Kỳ nghỉ đông năm ấy, từ ngày mùng 2 tháng 2 bắt đầu nghỉ đến ngày 11 nhập học, tính ra đầy đủ cũng chỉ có mười ngày.
Lộ Gia Mạt chiều mùng 2 đã về Tô Châu. Lần này cô không về chỗ mẹ cô là Nghiêm Di ở, mà đi thẳng tới nhà ngoại. Cô bị bà ngoại lải nhải suốt mà ăn ngon ngủ kỹ được hai ngày, tuy nói là ăn ngon ngủ kỹ nhưng mấy phiên chợ hội nên đi thì chẳng bỏ cái nào, đồ Tết nên mua cũng chẳng thiếu phần cô vác theo.
Mãi đến trừ tịch, cô còn đang chen chúc xếp hàng trong siêu thị.
Lộ Gia Mạt đẩy xe mua sắm, chen vào hàng cân đồ, nhìn sang bà ngoại, giọng yếu xìu: “Mua thêm nữa thì nhà thật sự không còn chỗ để đâu ạ.”
Bà ngoại chẳng thèm để ý cô, cầm túi đứng ngay trước quầy bên cạnh mà chọn tới chọn lui. Lộ Gia Mạt thở dài, không làm gì được bà cụ, chỉ đành gục lên tay vịn xe đẩy, lấy điện thoại ra giết thời gian.
Moments toàn là tiếng than trời, hầu hết đều khoe bài tập nghỉ đông dày đến mức nào. Lộ Gia Mạt lướt liền bốn, năm bài, vừa lướt đến bài của bạn cùng cấp hai còn chưa kịp xem kỹ, bà ngoại đã chọn xong gừng, bỏ vào xe đẩy, giục cô: “Nhanh nhanh, theo sát chân nè, kẻo bị chen ngang.”
Đợi thanh toán xong rồi đi ra khỏi siêu thị, Lộ Gia Mạt bỏ các túi đồ vào cốp xe sau đó ngồi vào ghế phụ.
Dịp Tết đến bãi đỗ xe cũng đông nghịt, từ tầng B2 đi lên, cả một hàng dài xe đều kẹt trong lối lên. Lộ Gia Mạt cầm điện thoại, quét mã thanh toán trên tường, đợi trả tiền xong mới phát hiện giao diện vẫn đang dừng ở vòng bạn bè.
Xe phía trước vẫn chưa nhúc nhích, cô bấm mở bức ảnh mà bạn cấp hai đăng, chắc người này đi đâu chơi rồi mới về Tô Châu, vì chụp ở ga Tô Châu còn gắn định vị.
Lộ Gia Mạt nhìn thoáng là thấy ngay bóng lưng trong ảnh ấy, tuy chỉ là một bóng lưng, ngay cả đường nét gương mặt cũng chẳng rõ.
Nhưng tim cô lập tức đập nhanh hơn một nhịp. Lẽ nào hôm qua cậu nói “xuất phát”, là xuất phát đến Tô Châu sao?
Cô liếc nhìn bà ngoại đang lái xe bên cạnh, rồi lại nhìn danh sách WeChat. Ngón tay cô gõ gõ lên màn hình, gửi cho Thịnh Dạng một tin.
[Axit Kiềm Muối: Anh đang ở đâu vậy?]
Thịnh Dạng không trả lời ngay. Lộ Gia Mạt đợi một lúc, đến khi xe ra khỏi bãi đỗ, cậu vẫn chưa hồi âm, cô gọi điện trực tiếp.
Tiếng chuông bên kia vang lên mấy hồi, cuộc gọi mới được nhận.
Vừa nối máy, Thịnh Dạng nói: “Vừa nãy điện thoại anh hết pin, mới tìm được chỗ mượn sạc.”
“Ồ.” Lộ Gia Mạt khẽ bóp sợi dây mũ hoodie, “Hôm nay là đêm giao thừa mà, anh đang ở đâu thế?”
Bên đầu dây kia có chút ồn ào, cậu giống như đang bước vào đâu đó, giống như… Lộ Gia Mạt nghe thấy giọng nữ cơ học báo trạm và thông báo an ninh, cậu đang ở ga tàu điện ngầm sao?
Quả nhiên giây sau, cậu khẽ cười một tiếng, giọng trầm thấp, như hơi ngượng: “Anh vừa xuống tàu cao tốc, đang ở ga Tô Châu.”
Rồi cậu dừng lại một nhịp, hỏi cô: “Thẻ giao thông của anh phải mua đến ga nào?”
Lộ Gia Mạt siết chặt chiếc khoen kim loại trên dây mũ: “Cầu Yên Vũ.”
Lộ Gia Mạt cúp máy, tay cô vẫn nắm chặt điện thoại, ánh mắt lại nhìn sang bà ngoại ở bên cạnh. Bà ngoại đang đánh lái, ngó tình hình đường rồi hỏi: “Ai vậy?”
“Thịnh Dạng ạ.” Lộ Gia Mạt cắn nhẹ môi rồi bổ sung, “Là con trai bên phía bố con.”
