“Không biết thì đi hỏi chứ!” Uông Minh Phi gấp đến độ muốn nhảy dựng. “Nhưng làm người cũng phải có nguyên tắc, ví dụ như chuyện đào góc tường làm kẻ thứ ba…”
Đang nói nửa chừng, điện thoại Uông Minh Phi bỗng rung lên. Cậu ta mở ra xem, giọng lập tức phấn khích: “Ê? Gia Mạt nhắn tôi?”
Động tác cầm đũa của Thịnh Dạng khựng lại. Ánh mắt không hiểu sao theo quán tính nhìn về phía điện thoại của mình.
Màn hình điện thoại vẫn đen ngòm, hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Chuyện là như thế này. Uông Minh Phi bản tính vốn màu mè, sáng nay vừa đến bệnh viện đã đăng ngay một tấm có định vị và ảnh chụp bệnh viện lên Moments. Chuyện vào viện vì cái gì thì cậu ta xấu hổ không dám nói, nhưng trước khi vào phòng mổ đăng một cái, ra khỏi phòng mổ lại đăng một cái. Ở bệnh viện chưa được mấy tiếng mà số bài đăng thì không ít chút nào.
Lộ Gia Mạt bị cái loạt bài đó dội thẳng vào mắt, muốn không biết cậu ta vào viện cũng khó. Là bạn học, bạn bè, cô lịch sự nhắn cho cậu ta mấy câu hỏi thăm.
[Axit Kiềm Muối: Cậu vào bệnh viện phẫu thuật à? Mới thấy cậu đăng Moments.]
[Axit Kiềm Muối: Là bị sao vậy?]
Uông Minh Phi được người ta quan tâm mà sướng từ đầu đến chân. Cậu ta liếc sang Thịnh Dạng một cái, đắc ý gõ trả lời:
[Cha Hoang Dã Của Mày: Không sao không sao, chuyện nhỏ, anh Uông của cậu đã vượt qua hoàn mỹ rồi, giờ mạnh mẽ dũng cảm xuất viện rồi nè]
Lộ Gia Mạt trả lời rất nhanh.
[Axit Kiềm Muối: Nhanh vậy? Vậy cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhé]
Uông Minh Phi lập tức gửi mấy cái sticker mèo gật đầu đáng yêu, gửi xong lại giơ điện thoại lên trước mặt Thịnh Dạng khoe: “Thế nào? Gia Mạt có nhắn cho cậu không?”
Bữa này là ăn xong thật rồi.
Thịnh Dạng đặt đũa xuống, đậy nắp hộp đồ ăn lại.
–
Cách ngày hôm đó một ngày nữa, đến đêm giao thừa năm nay chỉ còn lại hai ngày.
Như những năm trước, Thịnh Dạng một mình bay đến nhà bà ngoại ăn Tết. Khi cậu quá cảnh từ sân bay thủ đô qua San Francisco rồi đáp xuống Newark, đã gần mười giờ tối.
Hành trình vất vả hơn hai chục tiếng, cậu đeo ba lô một bên vai, xách áo khoác, nghiêng đầu sang trái sang phải để giãn cái cổ đã mỏi nhừ, theo dòng người đi về khu băng chuyền nhận hành lý.
Đi đến đó, băng chuyền vẫn chưa bắt đầu chạy.
Thịnh Dạng nâng tay kéo xuống vành mũ, mệt lử, vai nghiêng sang phải dựa vào bảng quảng cáo bên cạnh. Cậu cúi đầu bật nguồn điện thoại, vào WeChat, lại lướt một lượt Moments của Lộ Gia Mạt. Hôm qua cô không đăng gì, vẫn dừng ở chùm chín tấm ảnh của hôm kia.
Hôm qua không ra ngoài chơi à? Cậu vuốt sang trái, rồi mở WeRun xem số bước của cô, 12176 bước, hơn mười nghìn, chắc chắn là có ra ngoài rồi nhỉ?
Đúng lúc đó, băng chuyền vốn trống trơn bỗng chuyển động. Đằng sau vang lên tiếng công nhân vận chuyển hành lý, vài chiếc vali lờ đờ trôi ra.
