Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 56

Nói xong câu đó, Thịnh Dạng khẽ thở một hơi, giọng nghẹn trong cổ, trầm thấp, hơi khàn, còn vương chút nét cười: “Anh đâu có nói gì.”

“Anh chối hả.” Lộ Gia Mạt đáp, rồi cô cũng không chối: “Em không đau.”

Thịnh Dạng nắm lấy bàn tay đang đặt dưới cằm mình, đặt trở lại sau gáy cậu. Ngón tay cậu hơi lạnh lướt qua đầu ngón tay cô. Lộ Gia Mạt còn mơ hồ nghĩ sao tay cậu lạnh vậy, nhưng nhìn cậu cúi xuống thì cô lại vô thức hôn cậu.

Trong khu cắm trại ngoài họ ra còn có mấy gia đình khác. Không xa thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân và tiếng trò chuyện của người khác.

Dù hai người trốn dưới tán cây không quá gây chú ý, nhưng Thịnh Dạng không thích để người ta thấy cảnh thân mật như vậy.

Cậu hơi nghiêng đầu, tách môi khỏi môi cô. Ánh mắt lướt từ đèn đường phía đối diện, sang những dải cờ màu treo trên cây rồi nhìn đến con sông phía sau.

Lộ Gia Mạt hơi cúi đầu, cánh tay ôm sau cổ cậu thả xuống, tự nhiên rủ xuống, đầu ngón tay nắm lấy vạt áo thun của cậu. Cô tựa vào vai cậu, hơi thở dồn dập, chỉ là một hai tiếng thở đứt quãng thôi.

Thịnh Dạng nghe mà cảm thấy cả cái sân này coi như mất công bố trí, cậu chẳng phân tâm nổi. Ngực và da thịt như bị lửa quét qua, bứt rứt đến mức chính cậu cũng sợ. Cậu cuối cùng cũng hiểu, yêu nhau rồi mà được ở riêng với nhau thì khó chịu đựng đến thế nào.

Nhưng Lộ Gia Mạt lại không biết. Cô không biết là do gan lớn thật, hay chỉ là vô thức, mà bàn tay đang nắm vạt áo cậu bỗng chạm vào làn da dưới áo. Móng tay lướt nhẹ, bụng ngón còn mang chút ẩm ướt chưa khô, chỉ nhẹ một cái.

Thịnh Dạng lập tức cứng đờ. Cậu phản xạ cúi đầu nhìn cô, giọng khàn đặc, còn hơi gấp: “Em làm gì vậy?”

Vừa nói cậu vừa nắm chặt lấy tay cô, động tác cũng rất nhanh, tay kia ôm eo cô, đẩy cô ngồi lùi ra một chút.

“Hả?” Lộ Gia Mạt hoàn toàn không biết mình làm gì. Tay cô bị tay cậu bao trọn, tay cậu chẳng còn chút lạnh như ban nãy, mà nóng kinh khủng.

Cô ngẩng đầu nhìn Thịnh Dạng. Mắt cậu ướt hơn mọi khi, ánh nhìn sáng hơn mọi khi, mí lại mỏng, da lại trắng, còn hơi ửng đỏ. Nét mặt cậu căng chặt, hơi thở nặng hơn lúc nãy. Tay cậu đặt ở eo cô nắm rất chặt, gân xanh trên cánh tay căng đến mức nhìn rõ ràng.

Sao vậy nhỉ? Lộ Gia Mạt trong đầu chợt lóe lên gì đó, lông mi khựng lại, vô thức cụp mắt.

Thịnh Dạng phản ứng cực nhanh, lập tức che mắt cô lại, bế cô khỏi đùi mình, không cho cô ngồi lên nữa. Tay cậu không buông ra, lòng bàn tay nóng rực áp lên mắt cô.

Lần này Lộ Gia Mạt thật sự biết chuyện gì rồi. Đây cũng là lần đầu cô gặp tình huống này, cô biết là bình thường thôi, nhưng cô vẫn căng thẳng, căng thẳng đến mức nói mấy chữ đầu còn lắp bắp: “Em… anh… em chưa thấy gì hết……”

Cô thật sự không thấy. Trời tối, quanh đó lại không có đèn, cậu còn mặc quần thể thao, mà động tác che mắt của cậu thì nhanh kinh khủng.

“Em đừng nói nữa.” Thịnh Dạng cắt ngang.

