Sáng hôm sau, chuông báo thức của Lộ Gia Mạt reo đúng 5 giờ 50.
Trường Trung học Phụ thuộc yêu cầu 6 giờ 50 phải có mặt để đọc bài buổi sáng. Bình thường cô sẽ cho mình mười phút nằm ì trên giường, luôn cảm thấy mười phút ngủ đó còn chất lượng hơn mấy tiếng trước cộng lại.
Sau khi dậy, Lộ Gia Mạt có thể tận dụng khoảng thời gian vụn vặt ấy để nghe luyện nghe nửa tiếng. Hôm nào tỉnh dậy sớm hơn, thậm chí còn kịp học thuộc được ít từ. Bên này khác với đề cương trước đây của cô, rất nhiều thứ phải bổ sung lại.
Nhưng hôm nay rõ ràng cô tỉnh rất chậm, cứ nằm lì đến tận sáu giờ. Đến lần thứ ba chuông reo, cô mới mơ mơ màng màng bò dậy.
Cô mắt nhắm mắt mở lần mò mở cửa, hoàn toàn không để ý đến tình trạng của phòng làm việc. Mãi đến khi bước ra hai bước, mới phát hiện trong phòng khách nhiều thêm một bóng người.
Thịnh Dạng cũng chưa tỉnh hẳn, nhưng để tránh đụng giờ rửa mặt buổi sáng, cậu vẫn bị mẹ gọi dậy.
Cậu moi một chai nước khoáng lạnh từ tủ lạnh, uể oải đổ người xuống ghế, một tay đặt lên lưng ghế bên cạnh. Vì lười, cậu chỉ dùng một tay mở nắp chai rồi ngửa đầu uống luôn. Dây đeo đồng hồ thể thao trên cổ tay chưa cài chặt, theo động tác của cậu mà trượt dần xuống theo đường xương cổ tay rõ rệt.
Nhìn nhìn nhìn! Rõ ràng như vậy mà? Mặt vô tội là không phạm pháp chắc? Nhìn nữa là báo cảnh sát đó.
Thịnh Dạng hơi nâng mí mắt, ánh nhìn không mang theo cảm xúc gì quét sang Lộ Gia Mạt.
Lộ Gia Mạt chạm phải ánh mắt ấy liền vội vã thu ánh nhìn lại.
Cậu ấy dậy sớm vậy luôn sao? Đây chính là “gà công nghiệp Hải Điến” trong truyền thuyết đó hả? Cô vừa gãi đầu vừa lầm bầm trong lòng, rồi hấp tấp rẽ vào phòng vệ sinh.
Bồn rửa vẫn rất sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra có ai dùng qua.
Lẽ nào cậu ấy còn dọn dẹp? Lộ Gia Mạt cầm bàn chải, bóp kem, mở vòi nước hứng vào cốc. Bàn chải đưa vào miệng. Cô liếc sang gương, nhìn mái tóc rối bù và mí mắt sưng của mình, có chút buồn bực nghĩ xem lát nữa đi ra có nên chủ động nói chuyện với cậu ấy không?
Sáng nay Thịnh Nhuế xuất hiện trong bếp, Lộ Gia Mạt không phân rõ được chị ấy là vừa tan ca hay chuẩn bị đi làm. Sau khi cô rửa mặt xong đi ra, nhận lấy sandwich Thịnh Nhuế đưa, rồi lê bước chậm rãi. Khi đến cạnh bàn ăn, mắt cô lại bất giác nhìn về phía Thịnh Dạng.
Rốt cuộc cậu nhìn cái gì mà chăm chăm vậy hả? Thịnh Dạng thấy không thoải mái, đổi sang tư thế khác, lưng nghiêng tựa lên tay vịn ghế. Cậu cũng không hiểu sao lại nhìn sang cô, ánh mắt lười nhác mệt mỏi, viết đầy câu “tôi đây rất khó ở”.
Sáng sớm thế này cái gì cũng lờ mờ, nắng lại trong, cành lá sum suê, tiếng chim hót cũng nghe tươi mới dễ chịu.
Lộ Gia Mạt chớp mắt khô khốc, cảm giác gánh nặng giao tiếp lại trỗi dậy vào thời điểm này, nhất thời chẳng nghĩ ra được chủ đề nào. Cô đành tiếp tục nhìn cậu một cách khô khốc mà nói: “Cậu… học vật lý giỏi lắm.”
