Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 54

Sau chín giờ tối, khu chợ này hầu như chẳng còn ai. Việc buôn bán của họ cũng xem như ổn, ít nhất cũng có “mở hàng”, bán được hai cuốn. Bọn họ mang đống sách vở và sổ ghi chép đến trạm phế liệu, tổng cộng bán được chín mươi tám tệ.

Sau đó cả đám cười ngốc nghếch suốt đoạn đường, tùy tiện tìm một quán cá nướng chưa đóng cửa rồi ngồi xuống.

Gọi món xong, Uông Minh Phi lại tiếp tục chủ đề vừa rồi còn chưa nói xong: “Đi xa quá chơi chẳng đã, vậy chọn chỗ gần gần kiểu ba ngày hai đêm ấy.”

“Gần đây có chỗ nào vui đâu.” Khâu Quả chẳng có tí hứng thú nào, “Đi chán cả rồi.”

Cậu bạn mới quen, Tống Tử Di, đề nghị: “Vậy hay là đi cắm trại đi, kiểu ngủ một đêm trong núi, còn có thể nướng đồ, nấu ăn.”

“Cái này hay nè.” mắt Khâu Quả sáng lên, nhìn sang Lộ Gia Mạt, “Cậu thấy sao?”

Lộ Gia Mạt đang bóc đôi đũa dùng một lần. Cô cầm mảnh bao nilon trong tay, mắt đảo tìm chỗ để vứt.

Thịnh Dạng ngồi bên cạnh vốn đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn, thấy thế liếc mắt sang liền tự nhiên đưa tay nhận lấy, thuận tay giúp cô bỏ vào thùng rác bên cạnh bàn.

“Được mà.” Lộ Gia Mạt không có ý kiến gì.

“Hay quá.” Khâu Quả vui như tìm được mục tiêu mới, “Vậy tụi mình nghiên cứu xem đi đâu.”

Bọn họ gọi hơi nhiều món. Lộ Gia Mạt lúc nãy đã ăn khá nhiều ở quầy, giờ không đói chút nào. Cô ngậm một viên kẹo bạc hà miễn phí của quán, cầm cái muỗng trên tay, bỗng thấy hứng thú với tô thạch đá trên bàn.

Đang ăn được một nửa thì điện thoại Thịnh Dạng rung lên. Cậu liếc một cái, là ông nội gọi. Cậu ra ngoài nghe máy, tiện thể thanh toán luôn ở quầy, rồi còn bốc mấy viên kẹo trong giỏ tre nhỏ mang về cho Lộ Gia Mạt.

“Bàn luận tới đâu rồi?” Cậu ngồi xuống hỏi.

“Lập cái nhóm rồi.” Uông Minh Phi ngẩng đầu lên, “Vẫn chưa chọn chỗ.”

Thịnh Dạng gật đầu. Cậu thấy Lộ Gia Mạt đang bóc hai viên kẹo, rồi nhét cả hai vào miệng, má trái phồng to một cục. Cậu thấy vậy buồn cười, hạ giọng nói với cô: “Còn cay à? Ăn nhiều vậy, không sợ đau răng sao.”

Lộ Gia Mạt nhìn cậu đờ đẫn, lông mi chớp một cái, nhưng không trả lời.

Cho đến gần cuối bữa, Khâu Quả và Tống Tử Di đi vệ sinh, Uông Minh Phi thì ra ngoài nghe điện thoại của mẹ.

Bên bàn chỉ còn lại hai người họ.

Lúc này, sau khi ăn xong hai viên kẹo, Lộ Gia Mạt khẽ kéo tay Thịnh Dạng đang để thả xuống đầu gối.

Thịnh Dạng khựng lại, ngón tay của tay còn lại vốn đang gõ trả lời tin nhắn dừng giữa màn hình. Cậu ngước mắt nhìn về phía Lộ Gia Mạt, vừa định lên tiếng.

Nhưng Lộ Gia Mạt đã nhanh hơn một bước. Cô nhìn vào mắt cậu, nói: “Giờ hết cay rồi.”