Giọng cậu vẫn chưa về trạng thái bình thường. Lộ Gia Mạt nghe, lông mi run liên tục vì căng thẳng.

“Đừng chớp mắt luôn.” Tay cậu áp sát hơn vào mắt cô, gần như đè lên mi mắt và lông mi, khiến cô không thể chớp.

Một lúc sau, Thịnh Dạng đứng dậy khỏi băng ghế, Lộ Gia Mạt nghe được, cũng cảm nhận được. Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh… xong chưa?”

Thịnh Dạng không trả lời câu đó, vẫn không buông tay che mắt cô. Cậu không muốn để cô biết, cậu cảm thấy vậy là quá sớm, thật sự quá sớm.

“Em mặc áo khoác vào trước đi, kéo khóa lên.”

Liên quan gì chứ?

“Nhưng em không thấy gì hết.”

Thịnh Dạng không để ý: “Tự tìm đi. Chứ giờ em không được thấy ánh sáng đâu.”

“Ồ…”

Lộ Gia Mạt thò tay vào ống tay áo, rồi mò xuống tìm dây kéo áo khoác.

Kéo xong, Thịnh Dạng vẫn giữ nguyên tay che mắt cô, dắt cô đi vài bước. Đi đến cửa phòng tắm, cậu mới buông ra, nhưng vẫn không nhìn cô: “Em tắm trước đi, quần áo anh nhờ người mang vào cho.”

Lộ Gia Mạt gật đầu. Cô nâng mi mắt lên, lén nhìn Thịnh Dạng một cái.

Thịnh Dạng vốn đang nhìn chỗ khác, đến giây này cũng quay sang nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, Thịnh Dạng lại không tự nhiên mà đưa tay day day vành tai, thúc giục cô: “Vào nhanh đi.”

“Ừ…” Lộ Gia Mạt đáp rất khẽ, nhấc chân đẩy cửa bước vào.

Thịnh Dạng đứng ngoài cửa phòng tắm, hứng gió đêm một lúc thật lâu. Đợi cơ thể hạ nhiệt bớt, cậu mới đi về phía lều.

Đến gần khu lều, cậu thấy Khâu Quả vừa chơi xong đang khoác áo chuẩn bị đi tắm, liền gọi cô ấy: “Khâu Quả, đợi một chút.”

Lều của họ còn chưa chia ra, nên tất cả túi đều để chung. Thịnh Dạng vào trong lều, lấy túi đồ vệ sinh của mình, lại tìm túi của Lộ Gia Mạt, mang sang một cái lều trống không có ai. Xong cậu nói với Khâu Quả ở bên ngoài: “Cậu giúp Gia Mạt mang hộ quần áo với đồ vệ sinh nhé? Em ấy đang trong phòng tắm.”

Khâu Quả ngẩn ra ba bốn giây mới phản ứng kịp. Cô ấy đi vào, Thịnh Dạng lùi ra ngoài chờ. Đợi cô ấy mang quần áo ra, cậu mới quay lại cất túi Lộ Gia Mạt về chỗ cũ.

Khâu Quả ôm quần áo của Lộ Gia Mạt, quay đầu nhìn Thịnh Dạng một cái đầy khó hiểu. Lúc đầu cô ấy còn chưa nghĩ ra, đến khi bước vào phòng tắm mới hiểu đại khái, Thịnh Dạng không muốn tự mình cầm đồ lót của Lộ Gia Mạt sao? Vậy là cậu ngại, hay sợ làm Gia Mạt khó xử?

“Gia Mạt, cậu ở phòng thứ mấy?” Khâu Quả hỏi.

“Bên trái, phòng thứ ba.”

Khâu Quả đi đến phòng thứ ba, nhẹ nhàng gõ cửa, đưa túi đồ vào rồi nói: “Quần áo của cậu mình để ở tủ số 8 nhé.”

Lộ Gia Mạt nhận túi đồ, đáp: “Được.”

Khâu Quả đưa xong, còn đứng tại chỗ hỏi thêm: “Ở đây chẳng lẽ không cung cấp đồ vệ sinh sao?”

Lộ Gia Mạt điều vòi sen nhỏ lại: “Có, mà còn khá tốt nữa.”

“Mình bảo mà, rõ ràng đọc review thấy điều kiện ổn lắm.”