“……”
Vậy cô nghĩ nửa ngày chỉ để nói ra câu này? Ánh mắt Thịnh Dạng trở nên khó hiểu, ngẩng lên nhìn Lộ Gia Mạt thêm hai giây.
Người này trắng thật, trắng như đậu hũ ngọt, lại còn ngoan ngoãn đứng đó hai tay nâng cái đĩa. Đồng phục xấu xí của Trung học Phụ thuộc bị cô mặc thành kiểu rất tinh khiết. Cách cô nhả chữ hoàn toàn khác người ở đây, mềm mại, đuôi âm còn hơi dính chút mềm dẻo.
Cậu chưa từng thấy ai “thiệt thòi” trời sinh như vậy. Trong đầu không hiểu sao lại vụt hiện hình ảnh chiếc váy ngủ trắng tối qua trên ban công.
“……”
Khỉ thật. Thịnh Dạng bừng tỉnh, mặt lập tức hiện ra sắc thái khó tả, trong lòng chửi mình đúng là đồ không ra gì.
Cậu đứng dậy thật nhanh, dây đeo đồng hồ trên cổ tay lại trượt xuống lần nữa. Cậu xách lấy cặp, đi về phía huyền quan, còn tiện tay “thuận tay” lấy luôn một miếng sandwich từ đĩa trên tay Lộ Gia Mạt.
Nhét sandwich vào miệng, cậu đổi từ dép sang giày, khoác cặp lên vai. Đến cửa, cậu lại chuyển sandwich về tay, ngoái đầu để lại một câu: “Chur nhiệm Thịnh, tay nghề lên rồi đấy.”
“Bốp” một tiếng, cửa đóng lại.
Hành lang vang tiếng bước chân cậu chạy xuống, trong phòng khách còn nghe thấy âm vang của cửa chống trộm khép lại.
Lộ Gia Mạt cúi đầu nhìn chiếc sandwich trong tay, lại ngẩng lên nhìn cánh cửa đã đóng, rồi lại nhìn về sandwich với vẻ khó hiểu.
Bánh mì nướng, xà lách, cà chua, cái này thì cần tay nghề gì chứ?
–
Hôm đó đến trường thì bảng tổng xếp hạng toàn khối đã được dán. Thịnh Dạng, người gần như chẳng bao giờ xem bảng xếp hạng, khi đi ngang bức tường cạnh văn phòng tầng bốn, trong đầu lại bất chợt vang lên câu “cậu vật lý giỏi lắm” của Lộ Gia Mạt.
Không hiểu sao cậu khựng chân lại, với một tâm trạng đến chính mình cũng thấy kỳ quặc, ngẩng lên chủ đích tìm điểm vật lý của mình.
120, ừm, đúng là cũng giỏi thật. Ánh mắt cậu dịch sang bên cạnh, khó hiểu nghĩ: ngoài vật lý, toán chẳng phải cũng là điểm tuyệt đối sao? Mấy môn khác cũng không rớt khỏi top ba mà. Tại sao lại chỉ nhắc đúng môn vật lý?
Đột nhiên sau lưng nổi lên một trận gió, Uông Minh Phi từ phía sau vòng tay qua cổ cậu, ánh mắt nhìn theo hướng Thịnh Dạng, lập tức mất hứng: “Sáng sớm ra xem cái bảng xếp hạng xui xẻo đó làm gì?”
Thịnh Dạng mặc kệ cậu ta khoác lên, mặt không đổi sắc, ánh mắt tiếp tục nhìn xuống, tìm được tên Uông Minh Phi. Cậu thọc tay vào túi, vô lương tâm mà cười: “Uông Uông, thế này mà đến thi giữa kỳ thì nguy hiểm đấy nha.”
Uông Minh Phi bị nói xui nên không thoải mái, giơ tay huých cậu một cái, cố tình kiếm chuyện, kéo Lộ Gia Mạt vào:
“Em gái chúng ta còn nguy hiểm hơn tôi nữa kìa.”
Thịnh Dạng ngước mắt, quăng sang cậu ta một ánh nhìn kiểu “tôi nhìn thấu cậu lâu rồi”, bình thản không đáp. Nhưng ánh mắt thì lơ đãng tìm đến tên Lộ Gia Mạt, nhìn quanh cột thành tích của cô.
Người này yên tĩnh, khí chất đầy sách vở thế kia, sao Ngữ văn lại tệ đến mức này?
Uông Minh Phi bị nhìn thấu nhưng chẳng hề chột dạ, dứt khoát không diễn nữa mà hỏi thẳng: “Thế cậu nói coi, tối qua rốt cuộc thế nào? Hai anh em bắt đầu sống chung có ngại không hả?”
