Khâu Quả lấy đồ ăn ngoài xong quay lại phòng học, đứng bên cạnh bàn phân trà sữa trong túi. Cô cầm lên một ly định đặt lên bàn bạn cùng bàn của mình thì nghi hoặc quay đầu lại: “Ê? Gia Mạt, ly trà sữa trên bàn cậu từ đâu ra vậy? Chẳng phải chúng ta đặt chung một đơn à?”
Lộ Gia Mạt cũng vừa từ nhà vệ sinh rửa tay về. Cô đi lướt qua Khâu Quả để về chỗ ngồi, nhìn thuốc giảm đau và trà táo đỏ trên bàn, nghĩ một chút rồi nói: “Có thể là mình đặt chung với người khác từ trước.”
“Hả? Vậy chẳng phải là dư một ly sao?”
“Không sao.” Cô nói, “Vừa hay uống thêm một ly.”
Khâu Quả dở khóc dở cười: “Mình thật sự phục cậu luôn đó.”
Lộ Gia Mạt ngồi xuống ghế, nhìn hai món đồ đó, vô thức chớp mắt. Cô mở hộp ibuprofen, bẻ vỉ nhôm lấy một viên con nhộng bỏ vào miệng nuốt xuống, rồi xé giấy bọc ống hút, c*m v** ly giấy, cắn ống hút uống ngụm trà đường đỏ táo đỏ này.
Hôm đó sau giờ tan học, Khâu Quả phát huy ưu thế “thổ địa”, dẫn Lộ Gia Mạt đi ăn món gà phi lê không xương và khoai sói răng sói siêu nổi tiếng gần trường. Hai người cầm xiên tre ôm cái tô giấy đứng cạnh ven đường, cười cười nói nói, về nhà muộn hơn bình thường mười phút.
Vì về trễ nên tránh được giờ cao điểm, đường xá cũng vắng hơn mọi ngày. Lộ Gia Mạt đeo ba lô, vòng qua một vũng nước, đi ngang tiệm kính mắt sáng trưng và cửa hàng 7-Eleven. Vừa bước vào khu tập thể thì thấy Thịnh Dạng.
Thịnh Dạng đang khom lưng dắt xe vào bãi dưới nhà tập thể, cổ áo sau của bộ đồng phục bị xương sống của cậu đội lên tạo thành một khe nhỏ. Khóa xe xong, cậu đứng thẳng người, tai nghe chỉ đeo một bên, bên còn lại với dây trắng lười biếng thả lỏng trước ngực, lắc lư theo động tác của cậu.
Cậu chẳng buồn để ý, nhấc chân đi ra ngoài, lách qua cột điện đầy dán quảng cáo vặt, tay tùy ý tung lên tung xuống chùm chìa khóa. Trên người cậu lúc nào cũng lỉnh kỉnh đồ đạc: dây tai nghe, sạc dự phòng, thẻ đeo trước ngực, điện thoại còn treo cả một sợi dây dài, “leng keng loảng xoảng” vang suốt dọc đường.
Thịnh Dạng vừa nhắn xong cho ông ngoại, ngẩng đầu lên thì bất chợt thấy Lộ Gia Mạt đang đứng dưới ngọn đèn đường, đôi mắt trong sáng còn hơi ngơ ngác ấy cứ nhìn chằm chằm về phía cậu. Cậu bị ánh nhìn ấy làm cho khựng bước theo phản xạ, bàn tay phải suýt nữa không chụp nổi chùm chìa khóa đang rơi xuống.
Làm gì vậy? Giữa đêm rồi. Trong bụng Thịnh Dạng đầy thắc mắc, nhưng cậu không lên tiếng, giữ nguyên dáng vẻ vừa rồi, đầu hơi nghiêng, ánh mắt lạnh nhạt và thẳng thừng nhìn sang.
