Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 55

Lộ Gia Mạt bị hôn đến mức hơi ngơ ngác, ngồi trên đùi cậu, vẫn chưa kịp phản ứng. Cằm cô đặt trong hõm vai cậu, ánh mắt đờ đẫn nhìn chiếc khăn tắm trên bàn học.

Thịnh Dạng thấy điện thoại cô để trên bàn khẽ rung một cái, cậu ôm cô kéo ghế trượt lên phía trước, tiện tay vòng qua lấy điện thoại đưa cho cô.

Lộ Gia Mạt đầu óc cứ trì trệ, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại cậu đưa qua, phải mất một lúc mới nhận lấy.

Cô cúi đầu mở khóa, xem tin nhắn vừa nhận.

Thịnh Dạng liếc nhìn thời gian trên đồng hồ điện tử, bật màn hình máy tính trên bàn, mở trận NBA vừa mới bắt đầu.

Cậu phóng to toàn màn hình, âm lượng để nhỏ hơn bình thường một chút. Trận đấu còn chưa chính thức khởi động, trên màn hình lớn đang chiếu phần giới thiệu cầu thủ, bình luận viên thì phân tích tỉ số những trận trước, còn nói Durant vì chấn thương nghỉ mấy trận, trận này sẽ tái xuất.

Lộ Gia Mạt trả lời xong tin nhắn, ánh mắt cũng nhìn về phía màn hình máy tính.

“Muốn uống gì không?” Thịnh Dạng dùng ngón tay gom lại mấy lọn tóc của cô, khẽ hỏi.

Lộ Gia Mạt lắc đầu, nhưng cô dựa sát vào cổ cậu, hơi động một cái, làn má mềm mại non mịn liền cọ vào da ở cổ cậu, “Không, em đánh răng rồi.”

“Vậy nước nhé?”

Lộ Gia Mạt nghĩ một chút: “Muốn nước lạnh.”

Thịnh Dạng bật cười, cậu bế cô dậy đặt vào ghế xoay rồi mới mở cửa bước ra ngoài.

Cậu đi đến phòng khách, mở tủ lạnh. Vừa lấy được chai nước thì Lộ Thành Hòa cũng mở cửa phòng bước ra từ phía bên kia, cũng là ra rót nước. Ly đặt lên máy nóng lạnh, nghe tiếng phát ra từ phòng Thịnh Dạng, liền thuận miệng hỏi: “Xem bóng rổ à?”

Thịnh Dạng gật đầu, sắc mặt bình thản đóng tủ lạnh lại, trong tay chỉ cầm duy nhất một chai nước.

“Đội nào đấu với đội nào thế?” Nước còn chưa rót xong, Lộ Thành Hòa thảnh thơi hỏi thêm.

“Warriors với Raptors, sân Raptors.”

Lộ Thành Hòa nhiều năm nay không còn theo dõi bóng rổ nữa, biết cũng chỉ mấy chuyện trước kia, giờ chỉ có thể nói chuyện đến đó với Thịnh Dạng. “Tít—” tiếng báo nước đầy vang lên. Ông cầm ly nước tám phần đầy, đi ngang Thịnh Dạng thì vỗ vai cậu: “Được rồi, xem đi.”

Đợi Lộ Thành Hòa vào phòng đóng cửa lại, Thịnh Dạng lại mở tủ lạnh, lấy một chùm nho đem vào bếp rửa sạch rồi mới quay về phòng. Cậu bước vào, đặt nước và nho lên bàn, lại bế Lộ Gia Mạt lên, sau khi mình ngồi xuống thì đặt cô ngồi lại lên đùi mình.

“Em nói em đánh răng rồi mà.” Lộ Gia Mạt thấy nho thì khẽ cau mũi.

“Vậy em đừng ăn.” Thịnh Dạng khẽ bật cười trầm, mở nắp chai nước khoáng, “Giờ uống không?”

Lộ Gia Mạt gật đầu. Cậu không đưa chai nước cho cô, mà hơi nâng tay lên, cụp mắt chăm chú đỡ cho cô uống một ngụm. Thấy cô nuốt xuống, cậu hỏi: “Còn uống không?”

Lộ Gia Mạt lắc đầu. Thịnh Dạng dùng ngón tay cái lau giọt nước trên môi cô, rồi vặn nắp chai lại đặt lên bàn.

