Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 60

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lộ Gia Mạt vừa mở cửa phòng ra đã thấy Thịnh Dạng đang đánh răng trong nhà vệ sinh, cô đưa mắt nhìn kỹ gương mặt cậu.

Nhưng cậu chẳng khác gì thường ngày, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết gì. Hơn nữa, khi nhận thấy ánh mắt của cô, cậu còn tự nhiên quay sang nhìn lại, rồi lại càng tự nhiên lấy chiếc bàn chải của cô từ trong cốc, bóp sẵn kem đánh răng.

Lộ Gia Mạt nhận lấy bàn chải cậu đưa, cầm cốc nước cúi đầu ngậm một ngụm, lại từ trong gương liếc nhìn cậu thêm một cái.

Vậy rốt cuộc tối qua cậu có khóc không?

Thịnh Dạng đánh răng xong, rửa sạch bàn chải rồi đặt lại vào cốc.

Cậu cúi đầu vốc nước rửa mặt, đưa tay rút chiếc khăn treo trên tường xuống, lau khô hơi nước rồi đi ra ngoài.

Lộ Gia Mạt ngậm bàn chải, ánh mắt dõi theo bóng lưng cậu, sau đó lại quay về nhìn chính mình trong gương.

“Gia Mạt, sữa đậu nành của con có cho đường không?” Lộ Thành Hòa ở phòng khách lớn tiếng hỏi.

Lộ Gia Mạt từ trong nhà vệ sinh thò cái đầu tóc xù ra, “Có ạ.”

Đợi cô rửa mặt xong đi ra, trên bàn ăn đã bày sẵn một đống bữa sáng, Lộ Thành Hòa, Thịnh Nhuế và Thịnh Dạng cũng đã ngồi xuống.

Hôm nay, Thịnh Nhuế và Lộ Thành Hòa ngồi một bên, Lộ Gia Mạt và Thịnh Dạng ngồi bên kia. Khi cô vừa ngồi xuống, Thịnh Dạng đang bóc trứng trà. Cậu bóc xong cái đầu tiên liền đặt vào đĩa của cô, rồi lại bắt đầu bóc cái thứ hai.

Thịnh Nhuế trả lời tin nhắn xong, thấy Thịnh Dạng vẫn đang bóc trứng trà, ánh mắt liếc qua đĩa của Lộ Gia Mạt, cảm thấy hai đứa nhỏ này bây giờ thật sự hòa hợp. Trứng cậu bóc cho Lộ Gia Mạt còn mịn hơn cả bóc cho chính mình.

Bà đặt điện thoại xuống, cũng lấy một quả trứng trà bóc, bóc được nửa chừng thì nhớ ra điều gì, “À đúng rồi, Gia Mạt, hôm nay con có hoạt động gì không?”

Lộ Gia Mạt lắc đầu, Thịnh Nhuế cười, “Vậy thì hôm nay đi dạo phố với dì nhé, hiếm khi được nghỉ.”

“Được ạ.”

Hai người nói xong liền quyết định như vậy, nhưng lúc ra cửa lại bất ngờ thêm một người.

Thịnh Nhuế đang thay giày, thấy Thịnh Dạng từ phòng đi ra, đeo ba lô, dáng vẻ cũng chuẩn bị ra ngoài.

“Con ra ngoài à?” Bà thuận miệng hỏi.

Thịnh Dạng gật đầu. Thịnh Nhuế thấy cậu còn mang theo ô che nắng và một chai xịt chống nắng bỏ vào túi, tưởng cậu đi tìm bạn gái nên không nói gì.

Nhưng năm phút sau, bà lại bất ngờ quay đầu nhìn thấy Thịnh Dạng mở cửa, ngồi vào ghế sau, “Con đi dạo phố cùng bọn mẹ à?”

Thịnh Dạng chẳng đứng đắn gì, ngả người lên lưng ghế, xoay ngang điện thoại mở game, cậu ngẩng đầu liếc mẹ, còn rất đường hoàng, “Mẹ đừng thiên vị thế chứ, sao con lại không thể đi dạo phố cùng mọi người?”

“…” Thịnh Nhuế bị cậu nói đến cứng họng, quay đầu khởi động xe.