“Nói gì mà nói.”
Thịnh Dạng thu ánh mắt lại rồi quay người, không cảm xúc gì mà tiếp tục đi lên lầu. Trong đầu lại nhủ: chẳng lẽ tôi phải nói cho cậu biết tôi sáng nay còn đặc biệt dậy sớm hai mươi phút để rửa mặt hả?
–
Trừ môn toán ra, Lộ Gia Mạt làm khá tốt ở tiếng Anh và vật lý, hóa học cũng tạm xem được, sinh học miễn cưỡng, đến ngữ văn thì đúng là thảm họa. Nhưng xét việc cô vừa chuyển trường, còn chưa thích nghi sách mới, cô Trần Tân Di cũng không gọi cô lên nói chuyện.
Nhưng Lộ Gia Mạt nhìn vào thứ hạng của mình, cảm giác chênh lệch quá lớn so với trước kia, cho dù có chuẩn bị tâm lý rồi, vẫn cứ tê dại cả đường về lớp.
Hôm nay là thứ Tư, giờ đọc bài buổi sáng là nghe tiếng Anh chung cho toàn khối.
Khâu Quả thấy Lộ Gia Mạt làm bài nghe trơn tru như vậy thì hơi ghen tị, sau khi nộp báo liền hỏi: “Các cậu có phải sinh ra đã có gen môn toán với tiếng Anh không?”
Lộ Gia Mạt cúi đầu lật đề vật lý của tiết sau, nghe vậy thì khóe môi hơi cong, nói rất thật: “Đều là kỹ năng làm bài thi thôi.”
“Vậy cũng giỏi mà!” Khâu Quả nhìn cô, rồi cũng bật cười theo.
Thật sự rất lạ, trên người Lộ Gia Mạt có một sức hút khiến người ta muốn đến gần, muốn khen cô, muốn làm bạn với cô.
Buổi sáng hai tiết liền nhau là vật lý cộng thêm tiết tiếng Anh, thời gian trôi rất nhanh. Tan học xong, hai người họ đến nhà ăn số ba xếp hàng.
“Cậu thấy cái cậu đeo kính gọng đen, tóc kiểu nhím kia không? Đó là Trương Hạo, hạng nhất lớp chúng ta đấy.” Khâu Quả hất cằm về phía chéo trước, “Đặc biệt là toán cực kỳ giỏi. Lúc thầy Pháp Hải lên lớp, Lỗ Thông Hải rất thích gọi học sinh lên bảng giải bài, cậu ấy có nhiều cách làm nhất. Sau đó thầy Pháp Hải còn đặt tên cho mấy cách đó là phương pháp Trương Hạo.”
“Lợi hại thật.” Lộ Gia Mạt nhìn theo hướng đó. Không ngờ đúng lúc Trương Hạo quay đầu lại. Hai ánh mắt vừa chạm nhau, cô còn đang nghĩ có cần lễ phép gật đầu mỉm cười không thì cậu ta đã lạnh tanh quay mặt đi.
“…”
Hạng nhất đều có cá tính thế này sao?
“Sau này cậu sẽ biết, cậu ấy người cũng lợi hại lắm.” Khâu Quả đã quen, không thấy lạ, vừa đẩy nhẹ vai Lộ Gia Mạt tiến lên phía trước, vừa nhìn vào bên trong quầy, “Dì ơi dì ơi, cho hai tô mì bò.”
Đợi hai phút, Lộ Gia Mạt cùng cô ấy bưng khay, tìm một chỗ trống dựa tường rồi ngồi xuống.
Khâu Quả vừa ăn vừa ríu rít làm tròn nhiệm vụ giới thiệu về trường Trung học Phụ thuộc, từ giáo viên nào giao bài nhiều nhất, đến nhà ăn ngày nào đồ ngon nhất.
Nghe đến lớp 11A1, Lộ Gia Mạt bèn hỏi: “Lớp A1 bọn họ không cần phân lại lớp theo thành tích thi à?”
Khâu Quả lắc đầu: “Họ cũng coi như lớp bồi dưỡng sớm, được tuyển từ lớp Năm tiểu học, tính là lớp tốt nhất Trung học Phụ thuộc danh nghĩa. Bọn họ nhiều đại thần lắm, nhưng lớp mình cũng chẳng kém đâu. Nếu tính điểm gốc (không cộng thêm gì) thì chưa chắc ai mạnh hơn ai.”
