Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 59

Ngày hôm sau nhiệt độ bỗng tăng vọt, gần như chạm mốc bốn mươi độ, nắng đến mức ngoài đường chẳng mấy ai dám đi lại.

Hôm nay trường Trung học Phụ thuộc lại náo nhiệt, toà nhà khối 12 vắng lặng suốt một tuần giờ ầm ĩ hẳn lên.

“Cậu tính ra được bao nhiêu điểm rồi?” Nữ sinh bàn trên quay lại hỏi Khâu Quả.

“680 chắc là chắc rồi.”

Khâu Quả nhìn Lộ Gia Mạt vẫn đang cộng trừ tính điểm: “Gia Mạt, còn cậu?”

Lộ Gia Mạt cầm bút cộng trừ trên tờ giấy, cộng xong nhìn điểm, hơi hơi ngạc nhiên một chút: “Mình chắc cũng ổn.”

Khâu Quả ghé qua nhìn con số trên giấy của cô: “Ôi trời, ghê thật đó, lớp mình chắc cậu cao nhất, lát nữa nghe ngóng xem lớp A1 thế nào đã.”

“Đừng nghe ngóng nữa.” Uông Minh Phi thò đầu từ phía sau sang, liếc một cái. Cậu ta vừa từ lớp khác chạy về, kéo ghế ngồi xuống, “Vài đứa cao nhất bên đó cũng ngang ngang Gia Mạt, nhưng giờ đều chỉ là ước tính, thật ra ai cao nhất còn khó nói lắm.”

“Thịnh Dạng bao nhiêu hả?” Khâu Quả vừa nghe đã xoay người lại, kích động hỏi.

Uông Minh Phi liếc Lộ Gia Mạt một cái rồi đột nhiên cười, kiểu như vui mừng khi thấy người khác gặp nạn: “Dù sao thì tôi vừa nhìn thấy điểm cậu ta thấp hơn Gia Mạt.”

“Á!” Khâu Quả càng kích động, kéo tay Lộ Gia Mạt: “Thắng rồi thắng rồi!”

Hôm nay ngoài việc ước tính điểm, họ còn phải dự lễ tốt nghiệp và chụp ảnh tốt nghiệp.

Bọn họ ngồi trong hội trường theo thứ tự lớp, sau khi chiếu xong MV tốt nghiệp do trường Trung học Phụ thuộc tự làm, MC bước lên sân khấu. Các giáo viên khối 12 cũng chuẩn bị vài tiết mục, lên biểu diễn cho học sinh xem.

Đám con trai hàng sau Lộ Gia Mạt vừa thấy thầy Lỗ Thông Hải lên sân khấu liền nhỏ giọng rì rầm.

“Mình phục sát đất rồi, không ngờ có ngày được nghe thầy Lỗ Thông Hải hát Châu Kiệt Luân.”

“Cái đoạn rap này, đời này không còn tiếc nuối gì nữa.”

“Trời đất ơi, sao phần solo của thầy ấy nhiều dữ vậy, phục thật.”

“Nói nhảm, thầy là tổ trưởng khối mà.”

“……”

“……”

Khâu Quả cười muốn xỉu, còn Lộ Gia Mạt thì vẫn ổn. Tiết mục vừa kết thúc, hiệu trưởng lên sân khấu bắt đầu diễn thuyết.

Khâu Quả nhìn thấy Thịnh Dạng đang đứng ở sân khấu bên cạnh, không kiềm được cảm thán: “Trường Trung học Phụ thuộc mình đúng là chung thuỷ ghê. Lúc mình mới vào lớp 10, đại diện tân sinh lên phát biểu là Thịnh Dạng. Không ngờ đến khi tốt nghiệp, đại diện phát biểu vẫn là cậu ấy. Quả nhiên là gương mặt vàng chuyên dùng cho những dịp trọng đại.”