Khâu Quả vừa nói vừa cởi áo khoác. Cởi được nửa thì sực nhớ: cái túi đồ đó trông đúng kiểu của con trai. Cô ấy chợt hiểu ra, chắc là của Thịnh Dạng. Cô ấy lại hiểu thêm một chút, hóa ra những lúc Uông Minh Phi than phiền về Thịnh Dạng là vì mấy chuyện này đây.

Con người này hình như rất quan tâm những chi tiết nhỏ.

Tắm xong, Lộ Gia Mạt vừa sấy tóc vừa đợi Khâu Quả để cùng về.

Trời tối hẳn rồi, dưới chân núi, cạnh bờ sông, nhiệt độ càng thấp hơn. Cái gọi là đài ngắm sao thực ra chỉ là một sân thượng, đặt hai ống kính thiên văn. Bên cạnh còn có năm sáu căn kính vòm bán cầu, được đặt cái tên mỹ miều là “phòng ngắm sao”.

Hai người mang đồ thay xong đang chuẩn bị về thì Nhan Du Linh vào, nói với họ: “Mình vừa đặt được hai phòng ngắm sao. Giờ thì ba lều, hai phòng. Hai cậu tính sao?”

Ban đầu chia ba lều: Hai lều lớn cho bốn bạn nữ ngủ, còn lại hai lều nhỏ thì để tụi con trai tuỳ ý chen nhau.

“Anh Uông Cốc với bạn gái muốn ở phòng ngắm sao đó.” Nhan Du Linh nói.

Khâu Quả nhìn Lộ Gia Mạt. Lộ Gia Mạt vốn không có ý kiến gì, cô không nghĩ nhiều, nói với Nhan Du Linh: “Mình sao cũng được, còn cậu?”

Nhan Du Linh mặt đỏ bừng, ấp úng: “Mình… mình không ở với các cậu nữa.”

Ồ, câu đó nói ra thì hiểu quá rồi còn gì. Lộ Gia Mạt bị Khâu Quả cấu mạnh một cái ở tay, cô chớp mắt thật nhanh: “Vậy mình với Khâu Quả ngủ lều là được. Bọn mình tới đây cũng là để trải nghiệm ngủ lều mà.”

Khâu Quả lập tức phụ họa: “Đúng đúng đúng, bọn mình mê ngủ lều lắm.”

Nhan Du Linh đỏ mặt chạy ra ngoài rất nhanh. Trong lều chỉ còn Khâu Quả và Lộ Gia Mạt. Khâu Quả nhìn cô chằm chằm: “Cậu đừng bảo mình phải ngủ một mình nha?”

Lộ Gia Mạt còn chưa kịp trợn mắt thì Khâu Quả tự mình phủ nhận luôn: “Không thể nào. Thịnh Dạng vừa rồi còn nhờ mình lấy đồ lót cho cậu nữa là.”

“Hả, anh ấy nhờ cậu lấy à?” Lộ Gia Mạt hỏi.

“Đúng rồi.”

Khoảng chín giờ hơn, khu vực trời sao bắt đầu chiếu phim. Nhưng chẳng ai thật sự hứng thú xem.

Uông Minh Phi xách bảy tám lon bia lạnh ra, tiện tay ném cho Vạn Vi Hàng một cái, hỏi: “Cái trận mưa sao băng gì đó, Thiên Cầm hay Anh Tiên ấy, chính xác lúc nào vậy?”

“Còn sớm.” Vạn Vi Hàng lúc chiều vừa tra xong, “Nói là 2 giờ 30 sáng là quan sát đẹp nhất.”

“Thế còn bốn năm tiếng nữa hả.” Uông Minh Phi bắt đầu chán: “Mang bài theo không, hoặc game gì cũng được, chứ nhìn phim tới hai giờ sáng thì chịu.”

Uông Cốc nghe vậy nói: “Trong xe anh có bài.”

Đêm đó, Lộ Gia Mạt và Khâu Quả mới hơn mười một giờ đã về lều ngủ. Trước khi ngủ, Lộ Gia Mạt đặt hai cái báo thức.

Khâu Quả thấy cô đặt báo thức, vừa ngậm nước súc miệng vừa nói: “Nếu mình không bị báo thức gọi dậy thì khỏi đánh thức mình luôn nhé. Mình xem hay không cũng không quan trọng.”