Lộ Gia Mạt kẹp đôi đũa trong tay, hơi trầm ngâm gật đầu.
Ăn xong bữa trưa, hai người từ nhà ăn bước ra. Giữa sân cỏ của sân bóng trên đường chạy nhựa có một nhóm đang đá bóng.
Khâu Quả và Lộ Gia Mạt cầm ly đồ uống mới mua, vừa trò chuyện vừa thảnh thơi đi về tòa Dật Phu. Trong khuôn viên, tân sinh viên đang huấn luyện quân sự còn chưa giải tán, đâu đâu cũng thấy những bộ quân phục bị nắng hun đến đỏ mặt. Đài phát thanh đến giờ lại bắt đầu phát nhạc.
Đúng lúc ấy, trên sân cỏ vừa lướt ngang bỗng vang lên một tràng reo hò nhiệt liệt. Khâu Quả tò mò nghiêng đầu nhìn, giây tiếp theo khuỷu tay cô nhẹ nhàng chạm Lộ Gia Mạt: “Người vừa ghi bàn là Thịnh Dạng lớp A1.”
Lộ Gia Mạt ngẩng đầu lên. Thịnh Dạng đang lao hết tốc lực trên thảm cỏ. Cậu nghiêng mặt, cổ áo bóng đá phập phồng mở rộng, để lộ mảng xương quai xanh sắc cạnh; tóc vì vận động mạnh mà hơi ướt. Nhưng những điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc gió đặc biệt ưu ái cậu, áo cậu phấp phới theo hướng gió, cơ thể tuổi trẻ căng tràn như dựng thẳng một đoạn trúc.
Một đồng đội từ hướng khác chạy lại. Vài người trong bọn họ vừa cười vừa khẽ huých vai nhau.
Nắng hè đang nóng bỏng cuồng dã, mà cậu thiếu niên lại sống động đến mức khiến cả ánh mặt trời giữa mùa hạ cũng phải tự thấy hổ thẹn.
“Cậu ấy là thương hiệu của trường mình đấy, gương mặt đại diện trong mọi dịp trọng đại. Sao nào, trông cũng khá ra gì đúng không?” Khâu Quả nói với giọng điệu y như đang giới thiệu món ăn năm sao trong thực đơn, vừa ngưỡng mộ vừa có chút tự hào.
Lộ Gia Mạt nhìn thêm hai ba giây rồi thu mắt lại. Ngón tay cô siết nắp chai Pocari vừa uống xong, bình tĩnh nhận xét: “Cũng được.”
Dạng này đúng là hiếm thấy, nhìn thoáng qua thì khá gây choáng, chỉ tiếc là cô nhìn quen rồi.
Từ hôm đó, trong cuộc sống của Lộ Gia Mạt hoàn toàn xuất hiện dấu vết của Thịnh Dạng.
Mỗi sáng, cậu ngái ngủ, vừa xoay điện thoại vừa đeo tai nghe, leng keng bước xuống cầu thang khu nhà công vụ; trước cổng trường, ở tiệm đồ ăn sáng, cậu mặc đồng phục, cùng đám bạn thi xem ai bẻ bánh vòng nhanh hơn, trẻ con và ấu trĩ vô cùng; trong trường thỉnh thoảng cũng chạm mặt, hành lang thì khoác vai bạn bè cười đùa, trông như quan hệ xã hội cực tốt; trên sân vận động thì chạy vòng quanh đội hình lớp, nghịch đến quá thể…
Tóm lại là âm hồn bất tán.
Ngày tháng trôi qua từng chút một cho đến mồng Một tháng Chín, ngày khai giảng chính thức của Trung học Phụ thuộc.
Lễ khai giảng cũng diễn ra trong hôm đó, mà người được chọn làm đại diện học sinh ưu tú phát biểu chính là công cụ bắt buộc của mọi đại trường hợp – Thịnh Dạng.
Sau hai tiết rồi đến giờ ra chơi dài, Lộ Gia Mạt theo các bạn bê ghế từ trong lớp, xếp hàng đi ra sân bóng và ngồi xuống theo khoảng cách đã chia đều. Thịnh Dạng trên khán đài mặc đồng phục, đọc xong bản phát biểu đại diện học sinh ưu tú, lại bình thản lấy ra một bản kiểm điểm và bắt đầu đọc.
“Vãi chưởng!”
“Hahahahaha!”
“Đỉnh thật đấy!”
