Hôm sau Lộ Gia Mạt dậy sớm ngoài dự liệu của cô, tuy kỳ thi đại học đã kết thúc nhưng chiếc đồng hồ sinh học nghiêm ngặt suốt ba năm vẫn chưa kết thúc theo. Cô lần mò tìm điện thoại, bấm sáng màn hình, nhìn thời gian hiện trên đó, phản ứng chậm nửa nhịp rồi mới tắt báo thức, may mà không vô thức bật luôn phần nghe hiểu tiếng Anh. Cô mơ màng ngồi dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.
Lúc này trong phòng khách khu nhà tập thể chỉ có ba người. Thịnh Nhuế mặc đồ ngủ đang cầm bình tưới hoa ngoài ban công, bà thấy nắng gắt quá, cứ lẩm bẩm là hoa bị nắng làm héo hết rồi. Lộ Thành Hòa đang pha cà phê ở quầy bar, pha xong bèn bưng cho bà một ly, liếc nhìn chậu hoa rồi hờ hững nói: “Không được thì vứt đi.”
Thịnh Nhuế thấy ông không bình thường, ngẩng đầu lườm một cái: “Sao anh không tự vứt bản thân đi?”
Lộ Thành Hòa bật cười, tính khí xem chừng cũng khá tốt. Ông nhìn khoảng trống ngoài ban công rồi nghĩ cách giúp bà: “Hay chuyển qua bên kia, bên đó không có nắng.”
“Ừm.” Thịnh Nhuế gật đầu, “Rồi chiều bên đó lại có nắng…”
Lộ Gia Mạt đứng đó một lát, thấy Thịnh Dạng ngậm một miếng bánh mì nướng từ bếp lảo đảo bước ra. Cậu còn cầm theo một cốc sữa, lúc đi ngang qua cô thì nhìn thẳng một cái rồi mới ngồi xuống sofa. Cô cũng theo phản xạ nhìn cậu hai giây, đến khi nhận ra thì đưa tay vô thức chỉnh chỉnh mái tóc, chỉnh xong lại cảm thấy mình không tự nhiên, bèn phồng má một cái rồi nhanh chóng quay người vào phòng tắm.
Cô mở nước, bóp sữa rửa mặt ra lòng bàn tay, trên má thì cứ xoa xoa, chà chà. Trong đầu lại nghĩ sao cậu ta cũng dậy trước bảy giờ rồi? Khi rửa sạch bọt trên mặt, cầm khăn lau khô nước rồi mở cửa bước ra, cô thấy Thịnh Dạng đang ngồi trên sofa bỗng dịch sang bên cạnh. Vốn dĩ cậu ngồi ở mép phải nhất, lười biếng tựa vào tay vịn, giờ thì nhường chỗ đó ra.
Bước chân Lộ Gia Mạt khựng lại một chút, cô cúi đầu, mím môi, rồi ngồi xuống đúng vị trí cậu vừa nhường. Thịnh Dạng tự nhiên đưa cho cô túi bánh mì nướng, Lộ Gia Mạt đưa tay nhận, lấy một lát trong túi rồi ngoan ngoãn cắn ăn.
Đúng lúc này, Thịnh Nhuế từ ban công quay lại phòng khách. Bà nhìn thấy Lộ Gia Mạt thì ngạc nhiên: “Mạt Mạt cũng dậy rồi à? Sao ai cũng dậy sớm thế, chưa quen à?”
Lộ Gia Mạt khẽ gật đầu, cô đúng là chưa quen, cơ thể đã thành phản xạ điều kiện rồi.
“Hai đứa không ra ngoài chơi à? Đừng nói là ngày đầu nghỉ hè đã định ru rú ở nhà nhé?” Thịnh Nhuế hỏi.
Không biết chữ nào làm Lộ Gia Mạt bị nghẹn, cô bị miếng bánh mì làm sặc, động tác chơi game giải đố của Thịnh Dạng bên cạnh dừng lại, rồi cậu đưa luôn cốc sữa ban nãy cho cô.