Lộ Gia Mạt thấy tư thế đó của cậu thì coi như đang bày đặt kiểu ngầu đời, âm thầm bĩu môi, trong lòng thầm nhủ làm bộ làm tịch cái gì chứ. Nhưng cô lại nghĩ thêm một chút, cảm thấy vẫn phải có lễ độ: “Ừm… hôm nay cảm ơn cậu.”
Ánh mắt Thịnh Dạng ngớ ra hai giây, rồi nhớ ra cô đang nói chuyện gì. Cậu hờ hững đáp một tiếng “Ừ”, tay tiếp tục tùy ý tung hứng chùm chìa khóa rách nát kia, giọng điệu vẫn lạnh lạnh, tư thế giả vờ thì khỏi phải nói: “Không có gì.”
Lộ Gia Mạt lại âm thầm bĩu môi lần nữa, ngoài mặt chỉ gật đầu, trong lòng thấy đúng là không hợp nói chuyện với cái cậu thích làm màu này. Dù sao thì cô cũng đã cảm ơn rồi, vậy là trong lòng nhẹ nhõm.
Cô bước trước vào lối cầu thang, đi được tầm hai ba bậc thì cái người ngầu không chịu nổi kia lại gọi với theo: “Này, Lộ Gia Mạt.”
Lộ Gia Mạt quay đầu.
Dưới bóng cây chồng lên nhau và ánh đèn đường cũ kỹ, trong tiếng ve buồn buồn của buổi tối và làn gió đêm phảng phất, đôi mắt đen lạnh lùng của Thịnh Dạng bỗng sáng lạ thường.
“Cậu có kết bạn được ai chưa vậy?” Cậu nói.
“Hả?”
Không ngờ cậu lại hỏi câu đó, Lộ Gia Mạt ngơ ra.
Thịnh Dạng vừa nói ra xong đã hối hận. Cậu liếc qua biểu cảm của Lộ Gia Mạt, cố nhịn cơn ngứa muốn gãi cổ, trong lòng mắng mình lắm chuyện. Chẳng đợi cô trả lời, cậu sải bước lách qua cô đi thẳng lên trên.
Lộ Gia Mạt nhìn theo bóng lưng cậu, nghĩ một lúc lâu mà vẫn chẳng hiểu nổi. Cậu ấy rốt cuộc có ý gì vậy?
Cuộc đối thoại kỳ lạ tối hôm đó hoàn toàn không khiến tình trạng xa lạ giữa hai người được cải thiện.
Tiết cuối ngày thứ Sáu là toán, tan học xong Lữ Thông Hải gọi Lộ Gia Mạt sang đó.
Lúc đó Lữ Thông Hải đang đứng cạnh bục giảng, phủi phủi bụi phấn trên tay, cúi xuống rút dây nối của máy tính, rồi ngước mắt nhìn Lộ Gia Mạt đang đứng bên cạnh, khẽ hất cằm: “Ấn cái nút đó đi, tắt máy chiếu.”
Lộ Gia Mạt nghe lời bước lên tắt máy chiếu, tắt xong thì thấy Lữ Thông Hải đã ôm laptop và giáo án đứng đợi cô. Lộ Gia Mạt lại vội vàng đi theo bên cạnh ông, hai người cùng đi về văn phòng.
Đến văn phòng, Lữ Thông Hải đặt laptop xuống, đưa cho cô tờ phiếu đăng ký thi toán học sinh giỏi: “Thầy xem mấy lần kiểm tra tuần gần đây và bài khảo sát năng lực lần trước của em rồi, đều làm rất tốt. Em tự nghĩ xem, nếu muốn tham gia thì nộp phiếu cho thầy vào thứ Hai là được.”