Lộ Gia Mạt ngồi ở ghế phụ, lén nhìn cậu qua gương chiếu hậu.

Đến trung tâm thương mại, Thịnh Nhuế dẫn Lộ Gia Mạt vào một tiệm chăm sóc tóc chuyên nghiệp, làm một giờ dưỡng tóc. Trong lúc hai người ngồi dưỡng, Thịnh Dạng ngồi trên sofa trong tiệm, tuy ngồi không ngay ngắn mà chơi game, nhưng lại rất kiên nhẫn chờ.

Xong xuôi thì cũng gần đến giờ ăn trưa, Thịnh Nhuế nghĩ “có người thì cứ dùng”, liền để Thịnh Dạng đi đặt bàn trước ở nhà hàng, còn bà và Lộ Gia Mạt đi dạo một vòng cửa hàng nước hoa.

Đến lúc ăn, Thịnh Nhuế ngồi trong nhà hàng vẫn thấy lạ. Bà nhìn Thịnh Dạng ngồi lười nhác, tiện tay gắp một miếng bánh tuyết đỉnh hùng phong, ăn một miếng rồi tự nhiên quay sang nói với Lộ Gia Mạt: “Cái này cũng được.”

Lộ Gia Mạt nghe vậy cũng gắp một miếng. Tuy sự hiện diện của cậu cũng không quá phiền, nhưng trong kế hoạch của Thịnh Nhuế vốn không định mang theo cậu. Giọng bà có chút muốn đuổi, “Chẳng phải con có bạn gái sao? Rảnh rỗi không đi với bạn gái, lại theo bọn mẹ làm gì?”

Thịnh Dạng liếc thấy động tác cắn lớp vỏ giòn của Lộ Gia Mạt hơi khựng lại, cậu ngẩng đầu, rất tự nhiên đáp lời mẹ: “Em ấy bận.”

“Con trai à.” Lúc này ánh mắt Thịnh Nhuế nhìn Thịnh Dạng có chút trêu chọc, “Chẳng lẽ con ở bên người ta chẳng có chút địa vị nào đó chứ?”

Lộ Gia Mạt cảm giác như bị nghẹn, cô cầm cốc uống một ngụm nước, ánh mắt khẽ liếc sang Thịnh Dạng.

Thịnh Dạng cầm bình nước rót đầy lại cho chiếc cốc trống của cô, vừa rót vừa đáp Thịnh Nhuế: “Cũng thường thôi.”

Làm gì có chứ, Lộ Gia Mạt nhìn cậu.

Thịnh Dạng nhận được ánh mắt của cô, đặt bình nước xuống, cụp mắt khẽ cười.

Bữa ăn kết thúc, lúc thanh toán, Thịnh Nhuế gặp một người quen, hai người đứng ở cửa nhà hàng trò chuyện vài câu.

Lộ Gia Mạt và Thịnh Dạng đứng bên cạnh chờ, lúc đó cửa ra lác đác có vài người đi ra, hình như là một bàn ngồi gần họ lúc trước.

Hai nam một nữ bước ra, nhìn thấy hai người, thì thầm với nhau gì đó.

“Xác định là anh trai chứ không phải bạn trai à?”

“Rõ ràng mà, kia chẳng phải mẹ họ sao?”

Nói xong, một nam sinh trong đó bước về phía Lộ Gia Mạt.

Thịnh Dạng khi ấy đang tựa vào tường, cúi đầu hỏi Lộ Gia Mạt có cần xịt chống nắng không, rồi liền thấy gã kia đi tới trước mặt họ.

“À, chào bạn.” Nam sinh mỉm cười với Lộ Gia Mạt, trong tay cầm điện thoại, “Có thể cho mình WeChat của bạn không?”

Lộ Gia Mạt ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn nam sinh trước mặt.

Thịnh Dạng còn tưởng mình nghe nhầm, cậu vô ngữ nhìn chằm chằm gã kia. Cậu quá thiếu cảm giác tồn tại hay sao? Đứng ngay bên cạnh Lộ Gia Mạt mà vẫn có người dám xin liên lạc.