Đợi Lộ Gia Mạt nhận cốc sữa, Thịnh Dạng mới nói với mẹ: “Để lát xem đã, ban ngày nắng gắt quá.”
Giọng điệu rất tự nhiên.
Thịnh Nhuế nhìn cái nắng bên ngoài, gật đầu thông cảm: “Đúng thật, thời tiết nóng kinh khủng.”
Lộ Gia Mạt cúi đầu uống một ngụm sữa, nuốt xong mà vẫn không rời miệng khỏi thành cốc, chỉ khẽ tựa lên viền cốc. Cô ngước mắt nhẹ nhàng nhìn Thịnh Nhuế, rồi nhìn Lộ Thành Hòa vừa bưng hoa từ ban công về, cuối cùng liếc sang Thịnh Dạng.
Nhìn xong, cô lại cúi uống thêm một ngụm sữa. Khi ngẩng đầu lên, Thịnh Dạng cũng liếc nhìn cô một cái. Lộ Gia Mạt khẽ cắn cạnh ly thủy tinh, cụp mắt xuống, len lén mỉm cười.
–
Hôm đó Thịnh Nhuế và Lộ Thành Hòa hơn tám giờ đã ra ngoài đi làm. Lộ Gia Mạt ăn trưa xong không bao lâu lại buồn ngủ, leo lên giường ngủ thêm một giấc nữa. Ngủ dậy thì nghe bên ngoài có tiếng mèo kêu.
Cô tò mò mở cửa, thấy Thịnh Dạng vừa đóng cửa chống trộm, trong tay cậu ôm một con mèo nhỏ xíu, gầy nhẳng, lông cam trắng.
“Con mèo ở đâu ra vậy anh?” Lộ Gia Mạt kinh ngạc hỏi.
Thịnh Dạng dùng hai ngón tay khẽ nâng cằm con mèo, cẩn thận xem mắt, mũi và tai của nó: “Lúc nãy nghe nó kêu ngoài cửa, không biết là tự leo lên hay ai để ở đó.”
Lộ Gia Mạt đi đến bên cạnh cậu, cúi đầu lại gần nhìn. Con mèo quá nhỏ, yếu ớt kêu nho nhỏ trong lòng bàn tay Thịnh Dạng. Cô muốn chạm nhưng lại không dám: “Nó nhỏ quá, còn chưa bằng lòng bàn tay anh nữa.”
“Ừ, chắc chưa đến nửa tháng tuổi.” Thịnh Dạng kiểm tra xong phần bên ngoài có thể thấy được, rồi nhìn sang Lộ Gia Mạt. Thấy mắt cô mở to tròn vo như mèo con, cậu quan sát cô thêm hai giây mới dời tầm mắt về con mèo. “Trông nó vẫn khá khỏe, không bị nấm da, trong tai cũng không có ve, nhưng vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra cho chắc.”
“Vậy bây giờ mình đến bệnh viện thú y nha?” Lộ Gia Mạt bị tiếng kêu của mèo làm mềm hết cả tim, mắt càng mở to, nhìn thẳng vào cậu.
Thịnh Dạng chạm phải ánh mắt cô, bị cô nhìn đến mềm lòng. Cậu gật đầu, tìm một cái thùng giấy, lại kiếm một cái chăn mềm lót vào bên trong rồi đặt mèo con vào, sau đó đặt xe đến bệnh viện thú y gần nhất.
Từ lúc xuống lầu đến khi lên xe rồi đến bệnh viện, Lộ Gia Mạt vẫn nhìn chằm chằm vào con mèo, hồi hộp vô cùng.
“Rất khỏe, đợi lớn thêm chút nữa thì có thể đến tiêm vắc xin.” Bác sĩ khám xong nói với hai người họ.
“Phải lớn đến mức nào mới tiêm được ạ?” Lộ Gia Mạt hỏi.