Rồi còn chưa chờ Thịnh Dạng hiểu cô có ý gì, cô đã nhanh như chớp nghiêng người sang, hôn lên khóe môi cậu một cái.

Cảm giác mềm ấm chạm tới, Thịnh Dạng theo phản xạ ném luôn điện thoại lên bàn. Cậu gần như theo bản năng muốn ôm lấy sau gáy cô để hôn lại, nhưng Uông Minh Phi còn chưa quay lại, giọng nói to đùng của cậu ta đã từ đằng xa vọng tới.

Lộ Gia Mạt lập tức buông tay cậu ra, ngồi thẳng lại đúng y tư thế ban đầu, mặt mày bình thản như chẳng có chuyện gì, tay lại nghịch mấy viên kẹo trên bàn.

Thịnh Dạng vẫn hơi nghiêng người sang phía cô, nhìn dáng vẻ vờ như không có gì kia vài giây rồi mới thu hồi ánh mắt.

Từ bao giờ mà cô gan vậy chứ? Còn Uông Minh Phi nữa, về lúc nào chẳng được, nhất định phải về đúng lúc này.

“Anh Dạng, cậu thanh toán lúc nào thế? Làm việc tốt chẳng để lại tên hả?” Uông Minh Phi chả biết gì, vừa nói xong đã nhận ngay cái liếc lạnh như băng của Thịnh Dạng. Cậu ta ngơ ngác: “Ơ, này là cậu đãi bọn này nha, đừng đổ qua tôi đó.”

Thịnh Dạng hoàn toàn không có tâm trạng để ứng phó với cậu ta. Cậu cầm lên chiếc điện thoại vừa ném bừa, mở khóa lại, gõ nốt tin nhắn dang dở rồi gửi đi, giọng chẳng kiên nhẫn mà bảo: “Cậu im miệng đi.”

Tối đó về đến nhà, Lộ Gia Mạt đi xem mèo trước, Thịnh Dạng thì vào tắm trước.

Cậu tắm xong đi ra, trên đầu quấn khăn, cũng ngồi bên sofa xem con mèo con.

Thịnh Nhuế tan làm về, vừa vào cửa đã thấy hai đứa nó cùng nhìn chằm chằm con mèo liền thấy buồn cười. Cô đổi dép xong, thấy Lộ Gia Mạt vẫn mặc đồ đi chơi: “Gia Mạt, con không tắm thì dì tắm trước nhé?”

Lộ Gia Mạt gật đầu: “Dì tắm trước đi ạ, con không vội.”

Thịnh Nhuế vào phòng lấy quần áo, rồi đi vào phòng tắm.

Lộ Gia Mạt liếc sang Thịnh Dạng đang dùng ngón tay chọc mèo. Cậu cụp mắt, một tay tùy ý đặt trên đầu gối, khóe môi hơi nhếch, vẻ mặt trông có chút dịu dàng.

Thịnh Dạng phát hiện Lộ Gia Mạt đang nhìn mình, cũng ngước mắt liếc cô một cái. Bốn, năm giây sau, cậu mím môi, ánh mắt nhìn sang Lộ Thành Hòa ở trong bếp làm đồ ăn khuya, rồi cúi đầu nhìn con mèo đang chăm chú ăn.

Gần mười một giờ tối, Lộ Gia Mạt vào phòng lấy váy ngủ rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.

Không biết tối nay cô lề mề kiểu gì, hơn nửa tiếng sau mới bước ra.

Cô đóng cửa phòng tắm, chuẩn bị về phòng mình. Vừa đi được hai bước thì cửa phòng sách bất ngờ mở ra.

Thịnh Dạng trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh một cái lôi cô vào trong. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cậu vòng tay bế ngang đặt ngồi lên bàn học.

Động tác cậu hơi gấp. Lộ Gia Mạt cảm giác lưng mình như đụng vào chân đèn bàn và chiếc đồng hồ điện tử.

Thịnh Dạng cũng nhận ra mình vừa rồi hơi vội. Cậu lập tức bước lên một bước, một tay ôm eo cô, một tay đẩy mấy món đồ trên bàn ra phía sau.

