Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 51

Trong nhà xe dưới khu nhà tập thể chất đầy đủ loại xe đạp điện, xe đạp; thiết bị sạc thì sơ sài, ổ cắm với dây sạc rối tung rối mù nằm vương vãi khắp nơi.

Lộ Gia Mạt đứng dưới bóng cái bóng đèn cũ kỹ đã đen sạm trong nhà xe, đang đợi Thịnh Dạng, cậu vẫn còn loay hoay dựng xe.

Thịnh Dạng phải thử chìa khóa ba lần mới khóa được cái xe cà tàng của mình. Trong lòng cậu âm thầm chửi mình vô dụng, rồi đứng thẳng lên nhìn sang Lộ Gia Mạt bên cạnh. Cậu cố nhịn cái động tác muốn đưa tay gãi cổ, giả vờ tự nhiên mở miệng: “Đi thôi.”

Trước đó còn có thể thoải mái như không, sao vừa đổi thân phận một cái là chẳng tự nhiên nổi nữa.

Cuối cùng Thịnh Dạng vẫn không nhịn được, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ cổ. Thấy Lộ Gia Mạt đứng y như tượng, cậu bước tới, khẽ ho một tiếng: “Em ngại hả?”

Lộ Gia Mạt ngẩng mắt khỏi mặt đất, ngước lên nhìn cậu, rồi thật thà gật đầu: “Ừm.”

“Thế còn anh?” Cô hỏi.

Thịnh Dạng nhìn cô hai giây, rồi cũng thành thật theo: “Anh cũng hơi.”

Hai người một trước một sau đi lên lầu. Trong nhà, Thịnh Nhuế và Lộ Thành Hòa đều đang ở nhà.

Thịnh Nhuế ôm laptop làm việc trên bàn ăn, còn Lộ Thành Hòa thì ngồi ở phòng khách, cầm Ipad nghe điện thoại công việc.

Lộ Gia Mạt nhìn hai người họ hai ba giây, lại cúi đầu đổi giày. Tim cô đập thình thịch; đổi được một nửa, cô lại quay đầu nhìn Thịnh Dạng.

Thịnh Dạng cảm nhận được ánh mắt cô, liền ngẩng lên nhìn lại. Cậu như chẳng nhận ra cô đang nghĩ gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Nhìn cái gì chứ.

Lộ Gia Mạt chớp mắt rồi vội thu ánh mắt lại. Cô mang xong dép rồi đi vào trong trước.

“Về sớm thế?” Thịnh Nhuế thấy họ bước vào liền hỏi.

Lộ Gia Mạt lấy một chai nước từ trong tủ lạnh, gật đầu đáp: “Kết thúc là bọn con về liền.”

Cô không tập trung nổi, đa số sự chú ý đều bay hết về phía Thịnh Dạng. Thịnh Dạng đổi xong dép, ngồi luôn xuống sofa, tiện tay cầm điều khiển mở một kênh.

Thịnh Nhuế đang viết tài liệu: “…”

Bà nhìn Thịnh Dạng một cách khó hiểu: “Mẹ với chú Lộ còn đang làm việc đây, con bật tivi xem cái gì?”

Lúc này Thịnh Dạng mới nhận ra mình vừa làm gì. Cậu liếc Lộ Gia Mạt một cái, rồi tắt tivi, nhưng vẫn ngồi nguyên đó, không nhúc nhích.

Thịnh Nhuế thấy cậu càng kỳ quặc hơn: “Không có việc thì đi tắm, ngồi lì ở phòng khách làm gì, lớn tướng rồi đứng chặn ở đây không thấy vướng à.”

“Ồ.”

Thịnh Dạng đứng dậy, ánh mắt lại lướt sang Lộ Gia Mạt một cái rồi mới lê bước về phòng.

Lộ Gia Mạt thấy rõ mấy cái liếc mắt đó của cậu, căng thẳng đến mức uống thêm một ngụm nước, rồi cũng về phòng mình.