Gã kia cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Dạng, còn cười lại với cậu, lại còn tỏ ra thân thiện.

Cười với ai? Thân thiện với ai?

“Không được.” Thịnh Dạng lạnh lùng mở miệng.

Thịnh Nhuế cách đó hơn một mét đang nói chuyện với bạn cũng chú ý tới bên này, ánh mắt nhìn sang.

Nam sinh kia còn định nói thêm, nhưng Lộ Gia Mạt đã nhanh hơn Thịnh Dạng một bước: “Xin lỗi, không được, tôi có bạn trai rồi.”

Nam sinh thoáng ngạc nhiên, không tiếp tục nữa, sau đó quay lại đi cùng bạn.

Thịnh Nhuế nói chuyện xong đi tới, tuy không nghe rõ họ vừa nói gì, nhưng đại khái đoán được, liền cười hỏi Lộ Gia Mạt: “Có người bắt chuyện với con à?”

Lộ Gia Mạt vẫn cảm nhận được áp suất thấp bên cạnh, khẽ nói: “Chỉ là xin số liên lạc thôi ạ, con không cho.”

“Thế thì đúng là bắt chuyện rồi.” Thịnh Nhuế quay đầu nhìn thoáng qua nam sinh kia, “Mắt nhìn cũng không tệ.”

Buổi chiều hôm đó, Thịnh Nhuế hứng khởi dẫn Lộ Gia Mạt đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác thử đồ. Còn cậu nhóc xách túi là Thịnh Dạng thì ít nói hẳn, chơi game cũng chẳng còn hứng thú.

Đi vào một cửa hàng khác, cậu cầm ly cà phê đá, vai tựa nghiêng vào bức tường cạnh phòng thử đồ, cúi đầu cầm điện thoại không biết đang lướt gì.

Thịnh Nhuế cầm hai chiếc váy đi vào phòng thử, thử một cái rồi bước ra rồi soi gương, cảm thấy có chỗ chưa ổn.

Nhân viên bên cạnh nói: “Hay là thử một cỡ nhỏ hơn? Sẽ ôm dáng hơn ạ.”

Thịnh Nhuế xoay người nhìn trái phải, thấy có lý, “Vậy lấy cho tôi thử xem.”

Sau đó bà lại vào phòng thử thay bộ váy khác.

Trong cửa hàng ngoài ba người họ còn có một phụ nữ đang xem đồ ở dãy ngoài cùng. Một nhân viên đứng cạnh giới thiệu cho bà ấy, nhân viên khác thì vào kho tìm kích cỡ.

Lộ Gia Mạt từ phòng thử bước ra, liền thấy cảnh trống trải này. Phòng thử cô vừa đứng là phòng ngoài cùng, bức tường Thịnh Dạng đang tựa chính là vách bên của phòng thử đó.

Lộ Gia Mạt nhìn cậu, khẽ kéo tấm rèm phòng thử về phía Thịnh Dạng, mượn chút che chắn, kiễng chân nhanh chóng hôn lên môi cậu.

Ánh mắt Thịnh Dạng khẽ nâng, còn chưa kịp phản ứng, môi lại bị cô hôn thêm lần nữa.

Sau đó Lộ Gia Mạt buông rèm, lùi một bước, tiến gần về phía gương.

Ngay giây tiếp theo, Thịnh Nhuế đã thay xong bộ váy mới bước ra, nhân viên đi lấy cỡ khác cũng từ kho trở lại.

Thịnh Nhuế chưa kịp nhìn hiệu quả váy của mình, đã thấy bộ váy trên người Lộ Gia Mạt, vô cùng hài lòng: “Cái này được, mua.”

Lộ Gia Mạt nhìn vào gương, ánh mắt trong gương của cô chạm phải ánh mắt trong gương của Thịnh Dạng, cô cảm thấy tai mình hơi nóng, mím môi rồi đáp Thịnh Nhuế: “Được, con cũng thấy khá đẹp.”

Ở cửa hàng này thu hoạch được hai chiếc váy, vừa chuẩn bị sang cửa hàng khác thì điện thoại của Thịnh Nhuế đột nhiên reo.

Bà nghe vài câu liền nhíu mày: “Được, tôi tới ngay.”