Rồi đợi làm xong hết mấy việc ấy, cậu đứng g*** h** ch*n cô, mí mắt hơi cụp xuống, cúi đầu nhìn thẳng vào cô.

Lộ Gia Mạt bị ánh mắt ấy nhìn tới mức tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô cụp mắt, ngón tay nhẹ đẩy cậu một cái: “Anh đóng cửa trước đã.”

Thịnh Dạng khựng lại một nhịp. Lúc này cậu mới nhớ: vừa rồi một tay mở cửa, một tay ôm người vào, đặt cô lên bàn nhưng cửa còn chưa đóng. Cậu nghiêng người, đưa tay đẩy cửa lại, xác nhận đã đóng kín rồi, ánh mắt lại quay về phía Lộ Gia Mạt.

Lộ Gia Mạt còn cầm khăn tắm trong tay. Tóc cô mới lau khô được phân nửa, đuôi tóc vẫn còn nhỏ nước.

Phòng cậu rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vọng vào vài tiếng ve ngoài cửa sổ. Cậu chẳng nói gì, nhưng ánh mắt còn nóng hơn cả cái nóng ngày hè. Lộ Gia Mạt cảm thấy một bên thì bị gió lạnh của máy lạnh thổi, một bên thì bị ánh mắt cậu hâm nóng, sống lưng tê dại cả lên.

Cô siết khăn tắm trong tay càng lúc càng chặt. May mà khăn tắm không dễ nhăn, bằng không chắc đã vò nhúm lại rồi. Tầm mắt cô bất ngờ thấy một giọt nước từ đuôi tóc mình rơi xuống cánh tay cậu.

“Tí tách—”

Giọt nước men theo làn da, trượt qua đường gân xanh dưới da cậu rồi rơi xuống. Ngay sau đó, lại thêm một giọt nữa rơi xuống đúng vệt nước kia, lăn dài thêm một lần.

Lộ Gia Mạt nhìn đến ngứa ngáy ở đâu đó trong lòng, cô cầm khăn tắm muốn giúp cậu lau. Nhưng khăn vừa chạm lên da cậu.

Người vốn im lặng không nhúc nhích kia lại đột nhiên động một cái. Tim Lộ Gia Mạt giật thót.

Thịnh Dạng cầm lấy khăn tắm, phủ lên đầu cô, ngón tay cẩn thận gom tóc cô vào trong khăn. Cậu vừa kiên nhẫn lau được hai cái thì sự kiên nhẫn liền biến mất.

Cậu đặt lòng bàn tay lên sau đầu cô, cúi xuống hôn lên môi cô.

Cậu không biết hôn, hoàn toàn không có kinh nghiệm. Đôi môi vụng về cọ mấy cái lên môi cô, rồi nhẹ nhàng m*t ở khóe môi. Vài giây sau, gan càng lớn, đầu lưỡi trầy trật chen vào, không cách thức mà quấn lấy.

Hơi thở cậu gấp gáp, nhiệt độ cơ thể nóng hổi. Lộ Gia Mạt cũng vậy. Nhịp tim hai người chồng lên nhau, càng lúc càng lớn, chẳng phân biệt nổi là của ai.

Cậu hơi khom người, đầu cúi càng thấp. Lộ Gia Mạt bị ép nghiêng người ra sau, lưng càng lúc càng áp sát mặt bàn. Cô không vững, không an tâm, liền vòng tay ôm lấy cổ Thịnh Dạng. Không ngờ cậu hoàn toàn không chống đỡ, bị cô ôm một cái thì phần thân trên cũng đè xuống thấp hơn, lưng cô dán chặt lên mặt bàn học của cậu.

Thịnh Dạng cúi đầu m*t đầu lưỡi cô, hôn cô thêm một lúc rồi chống tay lên bàn. Môi cậu rời khỏi cô, hơi nâng đầu lên, đôi mắt đen ươn ướt nhìn cô.

“Có đau không em? Lưng có bị cái gì chạm vào không?” Giọng cậu khàn khàn. Hỏi xong chẳng đợi cô trả lời, ngón tay đã khẽ lau vệt ẩm ở khóe môi cô. Lau xong cậu ngước mắt, hơi ngượng ngùng mà mỉm cười với cô.

