“Thịnh Dạng?”
Một giờ rưỡi sáng, Thịnh Dạng mặc bộ quần áo vừa được giặt khô xong, đứng ở sảnh khách sạn nhận mấy túi đồ ăn từ tay cậu shipper.
Cậu vừa xoay người đi chưa được hai bước thì nghe có người gọi mình ở bên cạnh, nghiêng đầu nhìn sang, thấy là chị họ Thịnh Nhiễm.
Cả người Thịnh Nhiễm sững sờ, cũng chẳng buồn để ý đến bạn bè bên cạnh, gương mặt đầy vẻ khó tin nhìn Thịnh Dạng: “Trời ơi, thật là em à? Sao giờ này lại ở khách sạn, em…”
Chị quan sát Thịnh Dạng từ trên xuống dưới. Quần áo cậu mặc nhìn thì không khác ngày thường là mấy, dáng vẻ cũng vậy, nhưng thế nào cũng không giống đi chơi với bạn bè, hơn nữa trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm đặc trưng của khách sạn. Thịnh Nhiễm hiểu rõ cậu em họ này, chỉ cần ra ngoài là đồ dùng cá nhân đều phải dùng của mình, cực kỳ soi từng chi tiết.
Nhưng bây giờ thì…
Thịnh Nhiễm còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Thịnh Dạng đã giơ tay xoa xoa cổ mấy cái, giọng điệu lại rất tự nhiên mở miệng trước. Cậu không nói vì sao giờ này lại ở khách sạn, chỉ hỏi: “Chị mới về à?”
“Ừ, vừa về xong.” Thịnh Nhiễm đáp, “Chị vừa làm thủ tục nhận phòng, lên trên cất hành lý xong, giờ chuẩn bị cùng…” Thịnh Nhuế kéo nhẹ tay cô gái bên cạnh, “Bạn chị ra ngoài ăn khuya.”
Nói rồi, ánh mắt chị lại dừng trên người Thịnh Dạng, khá nhiệt tình hỏi: “Em đi không?”
Thịnh Dạng lắc đầu, ánh mắt liếc về phía thang máy phía sau: “Em phải lên phòng rồi, có việc thì chị nhắn WeChat cho em.”
Thịnh Nhiễm cảm thấy câu này nghe cũng hơi lạ, nhưng nhất thời không nghĩ ra lạ ở chỗ nào, chỉ gật đầu với cậu. Đợi đến khi bóng dáng Thịnh Dạng bước vào thang máy.
Người bạn vẫn đứng yên bên cạnh bỗng nhẹ nhàng huých vai chị, không giấu được tò mò hỏi: “Đó là cậu em mà cậu hay nhắc đến à?”
Thịnh Nhiễm gật đầu, giọng điệu khá đắc ý: “Đẹp trai không? Mình đâu có nói khoác với cậu.”
“Đẹp trai thật, nhưng chẳng phải cậu nói cậu ấy độc thân sao?”
“Đúng mà.” Thịnh Nhiễm sững người, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Thịnh Dạng lúc nãy, còn chưa kịp phản ứng, “Sao thế?”
“Chắc chắn là có bạn gái rồi.” Giọng người bạn hạ thấp xuống, “Trên cổ cậu ấy có vết hôn.”
“Đệt.” Thảo nào lúc nãy nó lại giơ tay che cổ, đúng là che giấu vụng về mà.
“Hơn nữa giờ này rồi, lại ở khách sạn, còn vội vã quay về phòng.” Người bạn phân tích đâu ra đấy, “Cậu nhìn mấy túi đồ cậu ấy xách đi, toàn là đồ con gái thích ăn.”
Lúc này Thịnh Nhiễm mới hoàn toàn hiểu ra. Chị còn nhìn thấy nhiều hơn cả bạn mình, với cái tính cách chết cứng đó của Thịnh Dạng, vậy mà lại có thể đưa con gái ra khách sạn, chuyện này còn hiếm hơn cả trái đất nổ tung. Rốt cuộc bạn gái cậu là người thế nào chứ?
“Thôi, đi thôi.” Người bạn kéo tay chị ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bữa ăn khuya hôm nay cậu mời nhé.”
