Buổi sáng hôm đó là Thịnh Dạng ra ngoài trước, cậu phải tranh thủ tắm xong trước khi tới giờ đi học. Cậu ra ngoài được hai phút, lại quay lại gõ lên cửa phòng làm việc một cái. Lộ Gia Mạt nghe tiếng gõ cửa như ám hiệu quen thuộc, lập tức đứng bật dậy từ mép giường, bước ra ngoài rồi chui ngay vào phòng mình.
Lộ Gia Mạt ở trong phòng nửa tiếng mới đi ra. Cô tiện tay đặt cặp lên sofa, bước hai bước chuẩn bị mở cửa nhà vệ sinh phía trước.
Thịnh Dạng vừa tắm xong, mở cửa từ bên trong đi ra. Cậu cụp mắt liếc nhìn đôi mắt của Lộ Gia Mạt, rồi cúi người nhặt chiếc thẻ đeo ngực cô làm rơi cạnh sofa, đặt lên cặp của cô.
Hai mươi phút sau, cửa chống trộm mở ra. Lộ Gia Mạt buộc xong dây giày, đứng thẳng dậy bước ra ngoài. Thịnh Dạng đứng ở cửa, một tay nắm tay nắm cửa đóng lại, tay còn lại thuận thế đeo chiếc thẻ lên ngực cô.
“Bộp bộp bộp”
Hai người một trước một sau xuống cầu thang, đi đến dưới tầng, hòa vào dòng người mặc đồng phục của trường Trung học Phụ thuộc.
Kỳ nghỉ hè năm nay tính tròn vẹn cũng chỉ có hai tuần, còn chưa kịp chơi gì thì đã hết mất rồi.
Hôm nay trong khuôn viên Trung học Phụ thuộc rất náo nhiệt: khóa học sinh lớp 10 mới đến báo danh, lớp 12 năm ngoái thì quay lại dự hội định hướng.
Lớp của họ được chuyển từ tòa Dật Phu sang tòa Sùng Đức – khu nhà dành riêng cho khối 12. Cô Trần Tân Di vẫn chủ nhiệm lớp họ. Tinh thần mới năm học mới, bà để kiểu tóc mới cắt, đứng trên bục giảng nghiêm giọng nói:
“Lên lớp 12 rồi, nhớ tập trung hơn, lấy tinh thần học tập ra đi, chỉ còn đúng một năm, không tranh bây giờ thì tranh khi nào. Phấn đấu mỗi ngày, mỗi ngày trọn vẹn, mỗi ngày vui vẻ! Phải biết rằng mỗi cái ‘không hài lòng’ của hiện tại đều là vì một thời từng không cố gắng…”
“ Năm nay tụi mình vẫn ngồi cùng nhau chứ?” Khâu Quả nhìn Trần Tân Di trên bục giảng, ghé sát thì thầm với Lộ Gia Mạt.
Lộ Gia Mạt gật đầu. Cô nhìn quanh một vòng, phát hiện vài gương mặt cũ không còn, lại xuất hiện một số gương mặt mới. Dù đã quen với việc này, mỗi khi có biến động nhân sự, cô vẫn thấy hơi cảm khái.
“Triệu Tán sang lớp A7, Chu Tấn Dịch sang lớp A4, Diêu Tiện cũng suýt nữa rớt xuống lớp song song, cậu ta sợ muốn chết.”
Khâu Quả khẽ chọc chọc cổ tay Lộ Gia Mạt bằng đuôi bút, mắt nháy với cô, ánh mắt tinh nghịch: “Nhưng mà, sếp Mạt bây giờ đứng top 3 lớp mình rồi đấy.”
Lộ Gia Mạt cong mắt cười, chẳng chút ngượng ngùng vì bị trêu, cô xoay xoay cây bút nước, khẩu khí còn rất lớn: “Sếp Mạt phải làm số một chứ.”
“Được rồi.” Trần Tân Di nói xong, bắt đầu phân công công việc. “Tất cả ra hành lang xếp chỗ đứng trước, rồi dọn vệ sinh tổng thể.”
Cả lớp lập tức ồn ào. Học sinh ôm sách vở và cặp đi ra hành lang.
Xem ra cũng chẳng khác gì mọi năm, ngày đầu tiên đi học luôn là đổi chỗ, tổng vệ sinh và làm bài kiểm tra khảo sát đầu kỳ.
