Lộ Gia Mạt sáng hôm sau dậy vô cùng khó khăn, cô cảm thấy đầu đau, mắt đau, cổ cũng đau, chỗ nào cũng đau.
Cô vất vả lắm mới bò ra khỏi chăn, vừa chạm vào không khí liền liên tục hắt hơi mấy cái.
“Cảm lạnh rồi hả?” Lộ Thành Hòa sáng nay phụ trách nấu bữa sáng, vừa từ trong bếp bưng cháo nóng đặt lên bàn, nghiêng đầu nhìn Lộ Gia Mạt mới bước ra khỏi phòng.
Lộ Gia Mạt lảo đảo, tay ôm đầu, não còn chưa khởi động thành công, không trả lời Lộ Thành Hòa.
Thịnh Dạng từ nhà vệ sinh bước ra, hơi cúi người nhìn cô hai giây, chẳng biết cậu nhìn kiểu gì mà phán ngay, giọng chắc nịch: “Cảm lạnh rồi.”
Lộ Gia Mạt như không nghe rõ, mắt không mở nổi, mù mờ tránh sang bên cậu rồi đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Trên bàn ngoài cháo còn có món cuộn rau sáng tạo do Lộ Thành Hòa làm, xét về sức khỏe thì miễn cưỡng xem như khá lành mạnh, nhưng mùi vị thật sự bình thường. Lộ Gia Mạt kéo ghế ngồi xuống, không nhúc nhích, ngẩn ngơ một lúc, rồi đột nhiên quay mặt sang hắt hơi thêm mấy cái.
Thịnh Dạng ngồi đối diện, cầm điện thoại, vốn đang xem mục “Hôm nay Thịnh Dạng tỏ tình chưa” trong nhóm chat, mấy thằng ngớ ngẩn này, sợ chính mình quên mất nên còn cố ý chỉnh giờ điểm danh thành buổi sáng. Cái mức độ chuyên nghiệp này, làm như chuyện vớ vẩn ấy quan trọng lắm vậy.
Nghe thấy tiếng động, cậu ngước mắt liếc Lộ Gia Mạt một cái.
Tóc cô chưa buộc, có lẽ căn bản chẳng thèm chải, quá nửa nằm trong áo hoodie, còn lại lòa xòa bên ngoài; mái còn chẳng phẳng, có vài sợi dựng lên. Áo khoác đồng phục cô còn chưa mặc, tay áo hoodie bên trong lại không bo, rộng thùng thình rũ xuống tận cổ tay khiến cô gắp cuộn rau bằng đũa cũng chật vật.
Tay cô giống như đang nắm lại thành nắm đấm, cuối cùng thành công chọc được vào một cuộn rau, cô cắn một miếng, má phồng lên, nhai rồi nhai, nhai một hồi lại nhai quên luôn, giữ nguyên tư thế đó, ngây ra không động đậy suốt nửa ngày.
Ngón tay Thịnh Dạng vô thức bấm khóa màn hình, màn hình tắt mà cậu cũng chẳng nhận ra. Trong lòng cậu thấy buồn cười, lại nghĩ người này đúng là được đấy, cứ thế mà nện thẳng vào tim tôi đi.
“Lộ Gia Mạt.” Cậu cố ý lên tiếng gọi.
Lộ Gia Mạt lập tức “ừm” một tiếng, mắt mở to nhìn sang cậu, thân thể thì vẫn giữ nguyên động tác, giống hệt một con vật nhỏ.
Thịnh Dạng cụp mắt, khóe môi cong lên, khẽ lắc đầu bảo không có gì, trong lòng lại thầm nghĩ: thật sự đáng yêu chết mất.
Sáng hôm ấy, đợi Lộ Gia Mạt ăn xong bữa sáng, Thịnh Dạng đẩy số thuốc cảm cậu tìm được từ trước sang trước mặt cô, nhìn chằm chằm đến khi cô uống xong, bọn họ mới cùng nhau đi học.