Tiếng ồn ào trêu chọc bùng lên khắp sân thể dục. Uông Minh Phi giơ máy ảnh lên, thiếu điều dí sát vào mặt cậu mà chụp. Thịnh Dạng thì tâm trạng khá tốt, sống lưng thẳng tắp, mày mắt sáng sủa, cả người sạch sẽ tinh tươm đến mức toát ra vẻ chân thật, nhìn y như một thiếu niên ngoan ngoãn học giỏi toàn diện.
Lộ Gia Mạt vẫn còn nghĩ đến bài phát biểu đầy thành tích lấp lánh của cậu lúc trước. Hoàn hồn lại, cô nghe thử bản kiểm điểm cậu đang đọc, nói về chuyện nghiện game trước kia. Chẳng phải lúc đó Lỗ Thông Hải đã bảo là không trông mong cậu viết kiểm điểm sao?
Thịnh Dạng cũng có cùng thắc mắc. Viết hết chữ cuối cùng, cậu liếc qua đám đông đen nghịt phía dưới, cúi người chào rồi bước xuống sân khấu.
Trong tay cậu cầm hai tờ bản thảo. Vừa đặt chân xuống bậc thang đã bị Uông Minh Phi giật lấy. Thằng ngốc đó còn chỉ lên chiếc flycam đang bay lượn trên đầu, đắc chí khoe: “Anh bạn ơi, khí chất anh hùng của cậu tôi quay hết lại rồi nhé.”
“Thế thì tôi cảm ơn cả nhà cậu luôn đấy.” Thịnh Dạng không đổi sắc mặt hất tay cậu ta ra, rồi đi về phía lớp mình.
Lớp 11A1 ở ngay sát lớp 11A2, mà mỗi lớp lại chia thành hai hàng, một hàng nam, một hàng nữ. Nói cách khác, bên cạnh hàng nam lớp A1 chính là hàng nữ lớp A2.
Mà điều đó có nghĩa là, thế nào Thịnh Dạng cũng phải đi ngang qua chỗ Lộ Gia Mạt.
Cậu rất tự nhiên nhìn thấy cô. Lộ Gia Mạt cũng nhìn thấy cậu, nhưng cô lập tức dời mắt đi trước, chỉ để lại cho cậu cái góc nghiêng. Không biết có phải do hôm nay trời u ám không, mà khiến da cô trông trắng hơn hẳn.
Làm sao vậy trời? Thịnh Dạng thấy khó hiểu. Cậu ấy chẳng lẽ ghét mình làm cho mất mặt à?
Vì cái bài kiểm điểm xui xẻo này mà hai tiết Hóa sau đó của Thịnh Dạng trôi qua chẳng dễ chịu chút nào.
Trong nhóm lớp rồi cả vòng bạn bè, ảnh chụp với video trêu chọc cậu bay tán loạn khắp nơi. Mãi mới đến giờ nghỉ trưa, ngay cả Chủ nhiệm Thịnh nhà cậu cũng bị kinh động, vậy mà còn đích thân gọi điện tới.
Lúc đó cậu đang ở căn tin, vừa ăn xong. Cậu đứng dậy, một tay nâng khay, tay kia nghe điện thoại, áp máy lên tai, vòng qua bàn đi về phía nơi trả khay, giọng lười nhác: “Ăn chưa đấy, Chủ nhiệm Thịnh?”
“Ăn rồi.” Thịnh Nhuế cũng đang ở căn tin bệnh viện. “Con trai, dạo này ở trường sao rồi? Nghe nói trong lễ khai giảng con làm oanh động bốn phương hả? Mẹ đây còn thấy cả ảnh của con nữa.”
Thịnh Dạng đặt khay xuống, quay lại ra hiệu với Uông Minh Phi và Trình Duệ phía sau rằng tôi đi trước đây. Thấy hai người gật đầu, cậu đổi tay cầm điện thoại, vén màn nhựa ở lối ra vào căn tin bước ra ngoài.
“Có gì thì nói thẳng đi. Con đi học từng này năm rồi, chưa nghe bao giờ là mẹ quan tâm con ở trường thế nào.”
“Mẹ sao lại không quan tâm? Con bớt làm mấy chuyện ong bướm cho mẹ nhờ cái. Con mà ngoan thì mẹ phải thắp hương cảm tạ ấy.” Nói xong, Thịnh Nhuế hừ một tiếng vì nghẹn tức, rồi nhớ đến chuyện chính nên kéo đề tài về: “Khai giảng cũng nửa tháng rồi, Gia Mạt ở trường thích nghi thế nào? Con làm anh, trong trường có chịu khó để ý chăm sóc con bé không đấy?”