Đêm nay chắc chắn ngủ không nổi.

Tắm xong, Lộ Gia Mạt còn chẳng lên giường, chỉ co người trong chiếc ghế, hai tay ôm chân, cằm đặt lên đầu gối.

Năm phút trước Khâu Quả nhắn cho cô cả đống tin, nói cô không đi hát là bỏ lỡ bao nhiêu chuyện; nào là ai với ai hôm nay thành đôi, ai với ai không thành, rồi ai đó uống nhiều quá nên gào hát mấy bài thất tình.

Cô xem một lúc, rồi nhắn lại cho Khâu Quả.

[Axit Kiềm Muối: Mình với Thịnh Dạng ở bên nhau rồi]

[Quả Quả Không Ăn Quả: ?]

[Quả Quả Không Ăn Quả: ???]

[Quả Quả Không Ăn Quả: ??????]

[Quả Quả Không Ăn Quả: Mình đ—!!!]

[Quả Quả Không Ăn Quả: Mình biết mà!!!]

[Quả Quả Không Ăn Quả: Bao giờ thế? Là học kỳ trước hay học kỳ này? Hay sau Tết? Mình trước giờ không dám đoán, nhưng hai đứa cậu rõ ràng quá trời luôn á á á á á]

[Axit Kiềm Muối: Vừa nãy, một tiếng trước]

[Quả Quả Không Ăn Quả: Hả? Trời má, vừa nãy thiệt hả]

Lộ Gia Mạt khẽ cắn môi. Chính cô cũng hơi bất ngờ; dù học kỳ trước vùi đầu vào thi đấu, học kỳ này từ tháng ba lại đi tập huấn. Nhưng chủ yếu vẫn là do Thịnh Dạng quá chậm chạp.

Điện thoại đặt trên bàn lại rung thêm một cái —

[Quả Quả Không Ăn Quả: Thế hai đứa cậu tiến tới bước nào rồi? Hôn chưa?]

Hôn cái gì chứ.

[Axit Kiềm Muối: Đến tay còn chưa nắm]

[Quả Quả Không Ăn Quả: Hả????]

[Quả Quả Không Ăn Quả: Thật không đó?]

[Axit Kiềm Muối: Thật]

Cô chợt nhớ lúc ăn tối, nhìn thấy người ta sau khi tỏ tình và xác định quan hệ xong thì còn hôn nhau tận năm phút cơ. Còn hai người họ hình như chỉ đẩy xe, chẳng ai nói câu nào, im lặng nguyên đường về nhà.

Lộ Gia Mạt nghiêng đầu một chút, má mềm áp lên đầu gối, ánh mắt lơ đãng không tiêu cự, ngón tay cứ chạm chạm vào màn hình.

Vậy rốt cuộc anh ấy nghĩ gì thế nhỉ.

Thịnh Dạng thì chẳng nghĩ gì cả, cũng đang co người trong ghế, đếm nhịp tim chơi.

Điện thoại của cậu náo nhiệt hơn của Lộ Gia Mạt nhiều, cả tối rung liên tục. Cậu dứt khoát nhận một cuộc, rồi quăng đại lên bàn, cũng không bật loa, chỉ để đầu dây bên kia tự nói cho đủ.

Uông Minh Phi nói suốt hai mươi phút mới phát hiện có gì đó sai sai, gào lên: “Này Thịnh Dạng cậu đâu rồi? Tôi nói nãy giờ cậu không hé lời nào đúng không?”

“Ừ.”

Thịnh Dạng bấm tăng âm lượng một chút, rất thẳng thắn thừa nhận. Cậu xoay xoay sợi dây treo điện thoại trong tay, cúi đầu nghĩ sao mã với ba Lộ Gia Mạt mãi chưa chịu vào phòng.

“Nghe Trình Duệ nói cậu chưa xong bữa chia tay đã chuồn, mấy hoạt động sau cũng không đi. Cậu đi đâu thế?”

“Đi tỏ tình.”

