“Vậy là một ngôi cũng không thấy à?” Trên xe trở về ngày hôm sau, Khâu Quả nhìn sang Lộ Gia Mạt đang gục đầu lên cửa kính, buồn ngủ đến mức mắt không mở nổi, “Thế thì dự báo cũng chẳng đáng tin lắm nhỉ.”
Lộ Gia Mạt gật gật đầu, cô nhắm mắt ngáp một cái, giọng dính dính mơ hồ: “Hình như nói là do thời tiết, mây dày quá nên không nhìn thấy.”
Ngồi ở ghế phụ lái đang xem bản đồ, Thịnh Dạng nghe thấy giọng cô, ánh mắt rời khỏi điện thoại, từ gương chiếu hậu liếc nhìn cô một cái.
Hai người ngồi sau không phát hiện ra ánh mắt của cậu.
“Đáng tiếc thật, may mà mình không dậy.” Khâu Quả nhìn mưa ngoài cửa sổ đang rơi lộp bộp, lại nhìn sang Lộ Gia Mạt, “Sao cậu lại buồn ngủ thế? Chẳng lẽ chờ đến tận sáng sao?”
Động tác của Lộ Gia Mạt khựng lại, cô lắc đầu, ánh mắt không tự chủ ngẩng lên nhìn ghế phía trước.
“Không.” Lộ Gia Mạt nói, “Cảm thấy trời mưa thì về thôi.”
Thực ra là tối qua hai người họ đứng nguyên tại chỗ một lúc, càng đứng không khí càng trở nên kỳ lạ, rồi chẳng biết qua bao lâu, đầu óc cô trống rỗng bị Thịnh Dạng kéo đi, tùy tiện tìm một chỗ có thể ngồi chờ mưa sao băng.
Khi đó xung quanh yên tĩnh lạ thường, bầu trời có vẻ tối hơn trong thành phố, Thịnh Dạng chống hai tay ra sau ghế, ngẩng đầu nhìn trời một lúc, rồi nghiêng đầu nhìn sang cô, thấy cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngơ ngẩn, cậu khẽ cười: “Giả bộ thôi.”
Lộ Gia Mạt trừng mắt nhìn cậu, có chút không chịu thua: “Anh mới là thật chắc?”
Thịnh Dạng lúc này thoải mái hẳn, cười rất tự nhiên, giọng điệu cũng trêu chọc: “Dù sao cũng hơn em chút.”
“Thế thì cho em xem đi.” Lộ Gia Mạt nói.
“Hả?” Thịnh Dạng tưởng mình nghe nhầm, không tin nổi mà nhìn cô. Người này sao thế, mang một gương mặt trong sáng chết đi được, lại nói ra mấy lời kiểu lưu manh này. Hơn nữa cô còn có thể dùng ánh mắt trong veo và giọng ngoan ngoãn để nói ra sao?
Ngón tay Lộ Gia Mạt nắm chặt tấm chăn khoác trên vai, mắt nhìn thẳng vào cậu, vừa định lặp lại câu nói vừa rồi.
“Đừng có nghĩ nữa.” Thịnh Dạng nhanh chóng cắt lời, “Sao em lại tò mò nhiều thế hả?”
Lộ Gia Mạt cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở con kiến bên cạnh giày, chờ nó chậm rãi chui vào khe đá rồi biến mất, “Thật sự là rất tò mò thôi mà.”
Loại khai mở mơ hồ của tuổi thanh xuân này, cô nhận ra rồi, thực ra có chút khó mà kiềm chế được sự tò mò trong lòng. Cô lưỡng lự giữa việc khó mở miệng và việc chẳng có gì to tát, cuối cùng cảm thấy đúng là chẳng có gì, hơn nữa…
Lộ Gia Mạt nghiêng đầu nhìn Thịnh Dạng: “Anh không phải là bạn trai em sao?”
Khỉ thật, câu này hỏi ra, Thịnh Dạng bị ánh mắt cô nhìn đến khó mà từ chối, cậu tránh ánh mắt, giữ vững giới hạn: “Không được.”
Nhưng chưa đến hai giây, cậu lại thỏa hiệp, “Ở đây thì không được.”
Cậu nhìn Lộ Gia Mạt: “Em cho anh chuẩn bị tâm lý một chút, được không?”
–
“Ồ, thế thì cũng may, lúc đó là mấy giờ vậy?” Khâu Quả hỏi.
Bên tai Lộ Gia Mạt dường như vẫn còn vang vọng mấy chữ cậu nói, cô thu lại ánh mắt nhìn ghế phụ lái, lại nhắm mắt: “Bốn giờ thì phải.”
Thịnh Dạng chỉnh xong bản đồ, cả người ngả xuống ghế, tối qua cậu vốn dĩ không ngủ chút nào, trong đầu lộn xộn nhiều thứ đến chết đi được, sợ rằng vừa ngủ thì suy nghĩ sẽ trở nên mất kiểm soát.
