Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 33

“Sau này nếu còn có phản ứng không tốt thì phải nói với chị ngay nhé.” Mười lăm phút quan sát sau khi thử da kết thúc, y tá treo chai dịch mới lên rồi dặn dò.

Lộ Gia Mạt gật đầu: “Ừm ừm, em biết rồi.”

Y tá liếc nhìn cô và Thịnh Dạng, đặc biệt nhìn Thịnh Dạng, sau đó đưa giấy đăng ký đổi nước cùng bút cho Lộ Gia Mạt.

Thịnh Dạng cúi đầu, nhanh tay cầm lấy giấy và bút trước, ở vị trí tương ứng trên giấy, cậu viết tên Lộ Gia Mạt bằng nét chữ phóng khoáng.

Y tá lại nhìn Thịnh Dạng, khóe miệng khẽ cười, nhưng không nói gì thêm, cầm đồ rồi rời đi.

Lộ Gia Mạt nhìn bóng lưng chị y tá, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Thịnh Dạng: “Chị ấy quen cậu à?”

Thịnh Dạng đang vặn mở bình giữ nhiệt, cậu liếc bóng lưng y tá, rồi đưa bình cho Lộ Gia Mạt: “Có lẽ quen. Mẹ tôi làm ở đây hơn mười năm, từ lúc còn đào tạo quy chuẩn, sau mới chuyển sang bệnh viện Phụ Ngoại (*). Hồi nhỏ, nếu mẹ bận, tôi đều làm bài tập ở trạm y tá khoa của bà.”

Thấy Lộ Gia Mạt cầm bằng tay trái, môi chạm vào miệng bình, khẽ uống một ngụm, cậu hỏi: “Nóng không?”

Lộ Gia Mạt lắc đầu: “Ấm thôi, vừa vặn.”

“Vậy uống thêm một ngụm nữa.” Cậu nói.

Lộ Gia Mạt phải truyền ba chai dịch, trong phòng truyền ít nhất phải ở bốn năm tiếng.

Cô nhìn màn hình hiển thị trên tường phía trước – 02:51, đã gần ba giờ sáng rồi. Cô lại quay sang nhìn Thịnh Dạng bên cạnh, thấy cậu đang cầm ngang điện thoại, trên màn hình đã mở một ván game.

Nhận ra ánh mắt của cô, Thịnh Dạng hỏi: “Sao vậy?”

Lộ Gia Mạt vốn định nói cậu về trước đi, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, cô khẽ lắc đầu.

Có lẽ tinh thần hoàn toàn thả lỏng, cũng có thể trong dịch có thành phần giúp ngủ, chẳng bao lâu Lộ Gia Mạt đã thấy buồn ngủ.

Đôi mắt cô vô thức nhìn chằm chằm bóng đèn sợi đốt trên trần một lúc, rồi không hay biết mà ngủ thiếp đi. Cái đầu vốn đã nghiêng, vì ngủ nên càng mất điểm tựa, trượt sang trái, ngả xuống vai Thịnh Dạng.

Ngón tay Thịnh Dạng đang thao tác kỹ năng khựng lại, nhân vật trong màn hình cũng dừng, chưa đến hai giây đã chết. Cậu chẳng để tâm, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn sang Lộ Gia Mạt.

Mái tóc vốn vén sau tai, giờ có một lọn trượt xuống theo má cô, vài sợi mắc vào lông mi.

Vai trái cậu cứng ngắc không dám cử động, ánh mắt dán vào mấy sợi tóc vài giây, rồi không nhịn được đặt điện thoại lên đùi, đưa tay rất nhẹ, dùng đầu ngón tay vén tóc ra sau tai cô.

Vừa định rút tay về, Lộ Gia Mạt không biết là cảm nhận được hay trong mơ thấy lạnh, vai khẽ co lại một cái.

Thịnh Dạng càng nhẹ nhàng hơn, lấy áo khoác ngoài của mình, cẩn thận phủ lên người cô, còn chú ý đến kim truyền và ống dịch ở tay phải cô.