Lữ Thông Hải thật sự rất tin tưởng cô; môn toán vốn rất chú trọng vào năng khiếu, cô bé này làm bài rất có cảm giác. Vì thế thầy lại bổ sung thêm: “Nếu quyết định tham gia, trường có lớp phụ đạo chuyên cho kỳ thi này, là giáo viên chuyên bồi dưỡng thi học sinh giỏi phụ trách, học vào giờ tự học buổi chiều và buổi tối, không chiếm thời gian học chính khóa.”
Lộ Gia Mạt nhìn phiếu đăng ký rồi gật đầu, chỉ nghiêm túc nói với thầy rằng cô sẽ suy nghĩ cẩn thận, sau đó rời khỏi văn phòng. Cô trở về lớp, nhét phiếu đăng ký vào cặp, rồi cầm cốc nước trên bàn đi ra máy nước nóng phía sau lớp để lấy nước.
Nước mới chảy được một nửa, Uông Minh Phi kẹp quả bóng rổ dưới nách từ ngoài cửa lớp lao vào như một cơn gió, chạy thẳng đến bên cô, nở nụ cười tươi rói, nhiệt tình nói: “Em gái Gia Mạt ơi, hôm nay sinh nhật tôi, tối nay cậu đến dự tiệc sinh nhật với tôi nhé.”
Lộ Gia Mạt mặt đầy dấu hỏi. Vai cô bị cậu ta quệt trúng, cô vội giữ chặt cái cốc để nước không tràn ra, rồi mới nhìn cậu ta, trong lòng nghĩ: Chúng ta có quen thân đâu nhỉ?
Nhưng Uông Minh Phi không cho cô có thời gian suy nghĩ, cứ lải nhải bên cạnh: “Đi đi mà, đi đi mà.”
Ánh mắt dán chặt khiến Lộ Gia Mạt không còn đường từ chối. Ngay cả Khâu Quả đi ngang qua nghe thấy cũng đứng lại hùa theo: “Đi đi đi, nhiều người lắm đó.”
Thế là chuyện này mơ mơ hồ hồ được quyết định luôn tại chỗ.
–
Trường Trung học Phụ thuộc luôn ưu tiên cho học sinh nội trú về nhà, nên tự học buổi tối ngày thứ Sáu không bắt buộc phải lên. Sau khi giờ tự học nhỏ kết thúc, Uông Minh Phi đã tụ tập một đám đông trước cửa lớp họ, ồn ào náo nhiệt. Cậu ta còn sợ Lộ Gia Mạt cho leo cây, đặc biệt liếc cô một ánh mắt kiểu “cậu không được thất hứa đâu đấy”.
Lộ Gia Mạt: “…”
Đợi người gần đông đủ, cả nhóm rồng rắn kéo nhau ra khỏi cổng trường, đến mức mấy chú bảo vệ trong phòng bảo vệ đều phải ngoái đầu nhìn. Khâu Quả tâm trạng vui vẻ, khoác tay Lộ Gia Mạt, cùng cô đi trong dòng người. Qua một con phố đến ngã tư, rẽ phải vào phố Tô Châu, rồi dừng lại trước một quán nhạc – nướng, cả nhóm nối nhau bước vào.
Lộ Gia Mạt ngồi xuống rồi mới biết cái gọi là “nhiều người lắm đó” nghĩa là: lớp họ, lớp A1 và lớp A3 cạnh bên đều đến một đống, thậm chí còn có cả học sinh lớp Văn ở xa và cả học sinh trường khác. Cả quán nướng, hơn nửa đều là người của bọn họ, ồn kinh khủng.
Uông Minh Phi đứng giữa hai bàn, bị đám con trai xung quanh tâng bốc đến lâng lâng, vung tay hào sảng kêu lớn: “Đừng khách sáo nữa, cứ gọi thoải mái đi.”
Vừa dứt lời, xung quanh lại vang lên một tràng hò hét như quỷ hú.