Tiếng chuông báo thức buổi sáng vẫn là 5 giờ 50, nhưng buổi tối lại thêm một tiết tự học, thành ra tan học lúc 10 giờ rưỡi. Thứ Bảy cũng phải học thêm nửa ngày.
Cuộc sống lập tức có cảm giác đếm ngược, bất kể bạn làm gì, ai cũng sẽ bảo “quan trọng là kỳ thi đại học”; và bất kể bạn làm sai điều gì, ai cũng nói “không sao, kỳ thi đại học mới là quan trọng”.
–
Mười giờ ba mươi tối.
Ngày đầu tiên tự học buổi tối của lớp 12 tan học.
“Hay là ở ký túc xá luôn đi, về nhà còn phải làm đề, làm xong thì mấy giờ? Vừa lên giường ngủ đã phải dậy đi học rồi.”
“Cậu có hiểu thế nào gọi là ánh sao sẽ không phụ người đang gấp gáp lên đường không, đi mau.”
“Để tôi kiểm tra lại đã, mẹ nó đề nhiều quá, lỡ sót vài tờ, ngày mai tôi toi đời mất.”
“Mau mau mau! Không thì cuộc đời cậu lại mất thêm hai phút nữa đó!”
“……”
Vài hàng ghế phía trước đã đeo cặp rời đi. Khâu Quả thu dọn xong đồ trên bàn, cầm ly nước, liếc Lộ Gia Mạt một cái, vừa kéo khóa cặp vừa bước ra ngoài: “Mình đi trước nha, mẹ mình đang đợi ở cổng.”
Lộ Gia Mạt vẫy tay với cô ấy. Cô nhét mấy cây bút và bút xóa trên bàn vào hộp bút, kéo khóa lại bỏ vào chiếc cặp đang đặt trên đùi, rồi nhét thêm mấy túi hồ sơ và bìa tài liệu vào, kéo khóa, đứng lên đeo cặp, chào tạm biệt Mao Hội Văn vẫn còn trong phòng: “Mình đi đây, mai gặp.”
“Mai gặp.” Mao Hội Văn ngẩng đầu từ hộc bàn, cười đáp lại.
Khoảnh khắc chuông reng lên là lúc người ta đi nhanh nhất, các phòng học còn lại cũng chỉ lác đác vài người.
Lộ Gia Mạt đi ngang một phòng học, đèn ở hai phòng kế đó lần lượt tắt, khiến hành lang tối đi hẳn. Cô cúi đầu cầm điện thoại, đang xem tin nhắn. Sau lưng có người đeo cặp bước lướt qua, bước chân vội vàng hướng về cầu thang.
Cô chẳng để ý, vốn dĩ đang cầm điện thoại bằng một tay, lại đổi thành hai tay để trả lời.
[Quả Quả Không Ăn Quả: Aaaa lúc nãy đi gấp quá, mình quên lấy đề vật lý rồi]
[Quả Quả Không Ăn Quả: Xong đời rồi]
[Axit Kiềm Muối: Mai tiết ba mới vật lý, làm kịp mà]
[Quả Quả Không Ăn Quả: Thế thì tốt quá, dọa chết mình rồi, Điền Chấn Dương tra tấn người ta ghê lắm]
Lộ Gia Mạt gửi lại một cái icon, rồi vuốt màn hình sang phải trở lại danh sách tin nhắn. Tay phải thả lỏng buông xuống tự nhiên, ánh mắt dừng lại trên avatar của Thịnh Dạng, bên trên có con số 3 màu đỏ.
Cô chợt nhớ tới cảnh buổi sáng, cảm giác đầu ngón tay như lại nóng lên. Không chạm thì không biết ngượng, dám liều, dám nghịch; nhưng thật sự chạm vào rồi… vẫn hơi ngại thật.
Cô khẽ cắn môi, ngón tay vừa định bấm mở.
Cổ tay phải đột nhiên bị nắm lấy.
Lộ Gia Mạt giật mình ngẩng lên, thấy Thịnh Dạng đứng dựa lưng vào tường bên cạnh cầu thang. Cậu nhìn cô một cái, rồi nghe phía sau hành lang có tiếng bước chân, liền kéo cô vào ban công nhỏ bên cạnh.
Cậu nghĩ gì vậy? Thả cô ra luôn không được à?
Cái ban công nhỏ này vì không có camera nên đã trở thành nơi hẹn hò quen thuộc của mấy đôi học sinh. Cậu kéo cô vào đây làm gì chứ?