Thời gian chậm rãi trôi qua, màn hình điện tử nhảy từ 02:51 sang 04:01.

Người đàn ông ngồi chéo phía trước, đến truyền dịch sớm hơn họ, đã kết thúc. Y tá giúp ông rút kim, ông đứng dậy cúi người xách túi thuốc đầy cùng chiếc túi của mình, nhưng miệng túi thuốc không buộc, hai hộp thuốc dạng chai vô ý rơi xuống đất.

“Cộp cộp——” Âm thanh không lớn, nhưng trong phòng truyền dịch trống trải lại trở nên rõ ràng.

Lộ Gia Mạt chớp mắt, tỉnh lại. Đầu cô theo phản xạ khẽ động, phát hiện mình đang tựa vào vai Thịnh Dạng. Cô chậm rãi ngồi thẳng, lưng tựa vào ghế, ánh mắt chuyển sang Thịnh Dạng, thấy cậu vẫn đang chơi game.

“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Cô khẽ hỏi.

“Một tiếng.” Thịnh Dạng đáp.

Cậu nhìn Lộ Gia Mạt, thấy mí mắt cô sưng sưng, lại ngẩng lên nhìn chai dịch, còn lại một phần ba: “Ngủ thêm đi, còn sớm, chai đầu còn chưa xong.”

Lộ Gia Mạt không nói gì, ánh mắt cũng nhìn chai dịch treo, má khẽ phồng lên.

Thịnh Dạng liếc cô bằng khóe mắt, hỏi: “Không ngủ nữa à?”

Lộ Gia Mạt do dự, giọng càng nhỏ: “Muốn đi vệ sinh.”

Ánh mắt Thịnh Dạng khựng lại, cậu lập tức thoát khỏi ván game đang thắng, nhét điện thoại vào túi, đứng dậy cầm túi dịch, cúi đầu nhìn cô: “Đi thôi.”

Trong đầu Lộ Gia Mạt vẫn còn cảnh cậu vừa thoát game, ngẩn ra một chút rồi mới đứng lên.

Cậu đưa cô đến cửa nhà vệ sinh, tự nhiên nhờ một dì vừa đi ra giúp cầm túi dịch vào cùng.

Cậu không rời đi, tay cho vào túi, đứng ở cửa.

Đúng lúc một bác sĩ quen biết đi ngang, tên là Trịnh Chu Ý, trước đây từng được Thịnh Nhuế dẫn dắt khi luân khoa. Tối nay anh ta trực, xuống khoa cấp cứu hỗ trợ, vừa hay thấy Thịnh Dạng đang chăm một cô gái truyền dịch.

Anh ta quen Thịnh Dạng, khoác tay lên vai cậu, nhướng mày trêu chọc: “Bạn gái hả? Anh thấy hết rồi, căng thẳng ghê. Nhưng sao cậu không đưa sang bệnh viện khác? Đây là địa bàn của mẹ cậu, tin không, trời sáng chuyện cậu yêu sớm chắc chắn lan ra, ít nhất tám phiên bản. Giờ thôi mà anh đã nghe ba phiên bản rồi. À, y tá Trương còn nói lúc làm thử da cho bạn gái cậu, cậu suýt trừng chết cô ấy.”

Toàn chuyện vớ vẩn, Thịnh Dạng chịu thua. Cậu nào có trừng, bịa đặt thì thôi, sao còn thêm thắt sáng tác lần hai.

Trịnh Chu Úy thấy cậu không phủ nhận, hơi ngạc nhiên, lại tiếp tục luyên thuyên: “Cái này tôi phải nói, y tá Trương làm việc bình thường, nghiệp vụ không chê được. Hơn nữa còn khen bạn gái cậu xinh nữa.”

Thịnh Dạng thấy Lộ Gia Mạt từ trong đi ra, liền dùng cùi chỏ hích anh ta.