Điện thoại còn chưa cúp, cô đã nói với Thịnh Dạng và Lộ Gia Mạt: “Mẹ về bệnh viện đây, xe mẹ lái đi rồi, hai đứa tự nghĩ cách về nhé.”

Bà nói xong liền rời đi, Thịnh Dạng nhìn bóng lưng mẹ vội vã, thấy bà bước vào thang máy rồi mới quay sang Lộ Gia Mạt: “Muốn chơi thêm chút hay về thẳng nhà?”

“Ở đây có gì chơi?” Lộ Gia Mạt hỏi.

Thịnh Dạng không rành lắm, lật điện thoại xem: “Có nhảy bạt, xe kart, còn có rạp chiếu phim riêng, chơi không?”

“Rạp chiếu phim riêng là gì?” Lộ Gia Mạt ghé đầu nhìn màn hình điện thoại cậu.

“Chỉ là xem phim thôi.” Thịnh Dạng lật vài bình luận phía dưới, toàn là các cặp đôi đi, viết đánh giá cũng khá chuyên nghiệp.

Lộ Gia Mạt cũng nhìn thấy những bình luận và hình ảnh đó, cô cắn ống hút ly cà phê đá, hỏi: “Đi không?”

Năm phút sau, hai người đi thang máy lên tầng năm.

Thịnh Dạng đăng ký ở quầy lễ tân, nhận một đống đồ dùng một lần. Cậu liếc qua thấy cũng đầy đủ, từ dép, bọc ghế sofa cho đến cả kẹo bạc hà.

“Đi thôi, 602.” Nói xong, trong lòng lại chửi thầm, sao giống đi mướn phòng thế, thêm đống đồ này thì càng giống nữa.

Cậu ngước mắt nhìn Lộ Gia Mạt, cô cúi đầu cắn ống hút, không nhìn cậu.

Ống hút chỗ trên cùng gần như bị cô cắn nát, dáng vẻ căng thẳng.

Quẹt thẻ vào phòng, không, là vào phòng chiếu riêng.

Thịnh Dạng bật đèn tường, quét mắt nhìn quanh, thật sự tối, cũng đúng, xem phim thì không thể sáng.

Cậu bọc ghế sofa bằng đồ dùng một lần, trải xong lại dùng khăn ướt có cồn lau bàn và điều khiển, rồi mới để Lộ Gia Mạt ngồi xuống.

Hai người hoàn toàn chẳng để tâm đến phim, chọn đại một bộ rồi bỏ mặc.

Thịnh Dạng tựa lưng vào sofa, ánh mắt thẳng tắp nhìn Lộ Gia Mạt. Cô thì nhìn màn chiếu, đợi đoạn mở đầu qua mới quay sang nhìn cậu.

“Em còn không ngồi qua đây à?” Cậu lười nhác tựa đó, giọng trầm thấp, rõ ràng vẫn chưa hết giận.

Lộ Gia Mạt chớp mắt, đặt ly cà phê xuống, ngồi lên đùi cậu.

Cô vòng tay qua cổ cậu, má áp vào má cậu, rồi đầu tựa vào đầu cậu: “Anh ghen cũng không thể bày sắc mặt ra cho em xem chứ.”

“Anh không mà.” Cậu không thừa nhận.

“Là không ghen hay không bày sắc mặt ra cho em xem?” Lộ Gia Mạt hỏi.

“Không bày sắc mặt.” Cậu nói xong thì cụp mắt, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Anh thật sự đã bày à?”

Đương nhiên là không, nhưng Lộ Gia Mạt không trả lời câu đó, cô hỏi lại câu trước: “Vậy anh thật sự ghen à? Anh chuyện này nhiều lắm rồi đấy.”

Thịnh Dạng ngẩng mắt, ánh nhìn mang ý vị nhìn cô, bất ngờ khẽ cắn chóp mũi cô, cắn xong vẫn thấy tức, lại khẽ c*n m* cô. Rồi tay ôm eo siết chặt, cậu ôm cô vào lòng, cằm tì lên vai cô: “Anh sắp chua chết mất rồi.”

Bình Luận (0)
Comment