Bên trong không có đèn, chỉ có chút ánh sáng từ hành lang bên phải hắt vào, nhưng vẫn rất tối.
Không khí hơi nóng hầm hập, mà tay cậu vẫn chưa buông ra. Đệm ngón tay có vết chai mỏng nhẹ ấn vào mặt trong cổ tay cô.
Lòng bàn tay Lộ Gia Mạt trở nên mềm nhũn. Có vẻ cậu cũng nhận ra mình hơi đường đột, bèn buông tay, động tác chuyển thành nắm lấy dây cặp đang buông xuống của cô, nghịch nghịch, không tập trung, tùy ý vòng vòng ngón tay.
“Tin nhắn cũng không chịu trả lời à?” Cậu nói.
“Em chuẩn bị trả lời rồi mà.” Lộ Gia Mạt phản bác.
“Ồ.” Thịnh Dạng ngước mắt, ánh nhìn lướt qua khuôn mặt cô, giọng đè thấp xuống:
“Vậy chắc là anh nhìn nhầm.”
Để tránh bị người ta nhìn thấy, cả hai đều đứng sát vào phía bên trái, hơi ấm cơ thể chạm vào nhau, hơi thở ấm nóng lúc nói chuyện rơi lên phần da cổ giống như có lông vũ quệt qua, tê tê, ngứa ngứa, từng điểm li ti.
Rõ ràng bình thường ở cạnh cậu cô không hề căng thẳng, mà giờ lại hơi căng lên, không nghe nổi cậu đang nói gì.
Dây cặp của cô bị cậu kéo nhẹ, rung nhẹ. Cậu nghiêng đầu, cười với cô một cái. Trong bóng tối, lông mi cậu thật dài, trên gò má còn có một nốt ruồi: “Sao lúc trước là em bắt nạt anh, giờ lại thành em không để ý đến anh nữa?”
Cô nào có không để ý tới cậu đâu chứ.
Tiếng bước chân kia đã đi khỏi hành lang, xuống tới cầu thang rồi.
Lộ Gia Mạt cảm thấy không thể ở đây thêm nữa, liền rút dây cặp khỏi tay cậu: “Có về nhà không hả?”
Cô vòng qua người cậu, giả vờ như rất thản nhiên mà nhìn thẳng phía trước, bước ra hướng cầu thang ngoài ban công.
Đi được vài bước, ba bước, hoặc bốn, Lộ Gia Mạt dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Và đúng lúc đó, cô chạm ánh mắt với Thịnh Dạng vừa bước ra khỏi ban công, đang nhìn cô.
Trong khoảnh khắc ấy, không khí như chảy ra một thứ cảm xúc kì diệu, ngầm hiểu mà không nói thành lời. Tiếng tim đập như nổi lên giữa khoảng trống, khiến cả hai không ai nhúc nhích, chẳng hiểu sao đều đứng yên bất động.
Lại có mấy học sinh khác từ phòng học đi ra, hướng về phía cầu thang. Thấy hai người họ đứng ở đây, họ nhìn với vẻ khó hiểu. Trong số đó có người quen biết cả hai, lập tức nghi ngờ hỏi:
“Thịnh Dạng, Gia Mạt, hai cậu đứng đây làm gì thế?”
Lộ Gia Mạt khựng người, chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn vài người kia, mở miệng nhưng còn chưa kịp nghĩ ra phải nói gì. Thịnh Dạng thì rất tự nhiên đáp:
“Không có gì, nói vài câu thôi.”
“Ồ ồ, vậy bọn mình đi trước nhé.”
Mấy người kia đi xuống vài bậc thang, còn tò mò quay đầu lại nhìn họ một cái.
Đợi khi không còn thấy bóng người nữa, Thịnh Dạng bước đến gần, chỉ cách cô một bước, cụp mắt nhìn cô:
“Đi thôi, về nhà.”
Lộ Gia Mạt “ồ” một tiếng, chậm rãi bước xuống lầu.
Cô lén ngước mắt nhìn Thịnh Dạng. Tóc cậu ngắn hơn mấy ngày trước một chút, cổ hơi cúi, khóa kéo áo đồng phục của trường cậu vì động tác xuống cầu thang mà lắc qua lắc lại trước xương quai xanh. Dáng cao, điều đó không thể phủ nhận; nhưng điều khiến người khác chú ý không phải chỉ vì cậu đẹp trai, thứ cuốn hút nhất chính là cái khí chất sạch sẽ, trong trẻo nơi cậu.