Tối đó, trận đấu mới đánh chưa xong hiệp một thì Lộ Gia Mạt đã hơi ríu mắt.

Thịnh Dạng dùng tay phải lót một tờ khăn giấy, đưa tay đến bên môi cô. Lộ Gia Mạt nhả vỏ nho vào lòng bàn tay cậu Thấy mí mắt cô hơi dính lại, cậu hỏi: “Buồn ngủ à?”

“Không.” Thật ra cô hơi buồn ngủ, nhưng không muốn ngủ nên cố chấp, “Không buồn ngủ.”

“Có muốn đi đánh răng lại không?” Thịnh Dạng hỏi.

Cô hoàn toàn không muốn động đậy, vẫn lắc đầu.

Đến khi đánh xong hiệp ba, Lộ Gia Mạt đã ngủ mất rồi.

Thịnh Dạng cũng không rõ cô ngủ từ lúc nào, chỉ biết cô tựa trong lòng cậu, ngủ ngoan đến mức khiến người ta mềm lòng. Hàng mi khép im, má dán lên ngực cậu, mái tóc dài chẳng hay từ lúc nào đã khô hết.

Thịnh Dạng hơi cúi đầu, nghiêm túc lắng nghe hơi thở của cô một lúc, rồi mới đứng dậy bế cô trở về phòng đối diện.

“Xem nhóm đi xem nhóm đi!” Sáng hôm sau chưa đến tám giờ, tin nhắn thoại của Khâu Quả đã làm cô giật mình tỉnh dậy, “Nhanh, bọn mình chọn ra ba chỗ, cậu chọn một chỗ đi.”

“Ừ, để mình xem.” Lộ Gia Mạt mơ màng đáp lại, cố gắng mở mắt, bấm vào nhóm chat đang hiện 999+ tin nhắn. Ngón tay cô lướt lên, lật mãi một lúc mới kéo đến được đoạn cần xem.

Cuộc gọi thoại của họ vẫn chưa tắt. Lộ Gia Mạt xem xong cả ba địa điểm: “Mình thấy chỗ nào cũng được.”

“Mình muốn đi cái chỗ có sân ngắm sao ấy, tối còn có thể ngắm trời sao.” Khâu Quả nói, “Ở đó có cả hồ bơi, có màn che trời, còn có thể hát karaoke với nướng nữa.”

“Vậy thì đi chỗ đó đi.”

Khâu Quả cười hì hì nói ra mục đích gọi thoại: “Thế cậu vào nhóm bầu cho chỗ đó một phiếu đi, cái đồ Uông Minh Phi chết tiệt ấy cứ đòi đi một cái làng gì ở Mật Vân.”

“Được, không vấn đề.” Lộ Gia Mạt trả lời.

Sau khi Khâu Quả cúp máy, Lộ Gia Mạt tựa vào đầu giường, ngẩn người một lúc lâu, trong đầu mơ hồ suy nghĩ, tối qua cô được bế về phòng lúc nào vậy?

Chiều hôm đó, bọn họ đi siêu thị mua một đống đồ rồi xuất phát đến chỗ cắm trại.

Trong nhóm không biết sao càng kéo càng đông, cuối cùng lại thành mười hai người cùng đi. Trong đó Vạn Vi Hàng lớn tuổi nhất một chút, nghỉ đông đã đi thi lấy bằng lái rồi. Cậu lái một xe, hai xe còn lại, một chiếc do anh họ của Uông Minh Phi là Uông Cốc lái, chiếc còn lại do Phương Hoài vừa mới về nước, vừa đúng tuổi đổi được bằng lái trong nước lái.

Vốn dĩ Uông Minh Phi ngồi xe của anh họ Uông Cốc, vừa ra khỏi bãi đỗ xe dưới đất của siêu thị đã xuống xe, chen sang xe của Phương Hoài.

Phương Hoài mở khóa xe, liếc nghiêng Uông Minh Phi đang đổi chỗ với Tống Tử Di: “Không phải cậu bảo kỹ thuật lái của tôi tệ nên sống chết không chịu ngồi xe tôi hả?”

Uông Minh Phi vừa cãi nhau với Uông Cốc xong, cậu ta đuổi Tống Tử Di ra sau rồi chui vào ghế phụ, nhìn gương chiếu hậu liếc Thịnh Dạng ngồi hàng sau: “Tôi nghĩ rồi, dù cậu có tệ thì vẫn còn A Dạng ở đây, chắc không chết được đâu.”