“Nó nghỉ đông đến Tô Châu chơi à?” Bà ngoại hỏi.
“Coi như vậy ạ.”
Bà ngoại gật đầu, góc độ suy nghĩ rất kiểu người lớn tuổi: “Hôm nay là giao thừa, đâu thể để nó một mình ngoài đường được. Con hỏi xem nó có muốn qua nhà mình ăn cơm không.”
Lộ Gia Mạt cúi đầu nhìn giờ hiển thị trên màn hình, “Vậy để con hỏi anh ấy.”
Từ ga tàu về đến Cầu Yên Vũ chắc cũng bốn mươi phút? Không hiểu sao từ bây giờ cô đã bắt đầu sốt ruột.
Lộ Gia Mạt về đến nhà, đặt đồ xuống, rửa mặt, buộc lại tóc, nhìn thời gian rồi xuống lầu đi về phía ga tàu điện ngầm.
Hôm nay trời rất lạnh, ngoài trời còn đang mưa. Cô che ô, cằm chôn vào trong khăn quàng. Khoảng cách từ khu chung cư đến cửa ga tàu điện không xa, người đi đường cũng không nhiều. Ô của cô vô ý chạm vào ô của một bà mẹ dắt con bước ra từ cửa hàng tiện lợi, Lộ Gia Mạt vội nói xin lỗi rồi tiếp tục bước đi.
Hình như cô có thể cảm nhận được tâm trạng của Thịnh Dạng, cảm nhận được tâm ý dù mệt mỏi đến đâu cũng muốn gặp nhau dù chỉ năm phút ấy.
Bước chân càng lúc càng nhanh, giẫm qua những vũng nước, rẽ phải ở ngã thì nhìn thấy Thịnh Dạng đang đứng ở cửa ga tàu điện.
Cậu mặc nguyên cây đen, áo phao đen bên ngoài đeo một chiếc balo đen. Thấy cô, cậu tự nhiên nở nụ cười, cúi đầu đón lấy cây ô của cô, bước vào trong ô, đi sát bên cô.
Lộ Gia Mạt khẽ hỏi: “Anh đặt khách sạn chưa?”
Thịnh Dạng “ừ” một tiếng, cầm điện thoại lướt qua vài cái: “Ngay gần đây, một phẩy bảy cây.”
“Anh không biết nhà em ở đâu mà, sao lại đặt gần vậy?”
Thịnh Dạng bật cười, lần này không tự vỗ ngực khoe tài, mà thành thật nói: “Chọn gần trường cấp hai của em, trước đây em nói em học chung tiểu học và cấp hai mà. Khu vực trường học thì chắc sẽ ở không xa.”
“Ồ.” Lộ Gia Mạt cúi đầu nhìn mũi giày bị mưa tạt ướt một mảng nhỏ. Cô bỗng nghĩ ra, hai người họ nãy giờ cứ đi mãi mà chẳng có mục đích.
Trời lạnh như thế… lại còn mưa, sao không thấy lạnh chứ.
Cô dừng lại: “Thịnh Dạng.”
Cậu cũng dừng lại, cụp mắt nhìn cô. “Bà ngoại em nói mời anh về nhà em ăn cơm tất niên, anh đi không?” Nói xong cô hơi chần chừ, “Họ hàng chắc hơi nhiều, sẽ hơi ồn.”
“Đi.” Thịnh Dạng đáp. Cậu đến đây là vì muốn cùng cô đón năm mới, ở đâu cũng được.
“Được, để em nói với bà ngoại.” Lộ Gia Mạt cong nhẹ khóe môi, rồi ngẩng lên hỏi cậu, “Giờ mình đi đâu? Để hành lý ở khách sạn trước không? Nhà em ăn tối sớm, phải về sớm một chút.”
“Được.”
–
Chiều hôm đó, tầm năm giờ, Lộ Gia Mạt dẫn Thịnh Dạng về nhà bà ngoại. Trong nhà lúc này đã có rất nhiều họ hàng, lớn nhỏ đủ cả. Cô lấy dép trong nhà đưa cho Thịnh Dạng, dẫn cậu vào chào từng người, rồi cùng nhau vào căn phòng cô từng ở hồi nhỏ.
Thịnh Dạng ngồi trên ghế xem album ảnh hồi nhỏ của cô. Con trai của cậu mợ thò đầu vào, muốn vào chơi cùng. Thế là ba người cùng chơi trò nối hình, loại trò trẻ con nhất. Chơi chưa bao lâu, Thịnh Dạng đã khiến tên tiểu quỷ này nhìn cậu bằng ánh mắt sùng bái.
“Gia Mạt.” Vài phút sau, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, bà ngoại đứng ở cửa nói: “Mẹ con với Tư Đồng đến rồi.”
Lộ Gia Mạt khựng lại. Mấy hôm về đây cô vẫn chưa gặp Nghiêm Di, bà từng nhắn vài tin và gọi một lần, nhưng cả hai chỉ trò chuyện vài câu rất gượng gạo.