Mấy ngày đó CBA vừa kết thúc vòng cuối, chính thức bước vào vòng playoff, đám con trai trong lớp chỉ toàn bàn về bóng rổ, đang đi đường cũng có thể dựng tại chỗ làm động tác ném bóng.
Lộ Gia Mạt đeo cặp sách vừa mới bước vào lớp đã va ngay vào Từ Lãng Thanh của lớp họ.
Khi đó Từ Lãng Thanh đang cùng Diêu Hiến phía sau bắt chước động tác ghi điểm trong top 10 khoảnh khắc đẹp nhất, cậu ta hoàn toàn không nhìn phía trước, cũng chẳng chú ý có người đi vào. Một cú va, lon coca trong tay cậu ta đổ hơn một nửa lên áo khoác đồng phục của Lộ Gia Mạt.
“Á, trời ơi, xin lỗi, tôi không thấy.” Từ Lãng Thanh sững lại một chút, vội vàng mượn bạn bên cạnh một gói khăn giấy, đưa cho Lộ Gia Mạt.
Lộ Gia Mạt rút vài tờ, cúi đầu lau áo khoác.
“Bên trong không ướt chứ?” Từ Lãng Thanh thật sự cảm thấy áy náy, cứ liên tục nói, “Xin lỗi xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Lộ Gia Mạt kéo khóa áo khoác ra nhìn hoodie bên trong, lắc đầu: “Không ướt, còn may.”
Thịnh Dạng vào cổng trường thì gặp Trình Duệ, hai người vừa đi vừa tán dóc linh tinh, đi hơi chậm, giờ mới vừa rẽ phải từ hành lang vào dãy lớp.
Đi ngang cửa sau lớp 11A2, cậu vừa ngước lên đã thấy cảnh đó, Từ Lãng Thanh một tay cầm cặp sách của Lộ Gia Mạt, một tay cầm bịch khăn giấy to, vừa lúng túng vừa cúi đầu nhìn Lộ Gia Mạt.
Bước chân cậu khựng lại, ánh mắt lướt một vòng trên vệt coca dính trên áo khoác đồng phục của cô, mày hơi nhíu lại, trong lòng nghĩ để lát nữa Chủ nhiệm Thịnh lên làm việc tiện đường mang bộ đồng phục mới qua đây.
–
Sau tiết đọc buổi sáng, Lộ Gia Mạt nhận được điện thoại của Thịnh Nhuế, chạy ra cổng trường nhận bộ đồng phục sạch.
Cô còn hơi lạ, không hiểu sao Thịnh Nhuế biết áo đồng phục của cô không mặc được nữa, nhưng ngay giây sau liền nghĩ chắc chắn là Thịnh Dạng nói rồi.
Cậu ấy cái gì cũng biết thật.
Buổi sáng học còn ổn, tiết cuối là thể dục, nhưng Lộ Gia Mạt đang cảm lạnh, chạy hai vòng khởi động là xìu luôn, cảm giác cả người đều là mồ hôi lạnh, đến cầu lông cũng không còn sức mà đánh.
Tiết cuối buổi chiều là sinh hoạt lớp, Trần Tân Di nói vài câu về kỳ thi giữa kỳ sắp tới, chưa được mấy phút đã cho họ tự học.
Lộ Gia Mạt chống cánh tay lên mặt bàn, cằm tựa trên tay, gục xuống bàn. Cô nghiêng đầu, tay kia cầm bút, yếu ớt làm bài tiếng Anh. Vì đầu óc đang đặc quánh, một bài đọc hiểu nhìn cả nửa ngày vẫn không hiểu rốt cuộc đang nói gì. Cuối cùng hết cách, cô cố gượng tinh thần, dùng đầu bút chấm từng chữ, đọc từng từ từng từ một.
Từ Lãng Thanh ôm túi bút mấy quyển sách với đề, từ phía sau lớp lặng lẽ đi lên, không kinh động Trần Tân Di đang ngồi trên bục giảng, cúi người vòng qua.
Cậu ta nhẹ vỗ vai cậu bạn ngồi sau lưng Lộ Gia Mạt, nhỏ giọng bàn bạc rồi đổi chỗ. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, cây bút nước màu đen trong tay cậu ta rơi xuống đất.