Bị âm thanh ấy kéo khỏi dòng suy nghĩ, Thịnh Dạng ngẩng mắt lên vài giây mà không có tiêu điểm, rồi lại cúi đầu nhìn vào màn hình. Danh sách tin nhắn không ít, nhưng mục được ghim trên cùng thì vẫn trống trơn. Cậu biết mình không nên vô duyên vô cớ mong chờ gì, nhưng mẹ nó cậu lại chẳng kiềm được, ngay cả Uông Minh Phi còn câu được mấy tin hỏi thăm khách sáo, cậu lại không có nổi một câu? Cậu không có chút tồn tại nào trong mắt cô à?
Thịnh Dạng liếc đồng hồ trên màn hình, 10 giờ 13 phút. Cậu tính thời gian bên Lộ Gia Mạt, tầm hơn 11 giờ trưa, chắc là dậy rồi?
Cậu nhìn chằm chằm vào avatar của cô, nghĩ xem có nên nhắn không. Dù sao cậu đang ở sân bay, gửi cái định vị qua cũng hợp lý mà? Nói với cô một tiếng là tôi cũng về nhà bà ngoại ăn Tết rồi.
Thịnh Dạng phân vân nghĩ ngợi lung tung, thì bỗng thấy chỗ kia hiện một chấm đỏ. Cậu chạm vào, thumbnail ngay đầu tiên chính là avatar Lộ Gia Mạt.
Cô vừa đăng Moments mới, hóa ra hôm qua thật sự có đi chơi, đăng vài tấm ảnh đi hái dâu.
Thịnh Dạng không nghĩ nữa, trực tiếp gửi yêu cầu gọi thoại cho Lộ Gia Mạt.
Một giây, hai giây, ba giây… tiếng chuông thông báo của điện thoại vang lên, trong sân bay cũng có tiếng phát thanh xen lẫn.
Đến giây thứ bảy, Lộ Gia Mạt bắt máy.
Ánh mắt Thịnh Dạng khựng lại, phản ứng chậm nửa nhịp. Cậu còn chưa kịp mở miệng thì giọng Lộ Gia Mạt đã truyền đến trước: “Thịnh Dạng?”
Giọng cô có chút ngạc nhiên, có lẽ vì trở về môi trường ngôn ngữ quen thuộc nên giọng nói pha chút thay đổi. Thịnh Dạng bất chợt ý thức được, đây là lần đầu tiên cậu nghe giọng Lộ Gia Mạt qua điện thoại.
“Có chuyện gì không?” Lộ Gia Mạt hỏi bên kia.
Không có chuyện thì không thể tìm cậu sao?
Thịnh Dạng mím nhẹ môi, hạ giọng: “Hôm nay tôi bay sang Newark.”
Nói xong một giây, có lẽ tự cậu cũng thấy đột ngột, nên lại bổ sung: “Nói với cậu một tiếng.”
Lộ Gia Mạt “à” một tiếng, cô không ngờ Thịnh Dạng lại nói với mình chuyện này: “Cậu đến nhà bà ngoại ăn Tết à?”
“Ừ.”
“Newark là chỗ nào vậy?” Lộ Gia Mạt hỏi.
Vì cô chủ động hỏi, Thịnh Dạng bật cười một tiếng, đổi tư thế đứng: “Một sân bay ở New York, nhưng nhà bà ngoại tôi không ở New York. Princeton, cậu biết không? Nhà họ ở gần đó.”
“Tôi biết.”
Thịnh Dạng “ồ” một tiếng. Bên cạnh, những hành khách cùng chuyến đang đợi hành lý, có mấy người đã thấy được vali của mình, đang lần lượt nhấc từng cái xuống khỏi băng chuyền, rồi xếp từng cái lên xe đẩy.
Thịnh Dạng nhìn hai giây, vừa đưa tay đỡ cái xe đẩy đang lùi lại loạng choạng, vừa nói với Lộ Gia Mạt: “Cậu xem điểm chưa?”
“Xem rồi, không cần lo kỳ sau bị đúp lớp.” Lộ Gia Mạt dừng một chút rồi nói thêm, “Cũng xem của cậu rồi.”