Lộ Gia Mạt cũng ngước lên nhìn về phía sân khấu bên. Hôm nay bọn họ đều mặc bộ đồng phục lễ phục của trường; Thịnh Dạng cũng vậy. Cậu mặc rất chỉnh tề, cả nút trên cùng của áo sơ mi cũng cài, chỉ là tay vẫn cầm bản thảo, tranh thủ xem lại lần cuối.

Cô nhìn thấy mấy nữ sinh bên dưới len lén giơ điện thoại chụp cậu.

Đúng lúc đó, hiệu trưởng diễn thuyết xong, MC giới thiệu tên và lý lịch của Thịnh Dạng.

Cậu thu bản thảo lại, tiện tay chỉnh nhẹ chiếc cà vạt trước ngực, rồi bước lên sân khấu giữa tiếng vỗ tay. Lần này bên dưới càng nhiều người giơ máy lên chụp cậu.

“Cậu ấy đúng là đẹp trai thật.”

Khâu Quả dùng khuỷu tay huých Lộ Gia Mạt, không nhịn được cảm thán.

Lộ Gia Mạt gật đầu, mắt nhìn Thịnh Dạng: “Đúng là vậy.”

Nghe cô nói vậy, Khâu Quả chợt nhớ ra điều gì, lập tức ghé lại cười gian, thì thầm bên tai cô: “Cậu còn nhớ lúc trước cậu bảo cậu ấy cũng chỉ bình thường không? Giờ là cậu có filter yêu đương nhìn cậu ấy đẹp hơn, hay là cậu đã trở nên khách quan hơn rồi?”

Lộ Gia Mạt chớp mắt, không né câu hỏi ấy: “Chắc là cả hai.”

“Á á á.” Khâu Quả nhìn biểu cảm của cô, cố nén giọng kêu lên, “Mình cảm giác mình sắp bị ngược chết rồi.”

Lễ tốt nghiệp kết thúc, toàn khối chụp một tấm ảnh tập thể lớn, mỗi lớp cũng tự chụp ảnh riêng.

Kết quả vừa chụp xong thì bất ngờ đổ mưa như trút, học sinh tản loạn chạy về lớp. Giờ mọi việc đã xong, có thể ra về rồi.

Lộ Gia Mạt lúc ra khỏi nhà đã mang theo ô. Từ lớp xuống tầng một của toà giảng dạy, vừa mở ô ra, liền có một người chui ngay vào dưới ô. Cậu tự nhiên cầm lấy tay cầm ô của cô, nghiêng vòm ô về phía cô, rồi cùng cô đi ra cổng trường.

Lộ Gia Mạt ngẩng lên nhìn Thịnh Dạng. Dáng vẻ cậu so với lúc ở trên sân khấu chẳng khác gì, nhìn cô mà cười có chút kiêu ngạo.

“Làm gì vậy?” Lộ Gia Mạt nhỏ giọng hỏi.

Cậu nói: “Chúc em tốt nghiệp vui vẻ, Lộ Gia Mạt.”

Cơn mưa này quá lớn, chiếc ô của họ gần như chẳng giúp được gì. Khi về đến nhà thì cả hai đều ướt quá nửa người.

Lộ Gia Mạt vào cửa, dép cũng không kịp mang, hấp tấp chạy vào phòng tắm. Cô tự lấy khăn tắm lau qua nước trên người mình, rồi lấy thêm một chiếc ném cho Thịnh Dạng.

Thịnh Dạng một tay còn cầm ô, một tay thì túm lấy cô, khăn tắm đặt đại lên vai, bắt cô mang dép vào cho tử tế, rồi giục: “Đi tắm nhanh, rồi ra bật điều hoà.”

“Nhưng anh ướt hơn em mà.” Lộ Gia Mạt nói, tay còn kéo kéo cà vạt của cậu.

Thịnh Dạng thấy buồn cười, cúi đầu dùng ngón tay chạm nhẹ vào má cô: “Em xem là tay em lạnh hơn hay tay anh lạnh hơn.”