“Đậu má—”

Giọng Uông Minh Phi lập tức to gấp đôi, phấn khích gần như nổ tung. “Cậu cuối cùng cũng ra tay rồi hả!”

“Đừng nói khó nghe vậy.”

Nhưng Uông Minh Phi mặc kệ, giọng hưng phấn, lại thiếu đòn: “Thế giờ cậu đang làm gì? Ở nhà hả?”

“Ở nhà.”

Thịnh Dạng xoay thêm vòng nữa cái dây treo. “Tôi làm gì được? Mẹ tôi với bố em ấy đang ở đây mà.”

Có lẽ nghe được tiếng lòng của cậu, Thịnh Nhuế ở phòng khách ngẩng đầu xoay cái cổ mỏi, gập laptop lại rồi đứng lên về phòng. Cuộc họp của Lộ Thành Hòa cũng gần xong, hai mươi phút sau ông cũng vào phòng.

Căn phòng khách bây giờ yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, tối om, chẳng còn ai.

Còn phòng phía nam 502 và phòng làm việc đối diện, đèn vẫn sáng. Hai người bên trong vẫn mỗi người một phòng.

Lộ Gia Mạt vẫn đang nhắn tin lơ đãng với Khâu Quả. Chủ đề chẳng còn dính dáng gì đến cô và Thịnh Dạng nữa, Khâu Quả lại tiếp tục phát tin trực tiếp chuyện bên cô ấy.

Thịnh Dạng thì đã cúp máy của Uông Minh Phi. Cậu lấy cái dây treo điện thoại, quấn hết vòng này đến vòng khác, lại lắc đi lắc lại; may mà sợi dây chất lượng tốt, bị lăn qua lộn lại vậy mà vẫn chưa bung. Cái ghế xoay cũng bị cậu xoay tới xoay lui mấy vòng, cuối cùng thì tựa ghế kẹt vào tủ bên cạnh, phải dừng lại.

Thịnh Dạng ngẩn ra vài giây, rồi bất ngờ chống tay lên thành ghế, đứng bật dậy.

Cậu lê dép đi vài bước. Tới cửa, bước chân cậu khựng lại. Ánh mắt dừng trên cái cửa vài giây, rồi cậu ấn xuống tay nắm, sau đó mở cửa.

Cậu kéo lê dép, bước thêm hai bước, ngón tay khẽ gõ lên cửa phòng Lộ Gia Mạt.

Chỉ một tiếng.

Rất nhanh, cửa mở ra.

Lộ Gia Mạt mặc váy ngủ màu vàng nhạt, tóc mềm mượt xõa bên vai, tay nắm cửa, ngước lên nhìn cậu. Cô cắn nhẹ phần thịt trong môi, đôi mắt vì căng thẳng mà mở hơi tròn hơn bình thường.

Lộ Gia Mạt hít một hơi, lại cắn môi một cái: “Anh muốn vào không?”

Thịnh Dạng sững một chút. Ánh mắt cậu dừng ở dấu răng vừa hằn trên môi cô, rồi khẽ lắc đầu: “Hôm nay không vào.”

Hả?

Không ngờ cậu trả lời vậy, Lộ Gia Mạt cũng sững lại. Cô liếc về phía phòng cậu, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sang phòng anh à?”

Cậu vẫn lắc đầu, tóc mái trước trán khẽ lay động: “Cũng không.”

Lộ Gia Mạt hơi mơ hồ: “Vậy đứng ở cửa thôi hả?”

Nhưng Thịnh Nhuế và Lộ Thành Hòa có thể ra bất cứ lúc nào, bị thấy thì sao…

Thịnh Dạng cúi mắt, không nói gì ngay. Im lặng một lúc lâu, rồi ngẩng lên nhìn cô.

Ánh mắt và biểu cảm của cậu nghiêm túc đến mức giống như sắp nói ra chuyện gì đó rất quan trọng.

Làm gì vậy, rốt cuộc anh ấy định nói gì?