Lộ Gia Mạt từng tò mò không biết cậu thích cô ở điểm nào. Trong nhật ký cậu cũng không viết.
Cô phồng má, hỏi thẳng: “Anh… có phải trước giờ chưa từng sống chung dưới một mái nhà với con gái không?”
“Trừ em ra thì chưa.”
Lộ Gia Mạt chậm rãi gật đầu.
Xuống mấy đoạn cầu thang, rẽ vào tầng dưới.
Thịnh Dạng như hiểu ra điều gì, hai tay đút túi, nghiêng đầu nhìn cô:
“Ý em là… anh thích em là vì quen lâu mà sinh tình đấy hả?”
“Ý em là… có thể anh gặp ít người, hoặc ít tiếp xúc với con gái, nên…”
“Này.” Thịnh Dạng mím đôi môi mỏng, lông mày nhíu lại, “Em đừng nghĩ vậy được không? Lòng anh thế nào anh tự biết.”
Cậu cúi đầu bổ sung một câu, giọng thấp đi: “Đâu phải ai cũng là em.”
Ờ… em chỉ nghĩ bâng quơ thôi, anh dỗi gì vậy.
Lộ Gia Mạt nhìn từng bậc thang, không nói gì. Cả hai đi xuống thêm một tầng nữa, rồi ra khỏi tòa nhà dạy học.
Gió nóng ban đêm thổi ập vào mặt. Trên đồng phục Lộ Gia Mạt có dán miếng chống muỗi, trên đồng phục Thịnh Dạng cũng có, nó nhỏ xíu và cùng loại với cô.
Đi qua khu đồ ăn vặt đông đúc, âm thanh ồn ào dần lùi lại phía sau, xung quanh từ náo nhiệt chuyển sang yên tĩnh. Thịnh Dạng, nãy giờ cứ vô thức xoay xoay điện thoại, đột nhiên dừng tay lại. Ốp điện thoại và dây treo của cậu đã đổi mấy lần, lần này không có dây treo, chỉ là ốp màu đen trơn. Cậu vuốt màn hình lên xuống, rồi bỗng hỏi:
“Hôm nay… cảm giác của em về Thịnh Dạng thế nào?”
Lộ Gia Mạt không hiểu, nhìn sang cậu. Cậu chắc chắn đang căng thẳng, dáng đi vốn lười nhác tùy ý… giờ sống lưng lại thẳng lên một chút: “Có thích chút nào không? Nếu không thì… anh nghĩ tiếp cách khác.”
–
Mùa hè năm ấy trôi qua rất nhanh. Như thể hôm qua ve còn kêu inh ỏi bên tai, hôm nay những tán lá xanh đậm đã bắt đầu ngả vàng.
Tháng tám kết thúc. Ngày 1 tháng 9 chính thức khai giảng. Lộ Gia Mạt, với tư cách đại diện học sinh, phát biểu xong rồi trở về hàng lớp.
“Trưa ăn gì?” Khâu Quả từ phía sau đặt cằm lên vai cô, uể oải hỏi.
Còn hai tiết nữa mới tới giờ ăn. Lộ Gia Mạt lắc đầu: “Sớm vậy đã nghĩ rồi hả?”
“Chứ sao.” Khâu Quả đau khổ thở dài, “Cuộc đời mình chỉ còn mỗi chuyện này để mong đợi thôi.”
Lộ Gia Mạt bị giọng cô ấy chọc cười. Khâu Quả nghiêng đầu, mắt nhìn về phía tân sinh, giọng càng uể oải:
“Ghen tị thật đó, tràn đầy sức sống như mặt trời tám giờ sáng.”
“Từ này cũ quá rồi.” Lộ Gia Mạt nói.
“Thôi kệ, hợp là được, ai quan tâm cũ hay không.”
Trần Tân Di thấy hai người động đậy nhỏ nhỏ, liền chỉ Khâu Quả nhắc nhở. Khâu Quả lại thở dài, lùi một bước về đúng chỗ.
Đến đại hội thể thao năm nay, dù họ học lớp 12 vẫn theo lệ báo danh tham gia các hạng mục. Nhưng rõ ràng không còn hăng hái như lớp 11. Đội hình vẫn đi cho có, tập luyện qua loa hai lần, xuống sân vẫn cầm sách và sổ từ vựng theo đọc.