Đúng lúc cây bút lại rơi về phía trước.
Từ Lãng Thanh chìa tay nhẹ nhàng vỗ vai Lộ Gia Mạt phía trước. Lộ Gia Mạt quay đầu lại, hơi ngạc nhiên vì sao tự nhiên cậu ta lại ngồi sau cô, nhưng không hỏi.
Từ Lãng Thanh cười với cô một chút, ngón tay phải chỉ vào phía chân bàn cô, giọng rất nhẹ nói: “Bút tôi rơi xuống rồi, giúp tôi nhặt với.”
Lộ Gia Mạt nhìn theo hướng cậu ta chỉ, gật đầu, cúi người nhặt cây bút đặt lên bàn cậu ta.
Nhưng chưa đầy mấy phút sau, cây bút của Từ Lãng Thanh lại rơi xuống.
Lần này, trước khi cậu ta kịp vỗ vai, Lộ Gia Mạt đã nghe tiếng rơi của cây bút, cô cúi xuống nhặt lên lần nữa.
Nhân lúc cô quay đầu trả lại bút, ánh mắt Từ Lãng Thanh nhanh chóng lướt qua mặt cô, rồi ghé giọng thấp nói: “Xin lỗi, tôi không xoay bút nữa.”
Lộ Gia Mạt không nói gì, vừa định quay về tiếp tục làm bài đọc tiếng Anh.
Từ Lãng Thanh lại mở miệng: “Chuyện sáng nay thật sự xin lỗi, tôi làm cậu ướt hết, bộ đồng phục bẩn đó đưa tôi đi, tôi giặt sạch rồi trả cậu.”
Lộ Gia Mạt suýt chút thì quên mất chuyện ban sáng, cô lễ phép đáp: “Không sao mà, cậu cũng là vô ý, không cần phiền như vậy đâu.”
Từ Lãng Thanh vẫn nhìn cô, vì phải dè chừng Trần Tân Di nên giọng cô cũng rất nhỏ, mềm mềm, nghe khiến lòng cậu ta bỗng dưng lay động.
Hơn nữa, ở khoảng cách gần như thế này, hàng mi của cô dài thật, da trắng đến mức như chạm nhẹ một cái là ửng đỏ, xương cốt thanh mảnh, dáng người nhỏ nhắn.
Lộ Gia Mạt rất xinh, thật ra lúc cô mới chuyển đến, cậu ta đã biết rồi. Đám con trai khi đó còn từng bàn về cô, nói cô trông rất “ngoan”, nhưng cô khá ngại người lạ, ngoài giao tiếp cần thiết thì không nói chuyện với bọn họ bao nhiêu.
Trong lớp ngoài Khâu Quả và mấy bạn kia, hình như cô chỉ thân với đám Uông Minh Phi. Nhưng nhóm Uông Minh Phi thật ra khó thân được, nhìn thì ai cũng có thể bá vai nói chuyện đôi câu, nhưng thực chất họ có vòng bạn riêng của mình.
Đúng lúc đó chuông hết tiết vang lên, Trần Tân Di rời lớp, giọng nói và thái độ của Từ Lãng Thanh thoải mái tự nhiên hơn chút: “Cậu với Thịnh Dạng, Uông Minh Phi bọn họ có vẻ khá thân hả? Ở phòng đa năng học lớp thi đấu, thấy cậu với Thịnh Dạng hay cùng nhau thảo luận bài, trong căn tin cũng từng thấy các cậu ăn chung.”
Rồi không hiểu xuất phát từ tâm lý gì, cậu ta hỏi Lộ Gia Mạt: “Cậu cảm thấy Thịnh Dạng thế nào? Có phải cậu ấy hơi phô trương không? Nhưng chắc mấy bạn nữ đều thích kiểu như cậu ấy nhỉ? Tôi thấy nhiều nữ sinh theo cậu ấy lắm.”
Đúng lúc trùng hợp, Thịnh Dạng vừa cầm sách với thuốc cảm từ cửa lớp đi vào.