“Ít nhất phải thêm hai tuần nữa.” Bác sĩ vừa xoa đầu con mèo đang ngọ nguậy, “Giờ còn nhỏ quá, về nhà cho uống sữa dê và một chút pate cho mèo con.”
Lộ Gia Mạt gật đầu. Cô nghiêng đầu nhìn Thịnh Dạng bên cạnh, cậu đang cúi nhìn điện thoại, mở phần ghi chú và gõ lại từng điều. Nghe bác sĩ dặn xong, cậu còn hỏi thêm vài lưu ý về cách chăm mèo, trước khi đi còn kết bạn WeChat với bệnh viện.
Hai người ra khỏi bệnh viện, rồi ghé cửa hàng thú cưng gần đó mua toàn bộ đồ dùng cho mèo. Mua xong thì Lộ Gia Mạt mới nhận ra một vấn đề: “Mình nuôi nó luôn hả?”
Thịnh Dạng ôm thau cát và túi cát mèo, ngoảnh lại nhìn cô: “Sao cũng được, nhưng giờ phải chăm nó một thời gian, nó nhỏ quá.”
Lộ Gia Mạt cúi nhìn con mèo trong chiếc balo mèo mới mua, giọng có chút lo lắng: “Em chưa từng nuôi con gì nhỏ như vậy.”
Nhưng cô tự do dự hai giây rồi nói tiếp: “Không sao, có thể học mà.”
Xử lý xong chuyện của mèo, lúc về đến nhà trời đã hơn sáu giờ chiều, hoàng hôn đỏ rực nửa bầu trời.
Lộ Thành Hòa và Thịnh Nhuế đều rất dễ dàng chấp nhận mèo con, còn chủ động tìm chỗ đặt ổ mèo và khay cát.
Ăn tối xong, Lộ Gia Mạt chủ động đi đổ rác, nhưng cô vừa xuống dưới lầu thì Thịnh Dạng cũng đi theo.
Hai người đổ rác xong không về ngay mà thong thả đi dạo trong khuôn viên trường. Đại học còn chưa nghỉ hè, trời sập tối rồi mà trên sân vận động vẫn khá đông.
Lộ Gia Mạt ngồi ở hàng cuối của khán đài cạnh sân, chăm chú nhìn mấy người đang chạy bộ buổi tối. Trước sau chẳng có ai, chỉ có vài nữ sinh ở mấy hàng ghế phía trước đang ríu rít trò chuyện, thỉnh thoảng vài câu vang lên đến chỗ cô.
Vài phút sau, Thịnh Dạng xách hai cốc trà sữa và một túi giấy bước từ mép sân lên khán đài. Khi đi ngang qua nhóm nữ sinh kia, cậu đột ngột bị gọi lại.
“Anh đẹp trai.” Trong mấy cô gái đó, cô buộc tóc đuôi ngựa đứng bật dậy, cầm điện thoại đi đến bên cạnh cậu. Cô vừa nói xong, mấy cô bạn ngồi sau đã bật cười.
“Đừng cười nữa.” Cô gái bị cười đến mất tự nhiên, ngẩng đầu nhìn Thịnh Dạng, “Anh cho em xin WeChat được không?”
Cô vừa nói xong thì một cô khác liền hùa theo: “Trực tiếp dữ luôn á.”
“Thật đó, tế nhị chút đi mà.”
Thịnh Dạng không hề bị cảnh tượng này làm bối rối. Cậu liếc ra sau, nhìn về phía Lộ Gia Mạt một cái: “Tôi đến tìm bạn gái nên không cho WeChat đâu, em ấy đang nhìn đấy.”
Cô gái kia sững lại, quay đầu nhìn về phía Lộ Gia Mạt. Cô cũng rất thoải mái: “Vậy được.”
Còn nói thêm với Lộ Gia Mạt: “Xin lỗi nha, tôi không biết anh ấy có bạn gái.”
Lộ Gia Mạt không ngờ lại đột nhiên bị nhắc đến, trong giây lát hơi ngơ ra, không biết phải đáp gì. May mà mấy cô kia cũng chỉ trêu chút rồi thôi.