Kỳ nghỉ Quốc khánh chỉ còn ba ngày, lại thêm cả đống bài tập.
Lộ Gia Mạt vẫn tiếp tục dự thi Toán học các cấp, cô không cam lòng dừng lại ở đó.
Giữa tháng 11, cô bay đến Thành Đô tham gia trại đông năm nay.
Ngày 17 tháng 11, cô bay từ Thành Đô về Bắc Kinh. Vì thời tiết nên máy bay bị delay hơn ba tiếng. Đến nơi lại xảy ra vấn đề với hành lý, cô phải chờ rất lâu tại khu vực lấy hành lý.
Lộ Gia Mạt cắm điện thoại vào cục sạc dự phòng vừa mượn, cùng hai bạn nữ đứng cạnh nói chuyện.
Bỗng điện thoại rung lên một cái—
[WJTMSH:Biển chỉ dẫn chếch ở phía sau]
Lộ Gia Mạt khựng lại khi nhìn thấy tin nhắn, cô hơi không tin nổi mà quay đầu nhìn chéo ra phía sau. Họ còn chưa đi ra tới cửa đến, sao cậu lại có thể ở trong sân bay chứ?
Tầm mắt cô quét qua những người đang đẩy hành lý, rồi những nhân viên mặc đồng phục. Quả nhiên, bên cạnh một biển chỉ dẫn, cô nhìn thấy Thịnh Dạng. Cậu mặc áo hoodie xám khoác ngoài bằng áo jacket đen, sau lưng đeo một chiếc balô rất to, vai hơi nghiêng tựa lên bảng chỉ dẫn.
Cậu đã nhìn cô từ lâu, cảm nhận được ánh mắt của cô thì lười biếng nghiêng đầu về phía cô một cái.
“Gia Mạt.” Cô bạn bên cạnh vừa nói câu gì đó, chờ mãi không thấy Lộ Gia Mạt đáp nên gọi tên cô.
“Hả?” Lộ Gia Mạt chậm chạp thu ánh mắt lại. Tim cô đập thình thịch, nói với bạn: “Mình đi vệ sinh chút.”
Nói xong, cô liền chạy chéo về phía sau.
Giờ này người trong sân bay cũng không nhiều lắm. Cô len qua một hàng hành khách vừa xuống máy bay, đi thẳng đến trước mặt Thịnh Dạng, ngẩng đầu hỏi cậu ngay: “Sao anh lại ở đây?”
“Bà ngoại anh bị ngã, anh phải qua xem. Còn một lúc nữa mới đến giờ lên máy bay nên anh qua thử xem.” Giọng Thịnh Dạng nói rất bình thản, cúi đầu mà đáy mắt luôn mang ý cười. “Không ngờ thật sự gặp được em.”
Lộ Gia Mạt nhìn cậu, trong lòng lại không kìm được hơi chua xót. Chẳng lẽ cậu đã ở đây từ ba tiếng trước rồi à?
Cô và Thịnh Dạng gần một tuần không gặp, để không ảnh hưởng kỳ thi, hai người gần như không liên lạc. Lộ Gia Mạt nhìn cậu, thấy cậu đang chú ý tình hình hành lý bên khu lấy hành lý. Có vẻ không sớm có động tĩnh, tầm mắt cậu lại trở về khuôn mặt cô.
Hai người cứ thế nhìn nhau, không nói gì suốt một lúc lâu.
Trông thật kỳ lạ, cả hai đều đeo balô, đều mặc hoodie, đứng giữa sân bay người đến người đi.
Năm phút trôi qua, Thịnh Dạng bật cười, thấp giọng gọi cô: “Hạng nhất.”
“Hả? Anh xem rồi à?” Trong giọng Lộ Gia Mạt có thêm chút vui mừng.
Thịnh Dạng cười “ừ” một tiếng. Cậu lấy từ trong balo ra một cuốn vở đưa cho cô, cằm khẽ hất: “Trong này là quá trình giải bài anh viết. Cô giáo Lộ chấm thử đi.”
Lộ Gia Mạt nhận lấy, ôm vào lòng, đôi mắt sáng lên, hỏi: “Nếu điểm của anh không cao bằng em thì sao?”
“Thua cô giáo Lộ thì có gì mất mặt đâu.” Cậu đáp rất thẳng thắn.