“Dựa vào cái gì?” Thịnh Nhiễm hoàn hồn khỏi cơn chấn động, không phục phản bác.
Người bạn nói rất hùng hồn: “Vốn dĩ mình chẳng trông mong gì ở em cậu, vừa rồi nhìn một cái thì động lòng thật sự, ai ngờ cậu ấy có bạn gái rồi, cậu không an ủi trái tim bị tổn thương của mình à?”
Thịnh Nhiễm: “……”
–
Thịnh Dạng quẹt thẻ vào phòng thì Lộ Gia Mạt vẫn chưa tỉnh. Cậu đặt phòng suite, mở cửa ra nhìn thoáng qua cũng không thấy rõ bên trong. Đặt đồ xuống rất khẽ rồi đi vào, thấy cô ngủ, cả khuôn mặt vùi hẳn vào trong chăn. Thịnh Dạng vào nhà vệ sinh rửa tay, dùng khăn giấy lau khô nước trên tay xong mới ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn xuống, để lộ gương mặt của cô ra.
Hơi thở của cô bị bí nên trở nên nặng nề hơn một chút, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên. Thịnh Dạng nghiêng mặt cúi xuống, ghé sát tai nghe nhịp thở của cô, ngón tay không kìm được lại khẽ chạm lên gò má cô một cái. Lộ Gia Mạt ngủ cũng không sâu, bị cậu chạm vào, cô cọ má vào gối một chút.
Thịnh Dạng thấy vậy, vốn định rút tay về, nhưng trong lòng lại nổi lên chút ý xấu, ngón tay lại chạm thêm một cái nữa. Má Lộ Gia Mạt lại cọ nhẹ một cái, lông mày khẽ nhíu, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Cô chưa ngủ đủ, nhìn Thịnh Dạng với đôi mắt lờ đờ, trong vẻ ngơ ngác còn mang theo chút tủi thân.
Thịnh Dạng có hơi áy náy, nhưng cô đáng yêu quá, ngón tay vẫn chẳng nỡ thu về, khẽ xoa xoa vành tai cô, “Thôi, không trêu em nữa, ngủ tiếp đi.”
“Em tỉnh rồi.” Hàng mi cô lại khép xuống, giọng nói ồm ồm vì buồn ngủ.
Thịnh Dạng bật cười khẽ, nhìn cô, “Vậy còn ngủ nữa không?”
Lộ Gia Mạt khẽ hừ mũi một tiếng, má lại định chui vào trong chăn.
Thịnh Dạng dùng cánh tay đè chăn lại, cúi đầu cười rồi hôn lấy cô, tay kia ôm cô qua lớp chăn, hôn hôn, môi cọ lên gò má cô, vùi đầu vào hõm cổ cô, “Giận rồi à?”
“Ừm.” Cô gật đầu từng cái một, “Giận rồi.”
Thịnh Dạng cười còn dữ hơn, tay nâng cằm cô lên, lại hôn thêm một cái, ôm cô chặt hơn chút, “Thế phải làm sao bây giờ?”
Lộ Gia Mạt lại hừ một tiếng, “Anh gặp rắc rối lớn rồi.”
“Ồ.” Thịnh Dạng cọ cọ cằm trong hõm cổ cô, “Vậy cái trouble này có muốn ăn chút gì trước không, có sức rồi hãy giận.”
Lộ Gia Mạt mở mắt ra, đôi mắt long lanh nhìn cậu chằm chằm, nhìn mấy giây liền, rồi cắn một cái lên cằm cậu, “Anh mới là trouble ấy.”
Thịnh Dạng thấy cô không còn buồn ngủ nữa, bèn bế cô ngồi dậy một chút, bản thân cũng ngồi tựa vào đầu giường.
Quần áo trên người cô đã được cậu mặc giúp từ trước, nhưng không phải bộ cô mặc tới, mà là chiếc váy chất vải rất mềm mới mua buổi chiều. Cô vẫn ở trong chăn, nhưng bờ vai và cổ lộ ra một chút, dây váy mảnh mảnh vắt trên vai, cứ thế d*ng ch*n ngồi trên người cậu.