“Anh có bằng lái à?” Lộ Gia Mạt hỏi Thịnh Dạng.

“Cậu ấy có.” Uông Minh Phi trả lời thay, “Chỉ là chưa đổi được sang bằng nội địa.”

Thịnh Dạng gật đầu: “Về nhà bà ngoại ăn Tết nhàm chán lắm.”

À thì ra là vậy.

Chạy hơn một tiếng mới đến chỗ cắm trại. Đám con trai đi dựng lều, mấy cô gái mang trái cây ra dòng sông bên cạnh để ướp lạnh.

Nước sông trong vắt, dưới đáy đá nhìn rõ từng viên. Gần đó có một vườn hái trái, Lộ Gia Mạt, Khâu Quả và Nhan Du Linh chạy qua đó, hái một đống nho với đào mật, còn mang thêm không ít rau củ.

Khi quay lại, lều bạt bên sông đã dựng xong, bếp nướng và bếp gas du lịch cũng chuẩn bị đâu ra đấy.

Lộ Gia Mạt không có năng khiếu nấu nướng, cô giúp rửa rau thật sạch, ôm một quả bí đỏ và mấy quả cà chua lên thớt, cầm dao nhìn chúng, suy nghĩ xem phải cắt thế nào.

Bạn gái Uông Cốc là Trình Trình thấy dáng vẻ của cô buồn cười quá, liền đứng cạnh dạy bừa: “Em cứ cắt đại đi, kiểu gì cũng chín.”

“Được.” Lộ Gia Mạt liền cắt theo cách mình nghĩ.

Đang xách chai nước khoáng lớn đi qua, Uông Minh Phi thò đầu nhìn thử, lập tức gọi Thịnh Dạng: “Thịnh Dạng, cậu tự qua đây xem Lộ Gia Mạt cắt cái gì nè.”

Thịnh Dạng đang châm than trong bếp nướng, đưa bật lửa cho Vạn Vi Hàng rồi bước sang thật.

Cậu nhìn một cái liền bật cười, nhưng lại rất vô tâm nói với Uông Minh Phi: “Thế này không phải rất tốt sao?”

Uông Minh Phi: “……”

Ban ngày còn nóng, vậy mà mặt trời vừa lặn xuống là nhiệt độ đã giảm, gió cũng mạnh hơn.

Khâu Quả vừa uống một ly nước lạnh, gió thổi qua liền ôm tay kêu lạnh. Cô ấy không mang áo khoác, Lộ Gia Mạt vào lều tìm áo của mình đưa cho cô ấy, kết quả vừa ngồi xuống thì đầu đã bị trùm vào một chiếc hoodie.

Rõ ràng áo có khóa kéo, vậy mà cậu lại không chịu kéo khóa, cứ trùm thẳng qua đầu cô. Đợi cô kéo lại vạt áo thì người đó đã quay về bếp nướng của đám con trai để tiếp tục nướng rồi. Khâu Quả và Nhan Du Linh ở bên cạnh cười đến mức mắt cong tít, toàn thân đều là vẻ tám chuyện.

“Cậu ấy lúc yêu thì thế nào? Có phải khá lạnh nhạt không?” Nhan Du Linh tò mò hỏi. Cô ấy học cùng lớp với Thịnh Dạng, lại là bạn gái của Trình Duệ, nhưng thật ra vẫn không thân với Thịnh Dạng lắm.

Khâu Quả hôm qua vừa quan sát được hai người họ, có chút phát biểu: “Mình cảm giác hơi vậy thật, hôm qua mình không thấy họ nắm tay luôn.”

“Hả?” Nhan Du Linh tròn mắt nhìn Lộ Gia Mạt đầy kinh ngạc, “Thật không vậy?”

Lộ Gia Mạt: “……”

Chỉ ăn đồ nướng thì cũng hơi chán, Khâu Quả lúc này chẳng còn sợ lạnh nữa, đòi xuống hồ bơi chơi.

Lộ Gia Mạt không biết bơi, ngồi bên thành hồ nhìn cô ấy với Nhan Du Linh nghịch nước.

“Nước không lạnh à?” Cô hỏi.

“Ấm mà, nắng chiếu cả ngày rồi.” Khâu Quả đứng trong nước, ngẩng đầu nói, “Không sâu đâu, cậu có muốn xuống thử không?”