Bên khu lấy hành lý, vali đã lần lượt được chuyển ra băng chuyền. Lộ Gia Mạt quay đầu nhìn, rồi lại nhìn Thịnh Dạng. Cô hơi do dự, họ phải đi cùng đội, nhưng Thịnh Dạng… cô lại muốn đợi cậu lên máy bay rồi mới đi.
Ánh mắt Thịnh Dạng cũng nhìn theo cô: “Em đi đi, anh còn nửa tiếng nữa là lên máy bay. Từ đây đi tới cửa boarding rồi xếp hàng cũng vừa.”
“Thật không?” Lộ Gia Mạt hơi không tin.
Thịnh Dạng bật cười, giơ tay chọt nhẹ đầu cô: “Anh lừa em làm gì.”
Thật ra… anh lừa em không ít rồi. Lộ Gia Mạt nói trong lòng, nhưng chỉ mím môi gật đầu.
Điện thoại cô rung mãi, chắc chắn là đang tìm cô. Cô nói tạm biệt với cậu, rồi quay về chỗ đội. Khi cô quay đầu nhìn lại, Thịnh Dạng đã đeo balovào dòng người.
Thật sự là sắp lên máy bay rồi sao?
“Lấy hành lý đi, đứng thần người làm gì.” Cô bạn bên cạnh vỗ nhẹ lên cô.
Lộ Gia Mạt ngẩn ra rồi gật đầu lấy lại tinh thần, bước lên kéo hành lý, cùng đồng đội và huấn luyện viên rời khỏi sân bay, lên chiếc xe buýt được đội sắp xếp sẵn.
Xe chạy, Lộ Gia Mạt ôm balo, đầu tựa lên cửa kính. Cô lấy điện thoại, mở ứng dụng đặt vé, xem các chuyến bay Bắc Kinh – Newark hôm nay. Có một chuyến lúc bốn giờ hai mươi chiều, rồi chuyến tiếp theo là bảy giờ mười lăm tối.
Bây giờ mới hơn năm giờ một chút.
Lộ Gia Mạt bỗng thấy mình không biết cậu ban đầu mua chuyến nào nữa. Nhưng giờ chắc chắn cậu đi chuyến bảy giờ mười lăm. Nếu máy bay cô không bị trễ, chuyến bốn giờ hai mươi kia tính ra là hợp lý. Nhưng cho dù cậu vốn mua bảy giờ mười lăm hay đổi vé, thì cũng phải chờ thêm hai tiếng trong sân bay… chỉ vì gặp năm phút này thôi sao?
“Gia Mạt.” Cô bạn khi nãy bảo cô lấy hành lý lại gọi.
Lộ Gia Mạt rút khỏi dòng suy nghĩ, hơi chậm chạp hỏi: “Sao vậy?”
“Hồi nãy là Thịnh Dạng à?”
Lộ Gia Mạt khựng lại, rồi gật đầu.
“Wow, giờ này cậu ấy bay đi đâu thế?” Cô nàng lại nhớ ra gì đó, hỏi tiếp: “À đúng rồi, trường của cậu ấy quyết định chưa?”
“Bay đến chỗ bà ngoại cậu ấy.”
Nói xong, Lộ Gia Mạt bỗng nhận ra, hình như hai người chưa bao giờ nói xem đối phương muốn vào trường nào.
Ngày đó từ sân bay về nhà, Lộ Thành Hòa rất vui, nói chuyện với cô rất lâu, từ chuyện thi đại học đến chuyện ngành học.
Lộ Gia Mạt hiểu cậu đang nói gì, chỉ là cô vẫn chưa nghĩ xong. Cô đi học theo từng bước một, giống như bao người, học thêm đủ các lớp. Nhưng cô thích nhất điều gì, ước mơ là gì… thật sự cô có chút mơ hồ.
Tắm xong, cô ngồi trên giường, lấy chăn quấn kín mình từ đầu đến chân.
Bên cạnh đường ống sưởi trên tường hơi bị bong tróc một chút, ánh mắt cô dán vào chỗ bong tróc ấy, thẫn thờ nhìn mà đầu óc trống rỗng.
Điện thoại đặt trên bàn học sáng màn hình một cái, hiện lên thời gian – 23:17.
Thịnh Dạng mới dậy được năm tiếng, còn phải mất hơn mười tiếng nữa mới hạ cánh đúng không? Ước mơ của anh là gì nhỉ?