“Không, không đau.” Lộ Gia Mạt hít thở còn chưa đều. Cô nằm trên bàn nhìn Thịnh Dạng trước mặt, bỗng dưng chẳng biết nên nhìn chỗ nào, tay hơi luống cuống siết chặt cổ cậu thêm một chút.

Thịnh Dạng có chút không yên tâm với câu trả lời của cô. Cậu ôm eo cô, nhấc cô lên một chút, để đầu cô tựa lên vai mình rồi mới cẩn thận nhìn ra sau. Trên bàn đúng là không có bút hay tai nghe gì cả, đều bị cậu lúc nãy gạt sạch rồi, chỉ có chiếc khăn tắm hơi nhăn nhúm một chút, chắc nằm lên sẽ khó chịu.

Cậu cúi đầu nhìn Lộ Gia Mạt lần nữa, hơi thở vẫn nóng, toàn bộ phả lên mặt cô.

Lộ Gia Mạt ngước mắt liếc cậu. Cậu thở nhẹ lên mặt cô, rồi hôn lên trán cô một cái, lại hôn lên mắt cô, sau đó trượt xuống chóp mũi. Hôn xong chóp mũi, cậu đưa tay vén mấy sợi tóc dính trên má cô ra sau tai, mắt nhìn vào mắt cô.

Lông mi Lộ Gia Mạt khẽ run một chút. Ngón tay cô vô thức cào nhẹ lên da sau cổ cậu. Cô vừa định nói gì đó thì cậu nghiêng mặt, lại hôn xuống.

Hơi thở đang nóng rực của Lộ Gia Mạt còn chưa kịp nguội đi, lại bị cậu dẫn dắt bùng lên lần nữa.

Trái tim vốn đã cố giữ bình tĩnh mấy phút trước lại dồn dập trở lại, tất cả xúc động không kiềm chế được đều bùng nổ trong khoảnh khắc ấy.

Mười phút sau.

Thịnh Dạng ngồi xuống ghế xoay, Lộ Gia Mạt ngồi trên đùi trái của cậu, hai chân đặt giữa chân cậu. Một tay cậu ôm eo cô, tay còn lại thì nghịch ngón tay cô: lúc thì bóp nhẹ lòng bàn tay, lúc thì dùng ngón cái xoa lên hổ khẩu, lúc lại vẽ mấy đường theo nếp tay của cô.

Bàn tay còn lại của Lộ Gia Mạt, tay không bị cậu nắm thì từ mắt cậu vuốt xuống mũi, chạm vào má, rồi trượt xuống cổ và yết hầu.

Cậu để mặc cô nghịch, chỉ khi ngón tay cô chạm vào yết hầu thì ánh mắt Thịnh Dạng hơi run, cụp mắt, nắm lấy tay cô, từ tay cô nhìn lên môi cô. Rồi cậu cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ quá mức của cô:

“Hôm nay sao chủ động hôn anh vậy?”

Lộ Gia Mạt cắn môi, khóe môi hơi cong, dè dặt mà hơi cười: “Vì em thích anh mà.”

Cậu ôm cô chặt hơn chút, cúi đầu lại hôn cô cái nữa: “Anh không có tên à?”

“À…” Giọng cô mềm nhũn, ngoan ngoãn đến mức nghe là mềm lòng: “Anh tên là Thịnh Dạng.”

Cậu cúi đầu bật cười khẽ, lại hôn lên môi cô thêm một cái rồi lại một cái: “Thế thì sao nào?”

Lộ Gia Mạt ngoan ngoãn đáp: “Thế nên em thích Thịnh Dạng.”

“Lộ Gia Mạt thích Thịnh Dạng.”

Rồi hai người lại hôn nhau trên chiếc ghế xoay.

Ghế xoay bị đẩy trượt một đoạn dài về phía sau, cho đến khi lưng ghế va vào tường mới dừng lại.

Nhưng hai người đang hôn thì vẫn chưa dừng.

Bình Luận (0)
Comment