“Ồ.” Nụ cười trên môi Thịnh Dạng càng rõ hơn. Ánh mắt cậu thấy được chiếc vali đen của mình, liền đứng thẳng lên bước về phía trước vài bước. Cậu kẹp điện thoại lên tai, đầu hơi nghiêng, vai nhướng lên, dùng đầu và vai giữ lấy điện thoại. “Cố ý xem à?”
“Đứng đầu bảng trăm người thì muốn không nhìn cũng khó mà,” Lộ Gia Mạt nghĩ đến khoảng cách điểm từng môn giữa mình và Thịnh Dạng, “Nhưng mà…”
“Nhưng mà gì?”
Giọng Lộ Gia Mạt mang chút tinh nghịch: “Thầy Thịnh phải có cảm giác nguy cơ đi nhé.”
“Vậy tôi đợi sếp Mạt vượt tôi đó.” Thịnh Dạng đưa tay nhấc vali xuống, kéo cần lên, tay trái đẩy vali về phía cửa ra, tay phải lấy điện thoại từ bên tai này chuyển sang tai kia. “Cậu ăn cơm chưa?”
“Chưa nấu xong.” Lộ Gia Mạt vừa từ bếp đi ra, trong tay đang nhón một lát củ sen mới cắt. “Tôi cũng đang ở nhà ngoại, ông ngoại làm sen nếp hoa quế, tôi đang ăn vụng đây.”
Thịnh Dạng nghe được giọng bà ngoại cô vang lên từ phía sau, cô quay đầu nói gì đó bằng tiếng địa phương, nói xong lại dùng phổ thông nói với Thịnh Dạng: “Bị mắng rồi.”
Giọng điệu lần này tự nhiên, thân mật, vừa như oán than vừa như làm nũng.
Tim Thịnh Dạng như bị bóp một cái, cậu bật cười thấp: “Về nhà bị mắng dữ lắm hả?”
“Nhiều lắm.” Lộ Gia Mạt bắt đầu kể cho cậu nghe mấy chuyện lặt vặt mấy ngày nay bị bà ngoại càm ràm như thế nào.
Thịnh Dạng chăm chú nghe hết, càng nghe càng cười không nổi nữa, rồi nhận xét: “Hóa ra cậu nghịch vậy hả?”
“Không có.” Lộ Gia Mạt phủ nhận.
Ra khỏi cửa sân bay, Thịnh Dạng thấy chị họ Thịnh Nhiễm đang giơ tay vẫy cậu.
Thịnh Dạng vẫn chưa cúp máy, chỉ gật đầu với Thịnh Nhiễm một cái rồi đi thẳng về phía chị.
Đi suốt đến bãi đỗ xe, đầu bên kia Lộ Gia Mạt nói cô đi ăn đây, Thịnh Dạng mới cúp điện thoại.
Thịnh Nhiễm bấm khóa xe. Thịnh Dạng tự giác nhấc vali bỏ vào cốp. Quay đầu lại, thấy chị họ mà gần một năm chưa gặp đang nhìn cậu với ánh mắt dò xét.
“Làm gì?” Cậu đưa tay “cạch” một tiếng đóng cốp xe, liếc nhìn Thịnh Nhiễm vẫn còn đang dán mắt vào mình. “Chưa thấy à?”
Thịnh Nhiễm vẫn không thu ánh mắt dò xét về, trêu chọc hỏi thẳng: “Không phải em đang yêu rồi chứ?”
“Không.” Thịnh Dạng mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào.
Thịnh Nhiễm cũng mở cửa ghế lái ngồi xuống. Nhân lúc khởi động xe, chị vẫn nhìn chằm chằm cậu, hỏi: “Nói nghe coi, còn sợ chị mách phụ huynh hả? Cười thành như vậy, không phải nói chuyện với bạn gái thì là nói với ai?”
“Em đã nói là không có rồi.” Thịnh Dạng cài dây an toàn, uể oải ngả người vào lưng ghế. Mắt cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thì nghĩ: Em đây cũng muốn yêu chứ, còn phải xem Lộ Gia Mạt có cái ý đó hay không.