Ánh mắt Thịnh Dạng dừng lại trên dây váy của cô, nhớ tới cảnh giúp cô mặc quần áo, cậu cúi đầu ghé lại, chóp mũi cọ cọ chóp mũi cô, tay luồn vào trong chăn tìm lấy ngón tay cô rồi bóp nhẹ đầu ngón, “Bánh chỉ còn loại kem lạnh thôi, ăn ít chút nhé? Còn có cháo với há cảo tôm, sữa ngọt với ít đồ ăn vặt, xem em muốn ăn gì.”
“Ừm.” Lộ Gia Mạt bị giọng điệu của cậu làm cho cái gì cũng gật đầu.
“Ăn ở đây hay ra ngoài ăn?”
“Ra ngoài ăn.” Cô nhớ Thịnh Dạng có chứng sạch sẽ, ăn trên giường chắc tối nay cậu khỏi ngủ luôn.
Thịnh Dạng nghe cô nói vậy, bế cô ra ghế sofa bên ngoài.
Lộ Gia Mạt vừa nãy căn bản chẳng chú ý nghe cậu nói gì, nhưng lúc này nhìn thấy bánh cũng không thấy lạ nữa, chỉ là ngày cần kỷ niệm này có phải hơi nhiều thứ không? Anh nhớ nổi không vậy?
Tối đó ăn uống đơn giản xong, Lộ Gia Mạt bị cậu kéo vào nhà vệ sinh đánh răng.
Đánh răng xong lại trở về giường. Lộ Gia Mạt đã ngủ mấy tiếng rồi, lúc này không buồn ngủ lắm, không lướt điện thoại cũng chẳng xem phim, chỉ hơi quậy Thịnh Dạng.
Cô gối đầu lên cánh tay cậu, ngón tay không yên phận cứ nghịch yết hầu của cậu, đầu ngón tay chạm lên chỗ yết hầu sát gần hàm dưới, “Sao chỗ này của anh có vết sẹo vậy?”
“Đánh nhau.” Thịnh Dạng dùng cánh tay còn lại ôm lấy eo cô, kéo cô hoàn toàn lọt vào trong lòng mình.
“Anh cũng biết đánh nhau à?” Lộ Gia Mạt tò mò hỏi.
Cậu bị cô sờ đến ngứa, nhưng không ngăn lại, lồng ngực khẽ rung, mang theo nét cười, “Giờ em mới biết anh là người thế nào à?”
“Biết rồi thì sao, cũng đã qua bảy ngày rồi.”
Thịnh Dạng véo nhẹ eo cô, “Em còn thật sự tính đổi trả hàng à?”
Lộ Gia Mạt sợ nhột, né trái né phải, né được mấy cái thì lại bị cậu ép chặt eo lại.
Cô cảm nhận được gì đó, hô hấp khẽ khàng, ngoan ngoãn được mấy giây, cũng chỉ mấy giây thôi, “Nó còn dễ hơn em tưởng…”
“Ừ.” Thịnh Dạng cắt lời cô, hơi thở hạ thấp xuống, hôn nhẹ lên tai cô, “Em muốn không?”
“Anh chẳng phải không…”
“Không làm, anh chỉ…” Chữ cuối cùng được cậu dán sát tai cô thì thầm.
Lộ Gia Mạt vội lắc đầu, áp má vào lòng cậu, “Ngủ đi ngủ đi.”
Lộ Gia Mạt nói ngủ, chưa được bao lâu đã thật sự ngủ mất.
Chóp mũi Thịnh Dạng toàn là mùi hương của cô, bên tai là nhịp thở đều đều của cô. Cậu vẫn chẳng buồn ngủ chút nào, cụp mắt nhìn cô, lần này không dám tùy tiện trêu chọc nữa, đợi đến khi cô ngủ say hơn, trời dần hửng sáng, mới khẽ hôn một cái lên đôi môi hơi hé mở của cô.
Sáng hôm sau, khi Lộ Gia Mạt tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy Thịnh Dạng từ trong phòng tắm đi ra.