Ngón tay Lộ Gia Mạt theo phản xạ siết lại, tim cũng treo lơ lửng.

Qua hai ba giây, cũng có thể là bốn năm giây, Thịnh Dạng hỏi: “Có thể nắm tay không?”

Gì cơ?

Đầu Lộ Gia Mạt hơi không theo kịp, phải mất một lúc lâu mới hiểu ra cậu nói gì. Cô khẽ gật đầu, động tác rất nhỏ.

Chỉ là nắm tay thôi mà, có cần nghiêm túc đến mức này không? Làm cô căng thẳng đến tê cả sống lưng.

Thịnh Dạng hơi cúi xuống, kéo bàn tay cô từ bên hông sang. Hai người đang đứng ngay cửa, cửa phòng của cả hai đều hé mở. Cô còn cảm nhận được phòng cậu mở điều hòa lạnh hơn phòng cô.

Cô nhìn thấy Thịnh Dạng đặt tay cô vào lòng bàn tay trái của mình, đầu cậu hơi cúi, hàng mi rủ xuống. Đốt ngón tay bàn tay phải của cậu, từng chút một, bóp nhẹ lòng bàn tay cô, từ lòng bàn tay, đến khớp ngón, rồi đến đầu ngón tay.

Tay cậu lớn hơn tay cô nhiều, bụng ngón và lòng bàn tay đều có một lớp chai mỏng, mà nhiệt độ tay cậu cũng thấp hơn cô một chút.

Nên mở điều hòa lạnh vậy để làm gì chứ…

Bị cậu bóp nhẹ lòng bàn tay, Lộ Gia Mạt không kiềm được hơi nhột, đầu ngón theo phản xạ co lại. Đầu ngón cô chạm vào đầu ngón cậu, rồi đầu ngón cô lập tức bị cậu giữ lấy.

Tim cô giật mạnh một nhịp.

Ipad của Lộ Thành Hòa vẫn còn để trên bàn trà, ánh sáng từ khe cửa phòng Thịnh Nhuế và Lộ Thành Hòa vẫn hắt ra, bọn họ còn chưa ngủ.

Mạo hiểm thế này mà hai đứa lại đứng ngay cửa nắm tay?

Lộ Gia Mạt không nhịn được ngẩng mi nhìn cậu. Cô cắn môi hơi mạnh hơn, đầu lưỡi căng thẳng l**m nhẹ môi. Cô vốn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ nghiêm túc cúi đầu của cậu, lời lại mắc ở cổ họng.

Sao anh ấy phải nghiêm túc vậy chứ? Cảm giác như chỉ một chuyện nắm tay mà biến thành chuyện hệ trọng lắm. Không biết là mười phút hay chưa đến mười phút, nói chung chẳng ai đeo đồng hồ, điện thoại cũng không cầm.

“Được rồi.” Ánh mắt Thịnh Dạng khẽ lay động, giọng cậu rất thấp, thấp đến mức khàn khàn. “Tối nay đến đây thôi.”

Nói vậy nhưng tay cậu vẫn không buông.

Đầu ngón tay Lộ Gia Mạt như tê rần. Cô hít một hơi, mím môi, lại khẽ nhìn cậu.

Thịnh Dạng đứng trong bóng tối cũng đang nhìn cô. Ánh mắt cậu dừng lại vài giây, như đang kìm nén thứ gì đó, rồi như không kìm được nữa, đầu cậu cúi xuống.

Lộ Gia Mạt nghẹn thở. Ngay giây tiếp theo, cô cảm nhận được trán mình bị chạm nhẹ một cái, rất nhẹ, tựa như lướt qua.

Hơi thở ấm của cậu phả xuống.

Cô còn chưa kịp cảm nhận thêm gì, đã bị cậu đẩy nhẹ vào trong phòng mình. Bên tai nghe thấy giọng cậu: “Thật đấy, hôm nay đến đây thôi.”

Không biết cậu đang nói với cô hay đang tự nói với chính mình.

Bình Luận (0)
Comment