Thịnh Dạng đi đến ngồi cạnh Lộ Gia Mạt, đưa ly trà sữa cho cô. Cô nhận lấy, cắn ống hút uống một ngụm, trong lòng lại chậm rãi lặp lại mấy chữ kia, “bạn gái”.
Vậy tức là bây giờ bọn họ đang yêu nhau rồi à?
Lộ Gia Mạt vừa nghĩ xong đã thấy Thịnh Dạng mở chiếc hộp giấy kia, rồi đưa cho cô một cái nĩa.
Lúc này cô mới nhìn rõ đó là túi của một tiệm bánh. Cậu mua một chiếc bánh nhỏ xinh, trang trí rất tinh tế. Nhưng hôm nay đâu phải sinh nhật ai, mua bánh làm gì?
Lộ Gia Mạt nhận nĩa, ngẩng mắt nhìn Thịnh Dạng. Đôi mắt đen thẫm của cậu cũng đang nhìn cô.
Không lẽ chuyện này cũng phải mua bánh để kỷ niệm?
Như để xác nhận suy đoán của cô, Thịnh Dạng nhìn cô vài giây rồi thu ánh mắt về. Cậu rũ mắt, nhìn chiếc bánh trong tay: “Hôm nay là ngày đầu tiên.”
“Ngày đầu tiên chẳng phải hôm qua sao?” Lộ Gia Mạt nói xong thì cắn nhẹ nĩa. Vài giây sau, cô liếc vào túi: “Anh đừng nói là còn mua cả nến nha?”
Bị cô nói trúng, Thịnh Dạng dứt khoát lấy nến ra.
“Mua rồi thì thắp luôn đi.” Lộ Gia Mạt nói.
Cậu mua loại nến giống pháo que nhỏ, bật lên sẽ b*n r* những tia sáng như pháo hoa. Bật lửa châm, tia lửa sáng suốt một lúc mới tắt.
Sau đó, Lộ Gia Mạt cầm nĩa, ngoan ngoãn ăn từng miếng bánh nhỏ một, yên tĩnh mà chậm rãi.
Thịnh Dạng một tay đặt trên đầu gối, một tay cầm bánh, cụp mắt nhìn cô ăn.
Không biết từ lúc nào nhóm nữ sinh ở mấy hàng ghế trước đã rời đi. Trên khán đài chỉ còn vài người ở hàng đầu bên trái, dưới sân người chạy cũng thưa hơn nhiều.
Lộ Gia Mạt ăn được nửa miếng bánh, ánh mắt từ miếng trái cây trên mặt bánh từ từ nâng lên, nhìn sang Thịnh Dạng bên cạnh.
Chỗ họ ngồi khá tối; xa hơn một chút có một cột đèn đường, nhưng ánh sáng bị tán lá che gần hết. Trên mặt đất dưới chân và lưng ghế phía trước chỉ thấy bóng cây lay động nhẹ theo gió.
Lộ Gia Mạt nhìn gương mặt yên tĩnh nghiêng sang của cậu, lại nhìn ánh mắt kia, không tự chủ khẽ mím môi.
Thịnh Dạng chú ý đến động tác của cô, đôi mắt lay động, mí mắt hơi nâng lên. Rồi không biết ai là người nghiêng lại trước, họ từ từ gần nhau hơn.
Ngay giây đầu môi vừa chạm, Thịnh Dạng bỗng lùi lại một chút, kéo khoảng cách giữa hai người ra. Cậu thở mạnh, ngực phập phồng, nhìn cô rồi im lặng hai ba giây. Như thể đang cố đè xuống sự nôn nóng của mình, cậu hơi ngẩng cằm lên, lần nữa cúi người, khẽ chạm môi mình lên khóe môi cô, hôn một cái.
Hôn xong, cậu nhắm mắt lại, cúi thấp đầu xuống, giọng rất khẽ: “Xong rồi.”
Cậu nói: “Tim anh lần này thật sự nổ tung rồi.”