Trịnh Chu Úy kêu “xì” một tiếng: “Ê, đau đó nha, nhẹ tay thôi.”

Thịnh Dạng không để ý, gạt tay anh ta khỏi vai, bước lên vài bước nhận túi dịch từ tay dì, nói: “Cảm ơn dì nhiều.”

Dì ấy thoải mái, ánh mắt đảo qua hai người, cười: “Không cần cảm ơn.”

Trịnh Chu Úy thấy cảnh đó, biết điều im miệng, không trêu nữa. Một lát sau còn nghĩa khí, từ phòng trực mang ra một đống đồ ăn, đưa cho họ.

Khi ngồi lại ghế trong phòng truyền dịch, chẳng bao lâu Lộ Gia Mạt lại ngủ.

Thịnh Nhuế gần sáu giờ sáng mới xong ca phẫu thuật cấp cứu, lái xe từ Phụ Ngoại đến.

Bà đến nơi, thấy Lộ Gia Mạt đang ngủ, động tác rất nhẹ cúi người sờ trán cô, rồi nhìn sang Thịnh Dạng bên cạnh đang chơi điện thoại, hạ giọng: “Sao vẫn còn hơi nóng?”

Năm phút trước vừa đo nhiệt độ, Thịnh Dạng rõ ràng: “37.2, tính là hạ rồi, sau có thể còn tái lại.”

Thịnh Nhuế gật đầu, ánh mắt quét qua túi đồ ăn lớn trên ghế, thấy có cả bò khô cay và chân gà ngâm ớt, hơi bất lực: “Con mua mấy thứ này cho Gia Mạt ăn à? Không sợ k*ch th*ch sao?”

“Trịnh Chu Úy mang đến.”

Thịnh Nhuế không hài lòng: “Cậu ấy cũng thật, chẳng biết mang chút gì thanh đạm.”

Bà giơ tay nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm, nói với Thịnh Dạng: “Con về tắm rồi đi học đi, mẹ ở đây với Gia Mạt.”

Thịnh Dạng “vâng” một tiếng, tay ấn sáng điện thoại của Lộ Gia Mạt đang sạc bằng pin dự phòng, thấy pin đã đầy 100%, cậu rút dây, cầm pin dự phòng, chống gối đứng lên.

Cậu nghiêng cổ trái phải, lại đưa tay bóp cổ đau nhức, rồi đi đến quầy hướng dẫn trả pin dự phòng, sau đó rẽ vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt.

Thực ra cậu chẳng hề buồn ngủ, tinh thần vẫn căng, đến khi thấy nhiệt độ của cô hạ xuống, mới coi như yên lòng một chút.

Cậu thực ra cũng không muốn đi, nhưng thật sự chẳng có lý do gì để tiếp tục ở lại. Thịnh Dạng liếc nhìn mình trong gương, không mang theo chút cảm xúc nào, rút hai tờ giấy lau tay, qua loa lau mặt rồi vo tròn ném vào thùng rác, bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Bên ngoài trời đã sáng, hôm nay là một ngày nắng, mặt trời mơ hồ hiện bóng sau tầng mây. Trong đại sảnh đã có không ít người bắt đầu xếp hàng đăng ký khám, Thịnh Dạng vòng qua họ, quay lại phòng truyền dịch.

Thịnh Nhuế đi đến trạm y tá, lúc này không có ở đó. Thịnh Dạng bước đến bên Lộ Gia Mạt, phát hiện chỉ một lúc cậu rời đi, đầu cô đã nghiêng sang hướng khác. Bên chỗ vừa rồi bị ép xuống, vài sợi tóc dựng lên.

Cậu cụp mắt nhìn vài giây, khóe miệng vô thức khẽ động, đưa tay tự nhiên ép xuống mấy sợi tóc dựng ấy.

Thịnh Dạng nửa cúi người chuẩn bị lấy áo khoác bên cạnh. Vốn áo phủ kín người cô, nhưng hơn nửa tiếng trước cô thấy nóng, cậu lại kéo ra một chút, giờ chỉ còn một nửa phủ trên người.