Thịnh Dạng biết ngay là chuyện này. Cậu đã từ căn tin đi đến khu nhà Dật Phu, vừa lê từng bước lên cầu thang vừa lấy giọng có lệ: “Chắc là ổn thôi mà.”
Thịnh Nhuế nghe cái giọng đó là nổi cáu ngay: “Ổn là cái gì mà ổn? Con bé thân gái một mình chuyển trường từ xa đến, nơi này lạ nước lạ cái, cô đơn thế nào con có biết không? Trái tim con bị chó gặm rồi hả? Một chút đồng cảm cũng không có!”
“Rồi rồi rồi, biết rồi, mẹ ruột ạ.”
Cuối cùng Thịnh Dạng cũng dỗ được mẹ mình cúp điện thoại.
Cậu đi đến tầng sáu, rẽ phải, vừa xoay xoay điện thoại vừa bước ngang qua cửa sau lớp 11A2.
Người vừa làm trung tâm câu chuyện điện thoại, Lộ Gia Mạt, đang đứng trên ghế, một tay cầm tờ bản thảo, một tay cầm phấn, đối diện bảng đen phía cuối lớp để làm bảng báo. Sắc mặt cô còn trắng hơn lúc ở sân.
“…”
Cậu vừa đi qua hai bước đã quay lại.
Cửa sau lớp 11A2 bị đẩy hé thêm một khoảng. Thịnh Dạng tựa vào khung cửa, ánh đèn trong lớp từ nhạt chuyển sang rõ. Động tác xoay điện thoại của cậu dừng lại. Cậu nhìn góc mặt của cô vài giây rồi dời tầm mắt đi, nhưng chưa được hai giây lại nhìn về phía cô lần nữa.
Lần này, ánh mắt cậu trượt từ gương mặt cô xuống cổ, rồi từ cổ nhìn sang bên gáy sau tai, nơi có mấy sợi tóc dính sát vào da.
“Làm gì vậy?” Thịnh Dạng hỏi thẳng.
Trong lớp điều hòa đang bật rất mạnh, cô thế nào cũng không đến mức đổ mồ hôi được.
Vừa nghe thấy tiếng người đột ngột vang lên, Lộ Gia Mạt giật mình, quay đầu lại mới thấy là cậu. Cô cảm thấy cậu đang cố tình hỏi cho có: “Làm bảng báo đó.”
Thịnh Dạng nhíu mày: “Sao lại là cậu làm?”
“Tôi có chút kỹ năng khoản này.” Ánh mắt cô thành thật, trả lời đâu ra đấy, có lý có chứng.
“…”
Thịnh Dạng ngước mắt nhìn lên bảng. Chữ viết đúng là đẹp, tranh cũng vẽ giống y bản mẫu. Nhưng má nó tôi hỏi vậy chắc là hỏi cái này hả? Trọng tâm của cậu rốt cuộc nằm ở đâu vậy? Bảo sao môn Văn thi dở tệ.
Thịnh Dạng lười vòng vo: “Mặt sao trắng bệch thế?”
Ngón tay Lộ Gia Mạt đang cầm phấn khẽ siết lại. Không biết tại sao, khi nhìn cậu, giọng cô nhẹ hơn lúc nãy: “Có chút… đau bụng kinh.”
Thịnh Dạng cũng đang nhìn cô. Nghe câu đó, ánh mắt cậu lập tức thắng gấp, đảo một vòng quanh trong lớp. Lớp gì mà chẳng có nổi một bóng người? Làm bảng báo lớn như vậy lại để một đứa chuyển trường làm một mình à?
Lông mày cậu nhíu sâu hơn. Cậu cúi đầu mở khóa điện thoại, xoay người đi.
Kỳ quặc thật.
Lộ Gia Mạt cúi đầu tiếp tục làm bảng báo. Cô thầm nghĩ: Dì Thịnh chẳng phải là bác sĩ sao? Sao cậu ấy nghe đến con gái đau bụng kinh lại phản ứng dữ vậy? Hồi nãy tai còn đỏ lên nữa chứ?
Mười lăm phút sau, Thịnh Dạng quay lại.
Cậu không vào lớp, mà kéo tấm cửa sổ kính phía hành lang ra, đặt một hộp thuốc giảm đau và một ly nước nóng vị hồng đường, long nhãn, táo đỏ lên bàn cô, rồi làm việc tốt không để lại tên mà xoay người đi thẳng.