Lộ Gia Mạt hơi ngại nên cũng không tham gia mấy trò đó. Gửi xong tin báo cho Lộ Thành Hòa, cô yên lặng cầm bình trà đại mạch trên bàn, rót cho mình và cho Khâu Quả mỗi người một ly. Khâu Quả còn bận bàn chuyện gọi món với mấy bạn cạnh bên. Lộ Gia Mạt cầm ly nước uống từng ngụm nhỏ, mắt buồn chán nhìn quanh một vòng.
“Cái này cái này, xiên bò nướng sốt dứa, với cánh gà sốt mật ong.”
“Lòng gà non cũng lấy nha.”
Bạn cùng bàn hỏi: “Có lấy cay không?”
“Có chứ.” Khâu Quả đáp không cần nghĩ, “Đồ nướng mà không cho cay thì ăn kiểu gì?”
“……”
Lộ Gia Mạt khẽ cắn nhẹ miệng ly, ánh mắt liếc sang thì thấy Thịnh Dạng đang ngồi ở bàn chéo phía đối diện, cách một lối đi. Cậu cúi đầu lướt điện thoại, còn Trình Duệ bên cạnh cầm menu, dùng bút khoanh khoanh chọn món, thỉnh thoảng hỏi câu gì đó. Cậu chỉ hờ hững đáp “ừ” sau một lúc.
Lúc này, một cậu trai mặc đồng phục trường khác bưng mấy chai nước ngọt và bia đi tới, giơ tay ném cho cậu một chai nước nho Suntory. Cậu ngẩng đầu đón lấy, tiện tay ném chiếc điện thoại còn sáng màn hình xuống bàn, đổi sang tư thế thoải mái hơn: tựa hẳn lưng vào ghế, một tay đặt lên lưng ghế bên cạnh, tay kia xoay nắp chai rồi cầm lấy.
Trình Duệ lại nói gì đó, cậu nghiêng đầu đáp vài câu, lười nhác kéo ra một nụ cười. Sau đó cậu nâng chai nước, hơi ngửa đầu, cổ họng lộ ra rõ ràng, yết hầu theo từng ngụm nước mà chuyển động lên xuống.
“Bàn kia toàn mấy ông trùm thi đấu đấy.” Giọng Khâu Quả đột nhiên áp sát bên tai Lộ Gia Mạt, “Dạng học điên cuồng luôn.”
Lộ Gia Mạt bị giọng điệu đó làm cho trợn mắt nhìn cô ấy, Khâu Quả nhìn biểu cảm của cô liền cười phì: “Sao mà dễ thương thế, lại đây lại đây, chị Quả nói cho nghe.”
Khâu Quả sát lại gần hơn, ôm lấy cánh tay Lộ Gia Mạt: “Trường mình vốn mạnh về thi đấu mà? Nhưng bọn họ không chỉ tài năng đâu, mà còn được đầu tư dữ dội nữa. Gần như ai cũng có huấn luyện viên thi đấu riêng một kèm một. Chưa hết đâu, mấy danh hiệu kiểu học sinh giỏi cấp quận cấp thành phố giờ không còn đủ nữa. Thể thao, nhạc cụ, l*m t*nh nguyện, điểm thi đấu quốc tế hóa, rồi còn làm trưởng nhóm giao hưởng… tất cả đều phải phát triển hết.”
Lộ Gia Mạt đại khái cũng biết những chuyện này. Cô chưa từng thấy Thịnh Dạng có cuối tuần nào rảnh rỗi ở nhà: không thì cõng gậy golf ra ngoài tập, không thì gặp ở tòa nhà Lý Tưởng để học bù; ngay cả thỉnh thoảng có ở nhà, trong Ipad hay laptop của cậu cũng mở sẵn khóa học online. Cô tuy không đến mức khoa trương như vậy, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng bị nhét đủ loại lớp học thêm.
“À đúng rồi, lúc tan học Pháp Hải tìm cậu, có phải nói chuyện thi toán không?” Khâu Quả bỗng hỏi.