Ánh mắt Lộ Gia Mạt lại nhìn sang tủ trưng bày bằng kính, dừng trên mô hình máy bay đặt trên đó – C919.
Ước mơ của anh là chế tạo máy bay sao?
–
Bảy giờ tối hôm sau.
Lộ Gia Mạt đang ăn cơm mới được một nửa thì điện thoại rung lên.
Cô liếc nhìn người gọi video, rồi lại nhìn Lộ Thành Hòa và Thịnh Nhuế ở phía đối diện bàn ăn. Cô nhanh chóng ăn hết chỗ trong bát, cầm điện thoại chạy thẳng về phòng.
Lộ Thành Hòa và Thịnh Nhuế nhìn nhau một cái. Lộ Thành Hòa lại nhìn cánh cửa phòng vừa đóng, rồi nhìn Thịnh Nhuế: “Em nói xem là ai?”
“Chắc chắn là con trai.” Thịnh Nhuế khẳng định.
Lộ Thành Hòa lập tức muốn đặt đũa xuống để đi tìm Lộ Gia Mạt. Thịnh Nhuế vội kéo tay ông: “Anh làm gì vậy?”
“Là con trai, anh không quản một chút được à?”
“Anh rảnh quá nhỉ.” Thịnh Nhuế bật cười hỏi ngược, “Anh học cấp ba không yêu đương à? Người như Gia Mạt mà không ai theo đuổi mới lạ đó.”
“…” Lộ Thành Hòa không ngờ bị đào chuyện xưa, xấu hổ cầm đũa lên lại, ấm ức tiếp tục ăn cơm.
Trong phòng, Lộ Gia Mạt đeo tai nghe xong thì nhận cuộc gọi video.
Ở đầu bên kia, Thịnh Dạng vẫn mặc bộ đồ giống hôm qua gặp cô. Cậu vừa ra khỏi bệnh viện, tiện tìm một tiệm hamburger ngồi xuống.
“Bà ngoại anh sao rồi?” Lộ Gia Mạt đặt điện thoại lên giá đỡ, cô ôm gối, thu mình vào trong ghế hỏi.
Thịnh Dạng cầm điện thoại, đứng ở quầy gọi một suất ăn, đưa thẻ cho thu ngân, rồi đáp với Lộ Gia Mạt: “Khá nặng, đầu gối bị gãy xương, mắt cá chân còn bị gãy vụn nữa, phải dưỡng rất lâu.”
“A…” Trên mặt Lộ Gia Mạt lập tức hiện rõ vẻ lo lắng. “Bà bị ngã từ đâu vậy anh?”
“Từ cái thang. Bà cố chấp muốn tự sửa cái đèn, rồi ngã xuống.” Thịnh Dạng cất thẻ, bưng khay đồ ăn, tìm một góc ít người ngồi xuống. Cậu chỉnh lại điện thoại cho ngay ngắn, để lộ nửa người trên. “Sao thế? Đã đứng nhất rồi mà trông em uể oải quá.”
Lộ Gia Mạt không biết sao cậu lại nhìn ra được, cô hỏi: “Anh làm sao phát hiện được mình thích cái gì vậy?”
“Ý em là chuyện chọn trường với chọn ngành à?” Thịnh Dạng uống một ngụm coca, xé giấy gói hamburger. Cậu chưa ăn vội, chỉ nhàn nhạt nhìn cô.
Chính ánh mắt đó khiến Lộ Gia Mạt cực kỳ tin tưởng và dựa dẫm vào cậu. Cô gật đầu: “Ừm.”
Thịnh Dạng bật cười, cúi đầu cắn một miếng hamburger, thong thả nói với cô: “Em gấp gì chứ? Em mới bao nhiêu tuổi, sao có thể cái gì cũng rõ ràng được.”
“Nếu mãi không biết thì sao?”
“Thì không biết thôi. Đến lúc biết cũng chẳng muộn.”
Lộ Gia Mạt khẽ ngước mắt nhìn Thịnh Dạng, cảm giác bồn chồn và mơ hồ trong lòng như được xoa dịu đi rất nhiều.
Thịnh Dạng lại nở nụ cười: “Đừng sợ, sếp Mạt mạnh mẽ như vậy, em có đủ tự tin và đủ lựa chọn. Cuộc đời em mới vừa bắt đầu mở ra một tấm màn thật hoành tráng thôi.”