Trông như cậu lại vừa tắm thêm một lần nữa, tóc còn hơi ướt. Cô cũng đã quen với việc một ngày cậu có thể tắm đến ba lần, ngồi trên giường hỏi cậu: “Mấy giờ rồi?”
Thịnh Dạng xoa xoa tóc hai cái, quay người ném khăn tắm vào phòng tắm, cầm điện thoại đặt ở đầu giường lên nhìn một cái, “Mười giờ năm mươi.”
“Muộn vậy à?”
Thịnh Dạng ngước mắt liếc cô một cái, “Ngủ cũng lâu thật.”
Lộ Gia Mạt chợt nhớ ra chiều nay một giờ còn có buổi phỏng vấn phụ huynh cho lớp gia sư online, vội vàng đứng dậy đi rửa mặt đánh răng.
Trong lúc cô ở trong phòng tắm, Thịnh Dạng thu dọn đồ đạc trong phòng. Đợi cô rửa ráy xong thì cậu cũng thu gần xong. Lúc họ mở cửa phòng đi ra, cửa phòng đối diện chếch bên kia cũng vừa mở, đối phương cũng là một cặp đôi. Nhìn thấy hai người họ, không biết là vì trông họ quá trẻ hay vì lý do gì khác, đối phương nhìn họ thêm mấy lần.
Tối qua ăn khuya tới tận ba giờ sáng mới về khách sạn, Thịnh Nhiễm cũng tầm giờ này mới ra khỏi phòng. Chị ngáp một cái dài, bước ra khỏi thang máy. Bên cạnh là cô bạn thân “lão làng”, đang thao thao bất tuyệt sắp xếp lịch hôm nay cho chị, ăn tiệm nào tiệm nào, nói đâu ra đấy.
“Nghe nói quán mì bò đó đỉnh lắm, nhất định phải ăn ở tổng tiệm, không thì…”
“Không thì sao?” Thịnh Nhiễm nghe được nửa chừng, đợi mãi không thấy nửa sau.
Bạn chị không nói tiếp, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía quầy lễ tân khách sạn, kéo tay Thịnh Nhiễm một cái, “Em trai cậu.”
Nửa cái ngáp của Thịnh Nhiễm bị nghẹn cứng lại, chị quay đầu nhìn sang, cậu đứng ở quầy lễ tân, vẫn áo thun đen, quần thể thao, giày sneaker như tối qua, không phải Thịnh Dạng thì là ai?
Cậu đứng ở quầy lễ tân chắc đang làm thủ tục trả phòng, bên cạnh là một cô gái mặc áo thun đen rộng giống hệt. Chiều cao cô gái ngang vai cậu, tóc rất dài không buộc, trên đầu đội chiếc mũ bóng chày mà Thịnh Nhiễm từng thấy Thịnh Dạng đội qua. Chỉ nhìn được nghiêng nghiêng gương mặt, da rất trắng.
Cô gái trông như chưa tỉnh ngủ hẳn, không có mấy sức lực, dựa vào quầy đứng, đầu gật gật, thỉnh thoảng chạm vào người cậu.
Thịnh Dạng vốn đang nghe nhân viên lễ tân nói chuyện, chú ý thấy dáng vẻ đó của cô, liền kéo cô lại gần hơn một chút, vòng tay ôm lấy eo cô, đỡ cho cô đứng vững.
Hai người họ thấy Thịnh Nhiễm, sau khi trả phòng xong liền đi thẳng ra cửa khách sạn, chắc là xe hẹn vẫn chưa tới.
Thịnh Dạng nắm tay cô gái đứng ở một góc không mấy nổi bật trong sảnh. Cậu lười biếng tựa lưng vào tường, cô gái dựa vào cậu. Cậu cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, gõ mấy chữ, như đang trả lời tin nhắn của ai đó, rồi cười, không biết nói gì với cô gái. Cô gái ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu cúi đầu thấp hơn một chút, đặt môi hôn nhẹ lên môi cô.
Trời ơi, Thịnh Nhiễm thật sự không ngờ, hóa ra khi Thịnh Dạng yêu đương lại là như thế này.