Lộ Gia Mạt gật đầu, Khâu Quả lập tức tỏ vẻ “quả nhiên bị tôi đoán trúng”: “Mình biết mà, bài tuần khảo tuần trước chính là đề sơ khảo dành cho thi đấu đấy. Cậu là người điểm cao nhất lớp mình, cậu không thấy mặt Trương Hạo biến sắc à?”
“Vậy sao?” Cô thật sự không để ý.
Lúc này mấy xiên nướng được phục vụ mang ra. Lộ Gia Mạt cẩn thận kéo tay Khâu Quả lại, sợ cô ấy bị mâm thức ăn nóng chạm vào. Khâu Quả gật đầu cái rụp, còn nghiêng người sát lại gần hơn, giọng nóng hổi: “Cậu mau tham gia đi, cho cậu ta xem con gái cũng giỏi lắm, đừng có mà suốt ngày ngẩng mặt lên trời.”
Lộ Gia Mạt không trả lời ngay. Trong lúc đó, khóe mắt cô thấy Thịnh Dạng cầm điện thoại đứng dậy, Trình Duệ cũng đứng nhường chỗ. Cậu cúi đầu đi ra ngoài, bước ngang qua bàn họ.
–
Thịnh Dạng đi thẳng đến quầy lễ tân, quét mã thuê một cục sạc dự phòng. Đợi cắm cáp sạc xong, cậu mới nhận cuộc gọi từ Chủ nhiệm Thịnh.
“Mẹ.” Cậu đẩy cánh cửa kính của quán nướng, nghiêng người nhường cho mấy người bên ngoài bước vào, rồi mới đi ra, tiện tay khép cửa lại. Cậu không nghiêm túc lắm, bật cười, nói với người ở đầu dây bên kia: “Hai ngày nay mẹ gọi cho con số lần còn bằng cả tháng Ba trước kia rồi đó.”
Hôm nay Chủ nhiệm Thịnh hiếm hoi tan làm đúng giờ, chuẩn bị về nhà xây dựng mô hình “gia đình năm tốt”. Nhưng về đến nhà lại chỉ thấy tin báo mà Lộ Gia Mạt gửi cho Lộ Thành Hòa.
Nói thật, trong lòng bà còn hơi ghen tị, vì thứ bà sinh ra ấy, chưa từng gửi cho bà cái gì tương tự. Con gái đúng là miếng thịt dán vào tim (*) thật mà.
“Con trông chừng chút nhé, đừng để Gia Mạt uống rượu. Thằng nhóc Uông Minh Phi mà quậy lên thì chẳng biết chừng mực đâu.”
Buổi tối ở phố Tô Châu náo nhiệt quá mức, xe chen xe, người chen người, bảng hiệu đủ màu của các cửa tiệm đều sáng rực.
Thịnh Dạng đứng trước cửa quán nướng, bị mấy quầy trò chơi ném vòng bắn bia bên kia đường thu hút. Cậu bước xuống lề, nhìn dòng xe qua lại rồi băng sang đường: “Con nói này, mẹ đúng là làm mẹ kế còn đáng tin hơn cả mẹ ruột đó nha.”
Chủ nhiệm Thịnh đương nhiên đáp: “Con gái quý hơn con trai, con hiểu không hả?”
“Hiểu chứ.” Cậu cúi đầu nhìn bảng giá dán trên chiếc xe ba bánh điện của quầy ném vòng, lười biếng bật cười: “Từ lúc con sinh ra là mẹ đã ghét bỏ con chẳng ra trò rồi. Chẳng phải chỉ vì muốn có một đứa con gái sao? Giờ thì coi như được toại nguyện rồi đó.”
–
Bên kia, Lộ Gia Mạt ngồi tại chỗ, chống cằm chán chường nhìn họ chơi trò chơi.
Khâu Quả thua hai lần bị phạt hai ly rượu, giờ máu nóng bốc lên, la toáng cả dãy số.