“Ừ.” Lộ Gia Mạt khóa màn hình, đặt điện thoại lại lên tấm chăn. “Vậy mình cố dậy chụp cho cậu xem.”

Có lẽ vì lần đầu ngủ ngoài trời nên dù buồn ngủ muốn chết sau khi xem phim, nhưng vừa nằm nghe tiếng gió, tiếng ve với tiếng côn trùng kêu thì lại chẳng buồn ngủ nữa. Hai người chẳng có chủ đề gì rõ ràng, cứ rì rầm nói chuyện linh tinh vài câu.

Nhưng nói chưa được mấy câu thì Khâu Quả đã ngủ mất rồi.

Hai giờ hai mươi sáng, chuông báo thức của Lộ Gia Mạt vang lên. Cô mở mắt, nhanh chóng mò lấy điện thoại và tắt báo thức.

Cô nhìn sang Khâu Quả, chẳng có chút dấu hiệu nào là sắp tỉnh. Cô nhẹ tay đứng dậy, cầm áo khoác với điện thoại, kéo khóa lều rồi bước ra ngoài.

Vừa ra đến nơi, thấy ở lều bên cạnh cũng có người bước ra. Cô giật mình nhìn Thịnh Dạng, hạ giọng hỏi: “Anh cũng đặt báo thức giờ này à?”

“Không, anh nghe báo thức của em.” Thịnh Dạng cảm thấy cái áo khoác mình mang theo chắc không đủ ấm dưới chân núi, tay còn ôm thêm cái chăn. “Đi thôi.”

Đi xa lều một chút, Lộ Gia Mạt mới dám nói với âm lượng bình thường hơn: “Họ không ra à?”

“Hai người bên anh ngủ như chết rồi, còn mấy người khác thì không biết.”

Thịnh Dạng lúc này trông tự nhiên hơn so với lúc trước, giọng cũng thoải mái. Chỉ là cậu đút hai tay vào túi, không chủ động nắm tay Lộ Gia Mạt.

Lộ Gia Mạt không để ý cái kiểu ngại ngùng lạ lùng đó của cậu, khẽ hỏi: “Thật sự nhìn thấy mưa sao băng được sao?”

“Coi như thử vận may thôi.”

Từ khu lều đến đài ngắm sao chỉ tầm mười mấy mét, vòng qua vài cái cây, quẹo cái là tới.

Nhưng vấn đề nằm đúng ở cái chỗ quẹo đó, dãy phòng kính bên cạnh đài ngắm sao tối nay hình như kín phòng. Cửa căn thứ hai từ cuối lại sáng đèn, chẳng biết họ kéo hai lớp rèm không che sáng hay chỉ kéo một lớp, mà bên trong đang làm cái gì, với tư thế thế nào đều nhìn rõ mồn một.

Lộ Gia Mạt khựng chân lại ngay lập tức. Thịnh Dạng cũng giật mình, phản ứng chậm nửa nhịp nhưng vẫn vội xoay người cô lại, bắt cô quay lưng về phía đó.

Cái quán này đúng là, cái quỷ gì vậy trời? Trong đầu Thịnh Dạng thậm chí còn lóe lên một suy nghĩ rất người: May mà chỗ này cách âm tốt, chứ không thì mẹ nó…

Cậu còn chưa nghĩ xong đã phát hiện, dù Lộ Gia Mạt bị xoay người đi, nhưng ánh mắt cô…

“Em nhìn cái gì đấy?”

Thịnh Dạng giật mình, lùi một bước vào trong bóng tối, giọng có chút bực bội.

“Hả?” Lộ Gia Mạt ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt vô tội: “Em có nhìn gì đâu.”

Khoảng cách giữa họ và căn phòng kính chỉ hơn một mét. Lộ Gia Mạt đỏ đến mức chín cả người, còn sợ người ta phát hiện ra hai đứa đang đứng đây: “Anh nhỏ tiếng chút…”

Thịnh Dạng mím môi chặt đến mức chẳng biết nói gì nữa. Trong đầu cậu rối tung, bực gần chết.

Đêm nay rõ ràng có mưa sao băng! Trên bảng ở lễ tân còn ghi rõ ràng luôn! Có chuyện gì mà phải làm đúng lúc này hả?! Mẹ nó, đây còn là trận mưa sao băng đẹp nhất trong năm cơ mà?!

Bình Luận (0)
Comment