Tay cậu vừa chạm vào áo khoác, động tác bỗng khựng lại. Bàn tay không truyền dịch của Lộ Gia Mạt buông tự nhiên trên ghế, cũng bị áo khoác đen phủ lên.

Thời gian như ngưng lại vài giây, đôi mắt đen của cậu dán chặt vào cô. Lại thêm vài giây nữa, bất chợt, bàn tay đang nắm áo khoác đổi hướng, luồn vào dưới lớp áo.

Cậu không kìm được, dưới áo khoác, lặng lẽ chạm vào bàn tay không truyền dịch của Lộ Gia Mạt.

“Con sao còn chưa đi?” Giọng Thịnh Nhuế bất ngờ vang lên sau lưng.

Thịnh Dạng trở tay không kịp, rõ ràng giật mình, cơ thể cứng lại, nhưng vẫn cố khống chế lực, nhẹ nhàng buông tay, rồi vội vàng cầm áo khoác, đứng thẳng dậy, che giấu bằng cách nhanh chóng mặc vào, thấp giọng nói: “Đi ngay đây.”

Thịnh Nhuế không chú ý đến động tác nhỏ và sự khác thường của cậu. Bà vừa xem đơn thuốc của Lộ Gia Mạt ở trạm y tá: “Con đến trường nhớ xin phép cho Gia Mạt nghỉ. Mẹ không có số liên lạc của giáo viên chủ nhiệm lớp con bé, đã nhắn cho chú Lộ nhờ xin hộ nhưng chưa thấy trả lời.”

“Con biết rồi.” Thịnh Dạng cúi đầu, đầu óc trống rỗng, đáp một tiếng. Tay không biết bận gì, mắt dán vào khóa áo, còn cắm sai hai lần mới kéo được lên. Nhưng cậu nhanh chóng bước ra ngoài, vẫn nhớ giữ bước chân nhẹ.

“Vừa rồi không đi, giờ lại đi nhanh thế làm gì?” Thịnh Nhuế nhìn bóng lưng cậu, lắc đầu, giọng có chút chê trách.

Bà quay lại, phát hiện Lộ Gia Mạt không biết từ lúc nào đã mở mắt. Cô ngơ ngác, đang nhìn chằm chằm vào bàn tay mình.

“Tỉnh rồi à?” Thịnh Nhuế ngồi xuống bên cạnh, nhìn sắc mặt cô, tưởng cô khó chịu: “Có phải vẫn thấy mệt không?”

Bà cầm bình giữ nhiệt bên cạnh hỏi: “Muốn uống nước không? Sốt ra mồ hôi dễ mất nước.”

Lộ Gia Mạt ngẩng lên, đối diện ánh mắt Thịnh Nhuế, ngẩn ngơ nhìn vài giây mới có phản ứng. Cô chậm rãi lắc đầu: “Đỡ nhiều rồi ạ.”

Thịnh Nhuế đặt bình xuống, cảm thấy Lộ Gia Mạt ở bệnh viện cả đêm thật đáng thương, xoa đầu cô an ủi: “Sắp xong rồi, nhiều nhất một tiếng nữa là về nhà. Về nhà ngủ một giấc thật ngon.”

Lộ Gia Mạt khẽ “ừ”, ánh mắt cúi xuống, lại rơi vào lòng bàn tay mình.

Bàn tay đặt trên đùi, lòng bàn tay vốn mở tự nhiên, một lúc sau, ngón tay khẽ co lại.

Chú thích:

Bệnh viện Tim mạch Phụ Ngoại / Bệnh viện Tim mạch Fuwai là trung tâm tim mạch hàng đầu quốc tế tại Bắc Kinh, Trung Quốc, chuyên về các bệnh tim mạch và được xem là một trong những bệnh viện hạng A lớn nhất, nổi tiếng toàn cầu về điều trị và nghiên cứu tim mạch. 

Bình Luận (0)
Comment