Cậu lững thững bước, trước tiên ném quyển sách cho Uông Minh Phi, rồi tiếp tục đi tới. Vừa đi ngang sau lưng Lộ Gia Mạt, cậu nghe thấy cô nói:
“Thịnh Dạng hả?”
Giọng cô đầy ngạc nhiên, hình như không ngờ Từ Lãng Thanh lại hỏi chuyện Thịnh Dạng: “Tôi với cậu ấy không tính là quen thân, không hiểu rõ lắm. Nhiều người theo đuổi cậu ấy vậy sao?”
“Đúng rồi.” Từ Lãng Thanh đáp.
Lộ Gia Mạt gật đầu, lúc này giọng cô bình thản như thường: “Ồ, cũng dễ hiểu.”
Thịnh Dạng im lặng nghe hết, không biểu cảm bước thêm một bước, không nói lời nào, đặt thuốc cảm lên bàn Lộ Gia Mạt rồi đi.
Từ Lãng Thanh và Lộ Gia Mạt đều ngẩn ra, lúc này mới phát hiện Thịnh Dạng đang ở đó.
“Cậu ấy nghe thấy à?” Từ Lãng Thanh hỏi.
Lộ Gia Mạt ngẩng đầu nhìn bóng lưng Thịnh Dạng, lại nhìn hộp thuốc trên bàn, không nói gì.
Buổi tối tan học về nhà, trên đường về, lời Thịnh Dạng nói ít hơn bình thường, cũng lạnh nhạt hơn một chút.
Lộ Gia Mạt đeo cặp, trở về phòng. Cô bật đèn bàn, ngồi vào bàn học, như thường lệ sắp xếp lại phần bài sai, lật tập bài thì phát hiện có một câu, dù đã sửa rồi nhưng nhìn phần bước làm vẫn thấy không hiểu lắm.
Cô nhìn đề bài một cái, lại nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, vẫn chưa đến 12 giờ. Không nghĩ nhiều, cô đứng dậy, đi qua gõ cửa phòng đối diện.
Nghe bên trong nói “Vào đi”, Lộ Gia Mạt ấn tay lên nắm cửa, mở cửa bước vào.
Thịnh Dạng ngồi dựa lười biếng trên ghế xoay, trên bàn trải đầy đề và sách, cũng đang làm bài.
Lộ Gia Mạt liếc cậu một cái, đưa bài cho cậu, đuôi bút chỉ vào bài đó, đặc biệt chỉ mấy bước: “Chỗ này tôi nghĩ không ra.”
Cậu nhìn bài một lúc, lấy một tờ nháp, bút xoạt xoạt viết lại từng bước, mỗi bước đều giải thích ngắn gọn. Viết đến bước cuối, ngón tay ấn đuôi bút, ngước mắt hỏi: “Hiểu chưa?”
Lộ Gia Mạt lại nhìn cậu một cái, cảm giác tâm trạng cậu có gì đó không đúng. Cô gật đầu, không nói gì, lấy bài và tờ nháp về, ra khỏi phòng còn cẩn thận đóng cửa lại.
Tối nay vì cảm lạnh nên Lộ Gia Mạt rất khó tập trung. Hỏi bài xong trở về phòng, cô dọn đồ trên bàn, rồi định đi ngủ.
Trước khi ngủ, cô sờ đầu mình, cảm thấy hơi hơi nóng, lại lục trong cặp tìm hộp thuốc, uống một viên.
Sau đó lơ mơ chui vào chăn, rồi ngủ mất.
Đến khi mở mắt lần nữa, cô chỉ cảm thấy người nặng hơn, choáng hơn, giống như đã ngủ rất lâu rất lâu rồi. Mấy giờ rồi? Có phải sắp phải dậy đi học không?
Lộ Gia Mạt trở mình, lần tay tìm điện thoại bên gối. Màn hình sáng lên, mắt không chịu nổi ánh sáng, đau nhói, cô nhắm lại một chút rồi mới mở ra.
01:47.
Thì ra mới ngủ được một tiếng rưỡi.