Lộ Gia Mạt lại rót cho mình một cốc trà đại mạch. Khóe mắt bắt được ánh sáng lóe lên từ màn hình điện thoại của cô, một yêu cầu gọi thoại WeChat bật lên.
Cô đặt ly xuống, cầm điện thoại nhìn thoáng, lại là Nghiêm Di.
Biểu cảm Lộ Gia Mạt đầy kinh ngạc, mắt sáng lên, đôi môi cong cong kềm lại, rồi cô đứng bật dậy, nhanh chóng đi ra ngoài quán.
Điện thoại rung trong lòng bàn tay. Cô còn chưa đi đến cửa thì rung động đột ngột dừng lại.
Bước chân Lộ Gia Mạt khựng lại. Đứng ngay cửa, cô cúi đầu vội xem điện thoại, tim treo lơ lửng: Mới vài giây thôi mà? Sao lại tắt rồi?
Cô đứng đờ ra tại chỗ, liền gọi lại cho Nghiêm Di, nhưng cuộc gọi mới nối được ba bốn giây đã bị đầu bên kia ngắt.
Ngay sau đó, Lộ Gia Mạt nhận được tin nhắn WeChat của mẹ mình — Nghiêm Di:
[Nghiêm Di: Vừa rồi mẹ muốn hỏi con bộ móng mai rùa của Tư Đồng, tìm không thấy. Giờ tìm được rồi.]
[Nghiêm Di: Con đi học buổi tối đi, không cần gọi điện.]
“……”
“Bàn nhỏ số 29, bàn nhỏ số 29, bàn 29 có ai không ạ?”
Giọng nhân viên lễ tân gọi số dồn dập. Có vẻ thấy Lộ Gia Mạt đứng đó quá lâu nên kỳ lạ, một phục vụ bước lại hỏi: “Bạn là số 29 phải không ạ?”
Lộ Gia Mạt “à” một tiếng rồi hoàn hồn, chậm rãi lắc đầu, lúc này mới đẩy cửa bước ra ngoài.
Cô mím chặt môi, đi thẳng vào cửa hàng Lawson bên cạnh. Hai phút sau thanh toán xong bước ra. Qua lớp nhìn mờ mịt, cô bỗng thấy rõ Thịnh Dạng mặc nguyên bộ đồng phục trường, tựa vào chiếc xe ba bánh điện, hai tay khoanh trước ngực, lười nhác đứng xem đứa nhỏ bên cạnh ném vòng.
Đứa nhỏ đó không biết vừa tan học từ lớp phụ đạo nào gần đây, cũng mặc đồng phục, đeo kính chỉnh tật khúc xạ Ortho-K và niềng răng chỉnh nha, trước ngực còn buộc khăn quàng đỏ.
“Dịch sang phải chút, sang phải chút, tay dùng lực.” Thịnh Dạng liếc qua tư thế của nhóc con, giọng chẳng nhiệt tình lắm nhưng lại rất tận tâm bổ sung, “Sang phải quá rồi đó.”
Nhưng đã muộn, chiếc vòng đã bay ra, quả nhiên lệch một chút nên không trúng.
Đứa nhỏ tiếc nuối vô cùng, trong tay chỉ còn hai chiếc vòng, ngẩng đầu nhìn Thịnh Dạng chờ đợi.
Thịnh Dạng “chậc” một tiếng, cánh tay chỉ sang bên trái, nghiêm túc hướng dẫn: “Lần sau dựa vào cảm giác vừa rồi mà kéo lại mười lăm độ, tuyệt đối chuẩn.”
Lúc này, quầy bán bánh kẹp mì trứng nướng cạnh đó vừa làm xong một phần. Ông chủ bưng hộp mang đi bằng nhựa, lớn tiếng hỏi: “Ai không lấy cay đây?”