Lộ Gia Mạt nghĩ ngợi, hơi động lòng, cô cởi áo khoác đang mặc, để trên thành hồ.

Nước đúng là ấm thật. Cô bị Khâu Quả và Nhan Du Linh hắt cho mấy vốc nước, vừa định phản kích thì trượt chân, cả người ngã nhào xuống nước. Cô sặc một ngụm lớn, tay quờ quạng mấy cái, muốn chạm tường bể để đứng lên. Nhưng tay còn chưa chạm được tường, eo đã bị người từ trên kéo mạnh một cái, ngay sau đó cả người bị nhấc bổng lên.

Cô vịn lấy cánh tay cậu, sặc mấy tiếng. Thịnh Dạng vuốt tóc ướt của cô ra phía sau, vừa vỗ nhẹ lưng cô, vừa cầm chiếc áo khoác vứt trên bờ quấn lấy người cô.

“Đỡ chưa?” Cậu thấy cô không còn ho nữa, lại nói, “Giỏi thật đấy, cái gì cũng dám chơi.”

Nói xong, cậu chẳng buồn nhiều lời, trực tiếp bế cô đi về phía khu phòng tắm.

Trình Duệ và Uông Minh Phi đi cùng Thịnh Dạng nhìn cảnh đó, rồi lại liếc sang Khâu Quả và Nhan Du Linh. Uông Minh Phi nói: “Kệ cậu ta đi, chơi tiếp đi, người đó thích làm quá lên thôi.”

“Thịnh Dạng giận rồi đúng không?” Nhan Du Linh hỏi Trình Duệ.

Trình Duệ gật đầu, nhưng không coi là chuyện gì lớn: “Cậu ta ấy à, đụng đến chuyện của Lộ Gia Mạt là phản ứng mạnh lắm.”

Bên này.

Thịnh Dạng đã bế Lộ Gia Mạt gần đến phòng tắm của khu cắm trại. Cậu nghĩ để cô tắm trước rồi mình quay lại lấy quần áo cho cô.

Nhưng con người Lộ Gia Mạt thì chẳng tự biết tình hình gì cả. Cô ôm cổ cậu, cằm chỉ về cái ghế dài ven đường: “Anh có mệt không? Ngồi nghỉ một chút đi.”

“Có mấy bước thôi, mệt gì mà mệt?” Cậu không muốn ngồi xuống. Gió tối nay khá lạnh, nhiệt độ nhiều lắm chỉ hơn hai mươi, người cô thì ướt hết, gió thổi càng lạnh hơn. “Em đi tắm trước đi.”

“Nhưng em muốn ngồi với anh một chút.” Lộ Gia Mạt nói.

Thôi, nghe câu đó thì cậu không thể từ chối nổi. Cậu nhìn cô một cái, rồi bước đến chiếc ghế dài, sau đó ngồi xuống, lại kéo áo khoác quấn chặt cô thêm.

Lộ Gia Mạt ngồi trong lòng cậu, tay ôm cổ cậu, đôi mắt đen trong veo, nhìn kỹ từng chút biểu cảm của cậu.

Giọng cô nhẹ đến mức còn mềm hơn cả gió đêm: “Anh đang giận phải không?”

“Không.” Cậu quay mặt đi.

“Nhưng anh đang giận mà.” Lộ Gia Mạt buông một tay đang vòng cổ cậu, dùng tay đó xoay cằm cậu lại đối diện với mình, “Anh đừng nóng tính như vậy.”

“Anh nóng tính, hay là em gan to?” Thịnh Dạng bị cô quấn lấy, còn chưa kịp nói lý.

“Ờ.” Lộ Gia Mạt cụp mắt, hàng mi rũ xuống, trông như đang nhận lỗi, “Là gan to.”

Nói xong, cô lại ngước mi lên, như để chứng minh cô đúng là gan to thật. Cô kẹp lấy cằm cậu, hôn lên môi cậu một cái, đầu lưỡi còn l**m nhẹ.

Xong rồi. Cậu còn để ý giận cái gì được nữa. Cậu ôm cô sát hơn vào lòng, nâng nhẹ mái tóc dài sũng nước của cô, môi kề lấy môi cô, cọ cọ, thấp giọng hỏi: “Miệng còn đau không em?”

Tim Lộ Gia Mạt đập nhanh hơn hẳn. Cô nhỏ giọng: “Tối qua là anh nói em cắn lưỡi anh đau mà.”

Bình Luận (0)
Comment