Lộ Gia Mạt thở phào, lại đưa tay sờ trán mình. Cô cảm thấy hình như nóng hơn trước một chút, không chắc lắm, lại đổi tay khác sờ, đúng là nóng hơn.
Cô duỗi tay lần ra công tắc trên tường, bật đèn phòng, rồi chống tay, lưng tựa vào gối, ngồi trên giường một lúc đến khi đỡ choáng, xỏ dép, cầm ly nước trên bàn, đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.
Cô đi đến máy nước, đặt ly lên, ấn nút. Cô nhắm mắt, lòng bàn tay lại sờ mặt và đầu, cảm giác thở thôi cũng nóng, đầu nặng muốn chết, nghĩ lát nữa phải uống thêm thuốc.
Đúng lúc đó, Thịnh Dạng vẫn chưa ngủ cũng đi ra, thấy Lộ Gia Mạt đang đứng ở phòng khách chờ nước.
Cô không bật đèn, phòng khách tối, chỉ có ánh sáng từ phòng hai người hắt ra.
Thịnh Dạng vốn vì nghe tiếng động nên mới ra xem. Lộ Thành Hòa chiều nay đi công tác, Thịnh Nhuế nhắn WeChat nói tối tăng ca chưa về, trong nhà chỉ còn hai người họ.
Cậu đi ngang qua tủ lạnh phía sau cô, định làm bộ lấy chai nước khoáng.
Nhưng vừa bước qua bàn ăn, cậu đã nhận ra Lộ Gia Mạt có gì không đúng. Cậu nhanh bước tới cạnh cô, trực tiếp đưa tay đặt lên trán cô, nhiệt độ nóng rát khiến sắc mặt cậu liền thay đổi: “Nóng thế này? Sốt rồi à?”
Lộ Gia Mạt đang sốt nên phản ứng chậm, đầu choáng váng, đứng không vững, tay vô thức bám vào cánh tay cậu, nhỏ giọng nói: “Không sao, tôi lát nữa uống thêm viên thuốc là được.”
Thịnh Dạng căn bản không nghe cô nói gì. Tâm trạng cậu vốn đang rất tệ, cảm xúc dâng lên nhưng cố kìm lại. Cậu giữ vai cô, để cô ngồi xuống ghế trước, rồi lập tức quay về phòng, vừa lấy điện thoại gọi xe, vừa đi sang phòng cô lấy một chiếc áo khoác dày.
Quay lại phòng khách, cậu mở áo khoác ra, để cô đưa tay vào, giúp cô kéo khóa đến tận cổ. Sau đó cậu đến tủ giày lấy giày của cô đem qua, ngồi xuống giúp cô mang vào, rồi đỡ cô đứng dậy, nửa ôm nửa dìu, không để cô từ chối.
“Đi xuống được không?” Thịnh Dạng đè nén cảm xúc hỏi.
Lộ Gia Mạt gật gật đầu, nhưng cô không muốn đi lắm, có chút ký ức không tốt: “Tôi cảm thấy uống thuốc là được.”
“Cậu cảm thấy cũng vô ích.” Thịnh Dạng không nghe.
Cậu cúi xuống nhìn vị trí chiếc xe đang đến. May mà dù là nửa đêm nhưng xe đến rất nhanh.
Từ khu nhà công vụ đi đến bệnh viện số Ba, vào khoa cấp cứu, rất nhanh đã lấy được thuốc, rồi sang phòng truyền dịch. Nhưng chai đầu tiên truyền không thuận lợi, không biết cô bị dị ứng với cái gì, Thịnh Dạng cũng không biết. Mới truyền chưa tới mười phút, da cánh tay Lộ Gia Mạt bắt đầu nổi mẩn đỏ, họ lập tức dừng lại làm thử phản ứng.
Kim châm vào da cổ tay, thuốc chậm rãi đẩy vào. Thịnh Dạng nhìn kim, nhìn mạch máu xanh dưới lớp da mỏng.
Lúc nãy khi châm lần đầu đã không tìm được vị trí, bây giờ rút ra rồi châm lại, trên da cô đã có ba dấu kim.