Lộ Gia Mạt chớp mắt, đúng thật đưa tay chạm vào tay cậu một cái: “Cũng đâu nóng hơn bao nhiêu đâu.”

“Rồi rồi.” Thịnh Dạng đặt ô xuống, đẩy vai cô về phía phòng tắm, “Đi mau.”

Cơn mưa tuy lớn nhưng đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa đến hai mươi phút đã tạnh.

Lúc Thịnh Nhuế về thì vừa khéo tránh được mưa. Vừa vào cửa, bà đã hỏi Lộ Gia Mạt đang lau tóc: “Hôm nay tính điểm thế nào rồi?”

Lộ Gia Mạt nói: “Cảm giác khá ổn ạ.”

“Vậy thì tốt.” Hôm nay tâm trạng Thịnh Nhuế rất tốt, đang định thể hiện tài nấu nướng, mở tủ lạnh ra hỏi: “Muốn ăn gì, tối nay dì nấu.”

Lộ Gia Mạt cũng đi tới trước tủ lạnh, cùng bà xem có gì bên trong: “Hay là nấu lẩu đi.”

“Cũng được.”

Hai người đang nói chuyện thì Thịnh Dạng tắm sơ xong cũng bước ra khỏi phòng tắm. Thấy hai người đứng trước tủ lạnh, cậu thuận miệng hỏi: “Hai người đang nói gì đó?”

Thịnh Nhuế đang cười quay đầu lại định nói gì đó thì ánh mắt dừng lại ở cổ cậu. Bà ngơ ngác nhìn Thịnh Dạng, không thể tin nổi: “Con có bạn gái rồi hả?”

Vừa dứt câu, Lộ Gia Mạt đứng cạnh bà cũng ngẩn người.

Thịnh Dạng cũng đơ ra một chút. Cậu chợt nghĩ đến điều gì, cúi xuống nhìn cổ áo mình. Thì ra cổ áo cậu chưa kéo ngay ngắn, vải bị xê dịch xuống một chút, để lộ ra một dấu cắn.

Vị trí của dấu cắn nằm giữa cổ và xương quai xanh. Hơi thấp một chút nên bình thường mặc áo sẽ không thể thấy.

Nói cách khác, vị trí này mặc áo vào thì cũng khó mà tạo ra dấu như thế.

Thịnh Dạng ý thức ngay ra điểm này. Cậu đưa tay chỉnh lại cổ áo, tỏ vẻ tự nhiên, gật đầu rất thản nhiên: “Có rồi.”

Giọng điệu cũng vô cùng bình thản.

Thịnh Nhuế cũng hiểu ra. Ánh mắt bà vẫn dán vào cổ Thịnh Dạng. Tuy bà suốt ngày mắng cậu trăng hoa gây chuyện, nhưng thật ra trong lòng rất rõ Thịnh Dạng là người có giới hạn. Chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của bà. Dù bà có mở miệng nói thế nào, nhưng kể cả trước kỳ thi nếu cậu yêu đương, bà cũng không nói gì, huống gì giờ thi xong rồi. Chỉ là tiến độ yêu đương của cậu nhóc này hơi nhanh.

Bà không tiếp tục hỏi Thịnh Dạng nữa, mà lại quay sang tám với Lộ Gia Mạt: “Con biết bạn gái nó là ai không?”

Lộ Gia Mạt giật mình, theo phản xạ lắc đầu. Cô mím môi, lặng lẽ ngước mắt nhìn Thịnh Nhuế.

Thịnh Nhuế chẳng biểu cảm gì, chỉ lẩm bẩm: “Giấu kỹ ghê.”

Rồi chuyện này liền bị bà nhẹ nhàng gạt sang một bên.

Tối hôm đó, lúc Lộ Thành Hòa về nhà, Thịnh Nhuế kể với ông một câu.

Phản ứng đầu tiên của Lộ Thành Hòa cũng là hỏi: “Ai vậy? Học cùng trường nó à?”