Cô nhìn vẻ mặt của bà ngoại, không nỡ để bà lo lắng. Cô gật đầu: “Dạ, con biết rồi, con ra ngay.”
Bà ngoại gật đầu, đóng cửa lại.
Thịnh Dạng nhìn cô đầy lo lắng. Tâm trạng Lộ Gia Mạt mà tệ, tám trên mười là vì hai người kia. Cô mím môi, lắc đầu với cậu: “Em ra một lát.”
Nhìn thấy sự lo trong mắt Thịnh Dạng rõ đến thế, cô không nhịn được bật cười: “Mẹ em đâu có ăn thịt em, không sao đâu.”
Lộ Gia Mạt bước ra ngoài thì thấy Nghiêm Di đang cởi áo khoác. Thấy cô, bà hỏi: “Nghe nói con trai bên phía bố con cũng tới rồi?”
Lộ Gia Mạt gật đầu. Cô nghĩ một lúc rồi quay vào phòng gọi Thịnh Dạng ra, để cậu chào hỏi Nghiêm Di. Rõ ràng cô nhìn thấy Nghiêm Di, Lâm Tư Đồng và bố của Lâm Tư Đồng đều đang quan sát Thịnh Dạng, mức độ nhìn chằm chằm đã có phần hơi quá đáng.
Thịnh Dạng chắc chắn cũng phát hiện, nhưng cậu vẫn như không có chuyện gì, mỉm cười lễ phép chào hỏi, nói vài câu khách sáo rồi lại quay về chơi với cậu nhóc kia.
Lộ Gia Mạt và mẹ đứng ngoài ban công. Nghiêm Di nhíu mày, chẳng vui vẻ gì. Bà không hài lòng với hướng tình cảm của Lộ Gia Mạt, sao lại ở chung với Lộ Thành Hòa một năm, thân thiết đến mức còn hơn cả bên bà. Thế nên vừa mở miệng đã mang giọng điệu khó nghe: “Con với nó thì thân quá nhỉ, không thấy con thân với Tư Đồng như vậy.”
Lộ Gia Mạt nhìn Nghiêm Di với vẻ khó tin. Biết bao lời muốn nói chất trong lòng, đến khi mở miệng thì lại chỉ thốt ra một câu: “Mẹ, con chẳng biết phải nói gì với mẹ nữa.”
Bữa tất niên hôm đó diễn ra giống mọi năm. Trên tivi chiếu Xuân Vãn, ăn xong người lớn ngồi tán gẫu, uống trà, đánh mạt chược.
Thấy trời đã muộn, bà ngoại bảo Lộ Gia Mạt tiễn Thịnh Dạng về khách sạn. Thịnh Dạng từ chối mấy lần mà vẫn không được.
Buổi tối mưa vẫn chưa tạnh. Hai người mang rác xuống lầu, vứt rác xong mới đi về phía cổng khu chung cư.
“Anh hôm nay không giận chứ?” Lộ Gia Mạt hỏi.
Thịnh Dạng nhìn cô, bật cười: “Anh dễ nổi giận thế à?”
Đúng vậy, hiếm khi thấy cậu thực sự tức giận.
Mưa nặng hạt hơn, Thịnh Dạng nghiêng ô về phía cô, cúi đầu hỏi: “Còn em?”
“Em hơi giận.” Lộ Gia Mạt rất thành thật. “Em không thích họ nhìn anh kiểu đó, hỏi anh đủ thứ. Nhưng lại là em đưa anh về, thủ phạm vẫn là em.”
Thịnh Dạng nghe mà sững lại, rồi bật cười khẽ: “Em đáng yêu thật đấy.”
Cười xong, cậu nghiêm túc lại. Ánh mắt trong màn đêm trở nên dịu dàng, kiểu dịu dàng rất non trẻ của một thiếu niên: “Anh còn tưởng em giận lúc ở ban công cơ.”
Lộ Gia Mạt lắc đầu, biết cậu đang nói chuyện gì: “Những chuyện đó không quan trọng nữa.”
Đến cổng khu chung cư, cô giơ tay ấn nút mở cửa ra vào.
Thịnh Dạng nhét ô vào tay cô: “Đừng tiễn nữa. Anh gọi xe rồi, xe đến rồi đó. Mưa lớn, lạnh lắm.”
Cậu nói xong khẽ hất cằm, chỉ vào chiếc xe màu đen đang bật đèn cảnh báo đỗ bên lề đường.
Lộ Gia Mạt nhìn chiếc xe, tay siết chặt cán ô. Cô mím môi, nhìn Thịnh Dạng thật lâu, như đang hạ một quyết tâm gì đó: “Ngày mai anh dậy sớm chút.”
“Làm gì vậy?” Cậu quay đầu nhìn cô.
“Tốt nhất là ba giờ dậy.”
Đôi mắt Thịnh Dạng đen thẫm, yên lặng nhìn cô. Lộ Gia Mạt nói tiếp: “Em dẫn anh đi thắp nén hương đầu tiên, thành tâm cầu một điều, để chúng ta đều đỗ vào ngôi trường mình muốn.”