Huống hồ, tối qua trước khi vào lều, người kia còn hỏi cậu, cậu không tò mò sao?
Nói thật, cậu luôn cố ý tránh những ý nghĩ đó, chủ động thì đúng là chưa từng, nhưng chuyện này, bị động thì chẳng thể tránh. Hơn nữa, đối với cô gái mình thích, nói rằng bị động mà chưa từng nghĩ đến, thì quá dối trá rồi.
Thịnh Dạng có chút phiền não, cậu đưa tay cào tóc hai cái, không biết là phiền chính mình, hay phiền những ý nghĩ chẳng ra gì kia. Cậu ngước mắt lại nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Lộ Gia Mạt như đã ngủ rồi.
Thôi vậy, Thịnh Dạng đưa tay chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe cao thêm một độ, chỉnh xong lại quay sang xem hướng gió trước mặt cô, chắc chắn không thổi vào người cô rồi mới quay lại.
Hôm đó hơn mười giờ rời khỏi khu cắm trại, đến thành phố thì cùng nhau ăn trưa, về khu tập thể là hai giờ chiều.
Thịnh Dạng từ trên xe bước xuống, đeo ba lô đi sau Lộ Gia Mạt, bước chân so với thường ngày chậm hơn một chút, động tác vào cửa cũng lề mề hơn.
Mẹ nó, cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong.
Lộ Gia Mạt không biết cậu đang trải qua hoạt động tâm lý khó khăn gì, cô mở cửa xong đặt chìa khóa lên tủ giày, thay giày, rồi đi vào phòng khách cúi người cầm điều khiển bật máy lạnh.
Làm xong hết, máy lạnh khởi động, cô phát hiện Thịnh Dạng vẫn còn đứng ở cửa.
Cô ngạc nhiên nhìn cậu một cái, Thịnh Dạng mím chặt môi cũng nhìn lại cô một cái.
Hôm nay là ngày làm việc, trong nhà không có ai, hơn nữa hôm nay Chủ nhiệm Thịnh trực ban, buổi tối cũng không về, Lộ Thành Hòa thì chưa đến chín giờ chắc chắn chưa tan làm, cho nên ít nhất bảy tiếng đồng hồ, trong nhà chỉ có hai người họ.
Nói thật, mẹ nó, ở riêng cũng chẳng dễ chịu gì.
Thịnh Dạng lề mề cởi giày thể thao thay dép, đi ngang qua cô, ném xuống bốn chữ: “Anh đi tắm trước.”
Rồi không để ý phản ứng của cô, cậu quay về phòng ném ba lô, lấy quần áo, sau đó lao nhanh vào phòng tắm.
Lộ Gia Mạt nhìn cánh cửa phòng tắm bị đóng lại thô bạo, ánh mắt khẽ lay động, cô đặt điều khiển xuống, có hơi không biết phải làm gì, bèn ngồi xuống ghế sofa.
Trong phòng tắm, Thịnh Dạng cũng không biết phải làm gì, lần này cậu tắm vô cùng chậm chạp và kỹ lưỡng, tắm xong đứng trước gương cũng do dự mãi.
Chậm chạp đến mức Lộ Gia Mạt cảm thấy cậu ở trong đó có xảy ra chuyện gì rồi.
Lộ Gia Mạt khẽ gõ cửa phòng tắm: “Anh tắm gần một tiếng rồi, có phải tắm đến say nắng rồi không?”
“Không, sắp xong rồi.” Thịnh Dạng nhìn mình trong gương, hít sâu một hơi, chân xoay về phía cửa phòng tắm, nhưng vừa định bước ra thì động tác lại dừng, cánh tay chống lên bồn rửa, đầu cúi xuống, cậu lại lề mề thêm mười phút mới mở cửa.
Vừa mở cửa đã thấy Lộ Gia Mạt đứng ngay trước cửa phòng tắm, bước chân cậu khựng lại, nhìn cô một cái, rồi đưa tay đóng cửa phòng tắm lại, cậu lại nhìn cô, mím môi thật chặt nói: “Đừng ở phòng khách.”
Lộ Gia Mạt “ồ” một tiếng, thực ra cô có chút không hiểu bầu không khí lúc này, hơi ngơ ngác hỏi: “Thế em có cần đi tắm không?”
“Em tắm cái gì?” Thịnh Dạng cau mày, giọng vô thức hơi gắt. Sau khi nói xong, cậu chậm lại vài giây, tay nắm chặt khăn tắm, kéo dép đi về phía phòng làm việc vài bước, tay đặt lên tay nắm cửa, quay đầu nói với cô: “Em đừng tắm.”
Lộ Gia Mạt lại “ồ” một tiếng, cô đi theo cậu, bước vào phòng cậu.
Trong phòng cậu máy lạnh chưa bật, mang theo hơi nóng và mùi vị bị nắng chiếu.