“Chắc là vậy, nó không nói.” Thịnh Nhuế nằm trên giường, cái máy tính đặt trên chăn, bà trượt hai cái trên bàn cảm ứng. “Chỉ nói là yêu sau khi thi đại học.”

Lộ Thành Hòa không mấy lo chuyện Thịnh Dạng có bạn gái. Ông cắm sạc điện thoại, ngồi xuống mép giường, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Thịnh Nhuế: “Em nói xem Gia Mạt có bạn trai chưa?”

“Trước đây cảm giác giống như có ấy, em thấy nó vài lần ban đêm cứ gọi điện với trò chuyện video. Nhưng ngược lại sau kỳ thi lại thấy chẳng còn nữa.” Thịnh Nhuế nói xong nhìn biểu cảm của Lộ Thành Hòa, buồn cười gật đầu: “Lo à?”

“Chắc chắn rồi.” Lộ Thành Hòa nghĩ nghĩ, nhưng nghĩ một lúc lại thấy chuyện này không thể nghĩ nhiều. “Thôi, đợi đến khi nào nó thật sự có hãy nói.”

Bên kia, trong phòng mình, Lộ Gia Mạt vẫn chưa ngủ. Hôm nay lần đầu tiên cô mới nhận ra quan hệ giữa cô và Thịnh Dạng có chút phức tạp.

Có lẽ là vì trước giờ cô chưa từng xem cậu như anh trai. Cũng có thể vì Thịnh Nhuế và Lộ Thành Hòa quá bận nên cho cô một cảm giác không phải ỷ lại, mà giống như… cô nói không rõ, nhưng giờ cô có chút mơ hồ.

Đang ngẩn người, thì chiếc điện thoại đang cầm trong tay bỗng rung lên một cái.

[WJTMSH: Em ngủ chưa]

Lộ Gia Mạt nhìn màn hình, chậm rãi gõ một chữ:

[Axit Kiềm Muối: Em chưa]

Tin vừa gửi đi, điện thoại lại rung, là cậu gọi thoại đến.

Lộ Gia Mạt nhận cuộc gọi, kẹp điện thoại bên tai, đầu hơi nghiêng, hai tay ôm đầu gối qua lớp chăn.

Hai người nói chuyện linh tinh một lúc. Cậu nói cậu đã tìm người hỏi giúp việc dạy kèm online của Đới Dư, có vẻ đáng tin. Rồi nói bọn họ ở lớp ước điểm thế nào, còn nhàn nhạt cười bảo cậu tính ra đúng là thấp hơn cô thật. Sau đó, đột nhiên cả hai bên đều im lặng.

Im khoảng bốn năm giây.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Thịnh Dạng hỏi từ đầu dây bên kia.

“Anh nói xem, sau này bọn mình có chia tay không?” Lộ Gia Mạt hỏi rất nhỏ.

Vừa dứt câu, người bên kia vốn còn đang uể oải cười nói, lập tức im lặng. Lộ Gia Mạt đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng hơi ngẩng lên nhìn về phía phòng đối diện.

Cô đợi thêm vài giây nữa, Thịnh Dạng vẫn không trả lời. Lộ Gia Mạt cảm giác thời gian như chậm lại.

“Thịnh Dạng.” Cô khẽ gọi cậu.

“Em đừng nghĩ mấy chuyện này nữa được không?” Cuối cùng cậu mở miệng. Giọng nói khác lúc nãy hẳn, trầm thấp và hơi nghẹn ngào, “Anh sẽ không chia tay với em.”

Nghe vậy, tim Lộ Gia Mạt bỗng thấy chua chát, cô mở to mắt nhìn cánh cửa, răng khẽ cắn môi. Rồi cô lại gọi một tiếng: “Thịnh Dạng.”

Cô nói: “Anh không phải đang khóc đó chứ?”

Bình Luận (0)
Comment