Vì Thịnh Nhuế mà từ nhỏ cậu đã ở bệnh viện nhiều, dĩ nhiên biết làm thử phản ứng rất đau.
Ánh mắt cậu lại dời sang Lộ Gia Mạt. Cô thực sự không còn chút tinh thần nào, cả người tựa vào ghế, cổ nghiêng, đầu lệch sang một bên, dựa hẳn vào tựa lưng.
Sắc mặt cô nhạt như giấy, trắng đến mức không bình thường, thế mà ngay cả mày cũng không nhíu lại.
Rõ ràng cô trông rất dễ bị đau, kiểu người hơi một chút là kêu. Thế mà giờ chẳng có chút phản ứng nào, ngoan ngoãn đến đáng thương. Điều ấy lại khiến Thịnh Dạng càng thấy đau, đau đến phát điên. Rốt cuộc cậu phải làm sao với cô đây? Nhìn mà xót chết đi được, vậy mà cô không kêu một tiếng.
Y tá đẩy thuốc xong liền đi ngay, phòng cấp cứu rất bận, xe cứu thương hết chiếc này đến chiếc khác, đèn xanh đỏ cứ lóe liên tục. Phòng truyền dịch ban đêm không nhiều người, dãy ghế này chỉ có hai bọn họ.
Thịnh Dạng ngồi bên cạnh cô, cúi mắt nhìn cái bọng nhỏ nổi lên trên mu bàn tay cô, răng cắn chặt vào má cố gắng nhịn, nhưng thật sự không nhịn được, mở miệng hỏi: “Cậu phát hiện mình sốt từ khi nào vậy?”
Lộ Gia Mạt nghĩ một chút, không để tâm lắm mà nói: “Là sau khi hỏi cậu bài rồi về phòng, thấy hơi nóng một chút, nhưng chỉ một chút thôi, tôi tưởng uống thuốc xong một lát sẽ hạ.”
Nhưng nghe cô nói vậy, Thịnh Dạng càng tức giận. Cậu không biết là tức bản thân nhiều hơn, hay tức cô nhiều hơn. Lúc đó rốt cuộc cậu đang làm gì vậy? Ngay bên cạnh mà cô khó chịu cũng không phát hiện ra.
“Cậu phát hiện sao không nói với tôi một tiếng? Lúc ở phòng khách, cậu cũng không nói. Cậu biết mình sốt gần 40 độ không? Chúng ta cùng sống ở đây, cho dù không quen cũng có thể gọi một tiếng chứ? Tôi là không có độ tồn tại hay là không đáng để cậu tin tưởng hả?”
Trạng thái của cậu còn tệ hơn cả người đang bệnh là cô, mắt ướt nhòe, đuôi mắt cũng hơi đỏ.
Lộ Gia Mạt im lặng thật lâu, ngước mắt nhẹ nhàng nhìn cậu, giọng cũng nhẹ: “Cậu không phải đang tức giận sao?”
Mẹ nó… Thịnh Dạng mắt dán chặt vào cô, một câu nghẹn trong lòng. Cậu thật sự sắp khó chịu chết đi được. Từ lúc phát hiện cô sốt đến vừa rồi, thái độ vẫn còn cứng rắn, vậy mà giờ lại yếu mềm xuống.
Cậu muốn nói, những lời cô vừa nói, cậu nghe mà khó chịu chết đi được. Sao lại không tính là quen chứ? Phải thế nào mới tính là quen?
Những lạnh nhạt kia đều là giả vờ, cậu căng thẳng đến mức như thằng ngốc.
Nhưng lúc này cậu chẳng nói được gì, trong phòng truyền dịch lại có bệnh nhân mới bước vào, họ khẽ giọng trò chuyện với y tá.
Thịnh Dạng ngẩng đầu, ánh mắt không tập trung nhìn túi dịch trong suốt treo phía trước, vài giây sau lại quay sang nhìn Lộ Gia Mạt. Cô co mình trong ghế, mắt vẫn nhìn cậu.
“Tôi không tức giận.” Cậu mềm giọng nói.