Lộ Gia Mạt không biết nghĩ gì, trực tiếp đi đến cạnh giường cậu, ngồi xuống giường. Bước chân và động tác của Thịnh Dạng lại khựng, cậu tìm một hồi ở đầu giường mới thấy điều khiển máy lạnh rồi bật lên.
Bật xong, cậu lại đi kéo rèm cửa, kéo xong lại bật đèn bàn, rồi cầm điều khiển máy lạnh trong tay mà không biết phải làm gì.
Lộ Gia Mạt ngồi bên giường, ngẩng đầu nhìn cậu. Thịnh Dạng ném khăn tắm lên ghế xoay, lại tiện tay ném điều khiển lên bàn, cuối cùng thật sự chẳng còn việc gì, cậu dựa vào bàn, ngước mắt nhìn cô.
Ghế xoay vì động tác ném khăn tắm quá mạnh, giờ vẫn còn lắc nhẹ, cậu thì đứng yên, ánh mắt cũng không di chuyển.
“Lộ Gia Mạt.” Cậu nhìn cô rất lâu rồi mới khẽ gọi.
Lộ Gia Mạt mắt không chớp nhìn cậu, hai người đối diện vài giây, ánh mắt cậu rũ xuống, cuối cùng không còn cách nào, dép lùi một bước, lùi đến chân bàn, cậu hơi thẳng người, đưa tay cởi áo thun đen trên người.
Cậu nắm áo thun đen trong tay, cánh tay không biết có phải vì căng thẳng mà đường nét căng chặt.
Thịnh Dạng thực ra không ngại bị nhìn, cậu chơi bóng lâu năm, cơ thể đẹp hơn người bình thường nhiều, lại đang ở giai đoạn phát triển mạnh, mang theo cảm giác hơi gầy sau khi cao lên nhanh chóng, khiến cơ bắp không quá phô trương, mỏng phủ trên cơ thể, mang theo sức sống đặc trưng của tuổi trẻ.
Nhưng bị Lộ Gia Mạt nhìn thì cậu lại không thoải mái, cực kỳ không thoải mái.
Đầu cậuh hơi cúi, tóc đen trước trán che đi phần lớn đôi mắt.
Lộ Gia Mạt nhìn cậu, ngón tay vô thức nắm lấy chăn của cậu, “Anh nhất định phải đứng xa thế sao?”
Thịnh Dạng ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một cái. Cậu bước tới, đi về phía cô vài bước, cách cô hai bước thì dừng lại.
Lộ Gia Mạt đưa tay kéo lấy bàn tay đang buông bên người cậu, Thịnh Dạng lại nhìn cô một cái, rồi lại tiến thêm một chút, ngồi xuống bên cạnh cô.
Áo thun vẫn nắm trong tay, hai cánh tay đặt trên chân, đầu cúi xuống.
“Không thể xem cái khác sao?” Lộ Gia Mạt nhỏ giọng hỏi.
Thịnh Dạng không ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở bánh xe ghế xoay, bốn năm giây sau mới trả lời cô: “Tắt đèn được không?”
“Nhưng tắt đèn thì không nhìn thấy mà.” Lộ Gia Mạt giọng càng nhỏ hơn.
Thịnh Dạng không động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế ấy, cũng không lên tiếng.
Lộ Gia Mạt hơi nghiêng đầu nhìn cậu, bờ vai cậu rất rộng, nửa thân trên giờ tr*n tr**, từ sau gáy đến xương sống, cả đường nét đều đặc biệt trôi chảy. Tư thế ngồi trông có vẻ thoải mái, nhưng thực tế cả người lại căng thẳng vô cùng.
Vì căng thẳng, cơ lưng càng hiện rõ đẹp mắt.
Qua một lúc lâu, đầu cậu bất chợt cúi thấp hơn, bàn tay không nắm áo thun đưa lên trước, loạn xạ vuốt vài cái tóc, thật sự bất lực mà nói: “Phải tắt đèn trước, Lộ Gia Mạt.”
“Ồ.” Lộ Gia Mạt đáp, “Được thôi.”
Nghe cô nói vậy, cậu cũng chẳng thả lỏng, cúi đầu đứng dậy đi đến bàn, đưa tay tắt đèn bàn.
Rồi theo thói quen quay lại, ngồi xuống bên cạnh cô.
Không gian tối đen, thính giác được phóng đại, mọi âm thanh nhỏ bé xung quanh đều nghe rõ ràng.
Nhưng Lộ Gia Mạt lại chẳng nghe thấy động tĩnh gì, ngay cả tiếng thở của cậu cũng như bị nén mất. Cô cắn môi, lấy hết can đảm lại thúc giục: “Anh đừng nói rồi lại nuốt lời đấy nhé.”
Cô vừa nói xong, qua một lúc, cảm giác bên cạnh Thịnh Dạng cứng ngắc động một chút, giây tiếp theo, bên tai vang lên tiếng dây quần thể thao của cậu chạm vào cạnh giường.
Tim Lộ Gia Mạt bỗng nhiên đập mạnh lên.