“Tôi.” Khói trắng tỏa ra, Thịnh Dạng hơi nghiêng người về trước, vượt qua hai người đang xếp hàng, đưa tay đỡ lấy. Cậu tỉ mỉ buộc chặt phần đóng gói như quen tay, chưa ăn ngay, chỉ xách trong tay, rồi tiếp tục hướng dẫn nhóc con ném vòng.
Thấy vậy, Lộ Gia Mạt nhét món đồ vừa mua trong cửa hàng tiện lợi vào túi quần đồng phục.
Cô đi đến, dừng lại bên cạnh Thịnh Dạng.
Thịnh Dạng vẫn chú ý vào trò ném vòng, đầu hơi nghiêng về phía cô, liếc một cái, ý như “tôi biết là cậu tới rồi”.
Ánh mắt Lộ Gia Mạt cũng dõi theo đứa nhỏ đang ném vòng, tầm nhìn lúc mờ lúc rõ. Cô theo bản năng suy nghĩ xem có nên tự nhiên nói gì với cậu không, không ngờ cậu đã khẽ bật cười trước, hạ giọng tự nhiên hỏi: “Cảm thấy họ nhàm chán hả?”
“Hả?” Lộ Gia Mạt sững một chút, khẽ lắc đầu: “Không.”
Nghe vậy, Thịnh Dạng lại bật cười nhạt, âm điệu không cao không thấp, mang chút ý trêu, như đang cười cô giả vờ. Rồi để xác nhận đúng cảm giác của Lộ Gia Mạt, cậu cúi đầu liếc sang, ánh mắt dừng trên gương mặt cô hai giây, cứ như đang dò xem lời cô nói có thật không.
“Thật sự là không mà.” Lộ Gia Mạt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, chân thành mà nghiêm túc nhấn mạnh.
Hai người không nói thêm gì nữa, cùng tựa bên chiếc xe ba bánh điện.
Đường phố hỗn tạp, mỗi quầy đều đông nghịt, tiếng buôn bán rộn ràng. Đứa nhỏ kia ném trúng được quả bóng phát sáng mình thích, vui sướng nhảy nhót chạy đến khoe với Thịnh Dạng.
Hai người nói với nhau mấy câu kiểu anh em chí cốt, chẳng bao lâu sau đứa nhỏ rời đi, bầu không khí giữa Lộ Gia Mạt và Thịnh Dạng trở nên hơi kỳ diệu.
Lộ Gia Mạt cụp mắt xuống, nhìn phiến gạch lồi lõm dưới chân. Cô đạp bên trái thì bên phải trồi lên, cô đạp bên phải thì bên trái lại bật lên.
Bên cạnh, sự chú ý của Thịnh Dạng lại bị trò bắn bóng phía đối diện thu hút. Cậu dồn trọng tâm vào một chân, chân kia hơi cong, tay tùy ý đặt lên đó, ngẩng đầu thờ ơ mà ngắm nhìn.
Cậu thật sự chẳng hề bận tâm đến khoảng lặng trong cuộc trò chuyện. Lộ Gia Mạt có hơi ghen tị với “kỹ năng” này. Cô lại chạm mũi giày lên phiến gạch hai lần nữa, chuẩn bị mở miệng—
Ngay khoảnh khắc ấy, trong tầm mắt cô, Thịnh Dạng bỗng đưa tay lên, tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn, đưa phần bánh kẹp mì trứng nướng cho cô.
Tự nhiên đến độ Lộ Gia Mạt còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng đã đưa tay nhận lấy.
Gì vậy, đưa cho tôi làm gì? Lộ Gia Mạt nghĩ.
Cô nhìn chằm chằm hộp bánh vài giây, rồi ngẩng đầu nhìn Thịnh Dạng, bất chợt hỏi: “WeChat của cậu là bao nhiêu?”
Chú thích:
(*) Con gái là “miếng thịt dán vào tim”, ý nói con gái luôn biết quan tâm cha mẹ.